Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 141

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

“Tiểu Dật là con trai tôi, Bạch Lạc Âm là con gái ông, ông yêu con gái ông thì tôi cũng yêu con trai mình, ông muốn Bạch Lạc Âm hạnh phúc thì tôi cũng muốn con mình hạnh phúc. Thật xin lỗi, tôi không thể đáp ứng ông, nó muốn cưới ai tôi cũng sẽ không ngăn cản. Ông nuôi lớn chúng nó nhưng cũng không thể can thiệp vào vận mệnh của chúng nó. Nêu ông nói ba mẹ con tôi nợ ông thì là nợ, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không dùng cả cuộc đời con trai để trả cho Bạch Thần Phong ông, hay trả nợ cho Bạch gia.”
Vệ Lan đứng lên, bà nhẹ nhàng thở ra một hơi. Thật sự buông xuống hết thảy, thật sự cảm thấy nhẹ nhàng. Bà cũng không để ý tới Bạch Thần Phòng thế nào, bà là vợ của ông chứ không phải là nô lệ, bà không phải không có suy nghĩ của mình, chỉ là trước giờ bà không bộc lộ mà thôi.
Chỉ là, hiện tại sẽ không như vậy nữa, bà cũng muốn vui vẻ.
Lần đầu tiên bà phản bác lại lời nói của Bạch Thần Phong, lần đầu tiên bà có chính kiến của mình, lần đầu tiên bà đem Bạch Thần Phong ném ở một bên, cũng lần đầu tiên làm Bạch Thần Phong đỏ bừng mặt già.
Đến lúc này Bạch Thần Phong vẫn cứ không tin được, vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
***
Trên bàn cơm lúc này chỉ có Cao Hân, Cao Dật cùng Vệ Lan. Bạch Thần Phong cùng Bạch Lạc Âm bọn họ tự nhiên không thấy đói. Mà Cao Dật mới trở về cũng không nghĩ mình có khẩu vị tốt, đối mặt với hai cha con mình chán ghét vô cùng tâm tình anh có thể tốt mới lạ. Huống chi còn có Hạ Nhược Tâm cùng Tiểu Vũ Điểm ở đây, anh càng không muốn để các cô chịu tủi thân ở chỗ này.
“Mẹ, lần này mẹ làm thật giỏi, cuối cùng con cũng có thể ăn ngon.” Cao Hân giơ ngón tay cái lên với Vệ Lan. “Mẹ, mẹ biết không? Nguyên nhân con trai của mẹ không mập được chính bởi vì mỗi ngày phải cùng họ ăn cơm, cho nên ăn đều không tiêu hóa.” Tay anh xoa xoa chỗ dạ dày, đây chính là sự thật, mỗi lần ăn cơm không phải đau răng mà chính là đau dạ dày, tâm tình như vậy sao có thể mập được.
Vệ Lan thật sự cũng là lần đầu tiên có cảm giác giống con. Bạch Thần Phong chưa bao giờ che giấu sự ưu ái với Bạch lạc Âm, ngay cả trước mặt bà cũng không nể.
“Nhược Tâm cùng cháu đâu?” Vệ Lan không muốn nói lại những việc này, “Sao lại không thấy mẹ con họ tới?”
“Tiểu Vũ Điểm ngủ rồi, lát nữa họ sẽ đến. À, đến rồi kìa.” Cao Dật cười nói, quả nhiên Hạ Nhược Tâm ôm Tiểu Vũ Điểm đang không ngừng dụi mắt đi tới. Hiện giờ Tiểu Vũ Điểm vẫn mơ mơ màng màng, trước đến giờ bé ngủ đều như vậy, còn chưa tỉnh hẳn, cho nên chân cẳng bé đi có chút lảo đảo khó đi.
“Xin lỗi, để mọi người đợi lâu.” Hạ Nhược Tâm ngại ngùng nói.
“Không sao, anh biết mà.” Cao Dật đứng lên ôm Tiểu Vũ Điểm vào lòng. Tiểu Vũ Điểm vẫn gật gù ở cổ anh, hiển nhiên vẫn chưa rõ mình đang ở nơi nào.
“Ăn cơm thôi, Tiểu Vũ Điểm, không lại gầy bây giờ.” Cao Dật nhéo khuôn mặt nhỏ của Tiểu Vũ Điểm. Cao Hân nhìn quả thật cực kỳ hâm mộ, anh cũng thò tay ra bẹo, thật mềm, rất non, hận không thể được cắn một cái.
“Ba…” Âm thanh ngọt ngào mềm mại làm Vệ Lan không nhịn được mở miệng cười tươi, mà trước giờ bà đều không cười quá nhiều. Thật sự là một đứa bé đáng yêu làm ai cũng thương, dẫu không phải là con đẻ nhưng ai cũng thích, hơn nữa bà cũng thấy được con trai bà thật sự yêu đứa nhỏ này, tất nhiên cũng yêu cô gái kia.
“Ngoan, tỉnh rồi.” Lúc này Cao Dật mới đem Tiểu Vũ Điểm thả lại trên mặt đất. Đôi mắt sáng trong của Tiểu Vũ Điểm không ngừng nhìn xung quanh, cuối cùng ngừng ở trên mặt Vệ Lan. Bé đi đến bên cạnh Hạ Nhược Tâm, trên mặt có chút sợ hãi. Nơi này xa lạ, có người xa lạ khiến trẻ con vẫn có chút nhát gan.
Vệ Lan sờ sờ khuôn mặt mình, bà thật sự làm người khác sợ hãi, khiến một đứa bé bị dọa sợ sao.
“Tiểu Vũ Điểm, đó là mẹ của ba, cũng là mẹ của mẹ Tiểu Vũ Diểm. Con gọi là bà nội, biết không?” Hạ Nhược Tâm ngồi xổm xuống, ngón tay nhẹ vỗ về khuôn mặt của Tiểu Vũ Điểm. Vệ Lan không phải Bạch Thần Phong, bà sẽ không làm tổn thương các cô, cho nên Tiểu Vũ Điểm không nên sợ.
“Đi thôi, tới gọi bà nội đi.” Cô đẩy người Tiểu Vũ Điểm. Tiểu Vũ Điểm lúc đầu do dự một chút, bé nhìn Hạ Nhược Tâm, lại nhìn Cao Dật, cuối cùng bước từng bước về phía trước đi đến.
“Con chào bà nội ạ.” Từng câu từng chữ rất rõ ràng, Tiểu Vũ Điểm ngẩng mặt lên, hơi sợ hãi nhìn Vệ Lan đang cười. Khuôn mặt nhỏ bầu bĩnhgiống như một đóa hoa nhỏ, liền như vậy nở.
“Ngoan, cháu ngoan.” Vệ Lan đem Tiểu Vũ Điểm ôm lên đùi, ngay lập tức thích tiểu gia hỏa đáng yêu ngoan ngoãn này.
Hạ Nhược Tâm mới thở một hơi nhẹ nhõm, cô có thể thấy Vệ Lan thật tình thích Tiểu Vũ Điểm.
“Rồi, Nhược Tâm, ngồi xuống đi, em cũng đói bụng rồi.” Cao Dật nắm chặt tay Hạ Nhược Tâm trấn an cô. Anh biết cô bất an, cô sợ hãi, còn cả nôn nóng, nhưng có anh ở đây, không cần lo lắng.
Hạ Nhược Tâm gật đầu với Cao Dật, còn Tiểu Vũ Điểm vẫn được Vệ Lan ôm. Cao Hân không có phần, làm anh chỉ có thể không ngừng gắp đồ ăn, sau đó đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào đứa bé mẹ mình đang ôm trong lòng.
“Mẹ, mẹ đã ôm cháu lâu như vậy, có thể cho con ôm một cái được không.” Anh cũng mới được ôm một lần, xem đi, anh càng muốn đỏ mắt nhưng anh không thể ςướק của mẹ được, như vậy thì anh không phải là con.
Hạ Nhược Tâm ban đầu có lẽ thật sự có chút bất an, nhưng sau lại chậm rãi thả lỏng tâm tình. Bởi vì Vệ Lan cùng Cao Hân không ngừng gắp đồ ăn cho cô, làm cô thật sự cảm giác được bọn họ đã tiếp nhận cô, cũng là tiếp nhận con gái cô.
Bọn họ trong bàn này, bữa cơm này ăn uống vui vẻ. Cao Hân không ngừng kể về sự tình ở trường anh học, ngôn ngữ của anh rất hài hước khác với Cao Dất luôn trầm ổn. Anh quả thật chính là người được trời sinh để tạo không khí vui vẻ.
Có tiếng bước chân truyền đến, động tác của bọn họ đều chậm một chút, sau đó một tiếng cực lạnh lùng hừ lên:
“Mọi người đây là đang làm gì? Chẳng lẽ muốn ta cùng Lạc Âm ૮ɦếƭ đói sao?” Âm thanh thật lớn, mà trong âm thanh còn có áp lực không được tức giận. Bạch Thần Phong mang theo Bạch Lạc Âm đi đến, sắc mặt ông tối tăm, tâm tình cũng là hậm hực.
Bạch Lạc Âm chỉ hơi rũ con mắt, không thấy rõ thần sắc.
Bạch Thần Phong nheo hai mắt lại nguy hiểm, âm thanh lại lạnh lùng: “Cao Dật, anh đây có ý tứ gì, anh cùng cô gái kia ở cùng nhau, đem vợ của anh đặt ở nơi nào?” Nếu hiện tại trong tay ông có gậy, tin là ông đã đi đến đánh Cao Dật. Cao Dật cũng không có nhìn ông một cái, vẫn gắp đồ ăn cho Hạ Nhược Tâm.
“Tôi đã nói, trước giờ tôi đều không thừa nhận cô ấy là vợ của tôi, nếu ông muốn khiến tôi cưới cô ấy, xin lỗi, tôi làm không được.” Anh không sợ hãi ngẩng đầu nhìn thẳng vào Bạch Thần Phong. Mặt Bạch Thần Phong căng ra, đột ngột một tiếng ‘bang’, mặt Cao Dật lệch về một bên. Hạ Nhược Tâm bụm kín miệng mình, Bạch Thần Phong thế mà đánh Cao Dật.
“Không phải sợ, không có gì.” Lúc này Cao Dật lại nhìn Hạ Nhược Tâm cười, không muốn làm cô lo lắng, dường như đối với anh bàn tay vừa rồi chỉ như gió thổi qua một hồi có chút lãnh, một hồi mưa phùn rơi xuống có chút lạnh*. (Đoạn này chắc có điển tích hay câu thơ gì đó liên quan tới gió mưa, mình không biết tiếng Trung nên không giải thích kỹ hơn được.)
“Ba…” Tiểu Vũ Điểm lập tức rơi nước mắt, bé vội vàng bò khỏi chân Vệ Lan chạy tới bên người Cao Dật, thân mình nho nhỏ đứng trước mặt anh, dùng sức bám vào chân anh kéo lên: “Ba, để Tiểu Vũ Điểm thổi phù phù cho.” Bé dùng sức thổi phù phù vào mặt Cao Dật, Cao Dật xoa đầu bé, sau đó ôm Tiểu Vũ Điểm vào lòng, nép khuôn mặt nhỏ của bé vào *** mình, không muốn bé còn nhỏ tuổi thấy được chuyện như vậy. Chuyện của người lớn không cần liên lụy tới trẻ con.
“Đủ rồi.” Vệ Lan đột nhiên đứng lên chỉ ra cửa: “Cơm của hai người tự khắc lúc nữa sẽ có người mang tới. Tôi nghĩ hai người cũng không muốn gặp chúng tôi, cho nên về sau chúng ta ăn riêng đi.” Vệ Lan trước nay đều không phản ứng gì, nhưng không phản ứng gì không có nghĩa bà sẽ vĩnh viễn không tức giận. Tới một đứa bé ba tuổi còn biết đau lòng, chẳng lẽ với Bạch Thần Phong mà nói, con trai của bà sinh ra để ông ta đánh sao? Lúc trước khi ông cầu bà gả cho ông cũng đã thề thốt, nói là sẽ lấy hai đứa con của bà yêu như con đẻ, hiện tại là ông ta đang yêu con của bà đó sao, lấy bàn tay để yêu, để ép ân tình sao.
“Bà vừa nói gì, Vệ Lan?” Bạch Thần Phong tức giận toàn thân đều đang run rẩy, quả thực không thể tin được mình vừa nghe thấy điều gì. Lần thứ hai, lần thứ hai bà dám nói chuyện với ông như vậy, không phải bà yêu ông sao, không phải sợ ông sao? Khi nào bà học được thái độ của Cao Dật vậy.
“Tôi nói, tùy các người, các người muốn ăn thì tự ăn là được.” Vệ Lan từng câu từng chữ nói. Bà là một người mẹ, trước khi không bảo vệ tốt cho con, hiện tại nhất định bà sẽ bảo vệ con trai của bà. Bà thật sự đã nhẫn đủ rồi, cùng lắm thì chia đôi ngả, ly hôn.
“Được, được. Vệ Lan, bà cũng dám nói chuyện với tôi như vậy. Tôi muốn xem các người có thể vui vẻ bao lâu?” Bạch Thần Phong cười lạnh một tiếng, lạnh lùng nhìn Hạ Nhược Tâm. Đều do người phụ nữ này, nếu không phải cô ta đi đến nhà bọn họ thì Vệ Lan cũng không dám nói chuyện với ông như vậy, càng là không dám không đem người cha nuôi đã nuôi lớn Cao Dật vào mắt.
Biểu tình Bạch Lạc Âm lúc này có chút sửng sốt, cô không rõ, vì sao người phụ nữ luôn mềm yếu này lập tức thay đổi, không phải bà ấy thất bại bởi cô cùng mẹ mình cả đời sao? Mà hiện tại sao bà ấy lại bảo về cô gái kia, còn có đứa cháu dã loại kia.
Lập tức trong lòng cô đột nhiên có chút bất an, cô có Bạch Thần Phong nhưng người phụ nữ kia lại có Vệ Lan, thậm chí còn có Cao Hân, như vậy tình cảnh của cô lúc này không thật tốt?
Không, không thể được, ở cái nhà này là Bạch Thần Phong định đoạt. Vệ Lan chẳng qua cũng chỉ là một người phụ nữ, bà trong nhà này trước nay đều không có địa bị quá lớn. Hạ Nhược Tâm kia nhất định phải bại dưới tay cô.
“Ba, ba đừng tức giận, thân thể là quan trọng. Dì không cố ý, nhất định là có người đã nói gì đó với dì.” Cô không ngừng xoa *** Bạch Thần Phong, cố ý ám chỉ nói. Mà ‘có người’ ngoại trừ Hạ Nhược Tâm thì còn có ai.
Bạch Thần Phong vừa nghe con gái lên tiếng an ủi tức giận lập tức vơi đi không ít. “Chúng ta đi.” Ông đi nhanh rời khỏi nơi này, ông phải đợi Vệ Lan tới cầu xin ông.
Tính bà cũng không phải không có nháo quá, dù sao mỗi lần đều là bà cúi đầu, ai bảo bà yêu ông, cho nên yêu thương Cao Hân, Cao Dật là một phương, vĩnh viễn đều đi trước cúi đầu một phương, mặc kệ bà có sai hay không.
“Thôi, chúng ta ăn cơm.” Vệ Lan lại cầm lấy đũa, tâm tình dường như không có bất cứ ảnh hưởng gì. “Nhược Tâm, con đừng nghĩ nhiều. Nhà của chúng ta xưa nay vẫn luôn như vậy, nhưng con cứ yên tâm, dì thật sự thích con, những người khác không cần phải xen vào, còn có dì ở đây.”
Bà nói, hơi gượng cười với Hạ Nhược Tâm. Ngoài mặt tạo hòa khí cho gia đình, kỳ thật mới là rất nhiều vấn đề. Người ngoài nhìn vào thấy bà thật hạnh phúc, mang theo hai đứa con, lại là một phụ nữ ly hôn, vẫn có một ông chồng có sự nghiệp thành công. Kỳ thật không phải, cuộc sống của bà thật không cảm thấy được một ngày hạnh phúc.
Hạ Nhược Tâm biết Vệ Lan nhẹ nhàng là giả vờ, nhưng đột nhiên cô có chút đồng tình trước mặt người phụ nữ này. Kỳ thật cô yêu cũng thật vất vả đi, nhưng yêu nhiều cũng có ngày hết, chờ đến khi cô thật sự không còn yêu người, đàn ông kia liền không có khả năng xúc phạm tới cô.
Loại cảm giác này cô rất rõ ràng, cũng sẽ tin tưởng.
Cô nhìn Cao Dật cùng Tiểu Vũ Điểm trong lòng. Chỉ là ánh mắt khi Bạch Thần Phong rời đi khiến cô luôn có một cảm giác bất an, không cách nào gạt sự bất an đi được.
Mà cô cứ như vậy mang theo Tiểu Vũ Điểm, ở chỗ này không phải quá hoan nghênh mẹ con cô. Bạch Thần Phong cũng là nói được làm được, ông lại sở hữu kính tế nơi này. Có điều đối với Cao Dật và Cao Hân thì điều này cũng không có ý nghĩa gì.
Cao Hân tự nhiên đã có cách của mình, năm mười lăm tuổi anh ở bên ngoài lăn lộn cùng vài người sớm đầu tư vào một làm phòng làm việc, lúc ấy chỉ là đùa giỡn, hiện giờ cũng coi như thành một cái công ty không nhỏ.
Mà Cao Dật là bác sĩ có tiếng, mấy năm nay anh sống vẫn là do chính mình kiếm được, đương nhiên sẽ không để chính mình ૮ɦếƭ đói.
Bạch Thần Phong thật là quên mất, hiện tại Cao Dật cùng Cao Hân đã sớm không cần ông phải chăm lo mà đã tự có con đường sinh tồn riêng. Những năm họ trưởng thành này cũng đã làm không ít việc cho Bạch gia, cũng có thể nói không còn ai thiếu ai hay lợi dụng lẫn nhau.
Hiện tại tất cả đồ ăn đều là Hạ Nhược Tâm làm, bọn họ ăn cùng nhau có biết bao vui vẻ, cuộc sống cũng không tệ chút nào. Thậm chí, vài người cùng một đứa trẻ quả thật là thập phần nhẹ nhàng thoải mái. Có Tiểu Vũ Điểm Làm bạn, Vệ Lan hiện tại cũng là rộng rãi hơn nhiều. Bà thường xuyên sẽ mang theo Tiểu Vũ Điểm đi gặp bạn bè của bà, Tiểu Vũ Điểm mặc dù còn nhỏ nhưng đặc biệt ngoan, đặc biệt thông minh, miệng cũng ngọt, một câu ông một câu bà cũng sẽ được cho rất nhiều kẹo.
Làm Vệ Lan cảm thấy kinh ngạc chính là tiểu gia hỏa này mị lực thật đúng không nhỏ, đến nỗi Bạch Thân Phong bên kia hiển nhiên gần đây đều không có sắc mặt tốt, ngoại trừ đối với Bạch Lạc Tâm, mọi người đều nghe thấy tiếng ông chỉ trích. (Sant: Đoạn này bản convert hơi khó hiểu, cũng không biết nên edit lại như nào.)
Hiện tại cuộc sống của ông có thể dùng bốn chữ ‘tình cảnh bi thảm’ để hình dung. Ông đứng ở bên ngoài trơ mắt nhìn vài người Vệ Lan ngồi chung nhau ăn cơm, sắc mặt của ông ngày càng trầm, nhưng sắc mặt Vệ Lan ngày càng vui vẻ làm cho ông cảm giác thập phần không cân bằng. Dựa vào cái gì bọn họ có thể cười nhiều như vậy mà ông lại chỉ có thể tức giận.
Hạ Nhược Tâm từ bên trong đi ra, bưng một mâm đồ ăn đặt ở trên bàn. Tức khắc cảm thấy được hương vị cực kỳ thơm ngon, thậm chí làm Bạch Thần Phong không tự chủ được nuốt nước miếng.
“Mẹ đã lâu không được ăn đồ ăn Trung Quốc. Chúng ta tới nơi này đã lâu, lâu tới nỗi đều quên nơi quê nhà như thế nào. Nhược Tâm, cảm ơn con, đã cho mẹ ăn được đồ ăn ngon ngư vậy.” Vệ Lan thiệt tình nói, gần đây thật đúng là thời điểm bà vui sướng nhất đời, đương nhiên là còn do có tiểu gia hỏa này: “Lại đây, bà nội cho con ăn.” Bà cúi đầu, cẩn thận cho Tiểu Vũ Điểm ngồi trong lòng mình. Đúng rồi, chính là không thể để bé bị đói, bởi vì sau này tiểu gia hỏa đi ra ngoài còn phải cho bà là người bà rất nhiều mặt mũi.
“Nếu dì thích thì lúc nào đó trở về ăn.” Hạ Nhược Tâm cười nói. Tuy rằng cách nửa trái đất, nhưng bọn họ có thể tới thì bà cũng có thể trở về là được.
Thật sự là có thể tùy thời điểm trở về, trừ phi không nguyện ý, không muốn trở về cho nên mới tìm lấy cớ bao biện cho mình.
“Đúng vậy.” Đột nhiên Vệ Lan hình như là hiểu rõ, thật sự giống như một người bừng tỉnh trong mộng. Bà sống nơi này hiển nhiên đều không còn năng lực tự vấn, vẫn luôn sống dưới ảnh hưởng của Bạch Thần Phong, bà thật sự đã quên bà còn có thể đi làm rất nhiều việc, ví như về quê hương nhìn xem, không biết hiện tại nó đã thay đổi như thế nào rồi.
“A, vậy cũng tốt, con cũng muốn đi về. Việc học của con cũng nhanh xong, con có thể đi cùng mẹ, thuận tiện nhìn xem có cơ hội để mở thêm một phòng làm việc ở Trung Quốc. Tốt đẹp nhất con cũng phải tìm một phụ nữ tốt như chị dâu, như vậy con cũng không cần ૮ɦếƭ đói.”
Trong miệng Cao Hân không ngừng nhai đồ ăn, vừa nghe mẹ mình có đề nghị này hiển nhiên là đều tán đồng. Mẹ của anh rốt cuộc cũng thông suốt, rốt cuộc cũng vì chính mình mà sống. Mà như vậy, anh là con trai đương nhiêu là cùng mẹ ở bên nhau, nói không chừng còn có được vận may như anh trai, gặp được một phụ nữ tốt như Hạ Nhược Tâm.
Cao Dật trừng mắt một cái: “Hạ Nhược Tâm ở trên đời này chỉ có một.” Thật đáng tiếc, anh đã sớm định rồi, cho nên Cao Hân chỉ có thể đi tìm người khác.
“Thật nhỏ mọn, người nhà mơ ước một chút cũng không được sao?” Cao Hân lại đưa nhiều đồ ăn vào miệng, ăn quan trọng hơn, nếu không lát sẽ không còn gì để ăn.
Bọn họ không biết vừa rồi vẫn luôn có một người đứng ở chỗ này, không lâu trước đây mới vừa rời đi.
Bạch Thần Phong lạnh một khuôn mặt, tự nhốt mình trong phòng, ông cẩn thận mở khóa ngăn kéo, sau đó từ bên trong lấy ra bức ảnh của một người phụ nữ. Ảnh người phụ nữ giống Bạch Lạc Âm tới tám phần, cô chính là mẹ của Bạch Lạc Âm, là người phụ nữ ông yêu cả đời. Người phụ nữ này cũng là cùng Vệ Lan có chút giống, có điều thời gian đã qua lâu rồi, người trẻ đã già rồi, bọn trẻ cũng trưởng thành, chẳng mấy chốc ông cũng phải xa Bạch Lạc Âm.
Chỉ cần những lúc tâm tình ông không tốt liền sẽ lấy bức ảnh này ra xem. Chỉ là lúc này đây ông sai rồi, thật sự sai rồi, xem lại tâm tình của ông không những không tốt hơn, thậm chí còn thêm khó chịu một ít. Ông sắp mất đi vợ con, nhà lớn như vậy về sau liệu có phải chỉ có một mình ông, con gái sẽ đi lấy chồng, con nuôi rốt cuộc cũng không phải con đẻ.
Ông ném ảnh vào trong ngăn kéo, lúc này cũng không cẩn thận như trước. Tuổi tác ông đã lớn, giờ cần con gái, lại cần nhất là một người vợ bên cạnh ông chứ không phải một cái ảnh chụp, xem ảnh sẽ khiến ông cả đời nhớ lại chuyện xưa.
Ông đi tới đi lui có chút sốt ruột, mấy ngày gần đây cuộc đời ông là thảm đạm nhất. Mặc kệ ông tạo áp lực như nào, Vệ Lan cùng bọn họ vẫn cứ sống qua ngày rất nhẹ nhàng. Mỗi ngày ôngđều có thể nghe được tiếng cười của bọn họ làm lòng ông càng thêm không dễ chịu.
Không được, nếu vẫn còn như vậy thì cái nhà này sợ sẽ tan nát.
Hạ Nhược Tâm dỗ con gái ngủ, nhẹ nhàng xoa xoa bả vai mình. Cô quay đầu nhìn xung quanh căn phòng vẫn khiến cô xa lạ, sắc mặt hơi tối một chút, đây là một đất nước xa lạ, một nơi xa lạ.
Cô đi đến cái bàn, cẩn thận lấy ra một cái hộp, mở ra, bên trong là một vòng cổ trân châu. Tổng cộng là hơn một trăm viên trân châu, từng viên trân châu tinh tế. Tay cô vỗ về hộp trân châu, có chút mơ hồ dường như cảnh ngày xưa hiện lên rõ ràng trước mặt. Cô cũng phát hiện, cảm giác mặt mình có chút lạnh lẽo, cô cứ như vậy bất tri bất giác khóc.
Cô vội vàng đóp nắp hộp, đem hộp thả lên, sau đó lau khô nước mắt trên mặt mình. Cái hộp này là Đỗ Tĩnh Đường đưa cô, đến khi cô mở ra mới phát hiện đây thật sự không phải Đỗ Tĩnh Đường đưa mà là Sở Luật, là của anh.
Bên trong còn có một tờ giấy, trên mặt viết một câu: “Anh đã tự mình đứt hạnh phúc của em, hiện tại anh đem mọi thứ có thể làm cho em. Cái này, mong em giữ lại. Coi như là kỉ niệm, được không?”
Chỉ là, có thể còn bắt đầu ra sao?
Cô ngồi bên cạnh con gái, cẩn thận vỗ về khuôn mặt nhỏ của con. Cô không biết hiện giờ mình có vui sướng không, thật sự không biết.
Cửa truyền đến tiếng gõ, cô đứng dậy vội vàng đi tởi mở cửa.
Cô nghĩ là Vệ Lan, mà cô sai rồi, người đứng bên ngoài không phải là Vệ Lan mà là Bạch Thần Phong.
“Sao, nhà của tôi, tôi không thể vào?” Khuôn mặt Bạch Thần Phong vẫn lạnh, ông đối với Hạ Nhược Tâm trước nay đều không có sắc mặt tốt.
“Có thể, mở vào.” Hạ Nhược Tâm vội vàng đứng ở một bên, chỉ là cô lại lo lắng con gái đang ngủ trên sô pha, hy vọng bé không tỉnh lại thì tốt. Mọi điều không trách cứ không tốt đều đổ lên đầu cô đi, không cần phải làm đứa bé vô tội bị tổn thương.
“Cô nói đi, cô muốn bao nhiêu tiền mới có thể rời Cao Dật, đi khỏi nhà tôi?” Bạch Thần Phong cũng không ngồi xuống. Ông đối với Hạ Nhược Tâm cho tới bây giờ cũng chỉ có sự khinh thường. “Nói đi, cô muốn nhiều ít tôi đều có thể cho cô. Nếu cô cho rằng cô gả cho Cao Dật sẽ có được mọi thứ của Bạch gia thì cô sai rồi. Dẫu cô có gả cho Cao Dật, tài sản Bạch gia ta cũng không có khả năng cho nó, càng không phải sẽ là của cô, Bạch gia sẽ chỉ là Lạc Âm, chỉ khi Cao Dật cưới con gái tôi nó mới có được mọi thứ của Bạch gia, nếu nó không cưới thì cái nó có được cũng chỉ có thể là cái bác sĩ.”
“Nếu cô thật sự yêu nó thì không nên ảnh hưởng tới tiền đồ của nó, nó không thích hợp làm một bác sĩ, nó là người thừa kế Bạch gia chúng ta. Từ nhỏ đều đã được dạy như vậy, nêu cô cùng nó ở bên nhau thì chỉ hại nó, khiến nó mất đi mọi thứ. Hạ tiểu thư, mong rằng cô biết rõ chính mình đang làm cái gì?”
Bạch Thần Phong nói một hơi rất dài. Lúc còn trẻ, ông trên thương trường cũng là một nhân vật cực kỳ lợi hại, thậm chí tới hiện tại mọi thứ của Bạch gia đều ở trong tay ông, ông một ngày không buông tay thì mọi thứ nơi này đều do ông định đoạt.
Hạ Nhược Tâm hơi nhấp bờ môi của mình, lại là tiền, cô muốn tiền của Bạch gia bọn họ làm cái gì, cô đã nói bao nhiêu lần cô muốn không phải những cái đó.
Cô ngẩng mặt lên, thanh âm rất nhẹ, lại cũng không tự ti, không kiêu ngạo.
“Bạch tiên sinh, Cao Dật đã từng cứu con gái tôi, kỳ thật cũng đã cứu tôi. Tôi không biết anh ấy muốn cái gì, tôi chỉ biết tôi sẽ không bởi vì bất cứ nguyên nhân gì mà rời khỏi anh ấy, đây là điều tôi đồng ý với anh ấy. Những việc theo như lời của ngài…”
“Nếu thật là Cao Dật muốn, như vậy ba năm trước anh ấy sẽ rời đi sao? Ngài không có nghĩ có phải anh ấy có muốn mọi thứ của Bạch gia, mà không phải cái khác?” Hạ Nhược Tâm càng nói càng lạnh, tuy rằng cô không phải thông minh nhưng cũng không có nghĩa cô là người ngu ngốc. Ông ta nói, có lẽ đối với người khác mà nói, sẽ chạm vào nỗi đau, sẽ bị chọc tức, cũng sẽ làm người khác lo lắng sợ hãi, thậm chí còn thật sự tự trách.
Đến nỗi có mất hết mọi thứ hay không, bọn họ kỳ thật cũng biết rõ, vấn đề giữa Cao Dật và Bạch Lạc Âm không phải do cô, cũng không phải vì sự xuất hiện của cô, mà bởi vì lòng Cao Dật không ở trên người Bạch Lạc Âm, cũng là vì không có người thích hôn nhân bị ép buộc.
Bạch Thần Phong bị cô nói khuôn mặt lập tức đen, cô thật sự đã nói đúng phần quan trọng nhất, nếu Cao Dật thật sự để ý tới nơi này thì lúc đó nó sẽ rời đi sao, lại còn rời đi tới ba năm. Đứa con nuôi kia, tuy rằng ông không thực quan tâm, nhưng như thế nào ông lại không rõ, cái loại tình tình thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành.
“Cô…”
“Ông nói xong chưa?” Bạch Thần Phong còn nghĩ nên nói gì, nhưng lại bị một âm thanh còn lạnh hơn của ông chặn lại.
Cao Dật đứng ở cửa, sau đó mở cửa, cũng không biết rốt cuộc anh nghe được nhiều hay ít, khả năng những gì anh muốn nghe đều nghe được, không muốn nghe cũng đã nghe xong.
“Thái độ của anh đây là gì? Tuy rằng tôi không phải cha đẻ anh, nhưng rốt cuộc tôi đã nuôi lớn anh.” Bạch Thần Phong vừa thấy Cao Dật, sắc mặt lập tức càng thêm khó coi. Chỉ cần nghĩ toàn bộ những gì mình nói vừa rồi đều bị anh nghe ông liền cảm thấy mặt mình giống như vừa bị một cái tát.
“Ông muốn tôi có thái độ gì?” Cao Dật đi đến đứng bên cạnh người Hạ Nhược Tâm, sau đó duỗi tay ôm vòng lấy bả vai Hạ Nhược Tâm, mà khi đối mặt với Bạch Thần Phong cũng không thấy có bao nhiêu cảm tình tồn tại.
“Ông nuôi tôi, tôi thừa nhận. Nhưng mấy năm nay tôi đã vì ông mà làm việc, mẹ tôi cũng vì ông làm, cuộc sống của chúng tôi, năm tháng thanh xuân của mẹ tôi đã sớm trả lại cho ông. Còn tài sản của ông, ông muốn cho ai thì cho, tôi trước nay đều không nghĩ tới tài sản của ông, càng không nghĩ tới tôi sẽ bán mình cho Bạch Lạc Âm. Ông thật sự cho rằng tôi sẽ vì tài sản của ông mà trở thành quà tặng cho một người phụ nữ sao?”
Thanh âm của Bạch Thần Phong giống như bị P0'p nghẹn, cũng không biết làm thế nào để phát ra âm thanh. Ông cũng không có ý kia, ông chỉ muốn cho con gái mình một cuộc sống tốt, chẳng lẽ như vậy là sai rồi?
“Tôi biết ý tứ của ông.” Cao Dật biết Bạch Thần Phong muốn nói gì. “Không cần phải nói nữa, hiện tại ông có thể đi rồi, Bạch tiên sinh.” Từ Bạch tiên sinh của anh tràn ngập vô số ý châm chọc, “Con gái tôi ngủ rồi, mời ngài đi được không?”
“Cao Dật, có phải anh điên rồi không, đứa bé kia căn bản không phải con anh?” Bạch Thần Phong quả thật không thể tin được mình vừa nghe thấy cái gì, nó thật sự nghĩ đứa bé kia là con nó sao?
“Đúng vậy.” Cao Dật thừa nhận. “Tiểu Vũ Điểm về sau chính là con gái tôi, tôi sẽ đem bé trở thành còn đẻ của mình mà không phải quân cờ, cũng không phải tính toán.”
Âm thanh của anh đột nhiên biến lãnh, mà thân thể Bạch Thần Phong không ngừng run rẩy. Ông đi ra ngoài, không muốn thừa nhận Cao Dật thật sự nói ra điều mà đáy lòng ông không muốn thừa nhận sự thật.
Cửa bị đóng lại, tay Cao Dật đặt trên vai Hạ Nhược Tâm cũng không buông ra.
“Nhược Tâm, không phải là lần đầu tiên ông ta tới tìm em phải không?” Anh đột nhiên cúi đầu nghiêm túc nhìn mặt Hạ Nhược Tâm, khoảng cách bọn họ rất gần, gần tới mức làm Hạ Nhược Tâm rõ ràng cảm giác được hơi thở của anh.
Mỗi một hô hấp của anh da mặt cô đều có thể cảm nhận được.
Hạ Nhược Tâm theo bản năng quay mặt đi, nhưng khi chạm phải ánh mắt Cao Dật lại ngừng động tác của mình lại.
“Nhược Tâm, em còn chưa trả lời anh, có phải không phải là lần đầu tiên?” Âm thanh của anh cực trầm, dường như vẫn có một loại áp lực ở bên trong.
Môi Hạ Nhược Tâm hơi giật giật, sau đó gật đầu một chút, xác nhận không phải lần đầu tiên.
“Vì sao em lại không nói cho anh, vì sao không cho anh biết?” Tay của anh đặt trên vai cô di chuyển xuống eo, sau đó dùng sức ép cô vào thân thể anh. Trước nay anh đều dịu dàng, nhưng lần này dường như biết thành người khác, lãnh đạm, còn có chút tức giận.
“Em chỉ không muốn khiến anh thêm phiền phức.” Hạ Nhược Tâm hơi giật mình, có chút cảm thấy không thích hợp.
“Trước giờ anh đều không coi em là phiền phức.” Trong mắt Cao Dật nhanh chóng hiện lên một sự mất mát, cô không phải phiền phức của anh, trước nay đều không phải. Anh vẫn muốn cho cô điều tốt nhất, bởi vì cô đã chịu quá nhiều khổ, nhưng vì sao cô vẫn cứ như vậy không tin anh?
“Nhược Tâm, anh đã từng nói anh yêu em phải không?” Anh đột nhiên ghì sát cô lại một ít, hai người đều có thể thấy được trong mắt nhau, anh phức tạp, còn cô không biết là gì.
“Cao…” Lời cô còn chưa có nói xong liền cảm thấy đôi mắt phía trước như được phóng đại, sau đó đôi môi mình bị hung hăng hôn lấy. Trong khoảng thời gian ngắn cô còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm giác giữa môi truyền đến đau đớn, kèm theo có mùi vị của máu.
Đôi mắt cô hơi trống rỗng, cũng không có phản ứng giãy giụa. Lần đầu tiên Cao Dật *** đối với cô như vậy, lần đầu tiên anh chỉ muốn ςướק lấy một thứ gì đó.
“Nhược Tâm, em yêu anh không?” Cao Dật rời khỏi môi cô, dùng ngón tay lau nhẹ vết máu trên môi của cô: “Nhược Tâm, nếu anh thật sự yêu em, yêu mọi thứ của em, cả quá khứ của em, em có yêu anh không?”
Cái vuốt nhẹ nhàng trên môi cô làm mặt Hạ Nhược Tâm rốt cục có một ít thần thái, mà cô cũng bỏ lỡ trong mắt Cao Dật lóe qua một chút thống khổ.
“Anh xin lỗi, là anh không tốt.” Cao Dật nhẹ nhàng vỗ về mặt cô, tóc của cô, còn cả môi cô hơi sưng đỏ. Mà trên mặt anh cũng có một ít hơi hơi đau đớn: “Nhược Tâm, anh không muốn em lại chịu khổ, em chỉ muốn em thật tốt, nếu còn để em chịu tủi thân, cảm giác không thoải mái thì anh làm những việc này đâu còn ý nghĩa gì?”
“Anh ra ngoài trước.” Anh xoa xoa nhẹ mặt cô, dường như đều có chút muốn thoát đi.
Ha hả, cô không yêu anh…
“Cao Dật, không phải, không phải. Em không có cảm giác không thoải mái…” Hạ Nhược Tâm vội kéo tay Cao Dật, không phải như vậy, thật sự không phải như vậy.
“Được, anh biết rồi. Anh có một số chuyện phải làm, chuyện vừa rồi là anh quá kích động.” Cao Dật kéo tay cô, sau đó bước đi ra ngoài.
Hạ Nhược Tâm ngã ngồi xuống sô pha, lại thật sự không cách nào trả lời được vấn đề của anh, cô yêu anh không? Yêu không? Cô cảm kích anh, báo đáp anh, nguyện ý vì anh mà làm mọi thứ, thậm chí có thể gả cho anh, bởi vì anh thật sự đối với cô rất tốt, khiến cô không có cách nào cự tuyệt anh.
Nhưng cuối cùng cô yêu hay không yêu anh, cô lại không có cách nào trả lời.
Mà cô cũng không rõ, cô không muốn anh có thêm phiền phức cũng là sai lầm sao?
Bên ngoài, Cao Dật đóng cửa lại nhưng anh cũng không rời đi. Anh dựa thân thể vào tường, bàn tay ôm lấy đầu mình.
“Nhược Tâm, em không phát hiện sao, từ lúc đi em không còn vui vẻ.”
“Nếu em không thoải mái thì nói cho anh, anh đâu có muốn mọi chuyện tiếp tục như này đâu.”
“Anh muốn không phải là em cảm kích anh, cũng không cần em cảm động, càng không cần em phải báo ân. Anh chỉ muốn cảm tình của em, chỉ tình yêu của em.” Anh hít thật mạnh một hơi, mà bầu trời ngoài cửa cũng một màu xám xịt.
Dường như, trời như vậy sẽ rất nhanh có một trận mưa.
Anh đứng lên hướng ra phía ngoài đi đến, không biết có một người vẫn luôn nhìn anh. Chờ anh đi khỏi rồi người kia mới lộ ra chính thân ảnh mình, trên mặt cô có một loại mê luyến, còn có một loại ghen ghét, càng có một loại thề nhất định phải quyết tâm, có chút nổi điên, có chút Biến th', cũng là có chút vặn vẹo.
“Dật, anh là của em, anh tuyệt đối là của em, không có khả năng sẽ là người khác.”
“E không cho phép, em tuyệt đối sẽ không cho phép.”
Cô xoay người, chạy rất nhanh. Biết là sẽ mất nhưng cô không cách nào có thể tiếp nhận kết quả, nếu cứ để như vậy cô thật sự có lẽ sẽ mất anh. Nếu Bạch gia không có anh thì mấy năm nay cô đã tìm ai khác rồi, kia không đơn giản là thời gian, không phải đơn thuần là chờ đợi.
Đó là thanh xuân của cô, tình yêu của cô, mong chờ của cô, còn có tương lai của cô.
Cô đẩy cửa, bên trong Bạch Thần Phong đang ngồi nơi đó, trong tay ông vẫn cầm một ảnh chụp. Đôi mắt Bạch Lạc Âm lóe một chút, ông lại nhớ tới mẹ của cô. Cô thật sự hâm mộ mẹ, có một người đàn ông yêu bà như vậy.
“Ba…” Cô đến gần, khi thấy được ảnh trong tay ông thì sắc mặt cô biến đổi một chút. Bức ảnh kia không phải là mẹ cô, mà là một ảnh gia đình. Một người phụ nữ đứng cạnh một đứa trẻ, trong lòng *** bà đang ôm một đứa trẻ khác, thật là một gia đình hạnh phúc, nhưng lại không có đàn ông, bởi vì người đàn ông kia lúc này đang ôm con gái mình, không muốn xuất hiện bên trong bức ảnh.
Tất nhiên đứa bé gái kia chính là cô, Bạch Lạc Âm.
Vì điều gì mà ông hiện tại không nhớ về mẹ cô, mà về ba người một nhà Vệ Lan, chẳng lẽ ông đã không còn yêu mẹ cô sao?
“Ba…” Cô lại gọi một tiếng, Bạch Thần Phong đem bức ảnh trong tay thả xuống, sắc mặt của ông có chút không tự nhiên, đặc biệt là khi nhìn thấy Bạch Lạc Âm. Ông đem ảnh chụp phản cất đi, cũng không rõ vì sao mình lại thất thần như thế khi xem ảnh này.
“Lạc Âm, ngồi đi, ba muốn nói với con một chút.” Âm thanh Bạch Thần Phong nhẹ nhàng, vẫn giống như trước kia, cũng không có cảm giác chật vật gì. Bạch Lạc Âm nghe lời ngồi một bên.
Bạch Thần Phong nhìn đứa con gái duy nhất của mình. Từ nhỏ ông đã rất yêu thương cô, thậm chí đều bỏ qua mọi thứ. Rốt cuộc ông cũng chỉ có một cô con gái, chỉ là ông cũng không có quên, ông còn có hai đứa con nuôi. Hai đứa này cũng là ông nuôi lớn, nếu nói không có tình cảm thì thật là giả.
Nghĩ đến đây ông đột nhiên có chút kinh hãi, không thể không nói, lời Cao Dật dường như đã đâm vào nơi nào đó trong đáy lòng ông, khiến lòng ông tự nhiên co rút lại, mang đến một cảm giác đau đớn xa lạ.
Bạch Lạc Âm hơi hơi có chút đứng ngồi không yên, không phải ba nói có chuyện muốn cùng cô nói sao? Sao lại chỉ như vậy nhìn cô? Cũng không biết vì sao trong lòng cô cảm thấy bất an, có lẽ bởi vì trong mắt ông cô phát hiện như có lời xin lỗi.
“Lạc Âm, con từ bỏ Cao Dật được không? Ba sẽ tìm cho con một người tốt hơn, chúng ta không cần nó, kỳ thật nó cũng không tốt như vậy phải không?” Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng ông lựa chọn từ bỏ, bởi vì ông thật sự không muốn con gái đem lòng yêu một người đàn ông rồi cả đời lại bỏ qua chính mình.
Sắc mặt Bạch Lạc Âm lập tức xám xanh, thậm chí cả lòng bàn chân đều lạnh như bát nước. Cô vội vàng lắc đầu: “Ba, ba đang nói đùa sao? Con đợi anh ấy nhiều năm như vậy, không phải ba nói sẽ gả Cao Dật cho con sao? Sẽ làm con thành vợ của Dật? Vì sao ba lại thay đổi chủ ý?”
Cô hơi chấn kinh, cũng là kinh hãi, thật không thể tin được, người ba luôn yêu thương cô lại nói ra lời như vậy. Cô không muốn thua, trước nay cô đều không nghĩ mình sẽ thua, cô cho rằng mặc kệ hiện giờ bên người Cao Dật có người phụ nữ khác, nhưng sau này anh nhất định sẽ cưới cô mà không phải người khác. Bởi vì cô là Bạch Lạc Âm, là bởi trước kia Cao Dật yêu Bạch Lạc Âm a.
Bạch Thần Phong nhẹ nhàng thở dài một hơi, duỗi tay đặt lên đầu Bạch Lạc Âm. Tuy rằng Cao Dật không phải con đẻ của ông nhưng cũng không có nghĩa ông không hiểu anh, tính tình Cao Dật rất cố chấp, chuyện anh đã quyết sao có thể dễ dàng thay đổi.
Cho nên, để tránh bị tổn thương thì kỳ thật từ bỏ là tốt nhất.
“Lạc Âm, không có tình cảm thì con muốn làm gì được, ba chỉ không muốn con chịu tủi thân.” Ông nói lời thấm thía, ông là người từng trải, biết rất rõ ràng loại hôn nhân này cuối cùng sẽ là cái gì, không phải cưới nhau là xong việc.
Bạch Lạc Âm không ngừng lắc đầu: “Ba, con không sợ tủi thân, một chút cũng không sợ. Con sợ chính là mất đi anh ấy, sợ chính là mấy năm chờ đợi, càng sợ nếu con từ bỏ anh ấy thì cũng không có gì là vui sướng. Con không cần người khác, ai cũng không cần.”
Cô không cần, thật sự không cần. Cô không muốn mất đi Cao Dật, càng không muốn thua người phụ nữ kia.
Bạch Thần Phong nhẹ nhàng vỗ về đầu tóc Bạch Lạc Âm. Điều muốn nói ông đã nói rất rõ ràng, ông thương Bạch Lạc Âm, thật sự thương, cho nên về sau ông sẽ không lại lấy hạnh phúc của con ra nói giỡn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc