Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 219

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

“Cô Chu, phiền cô ra ngoài trước được không?” Bác sĩ bị quấy đau cả đầu, nơi này vốn dĩ đã nhỏ, làm ca phẫu thuật này đã là rất miễn cưỡng, hiện tại còn ở nơi này khóc lóc thì ông còn sao có thể phẫu thuật?
“Nhưng con gái của tôi…” Chu Sa Lệ vẫn lo lắng cho con gái mình, trước kia bà muốn con gái phẫu thuật ở bệnh viên lớn, nơi đó sẽ có được các thiết bị hiện đại, có bác sĩ tốt nhất, vậy mà cô không ngờ cuối cùng lại phải phẫu thuật trong một phòng khám chui như vậy.
Bởi vì không có nơi nào đồng ý làm ca phẫu thuật này, hơn nữa lại làm gấp như vậy cho nên cô chỉ có thể đi tìm phòng khám chui.
“Ra ngoài trước đi, tôi cần phẫu thuật ngay.” Bác sĩ đã đeo khẩu trang, một nữ y tá đã đi tới mở cửa để Chu Sa Lệ ra ngoài, Chu Sa Lệ đành phải từng bước lưu luyến mà đi ra ngoài, cửa cũng nhẹ nhàng đóng lại.
Bác sĩ thấy bệnh nhân đã gây tê xong liền lấy dao nhỏ nhẹ nhàng đặt lên bụi đứa bé, ông cũng không muốn làm ca phẫu thuật này, rốt cuộc đây chính là lấy đi một quả thận, nhưng mọi thứ đều vì tiền, vì kiếm tiền thì bọn họ còn nói gì tới lương tri nữa.
Khi mũi dao vừa chạm vào bụng đứa bé, muốn rạch một đường thì có tiếng thét chói tai của Chu Sa lệ bên ngoài, tay ông run lên, dao phẫu thuật trượt một đường trên bụng đứa trẻ khiến máu chảy. Đứa bé vì bị gây mê nên hiện tại một chút động tĩnh cũng không có.
‘Rầm’ một tiếng, cửa bị đá văng ra, một người đàn ông cao lớn mặc áo gió màu đen chạy vào, anh rất cao, áp lực đột nhiên đè nặng tới mọi người, dao phẫu thuật trong tay bác sĩ rơi xuống đất, còn trên bụng nho nhỏ cửa đứa bé vẫn còn máu.
“Leng keng!” Trịnh An Trạch chạy tới đẩy mạnh bác sĩ ra, nó vội vang chạy tới bên cạnh giường bệnh, lại không biết phải làm sao bây giờ, nhiều ống như vậy, nhiều máy móc như vậy phải làm sao bây giờ.
“Các người làm cái gì? Bác sĩ kia hiện tại mới phản ứng lại. Ông đứng lên, kết quả còn chưa kịp nói câu tiếp theo Sở Luật đã tung một chân trực tiếp đá vào bụng bác sĩ. Nháy mắt bác sĩ cảm giác ruột mình thắt lại, ông ôm bụng nhăn nhó, sắc mặt cũng trắng bệch, trên trán đổ ra không ít mồ hôi lạnh.
Người đàn ông này sợ là muốn đá nát cả иộι тạиg của bác sĩ. Sở Luật trước kia là bộ đội đặc quân, một đá của anh khiến Hạ Minh Chính gãy hai cái xương sườn, lần này lực đá so với lúc đá Hạ Minh Chính không hề nhỏ hơn, thậm chí một đá này đã dùng tới chín phần lực.
Đời này anh ghét nhất là những kẻ buôn bán иộι тạиg, đặc biệt là иộι тạиg trẻ em.
“Chú, em gái cháu làm sao bây giờ?” Trịnh An trạch ở một bên lo lắng hỏi, lại cũng không biết phải làm sao bây giờ. Những cái ống này cái nào có thể rút cái nào không thể rút nó đều không biết.
Sở Luật lấy điện thoại gọi tới bệnh viện, cái này anh cũng không rõ, chỉ có thể chờ bác sĩ tới đây. Ở trên giường bệnh cũng có một đứa bé gái lớn hơn một chút, hẳn là người cần ghép thận. Một y tá sợ hãi ngã ngồi trên mặt đất, thân thể không ngừng run bần bật.
Sở Luật đi tới bên cạnh bé gái, lúc này bé đã đeo chụp dưỡng khí nhưng khuôn mặt lại khiến anh cả kinh, sự quen thuộc khiến mắt anh đỏ lên, cái mũi nho nhỏ, cái miệng nho nhỏ cùng khuôn mặt nho nhỏ.
Anh vươn bàn tay to nhẹ nhàng đặt lên trán đứa bé, trong phút chốc đôi mắt trầm tĩnh đen sâu đã mờ mịt sương mù.
Đây là Tiểu Vũ Điểm, là Tiểu Vũ Điểm của anh!
Con ngươi anh tanh hồng, xoay người, bác sĩ sợ gãi co rúm người lại, muốn nói cũng là nói không nên lời.
“Ông đã làm gì con gái tôi?” Giọng anh lạnh lùng, biểu tình lạnh lẽo, còn có dữ tợn giống như ác quỷ mới bò ra từ địa ngục.
“Không, không có, tôi còn chưa làm…” Bác sĩ vội vàng xuya tay. “Tôi chưa làm gì, cái gì cũng chưa làm.”
Khi nắm đấm của người đàn ông này nện xuống mặt ông, mặt ông cũng đã sưng lên, lại một đấm rơi xuống đầu. Ông chưa làm gì cả, thật sự chưa làm gì, ông là bác sĩ phẫu thuật giỏi chỉ muốn kiếm một ít tiền, thật sự còn chưa bắt đầu.
Ông lăn lộn trên mặt đất kêu thét quay cuồng, âm thanh này đều khiến người khác sợ hãi.
Sau đó không lâu một đám cảnh sát tới đây, bọn họ thấy Sở Luật như vậy vội vàng chạy tới kéo người, cứ tiếp tục đánh sẽ khiến người khác tàn phế.
“Tiên sinh, mong anh bình tĩnh một chút.” Vài viên cảnh sách vội vàng kéo Sở Luật ra.
Sở Luật cũng dừng chân tay lại, anh chỉnh quần áo của mình, khóe miệng khẽ nhếch cực kỳ lạnh lẽo. Gã bác sĩ ho khan vài tiếng, trong miệng cũng hộc ra hai cái răng cửa, đương nhiên đây cũng không phải sự trả giá duy nhất của hắn, hiện tại bị đánh như vậy còn không nói, sau này chờ đợi hắn là vết nhơ không cách nào tẩy rửa được, đời này hắn cũng đừng hòng nghĩ làm bác sĩ nữa, huống chi Sở Luật sẽ không nhẹ nhàng tha cho hắn như thế.
Chu Sa Lệ ở bên ngoài cũng sợ hãi, từ lúc bắt đầu tới giờ cô không nói một câu. Nhiều cảnh sát như vậy, nhiều người như vậy, cô cảm giác mình xong rồi, thật sự xong rồi.
“Mai Mai, Mai Mai…” Lúc này cô mới nhớ tới con gái mình, muốn chen vào. Kết quả một chân đá lên người cô khiến cô ngã lăn trên mặt đất. Ai đá như vậy, dường như ngoại trừ Sở Luật sẽ không có người thứ hai.
Người phụ nữ ngã quăng trên mặt đất, mặt sưng vù. Cô ngẩng mặt lên nhìn chằm chằm người đàn ông âm trầm trước mặt, còn có vẻ mặt hung dữ тһô Ьạᴏ, cô không biết, thật sự không biết vì sao mình lại chọc tới nhân vật như vậy.
Sau đó không lâu vài bác sĩ chạy tới, Sở Luật lánh sang một bên nhìn bác sĩ kiểm tra cho bé gái gầy gò ốm yếu.
Đây là con gái anh, là con gái của anh, là đứa con gái anh tìm bao lâu này, cũng là đứa con gái duy nhất của anh. Hai tay anh nắm chặt, thậm chí không thể tin được, vậy là anh cũng đã tìm được con gái, chỉ là rốt cuộc con gái anh vẫn đã chịu khổ.
Bác sĩ cẩn thận nhổ các ống dẫn ra, hiện tại đứa bé chỉ là bị gây mê cho nên còn chưa tỉnh, trên bụng có một vết thương nhỏ, khử trùng băng bó một ít là không sao cả.
Trên người đứa bé nhiều vết xanh tím, khuôn mặt sưng lên, khóe miệng bị rách, nhìn là thấy đứa bé này đã trải qua những chuyện gì, ngay cả các bác sĩ đều không đành lòng, đứa bé còn nhỏ như vậy sao có thể ra tay nhẫn tâm như vậy.
“Tôi có thể ôm con không?” Sở Luật hỏi bác sĩ. Hiện tại anh chỉ muốn ôm con gái một cái, muốn biết bé còn sống hay không, cơ thể còn ấm hay không.
“Được, nhưng nhẹ nhàng thôi.” Bác sĩ tránh đường chó Sở Luật. Sở Luật ϲởí áօ khoác ra cẩn thận ôm con gái vào trong lòng, anh nhẹ nhàng đưa trán chạm vào đầu con gái. Một người đàn ông rất đáng sợ trong mắt người khác vậy mà lúc này lại khóc, anh không gào khóc thành tiếng, hai mắt chỉ đỏ hồng cố gắng ghìm lại nước mắt rơi.
Bàn tay to lớn cẩn thận xoa xoa mặt con gái, sao lại bị thương thành như vậy, ai đánh con gái của anh, ai đánh Tiểu Vũ Điểm của anh.
“Chú, Leng Keng là con gái chú sao?” Trịnh An Trạch nhỏ giọng hỏi Sở Luật, nó cảm giác có lẽ là vậy, bởi vì chú nói em gái chú đi lạc, đó thật sự là Leng Keng sao.
“Phải, là Leng keng.” Sở Luật cúi đầu. Ngón tay anh nhẹ nhàng chạm và lông mày của con gái, chính là con gái của anh, đương nhiên anh sẽ không nhận sai, còn có những vết sẹo mờ trên cái bụng nhỏ nhắn này là do một lần phẫu thuật lưu lại.
Sở Luật ngồi trên xe cứu thương, anh muốn đưa con gái đi bệnh viện, lại một lần kiểm tra toàn bộ. Tiểu Vũ Điểm đáng thương, rốt cuộc bị cái gì khổ mà sao lại biến thành như vậy. Anh bế con gái áp vào người mình, cũng chỉ có vậy anh mới có thể cảm thấy độ ấm từ trên cơ thể con gái. Mà cho tới bây giờ anh còn không tin được mình thật sự tìm thấy con gái, anh tìm một năm, một năm dãi nắng dầm mưa, một năm không ngừng không nghỉ anh đã tìm thấy con gái rồi.
“Sao bé lại trở thành em gái cháu?” Anh khẽ ấn đầu con gái vào lòng mình, xoay người hỏi Trịnh An Trạch vẫn luôn im lặng không nói.
Trịnh An Trạch ngẩng mặt lên, hai tay để trên đầu gối nắm chặt. “Em là cháu nhặt về, lúc ấy có một người đàn ông cởi truồng muốn ức Hi*p em, cháu lấy gạch đập cho người kia hôn mê, sau đó liền mang em theo.”
“Chú, chú sẽ mang em đi sao?” Trịnh An Trạch vui mừng thay cho em gái, bởi vì em gái tìm được ba, nhưng điều này cũng có nghĩa em gái sẽ phải rời xa nó.
Một bàn tay to lớn đặt lên trên đầu nó.
“Chú sẽ đưa em đi, cũng đưa cháu đi.”
Trịnh An Trạch sửng sốt một chút, sau đó nó ngẩng mặt lên, liền thấy Sở Luật nghiêng mặt đi, hốc mắt vẫn còn đỏ. Trịnh An Trạch trước nay đều chưa từng thấy một người đàn ông khổ sở như vậy, tuy rằng chú không khóc nhưng nó lại cảm giác được hiện tại chú rất khó chịu cũng rất khổ sở.
“Có thể kể cho chú mọi chuyện của các cháu không?”
Sở Luật nắm chặt tay con gái, tay anh vẫn run rẩy, đàn ông cởi truồng, anh không ngốc, anh tự nhiên biết như vậy là như thế nào, có lẽ Trịnh An Trạch còn không hiểu nhưng anh biết. Hiện tại con gái anh còn không đến năm tuổi, là một đứa bé có năm tuổi, bọn họ có thể nhẫn tâm, thật sự có thể nhẫn tâm làm chuyện đó với một đứa bé sao. Mà anh cũng không thể tưởng tượng, nếu Tiểu Vũ Điểm của anh thật sự gặp phải chuyện này thì bé phải làm sao bây giờ, anh phải làm sao bây giờ.
Trịnh An Trạch nhìn em gái vẫn hôn mê, nó vươn tay sờ sờ chân của em gái.
“Em gái chắc bị bán cho gánh xiếc, em nhào lộn rất giỏi, sau đó em tự mình trốn đi. Sau khi cháu nhặt được em, có một chú tốt bụng bảo chúng cháu tới cô nhi viện, như vậy chúng cháu sẽ có cơm ăn…”
Sở Luật lại đặt tay lên mặt con gái, suýt chút nữa, thật sự suýt chút nữa… nếu anh nhận ra con gái sớm có phải thật tốt không, không duyên cớ lại khiến con gái anh chịu thêm phân tội tình này.
Dám làm con gái anh bị thương, cho dù chỉ có một chút, anh cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
Trần Lập An, Trần Lập Bình, còn có Chu Sa Lệ…
Giỏi, giỏi lắm…
Không biết vì cái gì mà Trịnh An Trạch có cảm giác lạnh, nó ôm cánh tay lại, đã vài hôm không ngủ, cứ như vậy dựa vào một chỗ trong xe, ngủ rồi.
Đến khi nó tỉnh dậy thì đã ở bên trong bệnh viện. Đây là một phòng bệnh rất lớn, trong phòng chỉ có hai chiếc giường trắng, nó ngủ một giường còn giường kia có một đứa bé đang nằm, chú Sở đang ngồi bên cạnh, một bước đều không rời đi.
Còn có một bác sĩ tay cầm bệnh án, miệng cũng đang nói.
“Sở tiên sinh xin yên tâm, bé không có việc gì, chỉ là thuốc gây mê còn chưa hết tác dụng, từ từ sẽ tỉnh. Nhưng dạ dày của bé rất yếu, có thể là do ăn nhiều quá, còn có trên người có một ít vết thương ngoài da, cũng không phải là chuyện lớn. Chỉ là bé còn nhỏ như vậy, có khả năng sẽ sợ hãi, đến khi tỉnh lại sẽ xem xét tâm lý của bé như thế nào, hiện giờ chúng tôi còn không rõ ảnh hưởng tới tâm lý của bé nhiều hay ít, cần phải theo dõi.”
“Tôi hiểu.” Sở Luật đưa tay lên xoa má con gái, vốn dĩ gương mặt rất xinh đẹp lúc này đều sưng thành bánh bao, nhưng đôi mắt to đang nhắm này, cái miệng nho nhỏ này chính là Tiểu Vũ Điểm của anh.
Bé vẫn thật xinh đẹp.
Anh kéo chăn, từ trong chăn cẩn thận kéo tay con gái ra. Bàn tay trẻ con nho nhỏ, trên tay còn rất nhiều vết trầy da, cũng có vết tím bầm vì bị véo. Anh giận đỏ mắt, miệng méo xệch, hơi thở của anh càng thêm lạnh băng.
“Cháu tỉnh rồi?” Sở Luật hỏi ngược phía sau.
“Chú, chú biết cháu đã tỉnh ạ?” Trịnh An Trạch đã đi tới đứng bên cạnh giường bệnh. Trong lòng có chút đau xót, về sau em gái không phải là của nó.
“Nghe được tiếng bước chân của cháu.” Sở Luật buông tay con gái. “Lát nữa có người mang vài thứ tới đây, còn có đồ ăn.”
“Cảm ơn chú.” Trịnh An Trạch lễ phép nói lời cảm tạ, nhưng trong lòng vẫn đau, nó không sẽ có em gái.
“Chỉ cần cháu đồng ý, em vẫn sẽ là em gái của cháu.” Sở Luật đứng lên, vươn tay xoa nhẹ đầu Trịnh An Trạch. Anh vẫn biết đứa nhỏ này muốn cái gì, anh thực cảm tạ bé, bé đã cứu con gái anh không chỉ một lần.
Cho nên phân tình này anh nhớ kỹ, bé muốn cái gì anh đều sẽ cho, bé muốn em gái anh liền sẽ cho em gái, dù sao anh cũng không thể có con nữa, thêm một đứa con cũng tốt.
Trịnh An Trạch chớp chớp đôi mắt, hình như là hiểu được. Nó ngoan ngoãn ngồi ở một bên cùng Sở Luật chờ em gái tỉnh lại. Chỉ là, em gái ngủ đã lâu vẫn chưa có tỉnh, nó rất lo lắng, nhưng bác sĩ nói em gái không có việc gì, em chỉ là ngủ rồi, em chỉ là quá mệt mỏi, chờ đến khi em ngủ đủ sẽ sớm tỉnh lại.
Không lâu sau có người vào phòng, còn mang đến rất nhiều đồ, có đồ ăn, có quần áo, còn có một con 乃úp bê thật xinh đẹp.
“Đi tắm rửa thay quần áo rồi ra ăn cơm.”
Sở Luật lấy một bộ quần áo nhét vào lòng Trịnh An Trạch.
“Đi đi.” Anh đẩy Trịnh An Trạch.
Trịnh An Trạch ôm quần áo trong lòng, lại liếc nhìn em gái một cái, lúc này mới đi vào phòng tắm. Nước ấm đã chuẩn bị xong, còn có một người phụ nữ trung niên rất dịu dàng.
“Cháu tên là An Trạch phải không?” Bà cúi đầu hỏi Trịnh An Trạch.
“Vâng, đúng vậy ạ. Cháu chào dì.” Trịnh An Trạch lễ phép chào hỏi.
“Chào cháu.” Bà cười một chút. “Dì họ Hoàng, cháu gọi là dì Hoàng là được. Dì là tiên sinh gọi tới chăm sóc cho cháu cùng tiểu thư. Đúng rồi, nước đã đủ, cháu có thể tắm, cháu thử xem nước đã đủ ấm chưa.”
Trịnh An Trạch vươn tay thử chút nước, là vừa tốt, không lạnh cũng không nóng.
“Được chưa?” Dì Hoàng cũng tự thử một chút, cũng là cảm giác đã tốt, có chút nóng nhưng tắm một hồi nguội bớt là vừa.
“Vâng.” Trình An Trạch gật đầu. “Tốt rồi ạ.”
“Vậy đi tắm đi.” Dì Hoàng chỉ vào đồ vật trên giá trong phòng tắm giới thiệu với Trịnh An Trạch. “Đây là dầu gội đầu, đây là sữa tắm, còn có xà phòng nữa. Đúng rồi, có muốn dì tắm cho không?”
Dì Hoàng rất tốt bụng nói, nhưng nghe lời này mặt Trịnh An Trạch đỏ ửng.
Nó đã hơn mười tuổi, lớn như vậy sao có thể để phụ nữ tắm rửa cho nó.
Dì Hoàng cười tủm tỉm rời đi, ra ngoài dọn đồ ăn lên bàn, chờ khi Trịnh An Trạch ra sẽ có thể ăn ngay.
“Sờ tiên sinh, ngài có muốn ăn trước không?” Dì Hoàng hỏi Sở Luật. “Ăn trước cũng không sao, đồ ăn có rất nhiều, đủ cho mười đứa trẻ ăn.”
“Không sao, tôi chờ cháu ra ăn cùng, tôi không quá đói.” Sở Luật cẩn thận kéo chăn, đem 乃úp bê đặt trong lòng con gái. Anh biết lúc Tiểu Vũ Điểm ngủ đều không rời khỏi 乃úp bê, mỗi ngày đều muốn ôm, nếu không cho bé ôm bé sẽ không ngủ được.
“Bảo Bảo* tỉnh lại thì tốt rồi.” Anh nhẹ nhàng xoa gương mặt sưng tấy của con. Là anh không tốt, là anh đã khiến con gái chịu nhiều khổ như vậy, có điều về sau sẽ không, sẽ không bao giờ anh để lạc mất con gái nữa. Anh đã nhờ người làm một thiết bị định vị vệ tinh đeo lên người con gái, mặc kệ đứa nhỏ này đi đến nơi nào đều sẽ không lạc.
*Bảo Bảo: Cách gọi thân mật chung con cháu của mình ở TQ, dịch là ‘con yêu’ nghe hơi khiên cưỡng, mình giữ nguyên nhé.
Khi Trịnh An Trạch ra đã tắm rửa sạch sẽ, đứa trẻ khoảng mười tuổi, còn chưa lớn, nhưng tay dài chân dài, về sau nhất định không quá lùn.
Sở Luật đứng lên, cúi người xuống cẩn thận nhìn chằm chằm mặt Trịnh An Trạch. Gương mặt này rất giống một người anh đã quen, gương mặt có chút tương tự, anh cũng có cảm giác quen thuộc nhưng lại không biết rốt cuộc giống ai, trong khoảng thời gian ngắn anh không nghĩ ra được. (Sant: Góc thám tử, đoán con của Lục Cẩm Vinh :v)
“Nào.” Anh xoa đầu Trịnh An Trạch. “Ra ăn cơm thôi.”
Anh cũng ngồi xuống tùy tiện ăn một ít, tầm mắt anh không rời khỏi thân thể nho nhỏ trên giường bệnh kia. Anh không thấy đói bụng nhưng lại muốn ăn, sợ rằng anh ngã bệnh thì sao còn có thể chăm sóc cho con gái đang ốm yếu.
Hai người vô thanh vô tức ăn cơm, không ai nói câu nào, đồ ăn đều rất ngon, đây là đồ ăn ngon nhất Trịnh An Trạch từng được ăn trong đời.
“Lát nữa ra ngoài với chú.” Sở Luật nhàn nhạt nói, đối với đứa trẻ mười tuổi bên cạnh này anh coi không khác gì người lớn.
“Dạ.” Trịnh An Trạch đồng ý nhưng đôi mắt vẫn nhìn em gái đang ngủ trên giường.
“Yên tâm, em đã có người chăm sóc.”
Sở Luật đưa con gái vào nơi này tất nhiên đã an bài tốt, chẳng những có hộ lý chăm sóc mà anh còn mời đến bảo mẫu chuyên nghiệp, còn có bác sĩ ở đây. Chờ đến khi họ về có lẽ cũng là lúc con gái anh sẽ tỉnh. Bác sĩ đã nói, thân thể của bé không tốt, hơn nữa liều gây mê quá nặng cho nên bé mới lâm vào hôn mê, nhưng bác sĩ cũng đảm bảo thân thể bé không có vấn đề gì cả, điểm này khiến cho bọn họ rất yên tâm.
Ăn cơm xong, Sở Luật đưa Trịnh An Trạch đi tới cục cảnh sát. Anh ngồi xuống, cục trưởng vội vàng tới đón giống như thấy quỷ, Sở Luật a, là tổng giám đốc của hàng trăm xí nghiệp, đã xuất hiện trên báo doanh nghiệp toàn cầu, là nhân vật lớn, vậy mà thành phố nhỏ của bọn họ lại gây ra chuyện này, đây là chuyện không hề nhỏ.
“Người đâu?” Sở Luật nhàn nhạt hỏi. Anh nhẹ nhàng kéo góc áo một chút, con mắt híp lại mang theo sự lạnh lẽo.
“Sở tiên sinh, anh yên tâm, người chúng tôi đã bắt lại.”
Cục trưởng vội vàng đứng thẳng người nói, mọi người có liên quan đều đã bị đắt, hai anh em Trần Lập An – Trần Lập Bình, Chu Sa Lệ, còn gã bác sĩ kia. Có điều gã bác sĩ bị Sở Luật đánh nửa cái mạng đã không còn, hiện tại còn đang cấp cứu ở bệnh viện. Kỳ thật cục trưởng cảm thấy hắn ૮ɦếƭ thì tốt hơn, nếu thật sự tỉnh lại cuối cùng chẳng những vẫn sẽ ૮ɦếƭ, có khi còn bị lột mấy tầng da.
“Đứa bé kia đâu?” Sở Luật hỏi đứa bé của Trần gia.
“À, đứa bé?” Cục trưởng suy nghĩ nửa ngày mới hiểu đứa bé trong lời Sở Luật là ai, chính là con gái của Trần Lập An cùng Chu Sa Lệ.
“Đứa bé đã đưa đến cô nhi viện chăm sóc, có điều đứa bé đọ bị bệnh thận rất nặng, rất nghiêm trọng, nếu không có thận để ghép thì cũng không sống được bao lâu nữa. Sở tiên sinh…” Cụ trưởng nhịn không được liền cầu tình thay Trần gia. “Anh xem, con gái anh vẫn không sao…”
“Cho nên ông muốn tôi buông tha bọn họ?” Sở Luật tiếp lời của cục trưởng. “Tôi biết ông với Trần Lập Bình có quan hệ không tồi, có phải không?”
Cục trưởng lập tức thấy xấu hổ.
“Cũng xác thật là như thế. Nhưng Trần Lập Bình cũng không mổ ca phẫu thuật này, có sai chính là hai vợ chồng Trần Lập An sai, Trần Lập Bình xác thật là vô tội. Còn có, không phải đứa bé không có việc gì sao?”
Sở Luật lấy từ trong túi ra bao thuốc ném ở trên mặt bàn, sau đó lấy ra một điếu thuốc đốt lên. Người đàn ông này hút thuốc rất nhiều, động tác hút thuốc của anh giống như người đang đê mê hưởng thụ, cử động của anh, vẻ mặt của anh, còn có một ngụm vòng khói ௱ôЛƓ lung quanh gương mặt anh, tâm tư của anh.
“Là ông, ông có thể buông tha không?” Sở Luật ngẩng mặt lên, đôi mắt đen giống như hai cái động không đáy, không thấy rõ bất cứ cảm xúc gì. “Bọn họ muốn cắt một quả thận của con gái ông, ông có thể tha thứ?”
“Còn một quả vẫn có thể sống.” Cục trưởng cũng không biết mình vì cái gì lại nói ra lời này.
“Tôi biết.” Sở Luật lại thở ra một ngụm khỏi, ánh mắt lạnh tanh như đâm xuyên qua xương cốt vị cục trưởng này. Sự lạnh lẽo này không biết vì cái gì khiến ông hối hận với câu nói mình vừa nói ra, thậm chí cả việc đã thay Trần Lập Bình cầu một cái tình.
Sở Luật đứng lên, đi tới trước mặt cục trưởng, anh hơi cúi xuống nhìn trực tiếp vị cục trưởng này dang biến sắc. Luận việc lấy thế áp người không ai so được với Sở Luật.
“Là bọn họ.” Trịnh An Trạch đứng lên chỉ vào Trần Lập An cùng Chu Sa Lệ nói lớn: “Chính bọn họ đã đem em gái đi, số điện thoại và địa chỉ để lại đều là giả. Bọn họ không phải vì muốn nuôi em gái, không phải vì muốn đối xử tốt với em gái mà muốn иộι тạиg của em gái, bọn họ muốn Gi*t em gái. Nhưng bọn họ quá ngu ngốc, không để lại địa chỉ và số điện thoại thật nhưng lại để lại bản sao chứng minh thư, cháu đã dùng cái đó nên mới tìm được hai người xấu này.”
Trần Lập An cùng Chu Sa Lệ cứng họng, đứa bé này sao lại biết được. Khi bọn họ nhận nuôi đứa bé kia, lúc ấy hình như nhân viên ở cô nhi viện có nói đứa bé tên Leng Keng kai còn có một anh trai, không phải nói đã được nhân nuôi sao? Mà lúc này bọn họ hối hận nhất chính là lúc trước lại để lại bản sao chứng minh thư.
Sở Luật cầm một cái ly trên bàn, vắt chéo hai chân mình lại, hai tấn đầu bạc càng khiến cho người đàn ông này tối tăm khó hiểu.
Cửa lại mở ra, từ bên ngoài mấy người đàn ông mặt lạnh tanh bước vào.
“૮ởเ φµầɳ áo cô ta ra.” Sở Luật uống một ngụm nước ấm nhàn nhạt ra lệnh.
Hai người đàn ông kia nghe lệnh liền tiến lên, mội người giữ chặt Chu Sa lệ, một người đẩy Trần Lập An sang một bên.
“Các người muốn làm gì?”
Chu Sa Lệ gào thét chói tai, hai người đàn ông không chút lưu tình xé rách quần áo trên người cô, ‘xoạt’ một tiếng, lòng Chu Sa Lệ tê rần. Những người này xé quần áo của cô chính là xé tâm cô, là ruột gan cô, là mọi thứ của cô.
Xấu xí như vậy, bất kham như vậy, thân thể mình bị phơi bày trước mặt người khác, thậm chí còn có anh chồng của mình, bọn họ sao lại có thể như vậy, về sau sao cô còn có thể gặp người. Cô gào thét chói tai, giãy giụa, sợ hãi.
Trần Lập Ai hai mắt đỏ ửng, thỉnh thoảng giãy giụa nhào về phía trước ngăn cản nhưng hai tay bị người khác khóa chặt lại, anh chỉ có thể trơ mắt nhìn vợ của mình bị xé rách sạch sẽ, ngay cả nội y cũng bị lột toàn bộ. Thân thể trắng bóng kia, bởi vì đã sinh con nên bầu иgự¢ xệ xuống một chút, bụng đã không còn mịn màng, còn có phía dưới…
Anh nhắm mắt lại tuyệt vọng gào lên một tiếng.
“Yên tâm.” Sở Luật nhàn nhạt buông cái ly trong tay xuống. “Ta đối với vợ ngươi không có hứng thú.” Với cơ thể trắng bóng của Chu Sa Lệ trước mặt anh cũng chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua, sau đó ánh mắt lại ngừng trên người Trần Lập Bình. “Cũng lột quần áo hắn ra.” Anh vươn tay chỉ vào Trần Lập Bình.
Chuyện xấu xa như vậy Sở Luật không sợ làm, dù sao vốn dĩ anh cũng không phải người tốt đẹp gì, đắc tội với anh sẽ phải chấp nhận anh ra tay, đương nhiên đây cũng chỉ là bắt đầu.
“Cháu còn muốn xem không?” Sở Luật lại nâng cái ly lên, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve thành ly.
Một màn dơ bẩn như vậy.
Trịnh An Trạch mím môi, sau đó gật đầu: “Chú, cháu muốn xem.” Nó mở to hai mắt, đem mọi thứ trước mặt nhìn vào trong mắt. Ngày hôm nay nó bắt đầu trưởng thành, Sở Luật dạy nó bài học đầu tiên chính là một màn xấu xí như vậy.
Sau đó không lâu, Trần Lập Bình cũng bị lột sạch thân thể. Một là anh vợ, một là em dâu, nghĩ đến cũng không ai có khả năng sẽ hứng thú.
“Cho bọn họ ăn.” Sở Luật nâng ly lên môi, giọng lạnh lẽo như ma quỷ.
“Ngươi cho bọn họ ăn cái gì?” Trần Lập An hét to muốn tiến lên, liền thấy có người đã Ϧóþ miệng Chu Sa Lệ, sau đó là Trần Lập Bình, hai người giống như heo đợi làm thịt hiện tại chỉ chờ người khác cân xong rồi bán đi.
Sở Luật lạnh lùng liếc Trần Lập An một cái. “Ngươi rất nhanh sẽ biết. Không phải bọn họ rất có hứng thú với иộι тạиg sao, hôm tay ta sẽ cho bọn họ cơ hội để bọn họ nhớ kỹ иộι тạиg là cái gì?”
Trần Lập An cùng Chu Sa Lệ, lúc này anh chồng cùng em dâu bị những người khác nhốt ở bên ngoài, không lâu sau từ bên ngoài truyền đến âm thanh cổ quái, tiếng thở dốc của đàn ông, tiếng ՐêՈ Րỉ của đàn bà.
Trần Lập An quỳ trên mặt đất, anh ôm chặt đầu mình, sau đó bò trên mặt đất tiến đến gần Sở Luật. “Tôi cầu xin anh, tôi cầu xin anh không cần phải làm vậy, cầu xin anh buông tha cho vợ cùng anh trai tôi. Tôi cầu xin anh không cần phải dùng phương pháp này.”
Đây không phải hủy hoại bọn họ mà hủy hoại luôn cả nhà bọn họ.
Âm thanh bên ngoài càng ngày càng gấp gáp, tình hình chiến đấu xem ra rất kịch liệt, đôi nam nữ kia giống như dã thú nhào vào muốn xé rách thân thể đối phương.
Sở Luật không một chút dao động, sắc mặt anh vẫn bình thường, thần sắc cũng không có nửa phần biết hóa. Anh đem nước ấm đổi thành rượu, tầm mắt cũng nhìn tới Trịnh An Trạch.
“Còn muốn xem không?”
Tay Trịnh An Trạch nắm chặt trên đầu gối. Sau đó nó gật đầu…
“Chú, cháu đã từng thấy.” Nó xoay mặt qua, nó không chỉ gặp một lần mà còn gặp rất nhiều lần, loại chuyện này là chuyện xấu xí nhất giữa nam nữ.
Sở Luật đưa ly đặt giữa môi, lại uống một ngụm, sau đó anh đứng lên đi tới trước mặt Trần Lập An, từ trên cao nhìn xuống Trần Lập An như nhìn một con chó.
“Ngươi vì cái gì phải làm như vậy? Vì cái gì?”
Hai mắt Trần Lập An đã tanh hồng, tình hình đôi năm nữ bên ngoài chiến đầu ngày càng kịch liệt, âm thanh bắt đầu dồn dập, có lẽ cũng sắp tới cuối cùng.
“Ngươi hỏi ta vì cái gì?” Sở Luật vươn chân đạp lên vai Trần Lập An, sau đó dùng sức giẫm mạnh xuống. Trần Lập An nhịn không được kêu la thảm thiết, cùng với âm thanh bên ngoài cũng lên tới cao trào tạo thành âm thanh ghê tởm.
“Đó là con gái ta.” Chân anh dường như muỗn giẫm gãy bả vai Trần Lập An. “Các người mang con gái ta đi vì sao lại không đối xử tốt với bé. Bé chỉ có một quả thận mà các người còn muốn…” Sở Luật cười lạnh băng.
“Cô nhi thì làm sao, cô nhi thì không có cha mẹ sao? Các ngườ có biết trên đời này có bao nhiêu cha mẹ giống ta, còn đang đau khổ đi tìm con cái mình không? Ta tìm con gái đã hơn một năm, mọi nơi trên đất nước này đều đã đặt chân đến, nếu phẫu thuật thành công thì con gái ngươi sống còn con gái ta đã ૮ɦếƭ, ta sẽ không biết con của ta cũng không còn.”
“Cho nên…” Anh ngồi xổm thân mình xuống, vươn tay vỗ vỗ vào mặt Trần Lập An. “Nghe cho rõ, nhìn cho rõ, Gi*t các người thì quá dễ dãi cho các người rồi, đây mới chỉ là bắt đầu.”
Trần Lập An nằm bẹp trên mặt đất, hai mắt mở to, trong tròng mắt cũng bắt đầu vẩn ᴆục lên.
Lúc này có người tới nắm đầu của anh ta, kéo anh ta ra phía bên ngoài giống như kéo một con chó. Cửa mở ra, bên ngoài hai cái bóng trắng vẫn quấn lấy thân thể của nhau, đôi mắt anh ta bỗng nhiên chảy nước mắt.
Bên ngoài âm thanh vẫn còn ՐêՈ Րỉ, một người là anh chồng, một người là em dâu không biết xấu hổ vẫn quấn lấy nhau, còn gặm cắn thân thể đối phương, bộ vị hai người chặt chẽ tương liên làm ra những động tác dơ bẩn.
Xung quanh còn có rất nhiều camera quay lại một màn như vậy, màn này sáng ngày mai sẽ có trên TV, trên internet, thậm chí trên các báo lớn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc