Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 151

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

Lên cơn nhiều như vậy, mới đầu rất nghiêm trọng nhưng hiện tại mỗi lần đã chậm rãi đi một ít. Cao Dật cũng dần dần có lý trí biết chính mình đang làm gì, tuy rằng thống khổ cũng không giảm đi chút nào nhưng ít nhất anh không giống như người điên cắn người lung tung, kỳ thật anh chỉ nghĩ vậy chứ không biết đến xác thật anh từng cắn người, mà người ta còn phải đi tiêm vắc xin phòng dại.
Cửa đột nhiên được mở ra từ bên ngoài, Hạ Nhược Tâm chạy tiến vào, vừa thấy người đàn ông trên giường được buộc chặt lại cô mới nhẹ nhàng thở ra.
Cô đi tới cầm lấy tay Cao Dật đang nắm lại.
Cao Dật thỉnh thoảng ngẩng đầu, lấy đầu mình đập vào thành giường. Còn may, giường này cũng mềm, dẫu có đập mạnh cũng không có khả năng khiến đầu anh bị vỡ.
Sở Luật ôm *** đứng ở một bên, bờ môi mấp máy giống như không chịu đựng được cảnh trước mặt. Anh đi nhanh ra, vừa đi vừa hung hăng cào tóc của mình.
Anh mở cửa nhà đi ra ngoài, gió lạnh bên ngoài thổi tới người anh, trong nháy mắt khiến anh cảm giác lỗ chân lông toàn thân mình được mở ra, thân thể anh cư nhiên cũng có thể hô hấp, không khí thơm dịu. Đất nước này thật mỹ lệ, nhưng tâm tình lại không quá mỹ lệ.
Advertisement / Quảng cáo
Nơi xa, Tiểu Vũ Điểm đang ngồi xổm trên mặt đất nhặt hoa rơi, sau đó giống như vật quý tặng cho Vệ Lan. Chiếc váy hồng nhạt của bé tung bay tầng tầng trong gió, giống như một đóa hóa chớm nở.
Sở Luật đứng cạnh cửa, gió thỉnh thoảng thổi khiến tóc anh bay tán loạn, tầm mắt vẫn luôn bắt lấy bóng dáng nho nhỏ phía xa.
Cuộc đời anh quan trọng nhất hai người phụ nữ, hai người phụ nữ không thể thay thế. Hiện tại một người đang chăm sóc người đàn ông khác, còn một người đang chơi đùa với mẹ của người đàn ông kia. Còn anh thậm chí một tiếng ‘ba’ của con G.i g.i cũng chưa từng được nghe.
Anh đi qua, đôi dép lào đạp trên mặt đất, có thể thấy được gió nhẹ nhàng thổi trên mặt cỏ xanh đậm, rồi sau đó anh tìm một chỗ cứ như vậy ngồi.
Tiểu Vũ Điểm lại nhặt được một bông hoa, rồi chạy tới nhìn anh chằm chằm một lúc lâu.
Anh tận lực cười nhìn con gái, có điều từ xưa tới nay anh đã sớm cố định một biểu cảm trên mặt, cho nên muốn nở ra một nụ cười quả thật không dễ dàng.
Tiểu Vũ Điểm cứ như vậy cùng anh mắt to trừng mắt nhỏ hồi lâu, sau đó mới tiến lại gần cùng với hoa.
Sở Luật như có một dòng nước ấm trong lòng, anh tiếp nhận hoa, thật sự cảm thấy đây là món quà tốt nhất anh nhận được trong cuộc đời này. Đây là con gái anh đưa cho anh, đây là món quà lớn nhất của anh.
Tiểu Vũ Điểm lại chạy tới trước mặt Vệ Lan, vươn tay nắm lấy tay Vệ Lan.
“Bảo bối thật ngoan, biết tặng hoa cho chú.” Vệ Lan khen Tiểu Vũ Điểm. Dù sao cũng là cha đẻ của bé, bà vẫn hy vọng Tiểu Vũ Điểm không quá xa cách với Sở Luật. Bà có thể thấy chàng trai này đang cố gắng chuộc lỗi, đang nỗ lực muốn chuộc lỗi.
Tiểu Vũ Điểm lắc lắc bím tóc của mình: “Bà không cầm thêm được.”
Vệ Lan… Đứa nhỏ này thật có thể đả kích người.
Sở Luật…
***
Trong phòng, Hạ Nhược Tâm vui mừng phát hiện Cao Dật lên cơn đã không còn nghiêm trọng như trước, ngoại trừ vẻ thống khổ ra thì ánh mắt anh vẫn mang theo thanh minh, đây có nghĩa là anh sắp khỏi hẳn đúng không.
Hơn nữa hình như thời gian lên cơn cũng ít đi. Cô nhẩm tính một chút, trước kia ít nhất cũng lăn lộn hơn một giờ mới có thể mệt mà ngủ, hiện tại không đến nửa giờ anh đã an tĩnh trở lại. Tuy rằng nói quanh thân đều lộ ra vẻ mệt mỏi, nhưng biểu cảm của anh đã đỡ hơn nhiều, không hề còn thống khổ như trước.
Cao Dật mở nhẹ hai mắt, nhẹ nhàng thở ra.
Advertisement / Quảng cáo
Thật tốt, lại tỉnh rồi.
Hạ Nhược Tâm nắm chặt tay Cao Dật, mới phát hiện bàn tay to lớn vốn luôn khô ráo ấm áp hiện tại tràn đầy mồ hôi. Cô vĩnh viễn nhớ lúc cô bất lực thì chính đôi tay này cho cô mọi thứ.
Hiện giờ mặc kệ như nào cô đều phải làm đôi tay này ấm áp trở lại.
“Cảm ơn em.” Ngón tay Cao Dật khẽ động không có bao nhiêu sức lực, anh nặng nề chìm vào giấc ngủ, anh có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cuối cùng cũng chỉ nói được câu cảm ơn.
Anh còn cần thể thực, còn cần thời gian, còn cần tinh lực để ứng phó với lần phát tác tiếp theo.
Hạ Nhược Tâm thấy anh ngủ rồi mới cẩn thận đứng lên nhưng chân cô hơi tê, cô đợi một lúc mới đi ra ngoài, từ toilet bê sang một chậu nước ấm, cầm khăn lông lau cho anh sạch sẽ.
Sở Luật không biết trở lại từ khi nào, thần sắc có chút ám nhiên, xoay người đứng dựa vào tường.
Một người ở trong, một người ở ngoài.
Rõ ràng chỉ cách nhau một bức tường nhưng chính là khoảng cách giữa hai người, giống như ở chân trời gốc bể, giống như anh đã bước được chín mươi chín bước mà cô cuối cùng vẫn lùi lại một bước.
Giữa bọn họ rốt cuộc là như thế nào? Anh cười khổ, chẳng trách người khác.
Đều do chính anh tạo nghiệt này.
***
Lúc Vệ Lan trở về chỉ có một người, Tiểu Vũ Điểm quay lại nhà của phu nhân Mỹ Phù, chờ đến khi Cao Dật khỏe lại bé mới có thể về nhà. Cao Dật nghiện MT một ngày lên cơn vài lần, người lớn ứng phó cũng đủ mệt mỏi rồi, huống chi là một đứa trẻ.
Vệ Lan bước nhẹ nhàng, cẩn thận đẩy cửa ra, ghé mắt nhìn vào liền thấy Cao Dật đã tỉnh. Anh đang nhẹ nhàng vỗ về tóc của Hạ Nhược tâm, mà cô đang ghé vào mép giường đã ngủ rồi.
Vệ Lan lúc này thật hối hận, sao mình lúc trước không kiên trì đến cùng, lại để Tiểu Dật cưới Bạch Lạc Âm. Nếu không phải bà do dự không quyết đoán, có lẽ hiện tại con trai bà đã có hạnh phúc, mà cũng không như bây giờ bị nghiện MT nửa sống nửa ૮ɦếƭ.
Còn may, Hạ Nhược Tâm không rời không bỏ con trai bà, còn may, con trai bà còn có hy vọng.
Chỉ cần qua được cơn bão này mọi chuyện đều sẽ tốt.
Advertisement / Quảng cáo
Bà lau một chút nước mắt rồi vào bếp chuẩn bị một chút thức ăn. Khả năng lát nữa bọn họ tỉnh lại sẽ đói bụng, mà trận này họ cũng chưa đánh xong, có lẽ cần thêm mấy ngày nữa.
Thời gian có khi thật sự có thể chữa lành mọi thứ, có lẽ mọi chuyện cũng theo thời gian thay đổi mà khỏi hẳn, hoặc sẽ theo thời gian trôi đi mà biến thành nhạt nhẽo. Cao Dật cũng vậy.
***
Cao Dật đi ra, thần sắc đã tương đối tốt. Anh ngồi xuống sô pha, vừa lúc Sở Luật cũng ở đó.
“Chừng nào thì anh trở về?” Anh không khách khí hỏi, đương nhiên hỏi như vậy chính là đuổi người.
“Lúc nào cần về thì về.” Sở Luật vắt chéo hai chân của mình: “Anh vẫn chăm sóc mình cho tốt đi. Là bác sĩ anh lại dính phải thứ này, thật đúng đã ném hết mặt mũi của bác sĩ.”
“Không cần anh quản.” Cao Dật tự rót cho mình một cốc nước rồi uống.
Anh buông cái ly xuống, nhàn nhạt nhìn chằm chằm Sở Luật.
“Tôi không thích anh một chút nào.”
“Anh cho rằng tôi thích à?”
Sở Luật cười lạnh: “Tôi hận không thể P0'p anh ૮ɦếƭ.”
“Như nhau, người kia xuất hiện là người này thấy khẩu vị thay đổi.”
“Người chỉ còn da bọc xương vừa thấy đã khiến tôi ghê tởm.”
Hai người ngươi một câu ta một câu, nhìn như đang nói chuyện gẫu nhưng chỉ có họ biết giữa họ đang lóe thuốc S***g thật đáng sợ. Còn may bọn họ biết quân tử động khẩu bất động thủ, bằng không hai người một hai phải đánh ૮ɦếƭ đối phương cũng không phải là không thể.
“Ba…” Đột nhiên âm thanh truyền đến làm những lời nói đao kiếm của hai người ngừng lại. Bọn họ gần như cùng xoay người, cũng đồng thời nở nụ cười.
Quan tài mặt cười cứng đờ.
Advertisement / Quảng cáo
Gầy gò mặt cười khó coi.
Tiểu Vũ Điểm cắn cắn tay của mình, sau đó chạy tới.
Sở Luật vươn tay, mà Cao Dật cũng vươn tay. Tiểu Vũ Điểm không ngoài ý muốn, đối với cái vươn tay của Sở Luật không thèm liếc mắt một cái mà bò tới trong lòng Cao Dật.
Sau đó từ trên người mình lấy ra một que kẹo đặt trong tay Cao Dật.
“Mẹ nói ba bị bệnh, Tiểu Vũ Điểm cho ba ăn.”
“Cảm ơn con.” Cao Dật ôm chặt bé vào lòng, tay cầm que kẹo cứ ngoáy ngoáy, vẻ mặt tươi cười khiến tâm can Sở Luật thật là đau.
Hắn đây là cố ý, nhất định cố ý.
Sở Luật đột nhiên đứng lên, nhanh như gió đi vào trong phòng của mình, sau đó ‘rầm’ một tiếng cửa bị đóng sập lại.
“Chú làm sao vậy?” Tiểu Vũ Kiểm chớp chớp đôi mắt, lại cắn cắn nắm tay nhỏ của mình.
“Đừng để ý đến chú ấy, chú bị bệnh tâm thần.”
Cao Dật xoa nhẹ đầu Tiểu Vũ Điểm: “Đi, ba với con đi ra ngoài chơi một chút.”
“Vâng ạ.” Tiểu Vũ Điểm vỗ tay: “Muốn đi ra ngoài nhặt hoa.”
“Ừ. Chúng ta đi nhặt hoa đi.” Cao Dật cười. Bầu trời đón anh bằng màu sắc ấm áp, anh ngẩng mặt lên, tuy rằng vẫn thon gầy nhưng lúc này trời xanh mây trắng, ngay cả ánh sáng trong cặp mắt kia cũng theo đó thanh thiển lên.
***
Á, đột nhiên anh mở hai mắt.
“Ngươi muốn giết ta?”
“Tôi có sao?” Sở Luật dùng sức thít dây thừng, còn nói không phải mưu sát, đây là áp chế tới mưu sát.
Trói xong rồi anh mới phủi phủi tay mình. Sau đó rất vừa lòng nhìn Cao Dật bị mình bó thành một khối.
Khả năng dùng dây của anh không tồi, chịu khó mà chịu đựng đi.
Cao Dật dùng sức giãy một hồi nhưng dây càng ngày càng thít chặt. Dần dần anh thả lỏng, không động đậy nữa. Bó chặt cũng tốt, tránh lát nữa anh lại làm ra động tĩnh gì.
Nửa giờ sau trên người anh dường như toàn bộ đều là mồ hôi, quần áo cũng ướt hơn phân nửa, anh thở dốc từng hơi từng hơi giống như đều phải dùng hết sức lực.
Advertisement / Quảng cáo
“Anh muốn nhìn không?” Sở Luật đột nhiên tiến đến cầm cái theo cái gương đưa trước mặt anh.
Cao Dật nhắm mắt lại. Muốn dùng phương pháp như vậy hạ nhục anh, xin lỗi, anh còn không dễ dàng tức giận như vậy.
Nhẹ nhàng thở ra một hơi, anh cảm giác gần đây mình đã tốt hơn không ít, cũng đã không còn thống khổ như trước. Có lẽ sẽ nhanh hết, khả năng là sắp hết rồi.
Lại thở dốc thêm vào cái, anh nhắm mắt lại, rất mệt, cho nên lúc này thả lỏng rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Khi anh tỉnh lại thì Hạ Nhược Tâm đang ở bên cạnh.
“Anh tỉnh rồi?” Cô đi tới đem tay đặt lên trán anh.
“Ừ, tỉnh rồi.” Cao Dật ngồi dậy, có chút đau đầu.
“Uống chút nước đi.” Hạ Nhược Tâm mang tới một cốc nước, trong nước có một ít đường cùng muối để bổ sung năng lượng cho cơ thể anh. Ra nhiều mồ hôi như vậy sợ là đều bị mất nước.
“Cảm ơn.” Cao Dật nhận lấy rồi uống, đến khi uống hết cốc nước anh mới ngồi dậy dựa vào đầu giường. Mỗi ngày đều là như thế, mỗi lần lên cơn dường như đều rút cạn sức lực của anh, đặc biệt sau khi anh mê man dường như không có nửa phần sức lực, ngay cả cử động tay chân đều không thể.
“Anh ta đâu?” Cao Dật đột nhiên hỏi.
“Đang ở bên ngoài, không biết vì cái gì mà đang phát điên.” Hạ Nhược tâm lấy khăn lông lau tay Cao Dật, cũng không nói nhiều tới người ngoài kia, giống như thật không muốn đề cập tới.
Nhưng đúng thật là cô không muốn.
“Kỳ thật anh ta đâu có xấu như vậy.” Cao Dật dựa hẳn thân mình về phía sau. Ngoài ý muốn lại nói đỡ cho người đàn ông kia, rất khó tưởng tượng không lâu trước đây hai người bọn họ giống như kẻ thù, chỉ nhìn thấy đã không vừa mắt.
“Anh lại nói giúp cho anh ta.” Hạ Nhược Tâm kéo tay khác của anh, lau giúp anh, kết quả vừa thấy trên cổ tay anh vết dây thừng buộc chặt, đôi mắt lại mờ mịt vài phần sương mù.
“Cứ thế này em sợ cánh tay anh phải chặt đứt.”
Cô ném khăn lông vào chậu nước, từ ngăn kéo lấy ra hộp thuốc. Mở ra, ngón tay cũng nhẹ nhàng ước lượng một ít thuốc mỡ, đặt tay Cao Dật lên đầu gối mình rồi cẩn thận xoa miệng vết thương. Tuy cô biết làm như vậy không có nhiều tác dụng, bởi vì hiện tại có lau với bôi thuốc thì lát nữa lại phải buộc vào.
Trên người anh cũng có thêm các vết thương mới, trừ bỏ vết buộc dây thừng thì đều do chính anh làm mình bị thương, cũng có chính bọn họ vài người va chạm khiến anh bị thương. Con đường phía trước anh đi cũng không thuận lợi, thậm chí rất khó.
Kỳ thật có nhiều lần nhìn thấy bộ dáng thống khổ của anh cô đã có ý muốn tử bỏ, muốn tìm thứ thuốc cho anh. Nhưng cuối cùng cô vẫn nhịn xuống, mà cô thật may mắn khi thấy mình có thể tàn nhẫn như vậy. Khổ một trận sẽ tốt, nếu không sẽ phải khổ cả đời.
“Không cần.” Cao Dật rụt tay mình lại: “Từ từ sẽ tốt thôi, cũng không cần lại lau, da anh dày lắm. Em cũng không nên trách anh ta, không chặt một ít thì khả năng anh còn bị thương lớn hơn.”
Cũng không biết đây là cố ý hay vô tình nhưng Hạ Nhược Tâm vẫn bỏ thêm một tội lên trên người Sở Luật. Tội này chắc chắn không phải do dây thừng rồi.
Sở Luật cũng phát hiện gần đây Hạ Nhược Tâm đối với anh càng thêm lãnh đạm, mà anh thật sự không biết mình đã làm gì sai, đắc tội với cô chỗ nào.
Advertisement / Quảng cáo
Anh ra sức buộc chặt dây thừng trên người Cao Dật, hận không thể thít chặt ૮ɦếƭ anh ta.
“Anh có thể buộc chặt thêm một ít nữa.”
Cao Dật khẽ nhếch môi: “Dù sao cô ấy cũng nhìn thấy vết thương trên tay tôi sẽ biết là do anh làm.”
“Đê tiện!” Sở Luật trong nháy mắt hiểu được ý tứ của Cao Dật.
Khó trách cô ấy lại bắt đầu không để ý tới anh, nguyên nhân là bởi vì như vậy.
“Cảm ơn.” Cao Dật như heo bị tùy ý làm thịt, hắn ta có thể làm gì anh cũng được, giết anh cũng có khả năng.
"Á." Đột nhiên Sở Luật siết chặt thêm dây thừng, kém một ít khiến anh không còn thở được.
Đến cuối cùng nhìn anh đã giống cái bánh tét, dây thừng trên người có lực vừa đủ, không lỏng không chật. Anh nhắm lại lại chờ cảm giác thống khổ tràn đến.
Không lâu sau liền thấy cảm giác không thoải mái quen thuộc.
Tuy rằng trải qua không chỉ một lần, nhưng mỗi lần anh đều có cảm giác tra tấn muốn ૮ɦếƭ. Bạch Lạc Âm, trong mắt anh hiện ra một loại hận, đều là cô ta, đều là do cô ta làm.
Lúc anh đang bị loại hận ý này tra tấn tới không còn lý trí thì một bàn tay đặt lên vai anh. Rốt cuộc trong mắt anh có một chút thanh tỉnh, trong tròng mắt mê mang của anh là một khuôn mặt đàn ông trầm tĩnh, trên vẻ mặt anh ta còn có một ít lo lắng.
“Sở Luật, kỳ thật anh là kẻ ngu ngốc.”
Ý thức anh ngày càng ám, chính là loại đau đớn tới tận xương cốt này lại vẫn cứ tồn tại tra tấn thân thể anh, cũng tra tấn linh hồn anh, làm thân thể anh ngàn sang trăm khổng, cũng làm linh hồn anh bị tiêm nhiễm một ít khác lạ, ví như phẫn nộ, ví như oán hận, ví như không cam lòng.
Advertisement / Quảng cáo
Đến khi anh thở dốc từng hơi phì phò thì dây thừng trên người cũng được buông lỏng theo.
“Chúc mừng anh, lại qua một cơn.” Sở Luật cởi bỏ dây thừng ném sang một bên, rồi nâng tay lên nhìn một chút thời gian.
“Lần này là hai mươi bốn phút mười lăm giây, so với lần trước đã ít hơn năm phút đồng hồ. Có lẽ anh sẽ mau khỏe.”
Cao Dật ngồi dậy, quần áo trên người bị ướt đẫm nửa bên thật không thoải mái. Anh đi qua Sở Luật mở cửa rồi vào toilet.
Sở Luật cũng không để ý, anh đi ra, thật sự cũng không biết chính mình đang làm gì.
Rõ ràng là tình địch, rõ ràng là chỉ hận không làm đối phương ૮ɦếƭ được, vậy mà cuối cùng lại ra tay giúp anh ta.
Điều này không phải thực buồn cười sao?
Điện thoại anh đột nhiên vang lên, anh lấy ra, là Đỗ Tĩnh Đường. Anh đưa điện thoại đặt lên tai mình, đi tới sô pha ngồi xuống, đừng nói Cao Dật, kỳ thật anh buộc dây cũng mệt không muốn động.
Lắc lắc cánh tay nhức mỏi của mình, buộc một thùng hàng còn không phải là chuyện dễ dàng, huống chi là buộc một người, một người đàn ông có thể nổi điên bất cứ lúc nào.
“Anh, chừng nào anh mới về?”
Đỗ Tĩnh Đường ngậm trong miệng một cái nhiệt kế, trên trán cũng dán miếng hạ nhiệt, ngoài miệng đang thở ra từng làn hơi. Anh đang bị sốt, sốt rất cao.
“Làm sao vậy?” Sở Luật dựa lưng vào sô pha phía sau, cũng nhắm đôi mắt lại rồi nhẹ nhàng thở ra.
“Anh, anh không về em ૮ɦếƭ mất.”
Đỗ Tĩnh Đường cầm tài liệu trong tay ném luôn xuống đất.
“Em sắp chịu không nổi. Vị trí tổng giám đốc này không phải cho người ngồi, mỗi ngày không phải nơi này có chuyện thì nơi khác xảy ra chuyện, đến thời gian uống miếng nước cũng không có. Anh nói thử coi trước kia anh làm tổng giám đốc kiểu gì?”
“Cứ như vậy làm thôi.” Sở Luật thật sự đã quên mất anh ngồi cái ghế kia như thế nào, có lẽ bắt đầu từ thói quen, có lẽ anh sinh ra đã là ngồi trên ghế kia rồi, cũng là trời sinh ra anh để làm ăn.
Advertisement / Quảng cáo
Công việc càng vội, càng có tính khiêu chiến thì anh càng hưng phấn. Đương nhiên điểm này người như Đỗ Tĩnh Đường không lý giải được.
Đỗ Tĩnh Đường vuốt cái trán nóng của mình.
“Anh, trở về đi, em sắp chịu không nổi rồi. Anh không muốn em bị bệnh chứ?”
“Anh biết rồi.” Sở Luật thu điện thoại lại, đúng vậy, anh đã biết. Đã biết nhưng không có nghĩa là sẽ trở về ngay, tóm lại công ty thiếu anh cũng không có khả năng sẽ sụp đổ ngay, cho nên anh cũng không quá lo lắng.
Cao Dật xoa xoa cái trán đi từ bên trong ra, thần sắc so với lúc nãy đã tốt hơn rất nhiều, có điều người cũng đã gầy đi quá nhiều, không biết đã mất bao nhiêu thịt trên người, không biết phải bao lâu mới có thể trở lại như cũ.
Anh lắc lắc tay của mình, trên cổ tay vẫn còn hằn vết của dây trói.
Anh ngồi xuống, ánh mắt có chút u ám khó bình.
“Hận sao?” Sở Luật nhàn nhạt hỏi anh.
“Có thể không hận sao?” Hiện tại trên người Cao Dật mỗi phân đều đau, mỗi mội loại vết thương, mỗi một dấu vết bị người dẫm đạp đều bởi vị người phụ nữ kia mà đến, đều bởi vì Bạch gia. Anh có thể không hận sao?
Cao Dật từng gặp chuyện gì đối với Sở Luật cũng không có quá nhiều hiếu kì, anh vắt chéo chân theo thói quen tính lấy ra một ***, kết quả phát hiện mình lại không mang theo.
Cao Dật kéo ra một bên ngăn kéo, lấy một gói thuốc và bật lửa đưa cho anh.
“Thuốc ở đây, hút tạm đi.”
“Cảm ơn.” Sở Luật lấy *** cùng bật lửa, liền đi ra ngoài. Hai người nói chuyện cũng không xem là quá nhiều, nói trắng ra cũng chỉ nhàn nhạt sơ giao như vậy thôi.
Có điều, cũng là kỳ quái, lại làm cho bọn họ có một ít cảm tình với đối phương. Nhưng thật đáng tiếc, trời sinh bọn họ là tình địch, sau này Sở Luật có lẽ còn muốn tiếp nhận con từ Cao Dật. Sở Luật của tập đoàn Sở Thị là mắt cao hơn đỉnh, trước nay đều không đặt bất cứ kẻ nào vào mắt, thật sự anh không cách nào thừa nhận, cũng không thể chịu đựng được.
Chỉ là vì điều gì hiện giờ anh còn ở nơi này.
Bởi vì hai người phụ nữ quan trọng nhất cuộc đời anh đều ở nơi này.
Advertisement / Quảng cáo
Cao Dật lại một lần mở to mắt, khắp nơi trên người đều đau. Anh kéo tay áo của mình, trên cổ tay mạch máu vẫn còn nổi tím, đã tồn tại mấy tháng vẫn không tiêu trừ mấy, không biết đến khi nào mới có thể hết.
Ít nhất càng ngày càng tốt hơn, giống như hiện tại anh có thể dần dần tìm lại được lý trí của mình. Vệ Lan cùng Hạ Nhược Tâm đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, so với trước đây quả thật anh đã tốt hơn rất nhiều.
Lúc phát tác thống khổ đã giảm đi không ít, hơn nữa thời gian tỉnh táo cũng càng ngày càng dài. Cơn nghiện của anh cũng càng ngày càng ngắn, khoảng cách giữa các lần lên cơn cũng dài hơn nhiều.
Một ngày đi qua, hai ngày đi qua, mười ngày đi qua, nửa tháng sau… ban đầu anh một ngày phát tác ba lần, hai lần, rồi chỉ có một lần, dường như đã không khác người bình thường.
Khí sắc của anh càng ngày càng tốt, người cũng dần dần hồi phục. Có thể thấy không lâu sau sẽ hoàn toàn khỏe mạnh.
Lúc này anh đang cùng Tiểu Vũ Điểm xem TV. Tiểu Vũ Điểm vẫn yêu nhất ba, lại không yêu Sở Luật. Bé gọi Sở Luật là chú, chỉ một câu chú rất xa lạ, nhưng bé đối với Cao Dật rất tôn kính. Cao Dật là ba của bé, là người ba đã cứu bé, còn Sở Luật lại không phải.
Sở Luật hẳn là cảm kích vụ tai nạn xe kia, Tiểu Vũ Điểm mất đi một phần ký ức, tuy rằng không có anh, nhưng cũng lại là không có anh tàn nhẫn, không có anh thấy ૮ɦếƭ không cứu.
Cao Dật mở hai mắt, vừa thấy Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng nhìn cô cưới một chút.
“Em đến rồi.”
“Ừ, lại đây bôi thuốc cho anh.” Hạ Nhược tâm cầm hộp thuốc đi đến, cô đặt hộp thuốc trên đùi mình, sau đó kéo tay Cao Dật đặt lên đầu gối mình. Vết dây trói trên tay Cao Dật gần đây đã lành không ít, bởi vì số lần phát tác trong ngày của anh ngày càng ít, giống như từ hôm qua tới giờ chưa phát tác, cho nên cũng không cần cột anh lại.
“Hẳn là tốt hơn rồi.” Hạ Nhược Tâm bôi thuốc, theo thói quen thổi vào miệng vết thương. Nếu Tiểu Vũ Điểm bị thương ở đâu cô cũng làm như vậy, nhưng cô lại không biết lúc này đôi mắt Cao Dật lóe mãn tình cảm.
Làn hơi nhẹ nhàng phả vào cổ tay anh, anh có thể cảm giác được hơi thở của cô rất gần.
“Đỡ không?”
Advertisement / Quảng cáo
“Đúng vậy, đỡ nhiều rồi.”
“Chúc mừng anh.” Hạ Nhược Tâm hướng về phía anh cười, thiệt tình vui mừng thay cho anh. Đã mấy tháng khổ cuối cùng cũng qua đi.
“Cảm ơn em.” Cao Dật cảm thấy hốc mắt mình cay cay, anh vươn tay giống như trước kia ôm lấy bả vai cô, muốn cho cô dựa vào anh một phần, nhưng anh lại mới phát hiện kỳ thật anh đã sớm không nề hà dựa vào cô. Anh lại trở thành gánh nặng.
Hạ Nhược Tâm ôm lấy eo anh, phát hiện eo của anh rất nhỏ. Nếu như trao cho cô tình cảm lúc này xác thật cô cũng làm không được, chỉ biết là cô không thể đẩy người đàn ông này ra.
Cô trước nay chưa từng thấy anh yếu ớt, mà anh trước nay cũng chưa từng tỏ ra mềm yếu trước mặt cô. Khó có được một lần, cô sao có thể đẩy ra, giống như cô trước kia, cô muốn có ấm áp cũng chính là đôi tay này đó thôi.
Cô không biết lúc này Sở Luật đang đứng ở cửa, bên trong con người u sắc giống như biển ૮ɦếƭ, bắt đầu thiếu một ít gì đó. Trong tay anh còn cầm một thứ, hẳn là một món quá, cuối cùng anh lại đem hộp quà nhét vào túi của mình, đóng cửa lại nhốt mình bên trong không muốn gặp ai cả.
Cao Dật nghiện MT đã không còn lên cơn nữa. Nay đã là ngày thứ ba, tinh thân của anh vẫn luôn tốt, cho nên hẳn là khỏe rồi. Mà anh khỏe, như vậy có một số người liền không còn lý do lưu lại nơi này.
Giống như Sở Luật, kỳ thật anh cũng biết mình còn lưu lại nơi này làm cái gì.
Đó là một nhà bốn người.
Mẹ của Cao Dật, Hạ Nhược tâm của Cao Dật, Tiểu Vũ Điểm của Cao Dật, chính là không phải của Sở Luật anh.
***
“Nhược Tâm! Anh muốn nói chuyện với em một chút.” Anh đi tới phòng bếp, đợi hồi lâu mới mở miệng nói.
“Tôi không có chuyện gì để nói với anh cả.” Hạ Nhược Tâm không thấy mình cần có chuyện gì nói với anh, dường như giữa bọn họ có gì cần nói cũng đều đã nói, hiện tại cầu về cầu, đường về đường, không có gì để nói cả.
Chỉ là người đàn ông kia giống như một cây cột cứ đứng đó, dường như nếu cô không đồng ý thì anh sẽ không đi.
Mở vòi nước, cô rửa tay thật sạch sẽ bằng xà bông, ngón tay sạch sẽ thon dài còn có các bọt nước, thỉnh thoảng chà vào mặt cô.
Đóng vòi nước lại, cô đi ra rồi ra hiệu cho Sở Luật. Nếu không phải anh tỏ vẻ muốn giải thích thì cô sẽ không cùng anh nói gì nữa.
Hai người ngồi xuống đối diện nhau giống như đàm phán ở các công ty.
Cô đối với anh đề phòng.
Advertisement / Quảng cáo
Cô đối với anh phòng bị.
Cô đối với anh cũng không vui.
Cô cũng không lộ ra sự chán ghét với anh, cói điều với những gì anh từng làm với cô trước đây thì vẫn là nợ.
Hạ Nhược Tâm không phải Sở Luật, mà cô cũng không tàn nhẫn như Sở Luật.
Sở Luật lấy ra một *** đốt lên, hiện tại anh bức thiết yêu cầu một điều, là làm cho lòng mình bình tĩnh một chút. Chỉ là mỗi lần gặp cô gái này anh đều không có biện pháp nào bình tĩnh, cũng không cách nào lý trí.
Sự tình rõ ràng như vậy vì sao mà tới giờ anh mới thấy là rõ ràng, anh đối với cô gái này rất quan tâm, so với tưởng tượng của mình còn đáng sợ, chỉ là anh cũng biết cô lại không muốn, cũng không cần.
Một ngụm lại một ngụm vòng khói phun ra, không phải là vị thuốc quen thuộc của anh nhưng lại tạm thời có thể làm tê cảm quan của anh. Giữa làn khói trắng, cô gái đối diện gần như một chút cũng không có biến. Cô an tĩnh ngồi, bình tĩnh chờ, thế nên trong nháy mắt dường như anh có thể bắt lấy cô, chính là lúc anh vươn ngón tay đi cũng là lúc chọc phá màn sương do chính mình phun ra. Bọn họ rốt cuộc không làm lành được vết rách.
“Em có thể cùng anh trở về không?”
Đột nhiên anh P0'p tắt *** trong tay, bị làn khói ngăn trở tầm mắt cũng khiến anh thấy ௱ôЛƓ lung.
Có thể trở về sao?
Có thể sao?
“Về làm gì?” Hạ Nhược Tâm nắm chặt đôi tay đang đặt trên đầu gối. “Tôi cho rằng chúng ta đều đã nói rất rõ ràng.”
“Anh biết.” Sở Luật thảm đạm cười: “Chỉ là anh vẫn muốn hỏi, ngẫm lại thử một lần, cho nên mới ngàn dặm xa xôi đi tới nơi này. Thật sự, Nhược Tâm! Anh không cam lòng, em có thể lại cho anh một cơ hội không? Anh muốn bù đắp, anh muốn bồi thường, anh muốn bắt đầu một lần nữa.” Anh dùng sức hít một hơi TL (Sant: ủa bên trên kêu tắt rồi mà), kết quả hít quá sâu nên bị sặc không ngừng ho khan. Hạ Nhược Tâm ngồi đối diện vẫn không động, giống như trước mặt mình là một người xa lạ.
Cô bề ngoài rất đơn giản, giống như đẩy sẽ ngã, P0'p liền vỡ vụn, chính là tính cô lại cố chấp không chịu thua, cô sẽ đi là đi thẳng, sẽ không đâm đầu quay về.
Anh đuổi cô đi cô sẽ đi, chính là muốn cô trở lại thì xin lỗi, đi xa rồi không về được.
Cho nên mặc kệ Sở Luật hiện tại có nói gì đều là phí công, bởi vì trong lòng cô đã sớm từ bỏ người đàn ông này. Cho nên cho dù anh có phá hỏng yếu hầu, cho dù anh có quỳ cầu xin cô cô cũng không theo anh trở về bắt đầu lại cùng anh một lần nữa.
Đàn ông sắt đá nên tàn nhẫn.
Phụ nữ sắt đá lên, đó là tàn nhẫn.
Advertisement / Quảng cáo
“Mẹ…” Tiểu Vũ Điểm mở cửa, ở bên ngoài vẫy vẫy tay với Hạ Nhược Tâm. “Mẹ, ra chơi với Tiểu Vũ Điểm.”
“Ừ.” Hạ Nhược Tâm đứng lên, trong mắt cô vẫn không có bất cứ cảm xúc gì, vẫn cười nhẹ nhàng với con gái. Người đàn ông này đối với cô mà nói nói chính là thuyền quá thủy vô ngân.
Cô ôm con gái, mở cửa đi ra ngoài, mà với người đàn ông phía sau cô tuyệt tình, xa không thể với tới.
Sở Luật lại lấy ra một ***, cứ như vậy đốt lên. Bên trong đôi mắt đen là lỗ trống thảm đạm.
Nơi này có lẽ anh phải rời đi rồi.
***
Lúc anh đi Hạ Nhược Tâm thật sự không biết, nhưng dẫu có biết cũng không có khả năng cô sẽ đưa đi, cô đã coi anh như một người xa lạ.
Người đến ngoài ý muốn, là Cao Dật.
“Phải đi?” Cao Dật đút hai tay vào túi quần, gió nhẹ thổi trên mái tóc anh. Anh vẫn rất mảnh khảnh, gió thỉnh thoảng thổi tới người, luồn qua ống khiến quần áo anh căng phồng lên.
“Không đi thì làm gì?” Sở Luật nhàn nhạt nói. Anh mang theo một cái rương không lớn, trong rương đều là quần áo của anh, ngay cả đôi dép lê nhựa kia anh cũng mang về. Nơi này có không ít hồi ức, cũng để để anh gặm nhấm mấy năm dù kết quả cuối cùng vẫn không như ý.
“Chúc anh may mắn.”
Cao Dật giơ tay đặt trước mặt Sở Luật.
Sở Luật cũng vươn tay, nắm lại cụng vào tay của anh. Hai người lúc này giống như chứng minh một điều gì đó, rồi Sở Luật buông tay xuống.
“Nếu anh đối xử với họ không tốt tôi sẽ lại đến, bất kể là khi nào.”
Advertisement / Quảng cáo
Sở Luật nhìn thẳng hai mắt Cao Dật, nghiêm túc nói ra từng từ.
Mặc kệ anh về sau ở đâu, chỉ cần Cao Dật dám đối xử không tốt với hai người phụ nữ của anh, chẳng sợ đi đến thiên thai đuổi tới hải giác anh đều sẽ không bỏ qua.
“Yên tâm. Anh không có cơ hội này.” Cao Dật lại bắt tay Sở Luật. “Gặp lại, còn có bảo trọng.”
Sở Luật không đáp lại, anh xoay người dẫn theo hành lý của mình rời đi, quanh người giống như mang theo một tia nhàn nhạt cô đơn lạnh lẽo. Cao Dật vẫn luôn hơi mỉm cười, vào lúc này nhẹ nhàng hạ xuống.
Lúc Hạ Nhược Tâm trở về cô cảm giác được nơi này có gì đó không bình thường.
Lúc này nghe được tiếng cửa mở hẳn người nào đó phải ra xum xoe mới đúng, chỉ là cô đi vào đã lâu vẫn không thấy người đàn ông kia đâu, quả là đã đổi tính.
Cô đem đồ ăn đặt trong phòng bếp, nghĩ hôm nay phải cho cả nhà ăn cái gì ngon, suy nghĩ hồi lâu đến phát sầu, rồi chợt nhớ người nào đó có nói qua muốn ăn cá hấp.
Hôm nay cô thật sự là mua cá.
Có điều rốt cuộc là ai muốn ăn, hình như là người đàn ông kia đi, cô có chút bài xích anh, cũng không thích ghi nhớ lời anh nói, có lẽ đây là một loại phản kháng tiểu nhân, cũng là một loại trả thù.
Cô bắt tay vào làm, bắt đầu nấu ăn, chỉ là khi cô đem nồi cá ra lại sửng sốt một chút.
Rõ ràng cô muốn làm cá kho, vì cái gì mà lại làm thành hấp.
Cô đứng nửa ngày trước đĩa cá, không biết cá này có còn có thể nấu lại một lần, nhưng hình như không được. Trừ phi đem cá nấu thành canh, nhưng một con cá lớn như vậy nếu nấu thành canh, nói thật không thể ăn hết được.
Cô nghèo quá, cô khổ quá, cho nên mỗi chút thức ăn đều rất quý trọng, đương nhiên cũng bao gồm cả Tiểu Vũ Điểm, cho nên cá này cứ để vậy ăn đi.
“A, hôm nay có cá à?” Cao Dật vừa thấy cá liền thích.
Chỉ là khi anh tiến đến lại thấy không phải món cá kho anh thích mà là cá hấp.
“Anh mới khỏe lại, bồi bổ một chút.” Hạ Nhược Tâm dọn bát đũa xong một hồi liền chuẩn bị lại ăn cơm.
Sau đó không lâu Vệ Lan cũng trở về, bà mang Tiểu Vũ Điểm đi rửa sạch tay rồi cùng bé lại bàn ăn cơm. Vài người cùng ngồi xuống, lúc sau tất cả cùng ăn, chỉ có Hạ Nhược Tâm không động vào đũa.
Advertisement / Quảng cáo
“Nhược Tâm, em không ăn sao?” Cao Dật hỏi cô, lại đem đũa đặt vào tay cô. “Không ăn cá sẽ nguội.”
“Ăn. Sao lại không ăn chứ?” Hạ Nhược Tâm cầm lấy đũa gắp một khúc cá, có người không ăn cũng được, cá này là của bọn họ, không ăn càng đỡ đi một phần cơm.
“Nhược Tâm, anh ấy đi rồi.” Cao Dật cười, nhưng ánh mắt lại hơi mờ mịt. Anh cười nhưng vẫn cảm giác giống như mất mát điều gì.
“A, ai đi rồi?” Hạ Nhược Tâm vẫn đang ăn tùy ý hỏi một câu, rồi sau đó không sao cả, tiếp tục ăn cá, ăn cơm.
Cao Dật bê bát lên, lại khẽ thở dài một tiếng, sau đó coi như không có việc gì cũng ăn tiếp. Chỉ là không biết có bao nhiêu người trong bữa cơm này đang ăn mà không biết mùi vị gì.
Sau khi ăn xong, Vệ Lan mang Tiểu Vũ Điểm ra ngoài chơi, Cao Dật giúp Hạ Nhược Tâm thu dọn bàn ăn. Lấy một ít nước rửa bát, Hạ Nhược Tâm hơi rũ lông mi xuống, bắt đầu rửa bát đũa, đến khi một người đàn ông đến gần cô tự nhiên rụt thân mình một chút sau đó tiếp tục rửa bát.
Mà cô không biết lúc này tay Cao Dật đang để trong không trung, rồi sau đó chậm rãi thu hồi tay lại. Anh đi ra ngoài, trong phòng bếp chỉ còn một mình Hạ Nhược Tâm, vậy mà cô lại có cảm giác không khí cũng đi theo ra.
Có người cho cô áp lực không kém người đàn ông khác.
Bên ngoài, Cao Dật khoanh tay trước *** đứng ở trước cửa sổ. Anh đang cười nhưng lại là ý cười khó nhịn. giống như đang nghĩ tới gì đó. Bên trong Hạ Nhược Tâm đã rửa xong bát đũa, lông mi hơi rũ xuống, dường như có chút nặng nề.
Buổi tối, Hạ Nhược tâm dỗ con gái ngủ. Bé muốn nghe chuyện cổ tích cô bèn kể cho bé, bé nghe tới bốn lần nàng công chúa Bạch Tuyết mới đi ngủ. Mà cô cũng không có thời gian cho chính mình, nhiều ngày vẫn luôn lo lắng cho chuyện của Cao Dật đã đem mọi chuyện khác bỏ sang một bên, đến nỗi người đàn ông kia rời đi, bọn họ đều hiểu rõ trong lòng mà không có nhiều lời.
Đi hay không đi cũng chỉ như một khách trọ mà thôi.
Xoa xoa cổ nhức mỏi của mình, cô ngồi lên ghế sô pha, lấy giá vẽ ôm vào lòng ***, không quên mình còn đang trễ nhiều việc.
Mà cô cũng vài tháng không mở máy tính. Dường như đồng thời, cô vừa online thì nick của người kia cũng sáng lên.
Cô vội vàng gõ một chuỗi kí tự chuyển đi.
Hạ chưa: “Xin lỗi anh, chuyện trong nhà đã ổn rồi, tôi sẽ sớm nộp các bức tranh còn thiếu.”
Nếu trời có nắng: “Không vội, không cần vội. Chuyện của cô thật sự ổn rồi?”
Hạ chưa: “Đúng vậy, cuối cùng đã ổn rồi. Qua cơn mưa trời lại sáng, mọi chuyện đều cũng đã qua.”
Advertisement / Quảng cáo
Bên cạnh một cái máy tính khác, Sở Luật đang rót một ly trà, trên bàn bày ra nhiều tài liệu, lúc này anh đang cười, nhưng vừa cười lại bừng tỉnh.
Qua cơn mưa trời lại sáng?
Là tình của hai người đi?
Hạ Nhược Tâm đóng máy tính lại, tuy rằng bên kia không thúc giục cô vẽ, nhưng những việc này vẫn phải nhanh chóng hoàn thành. Cô sẽ không vì người khác thoải mái với mình mà mình lại ỉ lại.
Với cô, nợ chính lạ nợ, đã nợ thì phải trả.
Cô chăm chú vào bức tranh, đến khi Cao Dật ngồi bên cạnh cô thật lâu cô cũng không biết. Lúc cô cảm thấy bả vai mình có chút nhức mỏi muốn dừng lại thì có bàn tay lại thay thế động tác của cô, ngón tay nhẹ nhàng bắt đầu xoa P0'p bả vai cho cô.
Cô sửng sốt, theo bản năng muốn né tránh, kết quả vừa thấy là Cao Dật mới hơi hơi thả lỏng thân thể.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc