Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 220

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

Một cặp vợ chồng doanh nhân cũng được coi như có chút danh tiếng ở nơi này, một người còn lại là bác sĩ có tiếng tại đây, một người là anh chồng một người là em vợ lại làm ra chuyện khó chấp nhận như vậy. Mà không ai biết kỳ thật lúc đó còn có một người đàn ông ở hiện trường, anh ta vậy mà thấy được toàn bộ một màn dơ bẩn này.
Sở Luật đưa Trịnh An Trạch về lại phòng bệnh, vừa mới đi vào nơi này liền thấy có hương hoa sạch sẽ thơm tho cùng một chút mùi vị của thuốc sát trùng. Bảo mẫu đem bó hoa tươi mới mua về đặt trong một chiếc bình pha lê.
“Chào dì Hoàng ạ.” Trịnh An Trạch lễ phép chào bảo mẫu.
“Chào cháu.” Dì Hoàng mỉm cười với Trịnh An Trạch.
“Đã tỉnh chưa?” Sở Luật rửa sạch tay rồi tới gần xem con gái.
“Tỉnh một lát lại đi ngủ.” Dì Hoàng nhỏ giọng nói. “Bác sĩ đã tới đây vài lần, bé vẫn rất tốt, thuốc gây mê cũng đã hết tác dụng, chỉ là bé quá mệt mỏi cho nên ngủ rất say.”
Sở Luật ngồi xuống mép giường bệnh, bàn tay to lớn đặt lên trên trán con gái, đứa bé còn nhỏ như vậy mà đã trải qua quá nhiều chuyện, so sánh với người khác, con gái anh sao lại gặp nhiều đau khổ như vậy.
Anh kéo lại chăn cho con gái, sau đó an tĩnh ngồi ở đây, hy vọng khi con gái tỉnh thì ánh mắt đầu tiên nhìn thấy chính là anh. Nhưng anh không biết rốt cuộc Tiểu Vũ Điểm có còn nhận ra người cha này không, lúc bé bị lạc còn quá nhỏ.
Sở Luật nhờ bảo mẫu đưa Trịnh An Trạch về khách sạn nghỉ ngơi trước, anh sẽ ở đây một mình chờ con gái tỉnh lại, còn chuyện của Trần gia sẽ rất sớm kết thúc.
“Bảo bảo, ba sẽ giúp con báo thù.” Anh nhẹ nhàng xoa gương mặt nhỏ của con gái, những người đã ức hiếp con ba một người cũng sẽ không bỏ qua, trên đời con có bao nhiêu vết thương ba sẽ khiến trên người họ có bấy nhiêu vết thương, không đúng, sẽ còn nhiều hơn rất nhiều…
Lông mày của bé chợt run run, theo bản năng ôm chặt Pu'p bê vào lòng.
Lúc này một bàn tay rất lớn áp vào mặt bé.
Bé thấy được một người đàn ông đang cười với bé, bé cũng nhoẻn miệng khẽ cười, thậm chí không biết vì sao nhưng là vươn hai tay ra muốn người ôm.
Lúc hai tay to lớn bế bé lên, đây là một cái ôm rất ấm áp, bé cọ cọ khuôn mặt vào mặt người đàn ông này, mùi vị rất quen thuộc.
Giống ba.
Sở Luật khẽ ấn đầu con gái vào lòng mình, trong nháy mắt anh thật sự cảm giác cho dù anh mất đi mọi thứ cũng là đáng giá.
“Nhớ ba không?” Anh xoa mái tóc mềm mại của con gái.
Đôi mắt mở to, đứa bé xinh đẹp dị thường nhìn anh nửa ngày, sau đó lắc đầu, rồi rất nhanh lại gật đầu, một bàn tay nhỏ bé cũng nắm lấy Ng'n t cái anh.
“Ba…” Bé há miệng nhưng lại không có âm thanh phát ra.
Không lâu sau, bác sĩ đến, lại tiến hành kiểm tra một chút, Sở Luật vẫn luôn ôm con gái, thần sắc không tốt lắm.
“Có phải bé sẽ không nói được nữa?” Anh hỏi bác sĩ, một bàn tay vẫn đang được con gái nắm lấy.
“Dây thanh quản không có vấn đề, bé hẳn có thể nói được.” Bác sĩ kiểm tra xong nói với Sở Luật. “Tự nhiên trẻ mất tiếng có thể có quan hệ với tâm lý, rốt cuộc đứa bé nay bị một chút khủng hoảng, từ từ liền sẽ tốt.”
Sở Luật nắm tay con gái đưa lên miệng mình nhẹ nhàng chắn một chút.
“Bảo Bảo, ba là ba của con…”
Anh giống như đối với một em bé, dạy bé nghe, dạy bé nói. Nhưng Tiểu Vũ Điểm của anh chỉ mở to một đôi mắt, vẫn luôn không nói ra bất cứ âm thanh nào. Bé ôm chặt Pu'p bê trong lòng, an tĩnh nghịch tay của mình.
Bé rất nhát gan, sợ nhiều người, chỉ cần có người khác lại gần bé sẽ khóc, sẽ giãy giụa chỉ ngoại trừ Sở Luật cùng Trịnh An Trạch.
Sở Luật lấy một bình sữa đặt vào tay con gái.
“Tới đây, ngoan, Bảo Bảo, chúng ta uống sữa.”
Bé vươn tay nhỏ ôm bình sữa vào *** rồi từ từ uống. Sở Luật biết con gái anh thích nhất loại sữa bột này, tuy rằng bé không nhớ nhiều chuyện nhưng có những thói quen không thể nào thay đổi được. Ví như bé thích nhất ôm Pu'p bê, bé thích uống sữa bột, còn có bé không thích người khác chạm vào chân mình. Thật giống trước như đúc.
Khi con gái ba tuổi anh mới biết bé tồn tại, hiện giờ bé năm tuổi lại lạc mất một năm, anh cùng con gái thật sự ở bên nhau có lẽ không có được mấy ngày. Là anh không tốt, anh không phải là người cha tốt, không chăm sóc được cho con gái khiến bé chịu hết đủ loại đau khổ.
Hai tay Tiểu Vũ Điểm ôm bình sữa uống, Sở Luật dùng Ng'n t tết tóc cho con gái, tóc Bảo Bảo hiện đã dài sắp đến vai.
Anh xoa xoa đỉnh đầu mềm mại của con gái, lại một tay bế con lên đưa con ra ngoài sưởi ấm dưới ánh nắng mặt trời.
Ngồi trên ghế nghỉ chân, bé ngồi trên đù* anh, bé đã uống gần hết sữa. Bé lắc lắc bình sữa trong tay sau đó đưa bình sữa cho Sở Luật, ý tứ là trong bình sữa không còn sữa.
“Con còn đói bụng không?” Sở Luật nhận bình sữa, cũng lắc lắc, xác thật đã không còn, một bình sữa đã uống sạch sẽ.
Bé gái lắc lắc đầu, theo thói quen lại nắm lấy Ng'n t ba đưa lên miệng mình cắn. Sở Luật cũng để kệ cho bé cắn, dù sao bé cắn cũng không đau.
Chợt điện thoại trong túi anh vang lên, anh lấy điện thoại ra, là cục cảnh sát gọi tới.
“Alô, Sở tiên sinh phải không?”
“Phải.” Sở Luật vừa chơi với con vừa nói chuyện với cục trưởng.
“Trần Mai Mai bị đưa vào bệnh viện, hiện tại bệnh của bé rất nguy cấp. Bé muốn gặp cha mẹ. Sở tiên sinh, có thể hay không…” Cục trưởng nói những lời này đều ngập ngừng cẩn thận.
Sở Luật người này vốn có chút hỉ nộ vô thường, anh ta chuyện gì cũng có thể làm được, chuyện gì cũng dám làm. Ngay cả cầu xin anh ta chuyện này cũng phải có chút dũng khí.
Nhưng là, đây là người lớn sai, không có quan hệ với trẻ con, dù sao trẻ con cũng là vô tội.
“Tôi sẽ suy nghĩ.” Sở Luật ngắt điện thoại, nhét điện thoại lại vào trong túi. Hai mắt Tiểu Vũ Điểm vẫn nhìn theo điện thoại của anh, dường như rất tò mò.
Anh đành đem điện thoại di động mình ra đặt vào tay con gái. “Con thích?”
Tiểu Vũ Điểm gật đầu, đôi tay ôm lấy cái điện thoại rất to. Sở Luật để bé chơi, kết quả tay bé quá nhỏ, cũng không có nhiều sức lực, điện thoại rơi ‘bộp’ một tiếng quăng trên mặt đất.
Sở Luật cúi lưng nhặt lên, màn hình đã bị vỡ nát, còn con gái trong lòng anh co người lại, hình như rất sợ hãi.
“Không sao.” Sở Luật xoa đầu con gái. “Ba cũng muốn quăng đi, như vậy sẽ có cái mới để dùng. Bảo Bảo nhà ta giỏi quá, giúp ba một việc lớn.” Anh nói, rồi ném điện thoại xuống đất.
“Bảo Bảo, chúng ta đi mua cái mới được không?”
Tiểu Vũ Điểm lấy hai tay ôm lấy cổ ba, vui vẻ cọ cọ vào mặt anh, nhưng vẫn không có bất cứ âm thanh gì.
Sở Luật có chút thất vọng, bác sĩ nói có lẽ thêm vài ngày sẽ tốt, nhưng con gái anh vẫn không thể nói chuyện, giống như bé không thích nói chuyện, nhiều nhất chỉ gật đầu và lắc đầu, bất cứ lời nào cũng không muốn nói.
Sở Luật nhặt điện thoại của mình từ trên mặt đất, lấy sim bên trong ra, sau đó tìm một thùng rác ném điện thoại cũ vào. Còn chuyện đứa bé Trần Mai Mai kia anh sẽ đi xem một chút, còn có cho vợ chồng kia đến thăm đứa bé không thì còn xem tâm tình của anh thế nào.
Toàn bộ gia đình Trần gia đã sớm tàn, sợ là xuất hiện trước mặt người khác cũng sẽ bị ném lá cái trứng thối. Hiệu quả của video không tồi, hiện tại dường như mọi người đều biết. Anh sẽ khiến những người này nhớ kỹ, chọc vào Sở Luật sẽ có kết cục thế nào, mà loại kết cục này người bình thường không có khả năng chịu đựng được.
Đây là một bệnh viện khác, so với nơi Tiểu Vũ Điểm chưa trị thì điều kiện kém hơn rất nhiều. Công ty của Trần Lập An kia đã bị Sở Luật động tay chân, hiện tại chẳng những không có lợi nhuận mà còn thiếu một đống nợ. Đúng vậy, Sở Luật không bắt họ phải ૮ɦếƭ mà muốn bọn họ sống không bằng ૮ɦếƭ.
Bên trong bệnh viện, một đứa bé gái gào khóc quấy phá không thôi, thỉnh thoảng nó gào đòi mẹ, không chịu làm bất cứ kiểm tra nào, cũng không ăn cơm. Đứa nhỏ này bị bệnh thận nặng, bện viện không còn cách nào khác chỉ có thể hướng cô nhi viện bên kia cầu cứu, rốt cuộc hiện tại không có thân nhân nào chăm sóc đứa nhỏ này. Có bện*** như vậy, hiện tại ai lại nguyện ý đem gán*** này về tay mình. Vốn có vợ của Trần Lập Bình có lẽ có thể chiếu cố cho đứa bé này một chút, nhưng sau khi có đoạn video kia thì người ta đã cùng Trần Lập Bình ly hôn, toàn bộ Trần gia đều tan, đã không còn có ai muốn quản đứa nhỏ này.
Mà theo tính tình của Sở Luật, ba người bên kia cần thiết ở trong tù ngây ngốc thêm vài ngày, có khi còn ngẩn ngơ cả đời trong đó.
“Tôi sẽ không đi.” Sở Luật đưa điện thoại lên tai, giọng rất lạnh nhạt.
Dường như bên kia lại đang nói gì, anh dựa lưng vào sô pha, miệng khẽ nhếch lên. “Tôi muốn hỏi cục trưởng một chút, Trần Mai Mai sống ૮ɦếƭ thì có quan hệ gì với tôi? Chẳng lẽ tôi tới thăm nó thì nó sẽ không cần thuốc mà khỏi? A…” Anh cười nhạo. “Nếu thật là như thế, ông nói xem có phải tôi không cần đi kinh doanh, chỉ cần tới trước mặt các bệnh nhân rồi sau đó họ có thể khỏe. Nếu tôi có thể bắt ςướק thì cần các ông làm gì, nếu tôi có thể trị bệnh thì còn cần bác sĩ làm gì?”
“Ông không cần nói nữa, tôi sẽ không đồng ý.” Sở Luật với điểm này rất dứt khoát. Anh không thừa thời gian đi xem kẻ thù của mình sống hay ૮ɦếƭ, còn đối phương là năm hay nữ, thậm chí là trẻ con thì có quan hệ gì với anh?
Người bên kia còn lải nhải nói, Sở Luật một chút nhẫn nại cũng không còn, anh ngắt cuộc gọi, ném điện thoại lên trên bàn. Anh xoay người, vừa lúc thấy Tiểu Vũ Điểm đang đứng ở cạnh cửa.
“Lại đây bảo bối.”
Sở Luật vươn tay về hướng con gái, Tiểu Vũ Điểm chạy tới tự động bò lên đầu gối anh. Có lẽ bé đã chịu hoảng sợ, không còn quá nhớ người cha này, nhưng bản năng thân cận ruột thịt lại vẫn còn.
Bé thích Sở Luật, rất thích người cha này, tuy rằng nói ký ức về ba trong bé thật sự không có quá nhiều.
“Tỉnh ngủ.” Sở Luật bế con gái lên, để con gái đứng trên đù* mình, sau đó xoa xoa mái tóc mềm mại của con gái, lại tay chân nhanh nhẹn tết tóc thật đẹp cho con.
Tiểu Vũ Điểm chớp chớp đôi mắt, sau đó chỉ vào điện thoại anh đặt trên bàn của anh.
Sở Luật cho rằng con gái muốn nghịch điện thoại nên anh lấy điện thoại, mở ra đưa con gái chơi.
Tiểu Vũ Điểm ấn nửa ngày, sau đó đưa điện thoại lại cho Sở Luật, bé lại tự nghịch tay mình. Chuông điện thoại chợt vang lên, Sở Luật nghe máy, vẫn là điện thoại của cục trưởng, anh không muốn nghe bởi vì quá phiền.
Anh đưa tay mình ra làm đồ chơi cho bé nghịch, lại đặt điện thoại lên tai.
“Tôi nghĩ tôi đã nói rất rõ ràng.” Sở Luật hơi nheo hai mắt lại. “Tôi không muốn đi.”
Anh cúi đầu, vừa thấy khuôn mặt của con gái thì sự lạnh lẽo vừa rồi cũng biết mất, anh xoa xoa khuôn mặt của con gái.
Tiểu Vũ Điểm quơ quơ chân, sau đó bé vươn hai tay mình chỉ lên điện thoại Sở Luật đang đặt bên tai, sau đó dùng sức gật đầu.
Sở Luật ngắt điện thoại, cũng mặc kệ mặt mũi người kia có phải còn đang nói hay không.
“Bảo Bảo muốn ba đi?” Anh thử nói chuyện với con gái, mà anh kỳ thật cũng không rõ ràng vì sao mình lại hỏi như vậy, dường như cảm giác chính là như thế.
Tiểu Vũ Điểm gật gật đầu.
“Con muốn đi thăm Mai Mai?”
Sở Luật lại ôm con gái lên, hỏi bé. Các vết thương trên người các bác sĩ cũng đã nói, ngoại trừ người lớn gây ra còn có vết thương do trẻ con gây ra. Anh không cần suy nghĩ nhiều cũng biết là ai đã để lại nhiều vết thương trên người con gái anh như vậy, nhiều vết thâm tím kia ngoại trừ Trần Mai Mai thì không còn có ai. Cho nên bảo anh đi gặp đưa bé kia thì coi anh là người quá tốt rồi.
Anh sẽ không ra tay với trẻ con không có nghĩa anh là một người dễ nói chuyện, là một người bao dung.
Tiểu Vũ Điểm vươn tay kéo tay áo Sở Luật, sao đó áp mặt mình vào mặt anh.
“Ba… đi.”
Bé nói không phát ra âm thanh, tuy rằng không có âm thanh phát ra nhưng Sở Luật nhìn khẩu hình của con gái có thể nhận ra. Bảo Bảo muốn anh đi sao?
“Được, ba mang con đi.” Anh đồng ý với con gái, lại chỉ chỉ vào mặt mình. “Yêu ba, ba sẽ mang Tiểu Vũ Điểm đi, được không?”
Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn hôn má ba một cái, sau đó tiếp tục nghịch bàn tay của ba. Cũng không biết tính tình bé đã thay đổi như thế nào, hiện tại cho dù đưa cho bé một lá cây bé cũng có thể chơi cả ngày, không quấy cũng không khóc, nhưng cũng là không khóc không cười.
Lúc đi ra ngoài ánh nắng mặt trời vẫn có chút mãnh liệt, anh đưa tay chắn trước mặt con gái rồi ôm con lên xe.
Lúc bọn họ tới bệnh viện, các bác sĩ đi tới cùng Sở Luật nói bệnh tình của Trần Mai Mai. Bọn họ cũng không biết người đàn ông trước mắt này có quan hệ gì với đứa bé, chỉ là viện trưởng nói đứa bé này có thể tốt hay không, có thể được cứu hay không, có thể chữa khỏi hay không đều do một câu của người đàn ông này. Chẳng lẽ là cha của đứa bé, nhưng cũng không giống, nếu là cha của đứa bé thì sao một người cha có thể mặc kệ con gái mình bện*** như vậy.
Dọc đường đi bọn họ đều nói, cái miệng này ngừng cái miệng kia liền sẽ bắt đầu.
Sở Luật dừng bước chân, đôi mắt lạnh lẽo nhìn vài bác sĩ trước mặt.
“Các ông nói xong chưa?”
Các bác sĩ vội vàng ngậm miệng lại, cũng không dám nói nhiều. Bọn họ còn chưa tới phòng bệnh đã nghe được tiếng kêu gào to truyền đến, còn có giọng y tá cẩn thận khuyên bảo.
Sở Luật đối với đứa bé đang quấy khóc này không có một tia cảm giác.
Anh tì nhẹ cằm mình lên đầu còn gái.
Hiện tại nó còn có thể khóc, còn có thể khuyên, còn có thể phát giận, nhưng nếu Tiểu Vũ Điểm của anh mất đi một quả thật thì chờ bé chỉ có một con đường, đến lúc đó cho dù anh đi tìm cả đời cũng không có khả năng tìm được con gái.
Cho nên, khóc đến ૮ɦếƭ cũng được, có khóc ૮ɦếƭ thì chính là số mệnh của nó.
Sở Luật ôm Tiểu Vũ Điểm đi vào, mắt lạnh nhìn đứa bé không ngừng khóc quấy.
Tiểu Vũ Điểm dựa đầu lên bả vai Sở Luật, sau đó bé giãy giụa đòi xuống, Sở Luật đành phải buông bé.
Bé chạy lon ton tới, sau đó đứng ngược mặt Trần Mai Mai, ngẩng mặt lên nhìn Trần Mai Mai.
“Tao ghét mày đồ ૮ɦếƭ bầm.” Trần Mai Mai theo thói quen vươn tay véo vào cánh tay của Tiểu Vũ Điểm.
Sở Luật tiến lên một bước, hai tay anh nắm vào rất chặt.
Trần Mai Mai véo người xong rồi lại khóc lớn, nói là muốn mẹ, muốn ba.
Tiểu Vũ Điểm vươn tay lên, không một chút mang thù chuyện Trần Mai Mai nhéo tay, Ng'n t bé chỉ vào mặt mình, sau đó lui về một bước, đôi tay chống xuống đất lộn một vòng, sau đó người tiếp đất đứng thẳng.
Trần Mai Mai nhìn nhìn, liền không khóc, nhìn nhìn, nó liền cười, nhìn nhìn, lại là khóc. Cuối cùng nó vẫn cười nhiều, sau đó sụt sịt mũi một chút, lau mặt mình rồi xoay người đi, không để ý tới ai khác.
Tiểu Vũ Điểm đứng lên, sau đó chạy đến bên người Sở Luật, ngẩng khuôn mặt lên nhoẻn miệng cười với anh.
Sở Luật ngồi xổm người xuống, đưa tay lên xoa mặt bé.
“Bảo Bảo thật ngoan.” Anh ngoài miệng khen con gái nhưng không ai biết trong lòng anh khó chịu thế nào, đau cho con gái thế nào.
Nhào lộn tốt như vậy, lại hạ eo tốt như vậy, biểu diễn suốt mười phút, thân mình nho nhỏ này tột cùng đã phải chịu đựng điều gì mới học được xong từng đấy.
“Sở tiên sinh, chúng tôi nghĩ…” Viện trưởng có chút xấu hổ cùng Sở Luật thương lương. “Có thể trước tiên buông hận thù, hơn nữa đối phương chỉ là một đứa trẻ.”
“Đây là chuyện của các ông, có liên quan gì tới tôi?” Sở Luật bế Tiểu Vũ Điểm đặt lên trên đù* mình. Hai cha con không quá giống nhau nhưng đôi mắt lại giống cực điểm, cùng mang theo một ít màu xanh, cùng đen láy không chút ánh sáng.
Viện trưởng bị hai đôi mắt này nhìn cũng không biết phải nói như thế nào, chuyện cha mẹ đứa này làm ông cũng đã biết, nhưng bệnh của đứa bé thì không thể không cứu.
Tiểu Vũ Điểm kéo tay áo Sở Luật, sau đó dụi dụi hai mắt, muốn ngủ.
Sở Luật ôm con gái vào lòng.
“Ừ, ngủ đi, không sợ.” Anh nhẹ nhàng vỗ vỗ, dỗ cho con gái ngủ. Vẻ mặt dịu dàng cùng hòa khí này cùng vẻ ác ma vừa rồi quả thật giống như hai người khác nhau.
Người này sao lại có thể có hai mặt đáng sợ như vậy, một đối với người khác lạnh lùng tàn nhẫn nhưng lại đối với con gái mình thoắt cái đã biến thành một người cha dịu dàng.
Sở Luật *** khoác choàng cho con, anh đứng lên không nói gì liền đi ra ngoài.
“Sở tiên sinh…” Viện trưởng vội vàng đứng lên, đây rốt cuộc là đồng ý hay không đồng ý?
Sở Luật dừng bước chân, một tay ôm con cái, một tay nhẹ nhàng xoa bả vai con gái. “Chuyện này không liên quan tới tôi, có thể sống hay không là số của nó, muốn ςướק đi mạng của người khác trời đất không dung.”
Viện trưởng thở dài nhẹ nhõm, ý tứ này là đã nhả ra.
Đúng vậy, Sở Luật xác thật là nhả ra, anh không có thời gian quản chuyện này, anh còn muốn chăm sóc con gái mình, chờ con gái tốt một chút anh sẽ mang con gái về nhà.
Mai Mai sắp được phẫu thuật, quyên tặng là một bé gái bảy tuổi bị ૮ɦếƭ não. Một ngày kia, Trần Lập An cùng Chu Sa Lệ cùng tới, hai bọn họ đều gầy, gầy tới đáng sợ, gương mặt đều hõm vào, trong ánh mắt cũng không có nửa phần thần thái, hai vợ chồng thậm chí còn không còn lời gì để nói.
Một người hổ thẹn, một người không còn mặt mũi, còn có sự dày vò không ngừng trong lòng họ.
Phẫu thuật bắt đầu lúc 10 giờ sáng, hiện tại hy vọng lớn nhất của hai vợ chồng bọn họ là con gái có thể sống sót. Cái khác, bọn họ không thể lại suy nghĩ, nếu nói hối hận nhất của bọn họ trong đời này là gì thì chính là việc meng đứa bé Leng Keng từ cô nhi viện về. Bọn họ nghĩ cô nhi là không có ai muốn, nhưng bọn họ thế nào cũng không ngờ được đứa bé này lại là con gái tổng giám đốc tập đoàn Sở Thị, là con gái duy nhất của anh ta. Trần gia cùng Sở Thị từng có một lần hợp tác, nhưng trong mắt tập đoàn đa quốc gia như Sở Thị thì bọn họ căn bản chỉ là tép riu. Tập đoàn Sở Thị khi đó, Sở Luật khi đó căn bản là nơi bọn họ không cách nào ngước nhìn, bọn họ nghe nói người có thể cùng làm ăn với Sở Luật có thể thất bại nhưng tuyệt đối không thể đắc tội với người đàn ông này, người đàn ông này nếu đã tàn nhẫn thì căn bản không có chút nể tình.
Mà hiện tại bọn họ đã biết rồi, biết tàn nhẫn là như thế nào.
Anh ta dùng loại đáng sợ nhất khiến bọn họ cả đời này sống không bằng ૮ɦếƭ. Sở Luật thật sự không thể đắc tội. Bọn họ hiện giờ chỉ hy vọng con gái mình có thể sống sót.
Chỉ là, giống như lời nói của Sở Luật, có thể sống hay không là số mệnh của nó.
Tuy rằng hiện tại mọi thứ đều phù hợp, xét nghiệp thận cũng tương thích, mọi chuyện đều thuận lợi, Trần Mai Mai cũng đã lên bàn phẫu thuật nhưng cuối cùng lại ૮ɦếƭ vì bị nhiễm trùng.
Sở Luật nghe được chuyện mí mắt cũng không chớp một cái, đúng vậy, chuyện này vốn không liên quan tới anh. Hiện tại anh đang ngồi trên thảm nhìn con gái đang biểu diễn cho anh xem.
Cúi người, nhào lộn, còn có những động tác uốn dẻo người thường không thể làm được. Anh sợ điều này sẽ có ảnh hưởng tới thân thể của bé, nhưng bác sĩ có nói, rằng đứa bé này thân thể hiện tại mềm dẻo hơn bình thường rất nhiều, có lẽ đây cũng không phải là chuyện xấu, cơ thể có tố chất như vậy đối với bé sau này cũng có chút tốt. Đương nhiên nếu mặc kệ thì khi bé lớn lên, xương cốt to ra cũng sẽ không còn tính mềm dẻo như vậy.
Biểu diễn xong Tiểu Vũ Điểm chạy tới bò lên trên chân của ba, sau đó ngồi trên đù* ba, đôi mắt chớp chớp lấp lánh.
“Bảo Bảo thích như vậy sao?” Sở Luật ôm con gái lên, hỏi.
Tiểu Vũ Điểm gật đầu, cái miệng nho nhỏ cũng hé ra mỉm cười, môi hồng răng trắng thật sự xinh đẹp. Gần đây đã có chút ***, đã có chút bộ dáng trước kia.
“Ba đưa con đi học khiêu vũ được không?” Anh chỉnh tóc cho con gái, thử hỏi con gái.
Tiểu Vũ Điểm cắn cắn tay mình, sau đó gật đầu.
Sở Luật một tay ôm con gái, tay còn lại lấy điện thoại gọi cho Đỗ Tĩnh Đường.
“Anh, anh của tôi, chừng nào anh mới về?”
Đỗ Tĩnh Đường đã sắp điên rồi, không điên thì cũng bị động kinh. Lúc này một đống tài liệu đều nện vào đầu anh, anh đã gầy đi rất nhiều, nếu Sở Luật không sớm trở lại phỏng chừng nhìn anh chỉ còn bộ xương khô.
Sở Luật nâng cổ tay nhìn đồng hồ: “Mấy ngày nữa anh sẽ về, trước tiên em tìm giúp anh một giáo viên dạy múa ba-lê tốt nhất.”
“Giáo viên múa ba-lê?” Đỗ Tĩnh Đường còn muốn hỏi lại cho rõ ràng kết quả bên kia đã ngắt cuộc gọi khiến đầu Đỗ Tĩnh Đường thêm ong ong. Được, được, còn học mua ba-lê?
Nhưng người ta đã có lời, chuyện này tất nhiên anh sẽ giúp làm tốt.
Anh đem công việc trong tay đặt lên bàn, dựa người về phía sau, sau đó đặt hai chân lên bàn. Vị trí tổng giám đốc tập đoàn Sở Thị thật sự là vị trí không tốt để ngồi, cũng chỉ có người Biến th' không thèm sống như Sở Luật mới có thể tốt, cho dù có cho không anh cũng sẽ không muốn, có kiếm được tiền cũng không còn mạng mà tiêu.
Anh lấy điện thoại bắt đầu tìm một giáo viên dạy ba lê tốt. Thư ký Tiểu Trần tiến vào liền thấy bộ dáng Đỗ Tĩnh Đường ngồi không, nói thật, cô cũng không thấy đáng trách.
Kiểu người không có tố chất tổng giám đốc như này không phá hoại công ty cũng đã thật sự được xem là có bản lĩnh.
Bên kia Sở Luật đã ném điện thoại của mình trên sô pha, anh sẽ chờ thân thể con gái tốt hơn một chút sẽ mang con gái về nhà.
Từ nay anh sẽ không bao giờ để bất cứ kẻ nào khiến con gái anh bị thương, chỉ là anh không biết rốt cuộc anh còn có thể tìm mẹ về cho Tiểu Vũ Điểm hay không, có thể cho Tiểu Vũ Điểm một người mẹ không.
Có lẽ, cô gái kia thật sự không còn nữa, cho dù nạn nhân tai nạn xe kia không phải là cô ấy nhưng bị thương nặng như vậy có lẽ…
Tiểu Vũ Điểm ngẩng mặt lên, bé vươn tay nhỏ đặt lên trên mặt ba, cái miệng nhỏ cũng chu lại không ngừng thổi lên mặt Sở Luật. Sở Luật chớp chớp đôi mắt, không biết từ khi nào từ trong mắt anh lăn xuống những cái đó ướt lạnh.
Anh vươn tay ôm con gái lên, đứa bé đáng thương còn không biết mẹ không còn nữa. Kỳ thật như vậy cũng tốt, chờ bé lớn hơn một chút, đúng vậy, lớn hơn một chút nữa. Làm sao anh có thể nhẫn tâm nói cho đứa bé này sự thật tàn nhẫn như vậy.
***
“Chú, chúng ta sẽ đi đâu?” Ngồi trên máy bay, Trịnh An Trạch hỏi Sở Luật. Đây là lần đầu tiên nó ngồi máy bay, cảm giác rất mới lạ, cũng có chút lo lắng.
“Chúng ta đi về nhà.” Sở Luật để con gái ngồi xuống, lại giúp Trịnh An Trạch chỉnh lại đai an toàn.
“Cảm ơn chú.” Trình An Trạch lễ phép nói cảm ơn, tuy rằng đã cố gắng trấn định nhưng vẫn có chút sợ hãi.
“Bảo Bảo sợ?” Sở Luật hỏi con gái. Con gái anh đã không phải lần đầu tiên ngồi máy bay, bé tuổi còn nhỏ nhưng đã bay tới bay lui rất nhiều lần, cũng không biết bé có còn nhớ không.
Tiểu Vũ Điểm lắc đầu, sau đó vươn tay cầm Ng'n t của Trịnh An Trạch.
“Anh đừng sợ.” Trịnh An Trạch cũng nắm chặt tay em gái, nỗ lực tỏ ra bộ dáng thật dũng cảm. Chỉ là, khi máy bay cất cánh, tay nó nắm chặt vào tay ghế dựa, đôi mắt cũng nhắm chặt lại. Tiểu Vũ Điểm dựa đầu gối lên đù* ba, lúc này một bàn tay to đặt *** đầu bé.
Bé ngẩng mặt lên, vươn tay nắm chặt một Ng'n t của ba, rồi sau đó nhắm mắt lại, ngủ rồi.
Đến khi bé tỉnh lại là đã xuống máy bay, Sở Luật đã liên lạc tài xế đến đón anh, quả nhiên bên ngoài sân bay tài xế của nhà đã chờ sẵn. Kỳ thật anh không quá thích dùng tài xế, tính tình anh rất quái dị, anh không thích đem mạng mình giao trong tay người khác, đương nhiên càng sẽ không thích đem mạng con gái mình giao vào tay người khác.
Tài xế thấy Sở Luật ôm một đứa bé trong lòng không khỏi đưa tay lên dụi mắt, lại king ngạc hỏi:
“Tiên sinh, kia là tiểu thư sao?”
Không phải nói tiểu thư không còn nữa sao? Mà tiên sinh cũng đã rời đi hơn một năm, khó tin được lại thật sự lại tìm được tiểu thư rồi.
“Phải.” Sở Luật nhẹ nhàng xoa đầu con gái.
Tài xế cảm giác hốc mắt mình cũng đỏ lên, thật tốt, thật tốt, cuối cùng cũng tìm được tiểu thư rồi. Anh đã nói rồi, tiểu thư ngoan như vậy sao có thể mất được, cho dù bị mất cũng có thể tìm được về, đúng không. Xem đi, hiện tại tiểu thư đã thật sự trở về, thật sự được tiên sinh tìm trở về.
Sở Luật ôm con gái ngồi lên xe, bên cạnh còn có Trịnh An Trạch.
Tài xế thấy Sở Luật mang về một bé trai cũng không nói gì thêm, dù sao trong nhà đã có một đứa là Lâm Thanh, thêm đứa nhỏ này tiên sinh muốn nhận nuôi cũng không sao cả, chỉ cần tiên sinh nguyện ý là được.
Lúc này ở Sở gia, vừa lúc hôm nay là sinh nhật của Sở Tương, tuy rằng là một cái sinh nhật nho nhỏ nhưng Tống Uyển lại rất coi trong. Tất nhiên sau khi tỉnh lại tâm tình bà vẫn không quá tốt, cũng không còn thích ra ngoài. Khó trách, ai phát sinh chuyện như vậy cũng không có khả năng cười tươi hàng ngày. Vừa đúng dịp sinh nhật của Sở Tương, xem liệu có thể giảm bớt một chút lo âu của Tống Uyển, đây xem như một yến hội sinh nhật loại nhỏ đi. Khách đều là bạn học của Sở Tương, tiểu công chúa Sở gia tổ chức sinh nhật tự nhiên có rất nhiều người nguyện ý tới lấy lòng, vốn dĩ là một bữa tiệc nho nhỏ cuối cùng người tới lại thật đúng là không ít.
Cũng khó có được, hôm nay tâm tình Tống Uyển không tồi. Hiện tại mọi tâm tư của bà đều đặt ở trên người Sở Tương, Sở Tương là nơi cho bà ký thác tinh thần, cũng là chuộc tội, chuộc tội quả thận trong người Sở Tương. Bà thậm chí còn không dám nhớ tới đứa cháu không còn kia của bà, đó là đứa cháu ruột duy nhất của bà nhưng bà rốt cuộc đã làm cái gì.
Lý Mạn Ni khiến con trai của bà đoạn tử tuyệt tôn, còn bà là mẹ cũng khiến con trai mình tan cửa nát nhà.
Sở Giang biết Tống Uyển có khúc mắc ở nơi nào, nhưng có nhiều khúc mắc cũng chỉ có thể do chính mà tự gỡ, cũng chỉ có chính mà mới có thể cởi bỏ. Có lẽ thời gian sẽ khiến mọi thứ chậm rãi nhạt mất, chậm rãi quên đi.
Lâm Thanh hiện tại đã là học sinh lớp 5, nó lớn hơn Sở Tương ba tuổi, so với trước nó đã mất đi rất nhiều ngây thơ, tuy rằng vẫn còn nhỏ nhưng trong nội tâm đã không còn là đứa trẻ như trước kia.
Nó không thích quay về Sở gia, ngoại trừ cuối tuần về đây còn lại nó đều ở trong ký tức, mà Sở Tương lại rất thích Lâm Thanh tới nhà.
Sở Tương họ Sở, là người của Sở gia, còn Lâm Thanh vẫn chứ họ Lâm, nó không được xem như người Sở gia, nó chỉ có thể được xem là một cô nhi được Sở gia giúp đỡ mà thôi.
“Anh Lâm Thanh, em nhất định sẽ bảo ba nhận nuôi anh.” Sở Tương lôi kéo tay Lâm Thanh đảm bảo.
Mắt Lâm Thanh hơi chớp chớp, khóe môi khẽ nhếch lên không rõ tâm tư.
Cho dù hiện tại nó còn nhỏ nhưng nó biết, Sở Tương chính là công chúa duy nhất của Sở gia, về sau mọi thứ của Sở gia cũng đều là của một mình Sở Tương. Đừng tưởng trẻ con không biết gì, kỳ thật tâm tư bọn nó so với người lớn một chút cũng không kém.
Lâm Thanh biết thân phận của mình, hiện tại nó còn chưa phải là con nuôi. Vốn dĩ nó được Hạ Nhược Tâm nhận nuôi, nói rõ ràng cũng chính là Sở Luật nhận nuôi, chỉ là hiện tại thủ tục nhận nuôi còn chưa xong xuôi thì Hạ Nhược Tâm lại mất tích, cho nên hiện tại nó vẫn là một cô nhi. Tuy rằng nó cùng Sở Tương cùng ăn cùng học ở Sở gia, người ở Sở gia đối xử với nó cũng rất khách khí nhưng bọn họ cũng là khách khí chung chung chứ không thân cận, không giống như Sở Tương, đó là yêu, là thích.
Mà nó cũng không thích thân phận như vậy.
“Cảm ơn.” Nó cười cười. Khuôn mặt rất thanh tú, so với học sinh lớp 5 đã trưởng thành hơn rất nhiều, không còn là loại đánh nhau loạn xị đầu tóc rối bù.
Thành tích của nó vẫn luôn tốt nhất trong khối lớp 5, nhiều lần được điểm cao nhất, nó tin rằng cuối cùng nhất định sẽ được Sở gia tiếp nhận, sẽ thực sự thành người của Sở gia, cũng sẽ giống Sở Tương, có được những gì tốt nhất.
“Hương Hương lại đây cắt bánh kem.”
Tống Uyển vẫy tay gọi Sở Tương, trước mặt bà là một cái bánh kem lớn hai tầng, cho dù từng này trẻ con ăn một cái bánh lớn như vậy sẽ còn thừa hơn phân nửa.
Sở Tưởng vui vẻ chạy tới, không phải là lần đầu tiên sinh nhật của nó, mỗi năm sinh nhật nó đều rất náo nhiệt, đương nhiên cũng không thể thiếu một cái bánh kem lớn. Chỉ là, năm nay sinh nhật của nó ba vẫn không trở về.
“Hương Hương? Làm sao vậy, mau ước đi, ước xong là có thể thực hiện.” Tống Uyển xoa đầu cháu gái nói.
“Cháu muốn ba trở về, ba cũng sẽ trở về sao?” Sở Tương nhỏ giọng hỏi Tống Uyển.
Tống Uyển sửng sốt một chút, bà còn có thể nói cái gì, căn bản bà không thể nói gì cả. Con trai bà khi nào sẽ về, có về hay không ngay cả bà cũng không biết, sao bà có thể trả lời cho Sở Tương.
“Trước tiên cứ thổi nến đi.” Tống Uyển miễn cưỡng cười, không ai biết trong lòng bà lại có ít nhiều khó chịu, tự làm tự chịu chẳng trách người khác.
Sở Tương nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn hy vọng ba trở về. Ngay khi nó muốn thổi tắt nến, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, bảo mẫu trong nhà vội vàng chạy ra mở cửa, cửa mở ra bà không thể tin được người đang đứng ở bên ngoài.
“Sở tiên sinh… A, Sở tiên sinh đã về?”
Bà vội vàng hướng vào trong nói lớn.
“Phu nhân, tiên sinh, Sở tiên sinh đã trở về!”
“Ba đã về?” Mắt Sở Tương sáng ngời, bà nội nói đều là sự thật, ba đã về, là ba đã về, ba đã về ăn sinh nhật cùng nó.
Tống Uyển cũng cảm giác hốc mắt mình nóng lên.
Đã trở về, cuối cùng cũng đã về, một năm cũng là đủ rồi đi?
Cũng chỉ có Lâm Thanh vừa nghe Sở Luật trở về, nó cúi đầu xuống, mười Ng'n t đặt bên cạnh nắm chặt lại, thêm mùi bánh kem ngọt chán ngấy chui vào mũi có loại cảm giác ghê tởm.
Sở Luật đi đến, đổi áo khoác và giày bên ngoài, sau đó lấy ra một đôi đặt trước mặt Trình An Trạch. “Trước tiên là thay, lần sau chú sẽ mua cho cháu một đôi mới, đây là nhà ông bà ở, chúng ta không ở nơi này.”
“Dạ.” Trịnh An Trạch gật đầu, đã cởi giày của mình ra.
“Ba…” Lúc này Sở Tương chạy tới vươn tay kéo tay áo Sở Luật. “Ba tới ăn sinh nhật với Hương Hương sao? Hương Hương biết nhất định ba sẽ trở về.”
Đây là nhà nó, đây là ba nó, ba nó chính là người sở hữu mọi thứ, tối cao, cũng là đẹp nhất. Tất nhiên nó chính là tiểu công chúa của Sở gia.
Nó có chút đắc ý, còn đang nghĩ ba giấu gì ở trong lòng, có phải là quà sinh nhất cho nó không, hình như là món quà rất lớn, đám bạn học chắc chắn sẽ hâm mộ tới ૮ɦếƭ.
Sở Luật nhàn nhạt nhìn thoáng qua Sở Tương trên mặt đất, hai con ngươi không chút gợn sóng khiến Sở Tương không tự chủ được sửng sốt. Sắc mặt nó trắng bệch, tay cũng vội vàng buông khỏi áo Sở Thuật.
“A Luật, con đã về?” Tống Uyển vội vàng ổn định cảm xúc của mình. Đã hơn một năm bà không gặp con trai, bà có rất nhiều lời muốn nói với con trai nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể nói ra mấy chữ này.
Con trai bà gầy, đen, hai thái dương đã bạc cũng khiến bà nhớ tới bởi vì ai đã làm sai.
Người phụ nữ con trai bà yêu nhất đã ૮ɦếƭ, con gái cũng không còn, đây cùng tan cửa nát nhà có khác gì nhau.
“Mẹ, con lên lầu trước.” Sở Luật không nghĩ sẽ ở chỗ này ăn sinh nhật của Sở Tương. Nó hiện giờ là công chúa Sở gia, ăn được uống được, còn có sinh nhật, nhưng con gái đáng thương của anh thì sao, suýt chút nữa lại bị móc thêm một quả thận. Không thể móc quả thận của Sở Tương trả lại cho Tiểu Vũ Điểm, Sở Luật đã rất nhẫn nại để nó còn ở lại Sở gia, để nó tiếp tục làm cái gì mà công chúa, nhưng lại có rất nhiều chuyện do nó dựng lên. Tuy rằng anh sẽ không đem hận ý đặt lên một đứa trẻ con nhưng anh sẽ không rộng lượng đem đứa nhỏ này thành con gái mình.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc