Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 229

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

Cô đặt đồ lên bàn, sau đó đưa tay vỗ vỗ lưng bé.
“Bảo bảo, chúng ta tới rồi, cháu có uống nước trái cây không? Rất ngon.” Đứa bé nằm trên vai cô rốt cuộc ngoan ngoãn buông lỏng tay ra nhưng đôi mắt bé vẫn còn ướt hồng, cảm giác rất đáng thương.
Cô lấy tay lau mặt cho bé, đã khóc nhè như mèo rồi: “Uống một chút đi cháu.”
Cô đặt ly nước trước mặt bé, cho bé uống. Đứa nhỏ này tuy vừa rồi rất dễ khóc nhưng lại rất ngoan, đưa bé đồ là bé uống ngay.
“Lại đây cho cháu cái này.” Lục Tiêu Họa lấy từ trong túi một cái kẹo đặt trước mặt bé, bé vươn tay cầm lấy viên kẹo, sau đó cánh tay nho nhỏ lại đưa lên.
“Mẹ, ăn.” Bé cười ngây thơ, đôi mắt cái mũi đều đỏ hồng, bộ dáng này thật khiến người khác đau lòng.
Lục Tiêu Họa cầm lấy viên kẹo sau đó nắm trong lòng bàn tay mình. “Dì sẽ làm phép nha, cháu xem.” Cô đem tay đặt lên miệng mình, sau đó làm bộ đã ăn kẹo, rồi vươn tay ra, trong tay lại xuất hiện một viên kẹo.
“Dì đã ăn rồi, cho nên viên này cho bảo bảo.”
Tiểu Vũ Điểm cắn cắn môi, vươn tay lấy viên kẹo trong tay Lục Tiêu Họa, vừa đưa vào miệng ăn vừa rớt nước mắt.
Lục Tiêu Họa có chút không đành lòng, cô than một tiếng bế đứa bé không ngừng khóc lên, sau đó cô chỉnh lại tóc cho bé. Tóc bé rất mượt mềm, có lẽ mỗi ngày đều có người giúp bé chải tóc, hơn nữa quần áo trên người đứa bé này cũng không phải hàng rẻ tiền, hẳn là con cái nhà giàu, lại xinh đẹp như vậy xác thật không phải từ gia đình bình thường.
Đúng lúc này điện thoại trong túi cô vang lên. Là anh trai cô, Lục Cẩm Vinh gọi tới.
“Tiểu Hoa, em đang ở đâu?” Giọng Lục Cẩm Vinh vẫn trầm ổn, rất dễ nghe, cũng rất đi vào lòng người, Lục Tiểu Họa thật sự cảm thấy anh trai mình không đi làm MC thật đáng tiếng, giọng nói hay như vậy.
“Em ở bên trong siêu thị Gác Sách, còn có…” Cô cúi đầu, nắm tay đứa bé trong lòng.
“Anh, em nhặt được một đứa trẻ, làm sao bây giờ?”
“Nhặt được một đứa trẻ?” Lục Cẩm Vinh cảm thấy ấn đường mình giật giật, nghe nói nhặt được ví tiền, nhặt được chìa khóa, còn chưa nghe nói nhặt được trẻ con.
“Đúng vậy, vừa mới nhặt được, có nên đưa tới đồn công an không?” Lục Tiểu Hoa vẫn ôm chặt đứa bé nhỏ nhắn này, ngoài ý muốn, cô cảm thấy rất thích bé, không đúng, là cực kỳ thích.
“Em chờ chút, anh đến ngay.” Lục Cẩm Vinh nhìn thoáng đồng hồ, anh còn hai giờ nhàn rỗi, có thể đi qua một lúc.
Đến khi anh tới chỗ Lục Tiêu Họa, vừa thấy đứa bé đang cùng chơi với Lục Tiêu Họa, nháy mắt liền có cảm giác nói không nên lời, rất kinh ngạc.
Đây chẳng lẽ là duyên phận, chắc có lẽ thật sự là định mệnh.
“Anh, anh đã đến rồi.” Lục Tiêu Họa vẫy tay hướng Lục Cẩm Vinh.
Lục Cẩm Vinh đi tới đứng trước mặt Tiểu Hoa.
“Anh, anh xem, chính là bé gái này, có lẽ bé nhận sai người.” Lục Tiêu Họa chỉ chỉ đứa bé ngồi bên cạnh mình. “Bé cứ gọi em là mẹ.”
Tiểu Vũ Điểm mở to đôi mắt đáng thương nhìn chằm chằm Lục Cẩm Vinh, đôi mắt ươn ướt như muốn khóc thực khiến người ta đau lòng.
Lục Cẩm Vinh bất đắc dĩ xoa xoa đầu bé, sau đó vươn tay: “Lại đây, Tiểu Vũ Điểm, chú bế một chút.” Kỳ thật anh rất muốn bé gọi anh một tiếng bác, bởi vì theo lý mà nói đứa bé này vốn dĩ phải gọi anh là bác.
Bé gái thật sự vươn tay ra để Lục Cẩm Vinh ôm.
“Anh, sao anh lại biết tên đứa bé này, anh quen sao?” Lục Tiêu Họa rất ngạc nhiên, cô còn không biết sao anh trai lại biết, chẳng lẽ anh quen đứa nhỏ này, như vậy thì tốt rồi, cô cuối cùng cũng đã thở dài nhẹ nhõm, không cần phải đưa bé tới cảnh sát, bé khóc khiến cô cũng không đành lòng.
“Ừ, anh quen.” Lục Cẩm Vinh ôm Tiểu Vũ Điểm ngồi xuống, nhưng trong lòng cũng có chút ghen ghét, lão Sở Luật kia vô tâm không phổi hỗn đản vậy mà lại có thể có một cô con gái lớn như vậy, lại còn rất xinh đẹp, đây thật sự có chút không công bằng. Vì cái gì bọn họ cùng nhau lớn lên, anh hiện giờ cái gì cũng không có còn Sở Luật lại có một cô con gái, lại còn rất xinh đẹp đáng yêu.
Anh vươn tay cầm lấy cánh tay mũm mĩm trắng nõn liền thấy trên cổ tay bé đeo một dây màu đỏ, trên dây còn có một đồ vật nhỏ như hạt đậu.
“Đứa bé này không lạc được, cha của bé đã để lại một thứ trên người bé, em xem đây.” Anh kéo tay đứa bé cho em gái xem. “Đây là hệ thống định vị vệ tinh mới nhất, tuy rằng nhìn không có gì đặc biệt nhưng chỉ cần mở điện thoại ra, chỉ vài giây là có thể tìm được vị trí của bé.”
“Thôi.” Anh ôm bé lên. “Anh đưa bé về lại cho cha bé, vừa lúc anh cũng muốn đi, coi như tiện đường.”
“Còn có,” anh cầm lấy ly nước trái cây vẫn còn đầy trên bàn. “Ai?” Anh hỏi Lục Tiêu Họa.
Lục Tiêu Họa chỉ vào bé. “Mua cho bé nhưng bé chưa uống được mấy ngụm.”
“Anh không khách khí.” Lục Cẩm Vinh nói xong liền cầm cốc nước uống một hơi hết sạch, trên đường tới đây anh thật sự thấy khát.
“Đi thôi, Tiểu Vũ Điểm, chú mang cháu đi tìm ba được không?”
Tiểu Vũ Điểm không nói lời nào, chỉ mở to đôi mắt nhìn chằm chằm Lục Tiêu Họa. Lục Cẩm Vinh gật đầu với em gái một cái, anh vừa quay đi lại nghe đượng tiếng bé gái khóc lớn trong lòng.
Mẹ, mẹ, cháu muốn mẹ…”
Lục Cẩm Vinh sửng sốt, không phải nói đứa bé này sẽ không nói sao?
“Mẹ…” Đứa bé trong lòng anh giãy giụa, muốn mẹ, muốn tìm mẹ…
Lục Cẩm Vinh ôm bé trong lòng chặt thêm một ít, đi nhanh rời khỏi nơi này. Nơi này không có mẹ của bé, mẹ bé đã ૮ɦếƭ, bị bà nội của bé, bị dì của bé hại ૮ɦếƭ.
Lục Tiêu Họa nghe thấy tiếng khóc của bé, còn có một câu gọi mẹ kia, cô nắm chặt cái ly trong tay, dùng nhiều sức đến nỗi cô thấy Ng'n t mình đau.
Đột nhiên cô ngẩng mặt lên, ánh sáng chiếu lên đầu khiến cô không cách nào mở mắt được, khóe mắt cô có chút đau, cô vươn tay nhẹ nhàng xoa mặt mình, vậy mà sợ thấy một mảnh ****.
“Sao lại vậy, có cát vào mắt sao?” Cô lầm bầm lầu bầu nói, mà cô lại cúi đầu uống một ngụm nước táo, hương vị này rất chua.
Khi Dương Nhược Lâm ra khỏi toilet không thấy đứa trẻ đâu, nháy mắt cô như bị rút hết sức lực, hai châm mềm nhũn.
“Tiểu Vũ Điểm, Tiểu Vũ Điểm…”
Cô không ngừng gọi tên đứa bé, nhưng toàn bộ tòa nhà cô đã tìm khắp đều không thấy.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Cô vò đầu bứt tai, nếu thật sự mất tích thì Sở Luật sẽ giết cô, nhất định sẽ giết cô, thậm chí sẽ làm cô ૮ɦếƭ mà không ai biết.
Hay là, cô trốn đi?
Nhưng trốn như thế nào, chạy trốn đi đâu? Địa chỉ nhà cô còn ở công ty, sơ yếu lý lịch cũng có ở công ty đó là sự thật, cha mẹ cô còn ở nhà, hòa thượng chạy không khỏi miếu, thế lực của Sở Luật cô không phải không biết.
૮ɦếƭ, lần này ૮ɦếƭ thật sự rồi.
Cô thật sự hối hận, sao lúc đó không kéo bé vào trong toilet, để bé ngửi mùi khó chịu trong đó thì có thể thế nào, ít nhất cũng đặt dưới mắt mình không thể lạc được, hiện tại đã không thấy bé đâu. Có lẽ cô không nên mang bé ra ngoài, càng có lẽ cô không thể tham lam vị trí của người phụ nữ bên cạnh Sở Luật, lúc này cái gì cũng không có được, có lẽ cô lại còn bị Sở Luật lột da nghiền xương.
Lúc này, đứa trẻ bị lạc mất là Tiểu Vũ Điểm kia thỉnh thoảng sụt sịt, cô muốn mẹ, muốn mẹ…
Lục Cẩm Vinh vươn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng dỗ đứa trẻ trong lòng. Tiểu Vũ Điểm, đừng trách bác nhẫn tâm, chúng ta không phải không cần cháu, chỉ là hiện tại cuộc sống mẹ cháu rất tốt, cháu cũng muốn như vậy đúng không.
Tiểu Vũ Điểm hít hít cái mũi, bé co người lại, đôi mắt khóc đã sưng đỏ nhưng không có nói gì nữa.
Xe dừng lại, Lục Cẩm Vinh ôm Tiểu Vũ Điểm xuống xe chuẩn bị đưa bé trả lại cho Sở Luật. Hiện tại Sở Luật không làm gì, anh đang gọi điện thoại, anh đưa điện thoại lên tai, sắc mặt còn không quá tốt.
Đầu điện thoại kia, tay Dương Nhược Lâm run lên, điện thoại trong tay rơi xuống đất, nhưng cho dù rơi xuống đất chuông vẫn kêu lên như quỷ khóc sói gào, lần đầu tiên Dương Nhược Lâm cảm giác điện thoại rơi cũng không phải là chuyện không tốt, nếu điện thoại bị hỏng thì tốt biết bao, không còn phải nghe âm thành này. Cô vội vàng bịt tai lại, nhưng cho dù cô chọc thủng màng nhĩ thì âm thanh quỷ khóc sói gào kia vẫn cứ luôn tồn tại, đột nhiên cô đứng lên vươn chân về phía điện thoại, chỉ cần cô giẫm hỏng thì không còn nghe được tiếng kêu nữa, chỉ là nếu giẫm hỏng rồi thì người đàn ông bên kia sẽ lấy xe đâm cô ૮ɦếƭ, lấy đồ vật đập cô ૮ɦếƭ thì cũng không có ai tìm cô.
Sở Luật tắt điện thoại đi rồi nhanh chóng gọi lại, nhưng bên kia vẫn không có ai nghe điện, cô ta mang con gái của anh đi đâu. Anh vừa mới định bước chân đi liền thấy Lục Cẩm Vinh ôm một đứa trẻ trong lòng, bé mặc váy công chúa màu hồng nhạt, tóc thật dài màu đen hơi uốn lọn nhuộm hightlight màu vàng rất đẹp.
Kiểu tóc này không nhiều người có, hơn nữa đây lại là một đứa trẻ.
Anh vội vàng đi tới đón con gái mình trong lòng Lục Cẩm Vinh, bé đã ngủ rồi nhưng thấy rõ bé mới khóc, đã thật lâu bé không khóc như vậy. Anh cẩn thận ôm lấy con gái, để bé dựa mặt lên vai mình.
“Con gái tôi sao lại ở chỗ anh?” Anh ôm chặt con gái, tới hiện tại tim anh vẫn đập loạn.
“Anh còn hỏi tôi? Tôi còn đang muốn hỏi anh,” Lục Cẩm Vinh nhét tay vào túi quần rất thoải mái. “Có phải sẹo đã lành nên quên đau? Bé là em gái tôi nhặt được, nếu không phải vừa lúc tôi quen bé thì anh cho rằng hiện tại bé sẽ ở đâu?”
Sở Luật nheo hai mắt lại nguy hiểm. Anh cầm lấy tay mềm mại của con gái, cũng sờ đến vòng đỏ vẫn đeo trên cổ tay.
“Cảm ơn.” Anh thật tình nói lời cảm ơn. “Tôi nợ anh một lần.” Sở Luật không thích nợ bất cứ kẻ nào. “Hợp đồng này lớn, tôi biết anh cũng muốn, Sở Thị chúng tôi sẽ không tranh nữa.” Anh ôm con gái chuẩn bị về, còn những cái khác anh không muốn quản, trên đời này không có bất cứ vấn đề gì quan trọng so với con gái anh.
Lục Cẩm Vinh dựa lưng vào tường nhàn nhạt nhìn Sở Luật ném đi một hợp đồng, hợp đồng lớn như vậy là mục tiêu lớn nhất của tập đoàn Sở Thị, vậy mà anh ta cứ như vậy ném đi.
Nhưng chỉ có bọn họ biết để có được những hợp đồng như này bọn họ phải trả giá bao nhiêu thời gian và tâm huyết mới lấy được, còn hợp đồng kia đương nhiên anh sẽ muốn, có cơ hội mà không kiếm tiền thì chỉ có kẻ ngốc, tiền ở trước mặt không lấy thì là ngu xuẩn.
Sở Luật đem con gái ôm về nhà, dọc đường đi tiểu gia hỏa dường như ngủ không được ngon, thi thoảng bé nhíu mày dường như không vui vẻ.
Khi Dương Nhược Lâm vội vàng chạy về Sở gia liền nghe thấy bảo mẫu nói Sở Luật đã ôm con gái về, lúc này cô mới thở ra nhẹ nhõm, không lạc thì tốt. Nếu thật sự bị mất tích cô sợ cho dù tự mình đền mạng cho Sở Luật thfi Sở Luật cũng không buông tha cho cô.
Lúc này Sở Luật ngồi trên sô pha, gương mặt anh âm trầm nhàn nhạt nhìn Dương Nhược Lâm đứng ở cửa không dám tiến lên một bước.
“Tôi muốn biết cô đã làm cái gì?” Giọng anh không nặng nhưng nghe vào tai Dương Nhược Lâm giống như đang lăng trì thân thể của cô, cô muốn mở miệng nhưng vài lần há ra lại phát hiện cô thế nào cũng không nói ra được.
Cô làm gì, cô đã làm cái gì? Cô cũng không thể hiểu được, bởi vì cô không làm gì cả đã không thấy tăm hơi bé đâu.
Con ngươi Sở Luật âm trầm nhìn gương mặt quen thuộc trước mặt, trong lòng anh không có bất cứ gợn sóng gì bởi vì anh biết đây không phải là Hạ Nhược Tâm, nếu là Hạ Nhược Tâm nhất định cô ấy đi đâu cũng sẽ nắm tay con gái, cho dù đi toilet cũng sẽ không buông con gái ra.
Người này không phải Hạ Nhược Tâm, không phải mẹ của Tiểu Vũ Điểm bởi vì cô không có trách nhiệm của một người mẹ, không coi Tiểu Vũ Điểm là con gái mình. Nếu coi bé là con gái mình, bé có thể đi lạc, nhưng nếu đi lạc thì sẽ không tìm, sẽ không báo nguy sao, sẽ không tìm anh sao? Cô ta không, cô ta hoàn toàn không làm gì, thậm chí đứng ở chỗ này liền một câu xin lỗi cũng chưa nói.
Đúng vậy, trên đời này không có khả năng hai người sẽ giống nhau, cũng không có khả năng sé có hai Hạ Nhược Tâm. Anh thừa nhận Hạ Nhược Tâm đã không còn nữa, cũng có nghĩa là bọn họ đã âm dương cách biệt nhưng đến hôm nay ở trong anh cô vẫn tồn tại, vĩnh viễn tồn tại.
Dương Nhược Lâm lần đầu tiên thấy được sự đáng sợ của Sở Luật, thậm chí anh không hề nói một câu nhưng cái áp lực này khiến người khác vô cùng sợ hãi. Hai chân cô run lên, tay cô nắm chặt lấy then cửa mới không đến nỗi ngã xuống, cô hy vọng sự Tra t** này có thể qua đi sớm chút, cho dù làm cô ngất xỉu cũng được.
Khi không khí vẫn còn áp lực rất nặng nề, Tiểu Vũ Điểm chạy từ trong phòng ra, bé chạy tới trước mặt Sở Luật, chân vẫn đi trần. Sau đó bé quay người chạy hướng Dương Nhược Lâm.
“Mẹ…”
Bé ngẩng mặt lên, đôi môi nhỏ nhắn khẽ mở nói ra một tiếng, giọng bé trong trẻo rất êm tai.
“Mẹ…” Bé lại gọi một tiếng.
Lúc này một bàn tay từ phía sau bé vươn tới ôm bé vào trong lòng.
“Bảo bảo, con có thể nói?” Giọng Sở Luật đột nhiên đanh lại, trái tim đập bùm bụp nhưng anh rất cảm ơn thế gian này, cảm ơn cho anh có thể tìm được con gái, cảm ơn cho con gái anh có thể nói chuyện.
Tiểu Vũ Điểm vươn tay chạm vào mặt Sở Luật, sau đó lấy mặt mình cọ cọ vào mặt ba.
“Ba…”
“Phải, là ba, là ba.” Sở Luật cười lớn hôn lên mặt con gái, sau đó vội vàng lấy điện thoại gọi cho Gia Hân Bảo, kêu Gia Hân Bảo tới đây một chút. Lúc này Dương Nhược Lâm đã ngã ngồi trên mặt đất, vừa rồi cô bị tiếng cười to như hét của Sở Luật dọa.
Còn may, Tiểu Vũ Điểm đã ra, còn may, Tiểu Vũ Điểm gọi mẹ.
Cô dựa vào tường đứng dậy, cẩn thận đi ra ngoài. Ánh mắt của Sở Luật có chút phức tạp nhìn cô, anh quay đầu lại nhìn gương mặt bé nhỏ của con gái.
Đã bao lâu, đã bao nhiêu lâu rồi anh chưa được nghe con G.i g.i một tiếng ba.
Anh hôn lên mặt con gái, ôm bé chặt thêm một ít.
Hiện tại con gái chính là toàn bộ thế giới của anh, nếu không có con gái thì toàn bộ thế giới của Sở Luật cũng sụp đổ theo.
Chưa đến mười phút Gia Hân Bảo đã tới.
“Có thể nói?” Anh có chút không dám tin tưởng. Bé đã không nói gần một năm, anh đã nói có khả năng đột nhiên sẽ tốt, cũng có khả năng cả đời không tốt, hai khả năng này không phải ngang nhau mà khả năng thứ hai nhiều hơn một ít, đặc biệt với trẻ con đã chịu quá nhiều thương tổn tâm lý, đăc biệt là cô con gái của Sở Luật đã chịu nhiều tai nạn, vậy mà hiện tại thật sự có thể nói.
“Phải, bé đã nói.” Sở Luật thả con gái trong lòng xuống. “Bé đã gọi mẹ, cũng đã gọi ba, còn những cái khác thì chưa thấy.”
Gia Hân Bảo cầm bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của Tiểu Vũ Điểm.
“Bảo ảo, cháu có thể gọi một tiếng chú được không?” Anh cẩn thận nói với bé.
Tiểu Vũ Điểm chớp đôi mắt, đôi môi bé mím chặt, biểu tình này rất giống ba của bé, mà bé không nói lời nào.
Sở Luật có chút thất vọng, sau khi sự vui mừng đi qua là tuyệt vọng hay hy vọng thì anh không biết.
“Lại đây, bảo bảo, ba ôm.” Anh vươn tay về hướng Tiểu Vũ Điểm, Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn để ba ôm, tay bé cũng nắm chặt một Ng'n t của ba.
“Ba…” Bé gọi một tiếng nho nhỏ.
Sở Luật cùng Gia Hân Bảo sửng sốt một chút.
Bé thật sự có thể nói.
“Tiểu Vũ Điểm nói ‘chú’ được không?” Gia Hân Bảo nhỏ giọng dỗ Tiểu Vũ Điểm, nhưng Tiểu Vũ Điểm vẫn mím môi lại, sống ૮ɦếƭ cũng không mở ra để nói.
“Vì sao bé lại đột nhiên có thể nói?” Gia Hân Bảo không được bé đáp lại cũng chỉ có thể hỏi người lớn.
“Tự nhiên bé nói.” Sở Luật cũng không rõ ràng lắm. “Nhưng vì sao bé lại không nói nhiều?” Bé gọi ‘mẹ’, gọi ‘ba’ nhưng lại không gọi ‘chú’.
“Có thể là không muốn nói.” Gia Hân Bảo suy nghĩ một chút mới có kết luận như vậy. “Rốt cuộc đã có thời gian dài bé không nói lời nào, các cử động cơ miệng cũng đã thành không quen, cho dù người lớn gặp tình huống như vậy có lẽ cũng cần một thời gian thích ứng, chờ một thời gian có lẽ sẽ bình thường, luôn cần một kỳ quá độ. Có điều đây là ai đã làm được Tiểu Vũ Điểm nói chuyện, để Tiểu Vũ Điểm đi theo người đó, có lẽ bé bị K**h th**h cũng sẽ nói nhiều hơn.”
“Tôi biết rồi.” Sở Luật đặt nhẹ tay lên đầu con gái, ôm chặt con không buông tay.
Sau khi Gia Hân Bảo về, Tiểu Vũ Điểm nhẹ nhàng kéo áo ba: “Ba, muốn mẹ.”
“Được.” Sở Luật đáp ứng con gái, anh ôm con gái đi ra ngoài. Dương Nhược Lâm vừa thấy Sở Luật tiền lại liền vội vàng đứng lên.
“Chuyện này coi như bỏ qua.” Sở Luật nhàn nhạt nói, nhưng giọng cảnh cáo vẫn chưa giảm. “Tôi hy vọng đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng, tôi chỉ có một con gái, cho dù cô ૮ɦếƭ một nghìn lần cũng không được để con gái tôi mất một sợi tóc.”
Dương Nhược Lâm có chút khó chịu nhưng Sở Luật cũng không nói sai. Nếu không phải có gương mặt này, chỉ bằng việc cô tốt nghiệp một trường hạng ba thì sao có thể tiến vào tập đoàn Sở Thị. Rất nhiều nhân tài thủ khoa còn không vào được, cô sao có thể dễ dàng tiến vào để mỗi tháng nhận một vạn tiền lương lại còn không phải làm gì. Nói trắng ra cô tới đây chính là bán mặt.
Sở Luật buông con gái xuống, sau đó ngồi xổm thân mình xoa nhè nhẹ gương mặt của bé. “Tiểu Vũ Điểm ra với mẹ được không?”
Tốc độ biết sắc trên mặt của anh so với tia chợp còn nhanh hơn, vừa mới bộ dáng muốn *** hiện tại đã rất dịu dàng. Gương mặt này anh chỉ dành cho con gái, đừng ai mong có được.
Tiểu Vũ Điểm nhìn Dương Nhược Lâm cách đó không xa, lại nhìn thoáng qua Sở Luật, bé bẹp bẹp cái miệng nhỏ, sau đó đi tới trước mặt Dương Nhược Lâm nhìn chằm chằm cô.
Đây là mẹ sao, bé nghiêng đầu, thật là mẹ sao?
Dương Nhược Lâm khẽ cắn răng nhưng lại cắn vào chút đầu lưỡi, cũng mới cắn ra được một ít lý trí, cô liền cố gắng nở một nụ cười cho dù rất gượng gạo cũng thật không đẹp.
“Con sao vậy? Tiểu Vũ Điểm quên mẹ rồi sao?” Cô cúi người xuống vuốt tóc Tiểu Vũ Điểm, tuy rằng cười nhưng khóe mặt lại có một ít miễn cưỡng khó coi.
Tiểu Vũ Điểm vươn tay sờ vào mặt Dương Nhược Lâm, sau đó hình như bé suy nghĩ, cũng là tự hỏi.
“Mẹ…” Bé tiến lên ôm lấy cổ Dương Nhược Lâm. “Mẹ, Tiểu Vũ Điểm nhớ mẹ.”
Sở Luật đứng bên cạnh nắm chặt bàn tay lại, bé nói chuyện, bé đã nói chuyện, lúc này bé đã nói rất nhiều từ. Anh xoay người, hai tay anh vẫn nắm lại thật chặt.
Dương Nhược Lâm bế bé lên, cô cùi đầu nhìn gương mặt cực kỳ xinh đẹp của đưa bé, thật sự gần như giống mình y hệt nhưng cô lại không có bất cứ cảm tình nào.
Cô nhẹ nhàng vỗ về mái tóc mềm mại của bé, nhưng trong lòng lại bắt đầu lạnh lùng.
Trong trường học, Trịnh An Trạch đang làm bài tập, cậu viết rất nhanh không ngừng nghỉ. Cậu học rất bá đạo, từ khi bắt đầu lớp bốn chỉ mấy tuần là có thể lên lớp năm, rồi từ lớp năm lại nhảy lên lớp sáu, cho dù như vậy hiện tại cậu vẫn tiếp tục cố gắng để học vượt. Cái tên Trịnh An Trạch dường như đã thành truyền kỳ, ngay cả phú nhị đại Lâm Thanh trước kia nổi bật cũng bị danh tiếng của cậu đè bẹp.
Đột nhiên điện thoại của cậu vang lên, cậu lấy ra, vừa thấy số hiện lên liền vội vàng đưa lên tai.
“Vâng, cháu biết rồi, cháu về ngay.” Còn chưa nói xong cậu đã đứng lên, tùy tiền đem bài tập mình mới làm một nửa nhét vào trong ngăn bàn, sau đó đeo cặp sách chạy ra ngoài.
Những người khác nhìn thấy cũng chỉ lộ ra vẻ hâm mộ, trên người cậu mặc áo khoác đồng phục bình thường nhưng bên trong đều mặc quần áo các nhãn hiệu nổi tiếng thế giới, ngay cả cặp sách cũng là sản phẩm của một công ty nổi danh, giày cũng tương tự. Này một thân từ trên xuống cũng thật là đủ tốt, tuy rằng trong trường này không thiếu những nhà có tiền nhưng Trịnh An Trạch coi như điển hình trong đó.
“Các cậu nói, Trịnh An Trạch cùng Lâm Thanh nhà nào có nhiều tiền hơn?” Có người không nhịn được liền so sánh Trịnh An Trạch cùng Lâm Thanh. Trước không đề cập tới gia thế, Trịnh An Trạch học ở trường cứ băng băng, thành tích tốt không giống người, còn Lâm Thanh cũng có gia cảnh là siêu phàm với rất nhiều người, tuy rằng hiện tại không biết cậu là con nhà ai nhưng đồ cùng cũng không phải là hàng rẻ tiền, hơn nữa mỗi lần ra vào đều có xe đưa xe đón.
“Tớ biết.” Một học trò cười giống như một con tiểu hồ ly. “Nhà của tớ cùng nhà bọn họ có chút quen biết, tớ biết một ít.”
Những đứa trẻ khác vừa nghe vậy liền vây quay lạnh liền chờ nghe chuyện, đừng tưởng chỉ có đàn bà mới thích nghe, kỳ thật đàn ông cũng thích nghe, đương nhiên bọn chúng tiện tại còn cách ‘đàn ông’ một khoảng cách dài.
“Bọn họ là…” Cậu học sinh này liền nói, lộ ra hàm răng trắng tinh tỏa sáng. “Kỳ thật bọn họ là người một nhà, đương nhiên cũng không phải cái gì phú nhị đại, quan nhị đại*, bọn họ đều là cô nhi được tổng giám đốc tập đoàn Sở Thị nhận nuôi. Có điều hiển nhiên Trịnh An Trạch thân thiết hơn một chút, cậu ta được Sở Luật tự mình dạy dỗ, còn Lâm Thanh lại ở nhà ông bà Sở, Sở Luật chỉ giúp đỡ cậu ta chứ trước nay không tự mình quan tâm.”
*Phú nhị đại: con nhà giàu; Quan nhị đại: con nhà quan chức.
Bọn chúng túm tụm lại nghe không biết lúc này ở cách chúng không xa Lâm Thanh đã trầm mặt xuống, gương mặt này so với tuổi tác của nó căn bản không tương đương.
Lúc Trịnh An Trạch ra khỏi cổng trường tài xế đã chờ sẵn, cậu ngồi lên xe, xe đi rất nhanh nhưng cậu vẫn có cảm giác hơi chậm, cậu chỉ muốn về nhà nhanh một chút để gặp được em gái.
Chú Sở nói em gái có thể nói, thật sự sẽ nói sao.
Xe về tới nhà, cậu vội vàng mở cửa ra liền thấy Tiểu Vũ Điểm đang ngồi cùng Sở Luật, người đàn ông cao lớn ngồi xổm trên mặt đất đang cùng con gái chơi, bé gái mở to đôi mắt sáng ngời cười tươi với ba.
“Leng Keng…” Trịnh An Trạch vẫn thích gọi em gái là Leng Keng, Tiểu Vũ Điểm là con gái của chú Sở, còn Leng Keng là em gái của cậu.
Tiểu Vũ Điểm nghe thấy tiếng Trịnh An Trạch, bé vội vàng đứng lên chạy nhanh tới chỗ Trịnh An Trạch.
“Anh…” Tiếng bé vang lên giống như rất nhiều bé gái, mềm mại trong trẻo, có khi phát âm từng tiếng chưa quá chuẩn nhưng xác thật đó chính là âm thanh, là tiếng của trẻ con, là tiếng nói của em gái cậu.
Trịnh An Trạch cúi người bế em gái lên.
“Leng Keng nhà ta nói được rồi.” Hốc mắt Trịnh An Trạch đỏ hồng, cậu đã hy vọng biết bao em gái có thể nói chuyện, hy vọng em gái như một đứa trẻ bình thường mà không phải bị câm, bị Sở Tương miệt thị là con câm.
Em gái cậu xinh đẹp như vậy, sinh ra đã là một đứa trẻ khỏe mạnh, đúng hay không?
Tiểu Vũ Điểm lấy trán cọ cọ vào cổ Trịnh An Trạch, bé mới mở miệng nói chuyện, còn chưa thích nói nhiều, nhưng hiện tại ai hỏi bé gì bé đã có thể trả lời.
Tiểu Vũ Điểm có thể nói chuyện, vui mừng nhất không phải ai khác là Sở Luật, còn có Trịnh An Trạch. Lúc này trên đời thực sự quan tâm tới đứa nhỏ này còn có thể có mấy người, mà hiện tại cũng chỉ có hai người bọn họ chia sẻ phần vui sướng này, một phần có thể nói là kinh hỉ trong vui sướng.
“Tới đây tập nói theo ba.” Sở Luật khi không có việc gì sẽ dạy con gái nói chuyện, giống như bé vẫn là một em bé mới học nói. Anh dạy từng câu từng chữ, Tiểu Vũ Điểm ban đầu cũng chỉ gọi ba gọi mẹ, nói một ít từ đơn giản, mà hiện tại đã cơ bản nói chuyện được bình thường như bọn họ.
Gia Hân Bảo nói năng lực ngôn ngữ của đứa bé này khôi phục nhanh như vậy cũng ít nhiều nhờ Sở Luật không nề hà phiền phức luôn dạy Tiểu Vũ Điểm học nói. Thường anh sẽ vừa bế Tiểu Vũ Điểm vừa dạy bé nói, cũng không để ý người khác nhìn vào sẽ nghĩ gì, trong lòng anh chỉ có con gái, chỉ có đứa con gái không còn tiếng nói đáng thương này, rốt cuộc bé đã bắt đầu học nói, sẽ gọi ba, sẽ nói đói, cũng sẽ nói đau.
***
“An Trạch, cháu trông Tiểu Vũ Điểm một lúc, dì đi toilet.” Dương Nhược Lâm nói với Trịnh An Trạch rồi đi về hướng toilet.
“Anh, mẹ kia đi đâu?” Tiểu Vũ Điểm nắm chặt tay anh, hiện giờ bé chỉ gọi Dương Nhược Lâm là ‘mẹ kia’.
“Dì đi trang điểm lại.” Trịnh An Trạch bế em gái lên, đưa bé tới một chỗ râm mát chờ Dương Nhược Lâm trang điểm lại. Mỗi lần đều nói muốn đi toilet nhưng không giống đàn ông vào toilet là để giải quyết, còn phụ nữ vào toilet là để trang điểm, lúc đi ra mặt sẽ trắng hơn, miệng cũng đỏ hơn, đôi mắt cành thanh hơn.
Tiểu Vũ Điểm nắm lấy tay anh đứng an tĩnh, bé gặm gặm bàn tay của mình, gặm móng tay nhỏ nhỏ, đôi mắt to sáng ngời cũng đưa nhìn bốn phía xung quanh. Cho đến khi một cô gái đi ở trước mặt bé.
Đột nhiên, bé giằng tay khỏi tay anh trai, Trịnh An Trạch chưa kịp phản ứng gì bé đã chạy như bay về phía trước.
”Mẹ, mẹ ơi…”
Bé không ngừng chạy, hai chân bé ngày càng chạy nhanh hơn, bỗng ‘bịch’ một tiếng, bé ngã sõng soài trên mặt đất, hai mắt đen vẫn mở to tràn ngập nước mắt.
“Mẹ ơi…”
Bé lấy tay lau nước mắt nhưng tay đã dính bụi đất, sau vài lần quẹt nước mắt thì đất đã bám đầy mặt.
Một đôi tay dịu dàng đỡ bé lên.
“Mẹ… Tiểu Vũ Điểm đau, mẹ thổi phù phù.” Bé duỗi cánh tay mình ra, trên cánh tay trắng nõn của bé đã bị tróc da, một ít đất cũng dính trên miệng vết thương, kỳ thật cũng không phải thương tíc*** nhưng vì ở trên tay một đứa trẻ nên nhìn có chút ghê người.
“Mẹ…” Bé mếu máo gọi mẹ, từng giọt nước mắt không ngừng lăn xuống.
Lục Tiêu Họa lần thứ hai bị trẻ con gọi là mẹ, không đúng, vẫn là đứa bé lần trước, cô vẫn nhận ra đây là đứa bé lần trước cô nhặt được ở siêu thị.
Cô đưa tay bé đặt ở miệng mình nhẹ nhàng thổi đất cát dính trên miệng vết thương quá bé, nhưng như vậy cũng không được, phải đi bệnh viện, Cao Dật làm ở gần đây, đưa bé đến cho Cao Dật kiểm tra xem sao.
“Mẹ ơi ôm.” Tiểu Vũ Điểm đáng thương vươn hai tay ra, bé rất quật cường thế nào cũng không hạ tay xuống, bé muốn mẹ ôm, bé phải được mẹ ôm.
Được rồi, Lục Tiêu Họa ôm bé lên, Trịnh An Trạch cũng đã đứng từ lâu ở bên cạnh.
“Cháu là người nhà của bé phải không?” Lục Tiêu Họa hỏi Trịnh An Trạch, có điều gương mặt này của Trịnh An Trạch khiến cô có cảm giác có chút quen thuộc, có lẽ cũng vì phần quen thuộc này cho nên cô cảm thấy rất thích đứa nhỏ này.
“Đây là em gái cháu.” Trịnh An Trạch nói, tầm mắt của cậu vẫn luôn không rời khỏi Tiểu Vũ Điểm đang được Lục Tiêu Họa ôm. Tiểu Vũ Điểm có tâm lý đề phòng rất lớn, bé không thích người khác, cũng không muốn để người khác chạm vào người, sau khi học nói lại cũng không thích nói nhiều, ngay cả bé gọi Dương Nhược Lâm chỉ bằng một câu ‘mẹ kia’ chứ cũng không nhiều lợi, vậy mà hôm nay lần đầu tiên cậu thấy em gái nói nhiều với một người xa lạ như vậy, còn sẽ bảo cô ấy ôm.
Lục Tiêu Họa kéo cánh tay trắng nõn của Tiểu Vũ Điểm, trên tay bị trầy da, còn bị chảy máu.
“Dì muốn đưa bé tới bệnh viện xử lý vết thương, cháu cùng đi đi.”
“Vâng.” Trịnh An Trạch đi theo, đôi mắt nhẹ nhàng nhìn về phía trước, đôi mắt rất dài đẹp kỳ quái. Lục Tiêu Họa đột nhiên dừng bước chân.
“Cháu mấy tuổi rồi?” Cô tò mò hỏi, thiếu niên phía sau có gương mặt rất trẻ con, tuổi cũng không quá lớn nhưng sao lại có thể cao như vậy?
“Dì, cháu mười tuổi.”
“Mười tuổi?” Lục Tiêu Họa vẫn ôm chặt đứa bé trong ***, sau đó so người với Trịnh An Trạch. “Mười tuổi mà đã lớn như vậy à…”
Cô cúi đầu, lại nhìn thấy một đôi mắt đen đang mở to. “Cháu thật dễ thương.” Cô xoa xoa mặt bé, ôm bé chặt hơn một ít.
Dương Nhược Lâm từ toilet đi ra, quả nhiên đây là đi trang điểm, đôi mắt dài, làn da trắng hơn, miệng cũng đỏ hơn giống như theo lời Trịnh An Trạch. Nhưng khi cô ra lại không thấy hai đứa nhỏ đâu.
“Chạy đi đâu rồi?” Cô buồn bức lấy điện thoại gọi cho Trịnh An Trạch, sau một hồi chuông giọng cô liền đanh lại.
“An Trạch, cháu mang Tiểu Vũ Điểm đi đâu? Không phải dì nói hai đứa đợi ở bên ngoài sao?”
“Bệnh viện.” Trịnh An Trạch nhàn nhạt trả lời. Lúc này ở bên trong bác sĩ đang đang xử lý vết thương cho Tiểu Vũ Điểm.
Người bên kia còn đang muốn nói gì nữa thì Trịnh An Trạch đã ngắt cuộc gọi, không muốn nói nhiều với cô gái ưa trang điểm kia. Ai đối xử tốt với bọn họ, ai đối xử không tôt, đâu là chân thật, đâu là giả vờ cậu đều có thể phân biệt được, em gái cũng phân biệt được. Đừng tưởng bọn nó còn nhỏ thì có thể lừa gạt, bọn họ lưu lạc những ngày ấy, bị người ta đánh, bị người ta mắng, cũng bị người ta lừa gạt, gặp nhiều người tốt cũng đã gặp nhiều người xấu. Bọn nó có thể phân rõ ràng đen trắng.
“Có đau không?” Lục Tiêu Họa lấy từ trong túi xách một cái lược chải tóc cho bé, những lọn tóc uốn này ai đã làm, thật sự là quá đẹp đi.
Tiểu Vũ Điểm lắc đầu, rất dũng cảm duỗi tay mình ra, nhưng cái miệng kia vẫn mếu máo, trên lông mi thật dài cũng ươn ướt, hẳn là rất đau. Trẻ con đâu có thể như người lớn có thể chịu đựng được đau đớn, cho dù không quá đau cũng không dễ dàng chịu đựng như vậy.
Lục Tiêu Họa lại chải tóc cho bé, động tác rất nhẹ nhàng, ánh mắt cô cũng vậy, mắt cô cũng lộ ra sự ấm áp, viên hoa tai trân châu trên làn da trắng nõn rất đẹp.
“Làm sao vậy?” Lúc này cửa bên ngoài mở ra, Cao Dật đi tới, nhưng vừa thấy đứa bé đang được Lục Tiêu Họa ôm trong lòng thân thể anh không khỏi cứng đờ, sắc mặt cũng nhợt nhạt đi một ít.
“Cao Dật, anh xong việc rồi à?” Lục Tiêu Họa cười với Cao Dật, sau đó giải thích với anh. “Trên đường em gặp bé bị ngã, em mang tới đây bôi thuốc, anh xem, bé rất xinh đẹp.”
Lục Tiêu Họa khẽ nâng mặt bé lên để Cao Dật nhìn rõ gương mặt của bé.
Trước hai gương mặt một lớn một nhỏ, rõ ràng không giống nhau, không chút tương đồng nhưng vẫn khiến người khác có cảm giác hài hòa kỳ lạ không có quan hệ gì với diện mạo hay gương mặt.
Cao Dật nhẹ nhàng thở ra một hơi, anh buông đôi tay vừa rồi vẫn đang nắm chặt, trong lòng bàn tay anh đã sớm đầy mồ hôi.
“Để anh xem.” Anh đi tới đưa cánh tay nhỏ bé lên trước mặt mình. “Bị trầy da một chút nhưng đã được rửa sạch, cũng đã sát trùng, kỳ thật cũng không cần băng bỏ, chỉ cần không để tiếp xúc với nước là được.”
Anh vươn tay cẩn thận đặt lên má Tiểu Vũ Điểm. “Con thật nhanh lớn…”
“Cao Dật, anh nói gì thế?” Lục Tiêu Họa nghe không rõ anh vừa nói gì.
“Không có gì.” Cao Dật thu tay mình lại. “Anh nói bé rất dễ thương, hẳn là rất giống mẹ.”
“Cũng có khả năng giống ba.” Lục Tiêu Họa không cho rằng con gái một hai phải giống mẹ. “Cũng có rất nhiều bé gái giống ba mà. Nếu anh của em sinh con gái mà giống anh ấy nhất định cũng là một đứa bé xinh đẹp.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc