Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 139

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

Khi đã đi xa Tiểu Vũ Điểm mơi thu tay lại, yên tĩnh ghé vào *** Cao Dật chơi Pu'p bê của mình. Nhiều người đi ngang qua đều tự nhiên liếc về bé một cái, nhìn bố mẹ của bé là sẽ biết, thảo nào có một đứa con xinh đẹp như vậy, hóa ra di truyền thật sự rất quan trọng.
“Nhược Tâm.” Một tiếng gọi dường như xa lạ khiến Hạ Nhược Tâm dừng chân. Cô quay đầu lại liền thấy được điều mà trong đời cô không còn muốn thấy. Là mẹ của cô, nếu như cô có thể thật sự gọi là mẹ, chính là người sinh ra cô.
“Nhược Tâm, mọi người thật sự phải đi sao? Không thể suy xét sao?” Thẩm Ý Quân vội vàng tới, còn có Hạ Minh Chính, cùng với Hạ Dĩ Hiên không chút tình nguyện. Hạ Dĩ Hiên không kiên nhẫn nhìn xung quanh, nhiều người như vậy thật là chán ghét. Mà cô thật sự không rõ vì sao Hạ Nhược Tâm đi cô lại phải tới nơi này. Hạ Nhược Tâm cùng cô có quan hệ sao, cũng giống như không có quan hệ đi.
Cô liếc Cao Dật một cái, trong lòng thật sự rất ghen ghét. Người chị này của cô thật đúng là tốt số, lại có thể tìm được một người đàn ông đẹp trai như vậy. Tuy rằng hoàn cảnh giống nhau nhưng có người lại không tồi, đương nhiên còn có con gái của chị ấy, quả thực khiến cô ghen ghét răng nghiến lại phát đau.
Cô xoay hai mắt một chút nhìn tới đứa bé. Đúng vậy, đây chính là con của Hạ Nhược Tâm, cũng chính là con của Sở Luật. Nếu đứa nhỏ này đúng theo lời cô nói, có phải với Sở Luật ở đó liệu cô có một cơ hội tốt để tiếp cận anh. Tuy rằng đứa bé này dù một chút cô cũng không thích, nhưng nếu có thể thì cô cũng muốn lợi dụng, cô trước nay đều là người chỉ quan tâm tới lợi cho bản thân, cơ hội tốt như vậy mà không nắm lấy hóa ra cô là kẻ ngốc.
Nghĩ tới đây lập tức mắt cô lập tức biến thành cười, khoảng cách trước kia lập tức trở thành thân thiết vô cùng.
“Đúng vậy, chị. Chị có thể không đi nước Anh mà, Hạ gia còn có phòng của chị, chị có thể ở cùng…” Chỉ có điều cô suy nghĩ nửa ngày đều không nhớ đứa đứa bé kia tên là gì, cái gì điểm nhỏ, mưa nhỏ, vẫn là mương nước nhỏ. Sao lại có cái tên kỳ lạ như vậy, không có chút hoa mỹ nào hết.
“A, chị với con gái có thể ở lại nhà Hạ gia. Chúng ta một nhà có thể ở bên nhau, không phải sẽ rất vui vẻ sao?”
Cô nói, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm Tiểu Vũ Điểm trong lòng Cao Dật, cách này tốt, thật sự tốt.
Cô nghĩ như vậy, trong mắt không khỏi lộ ra rõ ràng ý đồ, ý đồ đối với Tiểu Vũ Điểm. Tiểu Vũ Điểm ngẩng đầu, mẫn cảm không thích ánh mắt của Hạ Dĩ Hiên, bé áp mặt mình vào lòng *** Cao Dật, không muốn nhìn gương mặt của Hạ Dĩ Hiên khiến bé sợ hãi kia.
Thẩm Ý Quân ngẩn người, thật sự có một số việc bà biết rõ, bà sẽ không cố gắng để con gái thừa nhận mình.
“Con, thật sự phải đi sao?” Bà hỏi có chút khó khăn.
Hạ Nhược Tâm lần đầu tiên mới để ý tới người mà cô gọi là mẹ, mẹ của cô. Từ khi nào mà Thẩm Ý Quân đã già rồi, bởi vì khóe mắt của bạ đã hiện rõ nếp nhăn, không giống Thẩm Ý Quân trước đây, giống như gần đây mới biến thành như vậy.
Những gì muốn nói cũng đã nói, những gì muốn làm cũng đã làm.
Có những việc không cách nào quay đầu lại, như giữa Hạ Nhược Tâm cùng Thẩm Ý Quân.
Có những việc cũng không cách nào có thể bồi thường, Sở Luật là thế, Thẩm Ý Quân cũng là thế.
“Máy bay sắp đi rồi, chúng ta đi thôi.” Hạ Nhược Tâm xoay người, mà chỉ có Cao Dật mới thấy được trong mắt cô lúc này có chút nước mắt mờ mịt, lại không muốn cho người khác nhìn thấy.
“Chúng ta đi thôi.” Anh đưa tay nắm lấy tay Hạ Nhược Tâm. Ừ, mọi thứ đều đã qua, đều đã vứt bỏ, đều đã từ bỏ, đối với cô mà nói chưa chắc đã không phải là chuyện tốt.
Thẩm Ý Quân thấy Hạ Nhược Tâm từng bước rời đi, đã bắt đầu đi xa, bắt đầu biến mất. Đột nhiên bà dùng sức, không để ý bất cứ điều gì, chạy nhanh về phía trước. Bà không muốn mất con gái, bà biết sai rồi, thật sự biết sai rồi, đừng rời khỏi bà, bà có một người con gái mà thôi.
Nhưng bà bị an ninh ở sân bay ngăn cản, bà chỉ có thể trơ mắt nhìn Hạ Nhược Tâm từng bước đi xa, có lẽ thật sự ra khỏi thế giới của bà, có lẽ bà sẽ chẳng thể có lúc nào tìm được con gái mình, còn có cháu ngoại của mình.
“Thôi, Ý Quân. Nhược Tâm cũng không phải đứa trẻ cứng đầu, chỉ là hiện tại chưa nghĩ thông suốt, chỉ cần nghĩ thông suốt rồi con sẽ về tìm bà.” Chỉ có điều, Hạ Minh Chính nói ra như vậy nhưng bản thân ông cũng không có bất cứ chút nào tự tin.
Nếu đổi lại ông là Hạ Nhược Tâm ông sẽ thế nào? Ông thật sự không trả lời được.
“Ông biết, con sẽ không.” Thẩm Ý Quân thất thần nói.
Hạ Dĩ Hiên thấy bọn họ vì Hạ Nhược Tâm mà xem nhẹ cô liền cảm thấy mất thể diện.
“Không phải mẹ vẫn luôn không muốn chị ấy mà muốn con sao? Hiện tại không phải con ở đây sao? Mẹ còn thương tâm làm cái quỷ gì?” Mắt Hạ Dĩ Hiên đảo một chút, luôn cảm giác thế giới của mình thay đổi. Trước kia mọi người đều quan tâm tới cô, ba, mẹ, còn có anh Luật, sao hiện tại trong lòng bọn họ chỉ có một hạ Nhược Tâm, bọn họ đã sớm đem Hạ Dĩ Hiên cô quên không còn một mảnh có phải không.
“Sớm biết vậy con đã không trở về, cho mọi người hận chị ta cả đời. Con…”
Cô còn chưa nói xong trên mặt bị một cái tát thật mình. Tiếng ‘bốp’ kia thật sự kêu rất to, thậm chí khiến Hạ Dĩ Hiên trong nháy mắt đều ૮ɦếƭ lặng. Cô không dám tin tưởng che lại mặt của mình, Thẩm Ý Quân đánh cô, bà thế mà dám đánh cô. Trước nay ba cô đều chưa đánh cô lần nào, thế mà bà già này lại dám đánh cô, còn ở trước mắt bao nhiêu người ở sân bay.
“Bà dựa vào cái gì mà đánh tôi. Bà cho rằng bà là ai, bà thật cho rằng bà là mẹ của tôi sao? Bà nghe cho rõ, trước nay tôi đều không coi bà là mẹ tôi, bởi vì bà chỉ là dì ghẻ, là ba tìm cho tôi một người bảo mẫu. Mẹ tôi đã ૮ɦếƭ sớm.”
Thẩm Ý Quân cười bi thương. Đúng vậy, đây là đứa trẻ bà thương từ nhỏ đến lớn, thậm chí còn dùng con gái mình đổi lấy, thế mà trước nay đều không chân chính coi bà là mẹ. Bà không đáng giá, thật sự không đáng giá.
Bờ môi của bà khẽ nhếch lên cười đau đớn, còn có chút lạnh lẽo.
“Tôi vì sao không thể đánh cô, cô nói xem sao lại không thể?” Thẩm Ý Quân từng bước đi tới gần khiến Hạ Dĩ Hiên đột nhiên có chút chột dạ.
“Cô nói, tôi vì cái gì? Đúng, tôi không phải mẹ của cô, tôi không sinh ra cô, nhưng cô đã giả ૮ɦếƭ, cô ích kỷ làm hại con gái tôi có bao nhiêu khổ sở cô biết không? Tôi đánh cô, mà tôi cũng dùng đôi tay này đánh con gái tôi bao nhiêu lần.”
“Hạ Dĩ Hiên, tôi thật sự không biết, cô còn có phải là con người không. Trong lòng cô không có một chút áy náy sao? Tôi thật sự yêu thương sai người rồi. Minh Chính…” Bà quay đầu nhìn Hạ Minh Chính nói: “Kỳ thật có một chuyện Nhược Tâm nói rất đúng. Khi đó tôi dùng mọi cách lấy lòng ông, bởi vì tôi sợ khổ, sợ nghèo, tôi sợ ông rời đi, sợ ông không thích tôi. Cho nên tôi dùng chính con gái mình làm quân cờ, để ông thích tôi, để ông cảm thấy áy náy với tôi. Thật sự tôi đã làm nhiều điều có lỗi với con gái tôi.”
“Xin lỗi, chúng ta không thể sống ở bên nhau nữa, bởi vì tôi là một tội nhân, là một tội nhân, không có ý do gì lại sống tốt như vậy, cũng không muốn sống cùng người khiến tôi thất vọng tột độ kia ở Hạ gia.”
“Ý Quân…” Hạ Minh Chính kinh ngạc, bà ấy muốn làm gì, có phải bà muốn rời ông đi. Không được, thật sự là không được, bọn họ là vợ chồng, mà ông thật sự đã sớm coi bà là vợ, cũng sớm đã quen có bà sống cùng, ông không thể để bà rời đi, không thể rời đi. Kỳ thật nếu là ích kỷ thì ông cũng vậy.
Ông vội vàng đuổi theo để mặc Hạ Dĩ Hiên một mình ngây ngốc đứng tại sân bay đối diện với bao người chỉ chỉ trỏ trỏ.
Hạ Dĩ Hiên tức giận hừ một tiếng, dẫm chân thật mạnh rồi rời đi, lúc này sắc mặt cô rất khó coi. Cô lấy điện thoại di động từ trong túi, muốn tìm người khác tố khổ. Nhưng rồi cô phát hiện không lâu trước đây cô đã đá văng Cheryl, người đàn ông vô dụng này trước kia còn cảm thấy có chút tác dụng, nhưng hiện giờ nếu so sánh với Sở Luật quả thật không đúng chút nào.
Còn có, sao bọn họ có thể mặc kệ cô, cô mới là người họ Hạ chân chính. Hơn nữa ba cô thấy người đàn bà kia tát vào mặt cô mà ông cũng không hề ngăn cản một chút, có lẽ ông già rồi, một ông già si ngốc quên mất cô là con gái duy nhất của ông rồi sao.
Cô không phục, không phục. Nhất định cô sẽ đoạt lại những gì trước đây cô có. Địa vị của cô ở Hạ gia, còn có anh Luật, hết thảy những thứ đó vốn dĩ là của cô, không có khả năng thuộc về Hạ Nhược Tâm.
Đồ của cô, đồ của Hạ gia như thế nào lại dành cho người khác.
Cô đột nhiên nở nụ cười, nhưng lại không ngừng làm người khác cảm giác được âm lãnh.
“Hạ Nhược Tâm, tôi sẽ không để chị lấy đi những gì thuộc về tôi. Chị vốn dĩ đã dư thừa, chị nên ở lại nước Anh mà sống cho tốt đi, vĩnh viễn đừng quay trở lại.”
Trên máy bay, Hạ Nhược Tâm bỗng nhiên thấy bồn chồn, có cảm giác không tốt.
“Đừng sợ, chúng ta sẽ mau rời đi thôi.” Một bàn tay to lớn ấm áp nắm chặt tay cô, lòng bàn tay khô ráo cực dễ trấn an tinh thần. Hạ Nhược Tâm gật đầu một cái, đúng vậy, không cần sợ, có anh rồi. Chỉ là không biết về cái gì trong lòng cô vẫn thấy bất an, càng lúc càng lớn giống như ở giữa trời cao không nơi nương tựa.
Cô quay mặt qua liền thấy Tiểu Vũ Điểm bên cạnh mình đã ôm Pu'p bê ngủ. Cao Dật *** của mình ra đắp lên người Tiểu Vũ Điểm, mùi quen thuộc từ áo của anh khiến Tiểu Vũ Điểm ngủ càng thêm ngon giấc một ít.
Cô nắm chặt tay Cao Dật, giữa sự ௱ô** lung cảm thấy được sự ấm áp từ tay anh truyền đến giúp cô tìm được một chút an bình.
“Dậy thôi, Nhược Tâm.” Trên mặt truyền đến một cảm giác ấm áp nhề nhẹ, Hạ Nhược Tâm vội vàng mở hai mắt, mơ hồ nhìn thấy Cao Dật đang cười. Anh nhẹ nhàng nhéo mặt cô một chút: “Đừng ngủ nữa, chúng ta đến rồi, xuống máy bay thôi.” Anh nói, bế Tiểu Vũ Điểm vẫn còn đang ngủ lên. Hai mẹ con các cô đôi khi thật sự cực giống nhau, hai người có thể thi nhau xem ai ngủ lâu, từ lúc máy bay cất cách dường như đều chưa tỉnh.
Như vậy cũng tốt, bọn họ chỉ cần mở mắt là đã đến nơi cần đến.
Nước Anh, đã lâu anh không trở lại, mặc kệ thế nào thì đây cũng là gia đình anh. Tuy rằng cũng khiến anh không thích, cũng không muốn ở đây nhưng anh vẫn hy vọng đến đây được bọn họ chúc phúc, cũng mong bọn họ có thể tiếp nhận Nhược Tâm và Tiểu Vũ Điểm.
“Chúng ta đi thôi.” Anh ôm chặt Tiểu Vũ Điểm đi phía sau Hạ Nhược tâm. Khi hai chân Hạ Nhược Tâm chạm mặt đất có một chút cảm giác đầu nặng chân nhẹ. Cũng may trước khi bay Cao Dật đã cho cô uống thuốc chống say, bằng không có lẽ cô hiện tại đã rất khó chịu, đúng thật cô bị say máy bay.
“Em không sao chứ?” Cao Dật lo lắng hỏi, cô không quen ngồi máy bay, nhìn từ sắc mặt cô là có thể thấy.
Hạ Nhược Tâm lắc đầu: “Em không sao, nghỉ ngơi một chút là tốt thôi.” Âm thanh cô vô lực, cô thật sự cần nghỉ ngơi một lúc.
“Một lát sẽ tốt thôi, chúng ta sẽ nhanh về nhà.” Anh ngẩng đầu tìm kiếm, lúc này có một chàng trai trẻ tuổi cầm theo một chiếc xe đẩy hành lý, thi thoảng nhìn đông nhìn tây dường như cũng đang tìm kiếm ai đó.
Vừa lúc Cao Dật nhìn thấy.
Tiểu tử này, một chút cũng không thay đổi, chỉ là hình như đã cao hơn nhiều.
“Tiểu Hân…” Anh cười gọi một tiếng, chàng trai nghe thấy tên mình vội vàng xoay người đã thấy ngay mặt Cao Dật. Khuôn mặt kinh ngạc, liền sau đó chuyển biến thành vui mừng như điên, nhanh chóng chạy tới Cao Dật.
“Anh, anh thật sự đã trở về. Em mong anh muốn ૮ɦếƭ, còn tưởng mình nằm mơ, hóa ra thật sự là anh.” Anh vốn chạy tới định ôm Cao Dật, nhưng lại thấy Cao Dật đang ôm một đứa bé trong lòng khiến anh hơi ngạc nhiên.
“Anh, đây là sao?” Anh chỉ bé gái trong lòng Cao Dật. Trời, không cần phải nói, ông anh của anh lăn lộn bên ngoài mấy năm liền thò ra một đứa con đây mà.
“Con gái của anh.” Cao Dật kiêu ngạo nói, tuy rằng Tiểu Vũ Điểm không phải con đẻ của anh nhưng anh đã sớm coi bé như con đẻ rồi.
“Con gái?” Chàng trai mở to hai mắt. Người này có khuôn mặt cực giống Cao Dật, nhưng dáng vẻ cũng chỉ khoảng hai mươi, hiển nhiên là em trai Cao Dật gì đó.
“Vậy đây là chị?” Anh chỉ Hạ Nhược Tâm đang đứng sau Cao Dật hỏi. Hạ Nhược Tâm hơi hơi xấu hổ, nhưng cô có một cảm giác rất tốt với chàng trai này, có lẽ do anh có khuôn mặt gần giống Cao Dật đi.
“Vợ của anh, bọn anh về đây chính là chuẩn bị kết hôn.” Anh ôm chặt Tiểu Vũ Điểm một chút, không che dấu lý do lớn nhất để trở về.
“Đúng rồi, mọi người có khỏe không?” Anh hỏi, tuy rằng nghe không hiểu gì, nhưng có vẻ lại không được nhiệt tình như vừa rồi với em trai, có chút bình tĩnh, cũng có chút lạnh nhạt.
Vốn một đứa con gái đã không tiêu hóa được rồi, sau đó lại thêm một cô vợ, lại còn chưa kết hôn, lần này ૮ɦếƭ chắc. Đầu óc Cao Hân còn đang ௱ô** lung, có điều cũng vẫn còn nghe được ông anh của anh đang hỏi cái gì.
“A, anh yên tâm, mọi người vẫn khỏe, chỉ là có chút nhớ anh. Lúc trước anh nói đi là đi ngay, bác sĩ đâu có dễ làm, đem cục diện rối rắm quăng cho em cùng mẹ. Khi đó em mới mười sáu tuổi, anh quả thực ngược đãi trẻ con.”
“Còn có, anh trai, đừng gọi em là Tiểu Hân, luôn khiến người có cảm giác cần phải nâng niu, em đã nói bao lần rồi, gọi em là Cao Hân, đừng gọi là Tiểu Hân.” Đều do mẹ anh không tốt, từ lúc anh sinh ra đã cho anh một cái tên nữ tính như vậy. Từ nhỏ tới giờ, mỗi lần có người thấy tên vẫn nghĩ anh là con gái.
“Chị dâu…” Anh gọi vậy chắc không sai chứ, anh đem tay đặt lên đầu, cười lộ ra một hàm răng trắng: “Chị khỏe không, chị dâu. Em là Cao Hân, là em trai của anh, là em ruột. Năm nay mười chín tuổi, còn đang học đại học, cũng sắp tốt nghiệp. Em muốn trở thành một nhà thám hiểm.” Có điều xem ra đây chỉ là giấc mộng, bởi vì mẹ anh không cho, anh trai anh cũng không cho, cho nên chỉ có thể là ước mộng, không thể thực hiện.
Hạ Nhược Tâm ngượng ngùng cười cười, rốt cục vẫn chưa quen danh xưng vợ chồng với Cao Dật, câu “chị dâu” kia khiến cô có chút chột dạ.
“Anh trai, chúng ta về đi. Mọi người nếu biết anh về chắc chắn sẽ rất vui vẻ.” Anh cố ý nhìn thoáng qua đứa bé trong lòng Cao Dật. Kỳ thật anh có thể đoán được đứa bé này không phải con của anh trai mình, bởi anh trai anh mới đi khoảng ba năm, không có chuyện có một đứa con lớn như vậy. Nhưng cũng không sao, chỉ cần anh trai thích, anh và mẹ đều sẽ ủng hộ.
Nhưng còn, anh nắm chặt tay mình, còn hai người kia làm sao bây giờ, hẳn không dễ nói chuyện.
“Nhược Tâm, chúng ta đi thôi.” Cao Dật kéo tay Hạ Nhược tâm, biết cô hiện tại nhất định sẽ căng thẳng bèn nói nhiều một chút để cô được thoải mái.
“Đây là em trai anh. Lúc anh rời đi nó vẫn còn như này.” Anh đưa tay lên ngang bả vai mình. “Hiện tại đã cao bằng anh rồi.” Anh nói làm Cao Hân lập tức vênh mặt, xem đi, đây là thời gian, cũng là kết quả. Trước kia cứ nói anh lùn chỉ có thể chơi bóng đá, hiện tại anh đều có thể chơi bóng rổ.
Cao Dật nói có chút móc nhưng có thể thấy Cao Dật rất thương người em này, Hạ Nhược Tâm thực sự có chút hâm mộ. Từ bé cô đã bị một người kia khi dễ, trước nay cũng không biết cảm giác tình cảm chị em là gì. Hạ Dĩ Hiên gọi cô là chị kỳ thật cũng là đem cô trở thành người để chơi, để đọc, còn có khi thành đối tượng để bắt nạt. Mà hiện tại anh em Cao gia có sự thân mật rất tự nhiên, cô liền thấy rõ ràng đây mới là huyết thống chân chính, tình thân chân chính.
Tiểu Vũ Điểu dụi hai mắt của mình. “Ba…” Âm thanh mềm mại vang lên, Cao Dật dừng bước xốc lại Tiểu Vũ Điểm. Anh nhẹ nhàng kéo hai tay đang dụi mắt của bé ra liền thấy bé đã mở hai mắt, quả nhiền là tỉnh ngủ.
Tiểu Vũ Điểm ngẩng đầu nhìn bốn phía xung quanh. Mọi người đi lại đều là tóc vàng, tóc đỏ không thấy màu đen, bé nhìn kỹ đôi mắt người khác, đều giống đôi mắt của Pu'p bê nha.
Bé còn đang tò mò xung quanh thì thấy mình bị một người xa lạ ôm vào lòng.
“Oa, thật đáng yêu!” Cao Hân sờ sờ khuôn mặt nhỏ của Tiểu Vũ Điểm, không khỏi kinh ngạc kêu một tiếng. Thật sự rất đáng yêu, anh chưa từng gặp đứa bé nào đáng yêu như vậy. Người nho nhỏ, trắng nõn, thật đúng là một tiểu mỹ nhân phương Đông.
Tiểu Vũ Điểm mở to hai mắt, sau đó kỳ quái gặm gặm Ng'n t mình. Bé nhìn Cao Dật, rồi lại nhìn Cao Hân đang ôm mình.
“Sao lại có hai ba?” Bé chu miệng kỳ quái hỏi, chẳng lẽ Tiểu Vũ Điểm đang nằm mơ.
Cao Hân vẫn đang nghịch má của Tiểu Vũ Điểm: “Chú không phải là ba, chú là chú của con.” Thật quá đáng yêu, anh không muốn buông tay.
“Anh trai, anh lái xe đi.” Anh nói rồi ném chìa khóa cho Cao Dật, còn bản thân ôm Tiểu Vũ Điểm đi chơi. Nhưng đột nhiên anh nhớ ra cái gì, đi tới gần Cao Dật nhỏ giọng nhắc nhở.
“Anh, cô ấy cũng ở đây, phải làm sao bây giờ?” Anh có chút khó xử nói. Bọn họ trở về nhất định sẽ thấy cô ấy, khi đó nếu hai người phụ nữ này gặp nhau sẽ thật đáng sợ.
“Anh sẽ giải quyết.” Thân thể Cao Dật cũng cứng đờ, thần sắc vốn ôn hòa dần dần đanh lại. Hạ Nhược Tâm không rõ bọn họ ở đây to nhỏ điều gì. Anh làm sao vậy, dường như từ lúc anh tới đây có chút gì đó không giống bình thường, chỉ là chỗ nào không giống thì cô thật sự không nói ra được.
“Chúng ta đi thôi, không cần lo lắng. Có anh ở đây, em chỉ cần tin tưởng anh là được.” Cao Dật xoay người vẽ khoác vai Hạ Nhược Tâm an ủi cô. Mà lúc này anh mới nhận ra chính mình cũng có nhiều sự việc chưa nói cho cô.
Nhưng thật sự chỉ cần cô tin tưởng anh là được.
“Được.” Hạ Nhược Tâm cười, cô không hỏi, cũng không dò hỏi, cô tin tưởng anh. Cô theo anh ngồi vào ghế phía trước xe, Cao Hân vui vẻ không ngừng chơi với tay mập mạp của Tiểu Vũ Điểm, Tiểu Vũ Điểm cũng rất ngoan không giãy giụa.
Xe đã đừng ở một khuôn viên một tòa nhà cực lớn. Thật sự là một trang viên không nhỏ, bên trong đều trồng hoa tường vi các màu, trong không khí cũng thoang thoảng mùi hoa, khi nồng khi nhạt. Dường như lọt vào thế giới hoa, đại dương hoa, lại cũng phải cẩn thận kẻo bị gai đâm vào.
Cao Dật xuống xe, đã ba năm anh không quay lại ngôi nhà này nhưng anh vẫn luôn nhớ kỹ mọi thứ ở nơi này.
Đây là nhà anh.
Anh một tay nắm tay Hạ Nhược Tâm, một tay cầm tay nhỏ của Tiểu Vũ Điểm đi vào bên trong.
Lúc này, bên trong phòng khách, một đôi vợ chồng trung niên không ngừng nhìn về phía bên ngoài. Người đàn ông có gương mặt bình tĩnh nhưng cũng có chút ngóng chờ, còn người phụ nữ lại rất nôn nóng. Bên cạnh họ còn có một cô gái trẻ tuổi, cô nâng lên mặt, hàng mi dài dười như ẩn giấu điều gì đó, hay tay nắm chặt, dùng sức P0'p.
“Dật…” Đột nhiên cô gái lên tiếng, ánh mắt vô cùng tham lam đều dừng trên người Cao Dật đang đi vào. Chỉ có điều khi cô thấy Cao Dật đi vào cùng một người phụ nữ thì đôi mắt không khỏi trừng lớn một ít, sắc mặt cũng bắt đầu biến thành trắng bệch.
Cao Dật đi vào, vừa thấy cô gái trẻ tuổi kia trong ánh mắt lại có một chút khó chịu, sau đó ánh mắt anh dừng trên người đàn ông trung niên, ngưng lại một lúc, dường như cũng không biểu lộ nhiều cảm tình. Tới khi anh gặp đôi mắt quen thuộc mang theo ánh mắt hiền lành anh mới cười.
“Mẹ, con đã về.”
“Còn biết đường về?” Người đàn ông trung niên hừ lạnh một tiếng, dường như không không trông mong thấy Cao Dật, nhưng mẹ của Cao Dật hiển nhiên là đã ngồi không yên.
“Tiểu Dật! Con thật sự đã về?” Bà đứng lên, trực tiếp đi về hướng đứa con trai đã bỏ nhà đi từ ba năm trước. Mặc kệ nó đã bao nhiêu tuổi thì vẫn là con trai của bà.
Cao Dật buông tay Hạ Nhược Tâm ôm lấy mẹ mình, Tiểu Vũ Điểm sợ hãi đứng tránh ở phía sau mẹ, ôm lấy chân cô. Trong lòng Hạ Nhược Tâm lúc này tràn đầy phức tạp cùng lo lắng, cô cho rằng Cao Dật chỉ là một bác sĩ bình thường mà thôi. Nhưng cô sai rồi, thân phận Cao Dật giống Sở Luật, cũng không phải là đơn giản. Không phải cô tự ti, chỉ là cô không nghĩ lại bước chân vào một gia đình như vậy. Những nơi như vậy luôn có quá nhiều tính toán cùng vô tình.
Nhưng cô biết, hiện giờ cô đã không còn đường lui, bởi vì cô đã đồng ý với anh rồi. Cho nên mặc kệ phía trước là gì cô chỉ có thể tiếp tục bước tiếp. Cô cúi đầu, xoa xoa khuôn mặt của con gái, Tiểu Vũ Điểm vẫn ôm chặt chân cô, trong đôi mắt to lộ ra vẻ sợ hãi, bé cũng sợ nơi này.
Hiện tại mọi ánh mắt đều dừng lại trên người Cao Dật, cho nên cũng quên mất bên cạnh anh còn một người phụ nữ cùng một đứa bé. Hạ Nhược Tâm cẩn thận vỗ vỗ vai con gái nhưng không cách nào bỏ qua được một ánh mắt khiến cô kinh hãi.
Cô quay đầu nhìn thẳng vào người phụ nữ trẻ đang cố ý nhìn cô, thậm chí cô còn cảm giác được trong ánh mắt mang theo ý hận. Bản năng khiến cô chắn Tiểu Vũ ĐIểm ở phía sau, không rõ người phụ nữ mang theo ý hận với cô này từ đâu tới.
Các cô trước kia hẳn nhiên là chưa từng gặp mặt.
Mẹ Cao Dật là Vệ Lan đang cẩn thận kiểm tra con trai mình. “Gầy quá, cũng đen nữa, nhưng cơ thể vẫn không tồi.”
“Mẹ, con là bác sĩ, cơ thể con vẫn luôn cực tốt.” Anh đen đi là bởi vì anh mới từ Châu Phi trở về không lâu, anh còn cảm giác mình béo chứ không gầy như hồi đó, bởi vì đều bị Hạ Nhược Tâm cho ăn tới béo rồi.
Đúng rồi, Vệ Lan lúc này mới nhớ ra, vội vàng quay đứng cạnh cô gái, mà cô gái kia lúc này sắc mặt lại biến đổi, lập tức thu hồi biểu cảm trên mặt trở thành ngượng ngùng dịu dàng khiến Cao Hân ở cách đó không xa không khỏi trợn mắt.
Thật là giả tạo, nếu lúc trước không phải cô ta thì sao anh trai anh có thể rời đi ba năm, lúc ấy anh mới mười sáu tuổi, vì cái nhà này phải làm trâu làm ngựa đâu phải vì ai khác đâu, chính là vì cô – đại tiểu thư – ăn chơi vô độ.
Anh cúi đầu lại nhìn thấy đứa bé nho nhỏ kia, sau đó chớp chớp mắt với Tiểu Vũ Điểm. Vẫn là tiểu gia hỏa này thật đáng yêu, cảm giác cũng rất thoải mái, cho nên đi chơi với trẻ con đi. A, càng ngắm càng thấy đáng yêu, xinh đẹp như mẹ, mà sau này lớn lên có khả năng càng thêm xinh đẹp. Thật tiếc không phải con đẻ của anh trai, nếu không thì càng hoàn mỹ rồi.
Anh xoa xoa cằm mình, có điều, tiểu gia hỏa có chút sợ người lạ a.
Vệ Lan cũng không chú ý tới mẹ con Hạ Nhược Tâm mà kéo tay con trai, lời nói cũng có chút oán giận: “Tiểu Dật, con xem, sao lại không có trách nhiệm như vậy? Lạc Âm đều đợi con ba năm qua, cuối cùng con cũng trở lại, lúc này đây không được đi nữa, dẫu có đi cũng phải đưa Lạc Âm đi cùng, dẫu sao nó cũng là vợ chưa cưới của con.”
Mà câu “vợ chưa cưới” kia làm Hạ Nhược Tâm sững sờ một chút, Cao Dật có vợ chưa cưới, sao trước nay anh đều không nói, như vậy cô là gì, Tiểu Vũ Điểm là gì?
Hai con mắt Bạch Lạc Âm luôn chú ý tới ý tứ của Cao Dật. Ba năm, a, cô cười, sao có thể sẽ là ba năm, sao lại chỉ là ba năm. Thời gian cô chờ anh còn thiếu sao.
“Dật, anh đã về, em thật sự rất nhớ anh.” Cô cười, đưa tay mình tới muốn ôm Cao Dât. Nhưng lúc này trên mặt Cao Dật đã không còn ôn hòa như ngày xưa mà đặc biệt bình tĩnh.
Anh né tay Bạch Lạc Âm, ý cự tuyệt cô rất rõ ràng.
Anh đi tới trước mặt Hạ Nhược Tâm, ôm bả vai cô, nhìn cô để cô có thể yên tâm. Sao đó bế Tiểu Vũ Điểm từ dưới chân cô lên: “Mẹ, con giới thiệu một chút. Đây là Hạ Nhược Tâm, vợ tương lai của con, đây là con gái của bọn con, gọi là Tiểu Vũ Điểm.”
Anh đột nhiên nói ra làm tất cả mọi người kinh ngạc, đặc biệt là câu ‘con gái bọn con’. Ngay cả Vệ Lan cũng thấy choáng váng, khi nào mà nó có con gái, hơn nữa lại là một đứa bé lớn như vậy. Vệ Lan nhìn đứa bé được Cao Dật ôm vào lòng, thật xinh đẹp, thật là một đứa bé đáng yêu, khuôn mặt nhỏ hơi mệt mỏi, xinh đẹp như Pu'p bê Tây Dương. Ánh mắt bà chuyển qua Hạ Nhược Tâm, cuối cùng cũng hiểu được vì sao đứa bé xinh đẹp như vậy.
Bởi vì bé có một người mẹ xinh đẹp.
“Tiểu Dật, đứa nhỏ này là…” Kỳ thật Vệ Lan không tin đây là con của Cao Dật, nhưng anh lại nói đây là con gái của anh, rốt cuộc chuyện là như thế nào?
“Mẹ, con sẽ kể cho mẹ sau.” Cao Dật ôm chặt Tiểu Vũ Điểm, mà Tiểu Vũ Điểm cũng đem khuôn mặt nhỏ của mình áp sát vào *** anh, bị nhiều người lạ nhìn như vậy khiến bé hơi sợ hãi.
“Mẹ, lần này con trở về chính vì việc này. Con muốn cùng Hạ Nhược Tâm kết hôn, hơn nữa là sẽ rất sớm.”
“Nhưng còn…” Vệ Lan có chút do dự, cũng không biết cần xử lý tình huống này như nào. Nếu anh cưới người tên Hạ Nhược Tâm này thì Bạch Lạc Âm làm sao bây giờ? Hôn sự này chính là Bạch Thần Phong tự mình định ra, mà Bạch Lạc Âm mấy năm nay vẫn không qua lại với bạn trai, đều vì Cao Dật. Cô có thể đồng ý, cô có thể nguyện ý, nhưng Bạch Thần Phong có thể sẽ đồng ý sao?
“Mẹ, trước nay con đầu không có nói muốn cưới Lạc Âm, con chỉ coi cô ấy là em gái. Người con muốn cưới chỉ là Nhược Tâm.” Cao Dật càng thêm nắm chặt tay Hạ Nhược Tâm, không cần lên tiếng an ủi. Đương nhiên cũng là một cách để mọi người thấy.
Mặt Bạch Lạc Âm đang hồng hào lập lực trắng bệch, ở chỗ này có chút không chỗ dung thân. “Dật, sao anh có thể như vậy, hôn sự lúc trước chính anh đồng ý mà.” Ng'n t cô run run chỉ Nhược Tâm: “Nếu anh cưới cô ấy thì em phải làm sao bây giờ?” Đúng vậy, cô phải làm sao bây giờ, cô sẽ đối mặt với bạn bè thân thích như thế nào.
Những năm gần đây cô vẫn luôn đợi anh, cũng tin tưởng một ngày nào đó anh sẽ trở về, bởi vì Vệ Lan ở đây, Cao Hân ở đây, nhà anh ở đây. Chỉ có điều, nói cho cô biết, vì sao anh về không phải cho cô hy vọng, không phải hạnh phúc mà một việc không đúng ý cô như vậy. Anh không muốn cưới cô, anh muốn cưới một cô gái không rõ lai lịch, còn cô nhiều năm nô lực như vậy sẽ uổng phí sao. Không có khả năng, thật sự không thể như thế được.
Cô không ngừng lắc đầu, sau đó che lại mặt mình khóc lóc chạy ra ngoài. Nhưng khi chạy tới cửa, cô quay đầu lại trừng mắt nhìn Hạ Nhược Tâm một cái, mặc kệ cô ta là ai, cô đều sẽ không để anh rời khỏi cô.
“Tiểu Dật, giờ…” Vệ Lan trộm nhìn người đàn ông trung niên vẫn chưa nói một lời kia, có chút giống như phải nuốt lại lời nói của mình không dám phát ra.
“Anh tốt nhất từ bỏ ý định này đi.” Người đàn ông trung niên luôn ở vị trí chủ gia đình kia cuối cùng đứng lên, âm thanh lạnh lùng làm cho cả đại sảnh đều có một chút áp lực.
“Anh có thể cưới chỉ có Lạc Âm, còn cô gái này…” Ông chỉ vào Hạ Nhược Tâm: “Cô gái này không biết từ nơi nào đến, tôi sẽ không đồng ý, còn đứa bé kia tôi lại càng không đồng ý.” Diện mạo đứa nhỏ này vừa thấy là biết là con gái của người phụ nữ kia, lại không giống Cao Dật chút nào, cho nên không phải là con của Cao Dật, ông có thể khẳng định. Ông đã chọn người cho Cao Dật, sao ông lại để cho anh đi cưới phụ nữ khác, nuôi con của người khác được.
Hạ Nhược Tâm cúi đầu, cha của Cao Dật không che dấu sự khinh bỉ làm cô khổ sở cúi đầu. Ánh mắt này cô đã thấy nhiều, cũng trải qua nhiều, chỉ là lại một lần nữa gặp phải cô vẫn thấy khó chịu.
Trước mắt cô có chút hơi ௱ô** lung, rồi phát hiện tay Cao Dật nắm cô càng thêm chặt. Cô ngẩng đầu nhìn anh, thấy được trong mắt anh một sự oán giận trước nay cô chưa từng thấy. Cô rất ít khi thấy anh nổi giận, đến nỗi cô thật sự cho rằng anh không hề biết giận.
Hiện tại xem ra là không đúng, anh đang tức giận, hơn nữa cực kỳ tức giận, một loại tức giận không cách nào nhẫn nhịn.
Từ trên người anh cơ bắp vẫn đang gồng lên.
“Tôi chỉ trở về nói với mẹ tôi, không phải ông. Ông làm ai cưới Bạch Lạc Âm đều có thể, nhưng tuyệt đối không phải tôi.” Cao Dật kiên trì, cũng là cố chấp. Hai người đàn ông giống như hai kẻ thù, không ai nhường nhịn ai quyết định của chính mình, mà trong mắt hai người đều kiên định không có một tia thỏa hiệp.
“Nếu anh muốn cưới người phụ nữ kia cũng được, vậy thì cút ra ngoài cho ta.” Sự nóng giận của người đàn ông trung niên bộc phát, ông không tin rằng Cao Dật vì một người phụ nữ sẽ không cần mẹ của mình, không cần em trai của mình, còn có cái nhà này nữa.
“Được.” Cao Dật lạnh lùng cười. “Tôi đã rời đi ba năm, có rời đi ba mươi năm nữa cũng không sao. Hơn nữa tôi chỉ tới gặp mẹ tôi, không có quan hệ gì với ông.” Anh ôm chặt Tiểu Vũ Điểm, kéo tay Hạ Nhược Tâm đi ra ngoài. Hạ Nhược Tâm chỉ có thể cười xin lỗi với Vệ Lan, sau đó để mặc Cao Dật lôi ra bên ngoài. Bên trong vài ánh mắt khác nhau nhìn cô chằm chằm như nhìn vào một cái động lớn, khiến khó chịu muốn bệnh giống như bị kim đâm vào lưng.
Cô luôn cảm thấy mọi người trong gia đình này có chút kỳ lạ nhưng lại không biết kỳ lạ ở nơi nào. Người đàn ông trung niên kia là cha của Cao Dật sao, nhưng có gì đó rất không giống. Quan hệ của hai người này không giống như cha con, sự thật là như thế nào có lẽ cô chỉ có thể đợi Cao Dật giải thích.
Vệ Lan có thể là xấu hổ, cũng có khả năng là nhát gan, bà chỉ thở dài một hơi đối với chuyện này thật sự bất lực. Tính tình Cao Dật như nào bà rất rõ, nếu anh dễ dàng thỏa hiệp như vậy thì lúc trước đã không rời đi tận ba năm. Hiện tại phải làm sao, cuối cùng phải làm sao bây giờ.
Người đàn ông trung niên lúc này bị chọc tức đến toàn thân run lên, ông đột ngột chỉ tay về phía Vệ Lan: “Bà xem, đều là bà dạy ra con trai tốt. Tôi mặc kệ nó muốn thế nào, nó nhất định phải cưới Lạc Âm, có ૮ɦếƭ cũng phải cưới.” Ông không nể tình gào lớn với Vệ Lan.
Vệ Lan nhắm lại hai mắt, Cao Hân tiến lên tay đặt trên vai của mẹ. trên mặt anh hiện lên vẻ phẫn nộ phải nhẫn nhịn. Ông ta cái gì cũng có thể làm, có thể không coi anh cùng anh trai như con, dẫu sao cũng vốn không phải. Nhưng tuyệt đối không thể làm nhục mẹ anh như vậy, anh cùng anh trai có thể chịu đựng mọi thứ, nhưng tuyệt đối không để mẹ bọn họ chịu tủi thân.
“Cao Hân, ánh mắt của anh là gì, đừng quên ta là cha của anh.” Sắc mặt người đàn ông trung niên càng thêm đen, đứa lớn đã như vậy, đứa nhỏ cũng lại như này, chúng nó đều làm phản phải không, không còn đem ông là chủ nhà đặt ở trong mắt.
“Ông biết rõ là không phải.” Cao Hân cười lạnh lùng nói. “Chúng tôi họ Cao, không phải ông họ Bạch sao?”
Anh còn chưa nói xong sắc mặt người đàn ông trung niêm đỏ lên, ông trực tiếp cầm cái ly ném tới.
Cao Hân nhanh nhẹn kéo mẹ né sang một bên, chén trà cứ như vậy quăng rơi trên mặt đất, âm thanh vỡ vụn bên tai khiến lòng Vệ Lan vỡ vụn theo.
Tay Cao Hân nắm thật chặt. May mắn bây giờ anh vẫn còn ở đây, nếu không nơi này chỉ có một mình mẹ, như vậy thì thật biết bao khổ sở.
“Đừng nói nữa, Tiểu Hân.” Vệ Lan vỗ vỗ vai con trai trấn an, đã trải qua nhiều chục năm như vậy bà đã sớm nghĩ thông suốt, cũng đã quen.
Bà hướng về phía người đàn ông trung niên, cười mệt mỏi: “Thần Phong, ông không cần tức giận như vậy, tôi sẽ tìm con nói chuyện.”
Bà đi ra ngoài nhưng nước mắt liên tiếp rơi xuống. Bà đã già rồi, vẫn còn vì thái độ của ông mà khóc sao? Đã vài chục năm đi qua còn chưa đủ sao? Thậm chí còn làm liên lụy hai đứa con, một đứa phải rời đi ba năm, một đứa mới mười chín tuổi trên người cũng phải chịu quá nhiều gán***.
Cao Hân đi theo ra ngoài, không nhìn tới người đàn ông trung niên phía sau một cái, anh đuổi theo mẹ của mình.
Trong phòng khách trống rỗng lúc này chỉ có một cô gái tức phát điên. Người đàn ông trung niên dùng sức ngồi xuống ghế tựa, gương mặt lạnh băng, ông là chúa tể của cái nhà này, mọi người đều phải nghe theo ông.
Bạch Lạc Âm đi tới, khuôn mặt kiều mỹ lúc này cũng có chút vặn vẹo.
“Ba, con phải gả cho Cao Dật, nếu không thì con còn ở cái nhà này làm gì?”
“Con yên tâm,” Người đàn ông trung niên nắm chặt tay Bạch Lạc Âm, “Những gì con muốn ba đều sẽ giúp con có được. Cả đời này Cao Dật cũng đừng mong chạy ra khỏi lòng bàn tay ba.”
Con người đều có điểm yếu để có thể uy hiếp, mà ông lại biết rõ điều này, cho nên Bạch Lạc Âm, Cao Dật dù muốn hay không cũng phải cưới. Còn mang theo một người phụ nữ lai lịch không rõ ràng, nó muốn cưới, trừ phi Bạch Thần Phong ta ૮ɦếƭ.
Bạch lạc Âm hơi hơi cúi đầu, khóe môi cũng lộ ra một vẻ lạnh băng. Cô biết mình nhất định phải gả cho Cao Dật, không có người phụ nữ nào có thể cùng cô tranh đoạt, cho dù là Hạ Nhược Tâm không biết từ đâu ra kia. Cô đã để lỡ một lần, liền sẽ không để lỡ lần thứ hai.
Những gì cô muốn trước nay đều không thể không có, mà lúc này cũng vậy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc