Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 149

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

Chuyện của Bạch gia rốt cuộc cũng đã được quyết định.
Vệ Lan cùng Bạch Thần Phong thật sự ly hôn, mà Cao Dật cũng cùng Bạch Lạc Âm cũng giải trừ mối quan hệ vợ chồng, tuy trong lòng Vệ Lan có chút khổ sở nhưng một ngày nào đó mọi chuyện sẽ dần trở nên tốt đẹp, bà cũng sẽ quên đi tất cả.
Bà hiện tại mỗi ngày đều chơi với Tiểu Vũ Điểm, cũng không để chính mình rãnh rỗi. Vì thế cũng cảm giác thời gian trôi đi cũng thật mau.
Hạ Nhược Tâm ngồi trên sô pha đang cầm 乃út vẽ, cô dùng cọ điểm một chút ánh sáng trong bức tranh nhưng vài phút sau cô liền ngừng lại, đem giá vẽ ôm vào lòng, bắt đầu phát ngốc, suy nghĩ ௱ôЛƓ lung, cô hiện tại ở cùng mái nhà với Cao Dật, nhưng mọi thứ đều bị thay đổi chỉ sau vài tháng, tất cả đều không thể trở về lại ban đầu.
Cô than nhẹ một tiếng, lại cầm cọ điểm một chút lên bức tranh, đột nhiên cô nghe thấy tiếng phịch một cái, hình như có thứ gì đó rơi xuống đất, cô bắt đầu cảm giác có thứ gì đó không tốt.
“Cao Dật?”
Cô gõ cửa, không có người trả lời.
“Cao Dật.” Cô lại gõ cửa, lại như cũ không có người đáp trả, nhưng bên trong lại phát ra những âm thanh rất đáng sợ, cô đẩy cửa ra tiến vào, mọi thứ bên trong đều dọa cô giật mình…
Trên mặt đất rải rác đồ vật, Cao Dật thân hình gầy còm lúc này đang nằm trên mặt đất, không ngừng run rẩy, sắc mặt anh trắng bệch như tờ giấy, hai mắt cơ hồ hằn lên tia đỏ như máu.
Anh vừa thấy cửa mở, liền hướng ra phía ngoài chạy đi.
“Cao Dật!” Hạ Nhược Tâm ôm chặt anh từ phía sau, cô có ૮ɦếƭ cũng không cho anh đi, Cao Dật hiện tại tuy rất gầy nhưng cũng vẫn là một người đàn ông, sức lực cũng không phải vừa, đặc biệt bây giờ anh còn rơi vào tình trạng mất kiếm soát nên rất khó để giữ anh.
Một người định bỏ đi, một người níu lại, phịch một tiếng, hai người đều té lăn ra mặt đất, Hạ Nhược Tâm thành công trở thành đệm lót cho Cao Dật, may mắn anh không đem thân thể của cô đè ૮ɦếƭ.
“Chuyện gì vậy?” Vệ Lan nhanh chân chạy tới, vừa thấy tính huống bên trong thì bị dọa tới phát hoảng.
“Tiểu Dật!” Bà vội vàng chạy tới, lúc này trên trán Cao Dật chảy ra rất nhiều mồ hôi, cánh tay anh đầy vết trầy xước, từng giọt máu chảy ra nhìn thập phần ghê người.
“Dì, đi tìm dây thừng lại đây, anh ấy đang lên cơn nghiện.” Hạ Nhược Tâm gắt gao lôi kéo Cao Dật, tay áo của cô đã bị xé, cánh tay cũng đã bắt đầu có vết thương do Cao Dật cấu nhưng cô vẫn ôm chặt anh, quyết không bỏ ra.
“Được, dì đi lấy.” Vệ Lan vội vàng chạy đi tìm dây thừng.
“Buông ra…” Cao Dật đôi mắt hằn lên tia máu, cơn nghiện Mα túч dường như đã làm anh mất hết lý trí.
“Cao Dật, cố chịu đựng, anh nhất định phải cố chịu đựng.” Hạ Nhược Tâm không có cách nào chỉ đành liều ૮ɦếƭ ôm lấy anh.
Phịch một tiếng, cô bị Cao dật ném lên giường đầu ᴆụng phải mép giường đau nhức.
“Cho tôi, cho tôi!”
Anh vươn tay, dùng sức lắc mạnh bả vai của Hạ Nhược Tâm, lúc này có lẽ ở trong mắt anh không cần biết là ai, anh hiện tại chỉ cần thứ để giúp anh thỏa mãn mà thôi.
“Cho tôi.” Anh dùng sức lắc, ngón tay tựa hồ đều Ϧóþ chặt bả vai cô, “Cho tôi, cho tôi!” Anh lớn tiếng gào thét.
“Không có.” Hạ Nhược Tâm dùng sức đẩy cánh tay Cao Dật ra.
“Cao Dật, bình tĩnh một chút, anh là bác sĩ, là người chuyên trị bệnh cứu người, anh sẽ vượt qua, anh sẽ vượt qua.”
“Biến…” Cao Dật không muốn nghe những lời vô nghĩa, anh vươn tay tát một cái liền trúng một bên má của Hạ Nhược Tâm, rồi đường như đã mất hết lý trí Ϧóþ lấy cổ của Hạ Nhược Tâm, chỉ có như thế, chỉ có như thế thì thân thể anh mới bớt khó chịu, anh mới thỏa mãn lên được một ít.
Sắc mặt Hạ Nhược Tâm cơ hồ đã có chút trắng bệch, cô cảm giác mình đang bị ngạt thở, cô dãy dụa lung tung, muốn hất cánh tay dang Ϧóþ cổ mình ra.
“Tiểu Dật.” Vệ Lan vừa đến liền thấy Cao Dật Ϧóþ cổ Hạ Nhược Tâm thì bị dọa sợ.
Bà vội vàng chạy tới, kéo hai tay Cao Dật, chỉ là hiện tại Cao Dật không nhận ra ai cả, anh không nhớ, cũng không biết rõ người trước mắt mình là ai.
Vệ Lan từ trên mặt đất nhặt lên một cái đèn bàn, chạy tới đập vào đầu của Cao Dật, Cao Dật buông tay, thân hình nhẹ nhàng đổ xuống dưới, khuôn mặt hiện lên nét gầy gò nhếch nhác, mu bàn tay cũng hiện lên đầy gân xanh rất đáng sợ, có thể thấy được anh lúc này đã chịu đựng biết bao nhiêu thống khổ.
“Nhược Tâm, con không sao chứ?” Vệ Lan vôi vàng nâng người Nhược Tâm dậy, nhưng lại phát hiện trên người cô đều là vết thương, ngay cả mặt cũng bắt đầu sưng lên.
Hạ Nhược Tâm lấy dây thừng tới, đem Cao Dật trói chặt lại, chờ đến khi cột chắc chắn rồi mới đi ra dọn dẹp đồ vật vương vãi trên nền nhà. Vệ Lan lau nước mắt, đem sàn nhà quét dọn sạch sẽ, lúc này trong phòng trừ bỏ một chiếc giường thì cái gì cũng không có, mà Cao Dật đã sớm bị cột chặt trên giường.
Anh vẫn hôn mê, nhưng qua hơi thở của anh lại có thể cảm giác được lúc này tinh thần anh, thân thể anh đều bị tra tấn dữ dội, sống không bằng ૮ɦếƭ.
Hạ Nhược Tâm kiểm tra lại dây thừng một chút, bất luận như thế nào, cô nhất định sẽ giúp anh cai nghiện.
Đột nhiên, Cao Dật mở hai mắt…
“Cởi… Cởi…” Anh lớn tiếng gầm lên, cơ bắp trên người cũng dần run rẩy theo, một tiếng kia giống như dã thú, dọa tới Tiểu Vũ Điểm và Vệ Lan sắc mặt trắng bệch.
“Bà ơi, ba làm sao vậy?” Tiểu Vũ Điểm nhẹ nhàng lôi kéo tay áo của Vệ Lan.
Bé không rõ rốt cuộc ba bị làm sao, tại sao ba không ra chơi với bé, ngay cả mẹ cũng mặc kệ bé?
“Không có việc gì, ba cùng mẹ con đang xem TV.” Vệ Lan lau nước mắt chính mình, đem khuôn mặt nhỏ của Tiểu Vũ Điểm ấn vào trong lòng, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ.
Bà có thể làm gì, bà có thể vì con trai mình làm được gì bây giờ?
Trong phòng người đàn ông vẫn quằn quại gào rống, dường như đang đau đơn tới mức lột da cắt thịt.
Hạ Nhược Tâm đóng cửa lại, dựa thân mình vào cánh cửa, sau đó từ từ ngồi xuống. Cả người cô ướt đẫm như mới vớt từ trong nước ra, ngay cả tóc trên đầu cũng bết lại từng lọn dính vào mặt.
Cô ôm chặt bả vai mình, thân thể gầy yếu thỉnh thoảng run lên vì lạnh.
Cô sợ, cô thật sự rất sợ. Trước giờ cô chưa từng gặp người đang lên cơn nghiện, cũng chưa bao giờ thấy được ai đang ở cái dạng này. Nếu là người khác thì cô cũng chỉ biết vậy, nhưng Cao Dật bị như vậy thật tàn nhẫn, thật khó có thể chịu đựng nổi.
Làm sao bây giờ? Cô không đành lòng, cô thật sự không đành lòng, hay cô mua cho anh một ít.
Không được, cô lắc đầu. Chuyện gì cũng có thể nhượng bộ nhưng chuyện này thì tuyệt đối không được, không thể cho anh thuốc nữa. Cô nắm chặt bàn tay lại, cảm giác hơi đau nhưng cũng không bằng đau lòng khi nghe tiếng gào thét từ bên trong vọng ra.
Đến khi âm thanh nhỏ dần nhỏ dần cô mới đi ra. Đây cũng mới chỉ là bắt đầu, không chỉ có Cao Dật chịu đựng sự tra tấn của Mα túч, mà cô cũng bị vậy.
“Mẹ. Mặt mẹ bị sao vậy?” Tiểu Vũ Điểm xoa mặt mẹ hỏi.
“Không sao. Dạo này mẹ ăn nhiều, cho nên mặt béo hơn.” Hạ Nhược Tâm cười khổ một tiếng, ôm con gái lên, sau đó gọi phu nhân Mỹ Phù tính gửi mấy ngày. Trong nhà như vậy vẫn là không nên để bé ở nhà.
“Nhà cô có việc gì sao?”
Phu nhân Mỹ Phù bế Tiểu Vũ Điểm, lo lắng hỏi Hạ Nhược Tâm. Vừa rồi cô đi ngang qua nhà còn nghe được âm thanh rất đáng sợ từ bên trong, rốt cuộc làm sao vậy.
“Không sao đâu.” Hạ Nhược Tâm gượng cười, nhưng động tác này lại làm đau mặt cô, cô cảm giác mình đang bắt đầu nhe răng trợn mắt.
“Trong nhà có người bệnh, sắp tới tôi cần chăm sóc. Tiểu giả hỏa này nhờ chị nhé.” Hạ Nhược Tâm vỗ về đầu tóc con gái, cả người đều cảm thấy mệt mỏi.
“Yên tâm đi. Cứ giao cho tôi, tôi sẽ chăm sóc cho bé.”
Phu nhân Mỹ Phù vỗ vỗ vào иgự¢ mình, hai khối trước иgự¢ càng là đồ sộ.
“Vậy cảm ơn cô.” Hạ Nhược Tâm cuối cùng cũng thở nhẹ. Có thể thu xếp cho tiểu gia hỏa được chăm sóc ổn là tốt rồi, những chuyện khác bọn họ sẽ chậm rãi giải quyết. Cô tin rằng không có việc gì không giải quyết được, cũng không có chuyện gì không vượt qua được.
Phu nhân Mỹ Phù cẩn thận ghé vào bên tai Hạ Nhược Tâm: “Tôi biết nhà cô đang gặp chuyện gì. Tôi thấy được người bạn cao cao gầy gầy lần trước của cô.”
Hạ Nhược Tâm nôn nao, cũng không biết trả lời như thế nào. Cô không nghĩ tới phu nhân Mỹ Phù sẽ biết, cô cũng không nghĩ cô ấy còn nhớ được Cao Dật.
“Không sao cả.” Phu nhân Mỹ Phù an ủi cô. “Tôi có nhiều người bạn đã bị bệnh như vậy.” Cô dùng ‘bệnh’ mà không phải ‘nghiện’, khả năng là không muốn làm Hạ Nhược Tâm khó chịu.
“Đừng mềm lòng, cứ phải thật kiên trì, mặc kệ thế nào cũng không đưa cho cậu ấy đồ kia. Đồ kia rất hại, sẽ hại ૮ɦếƭ cậu ấy, muốn cậu ấy sống được thì cô không được bỏ cuộc. Nếu như cậu ấy không bỏ được thì sau này kiểu gì cũng sẽ ૮ɦếƭ, cô cũng chỉ có thể giúp anh ta chuẩn bị mộ phần.”
“Đúng rồi, tôi biết một nghĩa trang gần đây, giá cả cũng là ưu đãi. Nếu cậu ấy thật sự ૮ɦếƭ thì cứ tìm tôi.”
Hạ Nhược Tâm ngẩng đầu nhìn trời, thật sự cảm giác có một đống quạ đen bay qua.
Lời phu nhân Mỹ Phù mặc dù có chút chẳng ra gì, cũng có chút xúi quẩy, nhưng đó chính là thực tế, cũng không phải không có khả năng. Cái thứ này nếu không bỏ được cũng chỉ còn khả năng sẽ ૮ɦếƭ.
Vốn dĩ lòng cô có chút mềm lại một lần thêm cứng rắn. Mặc kệ thế nào cô nhất định phải giúp đỡ Cao Dật cai nghiên Mα túч, sẽ không giống như lời phu nhân Mỹ Phù là kết của cuối cùng cũng chỉ có thể tìm một mộ phần chôn xuống.
Phu nhân Mỹ Phù ôm Tiểu Vũ Điểm, bé biết trong nhà có chuyện, không thích hợp cho trẻ con ở cho nên lúc này Tiểu Vũ Điểm cũng không đòi mẹ mà ngoan ngoãn đi theo phu nhân Mỹ Phù về nhà.
Hạ Nhược Tâm thở ra một hơi, xoa xoa mặt mình khiến người cô tê rần, cô không nhịn được đau phải cắn chặt răng lại.
Thật đúng là đau.
Cô đóng cửa lại, đồ ăn trong nhà cũng đủ cho mấy ngày tới, nếu hết thì lại đi mua.
***
Vệ Lan đang ở trong phòng chăm sóc Cao Dật. Cao Dật đã ngủ rồi, thần sắc cũng tốt hơn nhiều, một đợt lên cơn đã qua đi, nhưng đúng như Hạ Nhược Tâm dự đoán, lúc này mới chỉ là bắt đầu. Sau này sẽ càng ngày càng khó khăn, càng ngày càng khó chấp nhận.
Không chỉ người cai nghiện bị tra tấn bởi Mα túч, mà người thân bên cạnh bọn họ cũng như bị tra tấn vậy.
Lúc Cao Dật tỉnh lại cảm thấy toàn bộ thân thể đều đau đớn. Anh mở hai mắt liền thấy ngồi trước mặt mình là Vệ Lan đang rất mệt mỏi. Theo bản năng anh muốn an ủi mẹ nhưng anh vừa muốn cử động liền phát hiện ra toàn thân mình đang bị trói.
Nhất thời anh không biết có chuyện gì đã xảy ra, dường như lúc anh lên cơn nghiện đã thấy Bạch Lạc Âm đứng ở trước mặt, anh không nhịn được hướng cô vẫy đuôi lấy lòng, nhưng Bạch Lạc Âm lại không cho anh thuốc, cuối cùng nhịn không được anh muốn Ϧóþ ૮ɦếƭ cô.
“Mẹ…”
Anh gọi một tiếng, nhưng âm thanh truyền ra run rẩy có chút đáng sợ.
“Tiểu Dật.”
Vệ Lan vội vàng lấy lại tinh thần, vừa thấy con trai đã tỉnh lại cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Tiểu Dật. Con không sao rồi, thật đúng hù ૮ɦếƭ mẹ.” Bà vươn tay đặt trên trái con trai, còn may, không hề ra mồ hôi, vây là đã qua rồi.
“Mẹ, cởi dây cho con.” Cao Dật nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở ra. “Con muốn ngồi dậy.”
“Không được.” Vệ Lan từ chối. “Không thể buông con ra được, chỉ cần tháo ra con lại muốn mạng người.” Hôm nay thật sự Hạ Nhược Tâm đã gặp nguy hiểm khiến bà rất sợ hãi. Cho nên dây thừng không thể cởi bỏ.
“Mẹ, tháo dây cho con. Hiện tại con không sao rồi.” Cao Dật hơi cười nhẹ. “Con muốn đi vệ sinh, cũng muốn ăn cơm. Yên tâm đi, chỉ cần không lên cơn thì con với người bình thường không khác nhau. Mà gần lên cơn con sẽ biết, sẽ nói để mọi người trói con lại.”
Vệ Lan cũng thấy hiện tại Cao Dật nói chuyện có trật tự, thật sự không giống như bộ dáng người đang lên cơn, con trai bà nên bà biết rõ. Không cởi cũng không được, dẫu sao cũng không thể trói anh suốt ngày như vậy.
Bà cởi dây thừng trên người Cao Dật, chỉ là trong mắt bà kỳ thật vẫn lo lắng, nếu lỡ may đứa nhỏ này lại lên cơn thì làm sao bây giờ. Nếu nó chạy đi còn không biết sẽ phát sinh chuyện gì, hiện tại bà cũng chỉ có hai đứa con.
“Mẹ, yên tâm đi. Con không sao.” Cao Dật vỗ vai Vệ Lan, sau đó tự mình xuống giường. Thấy hơi đau ở gáy, anh sờ sờ ra sau ót của mình thấy bị băng lại một miếng lớn.
Sao lại bị như này, sao anh không nhớ chút gì cả.
“Mẹ, sao gáy con phải băng lại?” Anh không rõ bèn hỏi Vệ Lan. Sao lại bị đau ở đây, sao lại phải băng lại một mảng lớn như vậy, anh sờ vào quả thật rất đau.
Vệ Lan xấu hổ không biết nên nói thế nào.
“À, đó là mẹ dùng chân đèn đánh vào.”
Ra vậy, Cao Dật không hề nói gì rồi vào nhà vệ sinh, kết quả vừa thấy mặt mình trong gương thì thật sự anh cũng không chấp nhận nổi. Là một bác sĩ, là một người chuyên đi cứu người khác mà bản thân lại thành ra dạng này. Tuy rằng không phải là anh muốn vậy nhưng anh vẫn cảm thấy hổ thẹn.
Anh mở vòi nước, vốc một ít táp vào mặt, nhưng chỉ vừa cử động liền cảm giác đau đến thấu tim.
Cú đánh này thật mạnh, anh lại sờ gáy của mình, thiếu chút nữa có khả năng anh lại thành kẻ ngớ ngẩn.
Lúc anh ra tới vừa lúc Hạ Nhược Tâm đã nấu ăn xong đang bưng một mâm hướng tới bàn, có điều nhìn cô có chút khác lạ. Mới mấy ngày sao cô đã béo như vậy, vốn dĩ mặt chỉ như trứng ngỗng (trái xoan) hiện tại đã tròn giống bánh mì.
“Nhược Tâm, em béo à?”
Anh cau mày, không hiểu được chẳng lẽ phụ nữ một ngày có thể nhanh béo như vậy, hay là anh ngủ quá lâu, đã mấy năm trôi qua.
Hạ Nhược Tâm đứng thẳng người, sau đó đối mặt với anh rồi chỉ chỉ vào mặt mình.
“Không phải béo, bị người đánh.”
Cao Dật đi nhanh tới cẩn thận kiểm tra mặt Hạ Nhược Tâm. “Ai đánh?” Trong lòng anh ngay lập tức nổi sóng tức giận, là ai mà đánh cô đến nông nỗi này.
Hạ Nhược Tâm đưa tay chỉ vào anh.
“Người này đánh.”
Cao Dật sững sờ, trong ký ức dường như thật sự có một màn như vậy, là anh đánh người, là anh tát vào mặt một phụ nữ, nhưng rõ ràng anh nhớ người mình đánh chính là Bạch Lạc Âm.
Chẳng lẽ…
Đôi tay anh nắm chặt hai bên người, lại tiến đến nắm chặt bả vai Hạ Nhược Tâm, một tay kéo cổ áo cô ra. Quả nhiên ở phía trên cổ Hạ Nhược Tâm có một vết xanh tím mờ mờ.
“Anh xin lỗi…” Tay anh run rẩy buông ra, sau đó ôm chặt đầu mình.
Hạ Nhược Tâm cũng ngồi xổm xuống đưa tay đặt lên vai anh.
“Em không sao. Em biết anh không cố ý, lúc đó anh không còn lý trí, không nhận ra em. Chúng ta cùng nhau cô gắng, để trừ bỏ Mα túч khỏi anh được không?”
Trước nay Cao Dật đều chưa từng giống như lúc này, cảm giác mình sống có chút uất ức. Anh hận chính mình, cũng oán trách mình sao có thể vô dụng như vậy. Có điều anh bị chính là bị nghiện Mα túч, thứ khiến con người thành dạng người không ra người quỷ không ra quỷ, tới Hạ Nhược Tâm còn không nhận ra, thậm chí còn suýt chút nữa Ϧóþ ૮ɦếƭ cô.
“Chúng ta đi ăn cơm thôi.”
Hạ Nhược Tâm đưa tay về phía Cao Dật, cười với anh. Nụ cười kia vẫn giống như trước đây, giống như chưa chịu bất cứ tổn thương nào, cũng như anh năm đó vươn tay với một người không nơi nương tựa.
Mà lúc này đây, người được cứu vớt lại là anh.
Anh đưa tay nắm chặt lấy tay Hạ Nhược Tâm, giống như tìm được một nắm rơm rạ duy nhất có thể cứu vớt đời anh, không thể buông, cũng không dám buông.
Một bàn đồ ăn đều là các món anh thích, cũng có món cá anh thích.
“Tiểu Vũ Điểm đâu?” Cao Dật hỏi, tiểu gia hỏa cũng rất thích món cá này, mà hiện giờ có cá lại không thấy tiểu gia hỏa đâu.
“Con tới ở bên nhà cô Mỹ Phù vài ngày.” Hạ Nhược Tâm gắp một khúc cá đặt vào bát Cao Dật. “Chờ anh khỏe lại em sẽ đón con về.” Cô sẽ không nói dối Cao Dật, bỏi Cao Dật sẽ hiểu được.
Cô cầm lấy đũa rồi ăn. Nhất thời không khí có chút lạnh lùng, không phải không muốn nói mà không biết nên nói gì. Mà bữa ăn này, không thể không nói chính là bữa ăn no nhất của Cao Dật mấy ngày nay.
Lúc chưa dính vào mà túy anh là một người bình thường, còn lúc bị nghiện rồi dường như anh đã chẳng còn giống người nữa.
Đột nhiên anh cảm giác được có thứ gì đó chui vào đầu, làn da cũng giống như đang bị vô số sâu nhỏ cắn.
“Trói con lại.” Anh cố gắng nhịn xuống sự khó chịu, bước chân loạng choạng rời khỏi phòng khách đi vào bên trong phòng ngủ của mình.
Vệ Lan lấy dây thừng trói chặt con trai lại, vừa trói bà vừa khóc, bà cố gắng trói thật chặt cũng không sợ làm đau con trai.
Đây là lần đầu tiên Vệ Lan và Hạ Nhược Tâm nhìn thấy quá trình lên cơn nghiện của Cao Dật. Mới đầu Cao Dật còn có chút lý trí, rồi tiếng hít thở của anh càng ngày càng lớn, càng ngày càng nặng. Mới đầu anh có thể dùng sức chịu đựng sự khó chịu tới tận xương tủy, chỉ là giống như từng con sâu đang gặm xương cốt của anh khiến anh ngứa ngáy muốn đi bắt.
Không lâu sau đôi mắt anh biến thành đỏ như máu, bên trong tơ máu che kín. Bạch Lạc Âm là dược sĩ, cô ta cho Cao Dật loại thuốc phiện hơn xa loại bình thường, cho nên khi đã phát tác cũng lợi hại hơn nhiều so với thuốc phiện, rất khó chịu đựng được. Cô ta muốn dùng biện pháp này để khống chế Cao Dật, nhưng cuối cùng lại đem chính mình đưa vào nhà giam.
“Nhược Tâm…” Cổ Cao Dật nổi gân xanh, toàn bộ thân thể đều vặn vẹo.
“Xin em, cho anh…”
Thỉnh thoảng anh giãy giụa, dây thừng trên cổ tay và cánh tay đều thít chặt hằn lên từng vết, nhưng anh lại không cảm nhận được bất cứ sự đau đớn nào.
“Nhược Tâm, xin em…”
Anh không ngừng mở miệng hướng Hạ Nhược Tâm cầu xin. Hạ Nhược Tâm trước nay đều chưa từng thấy Cao Dật hèn mọn như vậy. Anh là ôn nhã, là nam tự cực tự tôn, vậy mà hiện giờ anh như một con chó đối với người khác vẫy đuôi lấy lòng, dẫu có muốn anh quỳ chắc anh cũng không có chút do dự hạ gối.
“Mẹ… con xin mẹ…” Cao Dật đập đầu mình vào thành giường kêu vang. Anh muốn nhịn nhưng không nhịn được.
“Mẹ. Con xin mẹ…” Anh nói to lên.
Vệ Lan lắc đầu. Không được, bà không thể.
“Cút. Bà không phải mẹ tôi, không phải mẹ tôi…”
Cao Dật đột nhiên hét một tiếng khiến Vệ Lan hoảng sợ lui về phía sau vài bước. Bà không tức giận, cũng không phẫn nộ. Bà chỉ khổ sở, rất khổ sở. Con trai bà sao lại biến thành như vậy, nó đâu có làm gì không lương thiện, dựa vào điều gì lại khiến nó khổ sở như vậy.
“Dì, dì ra ngoài trước đi.” Hạ Nhược Tâm đẩy Vệ Lan ra phía ngoài. "Không cần xem nữa, hiện Cao Dật đã không phải là Cao Dật trước đây, anh ấy đã không còn lý trí."
Vệ Lan lắc đầu khóc lóc, cuối cùng vẫn không đành lòng bước ra ngoài.
“Anh xin em…” Nước mắt nước mũi Cao Dật thi nhau rơi, chật vật bất kham, không xong không thôi.
Hạ Nhược Tâm nắm chặt tay anh.
“Cao Dật, nhịn xuống, nhất định phải nhịn xuống…”
“Đừng chạm vào tôi!” Âm thanh Cao Dật có đầy hận ý: “Hạ Nhược Tâm, cô là tiện nhân dơ bẩn, đồ đĩ thõa, dựa vào cái gì chạm vào tôi, cô có tư cách gì mà chạm vào tôi. Cút đi cho ta, cút cho ta…”
Âm thanh của anh vô cùng phẫn nộ cùng oán hận, thậm chí đều không còn biết được mình nói ra những gì.
Trái tim Hạ Nhược Tâm hơi đau một chút, trong lòng cũng đau khó mà chịu được.
Cô buông lỏng tay, biết rõ anh đang không còn lý trí, cũng chỉ là vô tình, nhưng cô vẫn bị tổn thương. Những vết thương đó đã sớm đóng vẩy, lúc này lại bị lột ra lộ bên trong đau đớn. Cô giống như đang bị lột sạch quần áo, Tʀầռ tʀʊồռɢ, bị người khác chỉ điểm, bị người khác cười nhạo.
Người đàn ông vẫn vặn vẹo khuôn mặt đầy thống khổ, thân thể không ngừng giãy giụa. Nếukhông phải bị dây thừng trói chặt có khi anh đã không chịu đựng nổi mà kết thúc chính mạng sống của mình.
Trong phòng thỉnh thoảng truyền đến tiếng hét cùng tiếng mắng của đàn ông, khả năng chính anh cũng không biết anh mắng gì, cuối cùng âm thanh anh cũng bị khàn đi, mắng ai nói ai cũng bắt đầu nghe không rõ ràng lắm.
Trên trán trên mặt anh đều đầy mồ hôi, mà những mồ hôi đó cũng rơi xuống tòng tòng.
Hạ Nhược Tâm lấy một cái khăn lông muốn lau cho anh, kết quả đôi mắt anh đột nhiên mở, há miệng ra cắn vào cánh tay cô.
Hạ Nhược Tâm chịu đựng sự đau đớn này, nước mắt chảy ra vì đau quá, nhưng cô vẫn dùng một bàn tay lau khô mồ hôi trên khuôn mặt anh. Cắn đi, cắn đi, chỉ cần anh có thể dễ chịu một chút.
Thân thể anh co rút một chút, dùng sức run rẩy vài cái, sau đó ngất đi.
“Tê…” Hạ Nhược Tâm lúc này mới nâng tay lên, trên bắp tay cô đã chảy đầy máu. Lúc này khóe miệng Cao Dật cũng đầy máu, sắc mặt anh trắng bệch, trán nhăn nheo lại. Lúc này dù đã ngất xỉu nhưng vẫn có thể cảm giác được anh đang rất thống khổ.
Dây thừng không dám cởi, Hạ Nhược Tâm đi xử lý vết thương. Cao Dật cắn một cái cũng rất nghiêm trọng, nếu không phải anh đột nhiên ngất đi có khi một miếng thịt này cũng bị anh cắn xé tới rơi ra.
Không chỉ Cao Dật ra một thân mồ hôi lạnh mà ngay cả cô cũng thế.
Cô kỳ thật rất mệt, cũng rất đau. Nhưng cô biết cô phải chăm sóc Cao Dật đánh xong trận này, cũng muốn đánh thắng trận này mới được.
Cuối cùng cũng ngủ. Vệ Lan cẩn thận cời quần áo trên người con trai, giúp con trai thay một bộ quần áo khác. Chỉ là bà thấy con trai đang vốn có một thân thể rắn chắc thì lúc này gầy gò chỉ còn lại bộ xương, trong lòng mà có chút tan nát.
***
Có vài lần Bạch Thần Phong tới, có thể muốn Vệ Lan hồi tâm chuyển ý. Khi có người ở bên cạnh mình thì khả năng ta sẽ không cảm nhận được, nghĩ rằng họ không thể rời khỏi ta. Đến khi họ đi rồi ta mới nhận ra ta không thể thiếu họ.
Hiện tại Bạch Thần Phong chính là như thế. Vợ đã rời đi, con gái vào bệnh viện tâm thần cũng không biết khi nào mới có thể ra, dẫu ra được khả năng lại còn phải chịu án tù. Hiện tại ông là người cô đơn, có đói bụng cũng không ai quan tâm, bị bệnh càng không có ai chăm sóc. CŨng là vào lúc này ông mới biết được rốt cuộc Vệ Lan là gì đối với ông.
Đó là không khí… đó là nước...
Một người cả đời sao có thể không cần không khí, không cần nước.
Cho nên ông tới chỉ cần cho ông một cơ hội, ông nhất định sẽ quý trọng, nhất định sẽ đối xử tốt. Chỉ là đã muộn, đã quá muộn, lòng Vệ Lan đã sớm ૮ɦếƭ.
Hiện tại bộ dáng Cao Dật đều khiến người khác ૮ɦếƭ khi*p. Mỗi lần lên cơn đều sống không bằng ૮ɦếƭ, mỗi lần anh đều đối với bà là mẹ mắng chửi đuổi đi, cũng có khi anh khóc lóc cầu xin.
“Mẹ, xin mẹ, để con ૮ɦếƭ đi…”
Lòng bà đau như cắt, bà sao có thể tha thứ, bà tha thứ như thế nào được. Mà gây ra chuyện này tất cả đều do Bạch Thần Phong, chính là Bạch Thần Phong.
Bạch Thần Phong đã hoàn toàn ૮ɦếƭ trong lòng Vệ Lan, hiện tại bà chỉ mong con trai có thể bỏ được Mα túч. Mà ông ta thật sự nghĩ không có Bạch Thần Phong thì cuộc sống của bà không có vui sướng sao?
Kỳ thật, thật sự buông tha người khác, cũng là buông tha chính mình. Mà hiện giờ bà chính là buông tha cho chính mình.
***
Cao Dật cai nghiện thật sự khó, cũng có khả năng chất này do chính Bạch Lạc Âm điều phối ra, cho nên ngay cả người có ý chí kiên định như Cao Dật cũng không tránh được cuồng điên. Lúc ban đầu anh sẽ một ngày lên cơn hai lần, sau lại một ngày có khi bốn năm lần, lại không có quy luật gì cả. Lúc anh tỉnh táo sẽ giống như trước kia, sẽ cùng mọi người cười, cùng trò chuyện, nhưng lúc anh lên cơn rồi sẽ biến thành người khác, sẽ mắng chửi người mẹ anh yêu nhất, cũng sẽ mắng Hạ Nhược Tâm, thậm chí những lời nói đó trước đây anh đều sẽ không nói. Đến khi anh tỉnh táo cũng sẽ quên những gì mình làm, mình nói lúc lên cơn.
Nếu Bạch Lạc Âm thật sự thành công thì Cao Dật sẽ trở thành con rối không có linh hồn, cả đời này sẽ sống như một cái xác không hồn, đến sinh mạng của mình cũng không giữ nổi.
Mấy ngày gần đây chẳng những Cao Dật gầy đi, ngay cả Vệ Lan cùng Hạ Nhược Tâm cũng đều gầy đi nhiều.
Cuối cùng, lại một lần Cao Dật ngủ, cũng chỉ vào lúc buổi tối anh mới có thể ngủ ngon được một giấc, vào ban ngày căn bản anh không muốn nhắm mắt lại.
Hạ Nhược Tâm gần đây đều không có thời gian đi giao tác phẩm của mình, cô mở máy tính muốn nói một chút với người ta.
Vừa lúc ‘Nếu trời có nắng’ cũng đang online.
Mà lúc này, cô nhìn đồng hồ, vừa lúc sắp tới rạng sáng ở trong nước.
Hạ chưa: “Anh ở đó không?”
Nếu trời có nắng: “Có, vừa lúc.”
Hạ chưa: “Thật xin lỗi, gần đây tôi có một số việc, cho nên những bức tranh đó có lẽ tôi sẽ giao muộn một chút.”
Nếu trời có nắng: “Không sao, bên kia cũng không vội, cô có thể giao chậm.”
Nếu trời có nắng: “Liệu có thể nói với tôi cô đang có chuyện gì không?”
Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng xoa xoa cánh tay mình, hiện tại toàn bộ cánh tay đã sưng lên, cô cũng không dám nói cho Cao Dật là do anh cắn, càng không dám rời khỏi nhà thời gian quá dài vì sợ Cao Dật đột nhiên lên cơn, mà lúc nửa đêm lại không thể đi ra ngoài.
Có nên nói không? Cô thật sự cũng không biết rốt cuộc có nên nói hay không.
Cô đặt tay lên bàn phím, do dự hồi lâu cuối cùng vẫn đánh ra chữ. Kỳ thật cô nghĩ dẫu có nói ra cũng không sao, cho nên cứ nói thẳng ra, cũng chỉ là bèo nước gặp nhau thôi.
Hạ chưa: “Trong nhà có người nghiện Mα túч, đang cai.”
Nếu trời có nắng: “Nghiện Mα túч? Sao mà nghiện?”
Hạ Chưa: “Không phải ý của anh ấy, có một số chuyện đã xảy ra, những cái đó do người khác đặc chế ra cho nên không dễ dàng cai được. Hiện anh ấy ngủ rồi.”
Nếu trời có nắng: “Có thể cho tôi biết là ai không?”
Là ai? Ngón tay Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng ngừng một chút, sau đó chậm rãi gõ vào bàn phím.
“Bạn tôi thôi.”
Hạ chưa: “Cảm ơn anh đã quan tâm.”
Nếu trời có nắng: “Không có gì, nếu có gì khó khăn cứ trực tiếp nói với tôi.”
Hạ Nhược Tâm hơi cười, giống như có một làn gió thổi qua đây đã giúp làm tan khói mù trước mắt cô. Kỳ thật có những lời này là đủ rồi, cô thật sự không sao, cũng chưa cần gây phiền cho người ta.
Tắt máy tính, cô đi tới cửa phòng Cao Dật. Cô mở cửa, sau đó lấy từ trong ngăn tủ một cái chăn lớn phủ trên mặt sàn, gần đây cô cứ nằm vậy trông nom cho anh, chỉ cần anh có một tia gió thổi cỏ lay cô sẽ tỉnh dậy ngay.
Vệ Lan tuổi đã lớn, cô không muốn bà bị vất vả quá mức, gần đây thân thể cùng tâm lý của bà đã chịu nhiều áp lực rồi, thật sự không thể lại có thêm một người bệnh.
Mới vừa nằm xuống, đầu vừa đặt lên gối cô cũng từ từ chìm vào giấc ngủ. Mệt, ngay cả nghĩ nhiều một chút đến sự tình đều không còn sức.
***
Lúc này ở một quốc gia khác, Sở Luật lấy điện thoại của mình gọi cho Đỗ Tĩnh Đường.
“Đỗ Tĩnh Đường, đặt cho anh một vé máy bay đi nước Anh. Anh muốn đi ngay lập tức, mọi việc trong công ty giao hết cho em.”
“A…” Đỗ Tĩnh Đường không phản ứng quá nhiều. “Vậy khi nào anh về?”
“Chưa biết.” Sở Luật nói xong liền cầm lấy bộ âu phục, mở cửa đi ra ngoài.
Lúc này tri giác của Đỗ Tĩnh Đường mới phản ứng. Anh lập tức kinh ngạc:
“Chưa biết? Chưa biết? Anh chưa biết thì chẳng lẽ toàn bộ công ty đều quăng cho em sao?”
Mặc kệ anh có bao nhiêu oán giận, Sở Luật vẫn lên máy bay trong ngày xuất ngoại. Những việc anh đã xử lý xong hoặc xử lý một nửa linh tinh đều ném cho Đỗ Tĩnh Đường. Mà Đỗ Tĩnh Đường vốn làm trâu làm ngựa bắt đầu một bên mắng chửi người, một bên tiếp tục làm cu li.
***
‘Cạnh’ một tiếng, Hạ Nhược Tâm bỗng nhiên mở hai mắt, người cũng bật dậy, đôi mắt hướng nhìn lên giường.
“Anh không sao, anh chỉ đi vệ sinh.” Cao Dật kéo chăn đi xuống, sau đó ngồi xổm bên cạnh cô, thấy rõ quầng thâm ở mắt cô.
Em đi ngủ đi, anh sẽ quay lại ngay.
Anh kéo chăn cho Hạ Nhược Tâm, kỳ thật trong nháy mắt anh thật sự muốn ૮ɦếƭ. Tình huống của anh so với tưởng tượng của chính anh còn xấu hơn nhiều. Anh thật sự sợ anh chưa ૮ɦếƭ cũng đã tra tấn hai người phụ nữ anh yêu thương nhất bên cạnh này tới ૮ɦếƭ.
Anh thỉnh thoảng vẩy nước lên mặt mình, sau đó để ý thấy dao gọt hoa quả ở bên cạnh. Anh đi thẳng tới lấy, dao này ngày thường Hạ Nhược Tâm vẫn dùng để gọt hoa quả, rất sắc bén.
Anh là một bác sĩ, rất hiểu về cơ thể. Anh biết dùng con dao này có thể rất nhanh kết thúc một mạng người, sẽ không có chút thống khổ nào. Anh biết làm thế nào để cắt vỡ động mạch chủ, vài phút liền sẽ mất máu mà ૮ɦếƭ. Anh cũng biết đâm vào đâu để trúng vào иộι тạиg, cũng sẽ không thể cấp cứu được. Nhưng cuối cùng anh vẫn buông thõng tay xuống.
Anh chưa thể ૮ɦếƭ được.
Anh đặt con dao vào chỗ cũ, sau đó đi ra ngoài.
Mở cửa, Hạ Nhược Tâm đã ngủ rồi. Cũng là làm khó cho cô, hàng đêm phải ngủ bên cạnh một người nguy hiểm như này.
Anh đi tới, lại ngồi xổm thân mình đem đặt tay trên mặt cô.
“Nhược Tâm, cả đời anh may mắn nhất chính là gặp em. Em là một phụ nữ tốt, chỉ là xin lỗi, cuối cùng anh vẫn phụ em, anh nói sẽ cưới em mà cuối cùng lại là cưới người khác.”
“Anh nói gặp anh rồi em sẽ tốt hơn, cuối cùng lại khiến em theo anh gặp tai bay vạ gió này.”
“Xin lỗi. Thật xin lỗi.”
Anh không ngừng nói xin lỗi nhưng Hạ Nhược Tâm lại không trả lời cho anh, không phải cô không nói, mà bởi vì khi anh xin lỗi cô cũng không biết.
Nằm về lại giường của mình, anh che lại mặt mình, không ai biết trong màn đêm yên tĩnh như vậy, một người đàn ông ôn nhã cao ngạo lại là khóc không thành tiếng.
***
Hạ Nhược Tâm đóng cửa lại, cũng đem người bên trong đang la hét nhốt lại.
Cô dựa vào cửa ngồi xuống ôm chặt hai đầu gối của mình, đem mặt mình vui vào đầugối. Lại tới nữa, rốt cuộc khi nào mới có thể kết thúc, đến khi nào mới kết thúc.
“Để dì vào xem.” Vệ Lan đã đi tới, tay bà hơi run run, ngay cả thân thể đều run. Mỗi lần càng nghiêm trọng hơn, càng thống khổ hơn, càng khó nhịn hơn.
Hạ Nhược Tâm đứng lên né sang bên cạnh để Vệ Lan đi vào.
Dần dần động tĩnh bên trong ít đi một chút, hẳn là sắp xong rồi, cô cười khổ một tiếng. Dùng chút sức lực còn lại cô đi vào trong phòng bếp, chuẩn bị làm một ít đồ ăn, bọn họ đều đã đói bụng, từ buổi sáng nháo tới hiện tại, đều đã sắp giữa trưa, bọn họ đều chưa ăn gì mà Cao Dật cũng thế.
Chỉ là khi cô mới lấy trứng gà lại nghe được tiếng kêu to của Vệ Lan, còn có một trần rầm rầm tiếng bước chân rất lớn.
‘Bang’ một tiếng, trứng gà trong tay cô rơi xuống đất, nháy mắt lòng đỏ cùng lòng trắng trứng bị chia lìa.
Cô chạy ra liền thấy Cao Dật đang chạy nhanh hướng ra ngoài cửa, mà phía sau Vệ Lan đang đuổi theo, sắc mặt đã trắng bệch.
“Nhược Tâm!” Vệ Lan gọi to tên Hạ Nhược Tâm.
Hạ Nhược Tâm tới nghĩ cũng không kịp liền đuổi theo ra cửa, cô chỉ có một ý niệm không thể để anh rời đi, tuyệt đối không thể. Hiện tại anh một tia lý trí cũng không có, lỡ có làm bị thương người khác, hoặc bị người khác làm anh bị thương thì phải làm sao bây giờ. Hơn nữa cũng không thể để người khác anh đang cai nghiện, nếu không về sau anh sao có thể sống trước mặt bao nhiêu người.
Cao Dật đặt tay lên then cửa, nhưng xoay hồi lâu đều không vặn mở cửa được. Đột nhiên anh như phát điên lấy tay đập mạnh vào cánh cửa, sau đó dùng sức lôi kéo. Nhưng thật sự cửa được mở ra, ánh sáng bên ngoài đột ngột tràn vào làm anh đưa tay che lại theo bản năng. Anh muốn lao ra ngoài, kết quả gáy tê rần, hình ảnh cuối cùng rơi vào đôi mắt đang đỏ rực của anh là một người thanh niên trẻ tuổi có vẻ phong trần mệt mỏi.
“Tiểu Dật…”
Vệ Lan sợ hãi tới hai chân đều mềm đi ngã ngồi xuống.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc