Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 20

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

Mà Đỗ Tĩnh Đường khinh thường một chút, cô gái, đây là trong phòng, cũng không phải Sahara, nào có hạt cát.
Phụ nữ không phải đều thích dùng nước mắt tranh thủ đồng tình sao? Mà vì sao cô không cho anh họ biết, nếu như đổi thành anh ta, anh ta đã khóc thành một thác nước lớn.
Sở Luật buông tay của mình xuống, mắt đen càng thêm u ám một chút, anh không thích cô nói láo, thế nhưng đáng ૮ɦếƭ là không đành lòng hỏi tiếp.
"Hiện tại thứ này là trân châu Âu Kaya làm thành dây chuyền. Trân châu Âu Kaya là trân châu chất lượng cao, phối trí vàng ròng và ngọc xanh làm thành đồ trang sức. Mọi người cũng sẽ phát hiện cái trân châu này không có bất kỳ tì vết gì, đồng thời xinh đẹp lộng lẫy. Cái gọi là "Một phần tròn một phân tiền": " Châu tròn ngọc sáng", trân châu càng tròn càng đẹp, cái này rất phù hợp thẩm mỹ của người Trung Quốc. Trân châu tròn, hiện ra mỹ cảm như trăng tròn. Phối hợp lộng lẫy, tạo nên cảnh đẹp ௱o^ЛƓ lung. Chiếc vòng này xuyên 99 viên giống nhau, mỗi một hạt châu, đều là phẩm chất cấp A, phản xạ ánh sáng rất sáng, sắc sảo, là vật chân quý nhất cả đời bậc thầy Bartley đưa cho vợ mình."
"Nghe nói, đây là một chuỗi dây chuyền có thể mang đến hạnh phúc và tình yêu."
Trên bục người ta bắt đầu giưois thiệu, mà anh ta cầm một chuỗi dây chuyền trân châu màu trắng cực xinh đẹp, Hạ Nhược Tâm ngơ ngác nhìn, có thể mang đến hạnh phúc và tình yêu sao?
Thật sự sao?
"Hiện tại giá khởi đầu, 30 vạn, tăng thêm 1 vạn."
Sở Luật híp cặp mắt của mình một chút.
Anh một mực không có ra tay lần đầu tiên mở miệng.
"50 vạn."
Tất cả mọi người nhìn về phía anh, toàn trường an tĩnh lộ ra quỷ dị, không người nào nguyện ý đoạt với Sở Luật, bời vì, người đàn ông này quá khó dây vào, mà bỏ 500 ngàn mua xuyên dây chuyền trân châu, cũng thực sự có chút xa xỉ.
Chỉ là hoặc nhiều hoặc ít có người chưa từ bỏ ý định.
"51 vạn..." Một tiếng nam có chút nhát gan vang lên, mọi người đều nhìn về nơi phát ra tiếng, một người nam ước chừng hai mươi trên trán toát ra mồ hôi, mà bên cạnh còn ngồi một người phụ nữ, người nữ lớn lên mười phần kiều mị, đưa tay đặt ở trên người người nam, đôi mắt nhìn dây chuyền trân châu, không ngừng tỏa sáng, lại là một kẻ vì phụ nữ mà liều ૮ɦếƭ.
Mà mắt người chủ trì đấu giá co giật một chút: " Vị tiên sinh này ngại quá, xin lưu ý quy tắc, chúng ta ra giá bắt đầu ba vạn, cho nên, mỗi lần kêu giá theo thứ tự là 53 vạn hoặc là 56 vạn, phải cao hơn một chút."
Anh ta vô cùng có lỗi cười, mà người nam bên dưới chỉ lúng túng ho khan một tiếng.
"53 vạn..." Giọng cực nhỏ, tất cả mọi người nghe cũng không khỏi run rẩy.
"Anh họ, người này, không phải não bị kẹp chứ?" Đỗ Tĩnh Đường gãi tóc của mình, để loại người này so giá với anh họ, đơn giản để anh cảm giác có chút hạ giá.
"100 vạn: " Sở Luật trào phúng nhếch khóe môi, sau đó mím chặt môi, khắp nơi đều lộ ra bạc tình bạc nghĩa.
Một lát sau, lại truyền đến một giọng vô lực, giống như muốn khóc: "103 vạn."
"150 vạn."Con ngươi Sở Luật sâu một chút,
"153 vạn..." Mà cái tiếng kia thật sự khóc...
Hạ Nhược Tâm nghiêng đầu không giải thích nghe hai người kêu giá, không hiểu, Sở Luật chấp nhất là vì cái gì?
"300 vạn." Sở Luật ngẩng đầu.
300 vạn, đây giá cao nhất trong buổi đấu giá, cho tới bây giờ không có người nào hô cao như thế.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía người nam kêu giá kia, mà người phụ nữ bên cạnh, giống như nói cái gì, người nam thật giống như có chút nóng nảy, chỉ thấy người nữ tức giận đứng lên, uốn éo cái ௱o^ЛƓ rời đi, môi lúc khép mở, giống như có thể đọc lên một câu, con mẹ nó anh thật vô dụng.
"300 vạn lần thứ nhất, 300 lần thứ hai, 300 vạn lần thứ ba, xong!" Phịch một tiếng, một lời quyết định: " SỢi dây chuyền hạnh phúc và tình yêu, do số 85 Sở tiên sinh mua được: "Người ra giá nhớ rất rõ ràng tên nhân vật và số sắp xếp, nhất là Sở Luật, chỉ cần dậm chân một cái, sẽ chấn động toàn bộ Đế Quốc buôn bán.
Sở Luật đứng lên, một cái tay đặt ở trong túi của mình, bước chân dài tới, ưu nhã vô cùng, ngũ quan lạnh lùng bạc tình bạc nghĩa, dáng người cao to rắn chắc, mặc kệ ở nơi nào, anh đúng là một người không cách nào làm cho người ta coi nhẹ, mà chính là một tên đáng sợ tồn tại.
Xin hỏi Sở tiên sinh, ngài mua chuỗi dây chuyền này, là chuẩn bị đưa cho vị tiểu thư nào, người đấu giá cũng kính giao dây chuyền cho Sở Luật, mà Sở Luật lấy từ trên người ra một cái thẻ, một tay giao tiền, một tay giao hàng, vô cùng công bằng, cũng là quy tắc giao dịch nơi này.
Sở Luật cúi đầu nhìn dây chuyền trong tay, nắm chặt, đưa cho ai đây, môi mỏng của anh khẽ mở, nhẹ nhàng phun ra ba chữ: "Vợ của tôi."
Mà câu trả lời của anh, lại là làm cho tất cả mọi người đều giật mình, không phải nói, anh không thích vợ mình sao? Thậm chí, còn để cho cô xấu mặt trong hôn lễ, thậm chí sau khi cưới còn kết giao mấy bạn gái, làm sao anh lại tốn tiền mua quà cho vợ như vậy.
Chẳng lẽ truyền ngôn là giả, kỳ thật vợ chồng người ta hòa thuận, tương kính như tân.
Sở Luật đi xuống, Hạ Nhược Tâm đưa ngón tay run rẩy đến bên môi, cuối cùng lông mi thật dài bị sương mù làm ướt.
Sở Luật ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn cô: "Vừa khóc, lần này vui chứ?" Anh duỗi tay chạm vào mắt cô, quả nhiên, trên ngón tay mang theo hơi ướt.
Anh mở cái hộp trên đù*, lấy dây truyền từ bên trong ra, đeo lên cổ Hạ Nhược Tâm, lần này, bộ lễ phục hoàn toàn bị nâng lên một loại cảm giác khác.
Bộ đồ và trân châu trên cổ cô đều mang theo một loại lộng lẫy, dưới ánh đèn, càng lộ làn da trắng nõn như là tắm rửa dưới ánh trăng.
Chỉ là trừ đôi mắt của cô rất đỏ.
"Vì sao?" Hạ Nhược Tâm duỗi ngón tay nhẹ nhàng vuốt dây chuyền trân châu trên cổ, ba trăm vạn, thật là đắt, không biết bán cô có thể mua nổi hay không.
Mà anh lại còn trước mặt nhiều người như vậy nói, đây là mua cho vợ của anh, mà vợ anh, vừa vặn tên là Hạ Nhược Tâm.
"Không phải em muốn sao?" Sở Luật nhíu lông mày một chút: " Em một mực nhìn lên, đôi mắt đều phát sáng, đừng nói với tôi cho tới bây giờ em đều không có nghĩ qua, nếu như nó là của em, em sẽ như thế nào? Phụ nữ nên thành thật một chút, quá rụt rè đó là ngốc."
Hạ Nhược Tâm buông tay của mình xuống, nhẹ nhàng cắn môi: " Cám ơn anh: " Quá nhiều cảm ơn, không phải một câu có thể diễn tả, món quà này, không chỉ là vì giá tiền, càng nhiều là anh thừa nhận cô, anh nói mình là vợ anh, cuối cùng anh thừa nhận Hạ Nhược Tâm là vợ của anh sao?
"Em biết, tôi muốn không phải một câu cảm ơn: " Sở Luật tự tin cười, vành môi nhấp thành một độ cong cực vì đẹp đẽ. Cũng không lớn, nhưng có thể trông thấy hiện tại tâm tình anh tốt.
Hạ Nhược Tâm như là bị mê hoặc, nghiêng người sang liều lĩnh ôm chặt eo anh, trên mặt lướt qua một chuỗi nước mắt hạnh phúc, chiếc dây chuyền này có thể mang tới tình yêu cho cô sao?
Chỉ có thời gian nói cho cô biết.
Mà một màn này đúng lúc là bị ký giả chụp được, trong lúc nhất thời, cái tên Hạ Nhược Tâm sợ là sẽ nổi tiếng, mà Sở Luật lại lên trang đầu, lần này, anh nghiêm chỉnh thành một đại sứ hình tượng người chồng tốt, cái tên Hạ Nhược Tâm cũng đã được xưng là hạnh phúc.
Trong văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Sở Thị, Đỗ Tĩnh Đường lật tờ báo trong tay, tay trái đặt ở dưới cằm của mình, sờ lên, lại gõ gõ, chỉ đằng sau một chút: " Anh họ, anh nhìn anh cười rất dịu dàng, thật đúng là không giống anh như trước, mặt của anh tê dại, co rút không?"
Sở Luật thờ ơ, lười để ý tới.
Đỗ Tĩnh Đường lại tìm đường ૮ɦếƭ đẩy bào lên trước mặt Sở Luật, ôm lấy ***g *** của mình: " Anh ςướק đi mối tình đầu của em: " Mà anh ta nói xong, lại cảm giác một ánh mắt lạnh phóng tới, xong, mặt anh ta cứng đờ, giống như nhiều chuyện, vội vàng đặt tay ở ngoài miệng, làm một động tác im, em còn có việc, cho nên, đi trước, anh ta lắc móng vuốt, cười ha hả chạy ra ngoài, đương nhiên, có mấy lời anh ta chỉ đùa giỡn một chút mà thôi, chẳng qua, anh ta không muốn loại cảm giác này.
Chỉ là anh ta muốn cảm giác gì, chính anh ta đều không rõ.
Cửa phòng đóng. Sở Luật mới để tay đang cầm Pu't ký tên xuống, dựa tất cả trong lượng thân thể của mình vào thành ghế.
Trên báo chí rõ ràng có một tấm hình, đó là một nam một nữ ôm nhau, vừa vặn cũng là Hạ Nhược Tâm ôm anh mà bị chụp.
Mà trên mặt của cô, thấy rõ ràng yêu thương còn có cảm động.
Đối với anh, anh đặt ngón tay của mình lên môi, sau đó dời tới mặt Hạ Nhược Tâm, tôi biết bây giờ nhất định cô rất hạnh phúc, bời vì, chỉ có cô rất hạnh phúc, cô mới có thể bị hủy càng nhanh. Trên mặt của anh cười, càng ngày càng băng lãnh, cũng càng ngày càng quỷ dị khó dò.
Sở gia, Tiểu Hồng cầm lấy báo, sau đó đặt ở trước mặt mình, một đôi mắt đều trừng lớn, sau đó cô lại nhìn thoáng qua Hạ Nhược Tâm ngồi ở trên ghế sofa.
"Phu nhân, tiên sinh đối với cô thật tốt, cô dâng hai tay tới, cho tới bây giờ tôi chưa thấy qua người đàn ông yêu vợ như thế, oa dây chuyền 300 vạn, không biết mấy đời tôi mới có thể kiếm được, nếu mua sổ số, trúng, có thể được."
Hạ Nhược Tâm mỉm cười, cầm lấy tờ báo, trang đầu là ảnh chụp cô và Sở Luật, lần này, lòng của cô rất ấm, rất hạnh phúc, tay của cô đặt ở trên cổ của mình, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào dây chuyền trân châu, so với cái này, cô càng thêm trân quý, anh đối với cô dịu dàng.
Lúc này cửa bị mở ra, Tiểu Hồng nhìn thoáng qua người đàn ông đi tới, vội vàng tìm một cái cớ đi làm việc, len lén le lưỡi một cái, cô cũng không muốn làm bóng đèn, ánh sáng gian phòng này hết sức tốt, đủ sáng, không cần cô thêm chút sáng.
Sở Luật cúi đầu, mắt đen nhìn thẳng tờ báo trong tay Hạ Nhược Tâm, rồi ngồi ở bên cạnh cô, đưa tay ôm cô lên trên đù* của mình, có nhớ tôi hay không? Môi của anh tiến tới bên tai cô, lời nói có chút mập mờ, không ngoài ý muốn khi thấy tai cô đỏ lên, hai người bọn họ cái gì cũng đã làm, bây giờ còn thẹn thùng, cô có phải quá mức thanh thuần hay không.
Ngón tay Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng bắt lấy áo trước *** anh, không dám nhìn thẳng người đàn ông nam tính có mị lực này, cô chỉ cảm giác nhịp tim mình đập cực nhanh, không cách nào thoát khỏi ma chưởng tình yêu của anh, mà cô cũng không có nghĩ muốn chạy trốn.
"Có nhớ hay không?" Sở Luật không có nhận được câu trả lời của cô, trêu chọc cắn vành tai cô một chút, biết nơi này là nơi mẫn cảm nhất trên thân thể cô, quả nhiên, mặt của cô hoàn toàn nhiễm lên một tầng đậm sắc son phấn, và xinh đẹp.
"nhớ: " Hạ Nhược Tâm khẽ gật đầu, thành thật trả lời, lúc ngẩng đầu, trong mắt chỉ có tình yêu với anh, còn có tướng niệm, đương nhiên cô nhớ anh, chỉ hi vọng có thể luôn ở bên anh, vĩnh không xa rời nhau.
"A..." Tiếng cười trầm thấp vang lên, chấn động màng nhĩ yếu ớt của Hạ Nhược Tâm.
"Thật xin lỗi, trước kia làm tất cả với em, tôi sẽ đền bù tổn thất: "Anh khẽ nhìn, con ngươi màu đậm chăm chú nhìn cô, từ trước đến nay anh sẽ không dễ dàng nói xin lỗi, lần đầu tiên xin lỗi một người phụ nữ.
Hạ Nhược Tâm khẽ lắc đầu, "Không sao, em không cần anh bồi thường, tất cả đều là em tự nguyện: " Cô kéo tay của anh đặt trên mặt mình, em sẽ không để ý trước kia anh đối với em thế nào, bời vì, em biết, anh có lý do của anh. Nhẹ nhàng cọ lấy bàn tay của anh, tay của anh cực lớn, giữa ngón tay cũng có chút chai. Cũng không giống con nhà giàu từ nhỏ sinh hoạt ưu việt.
"Em thật sự vô cùng ngốc: " không biết là thở dài hay là cái gì, trong con ngươi Sở Luật nhanh chóng lóe lên cái gì, ngón tay vuốt ve gương mặt mềm mại của cô.
"Em chính là ngốc: " Hạ Nhược Tâm cười một tiếng, dưới lông mi thật dài rơi xuống một chút ấm áp, cô không phải một người kết thù người, nếu như quá mức so đo, như vậy chuyện cô so đo quá nhiều, từ nhỏ đến lớn, những hận và bất bình đó, có thể đủ mai táng cô. Đến bạn tốt nhất Giang Dao của cô nói qua, Hạ Nhược Tâm thật ra là một đứa ngốc, đứa rất ngốc.
Cô không nợ bất kỳ người nào, lại trả quá nhiều.
Thẩm Ý Quân, Hạ Dĩ Hiên, thậm chí còn có Sở Luật.
"Càng ngốc càng tốt, tôi thích em như vậy: " Sở Luật cúi đầu, đặt cằm của mình lên trên đầu cô, tia sáng hơi ấm rơi vào hai người, mà anh đã có thời gian rất lâu không có nghỉ ngơi như vậy.
Càng ngốc càng tốt. Đúng vậy, càng ngốc càng tốt.
"Ưa thích."Lòng Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng run lên một cái, không phải yêu, là ưa thích đã đủ rồi. Mà cuối cùng cô chờ được, không phải sao?
Chờ đến anh trai là của cô, cô đợi ngắm nhiều năm như vậy, lại yêu nhiều năm như vậy
"A luật, anh và Dĩ Hiên gặp nhau lần đầu là từ lúc nào?" Cô đột nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt có chút khẩn trương và lo lắng.
Mắt đen Sở Luật nhắm lại một chút: " Em hỏi cái này làm gì?" Khóe môi của anh lạnh lùng một chút, không thích lúc này nhắc tới Hạ Dĩ Hiên, cũng không muốn cô biết bất cứ chuyện gì. Mà Hạ Dĩ Hiên vẫn là khoảng cách bọn họ không cách nào vượt qua.
"À, không có gì: " Hạ Nhược Tâm miễn cưỡng cười một tiếng, tay trái nhẹ P0'p tay phải của mình một chút, trong nháy mắt cô thật muốn nói cho anh, kỳ thật vài chục năm trước, người gặp được anh không phải Dĩ Hiên, mà chính là cô.
Chỉ là, anh có tin hay không?
"Nhược Tâm, tôi không muốn từ em nghe được bất kỳ chuyện gì về Dĩ Hiên, em hiểu chưa?"Mắt đen Sở Luật sâu hơn rất nhiều, ngón tay của anh đặt ở trên mắt của cô, chặn tất cả ánh sáng.
Hạ Nhược Tâm nghe lời gật đầu một cái, thật xin lỗi, về sau sẽ không, Sở Luật rất hài lòng, cũng không có nhìn thấy, trong mắt cô lóe lênbi ai.
Cô nhẹ nhàng rụt thân thể của mình lại, càng thêm tới gần anh, rõ ràng là bị thương, nhưng lại vẫn cố chấp không muốn rời đi.
"Em lạnh sao?" Sở Luật ôm chặt thân thể cực kỳ gầy yếu của người bên cạnh, cô run rẩy không phải là anh không có chú ý tới, cũng không phải không có cảm giác được, chỉ là hiện tại, cô nhắc tới một chuyện không nên, ***ng phải vảy rồng của anh, rồng có vảy chạm vào sẽ ૮ɦếƭ.
Mà vừa rồi anh kém chút quên đi, chỉ muốn ngồi cùng một chỗ với cô, quên đi tất cả.
Không, Hạ Nhược Tâm lại dựa vào gần ***g *** của anh, tay đặt ở trên cổ mình, vẫn là chuỗi dây chuyền trân châu, chỉ là cô cảm giác cổ của mình như là bị kẹt lại, khó mà hô hấp.
"Tên lừa gạt, rõ ràng là lạnh: "Ngón tay của anh xẹt qua cằm cô, lại P0'p mặt cô một chút, mới phát hiện, mặt của cô, thậm chí đều mềm hơn bất kỳ người phụ nữ nào, giống như là đậu hũ.
Dạng *** trắng noãn này, không có đi qua bất kỳ hủy hoại, đẹp tự nhiên, đẹp không rãnh.
"Em không phải, cho tới bây giờ em đều không gạt anh: " Hạ Nhược Tâm lắc đầu, tuy nói như thế, chẳng qua, lại bở vì tên lừa gạt của anh, rồi ngột trong lòng quét sạch.
Người đàn ông này sẽ để cho mình một giây rơi xuống địa ngục, lại để một giây sau lên Thiên đường, cảm xúc lặp đi lặp lại như thế, cô thật sự vô cùng sợ, cô sợ bị bệnh tim.
"Còn không phải kẻ lừa gạt, khẩu thị tâm phi." Anh P0'p cái mũi cô một chút, trong mắt giống như có sủng ái yêu thương, chỉ cần một chút, có thể để một người phụ nữ hy sinh vì anh, ૮ɦếƭ vì anh, nhất là Hạ Nhược Tâm yêu anh tới hết tất cả.
Mà anh, đã biết người phụ nữ này, hiện tại toàn bộ đều cho anh, từ tâm đến thân thể, từ bên trong ra ngoài, từ xương đến hồn.
Lông mi Hạ Nhược Tâm run nhẹ, ôm eo của anh, thật chặt không muốn buông ra, nói cho cô, đây không phải mộng, thật không phải là mộng.
Mà cuộc sống của bọn họ giống như ngừng lại thời khắc hạnh phúc, không có cãi lộn, không có hận ý, cũng không có Hạ Dĩ Hiên, chỉ có hạnh phúc.
Kỳ thật, thẳng thắn mà nói Sở Luật cũng không tính là một người tình tốt, chỉ vì trời sinh, anh quen thuộc lạnh lùng, nhưng Hạ Nhược Tâm lại cảm giác được, anh đã nỗ lực làm rồi.
Anh sẽ thường tặng hoa cho cô, mỗi lần cũng không giống nhau, mà cô sẽ hạnh phúc nhận lấy, kỳ thật, cô cũng không nói cho anh biết, cô thích nhất là cây cát cánh.
Vợ chồng Sở gia thường xuyên đến, mà bọn họ nhìn thấy Hạ Nhược Tâm và Sở Luật chung ***ng hòa hợp, bọn họ cũng rất hài lòng. Có khi bọn họ sẽ ngồi cùng ăn cơm, giống như tới nhiều, bọn họ cũng rất thích Hạ Nhược Tâm đơn thuần như vậy, cô không có quá nhiều tâm tư, mà cô làm tất cả, cũng chỉ là biểu đạt tâm ý của mình, có khi, mấy món nhắm, một chút quà nhỏ, một câu quan tâm, tuy không quý, nhưng lại vô cùng thân mật.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc