Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 172

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

Cô cố gắng cầm lấy lọ thuốc kia, xoay người, trong bóng đêm cũng không nhìn thấy gì chỉ vật đánh đấm đá, tóm lại không cho ςướק lấy. Cô trước nay đều sẽ không đánh nhau với đồng nghiệp, nhưng mấy ngày nay cô đã không ít lần phải đánh nhau với người khác, tất cả mọi người đều muốn sống, đương nhiên cô cũng vậy. Cô còn muốn đi gặp con gái, còn muốn đưa Thẩm Vi ra ngoài, lọ thuốc này chính là thuốc cứu mạng Thẩm Vi, như thế nào cũng không thể cho người khác.
“Quậy cái gì, lại quậy sẽ đem các ngươi ném hết xuống biển.” Cửa đột nhiên bị mở ra, ánh sáng từ bên ngoài tràn vào chiếu rõ cô gái trước mặt cô.
Cô gái muốn ςướק lọ thuốc trong tay Hạ Nhược Tâm chỉ có thể buông tay ra.
Hạ Nhược tâm ngồi dậy, sờ sờ tay mình, tay cô đau dại muốn nhe răng trợn mắt.
“Đây là thứ gì, mèo sao?”
Khi lấy phần cơm của mình về, Hạ Nhược Tâm đem lọ thuốc ra, lấy hai viên cuối cùng cho Thẩm Vi. Uống thêm hai viên này có lẽ cũng là khỏe lại.
Thẩm Vi lấy thuốc trong tay Hạ Nhược Tâm, bê bát cháo lên rồi uống vào, đương nhiên cũng không bỏ qua những vết thương bị cào cấu trên mu bàn tay của Hạ Nhược Tâm.
“Em đánh nhau với người khác?” Thẩm Vi nâng đôi mắt, tiếp tục ăn phần cơm của mình.
“Ừ, đánh.” Hạ Nhược Tâm cũng không có cảm giác gì, cô thu tay lại. “Gặp một con mèo, có điều em cũng không thiệt, cũng không biết là ai đã bị em cắn cho một miếng.”
Thẩm Vi uống hết bát cháo của mình.
“Nhược Tâm, có lẽ lúc chúng ta ra được khỏi nơi này thì đều trở thành người điên.”
“Điên thì liền điên, không ૮ɦếƭ là được.” Hạ Nhược Tâm cố gắng nuốt miếng bánh bột ngô, chỉ cần không ૮ɦếƭ, chỉ cần sống sót ra khỏi đây thì chịu nhiều khổ như vậy cũng có giá trị.
Chịu khổ cũng là một phần của cuộc sống.
Bên ngoài đột nhiên sáng ngời, Hạ Nhược Tâm ngồi dậy, thấy một người đàn ông từ bên ngoài đi vào. Cô vội vàng lấy ít bụi đất bôi lên mặt của mình, cũng không quên Thẩm Vi, cô lại vò làm rối tócThẩm Vi, rồi cũng vò mái tóc của mình, sau đó dựa đầu mình vào trên vai Thẩm Vi.
Đột nhiên đa đầu cô bị kéo căng, khuôn mặt cũng bị nâng lên. Là một người đàn ông trung niên râu ria xồm xoàm, gã buông lỏng tay rồi lại bắt đầu kéo đầu tóc Thẩm Vi.
Lúc này trong lòng bàn tay Hạ Nhược Tâm đều đổ không ít mồ hôi lạnh.
Người đàn ông kia nhìn chằm chằm Thẩm Vi nửa ngày, lại đem đầu tóc Thẩm Vi thả xuống, tiếp theo cũng làm như vậy đi xem những người khác.
Hạ Nhược Tâm nghe được gã nói:
“Lần này vận khí chúng ta thật không tốt, một đám đều xấu xí.”
“Có mấy người xinh đẹp.” Một thuyền viên đi đến dùng chân đá một cô gái ở bên. “Người này không tồi, kĩ năng giường chiếu cũng tốt.”
“Phải không?” Gã râu xồm đi tới, lại một tay nắm đầu của cô gái đang ngồi trên mặt đấy kia để thấy khuôn mặt cô gái, cổ thon dài, còn có lộ ra bên ngoài hơn phân nửa bộ иgự¢, trực tiếp nở nụ cười.
“Chính là cái này, ta đây rất thích иgự¢ bự, như vậy chơi mới thấy hào hứng.” Nói, gã liền kéo tóc cô gái kia, không một chút thương hoa tiếc ngọc cứ cầm tóc như vậy kéo ra ngoài. Mà từ lúc này Hạ Nhược Tâm liền không còn gặp lại cô gái xinh đẹp kia nữa.
Qua vài ngày sau, gã râu xồm lại tới khiến cho mọi cô gái đều rùng mình, sợ chính mình sẽ bị người này bắt lấy. Nghe nói gã này rất biến thái, nghe nói gã tra tấn các cô gái làm thú vui, nghe nói gã này chơi đùa mấy cô gái xong đều ném xuống biển cho cá mập.
Hạ Nhược Tâm rụt thân mình lại một chút, cố gắng áp lại cảm giác sợ hãi trong lòng.
Râu xồm từng bước từng bước tìm, cuối cùng chọn một cô gái tóc vàng, có điều bởi vì lâu không thấy ánh mặt trời, cho nên cô gái tóc vàng kia đầu có chút biến thành màu bạc, cũng là mất đi toàn bộ sự lộng lẫy trước kia.
Sau khi gã râu xồm đem cô gái kia ra ngoài, tất cả mọi người ở lại đều thấy may mắn, may mắn là cô ấy, may mắn không phải là mình.
“Yên tâm đi, chúng ta an toàn.” Không biết khi nào Thẩm Vi đã tỉnh lại, cô gần đây đã tỉnh táo hơn, cũng vừa lúc ăn hết lọ thuốc. Hiện giờ bệnh của cô cũng gần như đã khỏi.
“Vì sao?”
Hạ Nhược Tâm ngồi ngay ngắn lại, nhỏ giọng hỏi.
“Vì sao á?” Thẩm Vi nhẹ nhàng cười, sau đó tầm mắt dừng trên иgự¢ Hạ Nhược Tâm. “Hắn thích иgự¢ to. Phụ nữ trong ngày cũng chỉ có hai người chúng ta tương đối bình thường, chúng ta còn chưa đủ to. Hắn chướng mắt, tự nhiên là an toàn.”
Hạ Nhược tâm chỉ có thể là ha hả.
Tuy rằng иgự¢ cô không lớn nhưng cũng không phẳng như vậy, chẳng qua là mặc y phục tương đối rộng thùng thình, hơn nữa gần đây bọn họ đã gầy đi không ít, khung xương của người phương Đông vốn dĩ liền tinh tế, nhìn qua đúng thật giống như chưa phát dục.
Có điều cũng không phải không có ai thích kiểu người như các cô, nhưng Hạ Nhược Tâm lại thật sự hy vọng nơi này sẽ không có ai như vậy. Hiện tại các cô gầy trơ cả xương.
Mà hiển nhiên những người ngoại quốc này không hiểu được vẻ đẹp của phương Đông. Hạ Nhược Tâm nghe được mấy gã này nói các cô toàn xương, ý tứ chính là từ trên xuống dưới đều không có thịt, mà những gã này lại cứ thích phụ nữ có một chút sắc dáng kiêu ngạo.
Cho nên, có khi иgự¢ nhỏ cũng không phải chuyện xấu.
Ví như các cô, thậm chí còn có thể giữ một mạng.
Đột nhiên sàn nhà xóc mạnh vài cái, mấy cô gái đều ôm lấy nhau, Hạ Nhược Tâm vội vàng đỡ một bên kệ để hàng mới miễn cưỡng dùng thân thể của mình khiến nó ổn định. Tay cô nắm lấy Thẩm Vi, thân thuyền lại có vài cái xóc nảy, có cô gái nhất thời không chú ý đã ngã lăn ở trong thuyền. Nói thật, kỳ thật có chút buồn cười nhưng lại không ai có thể cười, xóc nảy như vậy liền có ý nghĩa, nếu không phải va vào đá ngầm thì có lẽ bọn họ đã đến gần bờ.
‘Rầm’ một tiếng, cửa bị mở ra. Ánh sáng bên ngoài mãnh liệt chiếu vào, Hạ Nhược Tâm theo bản năng nhắm mắt lại, cũng đưa tay chắt trước mặt.
“Đi ra ngoài, đi nhanh ra ngoài.” Một cây roi da ‘bang’ một tiếng vụt xuống sàn tàu, các cô gái nơm nớp lo sợ đi ra ngoài.
Hạ Nhược Tâm xé rách áo mình lấy ra hai dải vải, một mảnh cho Thẩm Vi, một mảnh cô cầm theo.
“Bịt mắt lại.”
Thẩm Vi hiểu rõ, cô nắm chặt mảnh vải trong tay, từng chút từng chút đi về phía trước.
Ánh sáng bên ngoài mãnh liệt chiếu vào mắt các cô, Hạ Nhược Tâm vừa ra tới liền lấy vải che mắt mình lại, Thẩm Vi cũng làm vậy. Ai có kiến thức thường thức một chút đều biết, ở nơi tối tăm lâu ngày, một khi ra bên ngoài gặp ánh sáng mãnh liệt sẽ mù, hơn nữa nhìn ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào có thể cảm thấy bên ngoài đang rất chói chang.
“Ngồi xuống.” Các cô vừa ra tới, một gã vung chiếc roi lên, âm thanh chiếc roi quật lên mặt sàn thật vang khiến tai các cô cảm thấy một luồng gió lạnh. Không khó tưởng tượng nếu chiếc roi này đập vào người thì sẽ biết thế nào là thịt bong da tróc.
Các cô vừa khát vừa đói nhưng những người ngoài đó dường như mặc kệ sự sống ૮ɦếƭ của các cô trong khoang hàng hóa, bọn chúng đã chất đầy khoang hàng hóa đến mức các cô chỉ cần cử động cũng sẽ chạm vào. Cứ nhét các cô vào đây đã, dù sao các cô có chạy cũng không được, hơn nữa dù muốn bỏ chạy thì cũng chạy đi đâu. Ở đây chỉ có biển và boong tàu, các cô lại không có cánh, cả đời cũng không có khả năng chạy khỏi nơi này, vận mệnh của các cô vẫn cứ là không biết sẽ ra sao.
Trời đã tối dần, ánh sáng cũng đã dịu dàng hơn, nếu có thể dùng từ này để nói.
Hạ Nhược Tâm chạm chạm vào cánh tay của Thẩm Vi, lúc này mới tháo xuống mảnh vải mình bịt mắt. Còn may, lúc cô ra khỏi nhà mặc nhiều quần áo, không giống như Thẩm Vi ngoại trừ lớp băng bó bên ngoài thì bên trong cái gì cũng không có. Nếu không các cô thật đúng không có vật che thân. hẳn không thể dùng nội y đi. Từ quần áo của các cô đều bốc ra mùi hôi khó chịu, ngay cả các cô gái khác cũng muốn cách các cô càng xa càng tốt.
Đến khi đôi mắt bắt đầu thích ứng được với ánh sáng, Hạ Nhược Tâm thật sự mới biết các cô đã ở nước ngoài, nhưng là ở quốc gia nào thì cô không biết. Trộm nhìn thoáng qua chỉ thấy thủy thủ người Âu Mĩ, không có bất cứ gương mặt châu Á nào, những cô gái đang im lặng cạnh các thủy thủ này cũng rất ít người châu Á như cô và Thẩm Vi, chỉ có một hai người nhưng cũng không nói chuyện, trong mắt không có chút ánh sáng, chỉ đờ đẫn. Hạ Nhược Tâm nhận ra trong đó có một người bị những thủy thủ mang đi ra ngoài rất nhiều lần, còn mang ra ngoài để làm gì cũng không cần đoán, các cô lúc này là mất tự do, mất cả quyền con người, hoặc cũng có thể coi là bản thân mình đã mất đi.
Cũng may, Hạ Nhược Tâm trước sau không bị gì cả.
Đây là ngày thứ 90 các cô mất tích, suốt ba tháng các cô trên biển phiêu bạt, cuối cùng cũng thấy đất liền dù chỉ bằng mắt, tuy rằng đây đã là một quốc gia khác.
Từng kiện hàng hóa trên thuyền bị dọn ra ngoài, còn các cô mấy chục phụ nữ vẫn luôn phải ngồi xổm trên boong tàu, mặc kệ mặt trời làm bỏng rát da, phơi đỏ mặt các cô. Cũng có vài người bị đói mà xây xẩm mặt mày, nhưng các cô một chút cử động cũng không dám, lại càng không dám chạy. [Các bạn đang đọc truyện tại Thichtruyen.com]
Đến khi mặt trời đã sắp lặn, một cây roi lại vụt lên mặt đất.
“Đứng dậy, từng người đi theo, nhanh một chút.”
Tiếp theo lại có tiếng roi da vụt trong không khí truyền đến.
Hạ Nhược Tâm rụt chân mình, roi da chính là không có mắt, thật sự nếu vụt ở trên người hẳn sẽ có không ít da thịt bị xé.
Các cô vội vàng đi theo đám người phía trước, đây là lần đầu tiên sau ba tháng các cô đặt chân lên mặt đất, cũng như thật lâu như vậy tới nay lần đầu tiên các cô được phơi dưới ánh mặt trời ấm áp.
Mắt cô cùng Thẩm Vi được tấm vải che cho lúc ban đầu, cho nên lúc này đã thính ứng được với ánh sáng, có mấy người thỉnh thoảng dùng tay xoa đôi mắt, dường như mắt không được tốt.
Dọc đường đi đều khô ráo và nhiều bụi đất, không có cửa hàng, không có các tòa nhà cao tầng, cũng không thấy được đèn xanh đèn đỏ hay xe cộ đi đường.
Đây là một nơi xa khỏi ồn ào náo động, chỉ có sự im lặng truyền đến tai bọn họ khiến cảm giác sợ hãi cứ ập đến trong người.
Các cô được đưa tới một khu nhà gỗ đơn sơ. Đúng vậy, chính là nhà gỗ. Những thanh gỗ làm nhà đã rất cũ nát, bên trong là các giường lớn nằm chung, trên giường là chăn chiếu rất dơ bẩn, giống như nhặt được ở bãi rác, những sợi bông lòi ra theo những lỗ rách. Cả căn phòng tràn đầy mùi ẩm mốc hôi thối.
Hạ Nhược Tâm cũng không xa lạ gì với loại mùi vị này, rốt cuộc ba tháng nay các cô cũng vẫn ngửi thấy mùi cái mùi này, hẳn là ăn uống tiêu tiểu đều cùng ở trong phòng.
Bả vai cô đột nhiên bị người đẩy về phía trước một chút, một người phụ nữ đi đến nói một tràng với các cô. Hạ Nhược Tâm nghe không rõ, Thẩm Vi cũng không hiểu, không biết là ngôn ngữ của quốc gia nào, nghe vào tai các cô thật rất như thiên thư.
Nhưng cũng có thể hiểu được cô gái này đang nói cái gì. Cô ta vươn tay chỉ vào bọn họ, lại chỉ vào cái cái giường chung bên trong, ý tứ để các cô tự chọn chỗ nằm cho mình, đây sẽ là nơi sau này các cô ở.
Hạ Nhược Tâm chọn góc trong cùng của cái giường, vừa có thể dựa vào góc tường, ít nhất có thể an toàn một ít, Thẩm Vi liền ở ngủ ngay bên cạnh cô, các cô gái khác cũng tùy ý chọn cho mình một chỗ để nằm, không ai nói với ai câu nào. Nơi này mặc kệ thế nào, ít nhất cũng tốt hơn trên thuyền rất nhiều, ít nhất còn có một nơi có thể nằm, còn có một cái chăn để đắp.
Bầu trời đã tối đen, Hạ Nhược Tâm đoán hiện giờ hẳn khoảng 8-9 giờ gì đó, cô rất mệt, rất muốn ngủ nhưng vẫn cố gắng chú ý tình huống một chút, cho nên cũng không ngủ được sâu.
Đến khi mũi cô nghe được mùi đồ ăn. Cô cảm giác mũi của mình đã được rèn luyện trong ba tháng, thối có thể ngửi, thơm cũng có thể ngửi. Cô vội vàng ngồi dậy, cũng gọi Thẩm Vi dậy theo.
Thẩm Vi giống như đã ngủ ngon, mặt có chút vẫn còn ngái ngủ.
“Làm sao vậy?”
“Có cơm.” Hạ Nhược Tâm nắm chặt tay mình, cảm giác nếu đi chậm có lẽ các cô sẽ hết phần.
Thẩm Vi cũng lập tức nhảy dựng lên. Mà Nhược Tâm hiện tại đều có chút chua xót muốn cười.
Một cái thùng lớn, một người có thể có được một bát cơm, giống như cơm nhưng lại không được trắng như cơm, là cơm được nấu từ gạo đã mốc, còn có thêm bánh bột ngô. Bởi vì các cô dậy sớm, xếp hàng phía trước cho nên nhận được nhiều đồ ăn, cũng là tốt nhất.
Cơm ăn trong miệng có hương vị sàn sạt, không giống như được nấu từ gạo nhưng cũng không khó ăn. Rốt cuộc các cô đã ở trên thuyền ba tháng, ngay cả đồ ăn giống heo cũng đều đã ăn, cho nên mặc kệ hiện tại là cô, là Thẩm Vi hay là những người khác đều ôm lấy bát của mình, sợ bị người khác ςướק đi. Vẫn còn bánh bột ngô nhưng vẫn không phải là cơm.
Ở nơi này rồi ngươi còn muốn có được cơm ngon sao, lại muốn người khác gọi tới ăn, để dành phần cho ngươi sao.
Hạ Nhược Tâm bắt đầu có cảm giác không tốt, các cô đang đi vào một nơi không có gì đáng sợ nhưng chính là cũng lại rất đáng sợ, tuy ràng không biết các cô ở đây làm gì nhưng giữa các cô gái đã bắt đầu có sự tranh đấu rồi.
Không phải vì tiền, không phải vì đàn ông, mà vì một cái mạng.
Ngày hôm sau trời nắng chói chang.
Tiếng ‘rầm’ cửa bị đạp vang lên, Hạ Nhược Tâm vội vàng ngồi dậy, Thẩm Vi cũng vậy. Cô vừa dụi hai mắt của mình, đi giày vào thì người phụ nữ cao lớn vạm vỡ đã đi tới, vươn tay chỉ từng người các cô.
Nhược Tâm biết, cô ta là đang kiểm kê số người.
Kỳ thật không ai tính tới việc chạy trốn, cũng có thể là hiện tại mới là ngày đầu tiên, nơi này như thế nào đều không biết, sao có thể chạy, mà chạy đi đâu được.
Đếm người xong lại cho các cô một ít đồ vật, có ca lớn, Hạ Nhược Tâm cầm cả một cái mâm cong như chảo, Hạ Nhược Tâm cũng không biết có lợi ích gì không, nhưng lúc cô ra tới xem thì thấy rõ, nơi này dường như chỉ có phụ nữ mà không có đàn ông.
Cô quay đầu lại liếc Thẩm Vi một cái, Thẩm Vi cúi đầu, hơi nhoẻn miệng cười. Kết quả như vậy cũng coi như là tốt đi, ít nhất nơi này không có đàn ông, cũng liền ý nghĩa các cô sẽ không phải chịu sự ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ kia.
Có thể sẽ vất vả một ít, da thịt chịu một chút khổ cực, nhưng tóm lại vẫn là có hy vọng, vẫn có thể sống sót ra ngoài, sạch sẽ tồn tại ra ngoài.
Người phụ nữ to béo kia lại đưa các cô tới một bờ sông xa xa, lúc này Hạ Nhược Tâm rốt cuộc đã biết được các cô ở chỗ này làm gì.
Là đãi vàng, đúng vậy, chính là đãi vàng.
Các cô sẽ dùng cái mâm lớn mang theo, ngày qua ngày, năm này qua năm khác đứng ở giữa đám bùn, từ bên trong đào những hạt vàng hoặc cát vàng, như vậy thì các cô đang ở trong một vùng quặng, chỉ là không biết chỗ này rốt cuộc là nơi nào.
Đột nhiên ௱ôЛƓ cô tê rần, phía sau có người đá mạnh vào người cô khiến cô suýt chút nữa ngã lăn ra mặt đất.
Thẩm Vi muốn tiến lên một bước, Hạ Nhược Tâm vội vàng giữ tay cô lại, lắc đầu với cô. Các cô tốt nhất không nên làm gì, những người này có lẽ cũng giống như các thủy thủ kia, căn bản không coi các cô là con người, nói đánh liền đánh, nói Gi*t liền Gi*t.
Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Thẩm Vi chỉ có thể nhịn xuống.
Người phụ nữ to béo eo đại bàng lại đứng đó hét to, hẳn là đuổi các cô xuống nước.
Hạ Nhược Tâm xuống nước, mặc dù thời tiết có thể nói là nóng bức nhưng nước ở đây lại rất lạnh, chân vừa chạm vào nước cảm giác lạnh thấu xương liền chạy khắp toàn thân.
Cô học bộ dáng những người khác, lấy ca cào ít bùn đổ vào mâm, chỉ là khi đặt mâm xuống, đừng nói là vàng, dù chỉ là bạc cũng không nhìn thấy chút gì.
Cho nên đây mới gọi là đãi vàng, nếu vàng có thể dễ dàng đào như vậy thì không có khả năng sẽ đến lượt các cô ở đây.
Cô lau mồ hôi trên mặt của mình, ánh nắng mặt trời nóng rát chiếu lên mặt đất, trán của cô đã ướt đẫm mồ hôi, nhưng phía dưới chân lại tê rần, lạnh băng.
Phụ nữ mỗi tháng đều có mấy ngày, ba tháng ở trên thuyền kia kỳ thật cô cũng không để ý đã trải qua như nào, chỉ biết quần ướt rồi lại khô, cũng may cô mặc quần sẫm màu, ngoại trừ có thể ngửi được trên người cô có một ít mùi máu tươi thì không nhìn thấy được cô có chút gì kì lạ.
Một tay cô ôm lấy bụng của mình, chịu đựng cảm giác đau đớn truyền đến, rốt cuộc máu đã theo chân cô chảy xuống dưới. Đau đớn truyền đến khiến đầu cô đều toát ra mồ hôi lạnh, tay chân cũng lạnh lẽo.
Cô nhịn không được buông mâm ra, mụ béo phụ trách trông coi các cô hướng về phía cô mắng, tuy rằng không biết mụ ta mắng cái gì nhưng Hạ Nhược Tâm biết hẳn mụ ta muốn đẩy cô xuống sống đi.
Cô từng bước đi về phía trước, sắc mặt mụ béo càng kém đi một ít.
Mụ cầm một thay gỗ đánh xuống bả vai cô, Hạ Nhược Tâm chịu đau, cũng kêu lên một tiếng, mà quần cô lại chảy xuống một ít máu.
Cô chịu đựng đau đớn, chỉ chỉ vào bụng mình, lại chỉ chỉ một chút máu trên mặt đất.
Mắt mụ béo nheo lại, nhìn cô khinh thường, mụ ta lại giơ gậy trong tay hướng Hạ Nhược Tâm đánh. Hạ Nhược Tâm sợ đau, chỉ có thể không ngừng lui về phía sau, đến khi vào hẳn trong nước, nháy băng giá lại từ chân cô chạy lên, cũng khiến bụng cô cùng thân thể không khỏi rùng mình một cái, sự đau đớn từ bụng lan ra khiến cô choáng váng.
Thẩm Vi vội vàng đỡ cô phía sau.
“Sao thế?”
Hạ Nhược Tâm cười khổ. “Chẳng ra gì, bà dì tới, đau.”
Thẩm Vi nắm chặt cánh tay cô, lại không biết phải nói gì. Có thể nói gì được, ngoại trừ các cô mới tới đây còn có một ít đã ở đây trước, da bọn họ đều đã đen sạm, cũng không nhìn ra được trước đây bọn họ trông như nào, chỉ lặng lẽ lặp đi lặp lại những động tác giống nhau.
Hạ Nhược Tâm một tay ôm bụng mình, một tay đẩy đẩy tay áo Thẩm Vi. Đừng đứng đây, một hồi những người kia sẽ nhìn thấy. Mà quả nhiên mụ béo đã chú ý các cô ở nơi này, cô cũng phát hiện trong mắt mụ ta đã có một ít không kiên nhẫn, mà không kiên nhẫn thì khả năng chính là sẽ có đòn roi. Ngón tay thô của mụ cầm lấy thanh gỗ đặt bên cạnh ghế, thỉnh thoảng đập đập vào lòng bàn tay mình cảnh cáo mọi người, cũng đủ cho các cô thấy sợ hãi.
Hạ Nhược Tâm vội vàng kéo Thẩm Vi đi làm việc, lúc này mụ béo mới buông gậy xuống, chân mụ rung rung, trên đầu mụ có ô để che, một bên có nước để uống, một bên có hạt dưa để cắn.
Bụng Hạ Nhược Tâm đau muốn bệnh nhưng chỉ có thể cố gắng chịu đựng, sau một lúc quần áo trên người đã ướt đẫm, mà trán của cô cũng đã toát ra không ít mồ hôi lạnh.
Lại nhìn qua những người khác, kỳ thật cũng giống cô. Chẳng qua người khác thấy nóng còn cô lại lạnh.
Tới thời điểm giữa trưa, cánh tay của cô đã mỏi không nhấc lên được, mặt trời cũng đã lên tới đỉnh đầu, lúc này là thời tiết oi bức nhất. Mà nơi này thời tiết cũng thật kì lạ, ban ngày nóng như vậy, có khi còn gần bốn mươi độ, nhưng nước sông lại cực kì lạnh, hơn nữa khi đêm xuống lại vẫn muốn đắp chăn. Nơi này quả thật có chút không khoa học nhưng hiện thực chính là như thế.
Đây là một nơi kì quái, cũng là một nơi tới tận hiện giờ cô cùng Thẩm Vi cũng không biết là nơi nào.
Hạ Nhược Tâm xoa cánh tay của mình, một chút sức lực cũng không có, thậm chí không cách nào nâng cao lên được. Lúc các cô nghỉ ngơi thì có người tới đây thu vàng, có người nộp lên nhưng phần lớn vẫn là không có. Hiển nhiên người tới đây thu vàng vẫn vừa lòng, miệng nói một tràng cũng không ít.
Nhưng Hạ Nhược Tâm nghe vẫn không hiểu gì.
Có hai người mang một thùng cơm tới.
Hạ Nhược Tâm nuốt nước miếng, bụng đau nhức khó chịu nhưng cũng đang rất đói.
Một tay cô ôm lấy bụng của mình, đi theo sau những người khác, cầm bát chuẩn bị múc cơm ăn. Mỗi người được nửa bát cơm vàng này, cũng không có đồ ăn, mà Hạ Nhược Tâm phát hiện những người vừa rồi nộp lại vàng sẽ được một bát lớn cơm, còn có thịt ăn, cũng có một bát canh để uống. Những người còn lại chỉ có thể ăn cơm không uống nước lã.
“Em có thể chịu đựng được không?” Thẩm Vi lo lắng hỏi, cô biết thân thể Hạ Nhược Tâm chỉ cần bà dì tới là sẽ đau ૮ɦếƭ đi sống lại, hiện tại còn phải xuống nước, còn phải uống nước lạnh.
Phụ nữ vốn dĩ trong vài ngày này không thể ᴆụng tới đồ lạnh, nhưng các cô hiện tại…
“Không sao đâu.” Hạ Nhược Tâm nắm cánh tay Thẩm Vi, kết quả bụng lại tê rần, tay cô bấu mạnh thêm một chút. Thẩm Vi không cử động, ngay cả biểu cảm trên mặt cũng không thay đổi, giống như hiện tại không phải Hạ Nhược Tâm bấu vào cánh tay cô mà đang bấu vào một khúc gỗ.
“Xin lỗi.” Hạ Nhược Tâm vội vàng buông lỏng cánh tay, nhưng hiện tại cô cũng không dám cử động, có một dòng nhiệt đang theo ống quần cô chảy xuống dưới, mùi máu tanh lại càng nồng lên.
“Còn không có việc gì, sức khỏe em thì được bao nhiêu.” Thẩm Vi ngồi xuống, các cô dường như sẽ được nghỉ ngơi một lúc nhưng không có ai quay lại trong phòng để nằm, có thể thấy được một lát các cô sẽ lại phải xuống sông đãi cát.
Hạ Nhược Tâm than một tiếng, tay ôm chặt lấy bụng mình, cô cười khổ: “Em không sao, dù sao cũng đã sinh được một đứa con, chỉ có chị kìa. Ở trong nước lạnh một thời gian dài, sợ là về sau với thân thể sẽ không tốt.”
Kỳ thật dù cô nói không rõ ràng, nhưng không phải là có thể, mà là nhất định. Vết thương trên người không nói, nhưng cứ tiếp tục ngâm vào nước lạnh như vậy không phải sẽ khiến phụ nữ bị vô sinh sao?
Thẩm Vi dựa lưng vào một bề mặt tường, ánh nắng bỏng rát chiếu tới bên cạnh mặt cô.
Không sinh được con thì có làm sao? Cô đã không thể có con được nữa.
‘Cạnh, cạch, cạch’, có tiếng gậy gỗ đập xuống đất, những cô gái khác đều đã sôi nổi cầm lấy ca của mình đi xuống sông.
Hạ Nhược Tâm cũng đi xuống, ngày này cô vẫn luôn chịu đựng sự đau đớn truyền tới từ bụng, rất nhiều lần suýt chút nữa cô choáng váng mà ngã xuống sông, thỉnh thoảng có từng dòng nhiệt chảy theo ống quần của cô xuống, mà nước sông trước sau đều lạnh ngắt.
Ngày hôm nay cô cùng Thẩm Vi không ai tìm được chút vàng nào. Đối với việc này các cô đã trở thành nô lệ, nếu các cô không muốn bị đánh, không muốn ăn không no, không muốn nước cũng không có mà uống thì không thể không tìm thấy vàng.
Người nào đào được rồi có thể ăn ngon uống tốt, còn những ai không đào được như vậy sẽ bị gậy gộc, người nào đào được sẽ đổi được một ít đồ sinh hoạt, ví như giấy vệ sinh, bàn chải, kem đánh răng linh tinh, đương nhiên cũng có đồ ăn đặc biệt.
Buổi tối hôm đó chính là thời điểm thảm nhất của Hạ Nhược Tâm trong nhiều năm, tính từ lúc rời khỏi Sở gia. Lúc đó dù cô không có tiền trong túi nhưng cũng không đến nỗi như bây giờ, vừa đau vừa mệt, nhưng nước mắt cũng không dám chảy ra.
Đêm cô ôm lấy chăn nệm ra chỉ ngủ trên ván giường vì sợ làm bẩn chăn nệm, chính là khổ sở, cả đêm cô không ngủ được, lăn qua lộn lại, cảm giác ngày càng đau hơn.
Ngày hôm sau cô lại có một chút cơm vàng, không có đồ ăn, không có canh, cũng không có nước ấm. Bụng cô cũng ngày càng đau hơn, lại còn phải chịu đựng tiếp tục ngâm mình trong nước lạnh.
May mà vận khí của Thẩm Vi tốt, tìm ra được một chút vàng cát, trước ánh mắt hâm mộ của mọi người Thẩm Vi đem vàng đi giao nộp, những người đó cùng cô khoa chân múa tay nửa ngày, có thể là hỏi cô muốn được cái gì, Thẩm Vi cũng huơ huơ tay một chút, hai người cứ như vậy nửa ngày thời gian mới có được tiếng nói chung.
Sau đó không lâu Thẩm Vi đem một thứ nhét vào lòng Hạ Nhược Tâm: "Nhân dịp đang nghỉ ngơi thì dùng đi."
Hạ Nhược Tâm cúi đầu, vừa thấy đồ vật trong lòng mình mũi liền cay cay. “Chị có thể đổi lấy đồ ăn, cho em cái này làm gì?”
“Cầm lấy đi, về sau chị cũng phải dùng, phụ nữ không có cái này không được.”
Thẩm Vi đẩy cô một chút, Hạ Nhược Tâm đứng lên, bụng đau nhức nóng ran, ở phía dưới dính nhớp cũng khiến cô khó chịu, thậm chí còn có những cái đó không ngừng nhỏ xuống đọng vết trên quần của cô.
Cô tìm được một chỗ khuất không có ai, đương nhiên những người này không sợ cô sẽ chạy trốn, bên ngoài đều có hàng rào, dù cô có là khỉ cũng khó mà bò được ra bên ngoài.
Thẩm Vi cho cô là một cuộn giấy vệ sinh, mấy thứ này đối với tình trạng hiện giờ của các cô chính là xa xỉ, cho nên cô cũng chỉ dám dùng một chút. Tìm được vàng cũng không dễ dàng gì, vận may tới thì một ngày sẽ có, giống như Thẩm Vi, vận may không tới thì khả năng cả tháng cũng đừng hòng mò được một chút, giấy vệ sinh này Thẩm Vi cũng cần dùng, cho nên cô phải tiết kiệm một chút mới được.
Lúc cô quay lại đã tới lúc làm việc, giấy vệ sinh cô ôm ở trong lòng. Cô xuống nước, lúc này cũng hy vọng mình may mắn, có thể tìm được một chút vàng thì tốt, chỉ là thật đáng tiếc, hy vọng luôn no đủ nhưng hiện thực lại là gầy yếu.
Cô vớt ra chỉ có hạt cát, cũng không có cát vàng. Hôm nay ngoại trừ Thẩm Vi tìm được một chút vàng, không còn ai tìm thấy vàng nữa, cho nên lúc bọn họ vào nhà mỗi người trên vai đều ăn một gậy, hơn nữa đều không có chút lưu tình nào.
Hạ Nhược Tâm xoa xoa bả vai của mình, đi vào phòng. Vừa đến khu vực của mình nhắm mắt lại liền ngủ, bụng vẫn đau nhức không thoải mái, cô cong người ôm chặt lấy bụng mình, một giọt nước mắt lặng lẽ từ khóe mắt rỉ ra.
Thẩm Vi đã đi tới, cũng mệt quá sức, cô kéo chăn đắp lên người Hạ Nhược Tâm rồi cũng nằm xuống, không bao lâu sau chìm vào giấc ngủ.
Không biết ngủ được bao lâu thì Hạ Nhược Tâm tỉnh lại, chủ yếu là bụng đau nên tỉnh, cô cảm giác quần mình hơi dính dính, cũng thật lạ bụng cô lại đau dữ dội như vậy.
Cô cẩn thận đứng lên, ôm lấy cuộn giấy đi tới WC cách đó không xa, cũng giống như ở trên thuyền, chỗ cô nằm rất xa nơi này vẫn có thể thấy được mùi WC khó chịu. Nhưng vẫn tốt hơn trên thuyền một chút, nơi này không phải là thùng chậu linh tinh mà có được một cái WC, lại đều là phụ nữ, cho nên cũng không có chất thải của đàn ông. Cô đi vào, ôm cuộn giấy trong tay chậm rãi ngồi xổm thân mình xuống, cũng ôm chặt lấy bụng mình, nhịn xuống sự đau đớn.
Loại đau này vẫn là lần đầu tiên cô thây. Rất đau, rất rất đau.
Cô cố gắng chịu đựng để không bật khóc thành tiếng, nhưng cuối cùng cô chỉ không phát ra tiếng còn nước mắt vẫn chảy dài trên má.
Chờ thêm thật lâu sự đau đớn này mới giảm bớt đi một ít, cô kéo thân thể mệt mỏi đi về, sau đó cẩn thận bò lên chỗ mình nằm.
“Đã khóc?” Tiếng Thẩm Vi nhàn nhạt vang lên.
“Đúng vậy.” Hạ Nhược Tâm cũng không thấy có gì phải mất mặt, cô quay dựa lưng vào tường ngủ.
“Thẩm Vi, chị nói xem chúng ta có thể sống sót đi ra ngoài không?”
“Ai biết được.” Thẩm Vi nhắm mắt lại, cô nhẹ nhàng thở giống như những người khác ở nơi này, thỉnh thoảng có thể nghe tiếng thở của những người xung quanh, đều mệt mỏi, cũng đều im lặng. Cuộc sống của các cô đã biến thành mỗi ngày đào cát lại đào cát, ngoại trừ đào cát thì cái gì cũng không có. Các cô biến thành những chiếc máy đào cát chính là thứ Hạ Nhược Tâm không nghĩ tới, cũng không muốn.
Cô còn muốn trở về, còn nghĩ được về nhà.
Mơ mơ màng màng rồi cô chìm vào giấc ngủ, thỉnh thoảng lăn qua lộn lại, bụng vẫn đau đớn, khi chậm khi dữ dội tra tấn cô khiến toàn thân toát ra mồ hôi lạnh, quần áo trên người cô ướt lại khô, khô lại ướt, cả đêm trằn trọc như vậy dường như đều không ngủ được.
Buổi sáng có người tới đập cửa, ngày mới đã đến, các cô cũng không có vệ sinh gì, thậm chí còn cứ để kể đi ra ngoài, Hạ Nhược Tâm sửa sang lại đầu tóc mình một chút.
“Vẫn còn đỏm dáng thế?” Thẩm Vi cười cô. “Hiện tại còn chăm chút như vậy, muốn thế nào?”
“Cũng chẳng để làm gì,” Hạ Nhược Tâm chỉnh quần áo phẳng lại một chút, tuy rằng quần áo đã thật lâu không giặt qua, thật lâu cũng không thay. “Em chỉ muốn sống như một con người, cũng không muốn mình quên mất bản tâm, không hơn.”
Đúng vậy, thật sự cũng chỉ là như thế.
Cô sẽ nhớ mình là con người, mà không phải một cái máy.
Buổi sáng thời tiết nơi này rất lạnh, giữa trưa nhiệt độ lại lên tới gần bốn mươi độ, buổi sáng đại khái chắc chỉ mười độ. Hạ Nhược Tâm đưa chân xuống dòng nước, nháy mắt cái lạnh băng truyền đến, dường như chui cả vào xương tủy của cô.
Xung quanh có không ít tiếng nước, những người khác cũng đều đi theo xuống dưới, hiện tại đã muốn xem ai may mắn có thể đào được một chút vàng cát. Cô cầm lấy ca đào một chút, nhìn, cào từ trên xuống dưới.
Không có, lại một lần thất vọng, cô lại đổ cát vào lòng sông, lại múc lên một ít cát, bắt đầu đãi ở trong nước, mặt trời chính ngọ soi thẳng dưới dòng nước trước mắt cô kiến cô bị chói.
Cô vội vàng quay mặt đi, lúc quay đầu lại liền thấy trong mâm đãi của mình có thứ gì đó lóe sáng, cô cẩn thận đãi chậm lại một ít, sau đó đưa tay cầm lấy thứ lấp lánh kia, đặc biệt là ở dưới ánh nắng phát ra ánh sáng có chút chói mắt. Cô nhắm mắt lại, thở dì nhẹ nhõm một hơi, ngay cả khóe môi vẫn luôn căng thẳng mấy ngày hôm nay rốt cuộc có một nụ cười nho nhỏ.
Thật tốt quá, cô tìm thấy vàng.
Cô đi tới bàn đốc công, cũng chính là nơi mụ béo ngồi, đem vàng của mình giáo tới. Mụ béo kiểm tra nửa ngày, hiển nhiên là rất vừa lòng, khối vàng này rất lớn, số lượng cũng là không ít.
Hạ Nhược Tâm đổi lấy hai cuộn giấy, đổi một tuýp kem đánh răng, còn có thêm hai bàn chải. Khả năng những người khác sẽ nghĩ đây là chỗ nào rồi mà còn muốn những cái này, người khác có vàng đều đổi đồ ăn, rất ít người đổi đồ dùng, nhưng Hạ Nhược Tâm lại đổi lấy.
Hôm nay rốt cuộc cô sẽ không bị đánh.
Lúc trở về cô đưa một bàn chải đánh răng cho Thẩm Vi.
Thẩm Vi cầm lấy, xoay người liền đi ngủ. Hạ Nhược Tâm sờ sờ đầu mình, cô muốn cắt bớt tóc của mình. Mặc dù cô rất luyến tiếc, từ nhỏ tới lớn cô đều giống Tiểu Vũ Điểm, thích nhất, giữ gìn nhất chính là mái tóc của mình, có lẽ cũng vì cô từng bị cạo trọc. Cho nên cô rất ít cắt tóc, tóc cũng dài tự nhiên, thật khó khăn mới qua được bả vai.
Buổi sáng cô đều dậy sớm hơn người khác đi đánh răng, lại dùng tay lấy nước lau qua đầu tóc mình sạch sẽ một chút, không có lược nên cô liền dùng ngón tay cào cho đỡ rồi, rồi thắt lại rất lợi hại.
Ngày hôm sau cô không đào được gì, ngày thứ ba cũng không, thẳng đến ngày thứ tư cô lại đào được một ít vàng cát, cô vẫn đổi lấy giấy vệ sinh, còn có hai bát cơm, đổi thêm được dùng kéo một lúc. Kéo bị coi như νũ кнí sắc bén, những người ở đây sợ các cô sẽ dùng kéo làm chuyện gì đó, cho nên trước nay đều không cho các cô đổi hẳn các loại như kéo, dao gọt hoa quả hay các đồ sắc nhọn linh tinh…
Khi Hạ Nhược Tâm cầm kéo cũng có vài người nhìn, Hạ Nhược Tâm nắm một chút tóc của mình lên, cô nắm chặt kéo trong tay, thở ra một hơi thật mạnh, một mảng tóc dính vào nhau đã rơi xuống.
Cô không khóc, kéo trong tay vẫn tiếp tục cắt, đến khi tóc cô rất ngắn, gần như trọc sát da đầu.
Lúc này Thẩm Vi đã đi tới, cô ngồi trước mặt Hạ Nhược Tâm. “Cắt giúp chị luôn đi.”
Hạ Nhược Tâm cắt tóc cho Thẩm Vi. Tóc của chị ấy trước kia rất đẹp, cô rất hâm mộ, từng lọn tóc đỏ được uống xoăn, màu sắc rất đẹp, lại rất mềm, nhưng hiện tại đã khô vàng, không còn màu sắc lúc trước.
“Cắt đi rồi nó sẽ lại dài.”
Cô nhẹ nhàng than một tiếng, môi đỏ khẽ cười, cũng không biết đang thật sự suy nghĩ gì.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc