Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 148

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

Được cái, những việc đồn đại này cũng không có xuất hiện cô cùng Tiểu Vũ Điểm, có thể thấy được hai mẹ con cô sống cảm thấy đế có bao nhiêu thấp*, có điều cô vẫn lo lắng những việc này cuối cùng sẽ liên lụy đến mẹ con cô, cho nên cô chỉ đưa đón Tiểu Vũ Điểm tới trường, còn lại đều không ra khỏi cửa. Về phía Cao Dật cô tạm thời không cần lo lắng, Bạch Lạc Âm đã ngồi tù, sẽ không còn ai tiêm thứ độc haii kia vào anh, hiện tại anh còn được bảo vệ bởi cảnh sát, tự nhiên sẽ không xảy ra chuyện.
*đế có bao nhiêu thấp: Đoạn này mình không biết dịch thế nào nên giữ nguyên.
Hơn nữa thân phận của cô hiện tại rất mẫn cảm, vẫn chờ chuyện qua đi lại nói. Lúc cô đem chuyện này nói cho Cao Dật biết thì Cao Dật cũng đã nói không muốn cô phải có liên hệ với anh, cũng không cần cô lo chuyện của Bạch gia. Tuy rằng cô cũng không biết ý tứ của Cao Dật là gì nhưng cô biết chính mình muốn như thế nào. Tóm lại Cao Dật không có khả năng làm hại cô.
Mấy ngày nay cô cùng Tiểu Vũ Điểm vẫn luôn ở lại trong nhà, đến cửa cũng không đi ra tới, mọi tin tức ở bên ngoài đều là phu nhân Mỹ Phù mang tới.
Trước sau đều là nói tới xung quanh người nhà Bạch gia, nhưng Cao Hân và Vệ Lan lại rất ít đề cập, đương nhiên càng không nói tới cô.
Hạ Nhược Tâm thở dài nhẹ nhõm một hơi, hẳn là không có việc gì. Chỉ là cô bên này không có việc gì nhưng chuyện của Cao Dật bên kia kỳ thật mới là vừa bắt đầu. Cô có thể đoán trước, chờ tới khi Bạch Thần Phong trở về thì Bạch gia còn hỗn loạn gió bão như nào.
Chỉ sợ Bạch Thần Phong kia cũng không phải tốt đẹp gì.
Di động cô đột ngột vang lên. Cô đi qua cầm lấy điện thoại, gọi đến trong điện thoại là cái tên quen thuộc, Cao Dật, điện thoại anh liên lạc được rồi sao.
“Alo.” Cô đưa điện thoại di động đặt ở bên tai, sau đó không lâu quả nhiên từ bên kia truyền đến âm thanh quen thuộc.
“Nhược Tâm. Là anh.”
“Cao Dật…” Hạ Nhược Tâm căng thẳng, suýt chút nữa đã không nói lên lời. Cô áp xuống sự kích động trong lòng, vội vàng hỏi: “Anh thế nào, có khỏe không?”
“Anh vẫn trong bệnh viện, cũng khỏe.” Cao Dật đưa điện thoại từ tai phải sang tai trái: “Gần đây mới cho phép liên lạc với bên ngoài, có điều anh cần cai nghiện.”
Hạ Nhược Tâm không biết nói gì để an ủi anh, cai nghiện, sẽ thật dễ dàng sao?
Cao Dật là bác sĩ, chính anh nắm chắc được bao nhiêu phần, chính anh trong lòng cũng rõ ràng. Có điều lúc này, anh kỳ thật cũng không biết có thể qua được những ngày sống không bằng ૮ɦếƭ phía trước không. Dù là có hậu thì cảm giác kia cũng theo anh cả đời.
Nghiện MT, cả đời đều nhớ những cảm giác đó, thực trong phiêu nhiên, qua đi thống khổ.
“Nhược Tâm…” Âm thanh sâu kín của Cao Dật từ bên kia truyền đến.
“Cảm ơn em.”
Mà một câu cảm ơn này đột nhiên làm lông mi Hạ Nhược Tâm hơi căng ra, khóe mắt hơi cay cay nhưng nước mắt không rơi xuống.
Không phải không thương tâm, mà là cô đã không biết phải thương như nào.
“Anh sẽ ở chỗ này một ít lâu, không cần lo lắng cho anh. Sắp tới mặc kệ có ai tìm đến em đều không cần quan tâm.”
Cao Dật xoay người, phía bên ngoài cửa sổ trời đang nắng, chỉ là nơi này anh cười khổ, cũng là nhà giam của anh mà thôi. Mà Bạch Lạc Âm lúc này cũng ở bên trong nhà giam, đối mặt với cô tịch cùng hắc ám, có lẽ là cả đời.
Hạ Nhược Tâm nhất nhất đồng ý, chính là tới lúc này cũng không biết, theo như lời Cao Dật sẽ có người tới tìm cô thì người này là ai. Cô ở chỗ này người quen biết cũng không nhiều lắm, cũng sẽ không có người tới tìm cô.
Nhưng cô chỉ cần biết răng Cao Dật không có việc gì là ổn, hiện tại anh có thể làm chính là từ từ hồi phục.
Cô tin tưởng Cao Dật, nếu Cao Dật muốn gặp cô, hoặc là muốn thấy cô thôi, như vậy thì tóm lại sẽ gặp nhau.
Tiểu Vũ Điểm đi học, nơi này cũng chỉ có một mình cô. Khi cô cúp điện thoại thì trong nháy mắt, đột nhiên cô lại cảm thấy một chút cô tịch nói không nên lời.
Chỉ hi vọng anh có thể khỏe mạnh. Không phải đều nói người tốt cả đời bình an sao.
Người tốt như vậy như thế nào lại không thể bình an, cho nên nhất định sẽ được vậy phải không?
***
Cô cũng không để trong lòng lời anh nói sẽ có người tới tìm cô, không lâu sau đó đột nhiên có khách tới thăm, lúc này cô mới hiểu được những lời của Cao Dật có ý tứ gì.
Hóa ra anh mọi điều anh cũng đã nghĩ tới.
Cho nên ở khía cạnh nào đó có thể nói, Cao Dật cùng Sở Luật cũng có chút gì rất giống nhau. Kỳ thật bọn họ rất giỏi trong tính kế với người khác, sự khác nhau chính là Sở Luật có thói quen tính kế, mà Cao Dật không thích tính kế. Nhưng không thích tính kế không có nghĩa anh sẽ không làm, anh không thể làm, mà chỉ là anh không muốn làm.
“Tôi có việc tìm cô.” Bạch Thần Phong vừa tới liền đi vào thẳng vấn đề. Rõ ràng là ông tới đây cầu xin người, nhưng thái độ này nào có ý tứ cầu xin người, có lẽ hô mưa gọi gió một thời gian dài đến mức quên hẳn thái độ phải phép là như thế nào.
Hiện tại ngồi trước mặt ông không phải là đối thủ, cũng không phải người làm công ty ông, nói trắng ra, kém không mấy kẻ thù.
Chỉ đáng tiếc diện mạo Hạ Nhược Tâm là kiểu tương đối hiền lành, theo ý tứ của Giang Dao nói tới, chính là dễ bắt nạt. Chỉ có điều dưới một khuôn mặt hiền lành dễ bắt nạt lại là một ý trí không dễ dàng thỏa hiệp.
“Bạch tiên sinh, mời mói.” Hạ Nhược Tâm vẫn thực lễ phép, mặt Bạch Thần Phong lộ ra một ít xấu hổ.
“Cô đi gặp Cao Dật, làm Cao Dật đồng ý nhận về mình những việc kia, để Lạc Âm về nhà.”
“Ý tứ của Bạch tiên sinh tôi không rõ.” Hạ Nhược Tâm vẫn đang cười như cũ, nhưng ai cũng có thể xem ra lúc này cô cười là có ý gì.
Châm chọc, trơ trẽn, trào phúng, còn có chán ghét.
Ngày thường không phải nói đối với bọn họ như con đẻ sao? Vậy mà khi con gái mình xảy ra chuyện, có phải con đẻ hay không liếc mắt một cái sẽ biết. Quả nhiên là con người đều yêu con của chính mình, điểm này không có gì đáng trách, nhưng cũng không thể như vậy mà trái lý thông thường là để người khác gánh vác chuyện bọn họ không làm sai, đặc biệt là người chịu thiệt thòi vì việc đó.
Điểm này cô hiểu rõ, cô cũng lý giải được, nhưng chính là cô hiểu rõ không có nghĩa cô đồng ý với ý định của Bạch Thần Phong. Việc làm của Bạch Lạc Âm, nếu là ở trong nước đã sớm bị kéo đi bắn ૮ɦếƭ. Chỉ cần chứa MT đã là tử tội, huống chi còn phạm vào tội cố ý gây thương tích cho người khác. Vậy mà Bạch Thần Phong còn muốn đem mọi chuyện này đẩy lên người Cao Dật sao.
Trên đời này sao có thể có chuyện có lợi như vậy? Muốn Bạch Lạc Âm trở về như vậy chẳng lẽ phải để Cao Dật chịu tội thay. Đừng nói liệu có thể chịu tội thay hay không, dẫu thật sự có thể chịu thay thì người bị giam cầm sẽ là Cao Dật, pháp luật nơi này cô còn chưa quá hiểu biết, nhưng Cao Dật là một bác sĩ, ngồi tù cũng không đáng nói, nhưng anh có tiền án như vậy thì về sau thì còn sao có thể làm bác sĩ?
Bạch Thần Phong biết rõ kết quả như vậy, chính là vẫn nói ra. Biết khó ông cũng thử, biết khó ông cũng có thể, biết ông cũng dám.
Bạch Thần Phong thấy Hạ Nhược Tâm không trả lời, trong lòng cũng có một ít không vui, dường như tay kia muốn đưa lên đánh người. “Chỉ cần cô có thể khuyên Cao Dật, cô muốn gì, tài sản của Bạch gia chúng ta, tiền, nhà, xe, cô muốn bao nhiêu tôi cho cô bấy nhiêu.”
Hạ Nhược Tâm cảm giác có chút buồn cười, cô muốn những thứ này để làm gì, nếu cô muốn, Sở Luật có thể đem một nửa gia sản chia ra cho cô, tài sản của Sở gia hiện giờ không cần một nửa, chính là 1% thôi cũng đủ bằng Bạch gia bây giờ, nhưng những thứ đó cô cũng không cần.
“Chỉ cần cô đồng ý, đến lúc đó tôi sẽ chấp thuận cho cô cùng con gái của cô gả đến Bạch gia.” Bạch Thần Phong lại nói.
Này một câu kia một câu, ông là đang biến Hạ Nhược Tâm cô thành một kẻ ngốc sao, nếu Cao Dật thật sự nhận tội thì anh sẽ phải ngồi tù, gả đến Bạch gia thì cô ở với không khí sao. Hơn nữa bên phía Bạch gia còn có Bạch Lạc Âm, cô ta chẳng phải chỉ nhìn thấy cô và con gái thôi liền muốn lột da tróc xương hai mẹ con cô ra sao, làm gì có chuyện Bạch Lạc Âm nguyện ý ly hôn hay chấp nhận Cao Dật cưới hai vợ. Chẳng lẽ gả cô cho Bạch Lạc Âm.
Bạch Thần Phong còn định muốn nói nữa nhưng Hạ Nhược Tâm liền không khách khí đánh chặn lời ông.
“Bạch tiên sinh, ông nói nhiều như vậy, tôi hiểu ý tứ của ông nhưng tôi cũng rất muốn biết, tại sao ông cho rằng tôi có khả năng đi khuyên Cao Dật, đem tội danh không thuộc về mình gánh vác trên người?”
“Bởi vì cô là Hạ Nhược Tâm.” Bạch Thần Phong thanh âm ngày một cao, đáy mắt dần hiện lên tia tức giận.
Bất quá, điều đó lại không ảnh hưởng gì nhiều đến Hạ Nhược Tâm cô, từ lúc Hạ Sở đem người của mình tới uy hiếp cô thì cô đã sớm không còn là Hạ Nhược Tâm, Bạch Nhược Phong uy hiếp còn không bằng một phần mười Sở Luật, nhưng hành động của Sở Luật lúc đó còn không xuất ra hết năng lực, ít nhất cô thừa nhận so với tưởng tượng của cô thì năng lực Sở Luật còn đáng sợ hơn rất nhiều.
Cô trào phúng nâng khóe môi lên, nét mỉa mai trong mắt càng đậm, nhưng Bạch Thần Phong lại không có khả năng nhìn ra.
“Tôi biết tôi tên Hạ Nhược Tâm, mà không phải Cao Dật.”
Bạch Thần Phong cũng cảm giác thấy chính mình vừa rồi quá nôn nóng, ông cố áp xuống buồn bực trong lòng, lúc này đây sắc mặt ông cũng hòa hoãn đi không ít, nhưng nộ khí trên người cũng không hề giảm đi mấy.
Ông cười lạnh: “Chỉ bằng ngày đó cậu ta chịu vì hai mẹ con cô mà lần đầu phản đối tôi, tôi liền biết chỉ cần cô đi khuyên cậu ta, cậu ta nhất định sẽ đồng ý.”
“Không phải anh ấy nghe lời ông mà cưới Bạch Lạc Âm sao?” Hạ Nhược Tâm nâng khuôn mặt lên, nhàn nhạt cười, bất quá nét cười mang đậm hàm ý mỉa mai.
Quả nhiên, Bạch Thần Phong sắc mặt cứng đờ, đường đường là người đứng đầu một công ty, kiếm được rất nhiều tiền, quyết định nhiều quyết sách quan trọng nhưng lúc này lại chẳng khác gì một người không có lý trí, chỉ biết ăn nói bậy bạ, rất giống người đang bị bệnh tâm thần.
Hạ Nhược Tâm không biết nên nói ông ta là người cha có tình thương vĩ đại, hay là nói, tình yêu thương này hại Bạch Lạc Âm từ nhỏ muốn cái gì liền có cái đó, dù là không chiếm được cũng muốn hủy diệt cho bằng được.
“Bạch tiên sinh, xin lỗi.” Hạ Nhược Tâm đứng lên, đi tới cửa đem tay đặt ở trên chốt, “Tôi sẽ không đồng ý bất cứ điều kiện gì của ông, Cao Dật cũng sẽ không có khả năng thay thế Bạch Lạc Âm nhận tội, tội của con gái của ông ai cũng không gánh nổi đâu”
“Còn có…” Cô xoay người, không sợ phải nhìn thấy sát khí đằng sau mình.
“Bạch tiên sinh, ông không cần dùng ánh mắt để ép tôi sợ, trước đó vài ngày con gái của ông cũng từng đến nhà tôi, muốn đem tôi cùng con gái cùng nhau ném vào biển lửa, người kia hiện tại vẫn bị nhốt ở nhà lao, mệnh của con gái ông cao quý, chẳng lẽ mệnh của Cao Dật và hai mẹ con tôi đều hạ tiện sao?”
“Ép người bằng lời nói không phải là việc khó, chỉ là tôi không thể làm. Ông hôm nay có thể bởi vì Bạch Lạc Âm mà đưa ra quyết định người bình thường không thể tưởng tượng nổi như thế, thân là người làm mẹ như tôi, cũng vì muốn con gái mình được an toàn, thì việc tôi có thể làm đến ông cũng không thể tưởng tượng nổi đâu. Đừng tưởng người Bạch gia các người có quyền có thế mà làm càn, bất quá tôi cũng phải nhắc nhở ông một chút, Bạch tiên sinh ông cũng nên nên điều tra thân thế của tôi một chút."
Lúc này, Hạ Nhược Tâm quyết dùng quyền thế của Sở gia không phải vì chính mình mà là vì Tiểu Vũ Điểm, cô cùng Sở Luật làm dư luận xôn xao, từ ly hôn đến đối chọi quyền nuôi con gay gắt, tất thảy đều không khó điều tra.
Ông ta muốn tìm ở cô một con đường giải thoát, ông ta tìm nhầm đường rồi.
Lúc này cô lại đem khóa mở ra, nhẹ nhàng kéo cửa.
“Bạch tiên sinh, tôi còn có việc, mong ngài đi trước cho.”
Bạch Thần Phong lần đầu tiên được thử nếm trải cảm giác bị đá ra khỏi cửa, liền có một cảm giác muốn ***, Hạ Nhược Tâm mở cửa, đứng ở cửa, trước sau không đem Bạch Thần Phong để vào mắt.
Cô lại mở miệng: "Bạch tiên sinh, ông làm như vậy có nghĩ đến dì Vệ không? Bạch Lạc Âm là con gái của ông, Cao Dật cũng là con của dì Vệ, dì Vệ cả đời này đều là vì ông mà sống, con gái của ông là con gái ông, nhưng chẳng lẽ con trai của dì lại là con rơi con rớt sao. Bạch tiên sinh, tôi thừa nhận ông chính là một người cha tốt, nhưng là ông vĩnh viễn không phải là một người đàn ông tốt."
Bạch Thần Phong sắc mặt trầm xuống, trầm ngưng đi ra ngoài. Nhưng đột nhiên thân thể ông lại chững lại ở nơi đó, không tiến về phía trước một bước, Hạ Nhược Tâm nheo mắt mím môi, đây có lẽ là ý trời?
Con người có khi không thể làm chuyện xấu được lâu.
Người đứng bên ngoài không ai khác chính là Vệ Lan, lời bọn họ nói vừa rồi chắc hẳn bà đã nghe được, vốn dĩ căn nhà này cách âm không tốt cho nên rất dễ dàng nghe được âm thanh bên trong, hơn nữa giọng nói bọn họ cũng không nhỏ.
Tiểu Vũ Điểm đang ở nhà chơi, bên ngoài tiếng bước chân ngày càng lớn, cô liền biết là ai tới, là Ái Mễ cùng Mỹ Phù phu nhân.
Cô đi ra ngoài, để lại sự riêng tư cho đôi vợ chồng này.
Lúc này cổ họng của Bạch Thần Phong dần dần bị lạc đi, cho dù là tiếng kêu Vệ Lan cũng có cảm giác khô khốc khó nhịn.
Cánh môi Vệ Lan run lên trắng bệch, rồi đột nhiên bà nở nụ cười.
Mà nụ cười kia lại làm cho Bạch Thần Phong có chút sợ hãi, ông không biết vừa rồi Vệ Lan nghe được bao nhiêu, chính ông bây giờ thật sự rất sợ. Ngần ấy năm trời, lần đầu tiên ông nếm trải được cảm giác sợ hãi như thế.
Vệ Lan đi tới phía trước, bà vươn tay, mà Bạch Thần Phong cũng chưa động cũng làm tốt tư thế bị đánh, không có việc gì, chỉ cần bà ấy bình tĩnh lại rồi sau đó ông lại cùng bà ấy giải thích nguyên nhân, liền sẽ không có việc gì, việc của Cao Dật cũng chỉ là tạm thời mà thôi.
Chỉ là, Vệ Lan cũng không phất tay tiến đến cho ông một cái tát, bà chỉ vươn tay theo thói quen đặt ở trước *** giúp ông chỉnh lại cổ áo, hơn hai mươi năm nay, bà vẫn luôn làm như thế. Có lẽ đây là lần cuối…
“Trở về đi, mấy ngày hôm nay ông đều không nghỉ ngơi tốt.” Vẫn là giọng nói ôn nhu như trước, tựa như bà không tức giận việc gì, mặc kệ Bạch Lạc Âm trước giờ đối xử với bà thế nào bà đều sẽ dịu dàng đối xử như thế, Bạch Thần Phong bênh con gái mình, Vệ Lan từ trước tới nay đều như thế, trước sau đều cười.
“Tôi…” Bạch Thần Phong còn không dám nói mình đúng lý hợp tình, ông giống như đã làm sai chuyện gì, lúc này lại như một đứa trẻ, sợ hãi đứng trước người phụ nữ không lạnh cũng không nóng này.
“Chúng ta đi thôi.” Ông nắm tay thành nắm đấm đặt lên miệng, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, định lấy tay ôm bả vai Vệ Lan thì bà lại lùi về sau một bước, tay Bạch Thần Phong vẫn còn đặt ở không trung, khuôn mặt dần trở nên cứng đờ.
Vệ Lan sửa lại đầu tóc hơi rối, lại cười: “Ông về trước đi, tôi còn có việc muốn nói với Nhược Tâm.” Dứt lời, bà đi qua Bạch Thần Phong, góc áo nhẹ phất lên ***ng qua khe cửa, nhưng trước sau không cùng Bạch Thần Phong có bất cứ ***ng chạm.
Hạ Nhược Tâm tự mình ép hai ly nước trái cây đặt lên bàn,
“DÌ Vệ, người đã đến.” Cô ngẩng mặt lên nói.
"Đúng vậy, dì vừa trở về nên lại đây thăm con.” Vệ Lan ngồi xuống, khóe mắt bà lóe lên tia mệt mỏi, vành mắt có thêm một dải quầng thâm nhàn nhạt.
Bên ngoài, Bạch Thần Phong đứng sững, tay chân dường như có chút thừa thãi, chỗ này hình như không chứa chấp ông.
“Dì Vệ, chuyện vừa nãy dì đều nghe được sao?” Hạ Nhược Tâm nâng cái ly lên, đặt lên môi uống, kỳ thật cô muốn biết giữa Vệ Lan và Thẩm Ý Quân tình cảm sâu đậm như thế nào.
Lựa chọn con trai mình hay lựa chọn tâm tư bà gìn giữ trong nhiều năm đây?
“Ừ, nghe được.” Vệ Lan cười, hốc mắt cũng bắt đầu phiếm hồng.
Tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng đủ để biết được lòng người.
Hạ Nhược Tâm uống đến nửa ly nước ép táo, mùi vị chua chua ngọt ngọt, lòng cô bây giờ cũng gống như ly nước táo này, có điều lòng cô chỉ có chua, vị ngọt sớm đã bị cái chua chiếm lấy, có lẽ hôm nay cô mua nhầm táo chưa chín rồi.
“Nhược Tâm, cảm ơn con.” Vệ Lan đột nhiên vươn tay đặt trên vai Nhược Tâm: “Cảm ơn con mạo hiểm giúp Cao Dật, dì không dám tưởng tượng nổi, nếu qua mấy tháng nữa, dì có còn được gặp lại đứa con trai này không?”
Cô khẽ nhắm mắt thật lâu rồi mở ra, lại thấy Vệ Lan còn đang cười, chỉ là nét cười trên mặt ảm đạm đi vài phần.
“Nhược Tâm, dì có chuyện muốn nhờ con một việc.” Vệ Lan đột nhiên mở miệng làm Nhược Tâm không khỏi run lên một chút, bà là muốn vứt bỏ con trai mình, cũng muốn cô đi khuyên nhủ Cao Dật sao?
“Có việc gì dì cứ nói.” Cô dùng tay vuốt nhẹ cái ly, cảm giác Ng'n t vừa đặt lên chiếc ly thực lạnh, một chút rồi một chút, lòng cô cũng bắt đầu nặng thêm.
“Cô nghĩ…” Vệ Lan *** một chút khóe môi khô khốc của mình, xem ra quyết định này rấ khó khăn đối với bà.
“Cô muốn dọn đến đây ở mấy ngày, có được không? Chờ đến khi dì tìm được phòng rồi cô dọn đi.”
Ng'n t Hạ Nhược Tâm buông lỏng, đem ly nước trái cây đặt lên bàn.
Cô đứng lên: "Căn nhà này rất lớn, dì ở phòng nào cũng được, để con giúp gì thu dọn.” Cô đã biết, lựa chọn của Vệ Lan quả thực không làm cô phải thất vọng. Tốt rồi, Cao Dật cùng Cao Hân cuối cùng vẫn còn một người mẹ tốt, không giống như Thẩm Ý Quân.
“Cảm ơn con.” Vệ Lan run rẩy bờ môi, lúc đi bà không mang theo đồ vật gì, bây giờ Bạch gia bà cũng không thể về, tính Bạch Thần Phong bà biết, sợ là cuối cùng ông ta chọn cách cá ૮ɦếƭ lưới rách, muốn đem Bạch Lạc Âm cứu ra, lúc trước bà đã hủy đi hôn sự của con trai, bây giờ sao bà có thể hủy đi nửa đời sau của nó nữa chứ.
Hạ Nhược Tâm đem lầu một thu dọn sạch sẽ, Vệ Lan tùy thời có thể vào ở, kỳ thật cũng không hẳn là dọn dẹp nhiều, bình thường mỗi ngày cô cũng đều sẽ quét dọn một lần, cho nên hiện tại cô chỉ cần thay một bộ ga giường mới liền có thể dùng được.
Cô lại leo lên xe đạp của mình đạp xe đi mua chút đồ ăn, trong nhà có khách nên đồ ăn cũng nhiều thêm một ít, hơn nữa bộ dáng này của Vệ Lan đã lâu không ăn đủ bữa, mới mấy ngày mà đã gầy đi rất nhiều, nếu lại không chịu ăn cơm nữa sợ là thân thể sẽ không chịu đựng được.
Chờ đến lúc cô trở về thì Vệ Lan đã ôm Tiểu Vũ Điểm ngồi xem phim hoạt hình.
“Mẹ. Mẹ đã về.” Tiểu Vũ Điểm vừa thấy cô thì đôi mắt lóe lên sáng ngời, vội vàng nhảy xuống sô pha chạy tới bên hai chân Nhược Tâm, khuôn mặt nhỏ cọ cọ lên đù* cô, tiểu gia hỏa này một năm cũng không cao lên được mấy, nhưng được cái thân hình chắc nịch tròn tròn, chỉ là hơi béo chút thôi.
Hạ Nhược Tâm xoa xoa đầu tóc con gái, sau đó đẩy đôi vai nho nhỏ của bé: “Đi chơi với bà, hôm nay bà không được vui, Tiều Vũ Điểm qua nói chuyện với bà đi.”
“Vâng.” Tiểu Vũ Điểm ngoan ngãn đáp ứng, buông lỏng đôi chân mẹ mình ra, liền chạy tới trước mặt Vệ Lan sau đó ríu rít nói chuyện. Vệ Lan vươn tay nhẹ nhàng bế Tiểu Vũ Điểm lên, rồi bà đột nhiên ngây người ngồi ở đó, trong mắt dần tích tụ đầy nước, bà cố kìm lại, cố không cho nước mắt rơi ra ngoài.
Ba món mặn một món canh, đúng chuẩn đồ ăn Trung Quốc, Hạ Nhược Tâm vẫn luôn thích đồ ăn Trung Quốc, đồ ăn phương Tây trước giờ cô cũng không quá thích, cho nên đồ ăn ở trong nhà đều do chính cô nấu.
“Dì, dì nên ăn nhiều một chút.” Hạ Nhược Tâm gắp cho Vệ Lan một ít đồ ăn: “Tình trạng hiện giờ của Cao Dật cũng không tốt lắm, anh ấy bây giờ rất cần đến dì, nếu thân thể của dì không tốt thì Cao Dật bên kia phải làm thế nào bây giờ?”
“Anh ấy nghiệm MT đã rất sâu, quá trình cai nghiện rất cực khổ, dì, chúng ta còn phải vất vả một thời gian dài nữa.”
Vệ Lan nắm chặt đôi đũa trong tay, sau đó bưng chén mình lên bắt đầu ăn cơm, mà Hạ Nhược Tâm cũng phát hiện trên khóe mắt của bà mọng nước, bữa cơm này cô đem nước mắt nuốt xuống, cũng không biết có phải cùng quá khứ nuốt đi.
Buổi tối, lúc Tiểu Vũ Điểm đã ngủ, Hạ Nhược Tâm mở cửa đi ra thì nhìn thấy Vệ Lan vẫn ngồi ở trên ghế sô pha, TV đang mở nhưng cô biết Vệ Lan cũng không có tâm tình xem, đôi mắt bà có chút trống rỗng vô hồn.
Cô tiến tới phía trước, ngồi xuống nắm chặt tay Vệ Lan.
“Dì, người cứ yên tâm, tất cả rồi sẽ tốt thôi.” Cô ở trong lòng thầm nhủ, tính mạng của cả cô và Tiểu Vũ Điểm đều được Cao Dật cứu, lúc cô bất lực, tuyệt vọng nhất Cao Dật cũng ở bên cô. Như vậy hiện tại, cô liền giúp đỡ mẹ anh, bảo vệ tốt em trai của anh, không phải vì tình yêu hay ân huệ gì, chỉ là bởi vì cô cần phải làm như thế.
"Cảm ơn con." Đáy mắt Vệ Lan rốt cuộc có một chút ánh sáng, đột nhiên bà nhớ tới chuyện của mấy mươi năm trước, khi đó, Cao Dật cũng bằng tuổi Tiểu Vũ Điểm bây giờ, vô lo vô nghĩ nấp trong lòng bà.
Lại một lần nữa bà đem chuyện quá khứ kể lại cho Hạ Nhược Tâm nghe, bắt đầu từ lúc bà tiến vào cửa Bạch gia đến bây giờ.
Bà cùng Bạch Thần Phong đến giờ vẫn không có con, kì thật bà biết nguyên nhân, chẳng qua có những chuyện mình biết nhưng cũng không nhất thiết phải nói ra, giả bộ như không biết mới duy trì được vẻ ngoài hài hòa.
Bạch Thần Phong cưới bà cũng là lúc ông ấy bí mật làm giải phẫu, cho nên, ông không có khả năng cùng bà có con. Ông ấy bảo hộ rất tốt cho Bạch Lạc Âm, ông đề phòng bà nếu có con sẽ ảnh hưởng đến quyền thừa kế của con gái mình, kỳ thật ông ấy từ khi cưới Vệ Lan về đã bắt đầu tính toán hết thảy.
Ông ấy không muốn cùng Vệ Lan sinh con, kỳ thật nói trắng ra là ông ta không nghĩ mình sẽ có thứ tình cảm gì sâu đậm với Vệ Lan, cũng sợ nếu Vệ Lan thật sự sinh con thì đứa nhỏ này cùng Vệ Lan sẽ hợp lực lại tính kế Bạch Lạc Âm.
Cho nên mới nói từ lúc Vệ Lan vào cửa mỗi lúc đều đã được ông tính toán rõ ràng.
Tất cả những chuyện này, ông ấy cho là Vệ Lan không biết nhưng kỳ thật Vệ Lan cái gì cũng đều đoán ra được, bất quá bà cũng làm như không biết, nhiều năm như vậy nhưng bà vẫn đem chuyện này chôn ở trong lòng không nói ra.
Ngay cả đến Cao Dật cũng đoán ra được chuyện này, anh theo mẹ gả tới làm con trai cả, em trai anh thì còn nhỏ, anh vốn lo lắng cha kế đối với mẹ mình không tốt, cũng muốn chăm sóc tốt cho em trai nên anh phải cẩn thận từng chút khi ở trong nhà này, anh phải tìm cho mình một chỗ đứng tốt thì mới trụ được lâu ở đây.
Điểm này Hạ Nhược Tâm thực sự rất hiểu bởi vì cô cũng đã từng giống như Cao Dật, có điều Cao Dật và Cao Hân còn có mẹ, lúc trước vì muốn hai anh em có một gia đình tốt để dựa vào, cho nên Vệ Lan mới gả cho Bạch Thần Phong, cũng là vì hai đứa nhỏ, cho nên dù Bạch Thần Phong có tính kế hết thảy bà cũng không rời đi.
Cao Dật đột nhiên khi không có thêm một đứa em gái nên cũng rất vui vẻ, nhưng anh cũng phải thật cẩn thận đề phòng từng chút, nhưng thấy bề ngoài đứa em gái này cũng rất xinh đẹp đáng yêu, cũng làm cho anh yên tâm phần nào.
Chỉ là người em gái này lại luôn khinh thường Vệ Lan gả tới mang theo hai đứa con, ai rồi cũng có một thời tuổi trẻ nông nỗi, cũng có lúc vô lo vô nghĩ, lúc đó Bạch Lạc Âm giả bộ đối xử tốt với Cao Dật, Cao Dật khi đó cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi, tình cảm của anh đơn giản vì thế mà đặt hết lên người của em gái này, chỉ là không ai có thể biết trước được suy nghĩ của người khác, người em gái này thực ra chỉ là đang ngẫu hứng vui đùa, đến một ngày anh thổ lộ hết thảy tình cảm anh dấu trong lòng, kết quả lại bị thẳng thừng cự tuyệt. Câu chuyện làm cho anh bị một đống người chê cười, mặt mũi của anh từ đó cũng bị mất hết.
Từ đó về sau, anh đối với người em gái này cũng đã không còn nhiều tâm tư nữa.
Đến sau khi anh thi vào đại học y, là một người bác sĩ bình thường đã thấu sự đời, càng hiểu được thì càng thờ ơ, dần đối với người em gái này không nóng cũng không lạnh thì Bạch Lạc Âm cũng bắt đầu để ý đến anh, cô bắt đầu làm mọi cách khiến anh chú ý, phá hủy vô số buổi gặp mặt của anh, cho nên về sau mới có một loại tình huống điên khùng như thế xảy ra.
Về sau nữa thì anh gặp được Hạ Nhược Tâm.
Cuộc sống con người tiếc nuối nhất là vì không chiếm được và cầu không có, Bạch Lạc Âm đã tính kế mọi người, thậm chí cũng đã tính kế với Bạch Thần Phong, mà Bạch Thần Phong lại tính kế với Vệ Lan, rồi hiện tại còn muốn Cao Dật gánh tội thay con gái mình, chỉ là lần này Cao Dật cũng không nghĩ sẽ đi lại con đường đó.
“Dì, dự định của dì thế nào?” Hạ Nhược Tâm hỏi Vệ Lan, cô muốn biết Vệ Lan sẽ dùng cách gì, làm như thế nào để giải quyết chuyện này.
Vệ Lan cười cười, đôi mắt có chút ௱ô** lung: “Dì sẽ ly hôn.” Câu nói rất nhẹ nhàng giống như những lời này bà đã định từ trước, lúc trước bà đã băn khoăn quá nhiều nhưng hiện tại bây giờ bà đã có thể rũ bỏ được tấ cả, đây cũng là lúc bà phải rời đi.
Cả đời này bà đã gặp qua rất nhiều chuyện, hai người con trai của bà đều đã trưởng thành, bà cũng đã hại con trai mình một lần, không có khả năng lại đi hại con trai mình thêm một lần nữa.
Có lẽ cùng Bạch Thần Phong ly hôn chẳng những giải thoát được chính mình mà còn thoát cho hai đứa con trai của mình.
***
Lúc này Bạch Thần Phong thật sự có thể dùng nhiều biểu cảm để hình dung, chung quy lại rất khác với ngày thường, suy nghĩ nhiều làm ông dường như già đi chục tuổi, ông che mặt mình lại, ở lại đây môt ngày ông lại không thể không thừa nhận, ông thật sự đã già rồi.
Mà Vệ Lan đêm qua không trở về, ông cũng là một đêm không ngủ, thẳng đến ngày hôm sau thì có người đến đưa một văn kiện cho ông, ông mở bì văn kiện ra nhìn thấy nội dung bên trong thì thân hình đột nhiên sững lại như bị sét đánh.
Vệ Lan, muốn ly hôn.
Ông cầm tờ giấy thỏa thuận ly hôn trong tay, vô lực ngã trên mặt đất.
Mười ngày sau, Cao Dật được cho phép xuất viện, nhưng mọi chuyện chỉ vừa mới bắt đầu, anh còn một thời gian dài dằng dẵng để bắt đầu quá trình cai nghiện, có khi lần này là lần khảo nghiệm của cả một đời.
Bạch Lạc Âm được mang đến phòng thảm vấn, cô gặp được Cao Dật, ánh mắt lóe lên một chút ánh sáng.
“Dật, anh là tới thăm em sao?” Cô vội vàng tiến đến, nhưng vừa mới đi được một bước liền dừng lại, cô chỉnh lại quần áo trên người, buộc lại đầu tóc có chút rối mù của mình, giương lên một vẻ mặt tươi cười rạng rỡ.
“Dật..” Cô tiến lên, anh là đến mang em đi có đúng không,:“Em không muốn em lại phải ở nơi này, nơi này thật bẩn thỉu, đồ ăn cũng không ăn được. Dật, anh mang em ra hỏi nơi này được không, em muốn về nhà.” Cô lôi kéo tay áo của Cao Dật, khuôn mặt tràn đầy mong đợi là thật sự cô có thể rời khỏi chỗ này.
Cao Dật vươn tay đặt ở trên vai của Bạch Lạc Âm, nhẹ nhàng lau đi bụi đất dính đầy quần áo làm tay anh cũng dính đầy bùn đất bẩn thỉu, có lẽ vốn dĩ, đối với anh Bạch Lạc Âm mới bẩn thỉu và đáng ghê tởm hơn.
“Lạc Âm…” Anh kêu tên Bạch Lạc Âm, mềm mại nhẹ nhàng. Nhưng trong mắt anh lại không có lấy bất cứ loại cảm xúc gì.
“Cái gì?” Bạch Lạc Âm nâng khuôn mặt lên, vẻ mặt ánh lên ý cười.
“Chúng ta ly hôn đi.” Cao Dật thu hồi tay mình, khuôn mặt gầy ốm không có nửa phần tươi cười.
“Không!” Bạch Lạc Âm đột nhiên hét lên, “Em không ly hôn, cho dù có ૮ɦếƭ cũng không, Cao Dật, anh muốn cùng em ly hôn để đến với người phụ nữ kia có đúng hay không, em nói cho anh biết, không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, cho dù có ૮ɦếƭ thì anh cũng đừng nghĩ cùng người phụ nữ kia bên nhau.”
Cô đột nhiên nở nụ cười, hiển nhiên cô đã mất hết lý trí, “Cao Dật, ha ha… Cao Dật, anh không biết sao?”
“Em tiêm thuốc phiện vào người anh đó, ha ha…. Em tiêm thuốc phiện cho anh…” Cô ôm lấy khuôn mặt mình, xé rách quần áo mình: “Về sau anh không thể rời xa em, anh chỉ có thể ngu ngốc đứng bên cạnh em, cả đời cũng chỉ được phép ở bên em, cho dù ૮ɦếƭ cũng sẽ ૮ɦếƭ cùng một chỗ.”
Cánh cửa mở ra, hai cảnh sát đi vào đứng trụ hai bên người Bạch Lạc Âm, gắt gao đem Bạch Lạc Âm còng lại, những lời Bạch Lạc Âm vừa nói đã chứng thực cho tội danh của cô, Cao Dật kéo nhẹ khóe môi sau đó nhanh chóng rời đi, bên tai còn mơ hồ nghe tiếng la hét của Bạch Lạc Âm ở bên kia song cửa sắt.
Có lẽ, người phụ nữ này đã sớm bị điên, thứ cô ta chiếm không được, cầu không được liền muốn phá hủy.
Lại một lần nữa Bạch Thần Phong đối mặt với Cao Dật, một già một gầy ngồi đối diện với nhau.
Chỉ mới qua mấy tháng mà hai người dường như đã thay đổi rất nhiều, thật sự cả hai người cơ hồ đều không thể nhận ra đối phương.
“Cao Dật, thực xin lỗi.” Bạch Thần Phong nợ Cao Dật một lời xin lỗi, ông cũng nợ Vệ Lan một lời xin lỗi.
Khóe môi Cao Dật con lên có chút lạnh nhạt: “Tôi tưởng Bạch Lạc Âm cũng phải xin lỗi ông mới đúng, cô ta làm sai nhưng cuối cùng lại để ông gánh vác.”
Sắc mặt Bạch Thần Phong có chút tái đi, ông biết Cao Dật đang nói đến cái gì.
“Mẹ cậu bên kia…” Ông không biết nên hỏi như thế nào, chuyện này khiến ông rất khó mở miệng.
“Tôi tôn trọng ý kiến của bà.” Đầu Ng'n t Cao Dật nhẹ nhàng chạm vào cái ly bên cạnh, chuyện mà Vệ Lan đã quyết định, anh sẽ không can thiệp vào bất cứ cái gì, rời khỏi Bạch gia có lẽ đối với anh và bà là một quyết định tốt.
“Lạc Âm…” Bạch Thần Phong đem đề tài chuyển sang Bạch Lạc Âm, ông hiện tại không trông cậy vào việc Cao Dật có thể ghánh tội thay Bạch Lạc Âm, hiện tại ông chỉ hi vọng, Cao Dật không khởi tố Bạch Lạc Âm thì vẫn còn cơ hội.
Cao Dật cầm cái ly lên, đặt ở trên bàn nghe cái cạch một tiếng, tim của Bạch Thần Phong cũng vì thế mà run theo.
“Tôi sẽ không khởi tố Bạch Lạc Âm.” Thanh âm Cao Dật cực nhẹ, vẻ mặt cũng rất thản nhiên, anh cũng đang cười nhưng ý cười thì lạnh băng.
Bạch Thần Phong thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng Cao Dật hiển nhiên lại chưa nói xong.
“Bạch thúc, Lạc Âm khả năng tinh thần có chút vấn đề, cô ấy sẽ sớm bị cưỡng chế đưa vào bệnh viên tâm thần.”
Cao Dật vừa nói xong, Bạch Thần Phong liền mở to hai mắt không thể tin được, chính mình vừa nghe được cái gì, cưỡng chế đưa vào viện tâm thần, hơn nữa có bệnh án là bệnh nhân từng vị tâm thần, ông cũng có thể đoán ra được con gái của mình sẽ mang cái mác bệnh tình ấy cả đời, không thể nào rửa sạch được.
Mà Bạch gia bây giờ cũng chỉ còn mỗi mình ông.
Vợ muốn cùng ông ly hôn, con gái bị đưa vào bệnh viên tâm thần, bởi vì có tiền án phạm tội nên bị cưỡng chế giam giữ trong viện, mà con nuôi từ nhỏ đến lớn cũng đã bỏ ông mà đi.
Ông suy sụp vô lực ngã ngồi trên ghế, thất thần.
Mà Cao Dật cũng đã sớm rời đi.
Bên ngoài ánh nắng chiếu lên người anh, làm lộ ra khuôn mặt thon gầy, hai bên xương gò má nhô ra thấy rõ, anh đem tay mình đặt lên mặt, hiện tại anh cùng ma quỷ không khác gì mấy.
“Cộc cộc…” Anh gõ cửa.
Chỉ chốc lát sau, cửa mở, Tiểu Vũ Điểm đem cái đầu nhỏ của mình thò ra, vừa thấy người bên ngoài thì hơi sửng sốt một chút.
“Ba…” Bé cắn cái môi nhỏ của mình Ng'n t nhỏ chỉ chỉ, bé hít một hơi thật sâu rồi lại chú ý quan sát, mặc dù bé thấy ba hơi khác một chút nhưng bé vẫn nhận ra.
“Lại đây, bảo bối, để ba ôm con một cái.” Cao Dật ngồi xổm xuống, hướng Tiểu Vũ Điểm vươn tay ra, đứa trẻ này mặc dù không có huyết thống của anh nhưng nó lại là con của anh, là đứa con anh yêu nhất từ trước đến nay.
“Ba.” Tiểu Vũ Điểm chạy tới ôm cổ Cao Dật.
“Ba có phải không cần Tiểu Vũ Điểm nữa cho nên mới không trở về nhà?” Bé chép chép cái miệng nhỏ, mẹ nói ba đi rất xa để kiếm tiền, rất lâu mới về nhưng bao nhiêu lâu thì mẹ không biết, nhưng mà trong lòng bé kì thật chẳng khác nào ba không cần bé nữa.
“Không có, con xem, không phải ba đã trở lại với con rồi sao.” Cao Dật ôm bé lên từ trên mặt đất lên, đã bao nhiêu lâu rồi anh đã không ôm qua bé, đứa trẻ trong *** thân hình nho nhỏ mềm mại làm anh thực nhớ, không khỏi cảm thấy có chua xót trong lòng.
Anh đứng lên, bé con trong lòng *** dường như béo lên không ít, bất quá vẫn là đứa bé ngoan ngoãn nghe lời như trước kia.
“Tiểu Vũ Điểm, bên ngoài là ai?”
Vệ Lan thấy Tiểu Vũ Điểm mở của nhưng rất lâu cũng chưa thấy vào mới hỏi một câu, sau đó cửa mở, Cao Dật ôm Tiểu Vũ Điểm đi đến.
“Mẹ…” Anh kêu lên một tiếng.
Phịch một tiếng, Vệ Lan làm rơi chiếc chén lên bàn, may quá, còn tốt, chén đủ chắc, không có bị vỡ.
“Tiểu Dật…”
Vệ lan đi qua, vươn đôi tay run rẫy ra nhẹ nhàng vỗ về trên mặt con trai, “Sao lại gầy như thế?”
Đúng lúc Nhược Tâm vừa từ trong bếp ra tới, cô vừa nhìn thấy Cao Dật thì tâm tư rốt cuộc tâm tư cũng nhẹ nhàng buông lỏng xuống, mọi chuyện có phải đều đã kết thúc.
“Nhược Tâm, anh đã trở về.” Cao Dật cười với Hạ Nhược Tâm.
Trở về, tất cả đều thay đổi.
“Đã trở lại liền tốt, chúng ta ăn cơm thôi.” Hạ Nhược Tâm thở ra một hơi, lại vào phòng bếp đem đồ ăn bưng ra.
Ba người hiểu ý đều không đề cập đến chuyện của Bạch gia, bữa cơm này bọn họ ăn rất ngon miệng, cũng rất vui vẻ.
Hạ Nhược Tâm sắp xếp cho Cao Dật một gian phòng ngủ, cách bày trí sắp xếp đều bố trí theo sở thích của anh, đầu giường còn đặt thêm một bình hoa hồng nhàn nhạt mùi hương, cô hi vọng mùi hương này sẽ giúp anh có một đêm ngủ thật ngon giấc.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc