Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 129

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

"Mạn Ni, thế nào, chuyện đó có thật không, bé gái kia thật đúng là con của Sở Luật sao?" Mẹ Lý vừa thấy Lý Mạn Ni đi ra vội vàng tiến đến, sốt ruột hỏi, nếu là sự thật vậy bọn họ có phải không có bất cứ hy vọng nào hay không. Nhà họ Lý thật sự xong đời sao?
Lý Mạn Ni chỉ nhìn thoáng qua mẹ mình: "Mẹ, mẹ thật sự cho rằng Sở Luật sẽ chấp nhận con một lần nữa sao. Tất cả Lý gia vẫn vốn là do anh ấy làm nên, mẹ thật sự cho rằng Sở Luật sẽ tự đánh vào mặt mình?"
Cô hỏi làm mẹ Lý á khẩu không trả lời được, người đàn ông Sở Luật kia tuyệt đối không phải một người dễ dàng tha thứ, anh rất mang thù.
"Mẹ, dù cho có đứa bé kia hay không, anh ấy cũng sẽ không một lần nữa chấp nhận con, mẹ không phải đã sớm biết sao? Cũng không có khả năng sẽ giúp chúng ta Đông Sơn tái khởi, căn hộ kia là thứ cuối cùng anh ấy cho chúng ta." Lý Man Ni giống như một du hồn không ngừng đi về phía trước. Trái tim cô lạnh vô cùng, cực lạnh lẽo, mẹ cô quan tâm đến tột cùng có phải là cuộc sống sinh hoạt của con gái mình đâu. Hoặc là nói, mẹ cô chỉ quan tâm anh trai, mà hiện tại còn có chú ý với căn nhà kia cho anh trai cưới vợ đúng chứ?
"Mạn Ni, Mạn Ni..." Mẹ Lý không ngừng gọi tên Lý Mạn Ni. Mà trong lòng của cô, lúc này đây thật sự hoàn toàn tuyệt vọng.
Hạ Nhược Tâm dùng tay che mắt, cô nhìn bầu trời cực trong xanh, bên môi khẽ nhếch lên giống như gió xuân thổi qua, toàn thân cảm thấy cực thư thái. Cô nhìn đồ mình mua, cô mua cho con quần áo mới, nhóc con trở về nhất định sẽ vô cùng vui vẻ.
Buông tay xuống, cô khẽ nheo mắt. Đột nhiên cảm thấy ánh sáng trước mắt tối sầm.
"Nhược Tâm..." Giọng nói người đàn ông khàn khàn khó nhận ra, ngay cả gọi tên cô cũng vô cùng khó khăn.
"Anh có chuyện gì sao? Sở tiên sinh?" Hạ Nhược Tâm lui về phía sau vài bước mới tìm được bầu trời xanh của mình về. Anh như một bóng dáng thật lớn chặn con đường sống của cô, mà cô chỉ nghĩ muốn rời xa.
"Nhược Tâm, nếu anh nói anh vẫn luôn chưa từng quên em, em tin không?" Sở Luật không dám tiến lên, chỉ đứng im tại chỗ. Nói ra những lời bản thân đã muốn nói từ rất sớm, thật sự là anh chưa từng quên, trước nay đều chưa từng. Anh không cần tôn nghiêm, anh không cần mặt mũi, có thể chứ?
"Tất cả những thứ thuộc về em anh đều giữ lại cẩn thận, từ trước đến nay chưa từng nghĩ sẽ vứt bỏ. Cho dù anh vẫn luôn cho rằng chính mình hận em như vậy nhưng anh cũng không nghĩ sẽ vứt đi những thứ đó."
Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng nắm ngón tay: "Vứt đi, những thứ kia còn giữ lại làm gì, người cũng đã vứt bỏ, đồ vật hẳn là càng phải vứt."
Hạ Nhược Tâm nhẹ giọng nói, mặc dù không thể nào thờ ơ nhưng sắc mặt cô lại bình tĩnh. Chẳng qua chỉ có cô biết lúc này trái tim cô lại loạn như thế. Bốn năm, thật sự hẳn nên vứt bỏ, cô hiện tại quá tốt, tốt đến nỗi không nghĩ sẽ thay đổi.
Hơn nữa Cao Dật đối với cô rất tốt. Trên đời này chưa từng có một ai giống Cao Dật đối với cô tốt như vậy. Cho nên cô thật sự không nghĩ tới chuyện này. Giữa cô và Sở Luật đã có bốn năm sai lầm, toàn bộ để qua hết đi.
Cô không sợ cô, mà cô cũng không sợ anh.
"Nếu anh nói, anh thật ra rất yêu em, chúng ta có thể bắt đầu lại một lần nữa không?" Thanh âm Sở Luật khàn khàn, đôi mắt đen hoàn toàn phảng phất u buồn lại tồn tại một sự nghiêm túc. Có thể chứ, có thể chứ?
Nói có thể, được không?
Hạ Nhược Tâm sửng sốt, sau đó cô lắc đầu quay mặt đi, không muốn để người khác nhìn đến trong mắt cô rơi xuống nỗi chua xót.
Hiện tại, nói lời này có ích lợi gì, yêu hay không yêu đều đã là chuyện của quá khứ.
"Nếu anh nói, chúng ta kết hôn một lần nữa, em có đồng ý cùng con gái của chúng ta trở về nhà không?" Môi Sở Luật hơi run run, sau đó từ trong túi lấy ra một hộp nhung màu đỏ, đặt trước mặt Hạ Nhược Tâm. Đó là một chiếc nhẫn kim cương cực kì tinh xảo, có lẽ rất quý báu. Nhưng lại là kiểu dáng Hạ Nhược Tâm thích.
Cô không thích hợp với kim cương quá lộng lẫy, mà chỉ thích hợp với chiếc nhẫn trang nhã như vậy.
Hạ Nhược Tâm quay đầu nhìn nhẫn kim cương trong tay Sở Luật, sau đó nhếch miệng: "Sở Luật, anh không cần phải làm trò vui đùa này nữa, diễn bốn năm trước anh còn chưa diễn xong sao? Tôi không phải kẻ thù của anh, anh cũng không cần bất kì điều gì của tôi?"
"Nếu là vì Tiểu Vũ Điểm, như vậy anh nghĩ cũng đừng nghĩ, nó là con gái tôi, là tôi sinh, là tôi nuôi lớn. Sở gia các người chưa từng nuôi nó, bé có thể mang họ Hạ, cũng có thể mang họ Cao, nhưng bé vĩnh viễn sẽ không mang họ Sở."
Hạ Nhược Tâm đi qua Sở Luật, ngữ khí giống y như anh bốn năm trước khi đó. Anh đã từng nói, anh có thể yêu Hạ Dĩ Hiên, cũng có thể yêu Lý Mạn Ni, anh cũng có thể yêu bất kì người phụ nữ nào, nhưng duy nhất sẽ không yêu Hạ Nhược Tâm.
Mà hôm nay, cô đem toàn bộ lời anh nói trả lại cho anh, anh yêu cô cũng được, không yêu cô cũng thế, đó là chuyện của anh.
Bởi vì, cô sớm đã không còn là Hạ Nhược Tâm chỉ yêu anh như sinh mệnh nữa.
Bàn tay Sở Luật chậm rãi thu hồi, ngón tay giữa chiếc hôm bắt đầu trầm trọng. Anh nắm chặt tay, sau đó quay đầu, nhìn Hạ Nhược Tâm cách bước chân anh rất xa.
"Nhưng anh lại thật sự yêu em. Mà anh cứ như vậy không có cách nào để em tin tưởng." Sở Luật nói với bóng dáng của cô, u ám trong giọng nói, dường như có một loại thống khổ. Tin tưởng anh một lần thôi, thật sự khó như thế sao?
Chỉ cần cô có thể cho anh một cơ hội, chỉ là cô không còn là Hạ Nhược Tâm trước đây, và anh cũng không còn là Sở Luật của ngày trước.
Bước chân Hạ Nhược Tâm dừng một chút. Có khi khong phải bọn họ không có cơ hội, mà là cơ hội sớm đã cho nhưng anh lại chính tay huỷ diệt rồi, đến bây giờ lại muốn quay lại cơ hội đó, sao có thể.
"Tôi đã có Cao Dật." Nhớ tới người đàn ông vì cô và Tiểu Vũ Điểm đã trả giá tất cả, cô căn bản không có cách nào cự tuyệt, cũng không có khả năng lựa chọn thương một người đàn ông yêu cô như vậy. Bây giờ cô và Tiể Vũ Điểm thực hạnh phúc, cuộ sống của hai nguòi không cần thêm một người Sở Luật xen vào.
Thì ra chỉ là vì anh ta. Ánh mắt Sở Luật càng thêm u ám, chiếc hộp trong tay đột nhiên dùng sức nắm cực chặt. Lúc ngẩng đầu lên lại thành Sở Luật không có chuý cảm xúc nào, anh ra tiếng cười lạnh: "Hạ Nhược Tâm, tôi có thể không cần cô, nhưng Tiểu Vũ Điểm nhất định sẽ cần. Bé là con gái tôi, tôi sẽ không để con gái tôi gọi người khác là bố."
*Lậy ông mới thâm tình chưa đc vài giây ông lại quay về như ban đầu rồi _ _ hành trình rước vợ về nhà còn dài lắm~
Hạ Nhược Tâm quay đầu lại, không dám tin mở to hai mắt. Thì ra đây mới là mục đích ban đầu của anh ta, chính là vì con gái cô. Cái gì yêu, cái gì cơ hội, tất cả là anh ta dùng để gạt người.
"Con là của tôi, tôi sẽ không để cho anh mang đi." Hạ Nhược Tâm nắm chặt quần áo trong tay, giọng nói kiên quyết khiến sắc mặt lạnh lẽo của Sở Luật càng thêm trầm trọng.
"Em không được quên, trên người bé chảy dòng máu Sở gia." Lúc này đây đến lượt Sở Luật quay người: "Anh cũng không ngần ngại phải trả giá để có thể mang Tiểu Vũ Điểm về, nếu em không đồng ý, như vậy em chỉ có thể đợi lệnh của tòa án."
"Em hẳn là biết tính tình anh như thế nào, trên đời này anh không sợ thứ gì, anh cũng không sợ sẽ phải đánh cuộc cả cuộc đời Sở Luật. Em cũng nên hiểu rõ, anh muốn, anh sẽ làm tất cả mọi giá."
"Trừ phi..." Sở Luật quay đầu lại, cúi đầu, nhìn chiếc nhẫn trong tay: "Trừ phi em mang theo Tiểu Vũ Điểm gả cho anh, như vậy em mới có thể cùng Tiểu Vũ Điểm ở bên nhau. Nếu không chỉ cần khi con gái anh về Sở gia thì em vĩnh viễn đừng nghĩ sẽ gặp được con." Anh tuyệt tình nói từng câu từng chữ. Dường như vừa rồi Hạ Nhược Tâm chứng kiến người con trai thâm tình kia chẳng qua chỉ là phù dung sớm nở tối tàn.
Anh ta bây giờ mới chân chính là anh ta, cũng mới là anh ta bình thường.
Hạ Nhược Tâm tiến lên một bước, trong nháy mắt, cô rõ ràng cảm giác được hận ý từ chính mình: "Tôi sẽ không cho phép, Sở Luật, Tiểu Vũ Điểm là của tôi, con bé là của tôi."
Sở Luật vẫn bước về phía trước nhưng bước chân anh hơi ngừng lại, nhắm hai mắt, lúc này đây một bước cũng không dừng.
Chỉ cần anh muốn làm không có gì là không thành. Chỉ cần anh nghĩ đến không có gì là không chiếm được.
Anh đã sớm chuẩn bị xong xuôi tất cả, nếu cô không đồng ý, như vậy anh cũng chỉ có thể dùng biện pháp cứng rắn này.
Đê tiện hay vô sỉ cũng được. Anh sẽ không để con gái duy nhất rời xa anh, đó là đứa con duy nhất trong cuộc đời anh.
Tay chân Hạ Nhược Tâm lạnh lẽo đứng tại chỗ. Cô uy hiếp Sở Luật cũng chỉ như đá chìm đáy biển, chịu không nổi một tia hoang vắng. Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên trên người cô mà cô chỉ cảm giác cơ thể thật lạnh lẽo. Cô vòng tay ôm chặt cơ thể, trong lòng dâng lên sợ hãi khiến cô thiếu chút nữa không thể đứng vững.
Tâm địa người đàn ông kia vẫn mạnh mẽ làm cô kinh hãi. Cô xoay người gần như là chạy về nhà. Hàng lông mi dài khẽ lun, đôi mắt trong suốt chớp liên tục.
Mở cửa, Tiểu Vũ Điểm một mình ngồi chơi trên sofa. Bé đang ôm Pu'p bê, sau khi nhìn thấy Hạ Nhược Tâm trở về, vội vàng bò xuống sofa, chân nhỏ chạy nhanh.
"Mẹ..." Bé chìa tay ra ôm hai chân Hạ Nhược Tâm, ngẩng mặt nhìn cô: "Mẹ, quần áo mới của Tiểu Vũ Điểm đâu?" Bé nhớ lúc Hạ Nhược Tâm đi nói với bé, mẹ nói, chỉ cần bé ngoan ngoãn chơi trong nhà, khi trở về Tiểu Vũ Điểm sẽ có quần áo mới mặc.
Hạ Nhược Tâm cúi đầu, ngón tay nhẹ nhàng vỗ về gương mặt cực kì hồng hào của con. Chỉ cần nghĩ đến có người ςướק bảo bối của cô, trong lòng cô liền vô cùng khó chịu. Cô không thể đánh mất Tiểu Vũ Điểm, cô sẽ ૮ɦếƭ mất, cô thật sự sẽ ૮ɦếƭ.
"Mẹ... mẹ làm sao vậy?" Tiểu Vũ Điểm nghiêng mặt, kì lạ hỏi Hạ Nhược Tâm: "Mẹ, Tiểu Vũ Điểm ngoan lắm, không có chạy lung tung, cũng không làm bẩn nhà, mẹ có phải đang tức giận hay không?" Bé con từ trước đến nay luôn mẫn cảm, đã phát hiện ra Hạ Nhược Tâm không thích hợp.
"Không sao, mẹ chỉ đi nhiều, có chút mệt." Hạ Nhược Tâm hít một hơi thật sâu, ngồi xổm xuống ôm con vào trong lòng, Tiểu Vũ Điểm cũng ngoan ngoãn mặc cho cô ôm.
"Mẹ mệt rồi, phải nghỉ ngơi cho tốt nha." Bé vòng tay ôm cổ mẹ, đôi lông mi thật dài khẽ chớp.
Hạ Nhược Tâm đến đây mới lấy quần áo cô vẫn luôn cầm trong tay, bởi vì dùng quá nhiều sức cho nên túi bên ngoài bị nhăn nhúm. Thật may, quần áo bên trong vẫn nguyên vẹn, bằng không cô thật có lỗi với con gái.
"Đây là mẹ mua cho con, thích không? Sao mẹ có thể quên chuyện mẹ đã đáp ứng với Tiểu Vũ Điểm được chứ, trước nay mẹ đều chưa có lừa gạt Tiểu Vũ Điểm, đúng hay không?"
Cô lấy quần áo ra, một chiếc váy công chúa màu hồng nhạt, vô cùng đẹp. Tiểu Vũ Điểm vừa nhìn chiếc váy trong tay Hạ Nhược Tâm, đôi mắt lập tức sáng ngời: "Mẹ, rất đẹp ạ." Bé cọ khuôn mặt vào quần áo: "Mềm thật đấy."
"Thích không?" Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng xoa mái tóc mới mọc dài ra của con gái, rất nhanh là có thể kẹp nơ con bướm rồi.
"Thích," Tiểu Vũ Điểm gật đầu thật mạnh, bé thật sự rất thích.
"Để mẹ thay giúp Tiểu Vũ Điểm." Hạ Nhược Tâm kéo tay con, đưa bé vào trong phòng của các cô, Một tay Tiểu Vũ Điểm ôm Pu'p bê nhưng đôi mắt vẫn luôn nhìn chiếc váy trong tay Hạ Nhược Tâm, hai con mắt sáng cong như trăng non.
Cao Dật vừa mở cửa ra liền ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức. Môi anh không tự chủ được dương lên, mỗi ngày vất vả về nhà, có người nấu một bàn đồ ăn ngon, cảm giác như thấy thật tốt.
Anh còn chưa đẩy cửa ra, một bóng dáng nho nhỏ đã sà vào lòng anh, anh nhanh tay đỡ lấy.
"Tiểu Vũ Điểm, đã nói bao nhiêu lần, nếu con bị té ngã, bố sẽ mặc kệ con có khóc hay không." Anh nghiêm mặt, nhưng nhìn đến khuôn mặt quả táo đáng yêu, lại tức giận gì cũng không có, đứa nhóc này thật đúng là ăn chắc anh rồi.
"Bố, Tiểu Vũ Điểm xinh đẹp không?" Tiểu Vũ Điểm ngẩng mặt lên, trong tay vẫn cầm một con Pu'p bê cũ. Bé mặc một bộ quần áo mới, thật xinh đẹp, môi hồng răng trắng, ngoan ngoãn đáng yêu.
"Xinh đẹp, Tiểu Vũ Điểm đương nhiên là xinh đẹp nhất." Anh Dật cúi xuống bế Tiểu Vũ Điểm lên, hôn lên khuôn mặt trắng hồng của bé. Nhóc con này, đi học xinh đẹp như này, về sau phải làm sao bây giờ?
"Nhược Tâm, em thật sự sinh ra một đứa bé đẹp tàn nhẫn." Anh nói, lại nhéo cái mũi nhỏ của Tiểu Vũ Điểm một cái. Tiểu Vũ Điểm vui vẻ cười, mặc dù bé cũng không hiểu trong miệng Cao Dật "đẹp tàn nhẫn" là có ý tứ gì.
Hạ Nhược Tâm chỉ cười: "Đúng vậy, con đã học được cách chọn quần áo để mặc, nhưng may là một đứa con gái, bằng không em thật sự không biết phải làm sao bây giờ?" Cô nói xong, cúi đầu sắp cơm lên bàn, Cao Dật cẩn thận phát hiện gương mặt tươi cười ẩn giấu điều gì.
Anh buông nhóc con trong lòng xuống, vỗ khuôn mặt nhỏ của bé: "Tiểu Vũ Điểm, con tự đi chơi một lúc, bố và mẹ có chuyện cần nói." Tiểu Vũ Điểm gật đầu một cái, chạy vào phòng khác chơi Pu'p bê.
Đợi sau khi Tiểu Vũ Điểm vào phòng, Cao Dật mới đi tới đặt tay lên vai Hạ Nhược Tâm: "Nhược Tâm, nói cho anh, em làm sao vậy, có chuyện gì xảy ra?"
Trong nháy mắt anh cảm thấy bả vai Hạ Nhược Tâm hơi rụt lại. Hạ Nhược Tâm ngẩng đầu, đôi mắt chớp nhẹ một cái, rất nhanh, một giọt nước mắt theo đó chảy xuống gương mặt cô. Cô không có cách nào làm cho bản thân bình tĩnh, cũng không có cách làm bản thân không được lo lắng.
"Nhược Tâm, nói cho anh, đến tột cùng là làm sao vậy?" Ngón tay Cao Dật vội vàng lau nước mắt trên mặt cô. Anh đã rất lâu không thấy cô khóc như vậy, sao bây giờ cô lại thương tâm như thế, bất an như thế, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
"Cao Dật..." Hạ Nhược Tâm gọi tên Cao Dật, trên môi chua xót mặn đắng: "Nói cho em, em phải làm sao bây giờ, em phải làm sao bây giờ..." Cô nói năng lộn xộn. Cao Dật chỉ ôm cơ thể đang không ngừng run rẩy của cô vào trong lòng.
"Nói cho anh biết đã có chuyện gì, không cần lo lắng, sao em lại quên mất, em không chỉ có một người, mà em còn có anh." Tay anh nắm chặt bả vai Hạ Nhược Tâm. Nhiệt độ ấm áp trên người anh truyền đến an ủi nỗi bất an cực độ của Hạ Nhược Tâm.
Đôi môi hồng run rẩy, cô rất sợ hãi, dường như làm cô sụp đổ.
"Cao Dật, Sở Luật muốn tranh giành Tiểu Vũ Điểm, anh ta muốn ςướק con gái của em, anh ta dùng pháp luật để ςướק con gái em. Em sợ, em thật sự rất sợ, anh ta không từ thủ đoạn như vậy, anh ta không phải là ma quỷ. Em biết anh ta sẽ bất chấp tất cả hậu quả để ςướק con gái em."
Nàng run rẩy chính mình môi đỏ, này một loại đến ૮ɦếƭ sợ hãi, cơ hồ đều là muốn cho nàng hỏng mất rớt.
Cao Dật nhẹ nhàng vỗ bả vai Hạ Nhược Tâm, an ủi cô đang bất an. Anh biết hiện tại cô rất căng thẳng, Tiểu Vũ Điểm là sinh mệnh của cô, nếu thật sự ςướק Tiểu Vũ Điểm khỏi tay cô chính là tương đương với muốn mạng cô."
"Không cần lo lắng. Anh sẽ không để Tiểu Vũ Điểm rời khỏi em, anh sẽ không để bất kì kẻ nào làm bất cứ việc gì ςướק con đi."
Một người đàn ông tàn nhẫn không có nửa phần trách nhiệm, sao có thể xứng với con gái anh tốt đẹp như vậy. Anh ta còn có thể tàn nhẫn làm một người phụ nữ thương tâm như vậy. Sở Luật người đàn ông này, quả thực chính là không có thuốc chữa.
Mặc dù Cao Dật an ủi cũng không làm Hạ Nhược Tâm thả lỏng được bao nhiêu, nhưng lại làm cô có thể dựa vào, ít nhất cô cũng không cô đơn, không phải đi đầu đường xó chợ, đúng không? Cô đặt tay lên trên eo Cao Dật. Cao Dật vẫn nhẹ nhàng vỗ bả vai cô, không nói gì an ủi cô.
Trong phòng, Tiểu Vũ Điểm ngồi xổm trên mặt đất cầm Pu'p bê. Đôi mắt sáng ngời bất thường, nhưng trên khuôn mặt nhỏ lại không thấy sự vui sướng vừa rồi. Bé áp Pu'p bê lên mặt.
"Mẹ, Tiểu Vũ Điểm sẽ không rời mẹ..." Thanh âm nho nhỏ vô hạn tủi thân, nhưng người lớn bên ngoài lại không ai nghe được.
Trong tập đoàn Sở thị.
Đỗ Tĩnh Đường trừng mắt nhìn Sở Luật, đã nhìn trừng trừng như thế này hơn một giờ. Anh cũng không chê hai mắt của mình mỏi, cho dù anh không chê mỏi mắt, cũng phải nhìn xem Sở Luật có nguyện ý để anh nhìn hay không.
Tin rằng không ai thích bị người khác nhìn trở thành con khỉ xiếc đi. Đặc biệt là người đàn ông thẳng (kp gay) như vậy, ánh mắt rất khó chịu cho dù là ai cũng sẽ không thoải mái.
"Em nhìn đủ chưa?" Sở Luật cũng không ngẩng đầu, "bộp" một tiếng, anh khép tài liệu ở mặt trên kí tên của anh, giọng nói không gợn sóng giống như sắc mặt của anh lúc này, không chút nào nhiệt tình.
"Vẫn chưa." Đỗ Tĩnh Đường thành thật trả lời. Anh còn chưa nhìn ra anh ấy đang suy nghĩ gì, cho nên anh đương nhiên là chưa có nhìn đủ.
"Vậy em tiếp tục đi." Lần thứ hai Sở Luật cầm tài liệu. Anh rất bận, nếu cậu ta muốn nhìn vậy thì tùy. Nhưng công việc của anh tốt nhất là phải để anh làm xong, nếu không đến lúc sau khi anh tan ca mà chưa làm xong đều cho cậu ta làm đi.
"Anh họ à...." Đỗ Tĩnh Đường đứng lên, đặt tay lên trên bàn làm việc của Sở Luật, giọng nói anh hạ thấp: "Anh thật sự quyết định muốn tranh giành quyền nuôi dưỡng Tiểu Vũ Điểm với chị ấy sao? Thật sự phải đi đến bước này sao?"
Trên thế giới này có quá nhiều sự trùng hợp ngoài ý muốn. Anh nằm mơ cũng không nghĩ đến bé gái anh thích kia lại là con gái của anh họ và Hạ Nhược Tâm. Bé đáng yêu đó có quan hệ huyết thống với bọn anh làm anh kích động mất mấy ngày. Chỉ là sau khi kích động lại phức tạp nói không rõ, chỉ có một đứa bé, Sở gia muốn, nhưng Hạ Nhược Tâm cũng không có khả năng cho.
Nói chung không thể chia Tiểu Vũ Điểm làm đôi đi, nếu không anh thật sự tìm không được một biện pháp vẹn cả đôi đường. Sau bốn năm rồi, sao Hạ Nhược Tâm có thể giao Tiểu Vũ Điểm cho anh họ anh. Chỉ là Sở gia cũng chỉ có một đứa cháu này, đừng nói là anh họ anh, bác trai bác gái anh cũng không thể để Tiểu Vũ Điểm lưu lạc bên ngoài.
Chỉ là đối với người phụ nữ như vậy có tàn nhẫn quá không? Anh đã nhìn thấy tất cả từ đầu đến cuối những điều Hạ Nhược Tâm đã phải chịu đựng, anh cũng cho rằng anh họ anh có quyền gì mà nuôi nấng đứa con gái này, anh ấy thật ra một chút tư cách cũng không có. Nhưng mà anh họ Đỗ, lại không có lập trường đi nói, tư tưởng là một chuyện, hành động lại là một chuyện khác.
"Nếu không em cho rằng thế nào. Nếu không có Tiểu Vũ Điểm, em làm Sở gia chúng ta từ đây tuyệt hậu, hay vẫn là em chuẩn bị sinh một đứa rồi đưa tới cho anh." Sở Luật lạnh nhạt hỏi. Anh trước sau vẫn không thay đổi động tác, nhưng trong con ngươi lại vô cùng ảm đạm, cả người toát ra khí bức nặng nề rất nhiều.
Nếu còn có con đường thứ hai có thể đi thì anh tuyệt đối sẽ không như vậy. Sẽ không làm miệng vết thương bốn năm trước lại một lần nữa tàn nhẫn xé mở ra. Như vậy, đối với anh, đối với Hạ Nhược Tâm đều là đau khổ.
Nhưng anh không có lựa chọn.
"Anh họ, haizz... Chính anh quyết định đi, em đi gặp Tiểu Vũ Điểm đây." Đỗ Tĩnh Đường bất lực thở dài, sau đó đi ra ngoài. Mà anh không phát hiện, lúc này đây Sở Luật mới ngẩng đầu lên, bỗng nhiên anh đứng lên.
Anh cũng muốn đi gặp Tiểu Vũ Điểm, nhưng Tiểu Vũ Điểm đối với anh thật sự chỉ có từ chán ghét để hình dung. Con gái anh không thích anh, thậm chí chán ghét anh, người bố như anh thật sự rất thất bại. Tất cả mọi người đều đã được ôm bé, chỉ có người bố là anh, mới vừa đến gần con, không phải bé chạy mà chính là khóc lóc khiến anh chỉ có thể từ xa đứng nhìn không dám đi vào nửa bước.
Anh đi theo Đỗ Tĩnh Đường ra ngoài.
Đỗ Tĩnh Đường giống một người công nhân khuân vác, trên cổ treo túi, trên tay cũng cầm túi, đương nhiên trong *** anh còn ôm Tiểu Vũ Điểm. Anh quả thực yêu ૮ɦếƭ đứa nhỏ này, lớn lên thật đáng yêu, hơn nữa đặc biệt ngoan ngoãn. Chưa nói đến bác trai và bác gái anh, ngay cả anh đều yêu ૮ɦếƭ đi được, đây so sánh với Sở Tương kia ngoan hơn nhiều, hơn nữa đứa nhỏ này hiểu chuyện, lại không có nhiều nội tâm chán ghét như kia.
Trước kia không biết bé là con gái anh họ anh mà anh đã thích như thế, bây giờ biết rồi anh quả thực thương đến tận xương cốt.
"Tiểu Vũ Điểm có muốn ăn kem ly không? Chú mua cho cháu nhé, được không?" Xem đi, đến xưng hô anh cũng thay đổi, người chú như anh này thật đúng là rất có cảm giác thành tựu, phải biết rằng anh hiện tại như bạn cùng lớp đi chơi với bé.
Tiểu Vũ Điểm lắc đầu: "Mẹ nói ăn nhiều sẽ bị đau răng, Tiểu Vũ Điểm đã ăn hai cái rồi." Bé giơ hai ngón tay.
"A, chú quên mất, chú đã cho cháu ăn hai cái rồi không thể ăn nữa, nếu không ba ba cháu sẽ giết chú." Đỗ Tĩnh Đường ngượng ngùng xấu hổ cười, trí nhớ anh thật sự không tốt, chắc do già rồi, quên mất Tiểu Vũ Điểm đã ăn hai cái. Nếu ăn tiếp làm bụng nhỏ của bé hỏng mất, như vậy anh họ nhất định sẽ đuổi giết anh.
Anh cũng không biết ở nơi xa có một người đàn ông đang dán chặt ánh mắt trên người anh. Tên Đỗ Tĩnh Đường đáng ૮ɦếƭ này dám cho con gái anh ăn những thứ đó, anh nhất định sẽ ném cậu ta đến Nam Cực ăn băng sống qua ngày.
Đỗ Tĩnh Đường kì quái nhìn phía sau lưng mình. Ờm... sao anh lại cảm giác có người đang trừng mắt nhìn anh, lại còn đứng ở đó nhìn chằm chằm. Anh cúi đầu toét miệng cười.
Sau đó vươn tay trêu chọc đứa bé trong lòng.
"Bé đáng yêu, cháu nói chú xem có phải chú đẹp trai quá hay không, cho nên có người yêu thầm chú." Anh duỗi tay vuốt cằm, đây cũng không phải lần đầu tiên, muốn trách thì trách mẹ anh sinh ra anh quá xinh đẹp đi.
Tiểu Vũ Điểm kỳ quái nghiêng đầu, mà bộ dáng Đỗ Tĩnh Đường lúc này rõ ràng làm cho bé nhớ tới cái gì: "Chú, chú giống bạn mập mạp lớp cháu." Tiểu Vũ Điểm suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên thốt ra một câu như vậy.
Mập mạp, cái tên không dễ nghe chút nào. Đỗ Tĩnh Đường *** môi: "Cái bạn mập mạp đó,có phải lớn lên tuấn tú giống chú của cháu không, à không là đẹp." Anh sợ Tiểu Vũ Điểm bây giờ chưa hiểu tuấn tú là gì, cho nên thay đổi một từ tương đối đơn giản để hình dung chính mình.
Lúc lâu sau Tiểu Vũ Điểm cũng gật đầu một cái, nếu chú nói là bạn kia đẹp thì chính là đẹp đi.
"Đi thôi, bé đáng yêu, chúng ta về nhà, hôm nay là mùa thu hoạch lớn, chú đều mua cho cháu hết. Đến đây, thơm chú đẹp trai của cháu một cái đi." Anh chỉ lên trên mặt. Tiểu Vũ Điểm cười đôi mắt cong cong, hôn lên trên mặt Đỗ Tĩnh Đường một cái.
Ha ha, Đỗ Tĩnh Đường thỏa mãn nở nụ cười, ôm Tiểu Vũ Điểm đi nhanh rời đi, lại không biết động tác của anh đã làm cho một người đàn ông đen mặt.
"Đỗ Tĩnh Đường, em dám chiếm tiện nghi của con gái anh, em thật sự không muốn sống nữa phải không?" Sở Luật đứng dậy, thân thể cao lớn truyền đến áp lực lạnh lùng khiến mọi người nhìn anh đều tự động nhường đường cho anh. Người đàn ông này hiện tại đang tức giận, hơn nữa vẫn rất tức giận.
Sở Luật nhếch mệng, trong mắt lan tràn lạnh lẽo càng nhiều.
Đỗ Tĩnh Đường đột nhiên rùng mình một cái, không thể nào, trời sắp mưa ư, anh rụt cơ thể một cái, luôn có một loại cảm giác rất kì quái, cái này gọi là gì nhỉ, khủng kiếp, hay là kinh dị?
Mà anh cũng không biết chuyện, anh cũng chỉ có ngày hôm nay được rảnh rỗi, rồi sau đó mỗi một ngày đều bị một đống công việc đè nặng, đừng nói là đi gặp Tiểu Vũ Điểm, ngay cả ăn cơm, ngủ, thậm chí đi WC cũng phải tiết kiệm thời gian.
Mỗi ngày đều mệt như con cún vậy, chỉ kém lè lưỡi để thở. Mà anh cũng không biết anh đắc tội chỗ nào với anh họ, lại chỉnh đốn anh như vậy.
Nhưng mà ai bảo anh ấy là người trực tiếp lãnh đạo, anh chỉ là một người nhân viên làm công đáng thương, tuy rằng treo chức vụ phó tổng, thât ra vẫn chỉ là làm công.
Sở Luật khép tài liệu trong tay, lúc lâu sau anh mới mở lại ra liếc mắt một cái, đây không biết đã là lần thứ mấy. Anh biết, lúc này đây là anh đang đánh cuộc, anh dùng tất cả của mình để đánh cuộc.
Đặt cược tình yêu của một người phụ nữ, tình yêu của người phụ nữ này đối với con gái.
Thật ra, anh đã biết mình có thể thắng.
Nhưng anh vẫn do dự, có phải hay không anh thật sự phải đi đến một bước này. Mà chỉ cần khi bắt đầu, cô ấy sẽ thật sự rất hận anh.
Anh đứng lên, đi tới một bên cửa sổ đang được ánh sáng chiếu sáng ngời, ánh sáng bên ngoài khiến anh khó mở to hai mắt, anh đặt tay lên che trước mặt, đôi mắt khẽ nheo lại, hiện lên một chút suy tư
Hạ Nhược Tâm đặt mấy tờ giấy trong tay lên trên bàn, mùa đông tới rồi sao? Tại sao cơ thể cô lại lạnh lẽo đến vậy, cô run rẩy co rúm thân thể, cho đến khi cô cảm giác bản thân được một vòng ôm ấm áp bao vây.
"Là anh ta gửi đến?"
Hạ Nhược Tâm chỉ ừm một cái, thật ra cô cũng không biết mình đang nói gì? Người đàn ông kia thật sự làm, anh ta thật sự muốn thông qua luật pháp tranh giành quyền nuôi nấng Tiểu Vũ Điểm.
Cao Dật mở thứ trên bàn nhìn thoáng qua, quả nhiên, một lệnh tòa án, là vì tranh đoạt quyền nuôi nấng Tiểu Vũ Điểm.
Hạ Nhược Tâm cười thảm một tiếng, chua xót lặng lẽ lan tràn toàn bộ cơ thể cô.
"Cao Dật, sao anh ta lại ích kỉ như vậy? Anh ta từ trước đến nay chưa từng yêu thương Tiểu Vũ Điểm, chưa từng nuôi nấng con, thậm chí anh ta đã không cứu con. Anh ta dựa vào cái gì muốn ςướק con gái em, Tiểu Vũ Điểm là của em, là một tay em nuôi lớn, anh ta trước nay đều chưa từng làm trách nhiệm của một người cha. Anh ta có tư cách gì ςướק con gái em?"
Cao Dật mím chặt môi, nhẹ nhàng ôm cô gái sắp suy sụp này vào trong ***g ***. Sắc mặt anh cũng dần trầm xuống, Nhược Tâm, thật ra mục đích của người đàn ông kia không chỉ có Tiểu Vũ Điểm, quan trọng chính là bởi vì em.
Anh thở dài một hơi, tầm mắt dừng ở cánh cửa đang đóng, nhóc con chơi một ngày bây giờ đã ngủ rồi, mà bé không biết, mẹ của bé trong cuộc chiến này có thể mất đi con. Sở Luật mưu mô thủ đoạn, nếu không có nắm chắc hoàn toàn, anh ta tuyệt đối sẽ không đi một bước như vậy.
Anh ta đang ép Nhược Tâm, cũng là đang ép anh.
Thật ra không chỉ có Cao gia, ngay lúc này tại nhà họ Sở, cũng có một áp lực không nói nên lời.
"A Luật sẽ thật sự làm như vậy sao?" Tống Uyển nắm chặt tay Sở Giang, dùng sức làm tay Sở Giang đau đớn.
Sở Giang nhẹ nhàng thở ra một hơi, khả năng bọn họ cũng chỉ còn có một bước này.
"Nó cũng không còn cách nào, Nhược Tâm sẽ không giao Tiểu Vũ Điểm cho chúng ta. Bà lại không phải không biết, nếu chúng ta không có Tiểu Vũ Điểm, có lẽ con bé như vậy là tàn nhẫn, nhưng chúng ta cần Tiểu Vũ Điểm, A Luật cũng cần."
Sở Luật vô sinh, trong cuộc đời này cũng chỉ có một Tiểu Vũ Điểm, nếu không có con bé, nó còn cái gì. Bọn họ chỉ có một đứa con trai, bây giờ cũng chỉ có một đứa cháu, cái này làm bọn họ bỏ thế nào.
"Nhưng mà tôi thật sự cảm thấy có lỗi với Nhược Tâm." Đối với một người mẹ mà nói, như vậy chính là vô cùng tàn nhẫn. Tống Uyển vẫn không đành lòng, bà rất muốn Tiểu Vũ Điểm, cũng rất yêu Tiểu Vũ Điểm, đương nhiên hy vọng mỗi ngày có thể nhìn thấy Tiểu Vũ Điểm, nhưng bà cũng chỉ là một người mẹ, biết bọn họ ςướק đi đứa con mà một người mẹ yêu thương đó là một chuyện tàn nhẫn cỡ nào, mà bọn họ thật sự phải làm như vậy sao?
"Tất cả giao cho A Luật đi, chúng ta phải tin tưởng thằng bé, nó không phải là nó của bốn năm trước, tin nó nhất định biết chính mình đang làm cái gì?" Sở Giang an ủi vợ, bọn họ cũng chỉ có thể nhìn như vậy.
"Được rồi." Tống Uyển gật đầu một cái, nắm chặt tay chồng: "Nếu Nhược Tâm gả đến nhà Sở gia chúng ta một lần nữa, ông sẽ nguyện ý sao?" Bà không phải đang nói giỡn, bà thật ra cũng thích Hạ Nhược Tâm. Đặc biệt là sau khi cô sinh cho bọn họ một đứa cháu gái ngoan ngoãn như vậy, chỉ càng thêm thích, đương nhiên thật ra nhiều nhất bởi vì Tiểu Vũ Điểm.
Sở Giang đối với vấn đề này không có thành kiến gì.
"Chỉ cần con bé nguyện ý đến đây, chúng ta cũng rất có lỗi với nó. Chỉ cần con bé nguyện ý tôi sẽ chấp nhận vô điều kiện, chỉ là đến lúc đó có lẽ sẽ là một trận sóng to gió lớn, hơn nữa, con bé thật sự nguyện ý sao?"
"Tôi cũng hy vọng con bé nguyện ý, nói như vậy thật sự cái gì cũng tốt." Tống Uyển cũng là chờ mong, chỉ là trên thế giới này, mộng tưởng so với hiện thực luôn cách nhau rất xa.
Hai người kiên trì như nhau, còn muốn kiên trì ra loại nỗi đau tới nông nỗi nào nữa,
Hạ Nhược Tâm vươn tay nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt nhỏ con gái, bé mập lên rất nhiều, cũng đáng yêu hơn rất nhiều. Tay cô đột nhiên hơi run rẩy một chút, kh cúi đầu nhìn trên mu bàn tay cô đã có mấy giọt nước mắt.
"Tiểu Vũ Điểm, mẹ sẽ không để bất kì kẻ nào mang con đi, con là con mẹ." Giọng nói cô nghẹn ngào, ngày ra tòa càng ngày càng gần, mặc dù Cao Dật đã tìm được luật sư tốt nhất, nhưng bọn họ có thể thắng sao? Nếu thua vậy thì cô sẽ mất con ngay lập tức.
"Tiểu Vũ Điểm, mẹ thật sự rất yêu con." Cô nhẹ nhàng hôn lên trên khuôn mặt non mịn của con gái, hai hàng nước mắt chảy lên trên má Tiểu Vũ Điểm, cô vội vàng nhẹ tay lau đi, chỉ sợ vừa rồi quấy rầy đến giấc ngủ của con, gần đây đứa nhỏ này cũng rất không an tâm, bé mới vừa thật vất vả mới ngủ được.
Cao Dật đặt tay lên vai cô, sau đó kéo cô: "Gần đây tinh thần em quá mức căng thẳng, thả lỏng một chút, nếu em còn suy sụp như vậy cơ thể sẽ chịu không nổi, đến lúc đó làm sao đối mặt với người nhà họ Sở được?"
Cao Dật nhẹ nhàng xoa mặt cô, cho dù anh có nói gì, cô vẫn hồn bay phách lạc khẩn trương, trận kiện tụng này phải đánh thật tốt, bọn họ chưa chắc sẽ thua, tất cả còn phải xem thẩm phán tuyên án. Nhưng cô đã làm bản thân quá khẩn trương, suy sụp như vậy, còn chưa tới hôm mở phiên tòa đầu tiên cô đã ngã xuống rồi.
"Em biết rồi." Hạ Nhược tâm cầm ngón tay mình, cô biết trạng thái mình như vậy là không tốt, nhưng cô không chịu được, Tiểu Vũ Điểm là bảo bối, cô không thể mất đi con.
"Chúng ta đi ra ngoài trước kẻo đánh thức Tiểu Vũ Điểm, con sẽ khóc."
Cao Dật kéo tay Hạ Nhược Tâm đi ra ngoài, nhưng nhìn đến khuôn mặt đang say ngủ trên giường của cô nhóc, trên mặt anh cũng hiện lên một nỗi lo lắng. Anh đã nói chuyện với luật sư, quyền nuôi nấng Tiểu Vũ Điểm về phía Hạ Nhược Tâm là không có gì đáng trách, nếu đối phương gây bất lợi đối với Hạ Nhược Tâm về chuyện trưởng thành của con, như vậy cuối cùng khả năng quyền nuôi nấng sẽ về bố đứa bé cũng sẽ rất lớn.
Cho nên thành công bọn họ cũng chỉ 50/50, nếu không đến cuối cùng cũng không ai biết được kết quả gì? Nếu thật sự là kết quả không mong muốn, vậy Hạ Nhược Tâm, em sẽ lựa chọn như thế nào?
Anh nhẹ nhàng đóng cửa lại, không phát hiện Tiểu Vũ Điểm đang nằm trên giường ngay lúc này đang mở to hai mắt, bé đặt tay lên trên gương mặt, sau đó từ bên cạnh tìm Pu'p bê ôm.
Bé nhìn về phía cửa, ôm chặt Pu'p bê hơn.
***
Tiểu Vũ Điểm một mình ngồi, đôi tay không ngừng lau nước mắt, đôi mắt đã khóc đến sưng đỏ. Ghế dài bên ngoài chỉ có một mình bé ngồi, không phải bé không muốn ở trong nhà trẻ, chỉ là bé muốn một mình ngồi ở đây một lúc.
"Tại sao lại khóc, em không thích nơi này sao?" Một giọng nói đột nhiên cắt ngang tiếng khóc của bé. Bé ngẩng đầu, thấy được một anh trai dường như lớn hơn bé rất nhiều, bé cố gắng ngẩng mặt lên, từ ánh sáng nhàn nhạt xuất hiện một anh trai nhỏ, cho đến khi bé trai từng bước một tới gần bé, đứng trước mặt bé, bé mới chớp đôi mắt, cúi đầu nhìn Pu'p bê trong ***g ***.
"Anh trai giống như Pu'p bê." Bé giơ Pu'p bê ra để bé trai nhìn Pu'p bê của mình.
Cậu bé đột nhiên mấp máy đôi môi mỏng của mình, vươn ngón tay chọc một cái. Pu'p bê trong *** Tiểu Vũ Điểm rõ ràng đã cũ nát, nếu nói giống dường như có một chút giống, bởi vì anh và Pu'p bê trong tay cũng có mái tóc màu nâu đỏ, còn có một tròng mắt màu xanh da trời.
Cậu bé cầm Pu'p bê trong tay Tiểu Vũ Điểm, nhìn đi nhìn lại, sau đó mới trả Pu'p bê vào lòng bé, trên cơ thể là bộ âu phục làm đứa nhỏ này có một loại khí chất quý tộc kì dị.
Cậu bé ngồi bên cạnh Tiểu Vũ Điểm, sau đó từ trong ***g *** lấy ra một khăn tay màu trắng, quay đầu, nhìn cô bé đang ôm chặt Pu'p bê, thật bé nhỏ, nhưng rất đáng yêu, tuy rằng đôi mắt hồng hồng, tất nhiên là do khóc nên mới hồng.
"Em khóc sẽ xấu xí, anh không thích." Cậu bé dùng khăn tay nhẹ nhàng lau mặt Tiểu Vũ Điểm, sau đó giương ngón tay lên, cái khăn kia đã bị ném xuống đất.
"Em còn chưa nói cho anh, tại sao em khóc?"
Cậu bé buông tay, hỏi Tiểu Vũ Điểm đang ngồi cùng một ghế với cậu. Mà cô bé thật ra lại làm phiền chỗ nghỉ ngơi này của cậu, mà bất ngờ, anh cũng không tức giận.
Tiểu Vũ Điểm nhẹ nhàng hít cái mũi nhỏ: "Tiểu Vũ Điểm không muốn rời xa mẹ, cũng không muốn rời bố đi, chỉ là có một người bố khác muốn ςướק Tiểu Vũ Điểm đi, mẹ mỗi ngày đều khóc, Tiểu Vũ Điểm không cần người bố kia, chỉ cần người bố hiện tại."
Cậu bé nghe xong hơi nhíu lông mày, trên một khuôn mặt nhỏ xinh đẹp vô cùng, lúc này có chút cảm xúc nặng nề. Cậu cũng không quá bảy tuổi, nhưng sau ánh nhìn đầu tiên cậu bé sẽ phát hiện, dù là cậu bé nhưng lại trưởng thành có chút đáng sợ.
Tiểu Vũ Điểm nói một tràng dài, cuối cùng anh cũng hiểu bé nói như vậy là có ý gì, khả năng là mẹ và ba ba bé đang muốn tranh giành bé.
"Em thật sự không muốn người bố kia sao?" Ngón tay cậu bé nhẹ nhàng gõ cổ tay, cúi đầu hỏi bé gái vẫn đang không ngừng khóc.
Quả nhiên, bé gái đều rất thích khóc, nhưng bé gái này khóc cũng không làm cậu chán ghét.
"Vâng." Tiểu Vũ Điểm gật mạnh đầu một cái, bé không cần người bố xấu xa kia, bé chỉ cần mẹ, chỉ cần bố hiện tại, tuy rằng bé cũng rất thích ông bà nội, nhưng nếu chọn, bé tình nguyện không có ông bà nội.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc