Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 21

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

Đối với vợ chồng Sở gia thứ gì cũng không thiếu mà nói, có khi quà nhỏ, lại để bọn họ ưa thích, có khi, sẽ còn là cô tự mình làm, tự tay vẽ.
Thỉnh thoảng Tống Uyển nhìn chằm chằm bụng Hạ Nhược Tâm, trong mắt chờ mong không ít.
"A Luật, lúc nào các con chuẩn bị sinh cháu cho ta?" Bà nói rất trực tiếp, cũng có chút vội vàng, con trai nhà người khác đã kết hôn, đều có cháu chơi, mà bà và cha Sở chỉ có mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Cho nên, bọn họ đỏ mắt.
Hạ Nhược Tâm cúi đầu, sắc mặt tràn đầy bất an, ngón tay cũng không khỏi đặt trên bụng của mình, cô hơi cắn chặt môi của mình, phần môi nếm được nước mắt trong lúc lơ đãng rơi xuống, vậy mà đau như thế.
Hạnh phúc của cô, thật sự là bất cứ lúc nào cũng sẽ mất đi.
"Mẹ, chúng con mới tân hôn, không muốn có con sớm như vậy, để cho chúng con sinh sống hai người mấy năm đi, mẹ yên tâm, cháu của mẹ nhất định sẽ có." Sở Luật ôm Hạ Nhược Tâm, ở trước mặt cha mẹ mình cho tới bây giờ đều không che dấu thân mật của mình với Hạ Nhược Tâm.
Mà Tống Uyển trừng con của mình một chút, anh không vội, thế nhưng bọn họ gấp, cháu trai người ta có thể đi mua xì dầu rồi, thế nhưng cháu của bọn họ còn không biết ngày tháng năm nào mới ra ngoài, lúc nào, bà mới có thể ôm cháu trai hoặc cháu gái.
Sở Luật cúi đầu nhìn Hạ Nhược Tâm trong ***, tình cờ ở trên tóc cô phát hiện có chút giọt trong suốt, cô khóc, vì cái gì?
Sau khi cha mẹ sở về, Sở Luật mới nâng mặt Hạ Nhược Tâm lên, con mắt của cô hồng hồng, rõ ràng là có dấu vết khóc qua, chỉ là bây giờ cô lại đang cười, nụ cười như vậy, để tim của anh hơi có chút chua xót.
Tại sao khóc? Tay của anh đặt ở trên mặt của cô, muốn xuyên qua cặp mắt của cô nhìn ra cái gì, chẳng qua, trừ một chút hơi nước bên ngoài, chỉ thấy được một tổn thương cực nhẹ.
"Không có gì: " Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng lắc đầu, dựa đầu của mình vào ***g *** anh: " A Luật, nếu như em không có cách nào mang thai Bảo Bảo, anh sẽ thất vọng sao?"
Mà ngón tay Sở Luật hơi dừng lại, có phải cô biết cái gì hay không?
"Có phải em có hoài nghi với năng lực chồng mình hay không?" Tay của anh đặt ở trên tóc cô, kỳ lạ là lúc này, thật sự muốn biết, nếu như giữa họ có con, lớn lên giống anh hay là giống cô.
Chỉ là, rất nhanh, anh lại vứt bỏ loại cảm xúc không thể nào này.
Đó không có khả năng.
Hạ Nhược Tâm lại trốn tránh cười một tiếng, cười như thế, thật sự có chút không khỏi chua xót, năng lực của anh, đương nhiên là cô không nghi ngờ, mà cô hoài nghi chính mình.
Nhẹ nhàng thở dài, cô trở ôm eo Sở Luật, phần môi đắng chát.
Sở Luật híp hai mắt lại một chút, bất động nhìn người phụ nữ trong ***, anh biết cô rất yêu anh, cực yêu, yêu đến loại nào trình độ còn đợi khảo nghiệm của anh. Môi mỏng của anh khẽ mím, đáy mắt tối một chút, sau đó không dấu vết.
Trong bệnh viện, vẻ mặt Sở Luật âm u, đầu ngón tay có một ***, nhìn bác sĩ trước mắt: " Cô ấy có còn cơ hội chữa tốt hay không?"
Bác sĩ co rụt thân thể, hai mắt người đàn ông này quá lạnh, mỗi một lần thấy người đàn ông này toàn thân ông đều phát lạnh, giống như gặp được đám xã hội đen muốn chém giết, hơi không như ý liền sẽ bị vặn gãy cổ.
Ông vội vàng cầm ca bệnh trên bàn, lật một chút, lúc này ông có chút khó khăn, không biết nói thật cho anh, hay nói lơ đi, người đàn ông này rất khó oán, muốn nghênh hợp yêu thích của anh, rất khó.
Tôi muốn nghe lời thật, Sở Luật dập tắt thuốc trong tay, bình tĩnh nhìn chằm chằm bệnh án trong tay bác sĩ, đó là của Hạ Nhược Tâm.
"Thật xin lỗi, Sở tiên sinh, khả năng sinh sản của Sở phu nhân cực thấp: " Bác sĩ lau mồ hôi trên trán một chút, nói nhỏ, kỳ thật ông vẫn nói uyển chuyển, căn bản không có cơ hội mới đúng.
"Sở tiên sinh, tôn phu nhân còn rất trẻ, nếu như điều dưỡng tốt, khả năng..." Ông nói đến đây có chút bất an, khả năng này hình như không có.
"Được rồi, không cần nói, tôi đã biết." Sở Luật cắt đứt ông, đứng lên."Nhớ kỹ, bịt kín miệng của ông, không được để ai biết chuyện này, ông hiểu chứ?" Giọng không tín***, nhưng bên trong mang ý cảnh cáo.
"Đúng vậy, Sở tiên sinh, tôi hiểu, cho tới bây giờ đều chưa từng gặp qua ca bệnh này." Bác sĩ bảo đảm, ông không phải kẻ ngốc, đương nhiên sẽ không nói ra, nếu như chuyện như vậy truyền ra, Sở Luật còn không giết ông.
Sở Luật đút tay của mình vào trong túi, có một loại cảm giác phiền muộnnói không nên lời, này thân thể người phụ nữ này, anh đã trả thù, anh ςướק đi quyền lợi làm mẹ của cô, để cho cô cả đời đều không thể có con của mình được, chỉ là, tim của anh không khỏi luôn luôn cảm giác không thoải mái.
Anh âm trầm nhìn tất cả bên ngoài, khóe môi hướng nhêhcs lên một số, bộ phim diễn xong, dây cũng đủ dài, giống như, anh cần bắt đầu thu lưới.
Anh bước nhanh hơn, chỉ là mây đen trong lòng vẫn không cách nào tán đi.
Mấy ngày nay, Hạ Nhược Tâm phát hiện Sở Luật thay đổi, anh giống như bận rộn nhiều việc, bận trong công ty, ở nhà cũng bận, luôn có thể nhìn thấy anh đem việc về nhà, số lần *** tương đối nhiều, mà trên mặt của anh cũng khó nén mệt mỏi.
Pha xong một ly cà phê, cô đi tới thư phòng của anh, gõ cửa.
"Mời vào: " Bên trong truyền tới một giọng nam tính có chút hơi lạnh.
Cô đây cửa vào, cà phê có thể nâng cao tinh thần, hẳn là anh cần.
Sở Luật xoa P0'p trán mình một cái, lại thấy Hạ Nhược Tâm, để Pu't trong tay xuống, bình thường trong con ngươi mang theo sắc bén, lúc này hiện đầy tơ máu, đến dưới ánh mắt, cũng có vết thâm, hiển nhiên, anh đã thật lâu không có nghỉ ngơi tốt rồi.
Hạ Nhược Tâm buông cà phê trong tay xuống, tay tự nhiên đặt ở trên vai anh, đến cơ bắp trên người anh cũng căng thẳng.
"Có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không?" Cô nhìn tài liệu chồng chất như núi trước mặt, những cái này, anh có thể xem xong sao?
"Không có việc gì: "Tiếng Sở Luật có chút khàn khàn, anh giơ tay lên cầm tay Hạ Nhược Tâm: "Em mau ngủ đi, chờ anh làm xong, mang em xuất ngoại một lần."
Đột nhiên, Hạ Nhược Tâm cảm giác lòng mình có chút chua xót, cũng vì anh mà đau, anh đã bận rộn thành như vậy, còn muốn nghĩ đến cô sao?
"Em có thể giúp anh cái gì không?" Tay của cô vẫn đặt ở trên vai anh, lần đầu tiên cảm giác mình vô cùng vô dụng, không cách nào giúp anh cái gì, cô ngoại trừ biết hội họa và biết một chút âm nhạc, cái gì cũng không.
"Không cần: " Sở Luật vỗ vỗ bàn tay nhỏ của cô: " Em chỉ cần bên tôi là được rồi, chẳng mấy chốc tôi sẽ làm xong: " Anh an ủi cô, lại để Hạ Nhược Tâm càng thêm khó chịu, mà anh rất nhanh, lại kéo thời gian quá dài.
Buổi tối, Hạ Nhược Tâm ngồi dậy, đặt tay ở trên trán Sở Luật, anh gần đây vô cùng bận rộn, mỗi ngày đều bận đến rạng sáng mới có thể nghỉ ngơi, buổi sáng trời chưa sáng thì đã rời giường đi làm, có khi bận bịu đế thời gian ăn cơm cũng không có.
Mà cô phải thế nào mới có thể giúp anh đây?
"Đúng vậy, như thế nào mới có thể giúp anh?"
"Em thật sự muốn giúp anh sao?" Sở Luật đột nhiên mở mắt đen tĩnh mịch, nắm chặt tay của cô, dùng sức để cho cô cảm thấy trên cổ tay đau đớn, nhưng cô vẫn không có rút ra.
"Ừm: " Hạ Nhược Tâm gật đầu một cái: " Chỉ cần có thể giúp được anh, cái gì em đều có thể làm."
"Tốt, đó là em nói: " Sở Luật đột nhiên đặt cô ở Dưới *** thể của mình, một trận điên cuồng thiêu đốt thể xác tinh thần lẫn nhau.
Hạ Nhược Tâm tựa ở trên *** Sở Luật, không biết vì cái gì, cô cảm giác hôm nay anh có chút kỳ lạ, giống như là đang phát tiết cái gì, gần như là làm đau thân thể của cô.
Mà anh đã thật lâu không có *** với cô như vậy.
"Thật xin lỗi, làm đau em rồi." Sở Luật lại ôm chặt người phụ nữ trong ***, không nhìn thấy sắc mặt của anh, chỉ có thể nhìn rõ đồng tử có hơi lạnh lùng.
"Không, không đau, chỉ cần anh nguyện ý, em có thể." Hạ Nhược Tâm lại dựa vào gần anh, hai tay ôm eo của anh, cô sẽ tiếp nhận tất cả của anh, mặc kệ là anh dịu dàng hay là anh ***.
Ngu ngốc, tay Sở Luật đặt ở trên mặt cô, tinh tế cảm giác *** cô quá non mềm.
"Nhược Tâm, tài vụ công ty có vấn đề rất lớn, em nguyện ý giúp anh sao?" Anh cúi đầu, hôn lên trán cô, mà Hạ Nhược Tâm lại không biết vì sao, gấp gáp một chút.
Khó trách anh bận rộn như thế, là công ty xảy ra vấn đề. Mà cô một mực không biết, chỉ yên ổn hưởng thụ tất cả anh mang cho cô, áp lực của snh nhất định rất lớn, lớn cô không cách nào hiểu rõ.
"Em đồng ý không?" Sở Luật lại hỏi một câu.
"Em đồng ý, tuy nhiên em không biết em có thể giúp anh cái gì, chẳng qua, chỉ cần có thể giúp được anh, cái gì em đề đều nguyện ý: " Cô gật đầu, trả lời không có một tia do dự, thật đúng là ngốc như à Sở Luật nói.
Mặt Sở Luật lại cười: " ngoan..." ANh như dỗ một đứa bé mà dỗ dành cô. Trong bóng tối, ánh mắt người đàn ông lóe lên tàn nhẫn.
Trong căn phòng, tay chân Hạ Nhược Tâm luống cuống nhìn bốn phía, nơi này là một khách sạn năm sao, tuy không phải cấp bậc tổng thống, thế nhưng cũng không phải người bình thường có thể ở nổi, anh mang cô tới nơi này làm gì?
"A Luật, tại sao chúng ta phải tới nơi này?" Cô ngẩng đầu, trong mắt lóe lên một chút khẩn trương, bản năng cảm giác được một chút sợ hãi.
Sở Luật quay đầu, tay đặt ở trên mặt Hạ Nhược Tâm, sợ hãi trong mắt cô rơi vào đáy mắt anh, sau đó biến mất.
"Chút nữa em sẽ biết." Sắc mặt của anh cực lạnh, mà Hạ Nhược Tâm lại rùng mình một cái.
Ngón tay Sở Luật hơi cong một chút, lại giang ra, sau cùng từ tóc của cô rơi xuống gương mặt cô, giống như có chút nỗi buồn, nhưng vẫn rời đi: " Ah đi ra ngoài một chút, em ở lại đây đi." Giọng của anh lộ ra một chút khoảng cách, để Hạ Nhược Tâm không cách nào bắt lấy, cũng không thể nào tới gần.
Hạ Nhược Tâm gật đầu một cái, khó chịu cười một tiếng với anh, thân thể của cô hơi run, bản năng nguy hiểm, để cho cô sợ hãi, thế nhưng sau cùng, cô vẫn tin tưởng Sở Luật, yên tĩnh bất an ngồi trên giường lớn có thể dung nạp mấy người.
Cửa truyền đến tiếng đóng của, mà lúc này trong phòng chỉ có một mình cô, cô đánh giá bốn phía, nỗ lực ôm chặt thân thể của mình, chỉ có một mình cô, luôn luôn cảm giác có chút kỳ lạ sợ hãi.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, mà cô vẫn duy trì một động tác, thỉnh thoảng mắt nhìn về phía cửa, hi vọng anh có thể sớm trở về một chút.
Cửa vang lên lần nữa, cô đứng lên, trên mặt có thể thấy được vui vẻ, anh trở về đúng không?
Đi tới là một người đàn ông, nhưng người kia lại không phải Sở Luật, mà chính là một người đàn ông xa lạ. Người đàn ông ưnhã tuấn mỹ, một thân âu phục, dáng người cao to hoàn mỹ, không phân cao thấp với sở luật, có ngũ quan cực kỳ khắc sâu, còn có một đôi mắt xanh lam không thuộc về người phương Đông, mũi kiệt xuất, sắc môi có chút nhạt màu, có chút bạc tình bạc nghĩa tràn vào trong đó.
"Anh là ai?" Hạ Nhược Tâm năm chặt tay, trong phòng đột nhiên xuất hiện một người đàn ông xa lạ, mặc cho ai đều đều không cách nào thản nhiên.
Mà người đang ông thì đứng ở cửa ra vào, dựa lưng trên cửa, giống như cười mà không phải cười đánh giá cô gái cố trấn định cách đó không xa, thật đúng là có chút thú vị.
"Sở Luật không có nói cho cô biết, tôi là ai à, Sở phu nhân: " Anh ta đến gần, hai tay đều đút trong túi quần của mình, như là một con Hắc Báo, không nhanh không chậm tiếptới con mồi thuộc về mình, sau đó cắn một cái, lột da róc xương, sau đó làm cho đối phương thành cái xác không hồn.
Mà nghe được cái tên Sở Luật, đồng tử Hạ Nhược Tâmđột nhiên rụt lại, anh biết Sở Luật?
"A..." Người đàn ông đột nhiên nở nụ cười, xem ra anh ta cũng không có nói cho cô biết trò chơi giữa chúng ta.
Người đàn ông nhanh chân đến gần, đứng ở trước mặt Hạ Nhược Tâm, mà Hạ Nhược Tâm thật thà ngẩng mặt lên, cánh môi hơi hiện ra màu trắng, lúc này hơi run rẩy.
Trò chơi? Trò chơi gì?
"Tôi không biết anh đang nói cái gì? Nếu như anh biết chồng của tôi, như vậy anh hẳn là phải biết, tôi là vợ anh ấy, chút nữa anh ấy sẽ trở về." Cô nắm chặt tay của mình, tự trấn định, chỉ trong lòng có loại bất an, đâm cô đau lòng.
Mà người đàn ông hơi nở nụ cười, nụ cười vô cùng mê người, chỉ là với Hạ Nhược Tâm, lại như là ác ma. Đâm người, sinh đau lòng.
Mà người đàn ông nghiền ngẫm nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, đôi mắt màu màu xanh lam hơi tối đi một chút, không phải là cô không biết Sở thị xảy ra vấn đề chứ, anh ta không nói cho cô biết sao?
Môi mỏng người đàn ông hơi nhếch lên, lúc mở lúc đóng, để sắc mặt Hạ Nhược Tâm càng thêm tái nhợt.
"Cô sẽ không cho anh ta sẽ thật sự trở về chứ? Tôi đã nói rồi, đây là một trò chơi, cửa ở đó, cô có thể đi, tôi không miễn cưỡng: " Người đàn ông nói xong, ngồi ở trên giường lớn, tùy ý vắt hai chân lên.
Anh ta hơi nheo mắt lại, vẫn bộ dạng cao thâm.
Hạ Nhược Tâm hít một hơi thật sâu, đi về phía cửa, mà người đàn ông không có bất kỳ ngăn cản, mà khi tay của cô đặt ở tay cầm cửa, người đàn ông lại đột nhiên mở miệng.
"Người phụ nữ, cô phải biết, nếu như cô đi ra khỏi nơi này, ra cánh cửa này, như vậy, hậu quả, cũng là chồng cô và tập đoàn Sở Thị trả giá."
Mà câu nói này thành công khiến bước chân Hạ Nhược Tâm ngừng lại.
"Giữa các người nói cái gì?" Cô buông tay của mình xuống, khẽ nhíu lông mày, giống như khó hiểu khi anh để một mình cô ở đây.
"Tôi đã nói rồi, một trò chơi, trò chơi người lớn." Môi người đàn ông vô tình khép mở, không ngoài ý muốn khi phát hiện Hạ Nhược Tâm run rẩy.
Lựa chọn của cô, anh rất chờ mong.
"Tôi sẽ không miễn cưỡng cô, cô có thể rời đi, cũng có thể ở lại." Người đàn ông đứng lên, đi vào phòng tắm: " nếu như tôi đi ra, cô còn ở nơi này, như vậy hiệp nghị của chúng tôi hoàn thành, tôi sẽ đưa hợp đồng đến tay Sở Luật, nếu như tôi đi ra, mà cô rời đi, như vậy, thật có lỗi, từ trước đến nay tôi không thích cho người khác cơ hội thứ hai."
Anh ta nói xong, quay người đi vào trong phòng tắm, không bao lâu, bên trong liền truyền đến tiếng nước.
Tay Hạ Nhược Tâm đặt ở tay cầm lần nữa, nhẹ nhàng chuyển động, cửa đúng là không có khóa, chỉ cần cô mở cửa có thể ra ngoài, có thể rời đi nơi này.
Chỉ là, cô nhắm hai mắt lại, lông mi thật dài hiện sự vô lực, quay người, cô dựa lưng của mình trên cửa.
A Luật... Môi của côhơi động, chỉ là cảm giác lòng mình có một loại nhói đau không nói được.
Anh là một người đàn ông kiêu ngạo bao nhiêu, nếu như Sở thị thật sự xảy ra vấn đề, anh còn vui vẻ không? Không phải làSở Luật trước kia chứ?
Chỉ là, những cái này muốn bắt cô đến đổi sao?
Nắm chặt tay của mình, cô nghĩ anh đấu tranh, nhớ tới gần đây anh bận rộn, nhớ tới trên mặt anh có quá nhiều mỏi mệt.
cô có thể giúp anh, rõ ràng có thể, giúp anh.
Trong lúc giãy dụa, giống như, cô đã sớm quên đi, quên như một người đàn ông thật sự yêu người phụ nữ, sẽ đưa cô vào trong *** người đàn ông khác sao? Nhất là một người trời sinh cao ngạo vô cùng.
Lúc này cô chỉ nghĩ tới người đàn ông kia?
Tất cả của anh, còn có công ty của anh.
Cô yêu anh, cho nên, công ty của anh cũng quan trọng.
Người đàn ông đi ra, trên người mặc áo choàng tắm, tay cầm khăn mặt lau tóc trên đầu, đôi mắt thì liếc nhìn cô gái đứng ở cửa.
Xem ra, cô đã quyết định.
Chỉ là, không biết vì cái gì, nhìn thấy cô như vậy, trong mắt anh ta lóe lên một vòng bi ai, người phụ nữ, thật sự vô cùng giống cô gái ngốc kia.
Ném khăn mặt trong tay xuống, anh ta ngồi ở đầu giường lần nữa.
"Đã quyết định, như vậy, cô cho rằng cô đứng ở đó, có thể qua một đêm sao?"
Giọng của anh ta có mị lực từ tính không nói được, không giống Sở Luật lạnh lùng, có một loại âm sắc để phụ nữ sẽ mê luyến.
Hạ Nhược Tâm thở ra một hơi, đi từng bước qua, chỉ là, mỗi khi gần một bước, đôi mắt của cô sẽ **** một phần, mỗi khi gần một bước, lòng của cô sẽ đau một phần.
Cô biết, chỉ cần trôi qua hôm nay, như vậy, cô sẽ hoàn toàn không là cô lúc trước.
Cô ô uế, thật sự ô uế, mà cô, còn xứng với người đàn ông kia sao?
"Tôi tên Lục Cẩm Vinh, tôi cho phép cô gọi tên của tôi, đương nhiên, cô cũng có thể gọi tôi một tiếng, Lục tiên sinh." Người đàn ông đứng lên, cầm một ly R*ợ*u đã rót để trên bàn lên uống, anh ta bỏ ly xuống, đúng lúc giọt nước trên tóc nhỏ xuống ***, có một phần gợi cảm.
Hạ Nhược Tâm cũng không nói lời nào, cô mở cặp mắt của mình ra, sau đó đưa tay đặt ở phía trên quần áo của mình, bắt đầu nắm, khẩn trương không dám cởi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc