Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 22

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

"Người phụ nữ, thời gian của tôi rất quý giá, tôi không muốn lãng phí, nếu như không nguyện ý, cô đi đi, tôi không thích lên giường với người không cam tâm tình nguyện, ngươi tình ta nguyện, như vậy mới không có bất kỳ phiền phức, mà tôi, không thích phiền phứcnhất."
Lục Cẩm Vinh đứng thẳng người, ánh mắt rơi vào bàn tay đặt trên cúc áo của Hạ Nhược Tâm, tiếp tục như vậy, một giờ, có thể cởi xong sao?
Mi mắt Hạ Nhược Tâm chợt lóe, rung động mang theo nhiều giọt nước.
Mà trên mặt của cô xẹt qua một loại tuyệt vọng không cách nào nói rõ, ngón tay run rẩy đặt ở phía trên cổ áo, cở ra từng chút, đến cái cúc cuối cùng, cô lại đột nhiên nắm chặt áo trước ***g *** mình.
Thỉnh thoảng bả vai run rẩy, để Lục Cẩm Vinh biết, cô đã khóc, khóc vô thanh vô tức, rõ ràng không nguyện ý, vì sao miễn cưỡng chính mình?
Lục Cẩm Vinh đến gần, đưa tay đặt ở trên vai của cô, mà anh cảm giác được thân thể cô bất chợt run lên, anh lấy tay mình ra, kéo cô đi về phía giường, Hạ Nhược Tâm cứ như vậy bị anh đẩy lên giường lớn, một người đàn ông và một người phụ nữ, có thể làm ra chuyện gì, mọi người đều sẽ biết.
Hạ Nhược Tâm nắm quần áo của mình như cũ, thống khổ co thân thể lại, mà cô cảm giác được bên giường chìm một chút, hai mắt nhắm chặt, cuối tuyệt vọng chiếm cứ.
Chưa quen thuộc hơi thở nam tính tiếp cận, nước mắt óng ánh rất nhanh rơi xuống tóc cô.
Lục Cẩm Vinh cười nhìn xuống cô gái như là chịu ૮ɦếƭ chiến trường, lên giường với anh ta chứ không phải ૮ɦếƭ, có khó nhận như vậy sao?
Ngón tay của anh đặt ở trên mặt của cô, mà Hạ Nhược Tâm lại nghiêng đầu, tránh khỏi ngón tay của anh. Cô không thể nào tiếp thu được người đàn ông khác ngoài Sở Luật, sẽ chỉ làm cô cảm giác buồn nôn, cảm giác thống khổ.
Chỉ là, cô lại không thể làm như vậy.
Lục Cẩm Vinh đột nhiên nghiêng người, trực tiếp nằm ở bên cạnh cô, như là đùa mèo con với cô, giống như đang thưởng thức cô gái trước mắt khẩn trương, còn có kháng cự, và sự tuyệt vọng của cô.
Hạ Nhược Tâm lại nắm chặt áo trên *** mình, cảm giác xa lạ tiếp cận, thân thể của mình bị áp đảo trên giường, mi tâm của cô chỗ đã nhíu lại không còn được nữa rồi.
Nhẹ nhàng mở lông mi đã sớm bị nước mắt ướt nhẹp, cô vô thức nhìn trần nhà màu trắng, tia sáng thật là đẹp.
Đột nhiên cô không vùng vẫy, như là đã mất đi linh hồn, chỉ mở to hai mắt trống rỗng, phần môi giương lên một nụ cười khổ sở, coi như cô bị heo gặm một cái đi.
Lục Cẩm Vinh đột nhiên ngồi dậy, vươn tay đặt ở trên trán của mình, hai mắt màu xanh lam chỉ có bình tĩnh.
Anh cúi đầu, nhìn người phụ nữ trước mắt như liều ૮ɦếƭ, không khỏi nghẹn ngào cười một tiếng, ngón tay đặt ở trên ***g *** cô, lại cài tất cả cúc cho cô.
Hạ Nhược Tâm nghiêng mặt qua, trên mặt tái nhợt mơ hồ có thể thấy được một vệt nước mắt.
"Cô yên tâm đi, tôi sẽ không ***ng cô. Tôi đã nói rồi, tôi cần ngươi tình ta nguyện, nếu không cũng thiếu đi quá nhiều niềm vui thú, và lại, tôi cũng không thiếu phụ nữ, nhất định phải dùng sức mạnh. "
Mà Hạ Nhược Tâm lại ngồi dậy, lắc đầu.
"Tôi không có không nguyện ý, tôi chỉ là khẩn trương: "Nghe được anh buông tha cô, lúc đầu là cô buông lỏng, nhưng rất nhanh chỉ có một loại sợ hãi không nói nên lời.
"Cô yên tâm, cái hợp đồng kia tôi sẽ cho Sở Luật: "Liếc một chút có thể nhìn ra cô đang lo lắng cái gì, Lục Cẩm Vinh có ý tốt an ủi cô một câu, quả nhiên, cực kỳ giống người phụ nữ kia.
"Anh?" Hạ Nhược Tâm buông lỏng tam cầm quần áo trên người, không hiểu nhìn anh.
Anh là vì cái gì...
Mà Lục Cẩm Vinh đứng lên, đi qua tủ R*ợ*u, tùy ý tựa vào một bên, như có điều suy nghĩ rót cho mình một ly R*ợ*u, Laffey 82 năm, đồ tốt.
"Cô biết không? Cô rất giống cô ấy, thật sự vô cùng giống, đến biểu hiện cũng rất giống: " Giọng của anh sâu kín, mang theo một chút nhớ lại, mang theo một chút khổ sở.
Cô ấy? Hạ Nhược Tâm ôm chặt lấy chân của mình, ở cùng người đàn ông xa lạ, vẫn cảm giác không quen, chỉ là trên người người đàn ông này lại lđột nhiên có một loại bi thương.
Hạ Nhược Tâm suy nghĩ, mới là nhỏ giọng hỏi: "Người yêu của anh đúng hay không?"
"Đúng vậy," Lục Cẩm Vinh lắc lư ly R*ợ*u trong tay, R*ợ*u cồn K**h th**h thần kinh của anh, để chuyện trước kia nhớ càng rõ ràng, anh khẽ gật đầu một cái: " giống như cô, là một cô gái ngốc."
Anh cũng không quay đầu, chỉ là một ly tiếp một ly uống vào.
Hạ Nhược Tâm lại trầm mặc, cô rất ngốc, thật sự vô cùng ngốc... Dù anh đối với cô thế nào, cô cũng tìm lấy bất kỳ lý do vì anh.
"Sở Luật có thể sẽ hối hận quyết định của mình: " Người đàn ông ngửa đầu uống cạn ly R*ợ*u, đột nhiên toát ra một câu như vậy.
Mà lúc này Hạ Nhược Tâm chìm trong suy nghĩ của mình, có lẽ bỏ qua.
Lục Cẩm Vinh để R*ợ*u trong tay xuống, đi ra ban công, thỉnh thoảng giới ở ngoài thổi, hơi hơi khiến tóc anh tích hơi nước, lại mang theo một loại uất khí.
Anh cầm điện thoại di động của mình, gọi một dãy số.
"Alo?" Khi giọng bên kia vang lên, khóe môi của anh hơi gấp.
"Anh không hối hận sao? Luật, anh cứ hận cô ấy như vậy? Hận hủy hoại cô ấy vậy sao?"
"Anh cứ nói đi?" Nửa ngày, tiếng người đàn ông lạnh lẽo cứng rắn truyền đến, mơ hồ mang đến một chút vô tình lãnh huyết.
"Anh khả năng sẽ phải hối hận, Sở Luật: "Môi Lục Cẩm Vinh càng thêm mở: " có lẽ trên thế giới này cũng không còn cách nào tìm tới được một người phụ nữ yêu anh như vậy."
Mà bên kia trầm mặc không nói.
Lục Cẩm Vinh dựa lưng của mình trên ban công. Cũng chỉ có cô gái ngốc như vậy, cho tới bây giờ còn tin anh, là cô ấy không hiểu rõ ngươi, hay giả vờ quá giống.
Nếu như Sở Luật dễ dàng bị đánh ngã như vậy, nếu như anh cần dùng vợ của mình đổi lấy một tờ hợp đồng, như vậy, Sở Luật không phải là Sở Luật, anh có thể cút ra khỏi thương nghiệp rồi.
"Cám ơn anh nhắc nhở, không nên quên chuyện anh đáp ứng tôi." Mà nửa ngày sau, người đàn ông bên kia chỉ lạnh lùng ném ra một câu như vậy.
Đôi mắt xanh Lục Cẩm Vinh hơi sâu một chút: " Cái này tôi biết, đương nhiên, anh không cần cám ơn tôi, tôi còn phải cảm ơn anh đưa món quà cho tôi, tôi rất hài lòng, anh yên tâm, tôi sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt, mà anh muốn phần hợp đồng này tôi sẽ giao cho anh..."
Anh vẫn chưa nói xong, bên kia đã truyền đến tiếng cup máy.
"Ha ha... Tức giận sao? Hay là thẹn quá thành giận?" Cầm điện thoại xoay tròn vài cái, lúc này Lục Cẩm Vinh mới nhét vào trong túi, gió mát đêm khuya thổi lên người anh, có chút hơi lạnh, trên thân thể, còn có, trên người.
Anh đi trở về phòng, lúc này, Hạ Nhược Tâm khẽ ghé vào thành giường, không biết có phải bời vì mệt mỏi hay không, lông mi thật dài rũ xuống, thỉnh thoảng có chút ánh sáng ௱o^ЛƓ lung hiện lên.
Hai tay Lục Cẩm Vinh vòng trước ***, khóe môi hơi nhếch lên một chút, hiện tại anh ta thật sự không biết là nói cô đáng thương hay là nói cô đáng buồn.
Đây đúng là một trò chơi nhàm chán.
"Sở Luật, có lẽ sẽ có một ngày anh sẽ hối hận, đến tôi cũng như thế: "Tiếng nói mang theo từ tính cứ từ từ biến mất trong không khí.
Anh biết rõ, còn có ai biết rõ sao?
Hạ Nhược Tâm không thoải mái hơi nhíu lông mày, ở trong hoàn cảnh xa lạ, ngủ cực kỳ không ngon.
Một đêm cứ lặp đi lặp lại như vậy, Lục Cẩm Vinh cũng không có ***ng cô, thậm chí, chính mình ủy khuất ngủ ở ghế sô pha, nhưng lại không cho phép cô rời đi, dù sao, anh ta bỏ ra một phần giá cả không nhỏ, cho nên, không cầm thứ gì, anh ta sẽ cảm giác có lỗi với chính mình.
Kỳ thật, không có ai biết, anh ta cũng không phải muốn như vậy.
Nếu như đây chính là Sở Luật muốn, như vậy, anh ta sẽ để anh đạt được, nếu không, khó đảm bảo sẽ không có lần nữa. Anh ta chỉ có khả năng giúp đỡ cô những thứ này.
Dựa vào cửa, Lục Cẩm Vinh khẽ xua tay với Hạ Nhược Tâm một chút: " Cô gái nhỏ, hẹn gặp lại, cám ơn cô cho tôi một đêm tốt đẹp như vậy: " Anh ta cười, cười hơi híp cặp mắt màu xanh lam, lúc này không hề giống ác ma, mà giống như thiên sứ, nhìn rất đẹp.
Hạ Nhược Tâm mím môi, cô cúi sâu với anh: " Cám ơn anh, Lục tiên sinh."
Sau đó cô quay người rời đi, ánh mắt Lục Cẩm Vinh lộ ra một chút ௱o^ЛƓ lung, giống như xuyên qua thân thể của cô, thấy được bóng một người phụ nữ khác, có một số người mất đi, sẽ có chút nhớ lại.
Phía ngoài ánh sáng cực mạnh, Hạ Nhược Tâm quay đầu nhìn thoáng qua khách sạn 5 sao cao mười mấy tầng, cửa kính phản sạ ánh sáng để mắt cô không thoải mái híp lại, quay đầu lại, tất cả ánh sáng trước mắt bị cản.
Cô ngẩng đầu, đối mặt với con ngươi cực kì tĩnh mịch, thâm trầm để cho người ta không nhìn thấy đáy.
"A Luật: " Hạ Nhược Tâm khẽ cười một tiếng, như là dường như đã qua mấy đời mới nhìn thấy anh, cô đột nhiên có loại ủy khuất cực lớn, muốn hỏi, nhưng lại không dám hỏi.
Sau cùng cũng chỉ gọi tên anh, cũng chỉ có hai chữ này mà thôi.
Sở Luật đưa tay nắm lấy eo cô, khẽ dùng lực mang cho cô cảm giác đau đớn.
"Xin lỗi, " Anh cúi đầu, tay đặt ở trên tóc cô, không biết cái này là thật tâm hay là giả dối, nghe lại nặng nề như vậy.
Nặng nề khiến tiếng hít thở giữa bọn họ đều bắt đầu khó khăn.
"Không sao, em biết, em đều biết."
Hạ Nhược Tâm lắc đầu, cặp mắt đầy sương mù, ngũ quan người đàn ông một hồi rõ ràng một hồi ௱o^ЛƓ lung. Cô cho là cô biết, chỉ là về sau, cô mới hiểu được, thì ra, cái gì cô cũng không biết.
Lúc Sở Luật đưa cô vào trong xe của mình, trên đường đi càng thêm trầm mặc. Cũng tối đó, anh giống như lại biến thành anh của đêm tân hôn, *** dùng sức, tàn khốc lạnh lùng, Hạ Nhược Tâm chỉ yên lặng nhận lấy tất cả. Cô cho là, anh mệt mỏi khổ sở hơn cô.
Kỳ thật, cô cũng không biết, cái người khổ, vẫn luôn là cô.
Khi một luồng sáng rơi vào vai của cô, có một loại ấm áp không nói được, lúc này cô mới ngồi dậy, vươn tay sờ soạng chỗ bên cạnh một chút, lại lạnh, gần đây anh càng bận hơn trước, có khi, thậm chí vài ngày không trở về nhà.
Cô tựa ở đầu giường, lấy bản vẽ của mình ra, nhanh chóng tạo từng đường nét trên đó, sau đó là một gương mặt đàn ông, có lông mày tính cách, còn có một đôi môi mím chặt, bạc tình bạc nghĩa và cứng nhắc.
Cô đi xuống giường, cầm lịch trên bàn, lại là hôm nay, sinh nhật của cô, bị tất cả mọi người quên, chỉ có chính cô nhớ kỹ sinh nhật.
Cô đi vào trong phòng khách, phòng được Tiểu Hồng quét dọn vô cùng sạch sẽ, quả nhiên, chuyện gì cô cũng không cần làm, triệt để trở thành người tàn phế, cô đi đến bên điện thoại.
Cầm điện thoại lên, tìm số đứng đầu danh bạ, ngón tay hơi cứng đờ một chút, có chút do dự, dãy số này luôn luôn không cách nào thông, ngón tay của cô ấn gọi một lúc, sau cùng số kia thông.
Cô đặt điện thoại ở trên lỗ tai, chỉ là cảm giác buồng tim của mình trong lúc nhất thời có chút bất an nhảy lên.
"Alo!" Giọng trầm thấp vang lên. Hạ Nhược Tâm càng thêm nắm chặt điện thoại trong tay.
"A luật, là em, em muốn..."
"Hiện tại anh đang làm việc, về sau nếu như không có chuyện gì, không nên gọi số điện thoại này." Giọng của người đàn ông vô cùng lạnh lẽo cứng rắn.
"Em chỉ là muốn biết, hôm nay lúc nào thì anh trở về?"Lòng Hạ Nhược Tâm đau một chút, bị anh đâm tới, đâm rất đau, nhưng miễn cưỡng giương lên một nụ cười, xem như không có người nhìn thấy, cô vẫn muốn cười.
"Sau khi tan việc, nếu như không có hội nghị, anh sẽ mau chóng trở về." Cuối cùng giọng bên kia hạ xuống một chút, sau đó, truyền đến tiếng cúp máy.
Nửa ngày, Hạ Nhược Tâm mới buông điện thoại trong tay xuống, rõ ràng trên mặt có mất mát, sắc mặt vừa rồi nhiễm lên màu sắc, lúc này lại khôi phục tái nhợt như trước.
Giống như, trên người của cô, cũng chỉ có thể tồn tại loại màu sắc này.
Anh chỉ là quá bận rộn, cho nên, mới xem nhẹ mày, cố lên Hạ Nhược Tâm, tin tưởng anh. Cô vỗ vỗ mặt mình, đi vào trong phòng bếp, mỗi một năm, sinh nhật của cô đều là tự cô trải qua, mà năm nay, cô biết, sẽ có một người bên cô.
Rửa tay, cô nhìn mình trong gương một chút, hạnh phúc giống như nhiều lắm, nhiều tới cô không thể bật cười.
Mà ở một bên khác Sở Luật ném điện thoại di động trong tay xuống, đi ra khỏi xe của mình, tăng ca, hội nghị, bận rộn, kỳ thật đều là anh lấy cớ.
Anh một mình đi vào một hội sở tư nhân cực kỳ xa hoa, hôm nay anh tới tham gia yến hội này. Bên cạnh anh cũng không có bạn gái, chỉ một mình một người.
"Sở Luật, cậu đã đến: " Một người đàn ông lớn tuối đi đến, gương mặt hồng quang, tướng mạo không tầm thường.
"Ông Tạ, đây là Sở Luật tặng ông, chúc thân thể ông khoẻ mạnh: " Sở Luật nói cũng không nhiều, nhưng lại là để vị Tạ này phá lên cười.
"Cám ơn quà của cậu: " Ông nhận lấy, sau đó lại là nhìn về phía Sở Luật, trong mắt có có một vệt tán thưởng, đương nhiên còn có một loại tiếc hận, chỉ đáng tiếc, không phải con của ông, nếu không, đời này của ông cũng không tiếc nuối.
Sở Luật nhẹ nhàng gật đầu với ông Tạ một cái, sau đó đi qua một bên, từ một bên cầm lên cái ly thủy tinh trong suốt, trong ly có nửa ly R*ợ*u bồ đào.
Anh nhẹ nhàng lắc ly một chút.
Anh bưng nửa ngày không có uống, anh còn không có quên, hôm nay tự anh lái xe. Anh không muốn giao mạng của mình cho những thứ này.
Buông cái ly trong tay xuống, trong tròng mắt đen mờ mịt một chút, cuộc sống như vậy, sớm kết thúc đi, anh cũng thật sự mệt mỏi.
Anh xoay người, bất ngờ nhận được một ánh mắt chuyên chú, tuy phụ nữ của anh cũng không ít, thậm chí, xem như biết anh đã kết hôn, cũng có đám lớn đầu quân, hận không thể lột sạch đưa cho anh, chẳng qua, từ trước đến nay anh không nóng lòng với những thứ này, cho nên bọn họ chỉ nhận được sự cự tuyệt.
Mà người phụ nữ nhìn anh, mới đầu chỉ hơi sững sờ, sau đó chờ thật lâu, mới đi tới, trên gương mặt này có chút ngượng ngùng, xem ra cũng là tâm lý giãy dụa rất lâu mới tới.
Được ăn cả ngã về không, hay là lao vào chỗ ૮ɦếƭ, diệt chính mình, hay là thiêu ૮ɦếƭ.
"Có thể mời anh uống một ly R*ợ*u không?" Trong tay cô cầm một ly R*ợ*u, đôi mắt luôn luôn như có như không mang theo một chút hiếu kỳ, cũng không có giống những người phụ nữ khác, thấy anh liền như là gặp được xe, phòng trọ có châu báu.
"Thật xin lỗi, tôi lái xe: " Anh lịch sự đẩy rựu ra, sau đó đặt ở một bên, mà người phụ nữ thì ngượng ngùng cúi đầu xuống, nhẹ nhàng lè lưỡi, thậm chí mang một chút dáng vẻ khả ái.
Mà mắt đen Sở Luật đột nhiên híp một chút, giống như ở trên người cô thấy được bóng dáng người nào đó.
Vẻ mặt như thế, thật sự vô cùng giống.
"Dĩ Hiên..."
"Anh gọi tôi là gì?" Người phụ nữ đột nhiên ngẩng mặt lên, vẻ mặt hiếu kỳ, không phải phong phú như vậy, bời vì cô cực kỳ dụng tâm duy trì thân phận của mình. Chỉ có một đôi con ngươi đen thỉnh thoảng chuyển động, mới có thể nhìn ra, cô và bề ngoài có chút không không.
"Không có gì?" Sở Luật cầm một ly nước trái cây lên, dựa vào một bên, đôi mắt không có rơi xuống người phụ nữ trước mắt, mặt tiêu chuẩn mỹ nhân, quần áo trên người cũng cực kỳ hào phóng vừa vặn.
"Chào anh, tôi là Lý Mạn Ni: " Cô hào phóng vươn tay với Sở Luật, tôi muốn quen biết anh, bời vì anh rất đẹp trai. Cô ngượng ngùng cười.
Sở Luật buông cái ly trong tay xuống, sau đó nắm chặt tay cô: " Sở Luật: "Giọng của anh hơi mang theo một chút từ tính, trầm thấp êm tai, để cho người ta mê muội, mà sắc mặt Lý Mạn Ni càng thêm đỏ một chút, hôm nay bọn họ, có tính là quen biết không.
Chỉ là, Sở Luật, Lý Mạn Ni đối với cái tên có chút quen thuộc, lại nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, cái người đàn ông này để cho cô lần đầu tiên không dời nổi mắt, nhưng xem xét lại, cô có chút thất bại, ánh mắt cũng lóe lên mất mát.
Thì ra, anh là Sở Luật, tổng giám đốc mặt lạnh tập đoàn Sở Thị, chỉ là những cái này đều không phải là trọng yếu, trọng yếu là, anh đã kết hôn.
"Cô rất thất vọng?" Sở Luật thu hồi tay mình, nhíu lông mày, đối với người phụ nữ này, có lẽ là bởi vì anh thấy được trên người cô có bóng dáng của Hạ Dĩ Hiên, cho nên, anh chú ý một chút, nếu như là trước kia, anh đã sớm quay đầu đi.
"Đúng vậy, rất thất vọng, thất vọng: " Lý Mạn Ni hơi cong môi đỏ lên, bộ dạng yêu kiều thế, để tâm Sở Luật khẽ động, thật sự rất giống.
"Anh đã kết hôn rồi, tôi không có cơ hội, anh nói vì sao đàn ông tốt đều là của người khác?" Cô không che đậy mất mát, rất thành thật biểu đạt ý nghĩ của mình, ai, người đàn ông lần đầu tiên cô nhín trúng, hóa ra là đã kết hôn, vậy cô còn cơ hội gì.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc