Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 185

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

Hạ Nhược Tâm thấy xung quanh không còn âm thanh cô mới từ từ mở hai mắt, có chút bần thần nhìn những gì trước mặt, còn có, trên bàn kia có một bát canh.
“Muốn ăn không?”
Cô không muốn động đến, bởi vì không muốn ăn, cũng bởi vì không còn khẩu vị ăn lúc này.
Nhưng là…
Cô chậm rãi ngồi dậy, tầm mắt vẫn đặt lên bát canh cá đặt trên mặt bàn, không biết qua bao lâu cô mới đưa tay bưng bát canh tới đặt *** của mình.
Cô lấy thìa múc một ít đưa lên miệng.
Canh cá có vị rất ngon, nhưng uống vào nước mắt cô cứ thi nhau nuốt xuống, cô ngẩng mặt lên nuốt xuống cả nước mắt và canh vào trong lòng.
Cô phải nhỡ kĩ hương vị này, cô phải nhớ kĩ vì sao mình lại phải rơi xuống bước đường này.
Tính tình của cô trước nay đều rất hiền nhưng không có nghĩa cô có thể nhận khi dễ của mọi người.
Tống Uyển…
Cô lại uống vào một ngụm lớn, đột nhiên cô ho sặc sụa, thậm chí chảy cả nước mắt, nhưng cô vẫn từng ngụm từng ngụm nuốt vào.
Mỗi lần cô muốn nôn ra, hay không muốn uống cô liền nghĩ tới cái tên Tống Uyển này, cũng là nhớ kĩ thù xưa.
Uống hết bát canh, cô lau khóe môi của mình, trên mặt cô xuất hiện một chút cười rất cổ quái, môi cô khẽ cong lên có chút lạnh lùng say lòng người.
Mấy hôm nay Cao Hân đi ra ngoài, bởi vì một người bạn của anh nói đã gặp qua một đứa trẻ giống như Tiểu Vũ Điểm ở một ngôi làng nhỏ, đứa bé kia không thích nói chuyện nhưng lại rất hay khóc, luôn luôn chỉ muốn tìm mẹ. Người trong thôn rất thuần phác, thấy đứa nhỏ này thường xuyên bị đánh không giống như những gì cha mẹ ruột làm cho nên mới khiến mọi người hoài nghi. Vừa lúc người bạn kia nhớ tới đứa trẻ Cao Hân đang tìm nên đã nhắn tin đến.
Dọc đường đi, Cao Hân hi vọng là Tiểu Vũ Điểm nhưng anh lại cũng hi vọng không phải, bởi vì chỉ cần nhớ tới đứa bé xinh đẹp kia thật sự mỗi ngày đều bị đánh là anh không chịu được.
Ba ngày sau anh đã trở lại, bụi đất bám đầy mặt, đôi mắt anh đỏ au giống như tơ máu đã che kín.
“Xảy ra chuyện gì?” Trực giác Cao Dật cho thấy Cao Hân như vậy không quá thích hợp.
Miệng Cao Hân méo xệch, cũng xả đau tâm mình, đột nhiên nước mắt của anh cứ thế rơi xuống.
“Anh, làng kia bị lở đất, đã ૮ɦếƭ rất nhiều người. Người tên Phạm Tử kia đã ૮ɦếƭ, cả đứa bé của anh ta nữa. Em đã cho mọi người xem ảnh, là Tiểu Vũ Điểm, thật sự là Tiểu Vũ Điểm…”
Cao Dật vội vàng bịt miệng lại, sau đó lắc đầu với Cao Hân, âm thanh của anh lúc này như bị nghẹn lại.
Cao Hân đang khóc, kỳ thật Cao Dật cũng vậy.
Bọn họ không biết, tay Hạ Nhược Tâm lúc này đang đặt trên then cửa, cô chậm rãi thu tay lại, sau đó quay người đi tới giường bệnh, kéo chăn ôm chặt lấy mình. Cũng không ai biết, lúc này cô cắn mu bàn tay tới rỉ máu.
“Đây là em muốn ăn thịt sao?” Cao Dật cầm lấy tay Hạ Nhược Tâm xử lý tốt vết thương trên mặt. Hạ Nhược Tâm dường như không cảm thấy đau đớn, đáy mắt anh vẫn còn hơi đỏ nhưng vẫn cười với cô.
Hạ Nhược Tâm lại nâng bàn tay được bọc lại như móng heo, lại đặt lên miệng mình gặm một chút vải.
“Em chỉ muốn biết thịt người có hương vị như nào?”
Cao Dật đưa tay đặt lên trán cô.
“Tin anh đi, thịt người không thể ăn, rất chua, rất khó ăn.”
“Anh đã ăn rồi sao?” Hạ Nhược Tâm hơi dãn lông mi giống như không hề cảm thấy đau đớn, đôi một nhợt nhợt cũng hơi cong lên.
“Đoán xem.” Cao Dật cười, sau đó đặt tay cô lên đầu gối mình. “Nếu khó chịu em có thể cắn tay anh, đừng cắn tay của mình. Trên người em dường như đã không còn chỗ *** nào lành lặn nữa rồi.”
Hạ Nhược Tâm ngoảnh mặt qua, đem tầm mắt nhìn vào gốc cây xương rồng trên bệ cửa sổ, loài cây dễ trồng nhất, khó ૮ɦếƭ nhất, cũng dễ đâm vào người nhất.
Khóe môi cô khẽ nhếch lên lạnh lùng.
Từ ngày đó Hạ Nhược Tâm thay đổi. Cô bắt đầu ăn cơm, tuy rằng lúc ban đầu bởi vì thời gian dài không ăn nên cô cứ ăn vào lại nôn ra, nhưng sau khi nôn xong cô sẽ lại ăn, cho đến khi không đói bụng, cho đến khi no căng.
Dần dần dạ dày cô bắt đầu thích nghi với đồ ăn, ăn mỗi ngày một nhiều hơn, nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ dù hiện tại đã không còn giống nửa người nửa quỷ như trước đây.
Cao Dật đã đi tới, ngồi bên cạnh cô, sau đó lấy một cái chăn choàng qua bả vai cô.
“Từ từ dưỡng, không cần gấp.”
“Được.” Hạ Nhược Tâm đáp ứng, nhưng cũng cười có chút mờ mịt.
Cao Dật muốn nói gì đó nhưng có những lời vẫn không nói ra được, anh chỉ đem tay đặt lên vai Hạ Nhược Tâm, khẽ vỗ vỗ giống như an ủi, cũng giống như làm nơi tựa cho cô.
Cửa một phòng bệnh mở ra, bên trong là một cô gái đều bị trói cả tay và chân. Cô gái mở to đôi mắt trống rỗng vô hồn, thường sẽ giãy giụa thân mình, yết hầu cô cũng phát ra đủ loại âm thanh gào thét dị thường khiến người không thoải mái.
“A…” Miệng cô lại há ra, gào lên những âm thanh đó, không ai biết cô nói gì. Đặc biệt khi cô thấy Hạ Nhược Tâm dường như giãy giụa càng mạnh hơn.
Hạ Nhược Tâm đi tới trước mặt cô, đột nhiên môi khẽ cong lên.
“Bạch tiểu thư, điên thời gian dài như vậy liệu cô có quên mất con người bình thường của mình trước kia?”
Hạ Nhược Tâm vẫn đang cười, cười rất nhạt, cũng rất lạnh lùng.
Trên tay chân Bạch Lạc Âm đầy vết tìm bầm của dây dừng, nhìn thấy rất ghê người. Từng cao ngạo xinh đẹp như vậy lúc này Bạch Lạc Âm lại đến được cái gì, cũng chỉ là một bệnh nhân tâm thần, một kẻ điên.
“Kỳ thật tôi hy vọng cô thật sự điên, chỉ sợ nhất người điên nhưng tâm lại tỉnh.”
Hạ Nhược Tâm tìm một chỗ ngồi xuống, đột nhiên cảm thấy có chút lạnh, cô ôm lấy cánh tay của mình. Bạch Lạc Âm một bên vẫn như kẻ điên thi thoảng gào rống.
“Được.” Miệng Bạch Thật Phong phản ứng có khi còn nhanh hơn cả đầu ông. Kỳ thật ai cũng biết người ta mời cơm cũng chỉ là một câu khách khí, nếu đổi thành người bình thường sớm đã cáo từ rời đi nhưng Bạch Thật Phông lại mặt dày ở lại. Đã thật lâu ông không ăn món do Vệ Lan làm, nếm mùi thất bại ông cũng không để bụng, thậm chí còn cảm giác Vệ Lan kiếm việc cho ông, bắt ông một hai phải tự làm đồ ăn cho mình, mà hiện giờ ông mới biết…
Hóa ra Vệ Lan không phải là đầu bếp, mà là một gia đình.
Vệ Lan thấy Bạch Thần Phong lại bàn bà liền vào bếp lấy thêm bát đũa, hiển nhiên bà thật sự không nghĩ sẽ giữ lại Bạch Thần Phong ăn cơm. Nhưng nếu người đã ngồi xuống thì bộ bát đũa này bà nên lấy.
“Tiểu Dật, lát nữa mang đồ ăn cho Cao Hân và Nhược Tâm. Mẹ lấy nhiều canh, để Nhược Tâm uống nhiều một chút, ngày mai mẹ lại tới thăm.”
“Dạ, cảm ơn mẹ.” Cao Dật uống một ngụm canh, với Bạch Thần Phong vẫn như cũ không nói chuyện.
“Không cần cảm ơn. Đứa con của Hạ Nhược Tâm,” Vệ Lan nhẹ nhàng than một tiếng, “Sao đứa nhỏ này mệnh lại khổ như vậy?” Bà cũng là một người mẹ, nếu con mình bị mất tích thật sự bà không biết mình có thể sống được hay không. Con cái với người mẹ mà nói, đó chính là cuộc sống.
Hạ Nhược Tâm, Hạ Nhược Tâm… Bạch Thần Phong đã thật lâu chưa nghe tới cái tên này.
“Cao Dật, cháu cùng cô ấy ở bên nhau?” Tuy rằng ông đã cố nén lại nhưng ngữ khí không vui này hiển nhiên đã để người khác nghe thấy.
Ở trong lòng ông, tuy rằng Cao Dật cùng con gái ông ly hôn nhưng ông vẫn con anh là con rể, về sau Bạch Lạc Âm khỏe lại không chừng bọn nó còn có thể tái hôn, đến lúc đó bọn họ một nhà cũng có thể đoàn tụ.
Chỉ là, ông không nghĩ tới, Hạ Nhược Tâm vậy mà cũng ở đây, không phải cô ta đã trở về sao.
“Chú Thúc, chuyện này hình như không liên quan tới chú?” Cao Dật nhếch môi, anh cùng kết giao với người khác còn cần phải báo cáo với ông ta sao?
“Không, chú chỉ tùy tiện nói.” Bạch Thần Phong có chút xấu hổ, vốn đang cảm giác theo lý thường phải thế, kết quả vừa thấy bộ dáng thờ ơ của Vệ Lan mới nhớ ra lúc này giữa ông và mẹ con họ chính là người xa lạ.
Cao Dật ăn cơm xong rồi liền chuẩn bị rời đi, hai người ở bệnh viện vẫn đang đói, anh muốn đem đồ ăn qua đó.
Đương nhiên Vệ Lan cũng không muốn ở lại đây làm gì, bà cũng chuẩn bị ra khỏi nhà. Ở chỗ này chỉ biết cùng Bạch Thần Phong mắt to trừng không mắt, nói thật, bà hiện tại không thể tưởng tượng được trước kia bà có thể cùng Bạch Thần Phong hai người như vậy ngồi một ngày không chê mệt, nhưng lúc này chỉ một hồi bà đã thấy mệt mỏi.
Bạch Thần Phong thấy hai người họ đều chuẩn bị rời đi, dường như mình ở lại đây cũng không thích hợp, dù sao vẫn là nhà của người khác. Cuối cùng ông vẫn giữ cho mình một ít tôn nghiêm, rời đi trước bọn họ.
“Mẹ, về sau cách ông ta xa một ít.” Cao Dật nói với Vệ Lan, anh sợ Vệ Lan mềm lòng, đến lúc đó lại đáp ứng Bạch Thần Phong. Anh không phải kẻ ngốc, Bạch Thân Phong tới đây là ý tứ gì, đơn giản chính là vì Bạch Lạc Âm. Mà vì Bạch Lạc Âm, ông ta là một người cha, cái gì cũng sẽ dám làm, cái gì cũng có thể làm, mà không phải vì anh, vì Cao Hân, cũng không phải vì mẹ anh.
“Yên tâm đi, mẹ biết mà. Hiện giờ mẹ rất tốt, không muốn quay lại cuộc sống như ngồi tù trước kia.” Cũng xác thật hiện tại tâm tính Vệ Lan đã tốt hơn nhiều, sau khi tới nơi này bà đều cảm thấy mình tới một thế giới khác, đơn giản mà lại phong phú hơn.
“Mẹ ra ngoài mua gà về nấu chút canh cho Nhược Tâm.”
Bà nói, cũng cầm ví tiền lẻ đi ra ngoài, chỉ là trong lúc bà xoay người, không ai phát hiện trên mặt bà có chút ảm đạm, lại nghe được tiếng bà thở dài.
Cao Dật không nnghĩ nhiều, anh mang theo hai hộp cơm đến bệnh viện.
Cao Hân vừa thấy Cao Dật cầm cơm đến lập tức liền chạy tới.
“Em vừa đang suy nghĩ chừng nào anh mới mang cơm đến. Còn may, em có phần, em còn sợ lão Bạch kia đã ăn sạch đồ ăn nhà mình, đến lúc đó em lại phải ăn cơm hộp rồi.”
Cao Dật lấy đũa đưa em trai, cảnh cáo: “Em ăn đi, bớt nói lại.”
“Em biết rồi.” Cao Hân lấy đũa, cũng đã ngồi một bên ăn.
Cao Dật lấy ra một hộp cơm giữ ấm, đây là canh Vệ Lan đã nấu rất lâu, hiện tại dạ dày Hạ Nhược Tâm rất yếu, cũng chỉ có thể ăn những đồ dễ tiêu hóa này, không biết tới khi nào mới có thể thật sự bình phục lại.
Kỳ thật anh cũng biết, vết thương trên người Hạ Nhược Tâm đã tốt rất nhiều, vết thương chưa lành là ở trong lòng cô.
Anh mở hộp cơm lấy ra một bát canh cá nóng, canh cá đã nhuyễn thành màu trắng, có thể thấy được canh này được nấu rất kĩ.
“Nhược Tâm, em uống chút canh đi.”
Hạ Nhược Tâm mở hai mắt, cô lắc đầu, ngón tay mảnh khảnh vẫn nắm chặt chăn.
“Em không muốn uống.” Nói xong cô lại nhắm mắt lại, từ chối tất cả đồ ăn. Cô không muốn uống bởi vì cô không biết rốt cuộc khi cô uống mấy thứ này thì Tiểu Vũ Điểm của cô đang làm gì, là đang chịu khổ hay đang chịu đau.
Cho nên cô không muốn uống, một chút cô cũng không uống.
“Canh này dì đã ninh rất lâu.” Cao Dật đưa lên miệng mình thổi thổi, lại đưa tới trước mặt cô. “Đây là bà làm riêng cho em, em cũng không thể không ăn gì cả đời.”
Thật vất vả mới giữ được mạng sống, em cứ như vậy muốn ૮ɦếƭ một lần sao?
Hạ Nhược Tâm nhắm mắt lại, không muốn nói gì.
“Nhược Tâm, uống lên thì sẽ sớm khỏe, sớm khỏe thì có thể đi tìm Tiểu Vũ Điểm. Em không muốn đi tìm con sao, em muốn con không có mẹ, còn em cũng nghĩ không có con gái, có phải không?”
Cao Dật nói, lại bê bát lên, thỉnh thoảng dùng thìa khuấy nhẹ. Canh rất thơm, bên trong có thả mấy vị thuốc đông y, chẳng những làm mất mùi tanh mà còn bổ cơ thể, đối với người bệnh mà nói xác thật là đồ bổ tốt nhất.
Những việc này Hạ Nhược Tâm đều biết, nhưng cô không dựng tinh thần lại được, không thuyết phục được bản thân, cũng không có khẩu vị.
Cô, uống không xuống.
Cao Dật chỉ có thể lại đem bát đặt ở trên bàn, sau đó vỗ vỗ vai Cao Hân: “Chúng ta đi ra ngoài đi.”
“Dạ.” Cao Hân ba chân bốn cẳng gói lại cơm mình đang ăn, rồi ôm hộp cơm đi theo Cao Dật ra ngoài.
Anh không rõ vì sao anh lại không thể ăn cơm ở bên trong, còn đang tính hỏi thì liền thấy Cao Dật đứng ở bên ngoài phòng bệnh, nhìn qua cửa kính vào bên trong.
Anh bèn ngồi xuống ghế nghỉ chân bên cạnh, đem cơm còn chưa ăn xong ra ăn tiếp. Ăn xong rồi nói.
“Kỳ thật cô cũng không xấu xa như vậy…” Cô lẩm bẩm tự nói, giống như cô lầu bầu một mình nhưng người khác vẫn có thể nghe thấy. “Ngẫm lại, cô cũng chỉ là một đứa con được chiều mà sinh hư. Người không liên quan vẫn cứ là người không liên quan, người bị cô làm tổn thương nhất vẫn là người thân cận cô nhất. Có được mấy người thương yêu cô? Chỉ có ba của cô và chính cô.”
“Thật sự tôi cũng không hận cô, so với những người ở gần tôi thì thực chất cô cũng chưa làm gì tôi cả.” Nói tới đây cô đứng lên, đi tới trước mặt Bạch Lạc Âm, ngồi xổm xuống sau đó vươn tay ra.
Bạch Lạc Âm đột nhiên hoảng sợ lui về phía sau, có thể sợ người khác đánh cô, có lẽ thật sự đã có người đánh. Rốt cuộc cô ở chỗ này mấy ngày sống không bằng ૮ɦếƭ, không bằng cả heo chó, ai có thể biết.
Hạ Nhược Tâm đưa tay lên trán chỉnh lại vào sợi tóc cho Bạch Lạc Âm.
“Nếu cô thật sự điên thì cứ tiếp tục điên, kỳ thật thế giới người điên cũng rất trong sạch. Nếu cô không bị điên thì không cần dùng phương pháp này để trốn tránh mà làm hỏng cuộc đời mình. Bọn họ đều không phải là người xấu, dì Vệ, Cao Dật, Cao Hân, còn có cha của cô nữa. Cô còn trẻ, tương lai cũng còn dài, chờ tới khi cô ra được cứ sống thật tốt, mọi chuyện đều không quá muộn.
Đột nhiên cô cười cười với Bạch Lạc Âm: “Ai nói cả đời sẽ không phạm sai lầm, ‘biết sai thì sửa’ câu này nói thật dễ dàng, chỉ là bốn chữ, cũng như người uống nước, ấm lạnh tự biết, không ai nguyện ý chủ động thừa nhận sai lầm của mình. Kỳ thật đây không phải vết nhơ trong cuộc đời cô, mà là cứu rỗi.”
Cô nói xong liền đứng lên, Bạch Lạc Âm vẫn ánh mắt trống rỗng, sắc mặt cũng không thay đổi nhiều. Nhưng tới khi cô đi tới cửa lại nghe được tiếng của Bạch Lạc Âm, có chút nghẹn ngào khổ sở, thậm chí có chút thật đáng buồn.
“Hạ Nhược Tâm…”
“Cảm ơn cô.”
Hạ Nhược Tâm khẽ động môi một chút, sau đó mở cửa rời đi.
Bên trong phòng bệnh an tĩnh lạ thường.
***
Cô vừa mới ngủ dậy liền nghe được tiếng cửa phòng mở, còn có người thấp giọng đang nói. Mi cô hơi run run một chút, cô tỉnh nhưng cũng chưa hoàn toàn tỉnh táo, cứ như vậy tiếp tục ngủ. Ánh sáng từ bên ngoài tràn vào, thực ấm, thực thoải mái, chỉ là hy vọng cô không nằm mơ, bởi vì hiện giờ mỗi lần mơ đều là ác mộng.
“Ngủ rồi?” Vệ Lan cẩn thận đặt hộp cơm giữ ấm lên bàn bên cạnh.
“Dạ, vừa mới ngủ, đêm qua ngủ không tốt, rất mệt.” Cao Dật nhìn cơ thể suy nhược trên giường bệnh, mặt cô vẫn lộ ra vẻ mệt mỏi, đã có thể ăn cơm nhưng ngủ lại không an giấc. Thi thoảng anh phải cho cô thuốc ngủ mới có thể khiến cô ngủ một giấc an bình.
“Ài…” Vệ Lan than một tiếng. “Tiểu Vũ Điểm hiện tại cũng không biết thế nào, nhưng dẫu con không còn thì cũng không thể khiến chính mình như vậy, nửa sống nửa ૮ɦếƭ.”
Cao Dật không giải thích, nếu thật sự là nhảy xuống biển, nếu thật sự muốn tự sát thì đã không ôm khúc gỗ lênh đênh trên biển lâu như vậy, cho dù là hôn mê cô cũng không từ bỏ khúc gỗ kia, không từ bỏ cơ hội sống sót. Còn việc của Tiểu Vũ Điểm hiện tại anh không muốn nhắc tới, cũng không dám nhắc tới.
Hạ Nhược Tâm không phải tự sát, mà cô bị người ta hại. Tuy Hạ Nhược Tâm không nói tới chuyện này nhưng anh biết hiện giờ trong lòng Hạ Nhược Tâm có cừu hận chậm rãi tích tụ. Tuy rằng cô vẫn luôn cười, mặc kệ có gặp khó khăn gì đều sẽ mỉm cười đối mặt, chỉ là hiện tại cô đã thay đổi, tối tăm và có chút phức tạp, cũng khiến người khác khó có thể tiếp cận.
“Đúng rồi.” Vệ Lan nghĩ tới chuyện gì đó.
“Tiểu Dật, hình như Bạch Lạc Âm tỉnh lại.”
“Phải không?” Cao Dật nghe cái tên Bạch Lạc Âm cũng không chú ý tới. “Tỉnh thì cô ấy lại làm cái gì?” Mà anh vốn chưa từng nghĩ Bạch Lạc Âm là một người điên, cô ta chỉ bảo toàn cho mình.
“Nó tự thú.” Vệ Lan than một tiếng. “Sẽ bị đưa về nước Anh giam giữ.”
Cô ta vậy mà lại tự thú? Cao Dật có chút ngoài ý muốn, cô gái ấy vậy mà tự nhiên tự thú, yêu chính mình tới mức Biến th' như vậy mà đi tự thú.
“Tính ra,” Vệ Lan lắc nhẹ đầu, tay vỗ lên vai con trai. “Mọi chuyện đều đã đi qua, nếu có cơ hội con cũng thăm nó một chút. Tuy rằng nó có sai, nhưng dẫu có sai thì cũng chỉ là một cô gái cố chấp quá lớn. Dù gì hai đứa cũng từng là vợ chồng, chúng ta vốn có câu thật phải, ‘nhất dạ phu thê bách nhật ân*’.”
*Có nơi khác ghi ‘nhất nhật phu thê bách (bá) dạ ân’, mình giữ nguyên theo convert, nghĩa: một ngày chồng vợ trăm năm ân nghĩa.
Cao Dật không đồng ý, cũng không từ chối. Có lẽ sau này anh sẽ gặp, nhưng hiện tại anh với cô gái kia vẫn chưa tha thứ được, kể cả bọn họ từng là một đôi vợ chồng thân mật.
Hạ Nhược Tâm tuy nằm ngủ nhưng cũng đang nghe, dần dần ý thức của cô lạc đi, cuối cùng bọn họ nói gì đó cô đã không nghe, chỉ biết là mình giống như thật sự ngủ, lại có một giấc mộng đến.
Vẫn ở căn phòng nho nhỏ cô thuê, Tiểu Vũ Điểm của cô sẽ giúp lấy quần áo của những nhà xung quanh, đôi tay nhỏ bé đó cũng ra dáng ra hình giặt quần áo. Chỉ là cảnh này bỗng nhiên mờ ảo, cuối cùng cô đã không nhìn thấy con gái rốt cuộc đang ở đâu.
Bỗng nhiên cô mở mắt, người cũng bật dậy, trên người một thân mồ hôi lạnh. Cô đã sớm quen, cũng sớm thành thói quen bị cảnh trong mộng khiến kinh hoàng, rồi sau đó thật sự mất ngủ.
“Lại gặp ác mộng?” Cao Dật đi tới, thuận nay cũng đem bát canh trên bàn tới, anh vừa mới hâm lại canh, vừa lúc hiện tại có thể uống vào.
“Không có việc gì.” Hạ Nhược Tâm co chân lại, nhợt nhạt thổi một chút, sau đó từng gợn sóng nhỏ trên bát canh từ từ bằng phẳng bình định.
“Em uống đi.”
“Cảm ơn.” Hạ Nhược Tâm bê bát lên, một ngụm lại một ngụm uống, không hề giống như cô miễn cưỡng. Chờ đến khi cô có thể thực sự ngủ một giấc an yên có lẽ là cô thật sự khỏe lại, bọn họ đều cho là như thế. Chỉ là trên thực tế chuyện này đã không có khả năng.
“Ngày mai chân của em cần phẫu thuật.” Cao Dật lấy chăn kéo lên cho cô, rồi anh cũng ngồi một bên. “Không sao đâu, anh mổ chính, sẽ không quá đau.”
Hàng mi dài của Hạ Nhược Tâm khẽ nhúc nhích, vẫn đều đều uống canh vào. Canh này uống vào miệng, cũng đi qua yết hầu cô rồi vào dạ dày, cho cô dinh dưỡng, cũng là cho thân thể cô sự tẩm bổ tốt nhất.
Cô chưa xem chân của mình nhưng đã từng nghe Cao Dật nói qua, đù* cô bị rách một mảng lớn ***, cần một loạt ca phẫu thuật, thậm chí còn muốn cấy da, da là lấy từ lưng của cô khiến da bị căng ra đau đớn, kỳ thật cô cũng không biết sẽ chịu đựng như thế nào.
Cô cố gắng chịu đựng, bởi vì cô không biết ngoài một chữ ‘nhẫn’ thì mình còn có thể làm điều gì?
Đúng rồi, cô còn có một điều để làm, dưỡng tốt cái thân thể bị tàn phá này, có thù báo thù, có oan báo oan.
Cô đã vài lần nằm phẫu thuật, cô nghiêng mặt liền nhìn thấy Cao Dật mặc bộ đồ của bác sĩ đang nói gì đó với y tá, anh đeo một kính có gọng vàng, tuy rằng không thấy rõ khuôn mặt nhưng cặp mắt kia vẫn hiền dịu như lúc xưa.
Đột nhiên cô lại có cảm giác như đã trải qua một khiếp người, giống như lần đầu tiên được gặp chỉ như ngày hôm qua, anh là bác sĩ còn cô ôm con gái sinh bệnh trong đôi tay yếu ớt.
Mà hiện tại, anh vẫn là bác sĩ, cô lại thành một người bệnh.
Cao Dật xem xét cô một chút, tuy rằng mặt anh đã bị che kín bởi khẩu trang nhưng Hạ Nhược Tâm biết là anh đang cười.
“Không sao đâu, đừng sợ, ngủ một giấc là tốt rồi.”
Giọng anh trầm ổn khiến người khác có cảm giác an toàn, giống như thôi miên, chẳng sợ là thương tích lớn, tới nơi này của anh là anh cũng sẽ giúp chữa lành. Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng mấp máy môi.
“Cảm ơn…”
Rồi sau đó cô nhắm mắt lại, ý thức đã dần dần đi xa lưu giữ mắt cô khẽ run run, dường như còn có chút nước mắt chảy xuống.
Phẫu thuật rất thành công, kỳ thật cũng không tính là một ca phẫu thuật lớn, các bác sĩ đều có thể làm nhưng Cao Dật muốn chính mình làm. Phẫu thuật suốt hai giờ, hao hết tâm lực của anh, đương nhiên kết quả sẽ hoàn mỹ. Đau như vậy một lần sau này sẽ không lại đau.
Đã hai ngày sau ca phẫu thuật, Hạ Nhược Tâm đã tỉnh lại, trên đù* và lưng cô đều âm ỉ đau đơn, tuy rằng là đau nhưng lại trong phạm vi có thể chịu đựng.
Cao Dật đi tới, tay anh còn bê một hộp thuốc.
“Anh phải cho em thêm thuốc giảm đau, em ngủ nhiều một chút, mấy ngày nữa là tốt rồi.”
“Được.” Hạ Nhược Tâm đồng ý, giọng cô hơi khàn khàn, sắc mặt cô càng không tốt. Tuy không phải là phẫu thuật lớn nhưng với thân thể vốn đã bị tàn phá này mà nói thì kỳ thật đó đã là một gán*** rất lớn.
Nhưng chỉ có thể chấp nhận, Cao Dật cũng bất lực, anh chỉ là bác sĩ chứ không phải thần tiên. Thân thể có thương tích thì cần chính cô tự bình phục, mà vết thương trong lòng lại càng không dễ dàng như vậy.
Anh lấy từng tí thuốc trong ống, lại lấy thêm vài loại thuốc khác, rất nhanh liền có hiệu quả. Cơn buồn ngủ nhanh chóng ập đến, lại một lần Hạ Nhược Tâm chìm vào giấc ngủ.
Trong phòng bệnh có một bó qua Mãn thiên tinh, loại hoa này tuy không có quá nhiều mùi thơm nhưng lại tươi rất lâu, dù đặt vài ngày vẫn giống như lúc mới mua về.
Cao Dật cầm thuốc đi ra ngoài, hiện tại cô ngủ rồi. Để cô ngủ ngon một giấc, dạo gần đây cô không ngủ ngon được, khó mà có một giấc ngủ lâu như vậy.
Thời gian từng ngày trôi qua, hoa Mãn thiên tinh kia rốt cuộc cũng đến ngày tàn, y tá trực ban lập tức ném vào thùng rác, rồi sau đó nơi này lại có nhiều loại hoa khác, thanh hương, nùng hương… nhưng chính là, mặc kệ là loại hoa nào, qua một thời gian đều héo tàn đi, không biết héo tàn nhiều ít, cũng không biết hoa nở hoa tàn như vậy bao lần.
Thương tích trên người Hạ Nhược Tâm từng ngày tốt hơn. Cô có thể đứng dậy, có thể đi lại, nhưng người cô vẫn giống như trước kia không có bất cứ chút sinh khí nào. Gần đây cô điên cuồng mua rất nhiều tạp chí sách báo về doanh nhân và kinh tế, giống như học sinh ôn thi đại học.
Cô không phải học ngành kinh tế cho nên học hỏi rất khó khăn, nhưng cô tin tưởng cần cù bù thông minh. Cô không thông minh nhưng cô sẽ nỗ lực, tài năng không đủ thì cô dùng thời gian để bù đắp.
Cao Dật cũng tìm mọi cách giúp cô kiếm tài liệu, cũng tự mình dạy cô. Tuy anh là bác sĩ nhưng sản nghiệp của Bạch gia, nói trắng ra, cũng là do anh xử lý, tuy không thể so sánh với thủ đoạn của Sở Luật nhưng so với người khác cũng hơn rất nhiều.
Anh cũng không hỏi Hạ Nhược Tâm vì sao muốn học, chỉ cần cô muốn học anh có thể tận lực trợ giúp.
Đến ngày Hạ Nhược Tâm xuất viện cũng không biết đã bao lâu qua đi.
Nhìn vào gương, Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng sờ tóc mình đã dài đến tai, khuôn mặt cô mờ mịt như cách một màn sương, cười hay không cười đều thấy rõ ràng gượng ép. Hai mắt trong sáng trước kia lúc này giống như bị bít kín một tầng thanh sương, lúc sáng tỏ lúc lại ௱o^ЛƓ lung.
“Em thật muốn đi?” Cao Dật đứng lên, kỳ thật cũng không biết đã ở chỗ này bao lâu. Anh rút hai tay từ trong túi ra, sau đó đến gần theo thói quen sửa sang lại tóc cho Hạ Nhược Tâm.
“Không cần anh giúp sao?”
“Em nghĩ mình làm được.” Hạ Nhược Tâm cười cười giống như trước đây, làm như cô không bị tổn thương nhưng chính là tổn thương rất sâu đậm.
“Cảm ơn anh.” Cô nắm chặt tay Cao Dật, nhưng ánh mắt Cao Dật lại ảm đạm thêm.
“Thật xin lỗi, khi đó nói những lời ấy với em, đuổi em đi lại khiến em không nhà để về.” Cao Dật đột nhiên vươn cánh tay mình ôm lấy cô vào lòng ***. Chỉ là, rốt cuộc cô vẫn không thuộc về anh. Lúc anh tuyệt đoạn đuổi cô rời đi là xé rách miệng vết thương trong lòng cô, nhưng hiện tại cô ngay cả chính mình đều đã không còn nghĩ tới yêu.
“Em không trách anh.” Hạ Nhược Tâm nắm chặt hai bàn tay, cô không cử động để mặc anh ôm như vậy. Cô không có tư cách để lưu luyến.
Cao Dật đặt tay lên mặt cô, cô nhìn thấy trong mắt anh khổ sở cùng đau xót, chỉ là cô đã không còn cách nào giúp anh bình yên trở lại.
Cô tin tưởng, thật sự tin tưởng nhất định anh có thể tìm được một người yêu anh chân thành, hiểu anh, nguyện ý cùng anh cộng độ cả đời mà không phải một Hạ Nhược Tâm đã chồng chất vết thương.
Thân thể cô bị thương, mà những thương tích này có lẽ cả đời cũng không khỏe lại được. Cô tới chính mình còn trị không hết thì còn có thể giúp người khác như thế nào.
Cô không có ai đưa đi, chỉ mang theo một túi nhỏ rời khỏi nơi này. Cao Hân đã nói muốn giúp cô tìm con gái, Cao Hân vẫn luôn chưa từ bỏ ý định tìm tới từng người, nói nhất định phải giúp cô tìm về Tiểu Vũ Điểm. Nhưng tìm kiếm như vậy có ý nghĩa sao, là đang lừa chính mình, cũng là lừa người khác.
Những người này chẳng thân quen cô đều giúp cô, yêu thương cô, bảo vệ cô, còn những người gọi là người thân đâu. Bọn họ lại đã làm gì?
“A…” Cô cười lạnh, trái tim nhảy lên cũng là biến lãnh, biến ngạnh, biến tàn nhẫn.
Lại về tới thành phố quen thuộc của mình, khi đôi chân cô đặt trên mặt đất dường như cô ngưởi đc hương vị của âm mưu, của đứa con dối trá, của người mẹ âm hiểm cùng lừa lọc.
Cô tìm được một phòng ở không lớn lắm, đêm nay dường như cô trằn trọc thức trắng. Nhẹ nhàng xoa P0'p chân của mình, lúc này hai chân cô trơn bóng không có một vết sẹo, chân cô thon gọn cực kỳ duyên dáng nữ tính, không ai biết được một chân cô suýt chút nữa đã bị cá biển rỉa mất. Cô còn nhớ cảm giác *** mình bị xé rách, đúng vậy, bị xé ra, bị kéo xuống, máu tươi chảy ra đau đớn muốn ૮ɦếƭ, thậm chí cô còn không nhớ được mình từ biển được vớt lên như thế nào, cũng quên mất mình đã ngâm trong nước biển lạnh băng bao lâu. Cô đau, cô mê man, cô cũng muốn sống sót.
Ngủ một đêm, thật ra cô cũng không có ngủ, chỉ lăn qua lộn lại, đến khi trời hửng sáng mới cố gắng ngủ chắc được khoảng một giờ.
Cô đi vào toilet, nhìn gương mặt mình trong gương, vẫn tái nhợt, vẫn là cô nhưng cũng không giống cô ngày xưa. Không biết có phải may mắn hay không, gương mặt này của cô vẫn lành lặn không bị chút tổn thương nào.
Cô lấy một ít nước sửa mặt sạch sẽ, sau đó trang điểm nhẹ nhàng cho mình một chút. Cô không có nhiều đồ trang điểm, trời sinh làn da không tồi, cũng chỉ đánh một chút má hồng để khí sắc cô tốt hơn một ít.
Tùy ý chỉnh lại tóc mình, cô ra cửa, lúc này mới khoảng 8 giờ sáng.
“Sao em lại biến thành như này?” Thẩm Vi vừa thấy Hạ Nhược Tâm liền nhíu lông mi. “Trên đời này vẫn còn không có đồ ăn cho em sao? Sao lại để mình biến thành như này, chẳng khác gì quỷ.” Cô đứng lên từ ghế bập bênh của mình, đi tới trước mặt Hạ Nhược Tâm, sau đó đánh giá cẩn thận trên dưới trước sau, rồi vươn tay dùng sức P0'p má: “Còn may không phải là quỷ, dáng người như suy dinh dưỡng nhưng mặt vẫn còn có thể nhìn.”
“Gầy không tốt sao? Không phải phụ nữ hiện giờ theo đuổi mốt người dây à.” Hạ Nhược Tâm đi tới ghế bập bênh của Thâm Vi phía trước, ngồi xuống, nhắm mắt lại để mặc ghế bập bênh lắc nhẹ một chút, cũng khiến cô có chút mơ màng sắp ngủ.
Thẩm Vi mang tới một cái chăn choàng cho cô, rồi tìm cho mình một chỗ ngồi xuống, cô lấy ra một điêu thuốc, từng ngụm từng ngụm khói thả ra.
“Muốn một điếu không? Cô lắc lắc bao thuốc trong tay hỏi Hạ Nhược Tâm.
“Cảm ơn, không cần, em còn chưa học được.” Hạ Nhược Tâm không thấy thích thú với việc ***, cô đã thử qua nhưng vẫn không chịu được cảm giác khói thuốc mê loạn, cảm giác phổi bị khói thuốc làm tê cay.
Cô kéo chăn lên người mình, sau đó hơi co lại thân thể, dười như cả người đều ngồi gọn trong chiếc ghế bập bênh không lớn lắm.
Thẩm Vi lại thở ra một vòng khói, môi đỏ kiều diễm cũng giống trước kia như đúc, khiến người khác muốn âu yếm, có điều là ai dám động đến, sợ sẽ không phải bị tát mà là muốn liều mạng.
“Chị bảo Tam ca đi tìm rồi.” Cô đột nhiên mở miệng, lông mi Hạ Nhược Tâm lung lay một chút, không một tiếng hồi âm.
“Chúng ta sẽ không từ bỏ, một ngày nào đó sẽ tìm được.”
Hạ Nhược Tâm cảm thấy đau đớn trong tim: “Em cũng tin sẽ tìm được…” Đúng vậy, sẽ tìm được, chờ đến khi cô báo thù rồi là có thể nhìn thấy con gái.
“Em thật sự quyết định?” Thẩm Vi lại hỏi cô. “Em có thể có vô số cuộc sống khác để lựa chọn, cũng có vô số con đường có thể đi, vì điều gì cứ phải một hai lựa chọn như vậy.” Cô nhìn cô gái này lại một lần đến đây, ở mảng đời vất vả của cô ấy dường như cô đều tham dự đến.
Hận sẽ khiến phụ nữ đánh mất mình, chính cô cũng đã đánh mất chính mình.
“Có khác nhau sao?” Hạ Nhược Tâm lại co thân thể nằm gọn trong ghế bập bênh. “Em sẽ tự mình báo thù, nợ em sẽ tới đòi lại, mặc kệ là ai, mặc kệ phải làm gì.”
“Em thật là kẻ ngốc.”
Thẩm Vi vứt bỏ *** mới cháy một nửa trong tay, sau đó đi tới ngồi xổm trước mặt Hạ Nhược Tâm. “Đây không phải là trò chơi thắng thua, em xác định mình có thể thừa nhận được hậu quả?”
“Em biết.” Hạ Nhược Tâm mở hai mắt.
“Cảm ơn chị.” Cô đưa tay đặt lên vai Thẩm Vi, ngón tay thon dài gầy gò, dường như gập lại có thể đứt.
Thẩm Vi không nói gì nữa, cũng không ở lại khuyên cô. Có những người thoạt nhìn rất hiền lành nhưng nếu thật sự đã quyết định sẽ là cố chấp đáng sợ.
Giống như là Hạ Nhược Tâm, giống như… chính cô.
***
10 giờ tối, là thời điểm náo nhiệt nhất ở Giang Nam. Nơi này có thể nói là mảnh đất không ai quản lý, R*ợ*u ngon, gái đẹp, thậm chí cờ bạc đều có thể tới đây hưởng thụ cùng K**h th**h. Đương nhiên trả giá cũng phải tương xứng, chỉ cần ngươi có thể trả được thì có thể đến đây hưởng thụ bỏ mặc áp lực sau lưng.
Sở Luật cũng không phải lần đầu tới đây, sau khi Hạ Nhược Tâm đi anh đến nơi này thành thói quen, nhưng anh đến đây cũng chỉ uống R*ợ*u, lại sẽ không chơi đàn bà.
Đối với phụ nữ anh sẽ không lại ngốc, hẳn là kính nhi viễn chi. Bị lừa một lần, đoạn tử tuyệt tôn, bị vứt bỏ một lần, thê ly tử tán, đến con gái duy nhất của mình anh còn không được thấy nữa.
Lại một hớp R*ợ*u buồn xuống bụng, cái cảm giác cay cay từ yết hầu anh kéo xuống phổi, cay tới chảy cả nước mắt, kết quả vẫn là một ngụm lại một ngụm đưa vào miệng mình.
“Soái ca, đi một mình sao, có muốn có người ngồi cũng không?” Một cô gái tới quấn lấy, tay cũng đặt lên trên vai anh. Một cô gái khác nhìn cô ta, không phải hâm mộ, cũng không phải ghen ghét, mà cười thầm, thật ngốc, đây là người mới tới hay sao. Chẳng lẽ cô ta không nghĩ tới một khối thịt mỡ lớn như vậy ở chỗ này không có người gặm không phải là không bình thường sao.
“Soái ca, một mình uống rất tịch mịch, để em tới uống cùng anh.” Cô nói, thật đúng là không sợ ૮ɦếƭ đi lấy chén R*ợ*u trong tay Sở Luật, cũng đem bộ *** đầy đặn của mình thỉnh thoảng cọ vào anh.
Tay cô càng lớn mật bắt đầu luồn vào bên trong áo của anh sờ soạng.
‘Xoạt’ một tiếng, anh đem chén R*ợ*u trong tay hất tới, R*ợ*u bên trong tạt vào mặt cô ta, cô ta còn đang sửng sốt chưa kịp phản ứng gì, anh co chân lên đạp một phát vào người cô ta.
‘Bịch’, cô ta cứ vậy nằm sõng soài hình chữ X trên mặt đất. Cô ta ê ẩm ngồi dậy, ௱o^ЛƓ váy đã rất chật lại thêm cô ta ngồi xổm liền nghe ‘soạc’ một tiếng, ௱o^ЛƓ váy cứ vậy bị xé rách ra lộ hơn phân nửa cái ௱o^ЛƓ trắng bóng. Một trận cười vang từ bốn phía, cô ta hét chói tai che lại ௱o^ЛƓ của mình rời đi giữa tiếng cười cợt của mọi người, cũng không để ý cô ta làm vậy không phải lại càng khiến ௱o^ЛƓ của mình bại lộ trước đám đông ở dưới sảnh hay sao.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc