Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 205

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

Mà hận trong mắt Hạ Dĩ Hiên, Hạ Nhược Tâm nhìn là nhận ra.
Từ nhỏ chị em lớn lên cùng nhau thì còn có gì có thể thoát được cặp mắt Hạ Nhược tâm. Hạ Dĩ Hiên trong lòng nghĩ gì, tính kế gì cô đều đoán được.
“Xin lỗi,” Cô lại hơi nhếch lên cười châm biếm. “Tôi với Sở Luật không có chút hứng thú, đương nhiên tài sản của Hạ gia cũng vậy. Cho nên, cuộc mua bán này…” Giọng cô ồm ồm giống như vẫn ngái ngủ lộ ra cảm giác khó có thể miêu tả, giống như hơi hơi ՐêՈ Րỉ ghê rợn.
“Hạ tiểu thư, điều kiện của cô không đủ để trao đổi, cho nên chúng ta không cần phải nói thêm gì nữa.”
Cô đứng lên, lại cầm lấy đèn pin từ trên mặt đất.
“Cô định làm gì?” Hạ Dĩ Hiên hét lên, giọng giống khó nghe như bị đầy miệng cát.
“Không có gì, tôi đói bụng, muốn ra ngoài ăn cơm.” Hạ Nhược Tâm xoay người đi ra phía ngoài, cô không có bất cứ chút thương hại nào, bởi vì Hạ Dĩ Hiên không đáng.
“Lục Tiêu Họa, cho tôi về, cô cho tôi về…”
“Về làm cái gì…” Giọng Hạ Nhược Tâm đã ở rất xa. Cô quá ghê tởm, tôi đối với cô cũng không thấy có gì thú vị, cũng không biết cô có thấy ghê tởm chính mình không, nhưng tôi cảm giác cô sẽ. Tới ba mình cùng người đàn ông mình thích cô cũng có thể bán đứng, còn có chuyện ghê tởm nào là cô không làm được.
Phía sau Hạ Dĩ Hiên còn kêu khóc đòi về nhưng Hạ Nhược Tâm chỉ cho cô ta sự tối tăm, còn ‘cạch’ một tiếng đóng cửa.
“Lục Tiêu Họa, tao sẽ không bỏ qua cho mày, tao nhất định sẽ không bỏ qua cho mày.”
Bên ngoài Hạ Nhược Tâm nghe được, nhưng có khi nào Hạ Dĩ Hiên buông tha cho cô đâu.
***
Đây là ngày thứ ba Hạ Dĩ Hiên mất tích.
Cũng là ngày thứ ba Hạ Dĩ Hiên bị nhốt nơi này, vẫn mỗi ngày một bát nước, không ૮ɦếƭ đói nhưng lại rất đói bụng, cũng rất khát.
Hạ Dĩ Hiên trước nay đều chưa từng đói như vậy, cũng chưa bao giờ chịu sự khổ sở như vậy. Ban đầu cô còn biết khóc, còn mắng chửi, nhưng hiện tại ngay cả mắng chửi cô cũng không còn sức lực nữa.
Hạ Nhược Tâm cầm lấy một cái bánh bao ăn, chính là bánh bao nơi cô thích trước kia nhưng hiện tại ăn lại không có cảm giác. Cô ném bánh bao xuống đất, Hạ Dĩ Hiên vội vàng bò tới, ngay cả tôn ngôn cũng không cần, trực tiếp cầm lấy bánh bao nhét vào miệng mình giống như sợ người khác sẽ ςướק đi.
Hạ Nhược Tâm lại cắn một miếng, lại cảm cảm giác vô vị. Cô đem bánh báo ném xuống đất, vừa mới chuẩn bị học bộ dáng Hạ Dĩ Hiên giẫm lên nhưng cuối cùng cô không làm được.
Một bàn tay lại thò tới vồ lấy nhét cái bánh bao kia vào miệng.
Hiện giờ dường như Hạ Dĩ Hiên không còn để ý tới tôn ngôn của mình, ngay cả một tia tôn ngôn cũng không nghĩ tới.
Nhìn Hạ Dĩ Hiên như vậy cô lại có suy nghĩ, có phải lúc trước cô cũng ghê tởm khó coi như vậy.
Cô đứng lên, quả nhiên có một số việc cô không làm được.
Hạ Nhược Tâm rốt cuộc không phải Hạ Dĩ Hiên, trong lòng Hạ Nhược Tâm phải trái vẫn luôn có, còn Hạ Dĩ Hiên thì hoàn toàn không biết, ngay cả một chút đạo đức cô ta cũng không có.
Đột nhiên cô có suy nghĩ không tiếp tục trả thù, nhưng cô lại biết cô không thể thả Hạ Dĩ Hiên, giống như lúc trước Hạ Dĩ Hiên sẽ không bỏ qua cho cô.
Giữa bọn họ, không phải ngươi ૮ɦếƭ thì ta mất mạng.
***
“Dĩ Hiên không ở bên cháu sao?”
Hạ Minh Chính lúc này mới không rõ, hiện giờ con gái ông lúc nào cũng nghĩ về Sở Luật, ngoài trừ cậu ấy ra thì nó không có hứng thú với bất cứ thứ gì khác, sao có thể nói đi chơi liền đi chơi, lại còn đi chơi lâu như vậy, điều này không hợp lý.
“Cô ấy không về nhà sao?”
“Đúng vậy, không có.” Hạ Minh Chính đột nhiên sợ hãi, sau ót đã đổ mồ hôi lạnh. “A Luật, liệu Hạ Dĩ Hiên có xảy ra chuyện không?” Hạ Minh Chính lau mặt, không phải lại một lần mất tích chứ, ông thật vất vả mới có một đứa con gái, lại là đứa con gái duy nhất.
Ông tình nguyện con gái mình hư một ít, nói dối ông cũng được nhưng cũng không muốn con gái ông lại xảy ra chuyện.
“Chú Hạ, chú yên tâm đi, chắc không có chuyện gì đâu. Để cháu đi tìm.”
Sở Luật an ủi Hạ Minh Chính, trong lòng anh cũng đang suy nghĩ. Hạ Minh Chính nói Hạ Dĩ Hiên tới nhà anh liền không có về nhà, điện thoại vẫn gọi được nhưng chỉ có tin nhắn nói lại.
Đúng là tính cách của Hạ Dĩ Hiên.
Hạ Dĩ Hiên, anh quá hiểu cô gái này. Cô gái này từ nhỏ được chiều hư, lúc ấy anh cũng chiều cô, có chút tùy hứng ở cô quả thực đều do anh mà hình thành.
Cho nên theo tính tình của cô, ngay lúc này không có khả năng sẽ theo kẻ nào, ít nhất cô sẽ đánh tiếng cho anh biết, cũng sẽ thường xuyên xuất hiện trước mặt anh.
Anh lấy điện thoại gọi cho Hạ Dĩ Hiên, quả nhiên giống như Hạ Minh CHính nói, hiện tại chỉ có một câu được ghi âm lại.
“Xin chào, tôi là Hạ Dĩ Hiên, hiện tại thôi đang nghỉ phép, nếu bạn cần gì xin để lại lời nhắn.”
Giọng từ máy móc lạnh băng, anh buông điện thoại, ngón tay chậm rãi đặt lên trên ngón áp út nhẹ nhàng xoa dấu vết chiếc nhẫn kia. Tình huống thật không bình thường.
Anh lại gọi tới một dãy số, tìm người mất tích thì tìm tới người này là phù hợp nhất.
“A lô, Tam ca, là tôi. Anh giúp tôi tìm một người.” Anh cầm lấy áo khoác mặc vào, chiệu này có khả năng có quan hệ với anh, cho nên anh cần đi ra ngoài xem có tìm kiếm được hay không.
“Tổng giám đốc, ngài muốn đi ra ngoài?” Thư ký Tiểu Trần vội vàng đứng lên. “Nửa tiếng nữa không phải có cuộc họp sao?”
Sở Luật đưa tay nhìn đồng hồ một chút, nửa giờ có lẽ không đủ.
“Tạm thời cứ họp trước đi. Đúng rồi,” anh phân phó với thư ký Tiểu Trần một chút. “Sắp tới tôi có chút chuyện, các công việc cứ làm bình thường, nếu cần thiết tìm Đỗ Tĩnh Đường.”
“Dạ.” Thư ký Tiểu Trần nhớ kỹ, cũng đánh dấu lên lịch trình của tổng giám đốc. Hiển nhiên không có tổng giám đốc bọn họ cũng có thể bớt áp lực đi mấy ngày.
Sở Luật mở tháng máy, anh vừa muốn đi vào thì một người khác cũng vào theo, đúng là Hạ Nhược Tâm.
“Cô muốn đi xuống?” Tầm mắt Sở Luật ngừng trên đỉnh đầu cô, anh phát hiện giày của cô không quá sạch sẽ, dưới đế giày có chút bùn, ở nơi này có chỗ nào có bùn đất cho cô giẫm.
Hạ Nhược Tâm không chú ý tới sự đánh giá của Sở Luật, cô ôm chặt tài liệu vào lòng, trả lời: “Tống giám đốc, tôi phải đem tài liệu xuống tầng mười lăm sao chụp.”
Sở Luật không nói gì nữa, lúc này vừa lúc thang máy xuống tới lầu một, Sở Luật đi ra trước, sau đó là Hạ Nhược Tâm. Hạ Nhược Tâm ôm tài liệu đi tới một thang máy khác, tầm mắt Sở Luật vẫn luôn không ngừng chú ý tới giày của cô, Hạ Nhược Tâm có lẽ không biết trên giày cô có một thứ hình như là thứ trên quần áo của Hạ Dĩ Hiên.
Anh xoay người đi ra ngoài nhưng khuôn mặt vẫn thập phần tối tăm.
Anh lại lấy điện thoại, đặt ở bên tai: “Tam ca, thế nào, có tin tức gì không? Vẫn không có à. Tôi biết. Còn có, Tam ca, anh lại điều tra giúp tôi một người, xem gần đây cô ta đi nơi nào làm gì, tôi cảm giác chuyện này có liên quan tới cô ta.”
Nói xong anh lại đem điện thoại thả lại trong túi. Thật tình anh không hy vọng chuyện sẽ như anh tưởng tượng, nếu không mặc kệ là Lục gia, Hạ gia hay Sở gia cuối cùng nhất định sẽ làm đến long trời lở đất.
Mà trước sau anh đều không rõ, rốt cuộc vì sao Lục Tiêu Họa lại có nhiều hận ý với Hạ Dĩ Hiên như vậy. Đúng vậy, chính là hận, dù Lục Tiêu Họa che giấu tốt nhưng anh đã biết.
Ngồi trên xe, anh lấy một điếu thuốc đốt lên.
Sau đó lấy điện thoại tìm tới số của Lục Cẩm Vinh, vừa mới bấm gọi đi anh lại ngắt điện thoại, đưa điện thoại ném sang một bên, sau đó lại lấy một điếu thuốc. Trong lòng có một chút áp lực ngay cả anh cũng không biết từ đâu ra khiến anh có chút hô hấp khó khăn.
***
Hạ Nhược Tâm xuống xe, cô ngẩng đầu nhìn bầu trời, dường như trời sắp mưa.
‘Cạch’ một tiếng, cô mở cửa. Hạ Dĩ Hiên bên trong vừa nghe thấy âm thanh này đã vội vàng đứng dậy. Hạ Nhược Tâm đi tới, đây là ngày thứ mười Hạ Dĩ Hiên bị giam. Quãng thời gian mười ngày đủ để tra tấn một người thành con chó, cũng có thể đem tôn ngôn một người giẫm đạp, nhưng cuối cùng Hạ Dĩ Hiên ở trước mặt Hạ Nhược Tâm vẫn tỉnh táo, không bị thương tới một sợi lông, chỉ hôi hám bẩn thỉu.
Hạ NHược Tâm không rạch mặt cô ta, cũng không đánh gãy xương đùi cô ta, thậm chí cũng không bỏ đói cô ta tới ૮ɦếƭ.
Cô ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm kẻ trước mặt chật vật khó khăn, rất giống một mụ điên. Có lẽ cô chưa từng nghĩ sẽ làm gì với Hạ Dĩ Hiên, gã đàn ông cô tìm để Hi*p Hạ Dĩ Hiên cũng sẽ thật sự không động thủ, còn lúc này cô vẫn là làm không được. Một mạng người, cô không tàn nhẫn như vậy.
Cô Gi*t không được Tống Uyển, cũng đồng dạng Gi*t không được Hạ Dĩ Hiên.
Hạ Dĩ Hiên đáng ૮ɦếƭ nhưng Hạ Minh Chính, Thẩm Ý Quân thì sao? Mặc kệ Hạ Dĩ Hiên là do Lục Tiêu Họa Gi*t hay là Hạ Nhược Tâm Gi*t. Gi*t người không đơn giản như vậy, cuối cùng họa vẫn là đổ lên người nhà.
Một người cho cô tình thương của mẹ - Giản Thanh Doanh, còn một người là mẹ ruột của cô.
Cô từ trong người mình lấy ra một con dao gọt qua hỏa, sau đó đi tới. Hạ Dĩ Hiên vừa thấy con dao gọt hoa quả trong tay Hạ Nhược Tâm lại hét lên. Cô ta giãy giụa, bò lung tung trốn tránh.
Mà lúc này Tam ca nghe xong điện thoại liền gọi ngay cho Sở Luật.
“Sở Luật. Người anh muốn tìm đã tìm thấy rồi…”
Lúc Thẩm Vi tiến vào Tam ca vừa vặn ngắt điện thoại, cô đi tới cầm chiếc ly trên bàn, ngồi trên ghế bập bênh mình thính nhất bắt đầu nhẹ nhàng đung đưa.
“Tam ca, vừa rồi là ai gọi điện thế? Rất ít khi thấy anh cùng người khác nói nhiều như vậy.”
“Là Sở Luật.” Tam ca tiến lại ngần ngồi xổm trước mặt Thẩm Vi. “Anh ta nhờ anh tìm giúp một người.”
“À…” Thẩm Vi không có hứng thú. Cô nhắm mắt lại, ly rượu vang đỏ trong tay không uống một ngụm, ghế bập bênh thỉnh thoảng kêu kẽo kẹt, tiếng vang đều đều như ru người ngủ.
“Anh ta muốn tìm ai?” Kỳ thật Thẩm Vi chỉ thuận miệng hỏi, cũng không suy nghĩ nhiều.
“Không phải nhân vật lớn.” Tam ca kéo chăn lên người Thẩm Vi. “Là Hạ Dĩ Hiên.”
‘Choang’ một tiếng, ly rượu vang trong tay Thẩm Vi rơi xuống đất, chiếc ly nháy mắt vỡ tan tành, thậm chí có không ít chất lỏng màu đỏ bắn lên người cô.
Tam ca cũng khi*p sợ.
Thẩm Vi đột nhiên ngồi dậy.
“Hạ Dĩ Hiên, là em gái Hạ Nhược Tâm sao?”
“Đúng vậy.” Tam ca bị Thẩm Vi đột nhiên kích động dọa sợ. “Sao thế?”
Cô có chỗ nào không thoải mái sao, anh vội đưa tay đặt lên trán Thẩm Vi. Thẩm Vi đột nhiên nắm lấy tay anh, hét một cái rồi kéo anh đứng lên chạy ra ngoài.
“Em muốn đi đâu?”
Tam ca chạy theo cô, ngoài trời gió lớn sắp mưa, nếu cô bị dính mưa thì không tốt chút nào, thân thể cô dưỡng lâu như vậy vẫn chưa khỏe hẳn.
Thẩm Vi bỗng nhiên dừng bước, cô xoay người, biểu tình trên mặt cũng đanh lại.
“Tam ca, Hạ Dĩ Hiên là em bắt đi.”
“Em nói cái gì?” Tam ca không tin điều mình nghe được. “Em bắt Hạ Dĩ Hiêm làm gì?”
“Không phải em, là Nhược Tâm.” Thẩm Vi lại xoay người chạy ra ngoài, hy vọng còn tới kịp.
Tam ca vẫn không hiểu lắm, nhưng anh cảm thấy việc này nên nói cho Sở Luật một tiếng mới được. Hạ Nhược Tâm sao lại muốn bắt Hạ Dĩ Hiên, Hạ Nhược Tâm giống như một cái bánh bao mềm, khi Hạ Dĩ Hiên giả ૮ɦếƭ trở về Hạ Nhược Tâm còn không động tay trả thù, Thẩm Vi sẽ làm nhưng bánh bao mềm Hạ Nhược Tâm tuyệt đối không có khả năng.
Anh vừa chạy vừa gọi cho Sở Luật, nhưng chuông kêu lâu mà không có ai nhận.
Nhận, mau nhận đi.
Tam ca không biết vì cái gì lại có cảm giác không tốt lắm, mà lúc này Thẩm Vi đã lên xe, Tam ca chạy vài bước đến nơi, kéo ra cửa xa, anh cũng không đoạt lấy tay lái. Thẩm Vi lái xe rất nhanh, lúc này trời đã đổ mưa to, nước mưa thỉnh thoảng bắt vào cửa kính xe thành từng dòng mờ mịt.
Tam ca vẫn luôn gọi điện cho Sở Luật nhưng vẫn không có người nghe.
Sắc mặt Thẩm Vi rất trầm tĩnh, thậm chĩ tĩnh tới mức đáng sợ. Tam ca hiện tại không một chút nghi ngờ lời nói của Thẩm Vi, đúng thật là cô bắt đi, con đường này đúng là đi tới nơi đang giữ Hạ Dĩ Hiên.
Lúc này, Sở Luật đứng trước một gian nhà kho bỏ hoang đã lâu. Trời đã mưa rất to, bầu trời âm u, nước không ngừng trút xuống, anh dừng xe bên đường, tiếng điện thoại vang chìm nghỉm trong tiếng mưa.
Anh đặt tay lên cửa, là nơi này.
Anh dùng sức, cửa bị đẩy về phía trước một chút.
Ánh sáng không sáng lắm từ bên ngoài lan khắp phòng, bỗng nhiên Sở Luật trừng lớn hai mắt.
“Lục Tiêu Họa, đừng làm bậy!”
Một tiếng này khiến tay Hạ Nhược Tâm run lên, ngay cả con dao gọt hoa quả cũng suýt chút nữa rơi xuống đất,
Cũng một tiếng này khiến Hạ Dĩ Hiên hét lên với anh:
“Anh Luật, cứu em. Cô ta điên rồi, cô ta là kẻ điên, cô ta muốn Gi*t em.”
Hạ Nhược Tâm thu tay lại, kẽ tay cô là một sợi tóc của Hạ Dĩ Hiên.
“Lục Tiêu Họa, buông dao xuống!”
Sở Luật tiến về phía trước một bước, sợ Lục Tiêu Họa đâm dao vào người Hạ Dĩ Hiên. Nửa năm trước một cảnh kinh hãi này chẳng lẽ lại lặp lại, chẳng lẽ chuyện đã xảy ra với Tống Uyển lúc này đây thật sự phát sinh ở trên người Hạ Dĩ Hiên.
Hạ Nhược Tâm nắm chặt con dao gọt hoa quả, sau đó ngẩng mặt lên. Cô không điên cũng không cuồng loạn, thậm chí cô rất bình tĩnh, bình tĩnh không giống như một hung thủ Gi*t người. Đúng vậy, cô không phải, trước nay cô đều không phải, bởi vì trước nay cô đều không có lỗi với ai.
“Lục Tiêu Họa, hãy nghĩ tới cha mẹ cô, hãy nghĩ tới Lục gia.” Sở Luật lại tiến về phía trước một bước, nằm tay anh cũng nắm chặt lại, hôm nay anh tuyệt đối không thể để Lục Tiêu Họa động tới Hạ Nhược Tâm ở chỗ này, bằng không hậu quả không phải cô ấy có thể thừa nhận.
“Nhưng tôi muốn Gi*t cô ta, làm sao bây giờ?” Hạ Nhược Tâm lắc con dao gọt hoa quả trên tay, rồi lại chuyển qua cổ Hạ Dĩ Hiên, chỉ cần nhẹ nhàng một chút yết hầu Hạ Dĩ Hiên sẽ bị cắt đứt, máu cũng sẽ trào ra.
Hạ Dĩ Hiên sợ hãi không dám cử động, cô run rẩy, cơ bắp cũng cừng đờ, đôi mắt không ngừng nhìn Sở Luật. Cứu cô, cứu cô, nhất định phải cứu cô, cô còn chưa muốn ૮ɦếƭ.
Sở Luật dừng bước chân: “Trước tiên cô cứ buông cô ấy ra, trên đời này để giải quyết mọi việc không phải chỉ có một cách, mà Gi*t người là cách ngu ngốc nhất.
Trong mắt anh hiện tại chỉ thấy Hạ Dĩ Hiên sợ hãi, lại không phát hiện sự thê lương ẩn trong hai mắt Hạ Nhược Tâm.
Đúng vậy, trên đời này để giải quyết mọi chuyện không chỉ có một phương pháp, nhưng cô cũng chỉ có thể làm như vậy.
Cô dí sát con dao gọt hoa quả vào cổ Hạ Dĩ Hiên. Cô chờ Sở Luật tới gần, cũng chờ hành động tiếp theo của anh, cô hy vọng ánh mắt của anh sẽ nhìn cô mà không phải nhìn tới Hạ Dĩ Hiên đang như một con chó.
Nhưng là, hoàn toàn không như vậy.
Trong mắt anh không có cô, trong lòng anh cũng không có cô, hiện tại anh tiếp cận cũng vì Hạ Dĩ Hiên, cũng vì cứu Hạ Dĩ Hiện. Lúc cô bị đánh gãy chân, lúc cô bị hủy khuôn mặt, lúc cô không còn giọng nói vì cái gì anh lại không cứu cô. Cô bị đẩy xuống biển, bị cá dưới biển cắn xé da thịt, bị nước biển nhấn chìm, vì cái gì anh lại không cứu cô. Mà hiện tại cô mới rõ ràng.
Hóa ra cuộc đời này của cô chỉ có một người thân chân chính là Tiểu Vũ Điểm, nhưng đứa con đáng thương của cô đã sớm không còn. Cô cố gắng nhịn xuống nước mắt chua xót chực trào ra nơi khóe mắt, cô nhếch môi cười lạnh lùng nhưng vết thương trong lòng lại lớn hơn.
Hạ Nhược Tâm không cử động, Hạ Dĩ Hiên cũng không dám cử động, sợ là chỉ cần khẽ động thì cổ đã bị dao cắt đứt.
Sở Luật bỗng nhiên vươn tay ςướק con dao Hạ Nhược Tâm đang nắm chặt, kỳ thật không cần anh lấy Hạ Nhược Tâm đã chuẩn bị đưa anh. Muốn thì liền đem đi đi, cục diện như vậy còn có ý nghĩa gì nữa.
“Anh Luật, anh Luật…” Hạ Dĩ Hiên ngã nhào vào lòng Sở Luật, đôi tay bẩn thỉu cũng ôm chặt lấy quần áo của anh: “Anh Luật, cô ta muốn Gi*t em, cô ta muốn Gi*t em.”
“Không sao rồi.” Sở Luật trấn an cô gái giống như ăn mày này trong lòng иgự¢, anh cũng không đẩy ra, tay vẫn nắm chặt con dao gọt hoa quả. Lúc này Hạ Nhược Tâm chỉ hơi rũ lông mi, không ai biết ẩn sau mái tóc là khuôn mặt như thế nào.
Đột nhiên Hạ Dĩ Hiên xoay người đánh tới Hạ Nhược Tâm cách đó không xa.
“Con mụ điên!” Cô hét choi tai, tuy rằng mấy ngày đói bụng nhưng sức bổ nhào vào một người vẫn còn.
“Dĩ Hiên.” Sở Luật đưa tay kéo Hạ Dĩ Hiên, trầm giọng nói. “Anh đưa em đi bệnh viện trước đã, chuyện này tin rằng Lục gia sẽ phải bồi thường cho em.”
Nhưng Hạ Dĩ Hiên như thế nào có thể buông tha Hạ Nhược Tâm, cô ta dám, vậy mà cô ta cũng dám đối đãi với cô như một con chó.
Cô giống như bị điên, dùng đôi tay không có nhiều sức đánh đấm Hạ Nhược Tâm trên mặt đất.
Hạ Nhược Tâm không phải không thể cử động, mà cô đã không biết mình còn cần sống vì điều gì. Bởi vì cô báo không được thù.
Cô nhớ Tiểu Vũ Điểm của cô, cô nghĩ bé ở nơi đó một mình sẽ rất cô đơn, rất sợ hãi.
Sở Luật lại dùng sức kéo Hạ Dĩ Hiên lại, Hạ Dĩ Hiên quay đầu ôm chặt tay Sở Luật, đột nhiên cô kéo tay Sở Luật về phía trước.
‘Phập’ một tiếng, hình như có âm thanh gì rất nhỏ rất nhỏ, rồi tới tiếng hét chói tai của Hạ Dĩ Hiên, cánh tay cô cũng nắm lấy tay Sở Luật sợ hãi, trong lúc nhất thời Sở Luật cũng không cảm nhận được mình vừa làm gì.
Thân thể Hạ Nhược Tâm co lại, Sở Luật buông lỏng tay, cúi đầu nhìn cô gái cuộn tròn trên mặt đất. Đột nhiên anh cảm thấy hốc mắt cay cay, không biết vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Anh Luật, chúng ta đi.” Hạ Dĩ Hiên vươn tay ra. “Anh xem, anh đã khiến con dao cắt vào tay em.” Quả nhiên có thể thấy trên cái tay đen thui vì bẩn xác thật có một vết thương.
Sở Luật ϲởí áօ của mình ra khoác lên người Hạ Dĩ Hiên: “Đi thôi, anh đưa em tới bệnh viện.”
“Anh Luật, đã gần ba ngày em không được ăn, em không đi được.” Hạ Dĩ Hiên khó chịu nói, thỉnh thoảng còn cố tình để lộ cánh tay vừa mới bị Sở Luật đâm bị thương.
“Em muốn đi nhưng không còn sức nữa. Anh Luật, em khó chịu ૮ɦếƭ mất…”
Nói, cô nhắm hai mắt lại ngã lên người Sở Luật. Sở Luật một tay đỡ cô, một tay tìm điện thoại muốn gọi cho Lục Cẩm Vinh đến đón em gái mình về.
Nhưng anh tìm nửa ngày lúc này mới nhớ, điện thoại anh để ở trên xe.
Trước tiên là đưa Hạ Dĩ Hiên về đã, còn may không có chuyện lớn xảy ra, bằng không sợ là sẽ một phát không thể vãn hồi.
Anh bế Hạ Dĩ Hiên lên, nhưng không biết vì sao bước chân lại do dự. Đôi mắt đen ám ám, cuối cùng vẫn xoay người đi ra ngoài. Vài chục năm sau mỗi lần nhớ tới cảnh này anh đều thấy đau đớn muốn ૮ɦếƭ, đau triệt nội tâm.
Hạ Nhược Tâm mở hai mắt, cô run rẩy vươn tay, trên tay dính dầy màu. Con dao gọt hoa quả kia đã cắm vào bụng cô, giống như cắm vào bụng Tống Uyển lúc trước.
“Sở Luât, tôi hận anh…” Cô nói thầm, ánh mắt ௱ôЛƓ lung, cơ thể dần dần lạnh đi. Cô biết mạng sống của mình đang không ngừng mất đi. Sống khó khăn như thế chính cô cũng không muốn, nếu có thể cô mong được ૮ɦếƭ đi. Cô nhớ Tiểu Vũ Điểm, nhớ đứa con đã cùng cô chịu đựng quá nhiều đau khổ kia.
Tiểu Vũ Điểm, nói cho mẹ, có phải lên thiên đường sẽ không đau, không có tổn thương phải không.
Tiểu Vũ Điểm, mẹ rất đau, nhưng mẹ không sợ, mẹ sắp được gặp con rồi, về sau chúng ta không bao giờ phải tách ra nữa, có phải không.
“Nhược Tâm! Hạ Nhược Tâm!”
Thẩm Vi vội vã chạy tới.
“Nhược Tâm…” Cô vừa thấy có người nằm trên mặt đất đã cảm giác muốn ngừng thở.
Cô ngồi xổm thân mình xuống lay lay Hạ Nhược Tâm, trên tay cô sao lại có máu, cô ấy bị thương sao?
Tam ca vội vàng dỡ người đang nằm trên mặt đất, khuôn mặt xa lạ: “Đây không phải Hạ Nhược Tâm mà?”
“Không, là cô ấy, cô ấy là Hạ Nhược Tâm.” Thẩm Vi vội vàng đi tới đặt tay lên mặt Hạ Nhược Tâm, sao mặt cô ấy lại nhợt như vậy? Làm sao bây giờ, dù vẫn bình tĩnh nhưng lúc này Thẩm Vi thật sự sợ hãi, nước mắt cô không tự chủ được lăn xuống. “Lúc em gặp cô ấy cũng khi*p sợ, rốt cuộc là gương mặt khác nhưng cô ấy thật sự là Hạ Nhược Tâm.”
“Nhược Tâm nói, cô ấy bị thương nặng, khuôn mặt bị hủy hoại cho nên bác sĩ đã làm lại mặt cho cô ấy. Nhưng mặc kệ biến thành bộ dáng gì cô ấy vẫn là Hạ Nhược Tâm, khuôn mặt có thay đổi nhưng hàng lông mi vẫn vậy, vẫn rất dài, còn có…” Cô kéo ống tay áo Hạ Nhược Tâm, trên cánh tay có một vết sẹo nho nhỏ. “Tam ca, anh xem, vết sẹo này là lúc bọn em còn ở đảo đãi vàng bị đá cắt vào, lúc ấy em còn nói đùa, cái sẹo này nhất định phải giữ lại, không phải ai cũng có vận may như bọn em, còn có thể từ đảo đãi vàng trở về.”
“Tam ca, cô ấy bị sao vậy?” Thẩm Vi hỏi, cô thấy sắc mặt Tam ca không được tốt.
“Không có việc gì.” Tam ca ϲởí áօ choàng lên người Hạ Nhược Tâm, bế cô lên không để Thẩm Vi nhìn thấy con dao gọt hoa quả đang cắm vào bụng cô.
Cô gái trong lòng иgự¢ anh lúc này dường như đã không còn hơi ấm, có lẽ tính mạng cô ấy đang từng giọt từng giọt xói mòn.
“Thẩm Vi…” Lúc này Hạ Nhược Tâm mở hai mắt, cô vươn tay, Thẩm Vi cũng nắm chặt lấy tay cô, sau đó nước mắt cô lăn dài.
“Nhược Tâm, em yên tâm, em sẽ không sao cả. Em quên rồi sao? Em còn có Tiểu Vũ Điểm.” Thẩm Vi nắm chặt tay cô, sợ cô sẽ vứt bỏ mạng sống.
“Khuông, không cần…” Môi đỏ Hạ Nhược Tâm lúc này đã tái nhợt, mặt cô cũng vậy, trắng bệch như một tờ giấy.
“Tiểu Vũ Điểm…” Cô mở hai mắt, cười thảm. Giữa đau đớn có cảm giác giải thoát. “Tiểu Vũ Điểm đã không còn nữa, em muốn đi với bé, cho nên…” Cô lắc đầu với Tam ca.
“Tam ca, đừng cứu em. Cứ để em ૮ɦếƭ, đem thiêu em, mang xương cốt em rải xuống biển, như vậy em có thể tìm được Tiểu Vũ Điểm.”
Thẩm Vi cùng Tam ca đều căng thẳng, cũng sửng sốt tê tái.
Tiểu Vũ Điểm không còn nữa, cái gì cũng không còn nữa.
Hạ Nhược Tâm muốn nói gì đó, nhưng miệng vừa mở đã ộc ra máu, cô khẽ mỉm cười.
Thật tốt, thật tốt… Sau này sẽ không đâu nữa, cũng sẽ không khổ…
Thật tốt, trên đời này vốn dĩ không nên tồn tại Hạ Nhược Tâm…
Tam ca lái xe rất nhanh, xe bay trong làn mưa, từng giọt nước to đập vào xe như những nắm đấm.
Thẩm Vi vẫn nắm chặt tay Hạ Nhược Tâm, tay cô càng ngày càng lạnh.
Tam ca ôm Hạ Nhược Tâm bước nhanh, khắp người bọn họ bị nước mưa xối vào, những giọt nước táp lên mặt so với băng còn lạnh hơn, so với sương còn khiến người thấy lạnh lẽo hơn, so với tuyết còn khiến bọn họ tái nhợt hơn.
“Bác sĩ Cao Dật, có một bệnh nhân mới đến, tình huống rất khẩn cấp, cần anh mổ chính.”
Một y tá vội vàng chạy tới báo cho Cao Dật.
“Được, tôi tới ngay lập tức.” Cao Dật đứng lên, anh xem đồng hồ trên cổ tay, lúc này bước chân anh cũng vội vàng bước.
Vào phòng phẫu thuật, anh thay quần áo tiệt trùng, cũng nghe bác sĩ nói tình huống của bệnh nhân.
“Không quá tốt.” Một bác sĩ xem kết quả xét nghiệm nói: “Là bị vật sắc nhọn đâm vào giữa khoang bụng khiến gan tổn thương, mất nhiều máu, khả năng các иộι тạиg khác cũng bị thương, nhưng mất nhiều máu là chắc chắn.”
Cao Dật đi vào phòng phẫu thuật, lúc này toàn bộ đèn đã được bật lên. Anh đi tới xem xét miệng vết thương của bệnh nhân, quả nhiên là νũ кнí sắc bén. Đây là tự sát hay gì mà lại bị thương nghiêm trọng như vậy?
“Chuẩn bị phẫu thuật.” Cao Dật nói với các bác sĩ bên cạnh một câu, liền bắt đầu phẫu thuật. Hiện tại anh cũng không biết người bệnh này trông như thế nào, tên họ là gì… với anh mà nói đây là một người bệnh, không có liên quan tới anh.
Phẫu thuật rất phức tạp, suốt năm giờ trôi qua bọn họ vẫn ở bên trong phòng phẫu thuật, bên ngoài Thẩm Vi cùng Tam ca đang nôn nóng chờ đợi.
“Không sao đâu.” Tam ca nắm chặt tay Thẩm Vi, anh cũng đang tự trách mình.
“Anh xin lỗi…” Giọng Tam ca có chút khó khăn, anh không tốt, lúc trước cũng không điều tra cho rõ không thì nhất định sẽ biết việc này là Thẩm Vi làm, nếu anh có thể suy nghĩ sâu một chút có lẽ sẽ không phát sinh chuyện như vậy.
“Tam ca, không liên quan tới anh.” Thẩm Vi lắc đầu với anh. Bọn họ không ai nghĩ tới chuyện sẽ như vậy, Sở Luật lại đi tìm Tam ca hỗ trợ, nếu không phải Tam ca sẽ không có ai tìm được nơi đó, bằng không lúc trước cô sẽ không đem người an bài tại đó.
Tam ca không dám khuyên Thẩm Vi cái gì, ngay cả một câu an ủi anh cũng không nói nên lời. Hạ Nhược Tâm bị thương nghiêm trọng như nào không phải anh không nhận ra, anh thật sự hy vọng mạng sống cô gái này lớn một chút để có thể tránh được kiếp nạn này.
Cuối cùng, đèn phòng phẫu thuật tắt.
Sau đó vài bác sĩ đi ra, tuy bọn họ đều mang khẩu trang, không thấy rõ khuôn mặt nhưng có thể cảm thấy họ rất mệt mỏi. Ca phẫu thuật này không dừng nghỉ đã gần bảy tiếng đồng hồ.
Cao Dật đi ra ngoài, anh vừa ngẩng đầu liền thấy hai người quen.
“Tam Ca, Thẩm Vi?”
Anh nheo lại hai mắt, sao bọn họ lại ở nơi này? Bênh nhân bên trong là người quen của bọn họ?
Cao Dật tháo khẩu trang lộ ra gương mặt trước Thẩm Vi cùng Tam ca.
“Cao Dật?” Thẩm Vi cũng sửng sốt nhưng hiện tại còn không phải là thời điểm để ôn chuyện.
“Cô ấy thế nào?” Cô vội đứng lên nhưng thời gian có chút lâu, chân cô đã tê rần, Tam ca vội vàng đưa tay đỡ lấy cô.
Cao Dật vừa định nói chuyện, cửa phòng phẫu thuật lại mở ra, mấy y tá cẩn thận đẩy ra một giường bệnh, trên đó là Hạ Nhược Tâm đang mang theo bình dưỡng khí.
Bọn họ đi rất nhanh, Thẩm Vi vừa định muốn tiến lên Cao Dật đã đưa tay ngăn cản cô lại.
“Hiện tại vẫn chưa qua thời kỳ nguy hiểm. 48 tiếng sau khi phẫu thuật mới là thời kỳ quan trọng.” Cao Dật than một tiếng, anh không nói quá nhiều nhưng Thẩm Vi cùng Tam ca là người thông mình, bọn họ đều hiểu được.
“Hai người theo tôi.” Cao Dật xoay người dẫn Thẩm Vi và Tam ca vào văn phòng của mình. Tình huống hiện tại ai cũng không làm được gì nữa, chỉ có thể chờ, chờ thời gian, chờ số mệnh, cũng là chờ kỳ tích.
Sau đó không lâu Thẩm Vi cùng Tam ca đã ngồi trong văn phòng Cao Dật, Cao Dật rót nước mời hai người.
Tam ca nhận lấy, cũng không uống mà đưa cho Thẩm Vi.
Thẩm Vi cầm ly nước, ngón tay lạnh ngắt nhờ ly nước nóng này mà có một chút độ ấm.
Cao Dật biết bọn họ muốn hỏi cái gì, cũng biết bọn họ đang chờ cái gì. Anh cũng cầm ly nước, lúc này bởi vì quá mệt mỏi phẫu thuật trong thời gian dài ngón tay anh cũng đã không còn cảm giác.
“Con dao gọt hoa quả kia đâm vào vị trí rất quan trọng, khiến gan bị tổn thương, còn cả lá lách. Đây đều là những bộ phận quan trọng, phẫu thuật lâu như vậy là tôi cố gắng hết sức bảo vệ tính mạng cho người bệnh. Nhưng dù như vậy cô ấy vẫn chưa thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm, 48 giờ sau nếu cô ấy còn sống thì chính là mạng cô ấy lớn, nếu không thể tôi chỉ có thể nói chúng tôi đã cố gắng hết sức.”
“Sao anh có thể nói vô trách nhiệm như vậy?” ‘Cạch một tiếng, ly nước trong tay Thẩm Vi đổ xuống bàn.
“Hết sức cũng chưa đủ, phải giữ được, nhất định phải giữ được, nhất định phải cứu sống được cô ấy.”
“Tôi xin lỗi.” Cao Dật lắc đầu: “Mặc kệ bên trong là ai, hiện tại chúng ta có thể làm chính là chờ.”
Thẩm Vi hít sâu một hơi, đôi tay run rẩy của cô lại nắm chặt chiếc ly trên bàn, ly vẫn còn hơi ấm nhưng cô hiện tại đã sắp không cảm giác được.
“Cao Dật, anh biết cô ấy là ai không?”
Cao Dật lắc đầu: “Mặc kệ là ai cũng giống nhau, cũng là bệnh nhân.”
Thẩm Vi cười, khóe mắt bắt đầu đỏ lên:
“Cao Dật, đấy là Hạ Nhược Tâm.”
Thần sắc Cao Dật thay đổi một chút, môi anh khẽ mấp máy, sau đó anh đưa cốc nước lên môi, một ngụm lại một ngụm uống nước lạnh thấu xương.
“Thẩm Vi, đùa như vậy không buồn cười.”
Thẩm Vi cười thảm: “Tôi cũng hy vọng đây là đùa, nhưng cô ấy là Hạ Nhược Tâm, là Hạ Nhược Tâm.”
Đúng vậy, đây là sự thật. Trên đời này biết thân phận thực sự của Lục Tiêu Họa cũng chỉ có vài người, mà Thẩm Vi là một trong số đó.
Cao Dật đặt ly trong tay xuống, anh đứng lên đi nhanh ra ngoài.
Bên trong phòng cách ly, lúc này một đống máy móc vây quay bệnh nhân, trên người cô cắm đủ các loại ống, hiện tại ngay cả tiếng hít thở đã sắp không còn.
Anh đặt tay lên cửa kính phòng bệnh, đây là phòng bệnh vô trùng, ngay cả bọn họ cũng không thể tùy tiện đi vào. Mà giống như theo lời nói của anh, 48 giờ tới mới là cuộc chiến thực sự của cô.
“Nhược Tâm…”
Anh nói khẽ, mà mỗi lần nói cái tên này ra lại khiến trái tim vốn mạnh mẽ của anh xé rách đau đớn. Tại sao lại như vậy, sao lại ra dạng này…
Đây rõ ràng là người khác, không phải Nhược Tâm, nhưng anh cũng biết chắc chắn Thẩm Vi không phải là người có thể nói đùa như vậy.
Nhưng giống như lúc nãy anh đã nói, giữ được mạng chính là kỳ tích, còn mất mạng chỉ có thể hói bọn họ đã cố gắng hết sức.
Lúc này bên trong bệnh viện, chỉ có vài người bọn họ thức trắng đêm không ngủ.
“Mọi việc là như vậy.” Thẩm Vi nhẹ nhàng thở ra. “Đây đều là Nhược Tâm nói với tôi, nhưng thứ khác cô ấy cũng không nói nhiều, nhưng tôi biết thương tổn lúc đó nhất định nghiêm trọng hơn so với lời nói của cô ấy nhiều.”
“Tôi biết rồi.” Cao Dật đứng lên, sắc mặt anh trầm ám, anh đưa tay nhét vào túi, sau đó có chút thẫn thờ, ngẩng đầu nói:
“Lúc ấy dây thanh quản của cô bị thương tổn, cơ thể suy nhược nghiêm trọng, hai chân bị đánh gãy xương, toàn bộ khuôn mặt bị hủy hoại, nhiều bộ phận bên trong bắt đầu suy kiệt.”
“Anh biết?” Thẩm Vi đột nhiên đứng lên, gần như hét lên với anh: “Anh biết, vậy vì sao anh không giúp cô ấy? Vì sao lại để cô ấy tới cục diện này? Anh biết? Vì sao lúc phẫu thuật vừa rồi không cứu cô ấy?”
Tam ca thấy Thẩm Vi kích động vội vàng ôm lấy cô.
“Có thuốc lá không?” Cao Dật hỏi Tam ca.
Tam ca lấy từ trong túi một bao thuốc ném lên trên bàn.
Cao Dật lấy ra một điếu đặt lên miệng, nhày mắt mùi vị thuốc lá khiến miệng cùng phổi anh tê mỏi.
Anh một ngụm uống một ngụm, khóe môi cũng run run. “Lúc ấy Lục Cẩm Vinh mang đến một người bị thương nặng, chính là cô ấy. Lúc ấy có lẽ cô ấy nhận ra tôi nhưng không nói cho tôi biết cô ấy là Hạ Nhược Tâm.”
Rõ ràng cô không muốn nhận anh, bằng không anh không có khả năng không biết. Thân phận của cô cô không nhận, mà anh cũng không nhận ra cô.
Tam ca xoa vai an ủi Thẩm Vi.
“Không thể trách Cao Dật. Chắc Nhược Tâm không muốn anh ấy biết. Anh nghĩ,” anh bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, “Nếu không phải cô ấy nhờ em hỗ trợ cũng sẽ không để em biết, ít nhất anh cũng không biết.”
Ai nói tính tình cô gái này giống bánh bao, cô căn bản là con lừa ưa nặng, khi mình đã quyết định thì cho dù tan xương nát thịt cũng không có khả năng từ bỏ. Đúng vậy, hiện tại nói cô tan xương nát thịt cũng không khác biệt lắm.
“Có nên báo cho Lục gia không?”
Nửa ngày sau, Tam ca hỏi tới.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc