Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 161

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

Hóa ra ba muốn cho trẻ ở Cô nhi viện học vẽ tranh cho nên bà nội mới đến đây, đương nhiên không phải không cần nó nữa. Nó là tiểu công chúa của Sở gia, thân phận này nhất định sẽ không thay đổi.
Nó lập tức vênh mặt lên, trên người mặc bộ váy bà nội mới mua, kẹp tóc trên đầu cũng bà nội mua, hơn nữa nó còn có một cái đồng hồ nhỏ ở tay, bạn bè trong trường không có, nơi này lại càng không có.
Nó đã nhận ra người quen của mình.
“Lâm Quả Nhi, đồ tàn phế, đồ què.” Nó chạy tới đứng trước mặt Lâm Thanh cùng Quả Nhi, tay nhỏ chống vào eo không khách khí nói.
Lâm Thanh đẩy xe lăn mang em gái rời đi.
Advertisement / Quảng cáo
“Lâm Thanh, bà nội tao ở đó, tao không cho mày gặp bà, cô nhi viện này chính là của ba tao.” Sở Tương nói xong càng thêm đắc ý, nơi này mọi thứ đều là của ba nó, nó không muốn thấy người què bảo ba đuổi đi là được.
Lâm Thanh không nói gì tiếp tục đẩy em gái đi.
“Lâm Thanh, mày đừng quên,” Sở tương chạy tới chắn trước mặt hai anh em bọn họ, “lúc trước chính mày không đi với bà tao, cho nên mày cũng đừng tìm bà tao.”
“Mày yên têm.” Lâm Thanh đặt tay lên mái tóc của em gái, nhẹ nhàng sửa sang lại. “Tao không có bà, tao chỉ có em gái.” Lúc này khuôn mặt cậu vẫn mang theo một chút tính trẻ con, nhưng ẩn bên trong đó đã có sự kiên định.
Đúng vậy, lúc trước vốn dĩ nó có thể được nhận nuôi, nhưng nó cũng không hối hận.
Trừ phi người nhận nuôi sẽ cho nó mang theo em gái đi cùng, nếu không nó tình nguyện ở lại Cô nhi viện, cùng ở bên cạnh em gái, lớn lên cùng em gái.
Không mấy ai biết lúc trước Tống Uyển muốn nhận không phải Sở Tương mà là Lâm Thanh, bởi vì ở Lâm Thanh bà thấy được có cái gì đó tương tự Sở Luật, cho nên lúc trước Tống Uyển tính nhận đứa nhỏ này, nhưng Lâm Thanh lại không đồng ý nhận nuôi về Sở gia, nó muốn đi đâu cũng mang theo em gái đi cùng.
Vốn nuôi thêm một đứa trẻ cũng không sao, Sở gia cũng không thiếu cơm, nhưng Quả Nhi lại là một đứa trẻ bị tàn tật, Tống Uyển như thế nào cũng không muốn có đứa cháu tàn tật. Lúc bà đang do dự thì Sở Tương chạy tới kéo tay áo Tống Uyển kêu “Bà, có phải bà tới đây đón con”.
Mà tiếng gọi ‘bà’ này khiến Tống Uyển thay đổi chủ ý.
Mặc kệ Sở Tương là cố ý hay vô tình, có tâm hay vô tâm, hiện tại nó đã là đại tiểu thư của Sở gia, còn Lâm Thanh vốn dĩ được Tống Uyển chuẩn bị nhận nuôi hiện tại vẫn còn ngây ngốc ở Cô nhi viện, đã gần một năm chúng nó vẫn còn ở đó.
Vốn Lâm Thanh được rất nhiều người nhận nuôi, nó rất ngoan, cũng rất có lễ phép, nhưng vì Lâm Thanh không muốn bỏ em gái lại, nhiều người vừa thấy bộ dáng của Quả Nhi liền giống Tống Uyển, đều không còn ý muốn nhận nuôi Lâm Thanh.
Rõ ràng có thể nhận một đứa trẻ bình thường, vì cái gì mà phải nuôi một đứa trẻ bị tàn tật. Không phải là bọn họ không thương, mà bởi vì họ có rất nhiều lựa chọn, cho nên cuối cùng đều không chọn hai anh em nó.
Sở Tương thấy Lâm Thanh cùng Quả Nhi đi rồi mới chạy tới bên cạnh Tống Uyển, nắm tay Tống Uyển chứng tỏ quyền chiếm hữu.
“Tiểu Vũ ĐIểm…” Tống Uyển vừa thấy Tiểu Vũ Điểm đang vui vẻ chơi đùa cùng mấy đứa trẻ bèn vội vàng tiến đến gặp cháu gái của mình, kết quả Sở Tương lại kéo chặt tay bà khiến bà không đi được, tới lúc bà trấn an Sở Tương xong thì Tiểu Vũ Điểm đã không biết đi đâu. Bà mang Sở Tương đi tìm nửa ngày kết quả vẫn không thấy được, vừa đúng lúc đó gặp viện trưởng, hai người lại hàn huyên khiến bà quên mất Tiểu Vũ Điểm.
Advertisement / Quảng cáo
Lúc này bên trong toilet của Cô nhi viện, Hạ Nhược Tâm mở hai vòi nước, cô một cái, Tiểu Vũ Điểm một cái. Tiểu Vũ Điểm đưa tay mình dưới vòi nước cố gắng rửa sạch. Bé rửa lòng bàn tay, rồi mu bàn tay, nhất định phải rửa thật trắng.
Đến lúc bé rửa xong Hạ Nhược Tâm mới lấy khăn giấy trong túi ra lau sạch sẽ bàn tay cho bé.
Lát nữa bọn họ sẽ phải trở về, hôm nay cũng rất thành công. Tuy rằng cô cũng không trông chờ nhiều nhưng cô biết bọn họ chẳng những thu được rất nhiều tiền quyên góp còn có mấy đứa trẻ được nhận nuôi.
Lớp học vẽ cũng ấn định ba ngày nữa sẽ học, địa điểm ở cách chỗ này không xa, ngoài trừ có mấy đứa trẻ nhà nghèo bên ngoài còn có máy bé trong cô nhi viện.
Về tới nhà Tiểu Vũ Điểm đưa tay ra phía sau tỏ vẻ bối rối, sau đó đứng trước mặt Hạ Nhược Tâm.
“Làm sao thế?” Hạ Nhược Tâm dừng lại, suýt chút nữa đã ***ng vào Tiểu Vũ Điểm.
Tiểu Vũ Điểm cẩn thận vươn một tay ra.
“Mẹ, có thể đem tiền mừng tuổi của Tiểu Vũ Điểm đưa Tiểu Vũ Điểm được không?”
Bé biết mỗi năm mẹ đều cho bé tiền lúc năm mới, trước kia có ba thì ba cũng cho bé, nhưng hiện tại còn lâu mới tới tết, bé chờ không được.
“Vì sao?” Hạ Nhược Tâm bế con gái lên, nhìn chăm chú vào đôi mắt đen to của bé, không phải đứa trẻ thường xuyên cần tiền sao đột nhiên lại đòi.
Tiểu Vũ Điểm cắn cắn môi rồi mới nói: “Mẹ, Tiểu Vũ Điểm muốn cho chị dùng để chữa bệnh, Tiểu Vũ Điểm cũng từng bệnh, biết có bệnh rất đau. Tiểu Vũ Điểm muốn chị sớm khỏe, như vậy chị sẽ không đau nữa.”
Hạ Nhược Tâm thật sự vui mừng, Tiểu Vũ Điểm của cô thật ngoan, cũng rất hiểu chuyện.
Cô tìm trong người mười đồng đặt vào tay Tiểu Vũ Điểm. “Cho con, giờ để dành đã, chờ tới lúc có được nhiều thì tặng cho chị.”
“Cảm ơn mẹ.” Tiểu Vũ Điểm hào hứng cầm tiền chạy đi. Bé mang tiền mình có đuuợc đều đặt trong một ngăn kéo, bé cũng không biết mình rốt cuộc có nhiều hay ít, nhưng bé biết đây là tiền.
Advertisement / Quảng cáo
Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng than trong lòng một tiếng.
Thật ra cô đã hỏi Viện trưởng, bệnh của Quả Nhi hiện tại có tiền cũng vô dụng. Thân thể của bé khác với những trẻ em khác, bé rất nhỏ, xương cốt cũng mềm hơn những đứa trẻ bình thường, cho nên bây giờ chưa thể gắn chân giả, chỉ có thể chờ bé lớn thêm một chút, chờ đến khi bé hiểu chuyện một chút, xương cốt cứng cáp một chút liền có thể lắp chân giả, cái này cũng không cần quá nhiều tiền.
Cô cảm giác chân của Quả Nhi chỉ là một phần, mà chuyện tai nạn xe kia lưu lại cũng không chỉ lưu vết thương ở chân ở mặt, còn trong lòng của bé cũng đã bị tổn thương, cũng sợ hãi.
“Meo…”
Con mèo ú lười không biết lại đây lúc nào, đang ôm chân chủ nhân đòi ăn cơm.
Hạ Nhược Tâm nhấc nó lên đặt lên trên sô pha, tự nhiên nó lăn ra như ૮ɦếƭ.
CÔ chỉ pha cho con mèo lười này một ít sữa bột thêm bánh quy cứ vậy cho ăn, nhưng không thể không nói, con mèo lười này tuy rằng rất lười nhưng được cái không kén ăn. Cho nó ăn gì nó liền ăn cái đó, đặc biệt thích sữa bột pha bình. Sữa buột của Tiểu Vũ Điểm, bánh quy cũng của Tiểu Vũ Điểm, khẩu vị của nó rất giống con gái cô a.
Lúc ăn xong rồi con mèo con lại chậm chạm đi tới chỗ ở của mình, lại rúc vào ổ sau đó tiếp tục ngủ.
Mấy ngày này Hạ Nhược Tâm bận rộn với công việc của phòng vẽ tranh, đã vài hôm cô không chạm mặt Sở Luật, cô cũng quên luôn sự tồn tại của anh, nhưng lúc ăn cơm cô vẫn có thói quen lấy thêm một cái bát.
Cô nhìn cái bát trên bàn có chút ngây ngốc, trong lòng xuất hiện một chút tâm tư không biết gọi là gì nhưng khiến lòng cô không còn bình tĩnh. Cô đem bát cất lại trong bếp rồi ra ăn cơm cùng Tiểu Vũ Điểm.
“Mẹ, chú không tới sao?” Tiểu Vũ Điểm ngồi dựa vào ghế, mới xúc một thìa cơm *** miệng mình lại hỏi tới người kia, mà chú của bé tất nhiên là Sở Luật.
Advertisement / Quảng cáo
“Chú còn bận làm việc.” Hạ Nhược Tâm lau hạt cơm trên khóe miệng con gái. “Con mau ăn đi, Miêu Miêu của con đã ăn xong rồi.”
“Vâng, Tiểu Vũ Điểm sẽ không thua Miêu Miêu.” Tiểu Vũ Điểm gật đầu một cái, lại xúc cho mình một thìa cơm. Mà miệng bé lầm bầm lầu bầu tiếp tục nói: “Chú chắc ở nhà ăn cơm với chị đi.”
Hạ Nhược Tâm cắn cắn đũa, cô gắp một ít đồ ăn cho mình. Đứa nhỏ này ghen sao, vẫn là nói đây chính là cái gọi là tính di truyền theo huyết thống, mặc kế trước kia đã có chuyện gì, loại huyết thống này không cắt được. Tiểu Vũ Điểm đã lâu không nhắc tới Cao Dật, cũng không gọi ba mà gọi chú, cô thật sự không thoải mái với việc con gái mình bị thu mua. Lại cũng không đành lòng thấy con gái lộ ra thần sắc khó chịu như vậy.
‘Cạch’ một tiếng, hình như từ cửa truyền tới âm thanh khiến Hạ Nhược Tâm khiếp sợ.
Cô vội vàng đứng lên ôm lấy Tiểu Vũ Điểm, một lần ở nước ngoài bị người xông vào nhà tới giờ vẫn khiến lòn cô còn sợ hãi. Cô suy nghĩ xem nên mang Tiểu Vũ Điểm trốn vào đâu, là trong ngăn tủ, trong rương hay bên ngoài ban công.
Kết quả khi cô đang tìm nơi để nấp thì cửa đã mở ra, cô như bị dội một gáo nước, cả trán cả mặt cô bắt đầu toát ra mồ hôi lạnh.
“Em đang làm gì?” Âm thanh đàn ông nhàn nhạt truyền đến, sau đó là âm thanh đổi giày, còn có tiếng anh ném áo lên sô pha xen kẽ với tiếng bước chân quen thuộc.
Hạ Nhược Tâm vẫn đứng yên, Sở Luật đi vào bếp tự lấy bát đũa của mình rồi ngồi vào bàn ăn cơm.
“Sở Luật!” Hạ Nhược Tâm sầm mặt. “Sao anh lại có chìa khóa nhà tôi? Còn có ai cho phép anh tùy tiện vào cửa nhà tôi?”
Hạ Nhược Tâm bị dọa không nhẹ sắp phát điên, vừa rồi cô suýt chút nữa đã phải ôm Tiểu Vũ Điểm nhảy lầu đi, còn người đàn ông này lấy được chìa khóa nhà cô từ đâu.
“Em hỏi cái này?” Sở Luật lấy chìa khóa trong túi đặt lên bàn. “Anh nhặt được.”
“Nhặt? Anh nhặt ở đâu?” Hạ Nhược Tâm buông con gái xuống rồi cầm lấy chùm chìa khóa. Cô biết đây là chìa khóa của cô nhưng mấy hôm trước không thấy đâu, cô đã tìm rất lâu, chẳng lẽ thật sự cô làm rơi sau đó bị người đàn ông này nhặt được.
Advertisement / Quảng cáo
Nhưng dẫu có nhặt được cũng không thể tùy tiện vào nhà người khác đi.
“Anh gõ cửa rất lâu, là em không tới mở.” Sở Luật liếc mắt một cái là biết Hạ Nhược Tâm đang suy nghĩ gì, anh chỉ nói lạnh một câu.
Hạ Nhược Tâm cũng không biết mình có nghe được hay không, hình như vừa rồi cô đang ngẩn người. Tóm lại cô cũng không rõ chuyện như thê nào, anh nói gì cũng chỉ biết như thế.
“Mẹ, Tiểu Vũ Điểm muốn ăn cơm.” Tiểu Vũ Điểm kéo tay Hạ Nhược Tâm, bụng bé cũng không đói lắm, nhưng đôi mắt bé cong cong giống như rất vui vẻ.
Hạ Nhược Tâm trừng mắt liếc Sở Luật một cái, thật sự cô muốn anh cút đi nhưng cô không đành lòng làm con gái thất vọng. Rõ ràng Tiểu Vũ Điểm rất thích anh tới đây.
Cô ôm con gái đặt lên ghế, đem bát cùng thìa đặt trước mặt bé, cô cũng ngồi xuống tiếp tục ăn.
“Chú, chú không ăn cơm với chị sao?” Tiểu Vũ Điểm đung đưa hai chân tò mò hỏi Sở Luật.
Chị? Sở Luật nhất thời không phản ứng lại, bé nói cái gì tới chị, chị thì chắc là Sở Tương rồi. Anh nhíu mi, vươn tay đặt lên mái tóc mềm mại cua con gái, thật sự hận không thể bế tiểu cô nương này lên, cũng hy vọng bé vĩnh viên không lớn lên, hoặc lớn chậm một chút, như vậy anh có thể bên cạnh bé mấy năm nữa mà không bị gã nào lấy đi mất.
Tiểu Vũ Điểm ngẩng mặt lên, giống đứa bé gái hồi xưa trong trí nhở Sở Luật.
“Chú không ăn với chị?” Tiểu Vũ Điểm chưa nghe được trả lời lại hỏi.
“Ừ, không ăn.” Sở Luật dịu dàng nói. “Chú về sau chỉ ăn cơm với Tiểu Vũ Điểm, được không?”
“Dạ.” Tiểu Vũ Điểm gật đầu. “Mỗi ngày chú đều đến ăn cơm với Tiểu Vũ Điểm nhé, Tiểu Vũ Điểm mỗi ngày đều sẽ ăn hai bát cơm, được không?”
Advertisement / Quảng cáo
“Được.” Sở Luật đồng ý, anh cầu mà không được, nhưng anh vẫn liếc Hạ Nhược Tâm một cái. “Bảo bối, cái này cháu cần phải hỏi mẹ, nếu mẹ cháu không cho chú tới thì làm sao bây giờ.”
“Mẹ sẽ cho chú tới.” Tiểu Vũ Điểm lập tức phản bội, bé tụt xuống ghế chạy tới ôm chân mẹ.
“Mẹ, chú sẽ không ăn cơm với chị mà tới ăn cơm với Tiểu Vũ Điểm, mẹ có đồng ý không? Tiểu Vũ Điểm đảm bảo mỗi ngày sẽ ngoan ngoãn ăn cơm, không bao giờ kén ăn.” Bé vỗ vỗ *** mình nói.
“À...” Hạ Nhược Tâm còn đang suy nghĩ, cũng chưa phát biểu ý kiến.
“Mẹ…” Tiểu Vũ Điểm lại kéo kéo tay áo mẹ, cái miệng nhỏ đã hơi mếu, cảm giác rất đáng thương.
Hạ Nhược Tâm buông đũa, cúi đầu nhìn chằm chăm gương mặt đang mếu của con gái.
“Về sau con phải ăn rau xanh.”
Tiểu Vũ Điểm xụ mặt xuống. Muốn có chú ăn cùng nhưng bé không thích ăn nhất chính là rau xanh. Bé ngẩng khuôn mặt đang nước mắt ngắn nước mắt dài cầu mẹ.
“Không thương lượng.” Hạ Nhược Tâm tuyệt tình quay sang tiếp tục ăn cơm. Cô biết mình không từ chối con gái được, mà cô vốn cũng quyết định để con gái nhận ba, tuy rằng hiện tại Tiểu Vũ Điểm còn gọi Sở Luật là chú nhưng chờ bé lớn thêm một chút cô sẽ nói cho bé biết bé còn có một người cha họ Sở chứ không phải bé là một đứa trẻ không cha.
Chỉ là cô thật sự không muốn gã Sở Luật này cứ vô thanh vô tức tiến vào cuộc sống của cô, tuy rằng anh ta cũng không làm ra chuyện gì nhưng sao cô cứ có cảm giác anh ta giống như tằm ăn lên mẹ con cô.
Advertisement / Quảng cáo
Cho nên con gái dẫn theo việc này cô liền biêt sau này anh ta có thể trắng trợn hơn, đương nhiên cô không để anh ta dễ dàng có lợi như vậy, cũng thuận tiện trị tật kén ăn của Tiểu Vũ Điểm.
Tiểu Vũ Điểm vẫn xụ mặt, bé đá đá vào bàn, sau đó ngẩng mặt lên, vẻ mặt hờn dỗi như bị ép ૮ɦếƭ.
Bé kéo lấy tay áo mẹ.
“Mẹ, Tiểu Vũ Điểm đồng ý với mẹ ăn các món đó.”
Sở Luật ngồi bên vẫn ăn cơm không nói xen vào, anh cũng thấy con gái không thể kén ăn, như vậy sẽ gầy, cũng khiến bé bị còi xương. Anh không đủ cứng rắn nên vẫn không ép bé ăn rau được, anh chưa làm cha bao giờ nên cũng không biết phải làm thế nào, Sở Tương không tính, anh với Sở Tương không có mấy tình cảm,nhưng với Tiểu Vũ Điểm anh lại rất lo lắng.
Sợ con gái sẽ đói, sợ con gái ăn ít, cũng lại sợ con gái ăn nhiều.
Hạ Nhược Tâm vốn dĩ cho rằng anh vẫn ăn chực, còn sẽ ở chỗ này khiến cô ngứa mắt. Nhưng không ngờ anh rất tự giác, ăn xong cơm cũng rời đi khiến cô nhẹ thở ra một hơi.
Nếu về sau anh ta chỉ lại đây ăn cơm cùng con gái cô vẫn có thể chịu đựng được trong phạm vi của mình. Nhưng cô không nghĩ được, Sở Luật chính là Sở Luật, anh ta chính là một con cáo già nhiều mưu kế, anh tính kế xa so với cô có thể nghĩ nhiều.
Ngày hôm sau, lúc cô ra khỏi cửa thấy có người chuyển đồ tới nhà đối diện mình. Cô còn đang suy nghĩ có người đến ở thật tốt, từ khi cô tới đây nhà hàng xóm vẫn đóng cửa, cô đoán chưa có ai ở, nay có người tới cô đã có hàng xóm mới.
Đến buổi tối cô vừa đi đón con gái về vừa lúc căn hộ đối diện mở cửa, người bên trong bước ra.
Hạ Nhược Tâm tính tới chào hỏi cho phải phép một chút, dù sao cũng là hàng xóm, ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu sẽ thấy, kết quả cô vừa thấy rõ người đi từ bên trong ra mắt liền trố lên.
“Sở Luật, sao anh lại ở đây?”
Sở Luật dựa dưng vào cánh cửa: “Anh tới để tiện ăn cơm với con gái của anh, đi đi lại lại không tiện cho nên liền dọn tới đây.”
Hạ Nhược Tâm vừa định nói gì Sở Luật đã chặn lại không cho cô có cơ hội mở miệng, hoặc cự tuyệt.
“Em yên tâm, anh sẽ nộp tiền cơm, một ngày ba bữa, một tháng năm ngàn.”
Advertisement / Quảng cáo
Anh rất hào phóng nói ra một con số lớn.
“Đồ lắm tiền phát điên.” Hạ Nhược Tâm nói thầm một tiếng, không thể nói lý lẽ với gã này. Cô biết mình nói gì cũng không lại được anh, thôi thì anh muốn thế nào thì thế ấy. Cô mở cửa cùng con gái đi vào.
Vào buổi tối Sở Luật quả nhiên đến đúng hẹn.
Mỗi ngày ngoại trừ ngồi ăn chung ba bữa cơm dường như hai người cũng không tiếp xúc nói chuyện nhiều, cho nên cũng không đến mức Hạ Nhược Tâm thấy không thoải mái.
***
Hoạt động công ích của tập đoàn Sở Thị đã kiến thành, quỹ Thiên sứ nhi đồng đã bắt đầu vận hành, hơn nữa còn cứu thành công ba bé bị bệnh bạch cầu, tập đoàn Sở Thị trên thương trường vốn thường xuyên đứng đầu sóng ngọn gió lần này lại vượt qua rất dễ dàng nhờ ảnh hưởng của hoạt động công ích, điều này Sở Luật cũng không tính được trước.
Thật sự anh chỉ đem sự áy náy không cứu con gái chuyển lên những đứa trẻ khác, chỉ không ngờ cứu được những đứa trẻ thì trong lòng anh không biết vì sao xuất hiện một cảm giác H**g phấn cùng kích động.
Anh tuy rằng không phải là người chuyên làm từ thiện nhưng giờ quyết định, chỉ cần anh còn ở một ngày, chỉ cần tập đoàn Sở Thị không sụp thì anh sẽ luôn đi cứu những đứa trẻ.
Lớp học vẽ tranh cũng bắt đầu, mọi người cũng rất hưởng ứng, đài truyền hình đưa tin không ít lần, danh tiếng của Sở Luật cũng được thơm lây, đây cũng là điều Sở Luật không đoán được.
Sở Luật nghĩ, có khi đây chính là làm việc tốt sẽ nhận được điều tốt.
Nhưng cách anh làm trước kia không bị báo ứng thì thật kỳ quái.
Hạ Nhược Tâm rất thích chính mình chuẩn bị cho phòng vẽ tranh, từ xét duyệt trang trí tới việc đăng ký nhập học đều được cô hoàn thành. Cũng bởi vì vậy mà hơn một tháng cô bỏ bê bản thân cuối cùng cũng có thể hưởng thụ một chút thành quả lao động của mình.
Tổng cộng có hơn ba mươi trẻ đều có chút khó khăn trong cuộc sống, rất thích học, còn có một bộ phận còn lại là trẻ mồ côi từ cô nhi viện, trong đó có cả hai anh em Lâm Thanh. Hai đứa rất thích ở đây, tính tình cũng hòa đồng hơn trước nhiều.
Cuối tuần Tiểu Vũ Điểm sẽ tới đây, bé muốn chơi cùng anh chị.
Mỗi khi Lâm Thanh cùng Quả Nhi chuẩn bị về Tiểu Vũ Điểm sẽ chạy tới đem đồ ăn vặt hoặc kẹo nhét vào túi của Quả Nhi. Đây là bé để dành cho chị với anh ăn.
Advertisement / Quảng cáo
Đúng rồi, còn có, bé tìm trong túi mình lấy ra một tờ mười đầu nhét vào tay Lâm Thanh: “Anh, đây là tiền cho chị chữa bệnh.”
Bé ngẩng mặt, khuôn mặt bầu bĩnh đang tươi cười.
“Cảm ơn em.” Lâm Thanh nắm chặt tay, sau đó vươn tay ôm Tiểu Vũ Điểm một chút, em gái thật tốt, về sau nó nhất định sẽ báo đáp lòng tốt của bé cùng cô giáo Hạ.
Trên đời này đã có rất ít người đối xử tốt với hai anh em nó, rõ ràng nó có bác với chú, nhưng bọn họ lại chiếm tài sản của cha mẹ hai nó, đưa anh em bọn nó tới Cô nhi viện.
Tuy rằng không quá tốt nhưng hai anh em có thể ăn no bụng, cậu cũng nhường một chút để em gái ăn nhiều hơn, nhưng cậu không có năng lực, em gái vẫn rất còi, cậu không có cánh nào kiếm tiền cho tới khi gặp cô giáo Hạ. Mỗi lần tới đây cô giáo Hạ đều dẫn hai đứa đi ăn cơm, cũng không ghét bỏ chân của Quả Nhi, còn giúp em gái chải đầu, giúp em gái thay quần áo, đưa bé đi vệ sinh, một chút ý tứ ghét bỏ cũng không có. Giống như mẹ hiền vậy.
Nó cố gắng học, cũng cố gắng vẽ. Nó muốn nhanh lớn để có thể kiếm tiền rồi rời Cô nhi viện, cũng có thể chăm sóc tốt cho em gái.
Quả Nhi lấy trong túi một viên kẹo đặt vào tay Lâm Thanh.
“Em cho anh ăn này.”
“Ngoan.” Lâm Thanh cười, lại lén nhét kẹo vào túi áo mình để dành cho em gái.
Hạ Nhược Tâm nắm tay con gái, mỗi khi cô thấy tình cảm của hai anh em trong lòng lại dấy lên sự chua xót thương cảm.
Tiểu Vũ Điểm ngẩng mặt lên, đem thân mình dựa vào chân mẹ.
Advertisement / Quảng cáo
“Mẹ sẽ rời Tiểu Vũ Điểm đi sao?”
“Sao lại thế được.” Hạ Nhược Tâm ngồi xuống xoa xoa má con gái cười xòa: “Mẹ vĩnh viễn không rời Tiểu Vũ Điểm.”
Tiểu Vũ Điểm vươn tay ôm vào cổ mẹ, đựa khuôn mặt vào vai mẹ âu yếm.
Nhưng nhân thế gian luôn có quá nhiều hỉ hoan cùng chia ly, ngươi vĩnh viễn không biết rốt cuộc bỗng một ngày sẽ chia lìa, khả năng lại còn là vĩnh viễn.
Không có vĩnh viễn bên nhau, lại chỉ có vĩnh viễn chia lìa.
***
“Tôi muốn cô rời xa anh Luật, cô rốt cuộc có nghe thấy không? Cô điếc à?” Hạ Dĩ Hiên giống như bị điên đẩy cửa xông vào, vừa tới đã luôn miệng nói không dừng lại được.
Hạ Nhược Tâm tay vẫn cầm ly nước, cô nhàn nhạt nhìn Hạ Dĩ Hiên trước mắt không ngừng khoa chân múa tay. Không ngờ một người luôn cao cao tại thượng, chưa bao giờ đem cô đặt ở trong mắt lại có một ngày vì cô mà thành não tàn.
Nhưng rời đi? Cô vì cái gì mà phải rời đi?
Cô thích công việc mình đang làm, không hơn.
“Hạ Nhược Tâm, cô cũng quá không biết xấu hổ.” Hạ Dĩ Hiên thấy Hạ Nhược Tâm không nói gì lại càng nói thêm những lời khó nghe: “Ai cô cũng có thể làm chồng, cũng không biết đã từng ngủ với mấy người đàn ông, thế mà hiện tại da mặt còn dày ở cạnh bên người anh Luật. Nếu tôi là cô tôi đã sớm đâm đầu tự sát, chứ đâu có thể sống nhởn nhơ như vậy được.”
À, Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng vuốt cái ly trong tay, cô không giận cũng không buồn, trong lòng cô rất bình tĩnh. Mắng cô như vậy cũng không phải lần đầu cô được nghe, không phải bởi vì nghe quen mà bởi vì cô chưa hề làm những việc đó, vậy thì vì cái gì cô phải kết thúc mạng sống của mình.
Cô đứng lên đi qua Hạ Dĩ Hiên, lúc ngang qua đến phản ứng một chút cũng không có, mặc kệ Hạ Dĩ Hiên nói khó nghe cỡ nào với cô cũng chỉ là vào tai phải ra tai trái.
“Hạ Nhược Tâm! Tôi đánh ૮ɦếƭ cô, cái đồ đê tiện!” Hạ Dĩ Hiên đã mất đi lý trí, cô mắng nửa ngày nhưng lại vẫn giống nước đổ cổ vịt, người khác mắng ra sẽ hết giận, nhưng cô càng mắng chửi lại càng chuốc cực khổ vào mình.
Cô không kịp nghĩ gì, trực tiếp vung tay về phía trước.
‘Bang’ một tiếng. Dường như không khí đều ngừng chuyển động, dường như thời gian cũng đã ngừng trôi.
Tay Hạ Dĩ Hiên vẫn vung về phía trước, nửa ngày đều không thu lại.
Advertisement / Quảng cáo
“Luật, anh Luật…”
Cô mở to hai mắt không dám tin, miệng há to ra không khép lại được. Lúc này Hạ Nhược Tâm vẫn đặt tay lên then cửa, cô mới mở cửa ra, Sở Luật cũng đúng lúc đó bước vào, kết quả Hạ Dĩ Hiên như trời xui đất khiến tại không cẩn thận tát vào mặt anh.
Mặt Sở Luật còn chưa có ai đánh vào, đặc biệt là phụ nữ.
Sắc mặt đáng sợ của anh lúc này không thể hình dung, cả khuôn mặt toát ra sự âm u độc ác, sự góc cạnh của khuôn mặt càng thêm tối tăm sợ hãi.
Đột nhiên anh khẽ mở miệng, khuôn mặt nhìn về phía trước.
“Hạ Dĩ Hiên!” Anh nói từng câu từng chữ. “Tốt nhất cô lập tức cút đi cho tôi!”
Anh nói từng tiếng rất chậm, rất nhẹ nhưng lại làm Hạ Dĩ Hiên không khỏi rùng mình, sau đó lảo đỏa suýt ngã vội vàng chạy ra ngoài. Cô biết đánh vào mặt Sở Luật không phải là chuyện tốt, mà tính tình Sở Luật không phải cô không hiểu gì, anh ra tay tàn nhẫn không phải cô chưa chứng kiến.
Sở Luật không phải không đánh phụ nữ, anh còn đem người ***. Tuy rằng hiện tại xã hội văn minh, nhưng *** mạng người một cách vô thanh vô tức cũng không phải chuyện không thể. Hiện tại còn chưa có ai chọc anh tới nỗi anh có thể đi ***.
Long có nghịch lân, người cũng có.
Môi Hạ Nhược Tâm run run, câu xin lỗi cũng không nói ra được.
Cô xoay người đi vào bên trong thang máy, ánh mắt cô trong gương có chút phức tạp.
Cô dựa về phía sau, *** truyền đến độ ấm, cũng rất lạnh.
***
Hạ Minh Chính nghe được tiếng cửa gõ vội vàng đứng lên. Gần đây ông rất vui mừng vì đứa con gái làm ông đau đầu cũng ngừng nghỉ, không đi ra ngoài gây chuyện cho ông.
Hiện tại điều ông lo lắng nhất cũng chỉ là cô con gái này, chỉ cần nó cho ông một ngày yên ổn ông liền phải cảm ơn trời đất, mà ông cũng có thể già chậm đi một chút.
Cửa mở ra, người đứng bên ngoài làm ông sửng sốt không biết phản ứng thế nào.
“A Luật, cháu đến rồi?” Ông cười có chút xấu hổ.
Advertisement / Quảng cáo
Đây có thể nói là con rể ông, nếu không phải xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy Sở Luật vẫn đang là con rể ông. Trước kia hai nhà còn quan hệ tốt, mà lúc Dĩ Hiên vắng mặt mấy năm, ngày lễ ngày tết Sở Luật vẫn rẽ qua an ủi thân già mất con gái là ông, chỉ là hiện tại DĨ Hiên đã trở về, Sở Luật rốt cuộc lại không tới nữa.
Đôi khi ông thật sự có suy nghĩ nếu Dĩ Hiên thật sự ૮ɦếƭ cũng tốt, như vậy quan hệ hai nhà vẫn còn, ông sẽ không có mẫu thuẫn như vậy, mà Ý Quân cũng không giống như hiện tại, đều là thần trí không nhẹ.
“Chú Hạ, chú tốt chứ.” Sở Luật ngắn gọn chào hòi, cũng không có chút nhiệt tình nào.
Hạ Minh Chính lúc này mới phản ứng lại được, vội vàng chỉ vào sô pha. “Ngồi, mau ngồi.” Ông vội vàng bưng trà thay nước, nhưng khi bình trà mới đặt ở trên bàn Sở Luật vẫn chưa có chút cử động.
“A Luật, cháu đây là…” Hạ Minh Chính thật sự không biết Sở Luật tới đây là có ý gì. Hai nhà hiện tại không có xé rách mặt nhau nhưng ông biết chính là chiếu cố mấy chục năm tình nghĩa.
Nếu lúc trước Dĩ Hiên không tùy hứng như vậy thì tốt rồi, như vậy sẽ không phát sinh nhiều chuyện. Cho nên lúc này Hạ Minh Chính có chút chột dạ, mà ông cũng không biết có chuyện gì.
Có một số việc bọn họ căn bản không nghĩ tới.
Từ chuyện Sở Luật muốn cưới Hạ Nhược Tâm, anh thờ ơ lạnh nhạt, tới cuối cùng cưới Lý Mạn Ni. Thế cho nên ngoài Lý Man Ni cho Sở Luật uống thuốc, nếu có một người để chịu trách nhiệm cho tình cảnh hiện giờ, Hạ Dĩ Hiên không đứng sô một thì cũng phải xếp thứ hai.
Đôi mắt Sở Luật hơi tối lại, trên mặt anh còn lộ rõ dấu vết của một bàn tay, nếu với người khác có lẽ sẽ thấy rất buồn cười, nhưng đối với Sở Luật căn bản là không có tới nửa ý cười. Tin là không ai là không sợ ૮ɦếƭ, dám cười nhạo anh.
“Chú Hạ, xin hỏi Hạ Dĩ Hiên có nhà hay không?” Anh nhàn nhạt nói.
Hạ Minh Chính không biết Sở Luật muốn làm gì, cũng không thấy được trên mặt anh vẻ mặt là vui hay giận.
“À, cháu tìm Dĩ Hiên. Có, nó có nhà.”
“Dĩ Hiên…” Ông hướng lên lầu gọi to.
“Dĩ Hiên xuống mau, Sở Luật tới này.”
Hạ Dĩ Hiên trên lầu nghe được hai tiếng Sở Luật toàn thân đều run rẩy.
Advertisement / Quảng cáo
Tay cô hiện tại vẫn hơi hơi lạnh ngắt, cái loại sợ hãi này khiến cô có chút muốn điên cuồng.
Đứa nhỏ này, Hạ Minh Chính đứng lên muốn kéo con gái xuống, không phải mỗi ngày đều nhắc tới Sở Luật hay sao, hiện tại người đã tới vậy mà nó lại làm rùa đen. Kỳ thật trong lòng ông có một chút chờ mong lại có thể cùng Sở gia kết thành thân gia.
Tuy rằng ông biết ý tưởng này không thực tế, hai nhà đã xảy ra nhiều chuyện không hay như vậy. Nhưng không chừng thật đúng là có khả năng. Dẫu đúng là trước đây Sở Luật nhận sai người nhưng không thể phủ nhận chúng nó có mấy năm tình cảm, như ông với Thẩm Ý Quân lúc trước cũng không có bao nhiêu tình cảm nhưng hiện tại đều đã ở bên nhau nửa đời, đã không thể rời đi.
“Dĩ Hiên…” Ông lại gọi một câu, chuẩn bị lên lầu tự mình bắt Hạ Dĩ Hiên đi xuống.
“Không cần, chú Hạ, cháu tới tìm chú.”
Âm thanh Sở Luật vẫn rất nhạt không thấy được ít nhiều cảm tình trong đó, cũng khiến Hạ Minh Chính có chút xấu hổ.
Sao không nói sớm, làm ông vừa rồi…
Sở Luật cũng không giải thích cái gì, anh từ đầu đều không có nói tới tìm Hạ Dĩ Hiên, vẫn là Hạ Minh Chính quên rằng anh bị Hạ Dĩ Hiên lừa gạt sao.
“Luật, cháu có chuyện gì?” Hạ Minh Chính cuối cùng cũng phản ứng lại nhưng trong lòng ông vẫn luôn có chút áp lực, đáng tiếc mình không có con trai.
“Kỳ thật cũng không có chuyện gì.” Sở Luật đặt tay lên đầu gối mình,nhẹ nhàng nói.
“Cháu không hy vọng được thấy Hạ Dĩ Hiên ở công ty. Sở dĩ cô ấy có thể bước vào công ty cháu là do cháu nể mặt mũi của dì Thẩm, dù sao dì cũng là mẹ Nhược Tâm. Nhưng sự nhẫn nại của cháu cũng có hạn, nếu thêm một lần cháu không dám cam đoan không ném cô ấy ra ngoài.”
“Hạ gia cũng có uy tính và danh dự, chú Hạ hẳn không muốn bị mất mặt đúng không?”
Mặt Hạ Minh Chính nóng bừng, ông chỉ có thể gượng cười.
“Còn có…” Sở Luật nhẹ nhàng xoa mặt mình. “Tay lệnh ái không tồi, đáng tiếc đầu thai sai, nhìn thủ đoạn đánh người thật không tồi, không biết có phải học được ở chú không?”
Mặt Hạ Minh Chính càng thêm căng, hơn nữa không thể nói được gì.
Sở Luật đứng lên, anh không hy vọng thêm một lần đặt chân tới Hạ gia. Nơi này là ác mộng của Hạ Nhược Tâm, cũng là của anh.
Đến khi anh chuẩn bị đi về thì Thẩm Ý Quân chạy từ trên lầu xuống.
“Sở Luật, Nhược Tâm, Nhược Tâm của dì đâu?”
Advertisement / Quảng cáo
Sở Luật không có nhiều cảm tình với Thẩm Ý Quân, phụ nữ như vậy không xứng với một tiếng ‘mẹ’, đương nhiên anh cũng vậy, anh cũng không phải một người chồng tốt.
“Cháu nghĩ cô ấy không muốn gặp dì.” Biểu cảm trên mặt anh rất xa cách, cũng rất lạnh nhạt.
“Không có dì cô ấy rất tốt, tuy rằng có khi vất vả nhưng là tự lực cánh sinh, cô ấy không dựa vào ai, cũng không nợ ai.”
Thẩm Ý Quân giống như bị rút hết sức lực, môi run rẩy không nói được câu nào.
Ngoài trời không biết từ khi nào đã dần tối, nơi xa những đám mây đỏ rực ráng chiều.
Buổi tối Sở Luật lại qua ăn cơm, giữa hai người vẫn như mọi khi, không nói quá nhiều, mỗi người ăn cơm của chính mình mà thôi.
“Hôm nay anh đi Hạ gia.” Sở Luật đột nhiên nói, giống như lơ đãng, cũng giống như cố ý.
Hạ Nhược Tâm hơi dừng đũa, sau đó giống như không có chuyện gì tiếp tục ăn cơm.
“Dì hỏi em.”
“Vậy sao? Tôi không cần.” Hạ Nhược Tâm nhàn nhạt nói.
Sở Luật đột nhiên có chút suy nghĩ, anh thật sự muốn hỏi một câu, anh ở đây em có cần không.
Nhưng cuối cùng anh vẫn không nói ra, cũng không hỏi tới, anh sợ nhận được cũng một câu không sao cả, không quan hệ, không cần.
Một góc phòng khách là địa bàn của mèo con, Tiểu Vũ Điểm đang ngồi nhìn chăm Miêu Miêu. Bé cẩn thận bế mèo con lên dụi dụi vào mặt mình, bé thích cảm giác lông xù mềm mại như này.
Con mèo lười coi như cho Tiểu Vũ Điểm chút mặt mũi, nó thẻ lưỡi *** *** mặt chủ nhân, sau đó lại cuồn tròn lại ngủ.
“Hôm nay anh muốn ngủ cùng Tiểu Vũ Điểm được không?”
Ăn cơm xong Sở Luật hỏi Hạ Nhược Tâm, thật ra cũng là thỉnh cầu. Tất nhiên từ lúc biết con gái anh đều chưa từng ngủ với con gái, chưa từng đọc chuyện cổ tích cho con, không giúp bé xoa P0'p chân nhỏ, cũng chưa từng nghe âm thanh trong trẻo gọi một tiếng ba.
Hạ Nhược Tâm đứng lên dọn dẹp bàn ăn. Sở Luật cho rằng cô sẽ không trả lời, cũng sẽ không đồng ý thì lại nghe được âm thanh ấm áp như mùa xuân tháng ba.
“Nếu bé đồng ý thì tôi không có ý kiến.”
Advertisement / Quảng cáo
Nói xong cô mới mang bát đũa vào phòng bếp.
Trên mặt Sở Luật đã hết vẻ buồn rầu, qua cơn mưa trời lại sáng. Tuy rằng anh vẫn không cười nhưng khóe môi đã cong lên, sự lạnh lẽo trong mắt đã mát lành như dòng nước.
Một tay Sở Luật ôm Tiểu Vũ Điểm, một tay cầm Pu'p bê của Tiểu Vũ Điểm. Tiểu cô nương chỉ biết hôm nay được ngủ cùng chú, không có chút cảm xúc muốn bài xích.
Mở cửa ra, Tiểu Vũ Điểm giống như về lại nhà mình. Hạ Nhược Tâm không biết căn hộ của Sở Luật cũng trang hoàng giống hệt nhà cô, ngay cả đồ dùng gia đình cũng không khác mấy.
Vì điều tương tự này cho nên Tiểu Vũ Điểm cũng không để ý đây không phải nhà mình.
“Đến đây, chúng ta rửa chân.”
Sở Luật ôm con gái lên, đặt bé xuống ghế nhỏ, cho bé đặt chân vào chậu nước. Một bàn tay to sờ gót chân nhỏ của con gái, Tiểu Vũ Điểm lập tức cười lên khanh khách.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc