Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 227

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

Lý Mạn Ni còn tưởng đó là tiền Lý mẫu trộm giấu đi, Lý vốn vẫn có thói quen giấu đồ vật như vậy, nhưng trong lòng cô có chút không vui. Nếu đã giấu tiền như thế sao không lấy ra sớm một chút khiến cô mỗi ngày phải làm cực khổ như trâu để kiếm đồ ăn cho cái nhà này.
Từng này tiền cũng đủ để bọn họ bắt đầu một cuộc sống mới, Lý phụ cũng đã từ bỏ ý định lập nghiệp, nhưng cho dù thế nào cũng phải kiếm miếng ăn.
“Mạn Ni…” Lý mẫu đột nhiên gọi tên con gái.
“Mẹ xin lỗi con.”
Trái tim Lý Mạn Ni đập mạnh một cái, có loại cảm giác không tốt. Cô đánh rơi tiền trong tay: “Mẹ, mẹ đã làm cái gì?”
Lúc này Lý mẫu đã khóc lên, bà vừa khóc vừa đấm vào *** mình: “Là anh trai con, đều là anh trai con tạo nghiệt. Nó chơi cờ bạc thiếu nợ người ta mười lăm vạn đồng, nếu không có tiền sẽ bị người ta chém một cánh tay. Mạn Ni, Lý gia chúng ta chỉ có một đứa con trai, không thể mất một tay thành phế nhân.”
Suýt chút nữa Lý Mạn Ni tự cắn đứt lưỡi mình, hơn mười vạn, hơi mười vạn, ha ha, hơn mười vạn… Hơn mười vạn này trước kia với cô mà nói cũng chỉ là tiền tiêu vặt một ngày, có khi một ngày cô tiêu còn tới mười mấy mười lăm vạn, mấy chục cái mười năm vạn, vậy mà hiện tại mười lăm vạn với họ lúc này đã là một con số trên trời.
Hiện tại bọn họ cũng chỉ có thể đem căn hộ kia bán mới đủ trả hết số nợ của Lý Mạn Hiên, chỉ là, nếu căn hộ đó cũng bán thì cô còn cái gì, cô còn có thể có cái gì.
Lý Mạn Ni không nói lời nào, mà tâm Lý mẫu cũng bất ổn, khó có thể bình phục.
“Mạn Ni, mẹ xin lỗi.” Lý mẫu nắm chặt tay con gái. “Mẹ xin lỗi con.”
“Mẹ muốn bán căn hộ của con sao?” Lý Mạn Ni lạnh lùng hỏi Lý mẫu. Dựa vào cái gì Lý Mạn Hiên thiếu tiền lại khiến cô phải gánh? Từ nhỏ đến lớn Lý Mạn Hiên đã làm cái gì cho cô, đã giúp cái gì cho cô? Nhà khác thì cả nhà đều chiều chuộng con gái, chỉ có nhà cô lại chỉ biết ép con gái kiếm lợi lộc từ Sở Luật, khiến cô ở trước mặt Sở Luật không dám ngẩng cao đầu, hiện tại lại còn muốn cô bán căn hộ duy nhất để cho anh trai gán nợ.
“Nhà kia sao có thể bán?” Giọng Lý mẫu nhỏ xuống. “Đó còn để anh trai con lấy vợ.”
“Mẹ, đó là căn hộ của con.” Lý Mạn Ni lại lần nữa cười lạnh. “Hơn nữa hiện tại anh ấy thiếu nợ bên ngoài mười lăm vạn còn nghĩ cưới vợ cái gì, trước đem trả hết nợ cờ bạc đi.”
“Còn số tiền này,” cô chỉ túi tiền trên bàn, “đây không phải là tiền sao, lấy nó để trả nợ đi.”
“Số tiền này không thể ***ng tới.” Lý mẫu ôm chặt bọc tiền lại giống như ôm lấy mệnh căn tử của mình, số tiền này không chỉ là mệnh của bà mà còn kí thác tương lai của bà.
Hiện tại Lý Mạn Ni có cảm giác gì đó không bình thường, càng nghĩ càng không đúng. Không phải nói nợ tiền sao, nhưng số tiền này lại từ đâu mà có, Lý Mạn Hiên thua tiền người ta không ép trả nợ mà lại còn đưa tiền cho, đây là điều không thể hiểu nổi.
Nếu là mẹ của cô giấu đi thì hiện tại nếu lấy ra không phải vì trả nợ thì vì cái gì?
“Mẹ, có phải mẹ có chuyện gì gạt con?” Trái tim cô đập thình thịch, cảm giác như sự nguy hiểm đang đến gần.
Đúng lúc này bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, Lý mẫu run lên một chút, trong lòng vẫn ôm chặt bọc tiền kia. Lý Mạn Ni đứng lên đi mở cửa, kết quả cửa mở ra là mấy gã đàn ông cô không quen biết.
“Quả nhiên là đáng giá ba mươi vạn, vẫn còn không tồi.” Một gã đàn ông cười nói, đưa tay sờ sờ vào mặt Lý Mạn Ni.
“Làm cái gì?” Lý Mạn Ni gạt tay người kia, cơn buồn nôn tràn đến suýt chút nữa cô phun ra.
‘Bốp’ một tiếng, gã đàn ông không khách khí tát lên mặt Lý Mạn Ni. “Con đĩ, mày cho mày là cái gì, tao đã tốn nhiều tiền mua mày như vậy không phải để cho mày nổi giận.”
Lý Mạn Ni bị tát một cái ong đầu, mà nghe những lời này đầu càng ong ong.
Trán cô đã chảy ra một ít mồ hôi lạnh, không dám tin tưởng quay đầu nhìn Lý mẫu, Lý mẫu né tránh ánh mắt của cô, vẫn cứ sống ૮ɦếƭ ôm chặt bọc tiền không bỏ.
“Mẹ, mẹ bán con?” Cô không biết mình đã nói ra những lời này như thế nào.
Không bán căn nhà, không bán cái khác mà lại bán con gái.
“Mạn Ni, con không nên trách mẹ, mẹ cũng không còn cách nào khác, căn hộ đó không thế bán, bán thì sau này anh trai con sẽ ở nơi nào…”
“Cho nên bà bán đi con gái của mình?” Lý Mạn Ni muốn tiến lên chất vấn Lý mẫu nhưng lại bị mấy gã kia hung hăng kéo lại.
Cô giãy giụa, lúc này vài phần kiều diễm trên mặt cũng đã vặn vẹo dữ tợn.
“Tôi là con gái của bà, tôi là con gái của bà… sao bà lại không có nhân tính như vậy, ngay cả con gái cũng muốn bán?”
A… Bán, cái từ này sao lại châm chọc như vậy, bọn họ bán cô đi đâu, bán cô làm cái gì?
Lúc này một bàn tay vươn tới bịt miệng cô lại, ý tứ từ miệng cô đều xông ra từ đôi mắt, ánh mắt mang theo hận ý trừng lớn nhìn Lý mẫu.
Đời này cô hận rất nhiều người, Sở Luật, Hạ Nhược Tâm, Mễ Đông Phong… nhưng hiện tại cô hận nhất lại là mẹ của mình, người mẹ một tay đẩy cô vào miệng hố lửa.
Nhưng lúc này ý thức của cô dần dần mất đi, chỉ còn một màu hắc ám, phía trước chỉ còn trông chờ vào vận mệnh nhưng cả đời này rốt cuộc đừng nghĩ sẽ còn sạch sẽ.
Một gã đàn ông bế Lý Man Ni lên đem đi, Lý mẫu vẫn còn ôm bọc tiền nửa ngày cũng không động, đến khi con gái bị khiêng đi rồi bà mới nghĩ tới cái gì, bất chợt gào khóc.
***
“Sao cô ta lại bị bán?” Sở Luật dựa lưng vào mặt ghế, hai chân vắt chéo rất tự nhiên. Ai bán, anh còn chưa bắt đầu ra tay Lý Mạn Ni đã có kết cục như vậy.
“Mẹ cô ta bán.” Tam ca cười nhạo một tiếng. “Mới gặp bà bán cháu, chưa bao giờ thấy mẹ ruột lại bán con gái, đây không phải mẹ kế chứ? Lý Mạn Hiên tại chỗ chúng tôi thua một số tiền, chúng tôi đến đòi nợ, Lý mẫu vốn có thể bán căn hộ của mình nhưng cuối cùng lại luyến tiếc, cũng không có khả năng tự mình trả nợ cho nên đã đem con gái bán đi.”
“Sao, Sở Luật, anh có muốn cứu không? Dù sao cũng là vợ trước của anh.”
“Vợ trước?” Sở Luật lạnh băng khẽ nhếch môi lên. “Tôi tình nguyện trước nay không có cưới người vợ này, anh muốn làm gì thì làm đi.” Nói xong anh ngắt điện thoại, cúi đầu lại nhìn thấy con gái anh đang đứng ở trước mặt, đôi mắt to đen đang nhìn anh chằm chằm, bé biết anh đang bận, đang gọi điện thoại nên chỉ ngoan ngoãn đứng không làm phiền đến ba.
“Bảo bảo, lại đây.” Sở Luật vươn tay vẫy con gái.
Mắt Tiểu Vũ Điểm sáng lên chạy tới bò lên trên chân ba, sau đó ngoan ngoãn ngồi lên đù*.
Sau đó không lâu, các giám đốc và quản lý đã có mặt trong phòng họp sẽ thấy vẻ mặt lạnh lẽo của Sở Luật sẽ nở ra, trong lòng anh có một đứa bé bầu bĩnh có thể véo ra nước, đây là tiểu công chúa Sở gia, cũng là con gái duy nhất của Sở Luật, là người con anh thương yêu nhất. Hơn nữa mọi người cũng phát hiện chỉ cần có tiểu công chúa thì tính tình của tổng giám đốc sẽ không tồi, tuy rằng trên mặt không có khả năng xuất hiện vài ý cười nhưng ít nhất sẽ không mắng máu chó đầy đầu người khác, cho nên mọi người đều hy vọng mỗi lần họp, hoặc mỗi một lần bọn họ mắc sai lầm thì tiểu công chúa sẽ có mặt, bé chính là chúa cứu thế cho toàn bộ công ty, hiển nhiên cũng là cứu tinh của bọn họ. [Thêm \'Gác Sách\' khi tìm truyện trên google để đọc bản ít lỗi chính tả hơn bạn nhé <3]
“Nay có vui không?” Sở Luật cúi đầu, hỏi con gái. Bàn tay cũng đưa lên vuốt mái tóc mềm mại của con, ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ ngày càng xinh đẹp. Con gái anh là đứa bé đáng yêu nhất, ngoan ngoãn nhất cũng xinh đẹp nhất trên đời này, cho dù cho anh toàn bộ tiền của trên trái đất anh cũng không muốn mất đi con gái.
Tiểu Vũ Điểm lắc đầu, sau đó dựa đầu lên trên vai ba.
Sở Luật nhẹ nhàng than một tiếng, lâu như vậy mà bé vẫn không muốn nói, tuy rằng đã cao hơn một ít, đã nặng hơn một ít, khuôn mặt cũng bầu bĩnh hơn một ít nhưng tính tình lại càng thêm hướng nội, không thích tiếp xúc với người khác.
“Đi thôi, ba đưa con đi ăn bánh kem.” Anh lấy quần áo của mình rồi ôm con gái đi, công việc cứ quăng lại ở chỗ này, hôm nay làm không xong thì tối lại làm thêm giờ là được.
Tiểu Vũ Điểm nghe thấy hai tiếng bánh kem, hai tay liền nắm chặt áo ba hơn, nhìn dáng vẻ rất vui vẻ.
Dương Nhược Lâm vừa thấy Sở Luật ra liền vội vàng đứng lên.
“Cùng nhau đi thôi.” Sở Luật dừng bước chân, cũng là đang chờ Dương Nhược Lâm. Dương Nhược Lâm vội vàng cầm lấy túi xách chạy theo, bộ quần áo trên người cô mặc là bộ sưu tập hè mới nhất, chân đi đôi giày cao gót màu trắng, còn có bộ tóc được làm rất tỉ mỉ, hẳn là không có vấn đề gì, lúc nãy cô vừa mới trang điểm lại cho mình.
Cô sóng bước cùng Sở Luật, cảm giác quen thuộc giống như người một nhà. Có lẽ bọn họ vốn dĩ chính là người một nhà, có đúng không, đời trước bọn họ chính là người một nhà.
Thang máy mở ra, cô đi sau Sở Luật, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, rời khỏi công ty.
Lúc này, cô ăn món ngon giá trị cả ngàn cả vạn, trên người đều là quần áo trang sức xa hoa, trên mặt càng trang điểm tinh xảo, chân mang giày cao gót cũng là càng ngày càng cao, quần áo trên người đương nhiên cũng càng ngày càng mát lạnh, mà cô còn không để ý, thay đổi ở cô không chỉ ở bề ngoài mà cả ở trong tâm.
Cô nghĩ nếu có thể cùng một người đàn ông như Sở Luật tạo thành một gia đình thì quả thực là một chuyện rất hoàn mỹ, tuy rằng người đàn ông này từng ly hôn, tuy rằng người đàn ông này có một đứa con gái nhưng là không thể không nói anh vẫn là một kim cương vương lão ngũ rất nổi tiếng.
Cô còn cơ hội, hơn nữa là cơ hội rất lớn.
Bước chân của cô nhanh một ít, tiến lên.
Cô đưa tay hướng Tiểu Vũ Điểm, Tiểu Vũ Điểm gãi gãi quần áo trên vai ba, sau đó vươn tay nhỏ để cô bế, khóe môi cô nhẹ nhàng cong lên một chút có một tia ý vị không rõ.
Sở Luật dừng bước chân, anh đem đứa bé trong lòng giao cho Dương Nhược Lâm, mà tầm mắt của anh ngừng ở trên gương mặt quen thuộc này, trong nháy mắt lại xuất hiện vài phần hoảng hốt.
Dương Nhược Lâm một bàn tay bế đứa trẻ lên, một bàn tay vuốt tóc ở tai một chút, động tác này mang theo một tia tươi mát cùng khí chất độc đáo, cô đã đứng trước gương không biết đã thử mấy ngàn lần mới tập được động tác tự nhiên như vậy, cũng bắt đầu chân chính giống một người, người mà cô không còn sợ mình chỉ là người thay thế.
Cô quay đầu lại cười với Sở Luật, nụ cười kia cũng cực kỳ giống một người, giữa mắt Sở Luật xuất hiện một ánh lửa, sau đó cũng giống như pháo hoa nhẹ nhàng tan đi.
Sinh mệnh vốn chính là không dễ.
Chỉ là, trên đời này còn có ૮ɦếƭ đi sẽ sống lại, còn có chuyện đã mất có thể tìm lại sao?
Sở Luật khẽ mím môi, trái tim anh cũng có chút gợn sóng.
Lúc này một bàn tay nhỏ vươn tới nắm lấy tay anh, lại cầm gọn Ng'n t anh trong lòng bàn tay, Sở Luật ôm con gái vào ***, cẩn thận vỗ về đứa bé xinh đẹp trong lòng.
Đây là con gái anh, là con gái duy nhất của anh, là đứa con gái anh thương yêu nhất, không có cái khác, chỉ có duy nhất.
Lúc Dương Nhược Lâm muốn ôm lại Tiểu Vũ Điểm là lúc bé lại không muốn để người khác ôm.
Dương Nhược Lâm có chút thất bại, đứa nhỏ này đối với cô vẫn không như những người thân khác, hiện tại chỉ để cô ôm nhưng vẫn không muốn ngủ cùng cô, bé muốn ngủ cùng ba, ngủ cùng anh nhưng người mẹ này không biết bị đẩy đi nơi nào.
Có khi cô thật sự tóm lấy đứa nhỏ này đánh một đòn, nhưng cô biết tay cô không có khả năng đi xuống, đương nhiên cũng là không dám.
Hiện tại cô có thể đi bước đầu tiên, chính là để đứa nhỏ này nhận cô là mẹ, sau đó sẽ không rời xa cô được.
Cô vẫn muốn nỗ lực, nhẹ nhàng xoa xoa mặt mình, cũng không biết gương mặt này đem đến cho cô rốt cuộc là kỳ ngộ hay là cái khác.
Tiểu Vũ Điểm trong lòng Sở Luật nhẹ nhàng díp mắt lại, theo nhịp bước của ba bé dần chìm vào giấc ngủ. Sở Luật vẫn ôm con gái, lúc này lại không để Dương Nhược Lâm ôm.
Điều này khiến Dương Nhược Lâm cảm giác được vô cùng thất bại, đã lâu như vậy mà thái độ của Sở Luật với cô vẫn luôn không nóng không lạnh, không đúng, có lẽ Sở Luật người này vốn ngạnh như một cục đá, ai cũng không cách nào hòa vào tâm anh được, chỉ trừ bỏ người phụ nữ đã ૮ɦếƭ kia.
Người phụ nữ đã ૮ɦếƭ kia chẳng những mang theo nụ cười của anh, đồng thời cũng mang đi chút mềm mại ít ỏi trong tâm của anh.
Ánh sáng ấm áp dừng trên người bọn họ, lúc này mặt trời đã về chiều, mà mọi thứ vẫn luôn an tĩnh.
Bên trong một nhà hàng, Sở Luật để con gái ngồi lên đù* mình, lấy ra thực đơn để con gái chọn. Tiểu Vũ Điểm dùng tay nhỏ chỉ một món đồ ăn trên menu rồi lại dựa vào trong lòng ba, bé mới ngủ dậy không có quá nhiều tinh thần.
Không lâu sau phục vụ mang đến một ly kem, Tiểu Vũ Điểm vừa thấy liền vui vẻ nắm lấy tay ba, đôi mắt cười tít với ba, Sở Luật biết đây là con gái cảm ơn anh.
Anh lấy muỗng nhỏ đặt vào trong tay con gái, để bé tự ăn.
Tiểu Vũ Điểm lấy chiếc muỗng, vui vẻ tít mắt lại thỏa mãn ăn mộng miếng kem, cái loại lạnh lạnh ngọt ngọt này khiến bé cười càng thêm tươi đẹp.
Dương Nhược Lâm ăn đồ ăn trước mắt mình, có loại mất mát khiến cô không thoải mái.
Đã hơn một tháng, đã hơn một tháng rồi dường như cô không có chút tiến triển nào. Cắn chiếc đũa trong tay, không biết tới khi nào cô mới đủ để Tiểu Vũ Điểm đối xử như ruột thịt, kỳ thật cô cũng không muốn nhiều lắm, chỉ cần có được một chút chú ý là được.
Đột nhiên cô có cảm giác giống như có người đang nhìn mình, hoặc có thể nói là rình trộm cô. Cô ngẩng mặt lên liền thấy đôi mắt đen của người đàn ông đang nhìn cô, ánh mắt người đàn ông không thèm che giấu dò xét khiến cô vội vàng cúi đầu, có loại không thoải mái như bị người khác nhìn thấu.
“Anh đang nhìn gì thế?” Cô gái ngồi đối diện anh hất tóc ra sau tai mình lộ ra gương mặt trắng nõn xinh đẹp, còn có một vành tai nho nhỏ, trên lỗ tai đeo hoa tai trân châu.
“Không có gì.” Anh nâng tay lên nhìn đồng hồ một chút. “Đột nhiên anh nhớ tới có một thứ anh quên mang theo, Tiểu Hoa, em về nhà lấy giúp anh được không?”
“Được ạ.” Cô gái lại ăn một miếng kem ngọt ngầy ngậy. cô buông muỗng xuống, cầm lấy túi xách của mình liền đi ra ngoài. Nhưng vừa ra ngoài lại suy nghĩ, vì cái gì mà cô phải về lấy, bảo Tiểu Mã mang tới đây không phải được rồi sao, có lẽ là tài liệu quan trọng, dù sao cô đi lấy rồi đưa cho anh là được rồi, đường cũng không xa lắm.
Lúc này bên trong nhà hàng, Lục Cầm Vinh cầm ly trên bàn, đem cái ly đặt lên môi mình, ánh mắt lại đặt lên người Dương Nhược Lâm. Giống, thật sự rất giống, Sở Luật đã lấy được tư đâu một cô gái như vậy, thực sự rất giống.
Còn có, ánh mắt anh dần dần rời khỏi cô gái dừng trên bé gái trong lòng của Sở Luật.
Bé gái chừng bốn năm tuổi, ánh nhìn đầu tiên khiến cho người ta cảm thấy chính là xinh đẹp, rất xinh đẹp. Nhìn thêm chút nữa sẽ nhận thấy bé với cô gái ngồi đối diện rất giống nhau, không biết thật sự sẽ cho rằng bọn họ là hai mẹ con, nhưng Lục Cẩm Vinh lại biết là không phải.
Anh buông cái ly xuống, vừa vặn lúc này Sở Luật cũng phát hiện ra anh đang nhìn chăm chú. Rất ngoài ý muốn, ở chỗ này lại gặp được nhau, giữa hai người dường như đã có gì đó ngăn cách, có chút gì đó bị che giấu.
Lục Cẩm Vinh muốn rời đi, cũng không nghĩ sẽ nói chuyện gì với người đàn ông này nhưng rất kỳ lạ, anh lại không thể không chú ý tới đứa bé kia.
Anh đứng lên, đi tới.
“Đã lâu không gặp.” Anh cười.
“Phải, Đã lâu không gặp.” Sở Luật chỉ vị trí bên cạnh mình. “Mời ngồi.”
“Cảm ơn.” Lục Cẩm Vinh ngồi xuống, ánh mắt vẫn không rời khỏi đứa bé đang ngồi ăn kem kia.
Bé ngẩng mặt lên cười một cái với Lục Cẩm Vinh, cánh môi phấn nộn giống như kẹo gạo nếp lúc này dính một chút kem bơ trắng.
“Đây là con gái của tôi.” Sở Luật đặt tay lên đầu Tiểu Vũ Điểm. “Bé là Tiểu Vũ Điểm, tên khai sinh là Sở Chỉ Hi.”
“Tiểu Vũ Điểm, cái tên rất hay.” Lục Cẩm Vinh cúi người vươn tay xoa xoa mặt của bé, khẳn định đây là đứa con bị mất của em gái, chỉ là không phải nói đã ૮ɦếƭ sao, sao lại có thể thật sự tìm về được.
“Tìm được như thế nào?” Lục Cẩm Vinh xoa xoa khuôn mặt của bé, mà đứa nhỏ này rất phối hợp, cũng không né tránh, bé ngẩng mặt lên thẹn thùng cười.
“Tôi đã đi tìm hơn một năm mới tìm thấy.” Sở Luật nắm chặt tay con gái. “Mọi người đều cho rằng bé không còn nữa, nhưng tôi tin là con tôi vẫn còn sống, bé chỉ ở một nơi không ai biết. Tôi đi tìm hơn một năm, không một ngày ngừng nghỉ, dường như mọi nơi tôi nghĩ có khả năng đều đến tìm. Thật may tôi còn không phải là một người cha thất bại, tôi đã tìm được rồi.”
Lục Cẩm Vinh rũ xuống mi mắt, sau đó hỏi: “Tôi có thể ôm cháu không?”
“Anh hỏi bé xem.” Sở Luật luông lỏng tay con gái. “Con gái tốt rất kén người, không phải ai cũng có thể ôm, đối với người lạ bé rất bài xích.”
“Để tôi thử.” Lục Cẩm Vinh vươn hai tay về Tiểu Vũ Điểm cười mỉm. Anh là loại người giống như Sở Luật, ở trước mặt mọi người bọn họ đều che giấu đi bản thân mình, chỉ trước những người thân cận mới có thể bộc lộ rõ bản thân của mình.
“Bảo bảo, lại đây chú ôm cháu một cái được không?” Anh vươn đôi tay ra.
Tiểu Vũ Điểm nhìn ba, sau đó nhìn Lục Cẩm Vinh trước mặt, sau đó bé nghiêng đầu suy nghĩ, rốt cuộc bé vươn hai tay ra.
Lục Cẩm Vinh bế Tiểu Vũ Điểm lên, để hai chân bé đứng lên đù* mình.
Chỉ là, anh nhíu mày: “Năm tuổi sao lại nhỏ lại nhẹ như vậy?”
Đứa nhỏ này dường như không cao lắm, nhưng không đúng, Sở Luật không hề thấp, mẹ của bé cũng không quá lùn, đứa nhỏ này không có khả năng sẽ lùn như vậy.
Nhưng cảm giác lúc này chỉ như trẻ ba bốn tuổi.
“Thân thể không tốt, miễn dịch kém, bình an là tốt rồi.” Sở Luật xoa đỉnh đầu con gái, liền thấy mấy sợi tóc hightlight của bé mang màu vàng nâu nhạt, thật xinh đẹp, rất thời thượng.
“Bảo bảo gọi chú một tiếng đi.” Lục Cẩm Vinh vươn một Ng'n t chạm nhẹ vào gương mặt của cháu, nhưng đứa nhỏ này chỉ cười, đôi mắt đen láy mở to, trước sau đều chưa từng nói chuyện.
“Bảo bảo… gọi chú.” Lục Cẩm Vinh lại dỗ bé nhưng bé vẫn không nói gì, bé xoay mặt qua vươn tay đòi ba ôm.
Sở Luật vội ôm lấy con gái, Tiểu Vũ Điểm chôn mặt mình trong lòng ba, hai tay bé nắm chặt áo của ba.
Bé không vui sao?
“Xin lỗi.” Sở Luật nói với Lục Cẩm Vinh, không có ý tứ trách cứ gì. “Con gái của tôi sẽ không nói, bé không thích nói.”
Lục Cẩm Vinh sửng sốt:
“Sẽ không nói, tại sao lại như vậy?”
“Thời điểm bị lạc bé đã chịu nhiều hoảng sợ, tôi tìm về bé đã như vậy, bé không nhớ quá nhiều chuyện trước kia, cũng quên mất cả cách nói.”
“Cô ấy là?” Lục Cẩm Vinh chỉ người phụ nữ ở đối diện.
“Tôi tìm mẹ cho cháu, cháu rất nhớ mẹ.” Sở Luật tì nhẹ cằm lên đầu con gái, nhưng anh không thể đem mẹ về cho bé cho nên liền tìm cho bé một người tương tự, ít nhất bé sẽ không cần mỗi ngày ôm tấm ảnh ngồi nhớ mẹ mà có thể nhìn thấy người thật sự.
Tầm mắt của anh dừng trên người Dương Nhược Lâm, trong lòng có nhiều ít nỗi phập phồng, trong mắt anh cũng không hiện lên quá nhiều cảm tình. Cho dù đối tượng này có gương mặt tương tự nhưng anh biết đây không phải là cô ấy, chỉ là có một khuôn mặt tương tự, nếu cần một khuôn mặt giống thì người trên đời này có rất nhiều, cũng có rất nhiều cách, động vào dao kéo chẳng hạn.
Đây chỉ là vừa lúc anh gặp được, cũng chỉ là vừa đủ giống nhau.
Lục Cẩm Vinh còn muốn nói gì đó thì điện thoại trong túi anh lại vang lên.
“Anh, đồ anh cần em tìm anh đặt ở đâu? Em đã tìm hết một vòng cũng không thấy. A, Charlie, đừng cắn giày…” Bên kia dường như có tiếng chó sủa cùng với lời không vui vẻ của Lục Tiểu Hoa răn dạy.
“Có lẽ anh nhớ nhầm.” Vịnh Cẩm Vinh xoa nhẹ trán mình, kỳ thật nào có đồ vật anh bỏ quên, anh buông điện thoại xuống lại thoáng nhìn đứa bé trong lòng Sở Luật, trong mắt anh hiện lên một tia phức tạp.
Biết làm sao bây giờ, không ai ngờ chuyện sẽ biến thành như nay?
“Cẩm Vinh!” Giọng Sở Luật khàn khàn khiến lòng Lục Cẩm Vinh đang phức tạp lại hiện lên một ít tăm tối.
“Cảm ơn anh.”
“Cảm ơn tôi cái gì?” Lục Cẩm Vinh cảm thấy mình không cần anh ta cảm ơn, dường như anh còn đã tính kế với người đàn ông này không chỉ một lần.
“Cảm ơn những gì em gái anh đã làm, cảm ơn em gái anh đã trả thù thay cho cô ấy tuy rằng tôi không biết vì sao cô ấy lại làm như vậy.” Sở Luật nhẹ nhàng vỗ về con gái, dỗ con gái ngủ, bởi vì anh biết Tiểu Vũ Điểm đã mệt. Bé đang cắn tay của mình, lông mi thật dài thỉnh thoảng run run, bộ dáng này là sắp ngủ rồi.
“Không cần.” Lục Cẩm Vinh xoay người đi không để Sở Luật phát hiện sự phức tạp trong mắt anh. “Có lẽ anh không biết em gái tôi vốn suýt ૮ɦếƭ vì tai nạn giao thông, là cô ấy đã cứu em gái tôi, em gái tôi đã hứa báo thù thay cho cô ấy, anh cũng không cần cảm ơn lần nữa, dù sao cô ấy cũng đã ૮ɦếƭ.”
Anh lấy cớ như vậy không biết Sở Luật có nghi ngờ không nhưng đây cũng là cái cớ thích hợp nhất anh có thể nghĩ ra.
Sở Luật không nói gì, trái tim anh đau đớn, rốt cuộc một tia hy vọng cuối cùng cũng đã sụp đổ, đã đứt gãy, đã không còn. Anh không có tự hỏi lại vấn đề này, bởi vì là nguyên nhân gì cũng không quan trọng, cô ấy đã ૮ɦếƭ, rốt cuộc là không thể về được, anh không có người mình yêu, Tiểu Vũ Điểm cũng đã không còn mẹ.
Lục Cẩm Vinh đi ra ngoài, lúc ánh nắng chiếu lên người anh lại là lúc anh cảm thấy một loại lạnh lẽo đáng sợ.
Anh lấy điện thoại ra đưa lên tai.
“Cao Dật, là tôi. Tôi có chuyện muốn nói với anh…”
***
Sở Luật nắm tay con gái dắt đi, anh bước rất chậm phối hợp với bước chân của con gái.
Tiểu Vũ Điểm đội trên đầu một chiếc mũ hồng nhạt, phía dưới chiếc mũ là đôi mắt to đen cùng chiếc cằm nhọn nhọn, đôi môi phấn nộn khẽ mấp máy, bé không cười, biểu tình trên mặt cực kỳ giống người cha đang nắm tay bé.
Sau lưng bé là mái tóc đã dài gần tới eo được uốn thành những lọn tóc nhỏ, cũng nhộm phớt vàng rất đẹp. Lúc này ánh mặt trời chiếu lên thân mình bé giống như được nhuộm vàng bởi nắng, ngay cả lông mi cũng nhiễm ít sắc vàng theo.
“Tiểu Vũ Điểm…” Đột nhiên một giọng truyền đến khiến Tiểu Vũ Điểm dừng bước chân.
Bé ngẩng mặt lên thấy một người đàn ông rất cao đứng ở xa xa, bé mím môi lại, đôi mắt to vẫn nhìn chằm chằm người đàn ông phía trước.
“Tiểu Vũ Điểm!” Người đàn ông lại gọi một tiếng, sau đó anh đi tới đứng trước mặt Tiểu Vũ Điểm, rồi chậm rãi ngồi xổm xuống vươn tay hướng tới bé: “Con không nhớ ba sao, là ba đây, là ba đây.”
Tiểu Vũ Điểm nhìn chằm chằm anh không chớp mắt, bé tiến lên một bước rồi dừng lại, Sở Luật đứng yên tại chỗ không ngăn cản điều gì, nếu Cao Dật có thể giúp Tiểu Vũ Điểm mở miệng nói chuyện thì anh nguyện đem một nửa con gái mình phân cho anh ta, nói trắng ra là anh cũng không quên mạng sống của con gái anh được Cao Dật cứu về một lần.
Bé đứng tại chỗ hơi ngây ngốc, thỉnh thoảng gió làm tóc bé bay trong nắng, đôi mắt rất lớn, rất sáng, gương mặt rất xinh đẹp, chiếc cằm nhọn nhọn… chỉ là bé đứng yên ở chỗ này không có phản ứng gì.
“Tiểu Vũ Điểm!” Cao Dật vẫn ngồi xổm thân mình, vẫn đưa tay về phía trước. “Con quên rồi sao, ba sẽ đưa con đi mua giày mới, sẽ giúp con chải đầu cho Pu'p bê, còn sẽ mang con đi nhặt lá cây.”
Tiểu Vũ Điểm vẫn cắn Ng'n t của mình giống như đang cố gắng nhớ lại, lại dường như không nhớ.
“Tiểu Vũ Điểm, lại đây với ba.”
Cap Dật lại vươn tay, sau đó anh bước về phía trước một bước. Nhưng bước này lại dọa tới Tiểu Vũ Điểm, gương mặt bé biến sắc chạy quay lại bổ nhào vào người Cao Dật, đôi tay cũng ôm chặt hai chân ba.
Sở Luật bế con gái lên, nhẹ nhàng vỗ về dỗ bé.
“Ngoan, đừng sợ. Chỉ là chú thích Tiểu Vũ Điểm, không phải muốn đưa con đi, có ba ở đây rồi.” Anh đau lòng ghì chặt con gái vào lòng ***, Cao Dật ở phía trước cũng ngây ngốc, nửa ngày không có phản ứng gì.
Sau đó không lâu, trong một nhà hàng, Sở Luật cầm một ly nước trái cây cho con gái uống, Tiểu Vũ Điểm ngồi trong lòng ba, cái miệng nho nhỏ đang uống nước nhưng lại không dám nhìn Cao Dật.
“Bé làm sao vậy?” Cao Dật khó khăn hỏi, hiện tại anh không cách nào chấp nhận được chuyện Tiểu Vũ Điểm không nhớ anh, trong mắt bé tràn ngập sự xa lạ cùng sợ hãi, mà đối tượng bé sợ lại là anh.
Anh là ba của Tiểu Vũ Điểm, là người ba trước kia bé yêu nhất, đây rốt cuộc là bị làm sao?
“Lúc cứu được bé về đã như vậy.” Sở Luật nhẹ nhàng xoa xoa tóc con gái. “Bé sợ người lạ, cũng không nhớ nhiều chuyện trước kia. Bác sĩ nói, bé đã chịu sự kinh sợ lớn cho nên đã quên mất. Thật xin lỗi, bé không phải cố ý không nhận anh, chỉ là bé không nhớ, còn có…” Anh cúi đầu, bàn tay to lớn xoa xoa mặt con gái. “Mong anh về sau đừng bảo bé gọi anh, bé đã không thể nói chuyện.”
Đôi tay Cao Dật đặt trên bàn nắm chặt lại. “Bé thật sẽ không nói?”
“Phải, do sợ hãi.” Sở Luật đau lòng, tuổi bé còn nhỏ vậy mà đã chịu nhiều khổ. “Anh đừng quên lúc bé bị bắt cóc còn chưa tới bốn tuổi. Suốt thời gian qua tôi đưa bé đến rất nhiều bác sĩ, các bệnh viện lớn nhỏ đều đã tới nhưng không bác sĩ nào có thể giúp bé mở miệng nói chuyện. Tô cũng đi tìm rất nhiều bác sĩ tâm lý, thậm chí còn vì bé mà tìm một người giống như Hạ Nhược Tâm để làm mẹ, nhưng bé nhớ mẹ lại không nhớ nói chuyện.
“Tôi muốn kiểm tra cho bé một chút, có được không?” Cao Dật nhắm mắt lại như đang phải chịu đựng điều gì đó, nửa ngày sau anh mới mở hai mắt, anh muốn chính mình kiểm tra, anh tin vào phán đoán của mình chứ không phải bất cứ kẻ nào khác.
“Có thể.” Sở Luật trong lòng rất bình tĩnh, anh sẽ không giấu giếm người khác điều gì, Cao Dật muốn tự kiểm tra thì cứ để anh ta kiểm tra. “Có điều mong anh mặc y phục, bằng không bé sẽ không để anh tiếp cận.”
“Tôi hiểu.” Cao Dật đồng ý, nhưng trong lòng lại cảm giác bất lực đè nặng khiến anh hô hấp cũng khó khăn.
Trong đầu anh dường như đang có đủ loại âm thanh.
Tiểu Vũ Điểm đã trở lại, nhưng lại không nhớ rõ người ba là anh.
Tiểu Vũ Điểm đã trở lại, nhưng lại không nói.
***
Sáng sớm hôm sau anh liền cầm theo hộp y tế của mình tới căn biệt thự hai tầng của Sở gia kia, anh gõ cửa, rất nhanh bảo mẫu đã ra mở cửa.
“Anh là Cao tiên sinh phải không?” Bảo mẫu hỏi, hiển nhiên Sở Luật đã dặn dò trước.
“Đúng vậy.” Cao Dật cầm theo hộp y tế đi vào.
“Dì à, là ai tới?” Dương Nhược Lâm từ bên trong đi ra, vừa thấy Cao Dật liền sửng sốt một chút, mà Cao Dật cũng vậy. Nếu không phải Lục Cẩm Vinh đã nói trước bên cạnh Sở Luật có một người rất giống Hạ Nhược Tâm thì có lẽ anh cũng sẽ không thể bình tĩnh như lúc này được.
Đúng vậy, gương mặt rất giống, có lẽ phải giống đến tám phần, nhưng cũng chỉ là giống chứ không phải là nhân bản, hơn nữa Nhược Tâm đã sớm không còn vẻ bề ngoài trước đây.
“Vị này là bác sĩ Cao,” bảo mẫu chỉ vào Cao Dật giới thiệu, “tiên sinh mời đến khám cho tiểu thư. Tôi đi báo cho tiên sinh trước, đúng rồi, bác sĩ Cao, mời ngời.”
Bảo mẫu mời Cao Dật ngồi xuống, bà còn muốn đi tìm Sở Luật.
“Dì, nơi này cứ giao cho tôi.” Dương Nhược Lâm như nữ chủ nhân, chuyện chiêu đãi khách tự nhiên cô cũng sẽ làm.
Dương Nhược Lâm rót một chén nước đặt lên mặt bàn trước mặt Cao Dật.
“Cảm ơn.” Cao Dật nói một câu không biểu cảm, cũng không động tới ly nước trên bàn. Gương mặt trước mắt anh rất quen thuộc nhưng với anh lại có cảm giác rất châm chọc nói không nên lời, giống như da của Hạ Nhược Tâm bị người khác lột đi rồi dắp lên người cô gái khác, khiến anh có cảm xúc muốn lột lại da của cô gái này.
Đây là da của Nhược Tâm chứ không phải của người khác.
(Sant: Có vẻ văn hóa TQ coi vẻ bề ngoài tương đương với da, phim Họa Bì cũng có nội dung chỉ cần thay da là thành người khác.)
Dương Nhược Lâm vốn muốn nói chuyện hỏi han nhưng lại cảm giác vị bác sĩ do Sở Luật mời đến này không phải quá dễ nói chuyện, tính tình có vẻ có chút nặng nề cho nên cô sẽ không đem mặt nóng của mình dán vào ௱ô** lạnh của người khác.
Sau đó không lâu, Sở Luật ôm Tiểu Vũ Điểm đi xuống. Tiểu Vũ Điểm mặc một chiếc váy công chúa màu hồng nhạt, tóc dài được bện lại, chân trần cũng không đi giày, bé mới học xong buổi học múa, Sở Luật giúp bé lau chân.
Quả nhiên, Tiểu Vũ Điểm không còn bài xích Cao Dật khi anh mặc áo bác sĩ, nhưng bé vẫn cứ mở to đôi mắt ngây thơ nhìn Cao Dật hoàn toàn xa lạ, bé không nhớ rõ Cao Dật, không nhớ rõ người ba này từng rất tốt, rất thương bé.
“Cháu há miệng ra.” Cao Dật muốn xem yết hầu Tiểu Vũ Điểm một chút.
Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn há to miệng để Cao Dật kiểm tra, kiểm tra xong bé lại chạy tới trước mặt Sở Luật, vươn hai tay để ba ôm. Sở Luật bế con gái lên, anh lại nắm lấy chân của bé, rõ ràng biết là không bẩn nhưng anh vẫn theo thói quen lau khô chân của bé.
Cao Dật nhìn hai cha con đầy phức tạp, lần đầu tiên anh thấy được hóa ra Sở Luật lại yêu thương Tiểu Vũ Điểm như vậy. Bọn họ đều nói anh ta không có tư cách làm cha, nhưng trên thực tế anh so với bất cứ ai cũng đủ tư cách, đều xứng đáng là một người cha.
“Bác sĩ Cao, anh đã kiểm tra xong chưa? Nếu cần thiết thì có thể kiểm tra thêm vào một dịp khác.”
“Không cần, cảm ơn.” Cao Dật đã có kết luận, kỳ thật anh không cần kiểm tra cũng biết Sở Luật không nói dối. Người đàn ông này khinh thường sự dối trá, có lẽ anh ta sẽ hy vọng anh tới đây kiểm tra có khả năng sẽ giúp được Tiểu Vũ Điểm nhớ tới cái gì, chỉ thật đáng tiếc anh cũng giống như các bác sĩ khác, kiểm tra xong cũng thấy kết quả như vậy.
Bé không bị bệnh, tuy rằng hệ miễn dịch của bé không quá tốt nhưng vẫn là một đứa trẻ khỏe mạnh, dây thanh quản không có vấn đề gì cả. Không phải bé không nói được mà là không muốn nói chuyện, cũng có khả năng bé đã quên mất nói như thế nào, giống như bé đã quên mất người cha Cao Dật này.
Khi Cao Dật rời khỏi Sở gia, cả người anh giống như không còn sức lực, quay đầu lại nhìn căn nhà. Căn biệt thử hại tầng này của Sở gia ở ngoại thành, ở cửa có không ít hoa, còn có mặt cỏ, nơi này rất an toàn, rất thích hợp cư trú, không ngột ngạt ồn ào.
Nơi này rất bình yên, chỉ có các phòng ở, một ngôi nhà.
Sở Luật bảo vệ nơi này rất tốt, khu vực sinh thái không khí mát mẻ, cảnh sắc cũng không tồi, có thể ngắm mặt trời mọc cũng có thể ngắm mặt trời lặn, mỗi ngày đều có thể sống bình yên.
Mà suýt chút nữa, thiếu chút nữa anh đã nói ra tin tức của Hạ Nhược Tâm, cũng suýt chút nữa nói với Hạ Nhược Tâm chuyện Tiểu Vũ Điểm còn sống, nhưng cuối cùng anh không nói gì cả.
Hạ Nhược Tâm đã không còn là hạ Nhược Tâm, đã không phải là cô ấy nữa rồi.
Trong trí nhớ của cô không có Sở Luật, không có Tiểu Vũ Điểm, chỉ có người của Lục gia, còn có… anh.
Anh mang theo hòm y tế của mình xoay người rời đi khỏi nơi này, tà dương đem bóng anh kéo rất dài, những rối rắm từ dĩ vãng có lẽ anh sẽ để ở sau lưng.
“Thế nào?” Lục Cẩm Vinh đã đi tới, ngồi xuống. “Kiểm tra thế nào, bé có sao không?” Nghĩ tới đứa bé mềm mại bé bỏng kia Lục Cẩm Vinh vẫn nhớ cảm giác khi được ôm, có chút cảm động nói không nên lời, đứa bé nho nhỏ dễ thương kia hẳn phải gọi anh một tiếng ‘bác’.
“Giống như Sở Luật nói.” Cao Dật dựa vào sô pha có chút mệt mỏi. “Tiểu Vũ Điểm không có bệnh gì, có thể thấy bé được chăm sóc rất tốt, béo hơn, cũng lớn hơn, dù vẫn nhỏ hơn các bạn đồng trang lứa một ít nhưng về cơ thể xác thật là khỏe mạnh, có lẽ bệnh từ tâm của bé.”
“Phải thế nào mới tốt?” Lục Cẩm Vinh vội vàng hỏi, cháu gái của anh có thể khỏe lại được không? Đứa bé xinh đẹp như vậy mà không có giọng nói thì thật đáng tiếc.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc