Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 197

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

Hạ Nhược Tâm chìa tay ra, Charlie há miệng ra, quả táo rơi vào lòng bàn tay Hạ Nhược Tâm.
“Em cầm đi ăn đi.” Cô đưa lại quả táo cho Charlie.
Charlie phe phẩy đuôi, ngậm quả táo đi ăn.
Một cơn gió lạnh thổi tới, từng đám lá như khiêu vũ trên mặt đất, Charlie lăn lăn trên đám lá, rùng mình rũ lông vài cái sau đó ngoan ngoãn ngồi trước mặt Hạ Nhược Tâm đang nhắm mắt, có lẽ cô ngủ rồi.
Lúc này có tiếng bước chân xào xạc trên lá đang lại gần. Charlie buông quả táo, nhổm người khẽ ‘gâu’ một tiếng, sau đó lại vẫy vẫy đuôi mừng.
Một bàn tay đặt lên trên đầu nó, Charlie càng phe phẩy đuôi nhảy lên mừng.
“Đừng để bị lạnh.” Lục Cẩm Vinh đi tới kéo cho cô ít chăn ở trên đùi, sau đó đẩy xe lăn cho cô. “Tôi cần nói một số việc với cô.”
Hạ Nhược Tâm vẫn đặt tay trên đầu gối, tuy không biết Lục Cẩm Vinh muốn nói gì với cô nhưng là mặc kệ, Lục Cẩm Vinh bảo cô làm gì cô đều sẽ làm, cho dù anh ta có bảo cô ૮ɦếƭ.
Lục Cẩm Vinh đẩy cô vào trong một căn phòng, có lẽ là thư phòng của anh. Bên trong có không ít tài liệu, kệ sách chảy dài đã đầy ắp, hơn nữa rõ ràng sách thường xuyên được lấy ra xem chứ không phải chỉ là trưng bày.
Giờ thời buổi sách điện tử tràn lan, vẫn còn thích đọc sách giấy quả không nhiều lắm. Trên bàn còn bày một quyển sách, hẳn là anh vẫn đang đọc dở.
Lục Cẩm Vinh buông xe lăn, sau đó anh kéo ngăn kéo, từ bên trong lấy ra một bức ảnh. Anh cứ vậy nhìn, ánh mắt hiền dịu không thấy được bất cứ chút suy tính nào, chỉ thuần nhiên yêu thích, mà bên trong sự thích này cũng có một ít nhàn nhạt thương cảm.
“Cô xem ảnh này đi.” Anh đem khung ảnh đặt trước mặt Hạ Nhược Tâm.
Hạ Nhược Tâm cầm lấy khung ảnh, bên trong là một bé gái khoảng bảy tám tuổi, rất xinh đẹp. Khuôn mặt có chút bóng dáng của Lục Cẩm Vinh. Cô nhẹ nhàng xoa khung ảnh trong tay, khung ảnh sạch bóng nhưng cũng có thể thấy nó đã được làm rất lâu rồi, hẳn được quý trọng bằng không sẽ không có khả năng sẽ giữ gìn như thế.
“Đây là em gái tôi.” Lục Cẩm Vinh dựa vào một bên kệ sách. “Lúc ấy nó chỉ có bảy tuổi, tôi vẫn luôn thích chơi với em mình, tôi cũng chỉ có một đứa em này. Khi đó mặc kệ có bận như nào, chuyện thứ nhất khi tôi về nhà chính là chơi cùng em gái. Chỉ là, tuổi của em tôi vẫn luôn dừng lại năm bảy tuổi, em ấy không còn nữa."
“Mẹ tôi không chịu đựng nổi, tới hiện tại tinh thần của bà vẫn có chút không ổn định. Bác sĩ thẩm mĩ nói, khung xương của cô cùng em gái tôi có chút giống nhau.”
“Cho nên,” Hạ Nhược Tâm đã hiểu, cô đặt khung ảnh lên trên đầu gối mình, bàn tay cũng cẩn thận giữ lấy sợ khung ảnh rơi xuống đất. “Anh muốn tôi chỉnh thành khuôn mặt như em gái anh sao?”
“Tôi chỉ đề nghị vậy.” Lục Cẩm Vinh không muốn ép buộc người khác. “Mọi chuyện đều do cô.” Anh cười cười.
“Đã nhiều năm vậy mẹ tôi vẫn cứ như thế, tôi đã dùng rất nhiều biện pháp, tôi cũng bảo bà kiếm một đứa con gái nuôi, cho dù là giả, ít nhất để bà có một chỗ để dựa vào có lẽ bệnh tình sẽ tốt hơn một ít, nhưng cuối cùng cũng đều không được. Trên đời này khó dò nhất, khó hiểu nhất chính là lòng người, tôi không muốn nhặt cái bạch nhãn lang về, về sau lại chỉ biết tính kế với nhà tôi.”
“Có thể tôi cũng sẽ thế.” Hạ Nhược Tâm thật sự không biết mình ở trong lòng Lục Cẩm Vinh là hình tượng như nào.
Cô coi tiền tài như rác sao? Là hình tượng thuần thuần thánh mẫu sao?
“Cô sẽ không.” Lục Cẩm Vinh nói không chút do dự. “Tôi tin vào trực giác của mình. Tôi sẽ cho cô thời gian suy nghĩ, mặc kệ cô có đồng ý hay không tôi cũng sẽ chữa khỏi cho cô, giống như lời hứa lúc trước của tôi.”
Hạ Nhược Tâm cầm khung anh lên, sau đó nhìn nhòa qua nước mắt.
“Không cần suy nghĩ, tôi đồng ý với anh.”
Cô không để bụng mình sẽ biến thành bộ dáng gì, cô đã là người không ra người quỷ không ra quỷ, nếu cô có thể báo đáp một phần cho Lục Cẩm Vinh thì cô nguyện ý, cho dù là thay thế cho một đứa trẻ bảy tuổi. Thật đúng cô thấy đứa bé gái này cùng mình có chút tương tự, các giác quan gom lại cùng nhau thì không giống, nhưng nếu là tách ra thì xác thật có vài phần tương tự.
Rồi sau đó Hạ Nhược Tâm qua vài đợt kiểm tra, rốt cuộc thân thể như cô dưỡng không được một năm sẽ không có khả năng bình phục. Bên cạnh đó, Lục Cẩm Vinh cũng gặp các bác sĩ phẫu thuật, tuy rằng Tiểu Hoa chỉ có bảy tuổi nhưng bọn họ cũng có thể suy đoán lớn lên diện mạo sẽ như nào.
Hạ Nhược Tâm không biết mình đã nằm bao nhiêu lâu, cô chỉ biết vào phòng phẫu thuật là cơn buồn ngủ ập đến, khi cô tỉnh lại toàn bộ mặt đã sưng, đầu cũng nặng nề, không đau nhưng không hề thoải mái, có cảm giác choáng váng buồn nôn.
Cô thật sự không hiểu được, vốn có một khuôn mặt hoàn chỉnh, vì sao có người lại muốn chịu cảm giác đau đơn này một hai phải thay đổi hoàn toàn khuôn mặt mình. Nếu không phải khuôn mặt cô bị hủy hoại cô vĩnh viễn sẽ không dùng tới dao kéo trên khuôn mặt mình.
Ca phẫu thuật như nào cô cũng không biết, chỉ nghe bác sĩ nói rất thuận lợi, hơn nữa cũng không ***ng đến nhiều chỗ lắm, không cấy thêm gì vào cô cả. Cằm cô, đôi mắt, còn có lông mi, cái mũi đều động qua một ít, cả thêm cái trán nữa. Trước khi Hạ Nhược Tâm tiến vào phòng phẫu thuật cũng đã biết khi ra cô sẽ thật sự hoàn toàn tay đổi, thay đổi so với trước kia, so với khuôn mặt đầy sẹo hiện giờ lại càng thay đổi.
Toàn bộ mặt cô sưng phù như đầu heo, lại còn chỉ có thể ăn thức ăn dạng lỏng, đau cũng chỉ có tự mình chịu đựng, khôi phục từ từ. Cũng may, cô đã quen nằm như vậy, cuộc sống hàng ngày cũng đều diễn ra ở bệnh viện. Bác sĩ nói mặt cô cần nửa tháng mới hết sưng, nhưng vết sẹo trên mặt thì không như những chỗ khác, khôi phục rất chậm, nhưng khi cô có thể bình phục thì có lẽ cô cũng liền có thể gặp gỡ người khác.
Mà mặt cô không được để ánh nắng mắt trời chiếu vào, cho nên hiện tại cô vẫn không thể ra ngoài phòng bệnh.
***
Bên ngoài vài chiếc lá khô bay xuống, một người đàn ông giẫm trên những mảng lá cây, đột nhiên anh dừng bước chân, dạng hai chân mình ra, nhặt từ trên mặt đất một chiếc lá, đi tới dưới một gốc cây cổ thụ thả chiếc lá xuống, rồi sau đó anh ngẩng mặt lên, khuôn mặt đông cứng lạnh băng như núi tuyết, dường như không có bất cứ biểu tình gì.
Anh xoay người đi về phía trước.
Mở cửa, một bé gái nhào tới anh.
“Ba, ba đã trở về.”
“Ừ.” Sở Luật nhàn nhạt trả lời, sau đó đi vào, theo thói quen anh thẳng tới phòng Tống Uyển đang nằm.
Bên trong, Hạ Dĩ Hiên ngồi bên cạnh vừa nói chuyện vừa mát xa cơ bắp cho Tống Uyển. Cũng bởi vì được chăm sóc từng chút như vậy, cho nên dù Tống Uyển đã ngủ hơn ba tháng, người không tỉnh lại nhưng vẫn rất khỏe mạnh, người cũng béo hơn một chút. Chỉ là, bà vẫn chưa tỉnh.
“Anh Luật, anh về rồi.” Hạ Dĩ Hiên đứng lên đi tới cạnh Sở Luật.
Cô cười, sau đó kéo tay Sở Luật đưa anh tới xem Tống Uyển. “Hôm nay dì hơi cử động, có phải là sớm tỉnh hay không?” Cô vui vẻ nói, nhưng kỳ thật trong lòng lại nhếch miệng. Động, động cái rắm, ngủ như lợn ૮ɦếƭ, cứ thế này còn không chịu ૮ɦếƭ vì béo, mỗi ngày phải dọn nước tiểu với phân cô đều thấy phiền.
Sở Luật đi tới cầm tay Tống Uyển. Tay bà vẫn ấm bình thường, so với người bình thường có lẽ lạnh hơn một chút nhưng sắc mặt không tồi. Còn chuyện tỉnh lại, có thể có kỳ tích nhưng không phải là hiện tại.
“Cảm ơn em.” Câu này là anh thật tình với Hạ Dĩ Hiên, cô chăm sóc cho mẹ anh rất tốt, mặc kệ trước kia thế nào, ít nhất anh nhớ kỹ phân tình này.
“Đây là em nên làm.” Hạ Dĩ Hiên cười đơn thuần giống như một đứa trẻ, sau đó ôm lấy cánh tay anh, trước kia cô cũng thường xuyên như vậy, anh Luật, hẳn là chưa quên đúng không.
Sở Luật cũng không đẩy cô ra, mà lúc này Sở Tương đang đừng ở ngoài cửa, tay nó P0'p chặt con Pu'p bê trong ***g ***, gương mặt trẻ con đang chậm rãi biến âm trầm.
Nó dùng sức đóng mạnh cửa lại, sau đó chạy tới phòng mình ôm Pu'p bê khóc lớn lên.
Bà nội ngủ rồi, bà không tỉnh lại, ba lại có thêm một dì, tuy rằng không có em nhưng ba vẫn không thích nó.
Sợ Luật mặc kệ Sở Tương, trước giờ với người anh không thích đều sẽ không có một phần quan tâm, tóm lại nhà này sẽ không bạc đãi Sở Tương, ăn mặc đi ở của nó sẽ có người chú ý nhưng không phải là anh.
***
Anh lấy một thẻ quét vào thang máy, tháng máy mở ra, từ tầng mười tám đến tầng hai tám là cách nhau mười tầng. Khoảng cách mười tầng này đã là một nửa tòa nhà Sở Thị trước kia.
Anh có thể lên cao hơn, cũng là có khả năng nhìn xa hơn, đương nhiên cũng đã đem những kẻ chỉ ăn kéo trú trùng đá ra ngoài.
“Anh họ, nơi này thật không tồi.” Đỗ Tĩnh Đường vừa tiền vào liền sờ hết cái này đến cái khác. Anh còn chưa tới được mấy lần, tòa nhà cao ốc gần ba mươi tầng, nhìn bên ngoài xe cộ đều nhỏ như con kiến.
Đương nhiên anh cũng có văn phòng lớn như Sở Luật, nhưng anh không thích cao quá, cho nên lựa chọn ở tầng năm, anh rất vừa lòng, đương nhiên cũng vẫn thường tới đây la cà linh tinh với Sở Luật.
“Bên kia thế nào?” Sở Luật hỏi Đỗ Tĩnh Đường.
Đỗ Tĩnh Đường đi tới thả người ngồi xuống sô pha: “Cổ đông bên kia bắt đầu nóng nảy, từ lúc chúng ta xuống tay bắt đầu thu mua cổ phiếu của Sở thị bọn họ bắt đầu lo lắng.”
Hơn nữa cổ phiếu trong tay Mân Quốc Thịnh đã bán đi một phần ba, mà một phần ba này hiện đã nằm trong tay Sở Luật, hiển nhiêu hai phần ba sau cũng đều là vật trong tay họ.
Đầu óc như Mân Quốc Thịnh mà cũng muốn đấu cùng Sở Luật, khó trách anh họ anh luc trước từ bỏ thân phận tổng giám đốc tập đoàn Sở Thị cũng không tha thiết gì, bởi vì anh vốn dĩ đã quyết định đổi một tòa nhà khác, mà tòa nhà Sở Thị mới này là một tòa sang trọng nhất ở khu đô thị mới phần hoa. Tòa nhà theo kiểu mới, bao gồm cả ăn phòng, giải trí, siêu thị. Đỗ Tĩnh Đường kỳ thật lúc trước nên nghĩ tới mới phải, ông anh họ này của anh trước giờ đều luôn không hài lòng với thực tại, cũng sẽ không ở một vị trí trên cao mà trì trệ không tiến.
Tòa nhà cũ của Sở Thị chỉ có mười tám tầng, mà với dã tâm của Sở Luật sẽ không thấy thỏa mãn được. Hơn nữa hiện tại nơi nơi đều xuất hiện các tòa nhà hơn hai mươi ba mươi tầng, lấy tính tình của anh sao có thể cam nguyện vĩnh viễn ở tầng mười tám thấp bé ấy.
Có điều chỉ là chưa kịp thực hiện thì đã xảy ra chuyện Mân Quốc Thịnh.
Sở Luật mở máy tính, hiện tại giá cổ phiếu tập đoàn Sở Thị giảm xuống rất thấp, dường như đã đến thời điểm mấu chốt. Dự án bọn họ đã chuẩn bị ký ba năm kia, lúc trước người ký những hợp đồng đó đều là anh, là Sở Luật, trên hợp đồng rõ ràng viết, nếu đổi thành người khác thì hợp đồng không có hiệu lực, những người rót vốn sẽ thu lại vốn về, những gì bỏ ra sẽ phải bồi thường. Lúc trước anh đã phải bồi thường ít nhiều, anh sẽ khiến Mân Quốc Thịnh cũng phải bồi thường tương ứng.
Bên này mọi chuyện bắt đầu đi vào quy đạo, nhưng với người nào đó mà nói, nói thẳng ra chính là Mân Quốc Thịnh, hắn đã bắt đầu sứt đầu mẻ trán.
“Sao, lại giảm sàn sao?”
Anh không dám mở máy tính lên, cũng không dám nhìn thị trường chứng khoán hôm nay. Tiếp tục đi xuống như vậy anh sẽ phải dùng tiền bạc của Mân gia để chống đỡ cho Sở Thị, hơn nữa dự án kia cũng bắt đầu khởi động cứ như án tử trước mặt. Dự án cần rót vào lượng tiền rất lớn, hiện tại tiền giống như nước chảy. Anh chỉ biết dự án này kiếm được rất nhiều tiền, kiếm tiền thì có thể mua một tòa nhà lớn mười tám tầng, hơn nữa ngay cả đất cũng là của mình, nhưng lại không nghĩ tới giai đoạn đầu tư sẽ cần nhiều tiền như vậy, nhiều tới mức anh căn bản không thể xoay sở được. Gần đây anh đã phải dựa vào Mân gia để vay tiền ngân hàng, chờ đến khi hạng mục hoàn thành có thể một lần trả hết, cũng chính là đến lúc anh kiếm được tiền. Nhưng hiện giờ thu không đủ chi, mấy hôm nay ***ng vào khoản ào cũng thúc giục, anh P0'p trán mình, đã mấy ngày ngủ không ngon.
“Tổng tài, Hàng Ngọc lại đòi tiền.” Trợ lý của anh cẩn thận nói.
“Muốn bao nhiêu?” Mân Quốc Trịnh vỗ vỗ trán, đau tới mực chửi thề.
Tiền, tiền, lại đòi tiền, anh có bao nhiêu tiền mà đòi?
“Muốn năm ngàn vạn.” Trợ lý nói ra những lời này cũng thấy đau lòng. Hoàn cảnh công ty anh cũng hiểu nhất, hiện tại đừng nói năm ngàn, liền tính năm trăm vạn công ly cũng không có, đã rất khó khăn. Hơn nữa còn chuyện phiền toái nhất là ngân hàng đã không muốn cho bọn họ vay nữa.
“Cậu* đi làm việc với ngân hàng chút đi.”
*Chưa rõ trợ lý là nam hay nữ nên mình dịch tạm là nam nhé.
Mân Quốc Thịnh khoát tay với trợ lý làm trợ lý đi ra ngoài trước, anh còn có chuyện khác cần giải quyết.
Trợ lý vốn muốn nói gì đó, cuối cùng thấy Mân Quốc Thịch thật sự không muốn nói gì thêm nên chỉ có thể đi ra ngoài trước.
Kỳ thật anh nói chính là, ngân hàng đã không cho bọn họ vay thêm, hơn nữa các cổ đông gần đây cũng không yên ổn, có mấy người đã trộm đem bán cổ phần trong tay cho người khác. Mà Mân Quốc Thịnh thân là tổng giám đốc lúc này không ra mặt vay ngân hàng, anh chỉ là trợ lý, thân phận như vậy sao có thể có thể gánh được trách nhiệm, đến lúc đó đâu phải chỉ đơn giản là ngồi tù. Hơn nữa anh ta vẫn là người kế thừa Mân gia, tài sản của Mân gia về sau liền phải giúp đỡ lấp lại lỗ hổng cho tập đoàn Sở Thị.
Trong tay anh hiện có ba mươi lăm phân cổ phần, căn bản là tự làm tự chịu. Lúc này Sở Thị chính là củ khoai lang phỏng tay, “Hàng Ngọc” xác thật là có thể kiếm được tiền, về sau sẽ là cửa khẩu biển lớn nhất thành phố này, đến lúc đó nơi này có thể phồn hoa ngang với thủ đô, cũng có khả năng sẽ là một cảng mậu dịch quốc tế khác. Ai ai cũng biết, ai ai cũng tin tưởng, ai ai cũng muốn có phần, nhưng thật sự là quá phỏng tay. Không có tài lực nhất định căn bản không thể làm được, chỉ công trình kia cũng đã khiến anh có áp lực như bị mấy tảng đá lớn đè, cũng muốn đem tài sản vốn không còn nhiều lắm của Sở Thị bán ra ngoài.
Vấn đề hiện tại là, anh muốn vận dụng Mân gia, đầu tiên là lấp lại lỗ thủng này, mà hiện tại anh cũng không thể bỏ mặc Sở Thị. Lúc trước vì mua những cổ phần kia anh đã đem hầu như toàn bộ tài sản của gia đình để mua vào, hơn nữa cũng đã ném vào Hàng Ngọc không ít tiền, thêm việc hiện tại ngân hàng luôn coi Sở Thị là của Sở Luật chứ không phải của Mân Quốc Thịnh anh, cho nên họ không tin tưởng.
Như thế nào mà anh lại bức chính mình đến nông nỗi này?
Như thế nào mà anh lại biến chính mình thành như này?
Như thế nào mà anh lại tự tìm đến hoàn cảnh rồi rắm này?
Giá trị tập đoàn Sở Thị ngày càng thấp, những cổ đông kia mỗi ngày đều nhiều chuyện, cũng có người liền bán hết cổ phần của mình đi. Lúc này Mân Quốc Thịnh đều là ốc không mang nổi mình ốc, sao mà còn có thể lo cho bọn họ.
Về phía Mân gia cũng có rất nhiều câu ai oán mà tới lúc này Mân Quốc Thịnh mới biết, cái gì mà ‘hổ xuống đồng bằng bị chó khinh’. Những đám cỏ đầu tường sao có thể biết ơn báo đáp, lúc anh vừa thu mua khối thịt mỡ Sở Thị này mỗi người đếu tới cắn một miếng, quả thật đều hết lời khen ngợi, hiện tại xảy ra chuyện một đám lại trở mặt như vậy.
Cha anh ban đầu là vẫn cố gắng duy trì, rốt cuộc Sở Thị thật sự là khối thịt mơ to, đương nhiên cũng là củ khoai lang phỏng tay, lúc này đành phải xem bọn họ có thể vượt qua hoàn cảnh hiểm nghèo này được không.
Trước tiên Mân Quốc Thịnh mượn từ Mân gia khoảng hai trăm triệu, nhưng lại cứ đi xuống thế này ngay cả Mân gia cũng có khả năng bị kéo xuống theo, cho nên Mân gia bên kia cũng bắt đầu cẩn thận.
Còn ngân hàng vẫn luôn không cho vay, một bên cực thiếu tài chính, bên kia mỗi ngày lại đòi tiền, Mân Quốc Thịnh quả thực đều sứt đầu mẻ trán.
Anh không còn cách nào khác chỉ có thể tiếp tục về Mân gia, nhưng đã mang đi hai trăm triệu, dù cha anh là chủ Mân gia cũng không muốn tiếp tục đi xuống.
Nếu cứ tiếp tục cho Sở Thị mượn tiền thì có lẽ sẽ khiến Mân gia cũng rỗng túi, hiện tại tổn thất của bọn họ không chỉ là hai trăm triệu kia, nếu vốn lưu động có vấn đề thì những đơn hàng kia cũng không thể thực hiện được, lúc ấy không chỉ là mất tiền mà các khoản vay khác kéo theo, tính ra sợ là Mân gia sẽ bị hủy diệt một nửa.
Mân Quốc Thịnh không có được tiền, cuối cùng không còn cách nào khác chỉ có thể đem cổ phiếu của mình cầm cố để vay ngân hàng, sau đó lại tiếp tục đầu tư vào Hàng Ngọc. Chỉ cần Hàng Ngọc ổn sẽ giải quyết được mọi vấn đề.
Đây gọi là hủy đi đông tường bổ tây tường.
Nhưng anh quăng vào đó như ném đá ao bèo, căn bản không có bất cứ tác dụng gì. Lúc này anh mới biết dự án Hàng Ngọc kia quả thực chính là quỷ hút máu, là một cái động không đáy, lúc này anh muốn trốn cũng là trốn không thoát khỏi cái động này.
“Cái gì, lại tới đòi tiền.”
Anh bỗng nhiên đứng lên, đột nhiên cảm giác đầu váng mắt hoa. Gần đây cũng không ngủ ngon, kết quả đầu óc cứ ong ong, người cũng đã ngã lăn ra đất khiến trợ lý k*** sợ vội vàng đưa anh vào bệnh viện.
Khi anh tỉnh lại nơi này đã không có bác sĩ hay y tá, chỉ còn một mình anh, ngay cả một người chăm sóc cũng không có, ngay cả trợ lý cũng không ở đây.
Trước nay anh chưa từng cô đơn như vậy, chưa từng bất lực như vậy. Mà lúc này anh còn chưa cùng đường cũng đã cảm thấy mình như là người cô đơn.
Khi trợ lý xuất hiện ở bệnh viện cũng lộ rõ vẻ mệt mỏi, giống như sắp khóc.
“Làm sao vậy?” Mân Quốc Thịnh ngẩng mặt lên nói, đã có cảm giác không tốt. “Nói đi, có chuyện gì?”
“Tới kỳ trả nợ.” Trợ lý khó khăn nói.
“Khụ…” Đột nhiên Mân Quốc Thịch ho khan lên, anh xua tay để trợ lý đi ra ngoài trước.
Bởi vì anh biết khi ngân hàng thúc trả nợ mà anh lại không có năng lực trả nợ thì sẽ có hậu quả gì, căn bản là mọi cổ phần anh đã đem cầm cố vay sẽ không giữ được nữa.
Đúng vậy, phải gán nợ. Anh đã nói, hiện tại Sở Thị chính là củ khoai lang phỏng tay, tuy rằng cũng là một thịt mỡ lớn nhưng không phải ai cũng gặm được.
Vài ngày sau đó trợ lý lại tiến vào, nói những cổ phiếu đó đã bị ngân hàng bán đấu giá, mà có người đã mua, muốn gặp Mân Quốc Thịnh trao đổi một chút.
Mân Quốc Thịnh cười khổ một tiếng, kết quả một chút nước luộc cũng không có được, vẫn là lạc một thân tao, hơn nữa trên người còn cõng một đống nợ lớn. Anh vẫn là tổng tài của Sở thị, những món nợ này vẫn phải do anh gánh.
Một tuần sau anh xuất viện, sắc mặt không quá tốt, thậm chí còn trắng bệch như quỷ. Lúc vào trong phòng họp, toàn bộ phòng họp cũng chỉ rải rác vài người nắm vài phần trăm là các cổ đông già, còn lại phần lớn đã bán hết để giữ lại một chút tiền sinh hoạt. Với tình trạng này bán thì không nỡ, nhưng không bán thì cố phiếu xuống thấp lại càng đau.
Cửa được mở ra, một người đàn ông cao lớn điềm tĩnh bước vào như một trận gió lạnh nháy mắt thổi qua khiến căn phòng như một nơi băng sơn tuyết địa.
“Là ngươi?” Mân Quốc Thịnh bỗng nhiên đứng lên.
Là anh ta, sao có thể là anh ta?
Anh có thể nghĩ tới là bất cứ kẻ nào, nhưng lại không nghĩ tới sẽ là Sở Luật, không phải anh ta bị anh đánh tơi tả như chó rồi sao? Không phải anh ta không có người cứu vớt, hiện giờ hẳn đang ngồi gặm nhấm quá khứ huy hoàng mới đúng, vì cái gì anh ta lại đến đây?
Đột nhiên, tim anh thắt lại dường như vừa nhớ ra điều gì. Nhưng trong lòng lại vẫn cố hy vọng, không phải như thế, nhất định không phải, nhất định là anh ta tới đây thay người khác.
“Tôi nghĩ chúng ta không cần phải giởi thiệu.”
Sở Luật ném tập tài liệu sang một bên, cũng thoải mái xắn áo lên, cúc áo sơ mi gắn mặt đá quý không biết khiến bao người bị đau mắt.
“Tôi có tám mươi phần trăm cổ phần Sở Thị, cho nên từ giờ trở đi tôi sẽ là tổng giám đốc tập đoàn Sở Thị.”
“Còn có, Mân Tiên Sinh, nhớ phải bù đắp những khoản thiếu nợ, bằng không chúng ta sẽ phải ra tòa. Anh trộm cũng được, ςướק cũng thế, cho dù bán mình đi cũng phải trả lại.”
Ánh mắt không nóng không lạnh của Sở Luật đặt lên người Mân Quốc Thịnh, bàn tay anh hơi run run giống như xương cốt bị lạnh cóng đau buốt.
Đôi mắt Sở Luật thực lạnh lùng, chỉ muốn đem người trước mặt nghiền thành tro bụi.
Đúng vậy, đúng là như thế, lúc này Sở Luật quả có ý muốn đó, nếu không phải anh luôn tự chủ được hơn người khác thì e rằng nắm tay anh nhất định đã đập ૮ɦếƭ Mân Quốc Thịnh.
Tính kế anh, anh có thể tha thứ, hắn chỉ là kẻ không có năng lực.
Buộc anh rời Sở Thị, anh có thể bỏ qua, hắn cũng không đủ tài để quản lý.
Nhưng hắn ta ngàn vạn không nên có chủ ý với lão bà của anh, tuy rằng hiện giờ người kia không còn nữa nhưng ở trong hộ khẩu người phụ nữ kia vẫn là lão bà của anh, hơn nữa cả đời này anh đều sẽ không ly hôn.
Trên đời này dám cho anh đội nón xanh chỉ có hai người, một là Mễ Đông Phong hiện đã phải sống như chó, đương nhiên là bởi vì Sở Luật không cho hắn ta ૮ɦếƭ, Sở Luật cũng không muốn hắn ta sống tốt.
Mân Quốc Thịnh lại càng không có khả năng.
Không biết vì cái gì, lúc này toàn thân Mân Quốc Thịnh như bị dội một gáo nước lạnh, quả thực từ đỉnh đầu tới lòng bàn chân đều lạnh ngắt cứng đờ, cái loại lạnh này… đáng sợ.
Hôm nay anh mới biết được, vì sao tất cả mọi người đều nói ở nơi này có một người ngươi không thể chọc vào, đó chính là Sở Luật. Trước kia anh còn chưa tin, nghĩ Sở Luật dẫu sao cũng chỉ là con người, có thể thủ đoạn buôn bán lợi lại một ít, nhưng lợi hại thế nào cũng chỉ là một người.
Hiện tại anh đã biết, Sở Luật căn bản là không phải con người. Những gì anh nghĩ, những gì anh làm, mỗi bước đi tính toán, thậm chí là muốn làm cái gì Sở Luật đều đoán trước được.
Anh ta đã ép anh tới tuyệt vọng, lợi dụng anh hoàn toàn. Anh chẳng những đem những cổ đông mình không thuận mắt đá cút đi, lại còn trực tiếp khiến cho Mân gia mất hai trăm triệu. Nếu anh đoán không sai, việc Mân gia mất đi hai trăm triệu kia nhất định cũng là do bàn tay Sở Luật nhúng vào.
Hắn ta là quái vật, hắn đúng là quái vật.
Trên trán Mân Quốc Thịnh rơi xuống từng giọt mồ hôi lớn, anh nghe được tiếng tim mình đập mạnh bùm bùm, lúc nhanh lúc chậm, rồi lại liên hồi đập mạnh khiến anh thậm chí không thể hô hấp.
‘Bịch’ một tiếng, lại một lần anh ngã xỉu trên mặt đất, khuôn mặt nhợt nhạt không có bất cứ sức sống nào, thật sự giống xác ૮ɦếƭ.
“Gọi xe cứu thương cho hắn.” Sở Luật nhàn nhạt nói rồi ngồi xuống, bắt đầu mở ra tài liệu. Những người khác đều không dám động đậy, anh nói gì những người bọn họ cũng chỉ có thể cúi đầu, không dám chen vào.
Tám mươi phần trăm cổ phần ở trong tay anh, bọn họ hiện tại cũng chỉ như một ít tôm tép râu ria, cũng không dám như trước tranh luận với Sở Luật.
Vài ngày sau, toàn bộ tập đoàn Sở Thị dọn tới tòa nhà mai mươi tám tầng mới. Dự án Hàng Ngọc tiếp tục được bơm vốn, cũng đủ duy trì đến khi hoàn thành cảng, chờ đến khi hoàn thành toàn bộ mấy tỉnh ven biển này sẽ có hệ thông giao thông thông suốt mà đầu mối then chốt là Hàng Ngọc – cảng mậu dịch tư nhân của tập đoàn Sở Thị. Sở Luật không có gì, nhưng anh có một mỏ vàng tư nhân, không ai biết tới mỏ vàng của anh lớn chừng nào nhưng cũng đủ huy trì cho bất cứ dự án nào của anh. Anh kiếm được, cũng có nghĩa anh có thể vứt được.
Đương nhiên trước nay anh buôn bán đều không vứt đi cái gì.
Cho nên Mân Quốc Thịnh người đàn ông này, thật sự thua không đáng thương, mà bởi vì gã ta quá ngu ngốc.
Mân Quốc Thịnh được đưa vào bệnh viện, cũng không có gì, chỉ là nhất thời bị kích động. Nhưng hiện tại anh lại là hai bàn tay trắng, Mân gia tổn thất gần năm trăm triệu, vậy nên người thừa kế này cũng sẽ không còn muốn. Anh tuy không bị đuổi khỏi Mân gia nhưng về sau có bất cứ quyết sách nào của Mân gia anh cũng không có quyền tham dự, hơn nữa Mân gia cũng không thể để người như vậy tiếp tục làm việc. Lúc này nhiều nhất cũng chỉ là cho tiền dưỡng lão sống qua ngày, đối với một Mân Quốc Thình luôn kiêu ngạo mà nói thì giết anh còn đỡ thống khổ hơn lúc này.
Nhưng Sở Luật muốn anh ta thống khổ.
Anh lại càng để ý anh ta đã ςướק cái gì của anh. Giống như Mễ Đông Phong, cả đời chịu khổ thế nào cũng không đủ. Cái ૮ɦếƭ là quá có lợi cho bọn họ.
***
Lúc này, Hạ Minh Chính đỡ Thẩm Ý Quân ngồi xuống sô pha. Ông mở TV, bản tin tài chính kinh tế đưa tin, lại đổi thành thiên hạ của Sở Luật.
“Tôi biết A Luật đứa nhỏ này không đơn giản, đúng thật là sớm có chuẩn bị.”
Hạ Minh Chính ha hả nở nụ cười. Xem quan hệ hai nhà hiện tại, chỉ cần Dĩ Hiên cố gắng một chút, nói không chừng Sở Luật sẽ lại thành con rể ông. Tuy rằng xin lỗi Nhược Tâm một ít, nhưng chuyện tình cảm đâu ai có thể ngăn cản, phải không?
Thẩm Ý Quân nhàn nhạt nhìn TV, sau đó ánh mắt dừng trên người Hạ Minh CHính, thực sự cảm thấy ông cười có chút chói mắt. Mà Hạ Minh Chính cũng phát hiện trên mặt Thẩm Ý Quân rất lãnh đạm, lúc này mới thấy mình giống như có chút vênh váo đắc ý.
Ông cũng nhớ kĩ, về sau tốt nhất không nhắc tới những chuyện này trước mặt Thẩm Ý Quân, nhưng nếu về sau Sở Luật cùng Hạ Dĩ Hiên ở bên nhau thì cũng không thể không nói với bà được.
Mà hiện tại ông đã coi Sở Luật như sắp thành con rể mình.
Đương nhiên lúc này vui mừng nhất là Hạ Dĩ Hiên. Lúc trước cô cũng không nghĩ nhiều, ai có thể nghĩ được Sở Luật vốn dĩ đang trắng tay thế mà lại một lần nữa trở thành tổng giám đốc tập đoàn Sở Thị, thậm chí Hàng Ngọc khiến giá trị của anh tăng thêm vài phần, về sau giá trị của Sở Luật dường như không ai có thể với tới.
Hạ Dĩ Hiên càng cố gắng tính toán với Tống Uyển, đương nhiên cô cũng không thích Sở Tương. Ở trong mắt cô, Sở Tương chính là sâu mọt của nhà này, mà trong lòng Sở Tương cũng coi cô như vậy.
Hai người kia, một lớn một nhỏ, tuổi cũng lệch nhau, từ ngày đầu tiên đã bắt đầu âm thầm đấu nhau. Có điều ‘khương hay vẫn là lão cay’, nói trắng ra là, Sở Tương cũng chỉ là một đứa trẻ bảy tuổi, trước giờ tâm tư của nó cũng chỉ có thể sử dụng đối với Tống Uyển, nhưng Hạ Dĩ Hiên không phải Tống Uyển, không phải bà nội của nó, càng không phải mẹ của nó.
Cũng còn may Sở Giang coi như có che chở nó, bằng không có lẽ Sở Tương đã bị đuổi đi không chừng.
Nhưng Sở Tương đã bắt đầu hận Hạ Dĩ Hiên, đương nhiên Hạ Dĩ Hiên cũng căm ghét nó. Sở Tương chỉ là một vật nhỏ nên Hạ Dĩ Hiên đúng thật không dám nhiều chuyện ở Sở gia làm gì, vẫn chỉ cẩn thận chăm sóc lão thái bà là Tống Uyển để có được càng nhiều lợi ích.
***
Thời gian vội vàng như bóng câu qua khe cửa.
Năm tháng trôi đi, răng nguyệt vòng tuổi…
“Charlie…” Một con chó chăn cừu Scotland cực lớn chạy từ trong phòng ra, kết quả sàn nhà quá trơn, bốn chân chạy nhanh liền như ván trượt trực tiếp lê đi.
Rồi sau đó ‘bịch’ một tiếng, con chó đập vào cửa kính.
“Đồ ngốc.”
“Gâu…” Chú chó chăn cừu tủi thân *** ngón tay chủ nhân, cái đuôi vẫn còn đang vẫy, vẫn có thể nhận ra người, cho nên còn chưa ngốc.
Canh tay thu lại, người cũng đứng thẳng lên.
Một chiếc váy mặc dài tới mắt cá nhân, mái tóc đen mềm mại tới vai, khuôn mặt rất đẹp, đôi mắt hơi ướt như ẩn trong một đám sương, ẩn ẩn sâu kín. Lúc này bóng hoàng hôn chiếu bóng cô trên mặt đất, thân băng cơ ngọc cốt, thân hình mảnh khảnh.
Bờ môi hồng hào của cô gãi khẽ cong lên, trời sinh chính là mang theo nụ cười dịu dàng, còn có một cơ thể có làn da trắng nõn.
Cô gái này rất đẹp, thậm chí đẹp ngoài mức cần thiết, khoảng hơn hai mươi tuổi một chút nhưng lại có thể thấy trong mắt như đã trải qua cuộc sống rất dài, có lẽ vốn chính là đã luân hồi qua một kiếp người.
Cô ngồi xổm người xuống, ôm cái đầu của chú chó chăn cừu Scotland, xoa xoa sạch lông trên người nó.
“Charlie, gần đây mày mập lên rồi?” Âm thanh trong trẻo mang theo mị lực đặc biệt, giống như đang thở dài, giống như rất mềm mại…
“Charlie…”
Chú chó chăn cừu cao bằng nửa người lăn trên mặt đất, có thể đang cố gắng biển hiện rằng nó không béo, nó thật sự một chút cũng không béo, nó rất thon thả, tuy rằng gần đây nó thật sự mập ra một ít nhưng nó vẫn là một con chó rất đẹp.
Cô gái lại ôm cái đầu của chú chó chăn cừu, nụ cười trên môi cũng không biết là vì điều gì luôn mang theo một ít khổ sở.
“Tiểu Hoa, chúng ta cần đi làm hộ khẩu.”
Lục Cẩm Vinh đã đi tới, cũng ngồi xổm trước mặt cô gái, anh vươn tay xoa nhẹ đầu Charlie một chút: “Sao lại béo như này rồi?”
“Gâu…” Charlie không muốn nghe, tủi thân nức nở với chủ nhân.
“Dạ.” Cô gái ngẩng mặt lên, khuôn mặt trắng nõn luôn mỉm cười dịu dàng nhưng lại luôn cảm thấy cách một tầng sương mù.
Đây là Lục Tiểu Hoa…
Nửa năm, vậy mà thời gian đã đi qua nửa năm. Nửa năm qua không ai biết cô biến thành như thế này. Khuôn mặt cô bị hủy hoại, chân cô cũng bị đập gãy, giọng cô cũng biến mất, dạ dày cùng lục phủ ngũ tạng đều bị thương toàn bộ, không biết đã uống bao nhiêu thuốc, đã phẫu thuật bao nhiêu lần. Cũng chính là nhờ phẫu thuật cô mới thành Lục Tiểu Hoa hiện tại.
Lục Cẩm Vinh bần thần ghi nhớ khuôn mặt hiện tại của Hạ Nhược Tâm. Anh nghĩ em gái nếu trưởng thành nhất định sẽ có dáng vẻ này, cho nên anh không hối hận đã đem cái tên Lục Tiểu Hoa cho cô.
Xe chạy đến phòng quản lý hộ tịch, đi vào đã thấy bên trong có không ít người, nhưng bởi vì thân phận khác biệt cho nên bọn họ đi cửa riêng, không cần xếp hàng chờ làm thủ tục.
Lấy qua một loại giấy tờ, điền nội dung vào, lại chụp ảnh… Sau này Hạ Nhược Tâm sẽ có một thân phận khác, về sau cô tên là Lục Tiểu Hoa.
Nhưng khi muốn điền cái tên này vào, tay cô hơi dừng lại một chút, chẳng lẽ về sau thật sự cô phải mang tên Lục Tiểu Hoa hay sao?
Lục Cẩm Vinh lấy chiếc Pu't từ trong tay cô rồi viết vào tờ giấy.
Họ tên: Lục Tiểu Hoa.
“Em thật sự không biết viết Tiểu Hoa?”
Hạ Nhược Tâm chỉ có thể cười trừ, cô không sao cả, gọi Tiểu Hoa cũng được, Tiêu Họa cũng thế, Tiêu Hóa cũng không sao, dù sao cũng đều là từ miệng người khác gọi ra.
“Đây là tên em gái anh.” Lục Cẩm Vi chỉ vào ba chữ Lục Tiểu Hoa nói. “Tiểu Hoa là anh đặt, cố gắng nhớ đi. Em ấy sinh ra tựa như một đóa hoa còn chưa nở, chỉ đáng tiếc chưa kịp nở đã sớm tàn.”
“Cho nên anh đem thân phận của em ấy cho em, em có thể sống thoải mái, nhưng anh cũng có điều kiện…” Nói đến đây thần sắc Lục Cẩm Vinh hơi nhạt xuống, trong đôi mắt đen cũng tràn ngập các loại cảnh cáo cùng nghiêm túc.
“Tinh thần của mẹ anh vẫn luôn không tốt. Nói vậy em cũng hiểu, anh hy vọng em có thể dùng thân phận của em gái anh có một phần hiếu tâm với bà. Anh không cần em đối với bà như là mẹ đẻ của mình, anh chỉ hy vọng em không làm tổn thương bà thêm.”
“Anh yên têm, em biết mà.” Hạ Nhược Tâm nắm lấy hai bàn tay, đặt trên đầu gối mình.
Kỳ thật không cần Lục Cẩm Vinh nói cô cũng sẽ đối với phu nhân Lục tốt mà không cần cái gì cả, vì một phần ân, vì một người mẹ đáng thương.
Cô cũng là một người mẹ, cô cũng đã không còn con gái mình. Đọc truyện nhanh hơn tại Gác Sách bạn nhé <3
“Còn có một chuyện.” Lục Cẩm Vinh không hiểu rõ lắm sự trầm mặc của Hạ Nhược Tâm, còn sợ rằng ngữ khí của mình quá nghiêm túc, cho nên không muốn nói tới chuyện này nữa mà chuyển sang chuyện khác. “Anh thật sự tra được năm đó khu làng ở chân núi kia bị lở đất, đúng thật đã ૮ɦếƭ rất nhiều người, hiện tại cũng vẫn còn không ít người mất tích. Bên trong đúng thật có một tên ***, hắn mới đem về một đứa trẻ, cũng bị mất tích trong đống đất đá đó.”
Hạ Nhược Tâm ngẩng mặt lên, trong mắt đã hơi ướt hồng.
Lục Cẩm Vinh vỗ vai Hạ Nhược Tâm. Có những lời anh không nói, cũng không hỏi.
Âm thanh của Hạ Nhược Tâm vẫn tắc ở cổ họng, rất khó chịu. Rõ ràng giọng nói cô đã tốt, nhưng hiện tại cô vẫn có thể cảm giác được giống như cách đây không lâu, cái loại nóng rát cùng đau đớn.
“Cảm ơn anh, anh trai.” Giọng cô nho nhỏ, vẫn cảm giác hơi khàn khàn, cũng không thô mà rất êm tai. Mà một câu ‘anh trai’ này cô rất ít nói, có lẽ cũng là lần đầu tiên.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc