Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 215

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

“Tiểu Hoa.” Lục Cẩm Vinh đặt tay lên vai Hạ Nhược Tâm. “Anh muốn đưa em ra nước ngoài sống một thời gian, tâm em cũng chưa ổn, anh biết em thích học vẽ, sang bên đó cho thư thái, được không?”
“Vâng.” Hạ Nhược Tâm cười với Lục Cẩm Vinh một chút, kỳ thật cô cũng muốn rời khỏi nơi này, rời khỏi nơi thương tâm này. Ở lại làm gì, thù cô đã báo, còn lại cũng không muốn báo.
“Ba mẹ sẽ đi cùng em, yên tâm đi.” Lục Cẩm Vinh cũng cười tươi hơn một ít. “Sau lần trước phát bệnh ba hiện tại đều không muốn đi ra nước ngoài, nói là có ૮ɦếƭ cũng phải ૮ɦếƭ ở đất nước mình. Lần này cũng vì em mà ông buông quyết định này của mình, chuẩn bị cùng mẹ sống cuộc sống về già bình yên. Đương nhiên…” Anh duỗi tay xoa ấn đường của mình.
“Cũng tránh cho mẹ mỗi ngày ép anh sinh cho bà một đứa cháu nội.” Anh ngồi một bên sô pha, Hạ Nhược Tâm cũng tới ngồi cùng.
“Anh, anh đã từng yêu thích ai chưa? Anh thích, hoặc thích anh kiểu như khắc cốt ghi tâm?”
Những cái khác Hạ Nhược Tâm không hỏi nhưng điểm này lại muốn biết, cũng là vì sao mà ấn đường Lục Cẩm Vinh như giống như một đoàn khói mù. Còn có hồi trước khi anh nói cô xinh đẹp nhất, tuy rằng hiện tại nhớ tới vẫn thực xấu hổ, nhưng cô lại cảm giác người anh trai này cũng có một câu chuyện cũ, mà ai lại không có chuyện cũ, chỉ là một câu chuyện vui hay lại đả thương người.
Lục Cẩm Vinh lấy từ trong cổ mình một chiếc vòng, đưa ra trước mặt Hạ Nhược Tâm. “Lúc anh học đại học.” Anh không có nhiều lời, khả năng đó cũng là một quá khứ bất kham.
Hạ Nhược Tâm cầm lấy chiếc vòng cổ, có một mặt tròn vẫn còn mang độ ấm từ cơ thể Lục Cẩm Vinh, bởi vì cũng không phải đồ vật quá quý báu nhưng có chút phai màu, có thể thấy đây là vật chưa từng rời cổ anh.
Cô mở mặt tròn ra, bên trong là một ảnh chụp, là Lục Cẩm Vinh lúc còn trẻ cùng một cô gái, khi đó bọn họ còn rất trẻ, có thể thấy tinh thần rất phấn chấn, đặc biệt là Lục Cẩm Vinh vẫn cười rất tươi trẻ chứ không một thân tăm tối như bây giờ.
Hạ Nhược Tâm hơi nghiêng đầu, xem kỹ hộp tròn, luôn cảm giác dường như đã gặp cô gái này ở đâu đó nhưng rốt cuộc cô cũng không nhớ rõ, dường như chỉ gặp một lần nhưng tột cùng là ở đâu thì cô không nhớ ra được.
“Sao vậy, có vấn đề gì à? Có phải phát hiện anh rất tuấn tú?”
Lục Cẩm Vinh lấy vòng cổ đeo lại vào cổ mình giống như thành thói quen. Cũng là có cái này cho nên anh luôn có cảm giác cô vẫn ở bên người anh, chỉ là có chút sự tình sớm đã là thương hải tang điền, cũng là hoàn toàn thay đổi.
“Không có gì.” Hạ Nhược Tâm cũng không đem nghi ngờ của mình nói ra, cô nghĩ có thể là cô nhớ lầm.
Cô đứng lên chuẩn bị đi về phòng, cũng là đi sửa soạn một chút đồ vật, chờ có vé máy bay sợ là không có thời gian sửa soạn.
“Tiểu Hoa…” Đột nhiên Lục Cẩm Vinh gọi tên cô.
“Vâng, em nghe.” Hạ Nhược Tâm ngừng lại, còn có chuyện gì sao.
“Em không muốn biết chuyện của Sở gia sao?” Lục Cẩm Vinh nhìn chằm chằm vào hai mắt cô, nghiêm túc hỏi, bất cứ chuyện gì, cũng bao gồm cả Sở Luật?
“Không muốn.” Hạ Nhược Tâm nhắm hai mắt, vẫn có thể cảm giác chua xót trong mắt. Biết thì thế nào, không biết thì thế nào. Tống Uyển đã chịu trừng phạt, Hạ Dĩ Hiên cũng là sống không bằng ૮ɦếƭ, ngay cả Hạ Minh Chính cũng đã mất đi mọi thứ, hiện tại Sở gia cùng cô còn có quan hệ sao?
Lục Cẩm Vinh không nói gì nữa, bao gồm cả việc Sở Luật đã rời đi nửa tháng, hiện giờ còn không biết anh ta đang ở nơi nào. Anh ta đi tìm con gái của mình, anh biết vì sao Sở Luật lại làm thế.
Tìm được hay không tìm được, tìm hay không tìm cuộc sống sẽ hoàn toàn khác nhau, nhưng hiện tại anh chỉ hy vọng đứa em gái này có thể bớt suy nghĩ một chút, có lẽ sẽ có kỳ tích xuất hiện cũng không phải không có khả năng.
Cho nên những chuyện khác anh không nói gì nữa, cứ như vậy đi.
Anh sờ sờ mặt vòng cổ trên cổ mình, làm như khả năng ngược dòng tới thời điểm lúc đó có thiếu nữ mặc váy trắng kia, chỉ là giống như anh đã đánh mất, rốt cuộc tìm không trở lại.
Vài ngày sau, ông bà Lục mang theo con gái đi nước ngoài, cũng là tìm một nơi để bọn họ giải sầu, để bọn họ có thể tĩnh dưỡng thân thể tốt. Hạ Nhược Tâm quay đầu nhìn thoáng qua phía sau.
Cô ôm chặt Pu'p bê vào lòng ***, áp mặt mình lên mặt Pu'p bê.
Tiểu Vũ Điểm, mẹ mang con đi ra ngoài ngắm nhìn cảnh đẹp trên thế giới được không, con hẳn sẽ rất thích, nhưng mẹ luyến tiếc con, con cũng đem mẹ đi được không?
Không ai biết, bên trong đôi mắt kia vốn dĩ đã không còn nhiều lắm thần thái đã biến mất toàn bộ.
Nếu có người phát hiện ra cô lúc này có lẽ thật sự có thể nói, đó là sống không còn gì luyến tiếc.
Giản Thanh Doanh xoa xoa tóc cô, sau đó nhẹ nhàng than một tiếng, không nói gì cả. Bà chỉ hy vọng thời gian sẽ chậm rãi chữa khỏi mọi thứ, chỉ là bà sao lại có cảm giác đứa nhỏ này không còn hứng thú với bất cứ điều gì.
Bằng không bọn họ đã không mang cô rời khỏi nơi này, chính là muốn cho cô một cuộc sống mới. Nhưng bà thật sự sợ, sợ cứ tiếp tục như vậy, bà vất vả mới có tìm được con gái, lại giống như một đóa hoa dần dần khô héo đi xuống. Chỉ là bà cũng biết, kỳ thật đóa hoa này đã khô héo, đã điêu tàn.
Lục Cẩm Vinh vẫy tay chào bọn họ, sau đó xoay người nhanh rời đi, chỉ lại có một loại cảm giác cô đơn khó chịu.
Trên máy bay, Hạ Nhược Tâm ôm lấy Pu'p bê, vừa lên trên máy bay cô liền ngủ.
Trong lúc ngủ mơ, dường như cô lại mơ về lúc ban đầu, lúc cô mới rời khỏi Sở Gia, Tiểu Vũ Điểm ở trong bụng cô còn không biết là nam hay nữ, khi đó cô một mình không người quen, cũng không một xu dính túi.
Cô rất đói bụng, ngồi ở một ghế ven đường, cô cứ như vậy đờ đẫn nhìn người tới lui, lại không biết phải như thế nào mới kiếm cho mình một chút thức ăn. Cô có thể đói nhưng cô không muốn để con mình đói.
“Dì à, cho dì.” Một đứa bé bốn năm tuổi chạy tới đưa tay ra trước mặt cô.
Cô cúi đầu, trong tay bé trai là một cái bánh bao, cô vươn tay cầm lấy đưa lên miệng mình cắn một miếng, lúc quay đâu lại là lúc thấy bé trai kia chạy tới trước mặt một người phụ nữ.
Người phụ nữ cười, cười rất dịu dàng, cô ấy vươn tay xoa đầu nho nhỏ của đứa bé, gương mặt cô ấy giống hệt gương mặt cô gái xinh đẹp mặc váy trắng trong ảnh.
Bỗng nhiên, cô mở hai mắt, lấy điện thoại của mình ra, kết quả lại nghĩ đến bọn họ đang ở trên máy bay, mà trên máy bay cần phải tắt điện thoại.
“Làm sao vậy?” Giản Thanh Doanh sờ tay lên trên trán con gái, kết quả thấy tay lạnh băng. Bà có chút sốt ruột, sao lại lạnh như vậy?
“Không có gì, mẹ, con chỉ gặp ác mộng.” Cô lắc đầu với Giản Thanh Doanh, cười cười. Nhưng trong mơ cô vẫn nhớ rõ, người mẹ cho cô đồ ăn kia có chút giống với cô gái trong ảnh chụp cùng Lục Cẩm Vinh, chỉ là cô không biết có phải là một người hay không.
Xem ra vẫn không nên nói, có lẽ là cô nhận nhầm người.
Giản Thanh Doanh vội hướng tiếp viên xin một ly nước để cô uống.
“Cảm ơn mẹ.” Hạ Nhược Tâm cầm lấy cái ly, giống như một đứa trẻ dựa đầu mình lên trên vai Giản Thanh Doanh.
Giản Thanh Doanh cũng nhẹ nhàng vỗ bả vai cô…
Tầm mắt của bà vẫn luôn chú ý con Pu'p bê Hạ Nhược Tâm ôm vào ***. Khúc mắc của đứa nhỏ này sợ là cả đời cũng không tháo ra được.
Hạ Nhược Tâm một tay cầm ly, một tay lại cẩn thận ôm Pu'p bê vào lòng mình. Tay cô chỉ nhẹ nhàng vô về Pu'p bê trong lòng, Ng'n t chạm nhẹ vào miệng Pu'p bê, lòng cô không khỏi đau xót theo.
Bên ngoài mây trắng giống như kẹo bông, không biết ăn vào có mang theo vị ngọt hay không, mà trên mặt đất một mảnh bình thản cũng là vạn dặm không mây.
***
Hạ Minh Chính đứng ở trước cửa nhà mình, ông đã đứng ở chỗ này nửa ngày, chỉ là không biết muốn vào hay không, có thể vào hay không. Sau khi ông xuất viện mới phát hiện mình đã không còn nhà để về, cũng không còn xu dính túi. Tiền thuốc men của ông vẫn là Thẩm Ý Quân thanh toán, tất nhiên Hạ Dĩ Hiên sau khi rời đi liền không quay lại, cô lấy tiền cũng không mua được một bữa ăn cho cha của mình. Cho tới một ngày, Hạ Minh Chính bị đói.
Thẩm Ý Quân cũng không tới, mà ông lại không cách nào di chuyển.
Sau đó, mỗi ngày hộ lý sẽ mang cho ông một ngày ba bữa cơm, đến khi ông xuất viện Thẩm Ý Quân vẫn không tới, mà hiện tại ông thật không thể về nhà, cũng là không thân không thích.
Những thân nhân đã đem tài sản của ông phân chia hết, ai còn sẽ lại để ý tới sự sống ૮ɦếƭ của ông, cho ông một bán cơm. Trước kia ông tính kế này kế kia, vậy mà tới hiện tại nhân duyên cùng thân thích cũng không tính được.
Vừa lúc ở cửa có tiếng động, ông vội vàng đi tới núp vào một bên, cũng không biết hiện tại ai ở nhà này. Ngôi nhà này ông đã ở cả đời, thật là luyến tiếc.
Cửa mở ra, bên trong không phải ai khác mà là Thẩm Ý Quân.
“Ý Quân!” Dường như ông không thể tin vào hai mắt mình. Sao bà ấy lại ở chỗ này, sao bà ấy lại có chìa khóa nơi này, sao bà ấy lại còn có thể ra vào tự nhiên chỗ này? Thẩm Ý Quân nghe được tiếng liền nhìn qua, thấy Hạ Minh Chính đang đi từ chỗ ngoặt ra, ông vẫn mặc bộ quần áo cũ, trong tay cầm một túi linon giống như một người bình thường đi đường.
“Ông đã đến rồi.” Thẩm Ý Quân nhàn nhạt nói, sau đó mở cửa ra, tự mình đứng sang một bên. “Vào đi.”
Hạ Minh Chính do dự một chút rồi mới đi vào, lại một lần bước trên không gian quen thuộc là lúc ông có chút sợ hãi cùng bừng tỉnh.
Đây rõ ràng là nhà ông, không đúng, đây đã không phải nhà của ông.
“Sao bà lại ở đây?” Ông lên tiếng hỏi khô khốc, cũng không biết ngồi chỗ nào mới tốt nên vẫn đứng nói chuyện.
“Trước tiên ngồi xuống đã.” Thẩm Ý Quân bảo Hạ Minh Chính ngồi xuống, Hạ Minh Chính lại xấu hổ nghe được tiếng ọc ạch từ bụng mình, ông sờ bụng một chút, đã cả ngày nay ông không ăn gì.
Thẩm Ý Quân đi vào trong phòng bếp nấu một gói mì cho Hạ Minh Chính ăn.
“Cảm ơn.” Khi bát mì được bê lên Hạ Minh Chính cảm giác nước mắt của mình sắp rơi. Ông vội vàng cầm lấy đôi đũa ăn ngấu nghiến, có thể thấy được rốt cuộc ông có bao nhiêu đói.
Đến khi ăn xong một bát mì Hạ Minh Chính mới cảm giác được dạ dày mình thoải mái rất nhiều, lúc này mới hỏi chuyện ông vẫn luôn muốn hỏi.
“Ý Quân, sao bà vẫn còn ở đây, bọn họ không bắt bà phải dọn ra ngoài sao?”
“Không có.” Thẩm Ý Quân thu dọn bát đũa, cũng không nhiều lời. Bà đi vào rửa bát đũa sạch sẽ, lúc ra ngoài Hạ Minh Chính vẫn ngồi câu lệ.
“Ông có thể ở chỗ này, có điều về sau việc nhà có lẽ ông phải tự làm, bởi vì ông đã không có tiền thuê bảo mẫu.” Thẩm Ý Quân nhàn nhạt nói, bà có tiền nhưng cũng không nghĩ sẽ lại thuê người hầu hạ Hạ Minh Chính, đương nhiên bà lại càng không hầu hạ ông.
Sắc mặt Hạ Minh Chính cứng đờ, ông cố cười có chút khó coi, đã đến tình huống này đừng nói tự mình làm việc nhà, cho dù ông đi làm thuê ông cũng nguyện ý.
Thẩm Ý Quân cũng nói cho Hạ Minh Chính, ngôi nhà này, còn có xe bên ngoài cùng hơn nửa số tài sản của Hạ gia trước kia đều ở trong tay bà. Với cuộc sống của bà mà nói cũng không có nhiều thay đổi, nhưng bà lại không muốn tiện nghi Hạ Minh Chính, bà sẽ để ông biết người thường sống như thế nào, cũng muốn cho ông biết ông từng đối xử với mẹ con bà thế nào thì hiện tại bà sẽ đối xử với ông như thế.
Bà xoay người, tầm mắt dừng trên chiếc rèm mỏng, bên ngoài hình như có thứ gì cắt ngang trời cao, nhưng khi bà muốn nhìn kỹ mới phát hiện là không có gì.
***
“Được, anh biết, em cứ làm đi. Về sau chuyện như vậy em cứ tự mình quyết định, không cần hỏi anh.” Sở Luật đưa điện thoại lên tai, toàn thân đều có chút mệt mỏi phong sương. Hiện tại anh đang ở trong một làng nhỏ, nơi này không có giường êm thoải mái, cũng không có nhiều nước để tắm, thậm chí ngay cả nước uống cũng rất hạn chế.
Anh buông điện thoại xuống, lấy tay vuốt vuốt tóc của mình. Đây là sau khi anh đi được một tháng. Một tháng này anh đi qua rất nhiều nơi, cũng tìm ở rất nhiều nơi, cũng là thông qua quan hệ của mình biết những nơi này có nhà mới mua được đứa bé, hoặc là có trẻ đi lạc tìm đến, thậm chí đôi khi gặp những bé gái trên đường đang được người nhà ôm lấy anh cũng sẽ tiến đến muốn biết đó có phải con gái anh hay không.
Anh hy vọng con gái anh sẽ được một cặp vợ chồng tốt nào đó nhận nuôi, cho dù điều kiện trong nhà bình thường một ít, ít nhất con gái anh không thiếu miếng ăn, anh hy vọng bọn họ đối xử với bé tốt một chút, nếu tìm được anh nhất định sẽ cảm tạ bọn họ.
Nhưng là, đã một tháng, một tháng đi qua anh vẫn không tìm được con gái, cũng không về nhà.
Anh nằm ở một tấm phản gỗ coi như là giường, tới hiện tại anh có thể thích ứng với mọi hoàn cảnh, chẳng sợ là phải nằm trên sàn nhà đều có thể ngủ.
Trong thôn rất an tĩnh, lúc trời tối từng nhà đều sẽ đóng cửa lại không hề ra ngoài, thỉnh thoảng gió thổi qua cửa sổ khiến anh không khỏi co người lại một chút.
Mà lúc này không ai biết, trong đêm tối lạnh lẽo như vậy, một đứa bé nho nhỏ từ góc tường chạy ra, là một bé gái, mặt bé nho nhỏ nhưng đôi mắt rất to, quần áo phong phanh gió thổi tới là có thể thôi bay cả tay áo rộng thùng thình, trên cánh tay tím bầm thành một vệt.
Bé mím chặt môi lại, sau đó sụt sịt cái mũi chạy tới thùng rác cách đó không xa, ở bên trong có thể tìm được đồ ăn. Một hồi sau bé tìm được nửa cái màn thần người khác vứt bỏ, lúc này mới lại chạy trở về góc tường của mình ăn ngấu nghiến.
Phía sau có tiếng bước chân của không ít người đạp lên mặt đất, bé cố co thân mình lại, trên khuôn mặt nho nhỏ đen đúa chỉ có đôi mắt là sáng lấp lánh lúc này rất đáng thương.
“Có tìm thấy không?” Một cô gái hỏi người đàn ông bên cạnh giọng bực tức.
“Không có.” Giọng người đàn ông cũng không quá tốt, cô gái nghe xong liền chửi ầm lên: “Con nha đầu ૮ɦếƭ tiết, tốt nhất đừng để tao tìm thấy mày, bằng không tao nhất định sẽ đánh ૮ɦếƭ.”
Thân hình nhỏ bé của bé gái càng nép vào hốc nhỏ giấu kín, trong tay vẫn nắm chặt nửa cái màn thầu.
“Lỡ tìm không thấy thì làm sao bây giờ?” Người đàn ông có chút nôn nóng, cũng là không cam long. “Thật vất vả mới có một hạt giống tốt như vậy, nhìn là thấy có thể lên đài biểu diễn, vậy mà để nó trốn thoát?”
“Còn có thế làm sao bây giờ? Tìm đi.” Cô gái tức giận nghiến chặt răng lại. “Nửa năm ăn ở miễn phí như vậy còn chưa kiếm được một đồng nào, dám chạy trốn.”
“Không phải do cô sao?” Người đàn ông mắng cô gái. “Cô cứ đánh nó làm gì, không đánh thì nó có chạy không?”
“Anh thì không đánh?” Cô gái không phục gào lên. “Còn đứng đó làm gì? Mau tìm đi, nếu tìm không thấy thì đừng hòng được ăn cơm.”
Người đàn ông lầm bầm vài câu, nhưng rốt cuộc hắn nói gì cũng không ai nghe thấy.
Chốc lát sau gió càng thêm lớn, bé gái run rẩy răng đánh vào nhau cầm cập khiến đau cái miệng nhỏ. Bé ôm chặt thân mình bé nhỏ của mình, đến khi hai người kia đi xa, đến khi không nghe được tiếng của họ bé vẫn trốn ở chỗ này, không dám lộn xộn.
Đột nhiên trời bắt đầu đổ mưa, nước mưa thỉnh thoảng tạt lên thân hình bé nhỏ của bé ngái, sau đó không lâu tóc bé ướt, quần áo mỏng manh cũng bị ướt, nước mưa cũng xối lên những miệng vết thương trên người bé, rất đau.
Bé không dám khóc thành tiếng, nước mắt âm ỉ chảy ra rất đáng thương.
Đên khi bầu trời tối thêm một tí bé gái mới đứng lên, sau đó hướng cửa chạy tới. Bé cúi thân mình bò ra từ một cái lỗ nhỏ, đôi chân nhỏ không ngừng chạy về phía trước. ‘Bịch’ một tiếng, bé ngã trên mặt đất nhưng rất mau lại bò lên, mưa ngày càng lớn nhưng bé cũng không dám dừng lại, bé sợ bọn họ sẽ tìm được, sau đó sẽ là đánh chửi không ngừng.
Bé sợ bị đánh.
Bé sợ đau.
Bé nhớ mẹ.
Bé chạy tới hiên ở một nhà gần đó, ngồi xổm xuống co thân thể lại cho đỡ lạnh, đến khi bắt đầu một ngày mới mới có người mở cửa ra, kết quả nhìn thấy đứa bé nằm co ro cũng thấy khiếp sợ.
Quần áo đứa nhỏ này đều bị ướt, người mở cửa cũng có hảo tâm, cảm thấy không đành lòng, cô vào nhà sau đó lấy ra màn thầu mình mới hấp đặt trước mặt đứa bé này.
“Tới ăn đi.”
Đứa bé ngẩng mặt lên, khuôn mặt nhỏ rất nhỏ nhưng có thể thấy rất xinh đẹp. Bé gái nhìn người phụ nữ trước mặt nửa ngày, tay nhỏ cẩn thận cầm lấy màn thầu trong tay cô, sau đó bé đứng lên cúi người xuống với cô rồi chạy đi.
“A, bé gái, bé gái…”
Người phụ nữ kêu lớn, vốn đang định nói sẽ cho bé một bộ quần áo khác nhưng đứa bé này chạy thật sự quá nhanh, nháy mắt đã không nhìn thấy đâu. Bà nhớ tới diện mạo đứa bé gái vừa rồi trong lòng rất không thoải mái, đứa bé xinh đẹp như vậy sao lại có thể bị bỏ rơi, nếu mà là con cô thì mặc kệ thế nào, cho dù phải đi ăn xin cũng không có khả năng bỏ rơi đứa bé này.
Bé gái không ngừng chạy về phía trước, hai chân bé giẫm lên nước mưa bắn tung tóe, thi thoảng nước bùn bắn lên ướt quần bé. Lúc này thời tiết rất lạnh, hai chân nho nhỏ đều bị cóng, trên chân còn thấy vài vết xanh tím.
Đến khi bé thấy một ống cống ai đó đặt ở bên ngoài mới chạy vào, một miếng lại mốt miếng ăn màn thầu, sau đó bé ra khỏi ông cống, vươn tay nhỏ hứng nước mưa bên ngoài uống.
Rồi bé ở nơi này một đêm, cũng đem cái bánh màn thầu ăn một đêm.
Ngoài trời đã tạnh mưa nhưng trời vẫn rất lạnh, bé gái co người lại bò ra khỏi ống cống, sau đó chạy về phía trước.
Bé mặc bộ quần áo vẫn còn hơi ẩm đi trên đường phố, khuôn mặt dính bẩn đã không nhìn rõ tướng mạo. Bé đi đến nơi bán bánh bao, sau đó cố gắng ngẩng mặt lên, tuy rằng mặt dính bẩn nhưng đôi mắt mở to rất xinh đẹp.
Đây là con cái nhà ai, thật tội nghiệp, bà chủ bán bánh bao thấy bé gái trước mặt liền không khỏi lắc đầu. Quần áo trên người đứa bé này đều ướt, khuôn mặt nhỏ cũng dính bẩn, thân hình nho nhỏ đứng nơi đó thật khiến người ta đau lòng. Bà lấy từ trong nồi hấp một chiếc bánh bao nóng hổi đặt vào tay đứa bé, bé gái cầm lấy đưa lên miệng nhỏ cắn một miếng, hướng bà bán bánh bao cúi xuống, sau đó cầm bánh bao chạy đi. Hai tay bé nắm chặt chiếc bánh bao cẩn thận ăn, đôi chân nhỏ vẫn không ngừng đi về phía trước.
Không ai cho ăn bé liền đi nhặt, bé uống nước bên trong chai người khác ném đi, ăn đồ ăn người khác ném xuống, cũng sẽ có người tốt bụng cho bé ăn một ít. Bé không ngừng đi, không ngừng chạy, cũng cách nơi này ngày càng xa. Nhưng bé lại không biết mình muốn đi đâu, bé không nhớ nhiều chuyện, không nhớ rõ tên của mình, không nhớ rõ nhà của mình, nhưng bé lại nhớ, bé muốn đi tìm mẹ.
Buổi tối, bé tránh bên trong một nhà ga.
Không biết chó từ đâu nhào ra sủa điên cuồng với bé.
Bé gái sợ hãi nhắm mắt lại, chảy nước mắt.
Mẹ, bé sợ, bé rất sợ…
Mẹ ơi…
Bé co người lại, mấy con chó không ngừng hướng về phía bé sủa lớn giống như đang tranh đồ ăn, bé cúi xuống nắm lấy một hòn đá, lại càng co thân thể lại thêm chút nữa.
Mấy con chó kêu thêm vài tiếng, khả năng cũng biết không cắn được người liền rời đi.
Tới nửa đêm, trời lại mưa to, bé *** một chút bờ môi, sau đó bò ra quỳ rạp uống nước mưa trên mặt đất, sau đó lại lùi về chỗ cũ, lấy từ trong người một chiếc bánh bột ngô ăn vào.
Bé lấy tay lau mặt của mình.
Muốn ngoan, không khóc. Không khóc nhất định có thể tìm được ba, tìm được mẹ.
Nhưng là làm sao bây giờ, bộ dáng mẹ bé đã quên mất, bé cũng không nhớ rõ mẹ gọi là gì, càng không biết mẹ trông như nào. Chỉ nhớ, bé ngồi trên xe rất lâu rất lâu mới tới nơi này, cho nên bé cứ đi theo con đường rất dài rất dài có nhiều xe, cũng có thể về nhà.
Bé không biết phương hướng, cũng không biết cần đi về hướng nào, chỉ biết không ngừng đi về phía trước, không thể bị những người kia nhìn thấy, bọn họ sẽ đánh bé, đánh bé rất đau, sẽ không cho bé ăn cơm, rất đói bụng.
Vươn tay nhỏ của mình, bé hứng nước mưa bên ngoài sau đó kê lại miệng mình uống vào từng ngụm. Tay nhỏ lạnh cóng đã sưng đỏ, bé lại co thân thể nho nhỏ rúc vào góc tường.
Cứ như vậy dựa vào tường ngủ, dường như còn có thể nghe được miệng bé thỉnh thoảng động, chỉ có động tác, không có âm thanh, mà dường như bé đang gọi, mẹ ơi… mẹ ơi…
Trời đã sáng rõ, bé còn chưa tỉnh ngủ thì chợt trên người tê rần.
Mở hai mắt, bé thấy được một người đàn ông hung hãn thỉnh thoảng lấy gậy đánh bé.
“Đây là con nhóc bẩn thỉu nào, mau cút, đây là chỗ ở của tao.”
Bé gái mím chặt môi lại tới tróc cả da môi, mà ngoài trời vẫn đang mưa to.
“Đi, còn không đi tao sẽ đánh ૮ɦếƭ.” Chiếc gậy thỉnh thoảng đánh xuống thân thể mềm mềm của bé. Đứa bé đáng thương mếu máo chỉ có thể chạy vào bên trong làn mưa, nhận từng hạt mưa bỏng rát đập lên người, rất đau. Bé chạy tới phía dưới một cái cây to, ngồi xổm xuống, bé lại lạnh lại đói lại sợ, đột nhiêu òa khóc.
***
Cô đang ngủ bỗng nhiên bật dậy. Cô vươn tay ôm lấy Pu'p bê trên giường, sau đó mở to đôi mắt vô hồn.
Cô cúi đầu đem Pu'p bê đặt ở trước mặt, đột nhiên cô cười, nhưng khóe mắt không ngừng có nước mắt rơi xuống. Cô đứng xuống giường, đem Pu'p bê ôm chặt vào lòng ***.
“Làm sao bây giờ? Giản Thanh Doanh kéo tay áo Lục Khả Ân. “Hiện tại Tiểu Hoa càng ngày càng không bình thường.”
“Để tôi nghĩ xem.” Lục Khả Ân cũng có chút vội, Tiểu Hoa của bọn họ chính là Hạ Nhược Tâm, lúc này cô ngồi bên trên sô pha ôm một con Pu'p bê, ánh mắt ngây dại vô hồn.
Tất nhiên là sau khi tới nơi này tinh thần cô liền càng ngày càng không tốt, cơm cũng không ăn được, hầu hết thời gian cô đều chỉ ngồi phát ngốc, tinh thần hoảng hốt. Bọn họ thật sự sợ rằng cứ tiếp tục như vậy, thân thể của cô có thể cũng yếu đi, mà càng khiến cho mọi người lo lắng chính là, liệu có một ngày cô nghĩ quẩn trong lòng mà tự sát.
“Con biết rồi.” Lục Cẩm Vinh xoa xoa ấn đường của mình. “Ba, ba yên tâm, con sẽ tìm ra biện pháp.” Hiện tại chuyện anh lo lắng rốt cuộc đã xảy ra, bởi vì trong lòng không còn duy trì sự thù hận cho nên hiện tại Hạ Nhược Tâm sống căn bản là không còn gì để luyến tiếc, càng ngày cô càng không ổn. Mất đi nơi nương tựa trong cuộc sống duy nhất là con gái vốn đã khiến thân thể cùng tinh thần cô gặp tổn thương lớn, trước kia lòng cô có hận cô còn có mục đích sống, nhưng hiện tại mọi chuyện đều đã kết thúc, tinh thần của cô đã không chịu nổi.
“Cao Dật, anh đến nhà tôi một lần, tôi có chuyện muốn nói với anh.” Anh gọi điện cho Cao Dật, vốn định gọi cho Gia Hân Bảo kết quả ngẫm lại, có một số việc vẫn nên giấu. Chuyện Lục Tiêu Họa là Hạ Nhược Tâm càng ít người biết càng tốt, rốt cuộc Sở Luật là người không phải dễ dàng lừa gạt như vậy.
Sau đó không lâu, Cao Dật có chút phong trần mệt mỏi đi tới.
“Trạng thái của Tiểu Hoa càng ngày càng không tốt, tôi vốn dĩ là sợ con bé thấy uể oải cho nên mới để nó ra nước ngoài một chuyến, kết quả chuyện ấy vẫn xảy ra.”
Cao Dật nhíu chặt mày, sau đó đứng lên, anh dựa thân thể vào tường, giọng cũng có thể nghe ra sự trầm trọng. “Tôi đã sớm nghĩ tới chuyện đó, lúc trước khi Tiểu Vũ Điểm có bệnh, tôi nghe một y tá nói có một lần bé bị bện***, Hạ Nhược Tâm cho rằng không cứu được và cô ấy kỳ thật có ý không muốn sống.”
“Cô ấy một mình cùng Tiểu Vũ Điểm khó khăn nuôi lớn, so với mẹ con bình thường càng thân thiết hơn nhiều. Bé bị nhiều khổ như vậy đã khiến tổn thương trong lòng cô ấy khó mà khôi phục, sau bé lại không còn, đả kích với cô ấy là rất lớn. Cô ấy có thể trụ được tới hiện tại đã là không dễ dàng. Tôi hiểu cô ấy.” Giọng Cao Dật ngừng lại một chút rồi tiếp tục nói. “Cô ấy kỳ thật giống một cây cỏ dại, chỉ cần một chút nước cùng ánh mặt trời liền sẽ sinh trưởng lên.”
“Mặc kệ có chuyện gì xảy ra cô ấy đều có thể cắn răng sống sót, chỉ ngoại trừ Tiểu Vũ Điểm.”
“Cô ấy là vì Tiểu Vũ Điểm mà sống, nhưng nếu Tiểu Vũ Điểm không còn thì cô ấy cũng mất đi lý do để sống. Mặc kệ là anh, hay là tôi, đối với cô ấy đều không quan trọng bằng con gái.”
“Sở Luật thì sao?” Lục Cẩm Vinh lại hỏi, cũng là nhắc tới đến cái tên này. Nếu là người đàn ông kia, liệu anh ta có thể thay đổi điều gì. Nếu anh ta có thể cứu Tiểu Hoa nhà bọn họ thì công khai thân phận của Hạ Nhược Tâm cũng không sao cả.
“Tin tôi đi, vô ích.” Cao Dật lắc đầu. “Hiện tại tìm ai cũng không được, đặc biệt là Sở Luật. Anh gọi anh ta tới đây, không những không khiến Nhược Tâm tốt lên mà có lẽ lại khiến Sở Luật cũng suy sụp theo, đừng xem thường tình cảm của người kia với Hạ Nhược Tâm.”
Tuy rằng anh không muốn thừa nhận, nhưng quả thật người đàn ông kia có thể làm ra chuyện đồng quy vu tận.
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Lục Cẩm Vinh lại nhéo ấn đường của mình, đều cảm giác đầu mình sắp thành quả dưa hấu.
Cao Dật lại ngồi xuống, biện pháp không phải không có, chỉ là anh vẫn luôn không muốn làm chuyện này.
“Anh có biện pháp?” Lục Cẩm Vinh chú ý tới sự do dự trên mặt Cao Dật, có do dự tức là có biện pháp, chỉ là không biết có nên làm hay không, đúng không?
“Đúng vậy, tôi có.” Cao Dật cũng thừa nhận. “Nhưng là, nếu không đến bước đường cùng tôi không muốn đi bước này.”
“Đã đến đường cùng.” Lục Cẩm Vinh không biết biện pháp đó là gì nhưng có thể khiến Cao Dật do dự như vậy hẳn không phải là biện pháp bình thường. Nhưng hiện tại tinh thần của Tiểu Hoa càng ngày càng kém, cứ tiếp tục thế này thì chắc chắn thân thể của em ấy sẽ không chịu nổi.
Cao Dật vẫn không muốn dùng biện pháp này, như vậy chẳng khác nào từ bỏ Hạ Nhược Tâm trước kia, cũng là hủy diệt tất cả những gì Hạ Nhược Tâm đã trải qua, cũng là hủy diệt Tiểu Vũ Điểm, càng là hủy diệt cả anh.
Anh thật sự có muốn làm như vậy không?
***
Ánh sáng ấm áp từ bên ngoài chiếu qua cửa sổ, cô gái trẻ trên giường có chút không thoải mái nắm lấy chăn, kéo chăn lên ngang mặt mình nhưng vẫn không ngăn được ánh sáng mãnh liệt chiếu vào.
Cô có chút bực bội kéo chăn qua quá đầu, đem cả người đều rúc vào trong chăn, cho đến khi chăn bị một bàn tay kéo ra cô mới mở hai mắt, người đàn ông trước mặt cười dịu dàng, so với ánh nắng qua cửa sổ còn muốn ấm áp chói chang hơn.
“Anh tới khi nào?”
Cô ngồi dậy lười biếng duỗi vai một chút, nhưng làm xong động tác này cô có chút xấu hổ vội vàng lấy quần áo mặc vào, mà cô vừa thấy trên người mình đã mặc quần áo ngủ cũng thở dài nhẹ nhõm, còn may cô không có thói quen ngủ ***.
“Ha ha…” Người đàn ông trước mặt nở nụ cười.
“Anh rất vui vẻ sao, Cao Dật?”
“Ừ, cũng vui.” Cao Dật đi tới cửa sổ kéo tấm màn. “Mau dậy thôi, chúng ta phải kiểm tra rồi.”
“Được.” Cô gái xem lại các cúc áo, sau đó đi vào một đôi giày đế bằng rồi đi ra, vừa lúc bên ngoài đầu bếp đã xấu xong bữa sáng, cô lập tức có thể ăn.
“Buổi sáng tốt lành, Tiểu Hoa tiểu thư.”
“Buổi sáng tốt lành, Nặc Tư tiểu thư.” Cô gái trẻ tuổi cùng đầu bếp chào hỏi, rồi xuống tự mình ăn bữa sáng.
Đầu bếp này là một người nấu ăn không tồi, chỉ đáng tiếc không phải đồ ăn Trung Quốc, cô vẫn muốn ăn đậu hũ hoặc bánh bao.
“Mẹ em ngày mai sẽ tới, sẽ tìm một đầu bếp Trung Quốc, về sau em muốn ăn gì cũng được.” Cao Dật đi tới ngồi đối diện với cô.
“Sao anh lại biết em suy nghĩ gì? Chẳng lẽ là sâu trong bụng em sao?” Cô gái trẻ tuổi cười cười, vui vẻ tiếp tục ăn cơm.
Không phải anh là sâu trong bụng em, thần sắc Cao Dật phức tạp nhìn chằm chằm cô gái đang chú ý hưởng thụ mỹ thực này, chúng ta vẫn luôn như vậy, vẫn luôn ở cạnh em, chỉ là hiện tại em đã quên mất. Không đúng, là mọi người làm em quên đi. Chỉ là, anh vẫn không biết làm như vậy rốt cuộc có phải là chuyện nên làm hay không.
Cô gái ngồi trước bàn thỏa mãn ăn đồ ăn nhưng trong đầu không có nhiều ký ức, cô thường có cảm giác mất mát nhưng điều này cũng khó trách, nếu ai bị thiếu một phần lớn ký ức như vậy cũng không có khả năng sống vô tâm không phổi.
Đoạn ký ức thiếu hụt kia là hơn một nửa cuộc đời cô, cô từng yêu ai, hận người nào, để ý người nào, từng có nguyện vọng gì đều không có, thậm chí bạn bè của cô có những ai cô cũng không thể nhớ lại.
Cô lại xé một cái bánh mì đặt vào trong miệng, hơi hơi nhíu ấy đường có chút không thoải mái.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc