Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 14

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

Đây vốn là tính cách của cô.
Ngòi Pu't vừa chuyển, nét Pu't vẽ ta một hình dáng, Pu't trong tay chuyển động cực nhanh, chẳng bao lâu sau, một khuôn mặt tuấn tú đã xuất hiện trên nền giấy, vài đường cong thô, hợp lại thành khuôn mặt người đàn ông cực kỳ cá tính, môi mỏng, đôi mắt thon dài, trong đôi mắt ấy lúc nào cũng có quang mang, lại thêm vài nét Pu't, trên trang giấy đã xuất hiện khuôn mặt tám phần giống với anh.
Cô lật vài tờ, kỳ thật mỗi tờ đều là anh, mỗi tờ đều có ạn.
Tức giận, tàn nhẫn, lãnh khốc, hiện tại lại thêm một vẻ bình tĩnh.
Chỉ là, chưa từng có mỉm cười, thậm chí là hữu hảo.
Cô ôm xấp tranh vào ***, dính sát vào vị trí trái tim, ánh nắng từ cửa sổ xuyên thấu qua, dừng lại trên người cô, mang theo một ít hơi lạnh.
Ngừng chiến, nếu có thể nhiều thêm mấy ngày thì tốt biết mấy.
Tay cô lơ đãng xoa mu bàn tay, lặp đi lặp lại, tình yêu của cô, có thể nào cũng sẽ biến mất đi như linh hồn không vậy?
Cuối cùng vẫn mất đi.
Trong phòng còn hương vị của anh, có nhàn nhạt mùi TL, cô cúi đầu, không khỏi, khóe môi hơi cong lên, nụ cười nho nhỏ thoả mãn, lại khiến người ta cảm thấy đau lòng.
Mà Sở Luật nói được quả nhiên làm được, một giờ sau, thật sự có người đưa tới một kiện quần áo,
Hạ Nhược Tâm ngồi ở mép giường, thất thần nhìn hộp quần áo, quần áo thật sự rất đẹp, nhưng lại không thích hợp với cô, mà trên tường, đồng hồ điểm tới 7 giờ 35, anh nói anh sẽ về sớm.
Cô cắn môi, cầm lấy quần áo, cởi chiếc áo bông trên người, thay vào một bộ đồ mới.
Nhìn mình trong gương, chỉ nghĩ muốn giấu bản thân đi, chưa bao giờ cô mặc kiểu quần áo lộ liễu như vậy. Dứoi làn váy như ẩn như hiện, mơ hồ nhìn thấy đùi trắng thon dài, lộ ra cả cảnh xuân.
Còn sau lưng, toàn bộ cơ hồ đều lộ ra làm cô cảm thấy vô cùng thẹn thùng xấu hổ, anh thật sự muốn để cô mặc chiếc váy này đi dự tiệc sao?
Cô xoã tóc, mái tóc dài như thác nước che đậy đi phần nào cảnh lộ liễu. Xoay người, vừa đúng 8 giờ. Mà ngoài cửa cũng truyền vào tiếng bước chân quen thuộc,.
Người đàn ông mở cửa ra, nhìn cô chăm chú, đôi mắt như hiện lên cái gì, cô nhìn không thấu, chỉ có anh biết, đó không phải là kinh diễm.
“Đi thôi,” anh nói, như suy tư, nhìn cặp đùi ẩn hiện dưới làn váy.
“Sở Luật, em……” Hạ Nhược Tâm ôm ***, trước giờ cô luôn mặc quần áo bảo thủ, giờ lại như này.
“Có gì à?” Sở Luật cúi đầu nhìn đồng hồ, "Không còn nhiều thời gian đâu
Tuy anh không có biểu hiện nôn nóng, nhưng lại mang theo mệnh lệnh khiến người ta không thể phản kháng, thời gian của anh là quý giá, cho nên tốt nhất đừng để anh chờ quá lâu.
“Cũng, không có chuyện gì.” Hạ Nhược Tâm mấp máy môi, cuối cùng không nói ra nữa. Đi sau Sở Luật, cô ủ rột rầu rĩ, kỳ thật, cô muốn nói, cô không mặc đồ như này ra ngoài có được không? Bởi vì, đồ như vậy, khiến cô có cảm giác mình chỉ là vũ nữ.
Nhưng chắc chắn anh sẽ không đồng ý rồi.
"Trang phục đẹp lắm,” cô còn đang miên man suy nghĩ, Sở Luật đột nhiên quay đầu, không biết là thật tình hay là giả ý, nhìn cô từ trên xuống dưới, quả nhiên, đủ kinh diễm, lễ phục này cực kỳ tôn dáng, nói trắng ra là, nhìn qua giống như cái gì cũng không mặc, có thể dễ dàng nhìn ra bộ *** đẫy đà, đôi chân thon dài thẳng tắp, mơ hồ, còn có cặp ௱ôЛƓ tròn căng mẩy khiến người khác phải mơ màng.
“Thật vậy à?” Mắt Hạ Nhược Tâm sáng lên, thật là như vậy sao? Rất xinh đẹp à?
Sở Luật lúc không nói gì, chỉ chuyên tâm lái xe, một trận gió từ bên ngoài thổi tới, Hạ Nhược Tâm khoanh tay ôm chặt lấy mình, sao lại lạnh như vậy?
Xe dừng lại, Sở Luật xuống xe, dáng người to lớn khiến người ta cảm thấy áp lực, ở bên ngoài, anh luôn có dáng vẻ như thế.
Đương lúc Hạ Nhược Tâm đi ra, gió lạnh bên ngoài làm cô rùng mình,
người đi qua nhịn không được quay sang nhìn cô, trong mắt có chút kinh diễm, nhưng nhiều hơn lại là khinh thường, thậm chí còn có một loại cảm giác muốn chiếm hữu làm cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Vào thôi,” Sở Luật cong tay lên, trên khuôn mặt cũng không có quá nhiều biểu tình, Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng gật đầu, chỉ trộm nhìn anh, cô không biết, có phải anh cố ý bảo cô mặc như vậy hay không.
Khi bọn đi vào, ánh đèn đồng thời rọi tới, hoàn hảo dừng lại trền người cả hai, giống như đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, người đàn ông lạnh lùng trầm ổn, khoé miệng cong cong, đôi mắt lạnh lùng, tuy không cười nhưng cũng hấp dẫn ánh mắt của cả hội trường.
Mà người phụ nữ bên cạnh anh, chưa xét đến khuôn mặt, chỉ riêng bộ lễ phục kia cũng đủ chấn động, cho dù là cô gái táo bạo cỡ nào cũng không dám mặc lễ phục như thế đi dự tiệc, bộ đồ này rất kén dáng người, đương nhiên, tuy rằng dáng người của cô rất được, nhưng lại lộ quá nhiều, khiến cho người ta có cảm giác không đứng đắn, trên khuôn mặt trắng trẻo của cô mang theo chút ngượng ngùng không biết phải làm sao, hàng mi dài rung rung. Rõ ràng là gợi cảm, nhưng người ta lại cảm thấy thanh thuần.
Mà Sở Luật có một câu, thật sự không lừa cô, cô mặc chiếc váy này trông rất đẹp, nhưng quá đẹp, sẽ khiến đám đàn ông bộc phát thú tính mà thôi.
“Luật, cô gái này là?” Một cô gái mặc váy dài đi tới, cô ta cười, khuôn mặt xinh đẹp, váy quây và khăn choàng khiến khuôn *** như ẩn như hiện, quả đúng là vưu vật.
“Vợ tôi, Hạ Nhược Tâm,” Sở Luật từ một bên cầm lấy chén R*ợ*u, thuận miệng giới thiệu, một câu "vợ của tôi" nhẹ nhàng bâng quơ đến thế.
“A, hoá ra là Sở phu nhân!” Cái chữ "a" kia kéo cực dài, môi cong lên, Hạ Nhược Tâm cắn môi, không biết trả lời thế nào.
Anh và cô ta, có quan hệ gì?
“Xin chào, Sở phu nhân, tên tôi là Yvette, là…… bạn của Luật.” Cô ta cười quyến rũ, trả lời cũng là lời nói có ẩn ý, có thể gọi Sở Luật như thế thì không đơn giản chỉ là bạn của anh.
“Xin chào……” Hạ Nhược Tâm quay đầu ngưng thần nhìn cô ta, mà Yvette chỉ nhìn lại cô và nở nụ cười đầy ẩn ý.
“Luật, em có việc muốn nói với anh, chúng ta có thể nói chuyện riêng không?” Yvette vuốt lại mái tơc quăn màu đỏ R*ợ*u, tự nhiên mà vô cùng thu hút, một cô gái nhiệt tình và gợi cảm, đôi môi cô ta đỏ và căng mọng như mật ngọt, làm người ta nhịn không được muốn hôn lên đó.
Sở Luật buông chén R*ợ*u R*ợ*u, thả tay Hạ Nhược Tâm ra.
“Tôi đi một chốc, chờ nhé” anh nâng mi, tuyệt tình xoay người, cứ như vậy mang theo Yvette cùng nhau rời đi. Mà Hạ Nhược Tâm ngơ ngác nhìn họ, trong nháy mắt kia, cảm giác như mình là người bị vứt bỏ, trái tim quặn thắt.
Cô quay đầu lại, run rẩy cầm lấy ly R*ợ*u, sau đó uống một ngụm, muốn tăng thêm dũng khí, tay siết chặt ly, cảm giác như mọi người đều đang nhìn minh
Cô chẳnh quen biết ai, những người này, ánh mắt của họ đều không thân thiện, cũng không hòa khí.
“Sở phu nhân, đã lâu không gặp,” một giọng nói xa lạ vang lên bên tai, Hạ Nhược Tâm ngẩng đầu, nhìn người đàn ông không biết đã đứng trước mặt mình từ bao giờ, cái gì mà đã lâu không gặp, phải là chưa bao giờ gặp mới đúng.
“Xin hỏi, anh là?” Trong mắt là mê man mơ hồ, nhu hòa hồn nhiên và vô tội, đúng rồi, chính là đôi mắt như vậy, mắt người đàn ông sáng lên, lấy từ trên khay xuống một ly R*ợ*u, quơ quơ, trước mắt mới có chút than chì tích, liếc mắt một cái liền biết không phải chuyện tốt.
“Sở phu nhân quên mất rồi sao? Ở hôn lễ của cô và Sở tiên sinh, chúng ta gặp nhau rồi, hơn nữa, chuyện xảy ra lúc đó tôi không thể nào quên, như vậy, ha hả…… Ký ức hãy còn như mới hôm qua.”
Tầm mắt anh ta dừng lại trên đôi chân như ẩn như hiện, cái nhìn trắng trợn không thèm che giấu làm Hạ Nhược Tâm cảm thấy không được thoải mái.
Mà anh ta nhắc lại chuyện kia, ký ức đáng xấu hổ cô không bao giờ quên, cô nhớ, một ngày ấy cô té ngã, có bao nhiêu người nhìn thấy chân cô, cô có cảm giác như mình hoàn toàn trần trụi, bị tất cả mọi người cười nhạo.
“Sở phu nhân, đây là danh thiếp của tôi, nếu cô có việc, có thể tới tìm tôi,” người kia đưa cho cô một tấm danh thiếp, cũng không biết cố ý hay là vô tình, còn chạm vào *** cô một cái.
Hạ Nhược Tâm vội vàng lui ra phía sau một bước, tay buông lỏng, tấm danh thiếp rơi xuống đất, mà cô cũng không nhặt lên, từ chối thẳng thừng.
“Xin lỗi, tôi nghĩ tôi không có việc gì cần tìm đến anh,” cô xoay người, không muốn tiếp tục nói chuyện với người này nữa.
Mà người kia chỉ khoanh tay trước ***, thưởng thức đường cong như ẩn như hiện của cô, thả ly rựou lại khay, châm chọc, “A…… đã mặc thành như vậy, còn muốn làm bộ thanh cao? Cô muốn bao nhiêu tiền, tôi cho, Sở Luật phu nhân ở trên giường không biết dâm đãng cỡ nào, thật đúng là làm người ta chờ mong, ông đây từng ngủ với nhiều gái đẹp rồi, nhưng con đàn bà của Sở Luật, đây vẫn là lần đầu tiên.”
Giọng anh ta không lớn, nhưng người nghe được lại không ít, mà những người khác cũng chỉ trào phúng cười, Hạ Nhược Tâm cảm thấy không chỗ dung thân, muốn đào một cái lỗ để chui xuống, có lẽ cứ như vậy ngã ૮ɦếƭ cũng được.
Cô siết chặt tay, đi nhanh ra ngoài, không còn những tiếng ồn ào, cực kỳ an tĩnh, chỉ đến khi gió đêm thổi tới, cô mới cảm thấy lạnh.
Lạnh đến tận xương tuỷ, lạnh đến đau đớn.
Cô ôm cánh tay, không muốn ngốc ở nơi đó, buổi tiệc như này quả nhiên không phải nơi cô có thể tham gia.
Đây là hoa viên, bên trong có một bể bơi, mơ hồ, cô nghe được tiếng người nói chuyện, mà giọng của người đàn ông, quen thuộc đến mức làm tim cô đập mạnh.
Cô đến gần, lặng lẽ tránh một bên.
“Luật, sao lâu rồi không tới tìm người ta?” Người kia ôm vòng lấy cổ anh, vặn eo ưỡn ***, vũ mị đa tình.
“Nếu cảm thấy hư không thì cô có thể ra ngoài tim đàn ông, đừng mang bệnh về là được,” Sở Luật bỏ tay trong túi quần, giọng điệu lạnh lùng chẳng chừa cho ai mặt mũi.
“Luật, anh đúng là kẻ vô tình, anh nỡ để em leo lên giường người khác à? Anh không ghen à?” Cô ta cười khẽ một tiếng, dán *** lên *** anh, thậm chí, còn không ngừng xoa nắm vuốt ve cơ *** của anh. Trước kia có Hạ Dĩ Hiên, trong mắt anh chỉ có cô ta, hiện tại Hạ Dĩ Hiên đã không còn nữa, cho nên, cô mới có tiếp cận anh, mà sao không đến một tháng, anh lại không tới tìm.
Anh như vậy, làm cô ta cảm thấy vô cùng bất an.
“Luật, anh quên chúng ta trên giường kết hợp chặt chẽ thế nào rồi sao?” Yvette hôn môi anh, mà Sở Luật chỉ cười, không cự tuyệt, không hùa theo.
Yvette rờ tay xuống dưới.
Hạ Nhược Tâm vội vàng che miệng, không thể tin được những gì mình thấy, cô vừa mới bị người ta vũ nhục không còn lấy nửa phần tôn nghiêm, mà chồng cô lại ở đây ôm hôn con đàn bà khác.
A!! Quả nhiên anh vẫn tàn nhẫn với cô như thế, tình cảm của anh có thể cho bất luận kẻ nào, nhưng chỉ riêng cô là không.
Cô kéo chặt quần áo trên người, đi ra ngoài, vô hồn.
Hạ Nhược Tâm bỏ đi, không nhìn thấy, Sở Luật kéo tay Yvette ra, cảnh cáo, “Yvette, một vừa hai phải thôi,” đôi mắt anh chẳng có ***, mặc kệ Yvette khiêu khích thế nào, anh không nghĩ, cũng không muốn.
Yvette chỉ cười, “Anh nên đi xem vợ của anh đi, anh vẫn luôn thất thần, cho dù lúc chúng ta hôn, anh cũng đang nghĩ đến cô ta đúng không?”
“Nếu anh lo lắng như vậy, vì sao còn để cô ấy mặc thế kia, anh hào phóng quá đấy, để cho người khác nhìn thấy hết của vợ mình, hay là, anh cố ý……”
Cô còn chưa nói xong, Sở Luật đã hất tay cô ra.
“Yvette, cô là một người thông minh, chắc hẳn cô cũng biết cái gì gọi là hoạ từ miệng mà ra” Sở Luật nhìn chằm chằm cô ta, nếu người phụ nữ này thật sự không biết sống ૮ɦếƭ, như vậy, anh cũng không ngại để cô ta nếm thử hậu quả khi đắc tội Sở Luật anh.
“A, em nói giỡn, sao anh lại coi như thật, anh yên tâm, anh không muốn em nói, em tuyệt đối không phun ra một chữ.” Yvette bỗng nhiên thay đổi sắc mặt.
Sở Luật bỏ đi, Yvette nắm lấy bên cổ tay từng bị anh siết chặt, còn có cảm giác đau đớn, người đàn ông này, quá đáng sợ, cũng quá lãnh khốc, nhưng càng như thế, càng làm người ta, muốn ngừng mà không được.
“Sở Luật, có lẽ anh cũng không biết, trong hận có khi cũng có yêu, sẽ có một ngày anh giãy giụa, khi ảnh tổn thương và làm tổn thương, có khả năng anh sẽ yêu cô ta”
Cô nhìn bóng lưng Sở Luật, lẩm bẩm tự nói, âm thanh bay cực xa, không ai có thể nghe được, vuốt lại mái tóc dài, cô đi vào hội trường, đúng vậy, cô là một người thông minh, cho nên, cô biết, cô không có khả năng có được Sở Luật, bọn họ chỉ là bạn giường.
Cho nên, cô không có khả năng chờ anh quay đầu lại, mà anh, cũng sẽ không quay đầu.
Nếu không, anh đã không phải là Sở Luật.
Sở Luật cũng bước vào hội trường, theo bản năng chỉ tìm người bị anh bỏ lại kia, mắt ạn quét như radar, lại không tìm thấy cô.
Anh đến gần, mắt trầm xuống.
Đi đâu rồi?
Anh vừa đi được vài bước, bên tai lại truyền đến tiếng nói, vừa lúc làm anh nghe được có người nhắc đến tên mình.
“Anh không sợ cô ta nói chuyện này cho Sở Luật à? Lại nói thế nào, amh vừa rồi đùa giỡn vợ Sở Luật đấy.” Một người cười chế nhạo, cũng không biết là giễu cợt hay là cố ý.
“Sợ cái gì, toàn thế giới đều nhìn thấy đôi chân cô ta, mặc thành như vậy, rõ ràng chính là tới câu dẫn đàn ông.”
“Nhưng anh bị từ chối rồi,” một người khác vui sướng khi người gặp họa.
“Anh cũng có ý như vậy à, muốn nếm thử xem con đàn bà của Sở Luật có hương vị gì? Bởi vì chúng ta đều ghen ghét, Sở Luật kia dựa vào cái gì ςướק đi bao nhiêu lợi lộc của chúng ta. Mà ngừoi phụ nữ của hắn, lại làm hắn mất mặt, như vậy không phải rất vui sao?”
Đám người cười ồ lên, như thể tát vào mặt Sở Luật.
“Phải không? Các người thật sự cho là như vậy à, nếu tôi không ςướק sạch, như vậy không phải thật xin lỗi sự mong đợi của mấy người?” Mộ lt giọng nói lạnh lùng vang lên, sau đó là Sở Luật tiến vào. Các người còn muốn đè vợ của tôi, a, như vậy, tôi sẽ để vợ các người nằm lên giường thằng đàn ông khác.
Amh trước nay lạnh lùng tàn khốc, hai người kia sợ trắng mặt, đừng tưởng rằng Sở Luật chỉ nói chơi, nói dọa người, Sở Luật thật sự làm tới. Đây là chuyện ai cũng biết.
“Vợ tôi đâu?” Giọng nói của anh đã khôi phục lại sự bình tĩnh, bất quá, trên người lại truyền đến áp lực, vẫn làm người khác cảm thấy run rẩy.
Một người chỉ tay sang bên kia, đúng là phía Sở Luật vừa đi vào.
Sở Luật vội vàng bỏ đi, anh lấy ra di động, nhấn một dãy số.
Hạ Nhược Tâm chỉ có anh mới có thể hận, cũng chỉ có anh mới có thể nhục nhã, muốn động tới cô, vậy phải ૮ɦếƭ.
Mà hiện tại anh đã quên mất, có lẽ vốn dĩ là anh muốn, chỉ là, lúc thực sự hoá ra, có khi, anh cũng không cách nào khống chế được cảm xúc của mình.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc