Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 206

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

Rốt cuộc hiện tại Hạ Nhược Tâm đã không phải Hạ Nhược Tâm, cô họ Lục, cũng là em gái Lục Cẩm Vinh, là đại tiểu thư Lục gia.
“Thông báo đi.” Cao Dật lại hít một hơi thuốc dài, cũng bởi vì hít quá nóng nảy cho nên anh bắt đầu ho khụ khụ.
Rốt cuộc hiên tại Hạ Nhược Tâm là Lục Tiêu Họa, thân phân trên giấy tờ của cô, thân phận trong tin tức của cô đều là người Lục gia. Hơn nữa Thẩm Vi cũng nói Lục Cẩm Vinh đối xử với Hạ Nhược Tâm không tồi, nhưng cũng chỉ giới hạn là thông báo cho Lục Cẩm Vinh mà không phải những người khác.
Sau đó không lâu, Lục Cẩm Vinh tới với khuôn mặt không biểu tình, anh đứng ở bên ngoài phòng cách ly nhìn vào, quả thực đều không dám tin tưởng những gì mình trông thấy, như thế nào mới từ trong bệnh viện ra giờ lại đi vào.
“Nói đi, sao em gái tôi lại biến thành như vậy?” Hiện tại anh có thể bình tĩnh ngồi chỗ này, còn có thể cùng bọn họ nói chuyện, còn không có nổi nóng làm chuyện gì, nhưng chỉ anh biết rốt cuộc anh đang phải nhẫn nại như thế nào. Bàn tay anh đặt lên đùi đang nắm chặt lại.
Đúng vậy, đây không phải em gái ruột của anh, nhưng sau khi bọn họ thành người một nhà hiện tại anh đã coi cô là người thân, cô là em gái của Lục Cẩm Vinh, là con gái cha mẹ anh. (Đọc trên Thichtruyen.com để ủng hộ nhóm dịch nha bạn)
Cao Dật lấy ra bệnh án của Hạ Nhược Tâm, ngón tay anh hơi run run.
“Cô ấy bị đâm vào gan, lá lách cũng bị thương, nhiều *** bên trong bị thương tổn, đồng thời cũng mất máu quá nhiều. Ca phẫu thuật thành công, chúng tôi đã cố gắng cứu các *** bị thương mà không cắt bỏ.”
Mà kỳ thật tới hiện tại Cao Dật thấy thật may mắn vì đó là mình, gần năm giờ đồng hồ vất vả là anh tìm cách cứu lại những *** bị hỏng chứ không như vài tên bác sĩ khác sẽ cắt bỏ.
Cả đời người *** cũng không thể mọc ra được, cắt bỏ sẽ không còn. Sau khi anh biết Tiểu Vũ Điểm đã xảy ra chuyện này vẫn luôn cố gắng hết mức có thể để giữ lại *** cho bệnh nhân, cũng vì phần kiên trì này mà anh giữ được Hạ Nhược Tâm một cách hoàn chỉnh, chỉ cần cô có thể tỉnh, chỉ cần cô có thể sống sót.
Nhưng là, anh đã cố gắng hết sức, vấn đề hiện tại kỳ thật đã không còn liên quan tới trình độ y học, mà căn bản Hạ Nhược Tâm không có ý chí sinh tồn. Sau khi cô biết Tiểu Vũ Điểm không còn thì đã luôn như vậy, lúc này anh mới biết được, anh cùng Cao Hân vẫn luôn nói dối cô nhưng có lẽ cô đã sớm biết.
Mà cô tồn tại có lẽ nhờ sự hận thù, bằng không có lẽ cô đã sớm…
“Ai làm?” Lục Cẩm Vinh vò chặt đầu tóc của mình, hơi thở của anh đã dồn dập, có thể thấy được rốt cuộc anh nhẫn nại như nào, cũng đã nhẫn tới nông nỗi nào.
Nếu đổi thành người khác có lẽ đã phát điên rồi.
Cao Dật nhắm hai mắt lại, nửa ngày sau mới nói ra lạnh lùng: “Sở Luật.”
Lục Cẩm Vinh ôm lấy *** mình, khuôn mặt lạnh lùng cũng lộ ra vẻ ***.
Sở Luật, lòng của ngươi thật đúng tàn nhẫn, cũng có thể ra tay như vậy. Cô ấy từng là vợ của ngươi, vì ngươi sinh một đứa con gái, vậy mà ngươi đối với cô ấy như thế nào, một lần lại một lần muốn mạng của cô ấy.
Chuyện này anh không thể để cha mẹ biết, bằng không anh sợ bọn họ lại không thể chịu được sự đả kích mất con gái một lần nữa. Hạ Nhược Tâm là Tiểu Hoa, chính là Tiểu Hoa của bọn họ, là người của Lục gia.
Anh lấy điện thoại gọi tới cho Gia Hân Bảo: “Tôi là Lục Cẩm Vinh, phiền anh tới bệnh viện một lần, còn có mặc kệ cha anh như thế nào, nhất định bảo cha anh đến ở nhà tôi đi.”
Khi Lục Cẩm Vinh buông điện thoại xuống anh thật sự cảm giác được có lẽ lập tức nhà bọn họ sẽ nghênh đón một hồi phong ba.
Gia Hân Bảo vội vàng đi tới bệnh viện, đến khi anh tới liền rõ ràng vì sao Lục Cẩm Vinh lại bảo anh tới đây.
Nghĩ đến, anh thật đúng là người thích hợp nhất, với Lục gia anh lại càng thích hợp. Chỉ là anh không rõ vì sao một người khỏe mạnh như vậy lại phải vào bệnh viện.
Mà với thân thể của ông Lục thì hiện tại xác thật không chịu được bất cứ sự kích động nào nữa.
Lại một lần Lục Cẩm Vinh đứng ở bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt ICU, qua cửa kính anh mới có thể nhìn thấy được em gái mình bên trong. Cô vốn dĩ rất gầy, nửa năm trời mới có được một ít *** sợ là lúc này có lẽ sẽ lại mất đi. Gương mặt cô nho nhỏ đang chụp dưỡng khí, trên người cũng cắm đầy các loại ống, chỉ từ điện tâm đồ mới có thể biết cô vẫn còn sống, tim vẫn còn đập.
Phải sống đấy… môi anh không ngừng khép mở, lại đều không tiếng động.
Nhất định phải sống, em không phải chỉ có một mình, đừng quên còn có anh, còn có cha mẹ…
Đột nhiên anh cảm thấy sống mũi cay cay xuyên tới khóe mắt. Anh xoay người, không để bất cứ kẻ nào nhìn thấy, cũng không để ai phát hiện.
Hạ Nhược Tâm có một trận muốn đánh, mà bọn họ cũng vậy…
Chỉ là, anh không biết bọn họ hiện tại phải đánh thêm nhiều trận khác nữa.
Khi Lục Cẩm Vinh trở về, trong nhà đang có khách.
“Ai tới?” Anh *** khoác đưa cho Tần Tuyết Quyên, cả người đều lộ ra một thân mệt mỏi.
Tần Tuyết Quyên nhìn vào bên trong, vội vàng kéo tay áo Lục Cẩm Vinh: “Là người Hạ gia, một đám như hung thần giống như nhà chúng ta thiếu nợ nhà họ.”
“Vinh nhi, có phải con thật sự nợ tiền bọn họ không? Thiếu thì trả cho bọn họ, nhà ta không thiếu tiền.”
Lục Cẩm Vinh chụp bả vai Tần Tuyết Quyên: “Yên tâm đi, dì Tần. Chúng ta không nợ họ cái gì.” Sắc mặt anh lạnh xuống, khóe môi khẽ cong lên cùng một chút lạnh băng.
Anh cũng muốn xem, nhà bọn họ rốt cuộc thiếu Hạ gia cái gì. Nếu là nói thiếu thì bọn họ thiếu Hạ Nhược Tâm, cũng là em gái anh.
Mà em gái anh hiện tại bên trong bệnh viện, sinh tử không rõ.
Nợ này anh nhớ kỹ, thù này anh cũng nhớ kỹ.
Khi anh đi vào liền nghe được tiếng của Lục Khả Ân, mười phần tức giận, đồng thời cũng không dung bất cứ kẻ nào dám nghi ngờ.
“Dù con gái ta giết con gái ngươi thì sẽ thế nào? Con gái ta làm ta là cha sẽ chịu trách nhiệm, ngươi có bản lĩnh thì cứ đi tố cáo.”
“Ông đây là ỷ thế *** người!” Hạ Minh Chính giống như bị Lục Khả Ân tát vào mặt, còn chưa gặp người nào không nói đạo lý như vậy.
“Ta chính là cậy thế khinh ngươi, thế nào, ngươi định tới cắn ta à?”
Lục Khả Ân nắm chặt ly nước trên mặt bàn.
“Nếu ta không phải có thân phận này, nếu ta không phải có phân thế này, nếu ta không phải có phân quyền này, Hạ tiên sinh, xin hỏi ông sẽ định làm gì với con gái của ta?”Hạ Minh Chính vừa định mở miệng kết quả lại bị Lục Khả Ân chăn lại. Lục Khả Ân là ai, ông là nhân vật lớn ở quân đội, đi từ mưa tên rừng đạn đi ra, cả người vốn dĩ đã có khí chất họa người, không phải một kẻ ở giới làm ăn có thể so tới được.
Lúc này, ông hơi nheo mắt lại, cũng xuất hiện vài phần sát khí: “Ỷ thế *** người như ống nói, Hạ tiên sinh vẫn đừng nói thì hơn, trên đời này ai cũng có thể nói câu này nhưng Hạ tiên sinh thì lại không có tư cách.”
“Ông có ý gì?”
“Tất cả mọi người biết tới ông, Hạ tiên sinh, ông cũng đừng tức giận.” Lục Khả Ân đảo tầm mắt qua Thẩm Ý Quân đang ngồi một bên. “Tôi nhớ rõ Hạ Minh Chính ông có một đứa con kế, Hạ tiên sinh chẳng lẽ thật sự đem con kế thành con ruột, không có ỷ thể *** người sao? Con gái của mình thì như báu vật, chẳng lẽ nhà người khác là rác rưởi? Ông đã làm gì trong lòng ông rất rõ ràng.”
Sắc mặt Hạ Minh Chính nháy mắt trầm xuống, đời này ông không muốn nhắc đến nhất chính là ba chữ ‘Hạ Nhược Tâm’, mà ba chữ này hiện tại chính là ác mộng với ông.
Hạ Dĩ Hiên có bao nhiêu chuyện xấu ông liền có từng ấy không còn mặt mũi gặp người, ánh mắt ông không khỏi đưa qua nhìn Thẩm Ý Quân, tự bản thân cũng cảm thấy có chút không chỗ dung thân.
Lục Khả Ân lại cười lạnh: “Hạ tiên sinh ỷ thế *** người với con nhà người ta bao nhiêu năm, ông đều luôn che chở cho con gái của mình, vì cái gì tôi không thể bảo vệ con gái tôi?”
“Ông không nói đạo lý.” Hạ Minh Chính dường như đã tức muốn hộc máu. Nào có chuyện như vậy, rõ ràng chính mình làm sai nhưng lại không có chút ý tứ nào thừa nhận mình sai, một câu xin lỗi thật sự khó khăn như vậy sao?
“Ta đây chính là không nói đạo lý, thì làm sao?” Ánh mắt Lục Khả Ân lạnh lùng liếc tới Hạ Minh Chính. “Đừng nói con gái ông hiện tại không ૮ɦếƭ, cho dù ૮ɦếƭ lão đây cũng không có khả năng cho con gái đền mạng con gái ông.”
Hạ Minh Chính đã tức tới đau ***, ông vừa muốn nói gì thì một đôi tay lại kéo ông lại.
Là Thẩm Ý Quân.
“Trước hết chúng ta về đã.” Bà nhàn nhạt nói, lại nhìn về phía Lục Khả Ân.
“Lục tiên sinh, mong ông tha thứ cho một người cha quá lo lắng, nhưng chuyện này Lục gia cũng phải cho chúng tôi một cái giao đãi đúng hay không?”
Lục Khả Ân hừ một tiếng: “Sớm nói như vậy thì được rồi, cứ phải tới đây rống to lên mới được sao? Tưởng ta là người có thể dọa sao?”
Lục Khả Ân kỳ thật chính là người điển hình ăn mềm không ăn cứng. Người khác lấy cứng với ông ông sẽ trực tiếp bổ lại, nhưng nếu chịu thua ông, chọn lời nói dễ nghe thì ông cũng không phải người không hiểu đạo lý.
Hôm nay Hạ Minh Chính chưa nói gì đã chỉ vào mặt ông gào lên, đây là so với ai khác giọng cao, so với ai khác quyền thế, Lục Khả Ân không ưa những người làm ăn có tâm địa gian giảo như vậy.
Sự tình luôn phải làm rõ, là ai sai, ai liền gánh vác. Con gái ông sai ông làm cha sẽ gánh vác.
Lời ngọt lọt tai, hôm nay không phải chuyện gì cũng đã không có.
Hạ Minh Chính nói nửa ngày cũng không nói ra một cái nguyên cớ gì, lúc họ vừa đến ông liền nhớ tới bộ dáng thê thảm của Hạ Dĩ Hiên lúc này, lại thêm người Lục gia có thái độ ૮ɦếƭ cũng không nhận sai, lửa giận trong lòng ông ngày càng lớn.
“Minh Chính, chúng ta về trước đi.”
Thẩm Ý Quân thấy Hạ Minh Chính đứng yên không đi đành trước tiên là khuyên bảo ông: “Ít nhất trước tiên phải tới bệnh viện xem tình hình của Dĩ Hiên, nơi đó hiện tại cũng không có ai chăm sóc.”
Bà vươn tay muốn kéo Hạ Minh Chính, kết quả ‘bang’ một tiếng, Hạ Minh Chính gạt tay bà, đôi mắt trừng trừng nhìn hai mắt Thẩm Ý Quân, giống như không phải nhìn vợ mình mà là nhìn kẻ thù.
“Thẩm Ý Quân, Dĩ Hiên không phải con gái bà nên bà không đau lòng có phải không? Nếu lúc này trong bệnh viện là Hạ Nhược Tâm thì bà còn có thể coi như không có việc gì sao?”
Thẩm Ý Quân nhẹ nhàng xoa xoa tay nơi bị ông gạt ửng đỏ, bà không tức giận, lại chỉ cười, giọng bà từng câu từng chữ sát lên lòng người:
“Ông không tin sao? Nếu nằm ở bệnh viện là Hạ Nhược Tâm tôi sẽ mong nó ૮ɦếƭ, lại tới nói với nó một câu “ngươi hẳn nên ૮ɦếƭ”. Những lời này bốn năm trước Hạ Dĩ Hiên tưởng ૮ɦếƭ tôi đã nói vài lần, không phải ông đều rõ ràng sao?"
Hạ Minh Chính nghẹn họng không biết mở miệng thế nào, mấy năm nay Thẩm Ý Quân đối với Hạ Dĩ Hiên rất giữ gìn, sao ông có thể không biết, bằng không cũng sẽ không đem tính tình Hạ Dĩ Hiên thành ra dạng vô pháp vô thiên như vậy.
“Ý Quân, tôi, thực xin lỗi…”
Thẩm Ý Quân ngẩng mặt lên, cũng đem loại chua xót này chôn ở đáy mắt. Trong lòng bà cười lạnh, Hạ Minh Chính, một câu xin lỗi thì có lợi ích gì, một câu thực xin lỗi liền có thể bỏ qua hết thảy mọi chuyện sao?
Chỉ cho con gái ông khi dễ người khác, cho tới một ngày con gái bảo bối của ông là đối tượng bị khi dễ thì hóa ra ông cũng biết tức giận, cũng biết đau. ‘Bang’ một tiếng, bà lại tự tát mình một cái, bà không biết trước kia mình trúng phải tà gì ăn phải thuốc gì mà lại có thể đối xử với con gái ruột của mình như vậy.
“Ý Quân, bà làm gì vậy?”
“Không có gì.” Thẩm Ý Quân nhìn tay của mình. “Chỉ có chút quản không được.”
“Chúng ta đi thôi.” Hạ Minh Chính vội vàng nắm chặt tay Thẩm Ý Quân, xin lỗi vì chính mình vừa rồi đã không lựa lời nói. Ông chỉ là quá nóng nảy, thật sự quá nóng nảy chứ không cố ý, chỉ sợ là những lúc nóng nảy mới lơ đãng nói ra lời nói thật.
Khi vợ chồng Hạ Minh Chính rời đi, Lục Cẩm Vinh mới đi vào.
“Con đã về.” Lục Khả Ân chỉ vào vị trí bên cạnh mình. “Lại đây ngồi, ba có chuyện hỏi con.”
Lục Cẩm Vinh ngồi xuống, kỳ thật anh cũng biết Lục Khả Ân muốn hỏi gì, chỉ hiện tại có rất nhiều chuyện anh cũng không rõ lắm, chờ đến khi Tiểu Hoa tỉnh lại thì nói. Hiện tại người còn chưa tỉnh, còn chưa thoát khỏi nguy hiểm, bảo anh nói như thế nào.
“Tiểu Hoa đâu?” Lục Khả Ân hỏi, ông không quan tâm tới chuyện khác, hiện tại chỉ muốn biết con gái đang ở nơi nào.
Ông không muốn suy đoán, ông muốn nghe lời nói thật, nghe một câu chuyện xưa.
***
“Ba…”
Hạ Dĩ Hiên vừa thấy Hạ Minh Chính liền nhào vào trong lòng *** ông, lần này thật sự khiến cô k*** sợ, nữ nhân kia chính là một kẻ điên, suýt chút nữa cô đã ૮ɦếƭ.
“Không sao rồi.” Hạ Minh Chính xoa xoa bả vai Hạ Dĩ Hiên, cảm giác vẫn giống như lúc con gái ông còn nhỏ muốn ôm vào trong lòng, hiện tại vẫn còn nhỏ như vậy, yết ớt như vậy.
“Ba, cô gái kia bị điên rồi, cô ta bị điên rồi.” Hạ Dĩ Hiên ôm Hạ Minh Chính khóc rống lên. “Cô ta muốn con ૮ɦếƭ.”
Hạ Minh Chính nghe đến mấy lời này lại hận không thể đi tới Lục gia tranh luận, nếu bắt được con gái Lục gia ông cũng muốn cô ta nếm thử thủ đoạn tương tự mới có thể giải hận trong lòng ông. Con gái ông từ nhỏ tới lớn đã khi nào chịu khổ như vậy.
“Yên tâm đi, thù này ba nhất định sẽ thay con báo.” Hạ Minh Chính trấn an con gái. Việc này sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy, Hạ Minh Chính ông tuy không phải nổi danh cỡ nào nhưng cũng không phải vô danh vô bối, người của Hạ gia cũng không phải dễ dàng bị khi dễ như vậy.
Hạ Dĩ Hiên khẽ cong môi, đương nhiên cô sớm đã không sợ, khả năng hiện tại Lục Tiêu Họa đã sớm ૮ɦếƭ. ૮ɦếƭ như thế nào, sợ tội tự sát a, nói nữa cho dù cuối cùng điều tra ra thì cũng không phải cô mà là Sở Luật giết a.
Nhưng cô vẫn nhăn mi, tới hiện tại vẫn không biết vì cái gì mà Lục Tiêu Họa hận cô như vậy, chẳng lẽ thật sự là vì Sở Luật, Lục Tiêu Họa thích Sở Luật sao? Cô cảm giác nguyên nhân này là có khả năng lớn nhất.
Chẳng lẽ thật bởi vì Lục Tiêu Họa thích Sở Luật cho nên mới muốn diệt trừ cái đinh trong mắt cái gai trong thịt là cô, nhưng giống như lại không đúng. Nghĩ tới nghĩ lui dường như cũng chỉ có thể chấp nhận một nguyên nhân như vậy.
Hạ Dĩ Hiên nằm xuống, nơi này có bác sĩ tốt nhất, vệ sĩ tốt nhất, cô cũng ở bên trong phòng bệnh tốt nhất, đương nhiên chuyện quan trọng nhất là Sở Luật mỗi ngày đều tới đây thăm cô.
Cô thừa dịp không có ai, lấy ra điện thoại trộm gọi một cuộc đi: “Chuyện tôi nhờ anh làm đã làm cho tôi chưa?”
Nửa ngày sau người bên kia nói: “Làm, đương nhiên làm rồi. Cô yên tâm, người đã bị tôi tìm một nơi xử lý sạch sẽ, sẽ không có ai biết đến, như vậy hiện tại tiền cô có thể chuyển cho tôi chưa?”
“Yên tâm đi, không thể thiếu anh.” Hạ Dĩ Hiên ngắt điện thoại, cũng ném điện thoại sang một bên kê cao gối mà ngủ. Dù sao cô cũng đã *** một người, lại giết thêm một người ai có thể biết. Lúc trước không phải Lục Tiêu Họa đã nói không ai có thể tìm thấy được nơi đó sao, như vậy cô lại đem những lời này nói cho cô ta, không người nào có thể tìm được nơi kia, đương nhiên cũng không có ai biết rốt cuộc cô đã làm chuyện gì, có phải không.
Mà lúc này cô kê cao gối ngủ lại không biết người đàn ông cô vừa gọi tới đang nhổ một miếng nước bọt xuống đất: “Con đàn bà thối tha, hiện tại mới cho tiền. Có tiền rồi ta sẽ chạy đi thật xa, dù có không tìm thấy người thì tiền này cũng không lấy của ngươi thiếu một xu.”
***
Bên trong bệnh viện từ trước tới nay đều rất an tĩnh, sẽ rất ít có tiếng động. Phòng bệnh bình thường cũng giống vậy, có khi mấy bệnh nhân sẽ ngồi cùng nhau chơi mạt chược, nhưng ở phòng chăm sóc đặc biệt ICU này thì không ai còn tâm tư để nghĩ đến chuyện khác, bọn họ hiện tại chỉ muốn người bệnh bên trong có thể máu chóng thoát ly nguy hiểm.
Kỳ nguy hiểm 48 giờ đã đi qua.
“Hẳn là không có việc gì.” Gia Hân Bản lấy cảm giác làm bác sĩ của mình mà nói. Bệnh nhân bên trong có các chỉ số sống ngày càng tốt, cũng không xuất hiện các vấn đề biến chứng, hẳn là đã qua khỏi thời kỳ nguy hiểm.
Cao Dật không nói lời nào, tầm mắt của anh đều đặt lên cô gái mang dưỡng khí kia, cô ngủ 48 tiếng đồng hồ còn anh lại gần 48 giờ không ngủ, anh sợ lỡ mình ngủ là thời điểm cô chẳng may ૮ɦếƭ.
“Bác sĩ Cao, có lẽ anh nên đi nghỉ ngơi một chút.” Gia Hân Bảo lo lắng cho người đàn ông luôn không chợp mắt này, trong cặp mắt kia đã che tín tơ máu hồng, phía dưới con mắt cũng xanh lại, nếu cứ tiếp tục như vậy thì người làm bằng sắt cũng không chịu nổi. Anh ấy là bác sĩ cũng hiểu được điều đó đi.
“Không cần, tôi vẫn ổn.” Hiện tại Cao Dật đều không khám bệnh, mỗi ngày anh đều đến nơi này. Đây là Nhược Tâm của anh, là bệnh nhân của anh, anh đã tự tay mổ bụng cô, cẩn thận khâu lại những *** đã bị thương của cô.
Anh tin tưởng y thuật của mình, đương nhiên cũng là tin tưởng cô.
Nhất định có thể, đúng vậy, nhất định có thể. Nhược Tâm! Em nhất định có thể, nhất định sẽ không sao.
Gia Hân Bảo còn có thể nói gì, anh xoa xoa ấn đường của mình, kỳ thật anh cũng mệt mỏi nhưng xác thật bọn họ đều không dám ngủ, cũng là không thể ngủ.
Thời gian này mỗi một giây đi qua ở ba nhà Lục Sở Hạ đều có một loại không khí cổ quái tồn tại. Mỗi ngày Hạ Minh Chính đều sẽ tới Lục gia ngồi một hồi, Lục Khả Ân trước nay đều không quá hòa nhã, đương nhiên Hạ Minh Chính cũng vậy, ông vẫn câu nói kia, cho Hạ gia một cái giao đãi bằng không ông liền mỗi ngày ở chỗ này, khủng pố cũng muốn khủng pố ૮ɦếƭ người Lục gia. Còn may hiện tại Giản Thanh Doanh về nhà mẹ đẻ để gặp cháu trai của mình, mà Lục Khả Ân cũng không ngừng tìm lý do để bà ở thêm mấy ngày, bằng không bà về lại lo lắng cho con gái, lại càng bị Hạ Minh Chính khủng pố đến ૮ɦếƭ. Hạ gia khủng pố ông không quan trọng nhưng ông sẽ không để họ làm gì tới Giản Thanh Doanh.
Dù sao trái tim của Lục Khả Ân cũng không tồi, ông có thể sắc mặt như thường xuống trà đọc báo, đến nỗi Hạ Minh Chính tới ngồi ông cũng mặc kệ.
Sở Luật bận rộn vài ngày mới hẹn Lục Cẩm Vinh.
“Em gái anh thế nào? Tôi không phải bảo anh đem cô ấy về sao?”
“Không nhọc anh lo lắng.” Lục Cẩm Vinh nhàn nhạt nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, môi khẽ nhếch lên thực lãnh đạm.
Sở Nhật nhăn mi: “Tinh thần em gái anh có lẽ không ổn, anh tìm cho cô ấy bác sĩ tâm lý đi.” Kỳ thật anh nói lời nói thật, hơn nữa anh cũng thật sự quan tâm Lục Tiêu Họa nhưng nghe vào trong tai Lục Cẩm Vinh lại cực kỳ chói tai.
Lục Cẩm Vinh đứng lên, đôi tay chống ở phía trên mặt bàn. “Tôi thấy anh vẫn nên tìm cho Hạ Dĩ Hiên một bác sĩ tâm lý thì hơn.”
Sở Luật lấy ra một điếm thuốc châm lên, không hề nói gì.
Sau khi Lục Cẩm Vinh đi rồi, Sở Luật duỗi tay nhéo ấn đường của mình, chỉ cảm giác có chút đau đầu.
Lại một lần xuất hiện ở bên trong bệnh viện, Hạ Dĩ Hiên vừa thấy anh đến liền vội vàng ngồi dậy, cô cố ý để lộ ra cánh tay, đây là bị Sở Luật không cẩn thận làm bị thương.
Bác sĩ nói, về sau có thể sẽ lưu lại sẹo nhưng cô cũng không lo lắng, có thể phẫu thuật thẩm mĩ là được. Có điều, cô cảm giác để lại vẫn hơn, cô muốn để cho Sở Luật vĩnh viễn nhớ rốt cuộc cánh tay này bị thương thế nào, là ai làm bị thương.
“Hôm nay có tốt hơn chút nào không?” Sở Luật đã đi tới, mà anh chưa tới Hạ Dĩ Hiên đã từ giường bệnh nhảy xuống, rồi sau đó ôm chặt cánh tay anh.
Tuy trong lòng *** anh là cặp *** mềm mại của cô, thân thể mềm mại của phụ nữ cũng nhẹ nhàng quấn lấy anh nhưng trong mắt anh không thấy gợn sóng, trong lòng anh cũng vậy, bình tĩnh như nước lặng, cho dù mưa gió đi qua vẫn không thấy màu hồng như trước.
Thế giới của anh toàn bộ đều hắc ám.
“Anh Luật, sao bây giờ anh mới đến thăm em?” Hạ Dĩ Hiên ôm lấy cánh tay Sở Luật chiếm hữu, cũng đồng thời cảnh cáo những ánh mắt của các bác sĩ và y tá trẻ tuổi.
“Công ty có một số việc.” Sở Luật đỡ Hạ Dĩ Hiên ngồi xuống, nhưng Hạ Dĩ Hiên vẫn cứ ôm cánh tay anh không bỏ, dường như sợ anh đột nhiên sẽ bỏ cô đi.
“Dĩ Hiên,” đột nhiên anh mở miệng, Hạ Dĩ Hiên ngẩn người, thân thể không có động, Sở Luật biết cô đang nghe.
“Em định làm gì với Lục Tiêu Họa?”
Anh nhàn nhạt hỏi, chỉ muốn biết suy nghĩ của Hạ Dĩ Hiên. Mặc kệ như thế nào cái kết của chuyện này luôn phải cởi bỏ, bằng không cả ba nhà đều không tốt được. Hơn nữa cô gái kia luôn khiến anh cảm thấy kỳ lạ, anh cũng không biết vì sao hiện tại lại có chút lo lắng, nếu chuyện này vỡ lở với cô ấy mà nói sẽ là trí mạng.
Thiên kim Lục gia tra tấn người khác một cách biến thái, điều này có thể nói là sự gièm pha với Lục gia, sợ là cả đời cũng sẽ đi theo Lục gia, cả cô ấy nữa.
“Đương nhiên em sẽ kiện cô ta.” Hạ Dĩ Hiên trong miệng nói vậy, giống như thực tức giận nhưng kỳ thật cô đang cười. Tố cáo cái gì a, người cũng không còn nữa, đương nhiên nguyên nhân cũng do cô ta.
Cô muốn cho cô ta dù ૮ɦếƭ cũng bị bêu danh cả đời, không phải người của Lục gia sao, không phải dùng thân phận chèn ép người khác sao, vậy cứ làm cho Lục gia xấu mặt đi.
Có khi quá nổi danh, có khi có gia thế quá tốt thì gặp một chuyện như vậy sẽ ngục ngã không có chỗ chôn.
Cô muốn Lục Tiêu Họa mất mặt, cũng muốn làm Lục gia không được an bình.
“Thật sự cần thiết như vậy sao?” Sở Luật hiểu rõ tính tình Hạ Dĩ Hiên, từ trước đến nay cô đều như vậy. Những người từng đắc tội với cô hiện tại không có được mấy ngày tốt lành, trong đó còn có không ít là anh làm cho cô, đương nhiên đó là trước kia.
Nhiều năm như vậy qua đi, Hạ Dĩ Hiên vĩnh viễn là Hạ Dĩ Hiên, trong mắt cô không chấp nhận được ai khác, đương nhiên cũng bao gồm kẻ thù.
“Tất nhiên kiểu gì cũng phải làm như vậy.” hạ Dĩ Hiên lại đem cánh tay hướng về phía trước một chút, bị băng gạc bọc lấy tay, như thế nào cũng cùng cô phối hợp rất tốt.
“Không như vậy em sẽ không quên được sự thống khổ kia. Anh Luật, anh biết cô ta giam em bao nhiêu ngày không? Mười ngày, là mười này. Mười ngày này không ai biết được cô ta đã làm những chuyện biến thái nào, anh cũng không biết được. Nếu như không báo thù thì nỗi giận này em nuốt không xuống.”
“Dĩ Hiên.” Sở Luật đặt tay lên vai Hạ Dĩ Hiên, kỳ thật biết mình làm như vậy là sẽ làm khó người khác, nhưng có một số việc anh không muốn xảy ra.
“Vết thương của em là do anh làm, hơn nữa cô ấy cũng không làm em bị thương ở đâu cả, trả thủ có rất nhiều cách, vì cái gì một hai phải làm cho cá ૮ɦếƭ lưới rách.”
Tròng mắt Hạ Dĩ Hiên xoay vài cái, đây là Sở Luật vì cô gái họ Lục kia mà cầu tình, theo bản năng cô cảm thấy có một nguy cơ, còn may cái nguy cơ kia hiện tại không còn tồn tại, bằng không về sau họ Lục kia còn không biết sẽ phá hỏng bao nhiêu chuyện tốt của cô.
“Anh Luật, em không trách anh.” Cô ngẩng mặt cười với Sở Luật, cố ý lại hướng về anh cánh tay bị thương, trên người cô nơi bị thương lớn nhất chính là nơi này.
“Anh Luật, anh đây là nói giúp cho Lục gia sao?” Cô đem đầu mình dựa vào vai Sở Luật, lúc này đây biết rõ nhưng vẫn cố ý hỏi.
“Là,” Sở Luật cũng không phủ nhận, “anh cùng Lục Cẩm Vinh cũng xem như bạn bè không tồi, Dĩ Hiên, em có thể tha thứ không truy cứu không?”
“Có thể.” Hạ Dĩ Hiên hào phóng cười. “Anh Luật nói không truy cứu vậy thì không truy cứu.” Hai mắt cô hiện lên một chút ánh sáng nhàn nhạt, nửa nói đùa nửa nói thật: “Vậy anh Luật có thể đồng ý cưới em, như vậy cái gì em cũng sẽ không truy cứu.”
Cô nói xong cũng tự che miệng mình bằng nụ cười.
“À, em nói đùa, anh đừng nghĩ là thật.” Mà thật thật giả giả trong lòng cô biết rõ nhất, còn Sở Luật có đồng ý hay không là chuyện của Sở Luật.
Sở Luật khẽ mấp máy môi nhưng không nói lời nào.
Hạ Dĩ Hiên đang đợi, mà Sở Luật cũng là đang đợi.
“Dĩ Hiên, em cho rằng gả cho anh là chuyện tốt?” Anh nhạt nhàn nói, trên mặt lộ ra sự lạnh lẽo, đi theo anh thì phụ nữ sẽ có được kết quả nào tốt.
“Chính là chuyện tốt, chuyện tốt nhất thế giới.” Hạ Dĩ Hiên ngồi xuống kéo tay áo Sở Luật, cũng không có nửa phần vui đùa. “Em chỉ muốn sửa lại lỗi lầm. Anh Luật, vốn dĩ chúng ta đã sớm ở bên nhau, trước kia anh nói sẽ cưới em nhưng anh lại cưới người khác.”
Nghe Hạ Dĩ Hiên nói Sở Luật cảm thấy có chút châm chọc. Anh cưới người khác như thế nào tất cả mọi người đều biết, mà anh sẽ không ở đây tranh cãi những gì không cần thiết với Hạ Dĩ Hiên.
“Anh không yêu em.” Anh nhàn nhạt nói.
“Em yêu anh là đủ rồi.” Hạ Dĩ Hiên không để bụng, dù sao cô cũng chỉ cần có được cái cô muốn, đến được vị trí kia, còn yêu hay không yêu sớm hay muộn cũng sẽ có.
“Anh cũng không muốn có con.” Sở Luật vươn tay đặt lên trên vai Hạ Dĩ Hiên, ngón tay lạnh lẽo khiến Hạ Dĩ Hiên đột nhiên giật mình.
Sắc mặt Hạ Dĩ Hiên cũng biến đổi theo.
“Được, vậy không cần. Dù sao em cũng không nghĩ sẽ sinh con, như vậy sẽ hỏng mất dáng người em.” Cô không biết nguyên nhân Sở Luật nói nhưng lời này nên trong lòng vẫn có cảm giác không thoải mái, có phải là bởi vì trong nhà có con bé Sở Tương kia, không biết dã loại từ đâu đến nhưng lại dám muốn làm đại tiểu thư Sở gia.
Còn chuyện sinh con cô không vội, cô có rất nhiều cách có thể từ bụng mình đẻ ra một đứa trẻ.
Sở Luật đứng lên, cũng đem một tay nhét trong túi, rồi sau đó nắm chặt.
“Em suy nghĩ kỹ, nếu em muốn như vậy thì anh đồng ý với em.”
“Tất nhiên em đã nghĩ kỹ, anh Luật.” Hạ Dĩ Hiên cao hứng nhảy xuống giường bệnh ôm chặt eo Sở Luật, nghĩ thầm họ Lục kia ૮ɦếƭ thật đúng giúp cô làm chuyện tốt. Tuy nói rằng cô đã chịu mấy ngày khổ sở nhưng lại có thể đạt được điều mình muốn. Chà, chịu khổ sở vậy cũng đáng.
Sở Luật lên xe, anh dựa lưng vào ghế, sau đó lấy ra một ***. Lại một lần anh cảm giác mình giống như hàng hóa bị bán, anh đem chính mình cứ như vậy bán rẻ.
Mà Sở Giang nói rất đúng, bên cạnh anh cần một người phụ nữ thay anh loại bỏ những lời đàm tiếu không cần thiết, nói là kết hôn nhưng kỳ thật cũng chỉ là lợi dụng lẫn nhau.
Nếu cần kết hôn có thể là bất cứ người phụ nào, như vậy cưới Hạ Dĩ Hiên có gì khác đâu?
Anh lấy điện thoại gọi một cuộc đi.
“Alo, Lục Cẩm Vinh, tôi tìm anh có việc.”
Sau đó không lâu, anh cùng Lục Cẩm Vinh mỗi người chiếm cứ một góc bàn, hai người nhìn vào ánh mắt đối phương đều nhận ra vài phần xa lạ, thậm chí còn có chút đánh giá mà trước nay hai người đều không có.
“Anh tìm tôi có việc?” Lục Cẩm Vinh nhàn nhạt hỏi, anh dựa hẳn người vào phía trong ghế, hai tay khoanh trước ***.
Sở Luật nhẹ nhàng lấy đầu ngón tay gõ lên mặt bàn, đôi mắt ẩn trong đêm tối không chút ánh sáng vô tự: “Anh có thể để cho em gái quay về rồi, chuyện này tôi đã dàn xếp ổn thỏa, đều là người trong nhà cả.”
“Phải không?” Lục Cẩm Vinh cũng không có bất cứ cảm giác gì. Nếu thật sự anh thấy phiền vì chuyện này thì nghe được tin này anh sẽ rất cao hứng, nhưng hiện tại anh không chút cao hứng nào.
“Nói đi, anh làm thế nào?” Anh nhẹ nhàng thở ra, nghĩ chắc Sở Luật cùng Hạ gia đã có một giao dịch gì đó, bằng không với tính tình của Hạ Dĩ Hiên sẽ không có khả năng đồng ý. Còn có vợ chồng Hạ gia mỗi ngày đến nhà anh khủng pố, nhà anh lúc này đều vì mình đuối lý cho nên chỉ có thể chịu đựng, anh biết nguyên nhân cũng không thể nói ra.
“Không có gì.” Sở Luật nhàn nhạt thu ngón tay lại, lấy từ trong người ra một ***, cứ như vậy ngồi một chỗ hít mây nhả khói. Trước khia khí phách dương phát, hiện tại dường như đã chịu khuất phục bởi số mệnh.
Lục Cẩm Vinh đột nhiên tiến về phía trước, nghiêm túc hỏi Sở Luật.
“Anh nói cho tốt biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Hiện tại anh muốn biết có phải thật sự Sở Luật khiến em gái anh bị thương hay không. Nhưng với sự hiểu biết của anh về Sở Luật, vì một Hạ Dĩ Hiên thì Sở Luật sẽ không làm như vậy, bởi vì đó là em gái anh, đó là người của Lục gia.
Sở Luật khẽ mở miệng: “Em gái anh giam lỏng Hạ Dĩ Hiên. Tôi lúc đó biết được tin từ Tam ca, khi tôi đến đó em gái anh đang cầm dao muốn giết Hạ Dĩ Hiên.”
“Hạ Dĩ Hiên bị em gái anh tra tấn nửa sống nửa ૮ɦếƭ, tôi cũng vừa lúc ςướק con dao kia vô tình làm tương cô ấy cho nên trước tiên liền mang cô ấy đi bệnh viện. Lúc trên xe tôi đã gọi cho anh tới đón em gái mình.”
Anh nói rất ngắn, cũng không nói gì hơn. Mấy câu nói đó đã đem mọi chuyện kể ra không sai biệt lắm.
Quả nhiên, Lục Cẩm Vinh cảm giác không sai, mặc kệ lúc ấy đã xảy ra chuyện gì, liền tính em gái anh thật sự giết Hạ Dĩ Hiên thì Sở Luật cũng sẽ không động thủ với cô ấy, nói trắng ra là, Hạ Dĩ Hiên cũng không quan trọng với anh ta như vậy. Nhưng vết thương trên người Tiểu Hoa là như nào? Có lẽ chỉ khi em ấy tỉnh lại anh mới có thể biết được.
“Còn có, anh đồng ý điều gì với Hạ Dĩ Hiên, đồng ý điều gì với Hạ gia?” Anh đánh giá Sở Luật một hồi, người đàn ông này trông như không vui vẻ, mấy ngày gần đây dường như anh ta vẫn vậy.
“Không có gì.” Sở Luật nhàn nhạt nhếch môi một chút, sau đó anh đứng lên, cũng đem mẩu thuốc tha trong nay dụi vào gạt tàn. “Tôi phải đi.” Muốn nói đều đã nói, kỳ thật anh không vĩ đại như vậy, vì người khác mà hy sinh chính mình. Anh cùng Hạ Dĩ Hiên có được giao kèo cũng chỉ là thuận tay.
Rốt cuộc anh vẫn còn nợ Lục Cẩm Vinh một lần, mấy năm trước Lục Cẩm Vinh buông tha cô gái kia, còn anh hiện giờ buông tha cho em gái anh ta.
Bọn họ hai người đã thanh toán xong.
Sở Luật rời đi cũng không xoay đầu lại, Lục Cẩm Vinh phức tạp nhìn theo bóng dáng anh. Đến khi không còn nhìn thấy nữa mới thu hồi tầm mắt, sau đó nâng chiếc ly trên bàn, một hương vị cay độc đi vào yết hầu anh.
Quả nhiên, ngày hôm sau không có ai ở Hạ gia tới đây.
“Người Hạ gia sẽ không tới à?” Tần Tuyết Quyên ngẫm lại hẳn phải tới rồi, không phải nói mỗi ngày đúng giờ sẽ tới đây nói chuyện sao, sao hiện tại lúc này vẫn chưa tới, bà đã pha sẵn trà rồi.
“Về sau sẽ không cần phiền nữa.” Lục Cẩm Vinh đi tới cầm lấy bình trà Tần Tuyết Quyên vừa pha xong đặt ở trên bàn, một hồi tự anh uống.
Tần Tuyết Quyên không rõ: “Kia, khiến bọn họ không vào nhà sao?”
“Không phải.” Lục Cẩm Vinh tự rót một ly cho mình, đem chén trà trong tay nhẹ nhàng đung đưa một chút, hương vị thơm dìu dịu.
“Về sau vị Hạ tiên sinh kia sẽ không tới nữa, cho nên chúng ta cũng có thể tiết kiệm được ít trà.”
“Sẽ không tới?” Lục Khả Ân cũng nghe được, như thế nào, làm cái gì mà khiến bọn họ thay đổi. Ông không cho rằng Hạ Minh Chính sẽ dễ dàng buông tha Tiểu Hoa cùng Lục gia như vậy. Không có lý do nhất định ông ta sẽ không thay đổi.
“Sở Luật làm.” Lục Cẩm Vinh đem chén trà đặt lên môi mình, rồi sau đó uống vào. "Còn Sở Luật thỏa hiệp gì với Hạ gia, hoặc trao đổi cái gì thì anh ta cũng không nói, hiện tại kết quả chính là như vậy, người Hạ gia sẽ không tới nữa."
Lục Khả Ân gật đầu, ông cũng thở dài nhẹ nhõm.
Ông đặt tờ báo lên đùi mình, thật sự tốt nhất đừng có tới. Về sau bọn họ cùng Hạ gia không cần lại giao hảo cái gì, hiện tại ông vẫn còn đau đầu với Giản Thanh Doanh bên kia, bà nói bà nhớ con gái một hai phải trở về, mà ông hiện tại từ nơi nào có thể biến ra một cô con gái cho bà.
“Cẩm Vinh, kêu em gái con về. Mẹ con sẽ sớm về nhà.” Ông nói với Lục Cẩm Vinh đang có chút thất thần ngồi bên cạnh.
“Cẩm Vinh!” Ông lại gọi một câu, cũng đem tờ báo trong tay đặt sang một bên.
Lúc này Lục Cẩm Vinh mới phản ứng lại, cười nói: “Ba, ba gọi con à?”
“Đưa em gái về, mẹ con sẽ sớm về nhà.”
“Vâng, con biết rồi.” Lục Cẩm Vinh cảm giác ấn đường mình căng thẳng, chỉ có thể đồng ý. Đưa em gái về, ha hả, đưa em gái về, anh cũng phải tìmđưa em gái về, nhưng hiện tại em gái còn đang trong phòng chăm sóc đặc biệt ICU, vẫn đang hôn mê bất tình. Muốn đưa về ít nhất cũng phải qua được thời kỳ nguy hiểm mới được, bằng không anh thật sự không dám nói ra thông tin này.
Mà ở bệnh viện, lúc này đã là ngày thứ bảy. Hai người luôn túc trực ở bệnh viện đã có chút nhẹ nhõm, người bên trong tuy rằng chưa có tỉnh lại nhưng các triệu chứng của sự sống vẫn rất vững vàng. Nếu lại qua thêm mấy ngày có lẽ sẽ không có việc gì nữa, mà với tình huống hiện tại hẳn tám chín phần mười miệng vết thương của cô đang chậm rãi lành lại, vỏ đại não hoạt động cũng mạnh hơn trước rất nhiều, có lẽ cũng chỉ ngày mai hoặc ngày môt sẽ tỉnh lại.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc