Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 192

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

Sở Luật vươn tay bê bát trước mặt lên, Hạ Dĩ Hiên thấy rất vui, đây là anh đã tiếp nhận rồi sao. Kết quả cô chưa kịp cười Sở Luật đã đem bát cá đặt ở trên bàn.
“Anh Luât…” Hạ Dĩ Hiên làm nũng gọi một câu, nếu Đỗ Tĩnh Đường ở chỗ này nhất định toàn thân sẽ nổi da gà, anh ghét nhất trong đời là cái loại làm nũng quá phận này.
Mà Hạ Dĩ Hiên quả thực đang diễn tới cực điểm.
“Tôi cần nghỉ ngơi, cô đi về đi.”
Sở Luật nhàn nhạt đuổi khách, anh nằm xuống, cũng đưa lưc về phía Hạ Dĩ Hiên, nhắm hai mắt lại, ai cũng không muốn thấy, ai nói cũng không muốn nghe, ai đưa cơm cũng không muốn ăn.
Hạ Dĩ Hiên giống như bị chạm ngạnh, muốn tức giận nhưng cuối cùng cô vẫn nhịn xuống, tự nhủ với mình nhất định phải chịu đựng, chờ khi nào cô làm phu nhân tổng tài Sở Thị lại nói. Cô dường như quên mất rằng tổng tài tập đoàn Sở Thị đã không phải là Sở Luật mà là được thay bởi một người đàn ông tên Mân Quốc Thịnh.
Vài ngày sau, Sở Luật xuất viện, giống như lời Đỗ Tĩnh Đường, anh có năng lực khôi phục quá biến thái, người khác cần mười ngày nửa tháng, anh chỉ cần ba ngày là đủ rồi.
Sau khi anh xuất viện cũng không về nhà với cha mẹ mà về nhà của anh cùng Hạ Nhược Tâm, anh muốn chờ cô trở lại nơi đó.
Mở cửa ra, từ bên trong rõ ràng bay tới mùi ẩm mốc, còn có mùi rượu cùng thứ gì đó như bị ôi thiu.
‘Cạch’ một tiếng, anh bật đèn, cũng ϲởí áօ khoác mình ra, sau đó xắn tay áo, tự mình múc nước đi lau dọn. Trên mặt đất vẫn còn mấy cái bánh bao đã mốc meo, có lẽ mùi ôi thiu là từ mấy cái bánh bao này.
Anh từ từ quét dọn, cũng không vội. Hiện tại anh cái gì không có, có chính là thời gian, nhiều nhất cũng là thời gian. Mấy năm gần đây anh luôn lãnh đạo công ty không dám nghỉ ngơi, hiện tại xem ra là một người bình thường cũng không có gì là không tốt. Nếu anh ngay cả một người cũng không giữ lại được thì làm tổng tài có ích gì.
Buổi tối một mình anh nằm trên giường từng có hai người này lại không cách nào ngủ được, thậm chí vật vã ngủ, mỗi khi thanh tỉnh theo bản năng vẫn đưa tay sang tìm Hạ Nhược Tâm, rồi sau đó anh mới nhớ tới, hóa ra cô đã đi rồi.
“Nhược Tâm, anh không trách em.” Anh dựa đầu vào bức tường lạnh băng phía trên. “Em làm gì anh cũng không trách em, cho nên quay về đi, cuộc sống bên ngoài cũng không tốt, em quay về được không?”
Anh khẽ đập đầu vào tường, thỉnh thoảng lẩm bẩm tự nói, không ai biết khuôn mặt vốn luôn lạnh băng của người đàn ông này không biết vì cái gì lại chảy xuống hai hàng lệ.
Yêu đến mức không hận không oán.
Là như thế này sao?
***
Buổi sáng khi tỉnh dậy anh sẽ đi ra ngoài chạy nửa giờ, sau đó về nhà tự làm cơm sáng cho mình. Anh tập nấu cơm, khi nấu ngon rồi có phải cô sẽ trở về không? Đều nói con đường ngắn nhất tới trái tim đàn ông là dạ dày, không biết một người đàn ông muốn tới trái tim phụ nữ có là như thế…
Anh mời một dì có chuyên môn, hai mắt không nghe chuyện thiên hạ, chuyên tâm học nấu ăn cùng dì này. Sau một thời gian tài nghệ của anh từng ngày tốt lên, ngay cả dì cũng khen anh không tồi, thật có năng khiếu.
Nhưng nếu trước kia Sở Luật là một sát thủ phòng bếp, chỉ cần tới bếm thì mâm lẫn bát đều phải đổ vỡ thì ai có thể nghĩ được có một ngày anh ở chỗ này cũng có thể làm được một mâm đồ ăn. Cho nên, rất nhiều chuyện khó tin đều có thể xảy ra. Anh càng tin tưởng ‘tinh thành sở đến, tinh thạch vì khai’.
***
Anh vừa đem khúc cá mình mới mổ xong đặt trong nồi thì điện thoại vang lên, gần đây anh không liên hệ với người khác, số điện thoại này cũng chỉ có người nhà hoặc Đỗ Tĩnh Đường gọi tới.
“Anh họ, là em. Anh mau đến số 5 đường Xuân Hoa.” Nói xong anh cũng không nói gì thêm, liền vội vã ngắt điện thoại.
Sở Luật buông điện thoại, hiện tại anh khó xử chính là nồi cá này, nếu đi ra ngoài thì khi trở về cũng chỉ có thể làm canh cá.
Anh tắt bếp, thay một bộ quần áo rồi đi ra ngoài. Anh không mặc âu phục, chỉ lấy bừa một áo lông cao cổ, mặc một quần tây cùng một đôi giày da thủ công khiến sự lạnh lùng trên người bớt đi không ít, có cảm giác bình thản hơn trước kia rất nhiều.
“Anh họ, em ở đây.”
Đỗ Tĩnh Đường hướng Sở Luật vẫy tay.
Sở Luật đi tới, đứng bên cạnh Đỗ Tĩnh Đường.
“Cậu có chuyện gì?” Anh nhìn đồng hồ trên cổ tay. “Cá của anh còn ở trong nồi, trở về sợ là không ăn được.”
Đỗ Tĩnh Đường kì thật không biết phải nói với anh mình như thế nào, anh chỉ chỉ về phía trước. “Anh tự mình xem đi.”
“Xem cái gì?” Sở Luật nhìn về phía trước, không thấy gì cần phải xem. Chẳng lẽ là xem người náo nhiệt sao, anh không có hứng thú.
“Nếu không có chuyện gì anh đi về trước.” Anh xoay người cứ vậy đi về.
Nhưng vừa lúc anh dợm bước chân lại nghe được phía sau có giọng nói quen thuộc.
“Thế nào, món ăn nhà hàng này em thích không?”
“Cũng được.”
“Nếu em không thích lần sau chúng ta sẽ tìm cái khác.”
Rồi sau đó không có ai trả lời, Sở Luật quay đầu lại, đôi mắt khi*p sợ nhìn về phía trước, một nam một nữ anh đều quen.
“A, hóa ra là Sở tổng, nghe nói anh nằm viện, hiện tại có khỏe không?” Mân Quốc Thịnh một tay nhét trong túi, miệng nói ra những câu đầy chế nhạo, còn có sự vui sướng khi người gặp họa.
Lúc này bên cạnh Mân Quốc Thịnh còn có một cô gái trẻ tuổi, tay cô vươn tới quàng lấy tay anh khiến Mân Quốc Thịnh sửng sốt, cười dịu dàng.
“Sở tổng tất nhiên không cần chúng ta lo lắng, nhà anh ấy có một người mẹ được mệnh danh là hiền thê lương mẫu.” Cô gái cười duyên, giọng giống như gió, cũng rát lạnh lùng.
“Đây cũng là,” Mân Quốc Thịnh vươn tay đặt trên bờ vai gầy gò của cô gái, “tôi cũng nghe nói Sở phu nhân xác thật là hiền thê lương mẫu, đã là vậy chúng ta đi thôi, chúng tôi không quấy rầy Sở tổng tìm mẹ nữa.”
Tay Mân Quốc Thịnh hạ xuống vòng eo mảnh khảnh của cô gái. Mắt Sở Luật vẫn luôn nhìn gương mặt trắng như sứ của cô gái.
“Nhược Tâm, nói cho anh, vì cái gì…” Giọng anh khàn khàn, trong cổ họng giống như bị cái gì đâm xuyên qua, lại có một ít tanh ngọt.
Vì cái gì, vì cái gì?
“Anh bây giờ không phải là tổng giám đốc của Sở Thị nữa, tôi muốn gì anh cũng không chu cấp được”, cô vươn tay, nhẹ vỗ về chiếc nhẫn kim cương: “Về sau rốt cuộc anh không mua nổi cho tôi được cái gì, cho nên tôi chỉ có thể tìm kim chủ khác.”
Cổ họng Sở Luật đầy vị tanh ngọt, đột nhiên yết hầu anh tê rần, khóe miệng anh chảy ra tơ máu chậm rãi lăn xuống dưới rồi lại nhỏ xuống áo anh in thành một mảng lớn, thê lương.
“Anh….” Đỗ Tĩnh Đường dường như đã bị dọa tới nơi, anh vội vã đi tới, đỡ lấy Sở Luật, khuôn mặt còn trắng bệch hơn so với Sở Luật.
“Anh, anh thấy thế nào?” Đỗ Tĩnh Đường đã bị dọa đến sắp khóc, mấy năm nay anh không nghe nói có người đang khỏe mạnh khi không lại hộc máu, hay tức giận mà hộc máu như vậy.
Đôi mắt Sở Luật luôn nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp đang cười kia:
“Vì cái gì…”
Chỉ một câu nhưng máu trong miệng bắt đầu tuôn ra nhiều hơn, anh muốn cố gắng giữ lại một chút tỉnh táo nhưng trước mặt dường như chỉ còn bóng tối. Anh muốn vươn tay, chỉ là ngón tay có chút vô lực, bây giờ dường như ngay cả chỉ cử động một ít thôi nhưng đối với anh lại được coi là xa xỉ.
Hạ Nhược Tâm ra sức nắm chặt tay, cô rũ hàng lông mi xuống, cười với người đàn ông kia.
“Chúng ta đi thôi, nhìn người khác hộc máu thì có gì là thú vị?”
Mân Quốc Thịnh lấy di động ra, bấm điện thoại gọi: “Xe cứu thương sao, ở đây có người bị hộc ra máu."
Rồi sau đó hắn ta lắc lắc cái di động nói với Đỗ Tĩnh Đường: “Cậu thấy đấy, tối đã giúp gọi xe cứu thương rồi, nhưng hình như Sở tổng bệnh nặng lắm, không biết có phải là bệnh nan y không. Chà, với độ tuổi này, thật đáng tiếc…”
Anh ta lầm bầm nói, Đỗ Tĩnh Đường cắn răng nhẫn nhịn, hận không thể đem người trước mắt phân thây trăm mảnh.
“Hạ Nhược Tâm, cô còn có lương tâm sao, anh ấy là chồng cô!” Anh chuyển hướng sang Hạ Nhược Tâm, trong giọng dường như cũng không thể tin nổi chuyện gì đang xảy ra.
“Chồng sao?” Hạ Nhược Tâm mím môi, thanh âm nhỏ đến mức có lẽ cô cũng không thể nghe thấy được: “Tôi con gái cũng đã mất thì cần gì đến chồng chứ…”
Mân Quốc Thịnh ôm eo Hạ Nhược Tâm: “Chúng ta đi thôi.”
“Được”, Hạ Nhược Tâm cười với anh ta, nhưng nụ cười kia lại khiến Mân Quốc Thịnh không khỏi căng thẳng trong tim, có một xao động nhẹ, mà cái loại xao động này cùng với những cảm giác xao động quá khứ là không giống nhau.
Cô cười thực ảm đạm, không có cao hứng, không có hỉ nộ, cũng chỉ là nở nụ cười với người đối diện mà thôi, nhưng hắn thích chính là điểm đó, cái xao động đáng ૮ɦếƭ này.
Mân Quốc Thịnh mở cửa xe, chờ đến lúc Hạ Nhược Tâm đi vào ngồi xuống thì anh cũng theo vào.
Lại một lần nữa, Sở Luật lại bị đưa vào bệnh viện, có lẽ chờ đến khi anh từ bệnh viện về nồi cá của anh đã thối rữa.
“Bác sĩ, thế nào rồi?”
Đỗ Tĩnh Đường lo lắng hỏi, không phải là anh họ bị bệnh nan y thật chứ, ở cổ đại nếu bị ho ra máu thì đó là lúc cách cái ૮ɦếƭ không xa, trên TV đều không phải là diễn như thế sao?
Tuy bây giờ là thời điểm hiện đại, y học cũng phát triển nhưng cũng có rất nhiều bệnh không chữa khỏi được.
“Không có việc gì.” Bác sĩ tháo khẩu trang xuống: “Chỉ là bệnh nhân có chút khó thở, dạ dày có một ít máu bầm hiện tại bị ói ra hết cũng rất tốt, dạ dày vì thế cũng đỡ hơn rất nhiều, nhưng về sau cũng phải tĩnh dưỡng cẩn thận, thân thể của mình vẫn là của mình, đừng khiến bị hỏng.”
“Cảm ơn bác sĩ.”
Đỗ Tĩnh Đường cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi, trên trán cậu bây giờ là một lớp mồ hôi dày, trên người cũng vì thế mà ướt sũng, ngay cả ҨЦầЛ ŁóŤ cũng ướt.
Thật đúng là xấu hổ, may mắn không ai biết. Sở Luật trước mắt đã không có việc gì thì việc đầu tiên cậu phải đi thay quần áo, chạy hết nơi này đến nơi khác thời gian phút chốc trôi đi thật mau.
Cậu đi vào bên trong phòng bệnh.
Mà bên kia Sở Luật cũng đã tỉnh dậy, hai mắt lờ đờ, ở cằm cũng nổi đầy mồ hôi, cả người bơ phờ cực kì khó coi.
Đỗ Tĩnh Đường ngồi xuống
“Anh, anh không sao chứ?” Anh cẩn thận hỏi.
“Không có việc gì” Sở Luật nhàn nhạt nói, anh cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt ve nhẫn cưới, đã rộng một ít rồi, ngón tay anh lúc này thật sự rất gầy.
Vì cái gì, anh muốn giữ lại cũng không được, muốn bảo vệ cũng không xong, cứ như thế mà rời xa khỏi anh.
Đời trước của anh rốt cuộc đã làm sai điều gì, hay kiếp này cảu anh thật sự làm sai quá nhiều.
Cho nên đây là ông trời trừng phạt anh sao?
“Anh…”
Đỗ Tĩnh Đường không biết phải nói như thế nào, kỳ thật cuộc sống của sở luật có lẽ anh là người duy nhất chính mắt chứng kiến, nhưng con đường Sở Luật đi này thật vất vả, nếu là anh có lẽ anh không có sức để đi hết.
Sở Luật cứ nhẹ nhàng vỗ về nhẫn cưới, sau đó nhổ ống tiêm trên tay.
“Anh, anh làm cái gì vậy?” Đỗ Tĩnh Đường bị anh dọa hảy dựng lên, có thể không dọa người, đột nhiên sao lại làm vậy?
“Cá còn ở trong nồi.” Sở Luật tháo đồ y tế trên người xong liền tìm quần áo thay.
“Dẫu anh có về thì cũng chỉ bỏ nó đi.” Đỗ Tĩnh Đường đem quần áo của anh ôm lên, chính là không cho anh lấy được, nếu như bây giờ anh về thì lại ho ra máu tiếp thì làm sao bây giờ?
“Không có việc gì, hâm lại là có thể ăn”, Sở Luật vươn tay hướng về phía Đỗ Tĩnh Đường. “Đưa cho anh.”
Đỗ Tĩnh Đường gắt gao ôm chặt không buông.
“Trở về còn ăn cái rắm ấy, anh hôn mê cả ngày hôm nay, cá cũng sớm bị ôi rồi.”
Sở Luật đặt tay ở trên không trung cũng chậm rãi thu về.
“Một ngày…”
“Đúng vậy…” Đỗ Tĩnh Đường chạy tới phía cửa sổ, mở ra: “Anh xem đi, đã đến nửa đêm, anh hiện tại muốn đi đâu, cá kia đã sớm ôi, anh có về sớm hay về muộn cũng phải bỏ.”
Miệng Sở Luật méo xệch, môi mỏng lạnh có chút khiến người khó chịu, sau đó anh nằm xuống, thần thái đôi mắt đen lúc này dường như không biểu lộ bất cứ cảm xúc gì.
Đỗ Tĩnh Đường bây giờ mới đem quần áo trong иgự¢ bỏ qua một bên, phải chú ý Sở Luật có thể nổi điên giữa chừng hay không, anh vội vàng gọi y tá tới cắm lại kim giúp.
Điều anh lại lo lắng là khi mà y tá tới cắm kim có thể bị Sở Luật một quyền đạp cho hôn mê hay không.
Còn may, thẳng đến khi gắn lại được, y tá cũng đã đi rồi anh mới thở dài được một hơi, còn tốt, Sở Luật không nổi điên. Anh lấy di động ra, chuẩn bị báo cho ba mẹ một tiếng bình anh nhưng lại đột nhiên nhớ tới, lần này Sở Luật đến bệnh viện anh cũng không báo cho ai biết, cho nên không thể nói nếu không lại phải đứng ra giải thích nửa ngày trời, sau đó cũng không biết khi nào mới làm xong việc.
Chỉ là, cậu phức tạp nhìn chằm chằm khuôn mặt của Sở Luật.
乃úp bê nhỏ trong Ⱡồ₦g иgự¢ có chút cũ kĩ, nhưng vẫn rất sạch sẽ và xinh đẹp.
Nhưng dường như đột nhiên cô nhớ tới cái gì. Hai vai đột nhiên run rẩy giống như không thể chống đỡ được cuộc sống của cô.
***
Sau tất cả mọi chuyện, giống như trần ai lạc định, tập đoàn Sở Thị hiện tại đã là đồ vật trong tay Mân gia, những doanh nghiệp khác trong vòng xoáy thương trường này cũng nhìn vào đó để có bài học cho mình. Ba chữ Mân Quốc Thịnh này bắt đầu thành thần thoại trong thương trường.
Kỳ thực thương trường cũng thật tàn nhẫn, hiện tại người khác nhìn đến, nhớ đến là cái tên Mân Quốc Thịnh, lại hiển nhiên quên mất còn có một người đàn ông tên Sở Luật, có lẽ cũng không lâu sau nữa cái tên này cũng chỉ là dĩ vãng.
Trong vòng xoáy thương trường, sự tình luôn biến đổi như thế
Rất nhiều người đã sớm bị lãng quên, cũng rất nhiều người cũng đã không còn nữa.
Tống Uyển dắt Sở Tương vào trong trường học, bà hiện tại rất ít nói chuyện cùng những người khác, cho dù có người tới làm quen cũng muốn tránh né. Nghĩ lại cuộc sống trước kia có khi bà thât sự không biết có phải trước kia là nằm mơ còn hiện tại là tỉnh mộng.
Mà bà hiện tại cũng không dám ở trước mặt người khác hống hách, lại càng sợ người khác lại nhắc đến hai chữ Sở thị. Đứa con khiến bà luôn tự hào trước kia hiện tại lại ẩn mình trong bóng tối, không thấy ra ngoài bao giờ. Mỗi khi nhớ tới chuyện này dường như bà đều muốn gào khóc.
Bà chọn một con đường ít người để đi, lại gặp người kia, người đã lâu không gặp nhưng bà vẫn luôn sợ hãi.
“Đã lâu không thấy, dì Tống.”
Câu \'đã lâu không thấy\' này làm tâm Tống uyển đột nhiên run lên, đôi môi nhợt nhạt cũng bắt đầu vô ý thức run rẫy.
“Cô rốt cuộc muốn làm gì?” Bà cười thảm: “Công ty cũng đã không còn, A Luật cũng biến thành như thế, cô tra tấn chúng tôi ra nông nỗi như thế còn chưa đủ thỏa mãn sao?”
Hạ Nhược Tâm đột nhiên cười, rạng rỡ nhưng đôi mắt lại dần dần tối đi:
“Dì cảm giác như thế là đủ rồi sao?”
“Còn chưa đủ sao?” Hiện tại Tống Uyển có muốn đánh chửi nhau với cô cũng không được, bà đã không còn sức lực, một chút tinh lực cũng không còn, bà thật sự cảm giác chính mình sắp ૮ɦếƭ rồi.
“Đối với dì thì đủ rồi, nhưng với tôi thì không.” Hạ Nhược Tâm nhàn nhạt cười, độ cong của khóe môi càng ngày càng lớn còn vết thương trong cũng càng đau. Vết thương lòng dường như ngày càng bị xé toạc ra.
“Con của bà còn sống nhưng con tôi lại không còn nữa. Bà trả lại một quả thận cho con tôi như thế nào, bà trả lại mạng sống cho con tôi như thế nào, bà trả lại cuộc sống của tôi như thế nào?”
Tống Uyển vô lực ngã ngồi trên mặt đất. Hiện tại bà đã không phân biệt được ai đúng ai sai nữa rồi.
Chẳng lẽ, bà thật sự đã sai, chẳng lẽ, tất cả những chuyện xảy ra đều là lỗi của bà.
Hạ Nhược Tâm bước qua, cô ôm cánh tay mình, rõ ràng thân thể cô có chút yếu ớt không chịu được gió lạnh, nhưng cho dù lúc này có gió lớn cũng không thể lay động được cô nửa phần.
Cô ngồi xổm xuống, đối diện với tầm mắt của Tống Uyển.
“Dì, bà nói xem, vì sao bà lại chưa ૮ɦếƭ?”
Cô quạnh quẽ hỏi, những lời này cô từng tự hỏi mình rất nhiều.
Hạ Nhược Tâm, mày như thế nào lại chưa ૮ɦếƭ? Đúng vậy, cô cũng muốn hỏi chính mình vì sao lại chưa ૮ɦếƭ, nhưng hiện giờ cô minh bạch, bởi vì cô muốn tận măt chứng kiến người khác ૮ɦếƭ.
Cô vươn cánh tay xinh đẹp, vỗ nhẹ vào khuôn mặt của Tống Uyển: “Dì, tôi biết bà sẽ không ૮ɦếƭ, cho nên bà phải sống tốt, để nhìn những gì bà yêu quý nhất, để nhìn những gì bà mong muốn nhất…”
“Sở Tương của bà, còn có…” Thanh âm của cô có chút chậm lại. Từng câu từng chữ đều như đâm vào tim của Tống Uyển: “Người con trai thất bại của bà sống trong thống khổ cả đời, cả đời, cả đời bà nữa.”
Cô nói ba lần ‘cả đời’, mà mỗi lần đều như đâm một đao vào lòng của Tống Uyển.
Hạ Nhược Tâm nói đến, cô cũng đã làm.
Cô làm Tống Uyển thống khổ, nhưng cái thống khổ đó không thể bằng nỗi đau của cô, không bằng một phần mười, cũng không thể bù lại được hai cái mạng của cô và con gái.
Đời này, đã nợ thì phải trả.
Mặc kệ là bao lâu, đều luôn phải trả lại…
Đạo lý của trời luôn là như thế.
Không phải là không báo, mà là thời điển chưa tới.
Cô đứng dậy, gót giày tinh tế dẫm lên mặt đất, cẳng chân cong duyên dáng, thực đẹp, thực làm cho người ta muốn thất thần, như huyễn như hoa nhưng hiện tại toàn thân cô lại mọc đủ thứ.
Là thương, là đau.
Một chiếc xe thể thao dừng ở trước mặt, cửa xe mở ra, Mân Quốc Thịnh bước ra từ cửa, hắn tháo chiếc kính râm xuống, rồi sau đó cong môi cười.
“Không biết có được vinh hạnh hay không cùng cô gái xinh đẹp dùng bữa tối?”
Hạ Nhược Tâm khẽ khựng lại, sau đó cô cũng nhẹ nhàng cười, đưa tay mình lên, người đàn ông có chút thụ sủng nhược kinh, đôi mắt hơi vì thế mà mở lớn, ý cười cũng ngày một lớn, sau đó lại nắm chặt bàn tay xanh nhạt của cô.
Hai người ngồi trên xe phóng đi để lại lớp bụi mù mịt bay tới người Tống Uyển.
Có một loại người trước giờ luôn là cao cao tại thượng, giống như Tống Uyển, nhưng có lẽ hiện tại bà đã biết, bị người khác khinh thường rốt cuộc là cảm giác thế nào.
Tay bà run rẩy, di động cũng vì thế mà rơi xuống, bà lại nhặt lên, còn tốt, không bị bể.
“Dĩ Hiên, là dì, dì có việc cần tìm cháu.”
Sau đó không lâu, trong chung cư nhỏ trước kia Tống Uyển được Hạ Dĩ Hiên cho ở, Hạ Dĩ Hiên đã qua, so với Tống Uyển bên kia già nua, chật vật thì dường như cô không tệ lắm.
“Dĩ Hiên…” Tống Uyển vừa thấy Hạ Dĩ Hiên liền giống như bắt được một cộng rơm cứu mạng của mình, khác hoàn toàn so với trước đây Hạ Dĩ Hiên luôn xem Tống Diễm mới là cọng rơm cứu mạng của mình.
Nếu không chịu bắt lấy thì sẽ không có cơ hội sống sót.
“Dĩ Hiên, cháu tới rồi sao, cháu nhất định phải giúp dì, cháu nhất định phải giúp dì mới được”.
Tống Uyển nắm chặt tay Hạ Dĩ Hiên: “Hạ Nhược Tâm, cô ta điên rồi, nhất định là cô ta điên rồi, cháu có biết không? Cô ta không những ςướק đi Sở Thị còn muốn lấy đi tính mạng của Sở Luật, bây giờ còn muốn cả mạng của dì nữa…”
Bà nói cuồng loạn, đôi tay bấu vào trong da thịt Hạ Dĩ Hiên, trong mắt Hạ Dĩ Hiên lóe lên một tia chán ghét, nhưng ngoài miệng vẫn cứ nói:
“Dì, dì đừng vội, chúng ta từ từ rồi nói, ngồi xuống trước đã.”
“Được, được.” Tống Uyển ngồi xuống, lời nói tuy không rõ nhưng có thể nghe được bà đang lẩm bẩm, Hạ Nhược Tâm điên rồi, cô ta điên rồi.
Nhưng hiện tại ai mới là người điên, Hạ Dĩ Hiên đương nhiên cũng không mù.
“Dĩ Hiên, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
“Làm sao bây giờ?” Hạ Dĩ Hiên đem ngón tay đặt lên bàn, nhẹ gõ từng ngón một, âm thanh mày đối với Tống Uyển giống như âm thanh đòi mạng, tựa như đã bức Tống uyển tới tuyệt vọng.
“Dì, con còn có một biện pháp. Chỉ là dì có dám làm không thôi.”
“Biện pháp gì?” Trong mắt Tống Uyển hiện lên một ít ánh sáng.
Cánh môi Hạ Dĩ Hiên cong lên, bây giờ lại có chút huyết sắc từ từ mở ra, từng câu từng chữ nghe dị thường đáng sợ:
“Gi*t cô ta.”
Bang một tiếng, Tống Uyển không cẩn thận làm rơi cái ly trên bàn xuống vỡ choang, mỗi một mảnh vở nhỏ điều khắc sâu hình dáng Hạ Dĩ Hiên cười với khuôn mặt vặn vẹo kia.
“Chị, là em.” Một câu chị thân mật nhưng lại không có chân tình, người ngoài nhìn vào còn tưởng các cô là chị em tốt với nhau, ngay cả chị em song sinh có khi cũng không thân cận như vậy.
“Có việc gì sao?” Hạ Nhược Tâm ôm 乃úp bê nhỏ nằm trên chiếc giường lớn, cô dựa đầu vào gối phía sau, còn di động thì được đặt ở bên cạnh mở loa ngoài.
“Dù sao chúng ta cũng là chị em, chị đã lâu rồi cũng không về nhà, chị không nhớ mẹ sao?” Đầu đây bên kia một câu là mẹ, hai câu là mẹ nghe rất êm tai.
Hạ Nhược Tâm co thân mình lại, cô bây giờ lại gầy đến như thế, dường như đều thấy xương cả.
Mà chữ mẹ kia, cô cũng đã lâu rồi không nhắc tới.
Mẹ, mẹ…
Cô đã sớm mất mẹ rồi, thời điểm cô bốn tuổi cô đã khồn có mẹ.
Trên đời này người cho cô tình thương của mẹ chính là Tống Uyển, nhưng người đã Gi*t đi cái tình thương ấy cũng chính là bà ấy.
Cô hơi hơi nhếch khóe môi lên: “Hạ Dĩ Hiên, cô có chuyện gì cứ việc nói thẳng ra không cần phải quanh co, cô không cần nói dối, tôi cũng không mất thời gian.”
Hạ Dĩ Hiên cũng thu lại ý cười trên mặt, thỉnh thoảng xoa xoa móng tay mình, “Chị à, chúng ta từ nhỏ đến lớn cùng nhau lớn lên, chị thật đúng là hiểu em.”
Hạ Nhược Tâm ôm 乃úp bê càng chặt hơn, có môt số người từ trước tới nay chỉ sống bằng khuôn mặt dối trá, mở miệng ra là có thể đổi trắng thành đen, chuyện tốt cô ta sẽ nhận còn chuyện xấu cũng có thể đẩy qua cho người khác gánh được.
Phạm sai lầm rất bình thường, có ai sẽ không phạm sai lầm chứ. Nhưng với Hạ Dĩ Hiên, cô ta từ nhỏ đến lớn đều không phạm nổi cái sai nào, chỉ có Hạ Nhược Tâm cô là người có lỗi mà thôi.
Nhưng như thế nào lại chưa từng có người nào nhận ra được.
Nói về dối trá, Hạ Dĩ Hiên xác thực là một người điển hình, nếu không phải chuyện giả ૮ɦếƭ bị bại lộ thì khả năng cho đến bây giờ, cái lưu lại trong lòng mọi người chính là Hạ Dĩ Hiên thiện lương thiên chân của ngày xưa.
Càng là thứ gì tốt đẹp, mọi người đều muốn giữ lại, giống như những ký ức đó.
Nhưng chuyện ngày đó bị bại lộ, chuyện của Hạ Dĩ Hiên bỗng chốc bị hé mở, cô ta một lần nữa xuất hiện trước mắt mọi người, nhưng cô ta có nói thế nào đi nữa thì sau bốn năm thế giới đã không còn là thế giới của cô ta.
Không có Hạ Nhược Tâm giúp cô ta gánh tội thay, đã không có Sở Luật bảo vệ, cũng không có Hạ Minh Chính dung túng, cô ta sống mà không thể quay về.
Hạ Dĩ Hiên nắm chặt ngón tay mình, vốn là một gương mặt mĩ miều lúc này lại lộ ra một chút méo mó, đôi môi mỏng của cô ta nhẹ cong lên, khóe mắt cũng lộ ra mỉm cười nhưng nụ cười lại lạnh băng.
“Chị, chị không muốn biết con chị bây giờ đang ở đâu sao?”
Hạ Nhược Tâm mở mắt, ngồi dậy cầm điện thoại di động bỏ bên tai, cho dù là đang bật loa ngoài, âm thanh lớn được phóng đại làm đau rát cả tai cô.
“Cô biết cái gì?”
“Em không biết cái gì à?” Hạ Dĩ Hiên che miệng nở nụ cười.
“Chị, nếu chị muốn biết liền đến 95 Gác Sách* tới tìm em, đúng rồi, nơi đó chị biết, khi còn nhỏ chúng ta đã ở đâu. Em sẽ chờ chị ở đó, chờ chị đến em sẽ nói cho chị biết, chị không phải là muốn biết chuyện ngày đó là như thế nào hay sao?” Hạ Dĩ hiên nói xong liền cúp điện thoại, đem di động ném vào trong túi, cô ta mặc một thân hàng hiệu, mang quý khí, cô vuốt tóc mình, thực sự hưởng thụ cảm giác được người khác chú ý như thế này.
*Tên đường chả biết dịch là gì, lấy tạm Gác Sách mọi người nhá :3.
Dù bây giờ Sở Luật biến thành như thế nhưng cô vẫn muốn ςướק lại. Cô muốn ςướק lại những gì có trong tay Hạ Nhược Tâm. Đồ vật có thể ςướק hay không thể ςướק cô nhất định phải ςướק, đồ có thể ăn hay không thể ăn cô cũng phải ăn cho dù muốn nôn ra.
Kể cả những thứ cô không cần cô cũng sẽ không cho người khác co.
Hạ Nhược Tâm buông di động xuống, cô đặt 乃úp bê đối diện với mình.
“Bảo bảo, con nói xem mẹ có nên đi hay không? Mẹ chỉ muốn vì con đòi lại công bằng mà thôi nhưng tại sao lại khó đến thế?” Cô đặt tay lên 乃úp bê không có độ ấm, lại nhớ tới đứa nhỏ đáng yêu kia, nước mắt cũng vì thế mà rơi xuống.
Cô ôm chặt 乃úp bê nhỏ trong иgự¢ mình nằm xuống giường lớn, dáng người nhỏ xinh co lại rúc vào trong chăn, dường như không tìm được cô, cũng không nhìn thấy cô.
Cô sẽ đi, mặc kệ là nơi nào, cô vẫn đi. Cho dù là lừa cô, cô cũng phải đi, chỉ vì cô có được 1% cơ hội hi vọng, thậm chí là không có hi vọng.
Có lẽ con gái cô chưa ૮ɦếƭ, và cũng có lẽ Hạ Dĩ Hiên thật sự biết con gái của cô bây giờ ở đâu, cô không sợ cho dù cô biết rõ Hạ Dĩ Hiên là không có lòng tốt, cũng biết rõ Hạ Dĩ Hiên muốn hại mình.
Mở tủ quần áo ra, cô thay đổi bộ quần áo nhẹ nhàng đơn giản, cũng không có mang nhiều đồ lắm, chỉ mang theo chiếc nhẫn kim cương đang đeo trên tay, cái này là của Sở Luật tặng cho cô, cũng không biết vì sao cô lại không vứt nó đi, cô chợt giật mình khi nhìn đốt ngón tay đang đeo chiếc nhẫn.
Cô trang điểm nhẹ một chút, cũng không phải vì đua đòi gì nhưng do khí sắc bây giờ của cô quá kém, người khác nhìn vào lại tưởng cô giống như người ૮ɦếƭ vậy.
Đúng vậy, giống như Hạ Dĩ Hiên nói, cô với Hạ Dĩ Hiên từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tuy không phải chị em ruột với nhau nhưng ở phương diện nào đó Hạ Dĩ Hiên quả thực rất hiểu cô, đồng thời cô cũng rất hiểu Hạ Dĩ Hiên.
Hạ Dĩ Hiên không nói gì nhưng cô rất kiên trì, mặc kệ ở nơi nào thì bà chị ngoại lai này không thể cao hơn cô một cái đầu, không thể xinh đẹp hơn cô, không thể có dáng đẹp bằng cô, cũng không thể thông mình bằng cô.
Hạ Nhược Tâm không nghĩ lúc này mình nên tranh cái gì với Hạ Dĩ Hiên, cô không sợ Hạ Dĩ Hiên, chỉ sợ cô ta không nói chuyện Tiểu Vũ Điểm cho cô biết, chỉ cần có một chút manh mối có thể cô sẽ tìm ra con gái mình, một đứa bé còn sống, một Tiểu Vũ Điểm còn tồn tại.
Cô chỉnh trang lại một chút khuôn mặt mình, làm cho mặt mình có chút sức sống một chút.
Cầm lấy chiếc túi, thay một đôi giày, nhưng lúc cô định đi ra ngoài thì lại nhớ tới cái gì, cô lại vòng trở lại, bế 乃úp bê nhỏ từ trên giường lên sau đó đặt lại ngay ngắn ở trong chăn.
Cô đi ra ngoài, đóng cửa, khóa lại.
Số 95 Gác Sách, đây là một chung cư của Hạ gia không mấy khi dùng đến.
Cô ôm túi mình vào trong иgự¢, từng bước đi về phía trước, bước chân không nhanh cũng không chậm, cô không biết, lúc này cách chỗ cô không xa có có một người đàn ông đang nhìn về phía cô, đến khi cô đi được một lúc người đàn ông mới kịp phản ứng sau đó cũng theo đi lên.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc