Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 121

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

Cô giáo cũng biết Sở Tương vừa mới vào học, đi đến bên cạnh, xoa đầu nhỏ của bé: "Hương Hương mới đi học, cho nên không cần làm bài tập."
Mà Sở Tượng lại đắc ý, giống như không làm bài tập được nhiều người hâm mộ.
"Tiểu Vũ Điểm tự viết càng ngày càng tốt, ai dạy con?" Một cô giáo thích nhất đứa trẻ ngoan ngoãn như Tiểu Vũ Điểm, lại thực đáng yêu,những chữ viết này tốt hơn so với những đứa trẻ khác, những đứa trẻ khác viết xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng Tiểu Vũ Điểm viết ra dáng ra hình.
Dường như việc học và nhận thức của đứa nhỏ này sớm hơn những đứa trẻ khác, nếu được bồi dưỡng tốt quả thực là vô cùng đáng kinh ngạc.
"Tiểu Vũ Điểm viết rất tốt, hôm nay sẽ được nhận một đóa hoa hồng."
Cô giáo lấy một đóa hoa hồng nhỏ dán ở mặt sau tên của Tiểu Vũ Điểm, những đứa trẻ khác chỉ có một, hai đóa, nhưng mặt sau tên của Tiểu Vũ Điểm lại dán đến năm đóa, có thể thấy được đứa nhỏ này rất được hoan nghênh, mỗi lần thi đấu luôn đứng nhất, cho nên được hưởng nhiều đóa hoa hồng.
Sở Tương không phục, bé biết mình nhất định phải ưu tú, như vậy bà nội mới có thể thích bé, bé sẽ không bị đưa đến cô nhi viện nữa. Cô từ trong túi lấy kẹo ra phát cho các bạn.
Các bạn nhỏ cũng không nhiêu, trong một lớp cũng chỉ mười mấy người, số kẹo này của Sở Tương đều được nhập khẩu, hàng trong nước đều không mua được, cho nên với bọn nhỏ đều là những đồ mới mẻ, một đám cầm cây kẹo đều bị thu hút.
Tiểu Vũ Điểm để tay nhỏ sau lưng, chị gái nhỏ từng bước từng bước đi phát, có phải sẽ đến bé hay không. Tuy rằng bé không phải quá muốn ăn kẹo, nhưng mà vỏ kẹo kia thật đẹp, trở về sẽ nhanh nhanh cho mẹ ăn, mẹ nhất định sẽ rất vui vẻ, hơn nữa mẹ còn có phép thuật biến một cây kẹo thành ba cây kẹo, mẹ một cái, bố một cái, còn có Tiểu Vũ Điểm một cái."
Ừm, bé có thế không ăn, cho mẹ hết.
Sở Tương bước từng bước đi phát, tuổi nhỏ đã biết dùng tiền mua chuộc, quan hệ của bé ở nhà trẻ không tồi, không cần làm gì chỉ cần cho các bạn chút kẹo, thanh chocolate, bây giờ tất cả cảm tình của các bạn gần như đều dồn lại đây.
Thì ra, ở trong lòng trẻ con cũng xuất hiện giang hồ.
Mà giang hồ vẫn luôn hiểm ác.
Sở Tương đi tới bên cạnh Tiểu Vũ Điểm, bé cao gần nhất trường, dường như còn cao hơn Tiểu Vũ Điểm một cái đầu, Tiễu Vũ Điểm vẫn luôn giấu tay nhỏ sau lưng không giơ tay ra muốn kẹo của Sở Tương.
Sở Tương hừ một tiếng, đi qua, đưa cho bạn nhỏ phía sau Tiểu Vũ Điểm một cây kẹo.
Tiểu Vũ Điểm hít hít cái mũi, trong lòng hơi tủi thân.
Bé xoay người, đi đến một chiếc ghê nhỏ ngồi xuống, sau đó đặt tay nhỏ ơ trên đùi.
Một bạn mập mạp cầm cây kẹo nhưng không ăn mà chạu tới trước mặt Tiểu Vũ Điểm, giơ bàn tay nhỏ mũm mĩm ra:
"Cao Vũ Điểm, kẹo cho em ăn."
"Cảm ơn anh trai." Tiểu Vũ Điểm vươn tay lấy cây kẹo, sau đó nhét vào bên trong túi áo.
"Cao Vũ Điểm, sao em lại không ăn?" Bé mập mạp ngồi trên mặt đất cùng Tiểu Vũ Điểm chơi 乃úp bê.
"Để lại cho mẹ ăn." Tiểu Vũ Điểm sờ túi áo, một đôi mắt cười cũng cong lên, khuôn mătj nhỏ từ từ tròn tròn, thật đúng là rất đáng yêu, hai mắt của bé mập mạp đều biến thành ngôi sao.
"Cao Vũ Điểm, anh muốn đi tiểu, chúng ta cùng đi được không?" Bé mập mạp lại kéo tay nhỏ của Tiểu Vũ Điểm.
Tiểu Vũ Điểm chớp mặt một cái, sau đó lắc đầu: "Anh trai, anh là con trai, em là con gái, chúng ta không thể cùng nhau đi tiểu."
"Vì cái gì chứ?" Bé mập mạp xụ mặt.
"Vì..." Tiểu Vũ Điểm nghịch cằm: "Mẹ nói, cái này gọi là nam nữ khác nhau, lúc con gái đi tiểu chỉ cần cởi váy, con trai không cần.
"Như vậy à?" Bé mập mạp chỗ hiểu chỗ không, cậu đứng lên, vỗ quần áo trên người một cái: "Anh đây đi tiểu." Nói xong, bé nhảy nhót tìm cô giáo cùng đi WC, nhưng mà bé vẫn không rõ, cô giáo không phải là nữ sao, vì sao cô giáo có thể, Tiểu Vũ Điểm lại không được, khó khăn như vậy là bởi vì, cô giáo, quá già rồi.
Sở Tương thấy không có ai, bé đi đến đứng trước mặt Tiểu Vũ Điểm, trên khuôn mặt đầy khó chịu, rồi sao đó bé vươn tay nhỏ: "Cao Vũ Điểm, bạn đem trả lại kẹo cho tôi."
Tiểu Vũ Điểm cắn môi nhỏ, bàn tay nắm chặt cây kẹo trong tay, đôi lông mi dài run một cái, sau đó từ bên trong túi lấy ra cây kẹo bé mập mạp vừa đưa cho.
Sở Luật một tay liền ςướק lấy, thậm chí móng tay còn cào xước bàn tay nhỏ của Tiểu Vũ Điểm.
Tiểu Vũ Điểm mím môi, nước mắt rưng rưng, giấu tay nhỏ sau người, Sở Tương cao ngạo vênh cằm, cùng một bạn nhỏ đi chơi.
Buổi chiều, các gia đình đều đến đây đón con, hôm nay Hạ Nhược Tâm tối mới tan ca, Cao Dật cũng phải tăng ca, cho nên, cô gọi điện làm phiền cô giáo một chút, để cô đón con gái muộn hơn.
"Tiểu Vũ Điểm, mẹ con nói, mẹ sẽ đón con muộn hơn một ít." Cô giáo nắm tay Tiểu Vũ Điểm, sửa sang lại quần áo cho bé.
"Vâng, thưa cô, Tiểu Vũ Điểm biết rồi." Tiểu Vũ Điểm gật đầu, bé chỉ cắn tay trong miệng, một đôi mắt trắng đen rõ ràng thỉnh thoảng ngó ra bên ngoài. Mẹ nói tới muộn, như vậy bé ở trong nhà trẻ chờ mẹ, chờ mẹ đến đón bé về là có cá ngon để ăn, mẹ nói phải làm món cá ngọt ngào cho bố và bé ăn.
Bên ngoài một đám trẻ được đón đi hết, lúc này một chiếc xe xa hoa ngừng trước cổng trường học, cửa xe mở ra, đôi chân thon dài, một người đàn ông mặc tây trang đi ra.
Anh trực tiếp đi về phía cửa nhà trẻ.
Khuôn mặt Sở Tương đột nhiên nở nụ cười, còn có một cảm giác đắc ý nho nhỏ.
Bố của bé, bố của bé đến đây đón bé.
Xe bố của bé là xe tốt nhất, người cũng cao ráo, đẹp trai nhất, khác với bố những bạn khác, sao có thể so bì với bố của bé.
"Bố..." Sở Tương chạy đến, ôm lấy hai chân Sở Luật.
Mặt Sở Luật không biểu cảm bế đứa trẻ trên mặt đất lên, đứa nhỏ này ôm vào trong lòng, cơ thể Hương Hương mềm mại, có lẽ cũng chỉ có đứa nhỏ ngây ngơ thuần khiết như vậy mới có thể khiến lòng anh mềm mại.
Thủ tục đã làm, thì cũng coi như là nuôi con gái của mình đi, dù sao, cả đời này anh không thể có con, coi như đứa nhỏ này là của mình vậy.
"Chúng ta đi thôi." Sở Luật một tay ôm con gái, cánh tay mạnh mẽ một cách tự nhiên, đừng nói là một đứa, cho dù là hai đứa anh cũng có thể ôm như vậy mà không cảm thấy phải cố hết sức.
Tiểu Vũ Điểm ủ rũ đứng góc tường, cứ như vậy nhìn chằm chằm Sở Luật ôm Sở Tương lên xe, môi nhỏ của bé mím lại, một khuôn mặt trái táo xinh đẹp lúc này không nhiều biểu tình. Cho đến khi chiếc xe rời đi, bé mới đi ra, sau đó ngồi xuống chỗ bậc thang đợi mẹ.
"Tiểu Vũ Điểm cùng cô vào bên trong chơi 乃úp bê được không?" Cô giáo đi tới ngồi xổm trước mặt Tiểu Vũ Điểm, xoa mũ trên đầu Tiểu Vũ Điểm, thời tiết lạnh như vậy không ngồi ở chỗ này được.
Tiểu Vũ Điểm lắc đầu.
"Tiểu Vũ Điểm phải đợi mẹ."
Cô giáo nói nửa ngay nhưng Tiểu Vũ Điểm quả thật là một đứa bé cố chấp, cô giáo cũng chỉ có thể cầm một cái áo khoác mặc vào cho bé tránh cho bé bị cảm lạnh.
Đôi tay Tiểu Vũ Điểm nâng khuôn mặt nhỏ, đôi mắt nhìn chằm chằm ra bên ngoài, hơi có chút luyến tiếc chớp một cái, cho đến khi cách đó không xa có một bóng người đang vội vã chạy tới.
"Mẹ." Tiểu Vũ Điểm đứng lên, vui vẻ chạy ra phía ngoài.
Hạ Nhược Tâm ϲởí áօ khoác trên người ôm con gái lên, sau đó dùng khuôn mặt mình áp vào mặt con gái, sao lại lạnh như vậy.
"Tiểu Vũ Điểm đang đợi mẹ đó." Cơ thể nho nhỏ của Tiểu Vũ Điểm chui bên trong áo của mẹ, hương thơm quần áo, có hương vị của mẹ, còn rất ấm áp.
"Đi thôi, con yêu, chúng ta về nhà." Hạ Nhược Tâm bế con gái, thật tốt, không bị sút cân nào, bằng không về sau thật sự chỉ muốn ôm mãi.
Tiểu Vũ Điểm dựa khuôn mặt nhỏ ở trên vai mẹ, vươn bàn tay trắng nõn phía trên có vài vết xước, nhưng không đau nữa. Bé mím môi, vốn dĩ bé muốn kêu với mẹ, nhưng cuối cùng không nói nữa.
Sau khi về tới nhà, trong nhà cũng hơi lạnh nhưng ấm hơn bên ngoài. Hạ Nhược Tâm ϲởí áօ khoác trên người con gái, khoá lại áo khoác bên trong con một cái, không để ý thật đúng có rằng đây chỉ là quần áo chứ không phải một đứa trẻ.
Cô rót một cốc nước ấm, ngồi xổm xuống cho con gái uống.
"Mẹ uống." Tiểu Vũ Điểm đẩy cái cốc về phía Hạ Nhược Tâm.
"Mẹ chốc nữa uống, con yêu uống đi." Hạ Nhược Tâm cười, nhéo khuôn mặt nhỏ của con, ừm, hai má ấm áp, cũng rất hồng hào.
Tiểu Vũ Điểm ôm cốc uống nước, một đôi mắt lại thỉnh thoảng liếc ra cửa, nghĩ khi nào bố về là có thể cùng nhau ăn cá.
Hạ Nhược Tâm ôm con đặt lên trên sô pha, đưa cho con 乃úp bê, mở TV ra để bé tự chơi. Cô phải vào bếp nấu xơm, đồ ăn giữa trưa cô về đã chuẩn bị rồi, một lúc là có cơm ăn.
Tiểu Vũ Điểm ở nhà không cần cô phải nhọc lòng, bé sẽ tự chơi, sẽ rất ngoan.
Cửa bên ngoài mở, Hạ Nhược Tâm biết Cao Dật đã trở lại, động tác của cô cũng nhanh hơn một chút, đã trễ thế này, bụng hai bố con chắc cũng đói thảm.
"Bố ơi!" Tiểu Vũ Điểm nhảy xuống sô pha, chạy về phía Cao Dật.
Cao Dật chỉ góc áo của mình.
Tiểu Vũ Điểm hiểu rõ kéo góc áo Cao Dật, sau đó Cao Dật mang theo bé vào toilet, anh rửa tay sạch sẽ mới nắm chặt tay nhỏ của Tiểu Vũ Điểm, nhưng cái nắm tay này anh lại cảm thấy khuôn mặt trắng nõn hình như có gì không thích hợp, sao lại cau mày? Anh cúi xuống, mở tay nhỏ Tiểu Vũ Điểm ra.
"Sao lại bị thương?" anh một tay ôm Tiểu Vũ Điểm, từ trong ngăn tủ lấy hòm thuốc của mình.
"Tiểu Vũ Điểm té ngã." Tiểu Vũ Điểm cười, đôi mắt long lanh nước giống như lúc nào cũng có thể khóc.
Cao Dật cốc đầu bé: "Nhóc con không muốn nói phải không? Đừng tưởng bố không biết, con là đánh nhau với người khác, chúng ta là bé gái, là bé gái hiền lành, không thể cùng người khác đánh nhau, có biết hay không."
Vừa nói, anh vừa bôi thuốc sát trùng lên trên tay nhỏ của Tiểu Vũ Điểm.
Tiểu Vũ Điểm đau rụt rụt tay nhỏ, nhưng lại thực dũng cảm, một chút cũng không khóc, một giọt nước mắt cũng không chảy.
"Thật ngoan." Cao Dật khen ngợi Tiểu Vũ Điểm, Tiểu Vũ Điểm toét miệng cười, sau đó cầm ngón tay Cao Dật: "Bố, không được nói cho mẹ được không?
"Ồ, vì sao?" Cao Dật ôm Tiểu Vũ Điểm đặt trên đùi, chỉnh lại mái tóc ngắn mềm của con.
"Đôi mắt mẹ sẽ đau đau." Tiểu Vũ Điểm đặt tay ở bên miệng, nhẹ nhàng thổi: "Tiểu Vũ Điểm thổi sẽ không đau."
"Được rồi." Trong lòng Cao Dật hơi chua xót, anh nắm nhỏ của Tiểu Vũ Điểm trong lòng bàn tay, lại mang sách mua cho bé ra, một tờ rồi một tờ giảng giải, chỉ là bụng hai người thỉnh thoảng lại réo ca hát.
Hạ Nhược Tâm từ trong bếp đi ra, đồ ăn đều được bưng ra, quả nhiên, hôm nay vẫn có có.
"Đi thôi, con yêu, ăn cơm thôi." Một tay Cao Dật bế Tiểu Vũ Điểm lên, Tiểu Vũ Điểm dựa khuôn mặt nhỏ vào vai Cao Dật, bố của bé cũng rất lợi hại, cũng có thể một tay bế bé lên giống như chú xấu xa kia.
Lúc này tại Sở gia, Tống Uyển bón cho cháu gái một miếng rồi lại một miếng cơm, hiện tại toàn bộ tâm tư quả nhiên toàn bộ đệ đặt trên người cháu gái nhận nuôi này.
"A Luật, ngày mai con mang Hương Hương đi." Đây là chủ ý của Tống Uyển muốn cho hai cha con bọn họ vun đắp tình cảm, bằng không Sở Luật coi công việc như tính mạng, sao có thể sẽ đi đón con.
Chiếc đũa trên tay Sở Luật dừng một chút, trong lòng cũng không khỏi than một tiếng, anh thật sự là không muốn mang con đi.
Ngày hôm sau, Tống Uyển đem cháu gái nhét trong lòng anh, mà anh lại nhét Sở Tương vào trong xe, lúc tới công ty, lại nhét vào trong lòng Đỗ Tĩnh Đường.
"Trước tiên em trông nó, hôm nay anh bận."
"Anh trai, anh..."
Đỗ Tĩnh Đường chỉ vào mũi của mình: "Anh bận, nhưng em cũng bận rộn chứ...."
Mà động tác Sở Luật rất nhanh, "rầm" một tiếng, đã đóng cửa để anh bên ngoài, mà trong lòng Đỗ Tĩnh Đường đang bế một đứa trẻ, sao lại cảm giác chính mình liền biến thành ✓ú em.
Một đôi mắt to của anh nhìn chằm chằm đôi mắt nhỏ của Sở Tương trong lòng, biết đây là đứa trẻ cô nhận nuôi từ cô nhi viện, hơn nữa đã làm thủ tục nhận nuôi, đây về sau chính là con gái anh họ anh, đại tiểu thư chính thức nhà họ Sở.
Chính là, anh không thể lựa chọn, nhưng mà anh thích đứa trẻ như Tiểu Vũ Điểm, cho nên đối với Sở Tương không phải quá thích.
Chỉ có thể nói anh có cảm giác định kiến, mọi người đều nói con mình mình yêu, chính là đây không phải con mình, muốn yêu thế nào, tất nhiên, anh phải yêu cái định kiến kia trước.
Anh bế Sở Tương tới bên trong văn phòng, sai người đi mua một đống đồ ăn vặt, thật may, Sở Tương cũng xem như không có trông, cho bé ăn, cho bé chơi, bé sẽ không làm phiền người khác.
Thời điểm buổi trưa, Sở Luật đến đây đón con.
"Bố." Sở Tương vừa thấy Sở Luật, vứt đồ trong tay xuống, chạy đến ôm lấy hai chân của Sở Luật, Đôc Tĩnh Đường suýt chút nữa ૮ɦếƭ vì sặc nước miếng.
Đứa nhỏ này, cố ý đi, anh làm trâu làm ngựa hầu hạ bé như vậy, cho bé ăn, cho bé uống, chỉ thiếu không nằm sấp xuống làm ngựa cho bé cưỡi, bé đã không cho anh một cái sắc mặt tốt, sao lại vừa thấy anh họ đến cái đuôi đã vẫy lên.
Sở Luật bế Sở Tương lên, không có quá nhiều thân thiết, nhưng so với người bình thường cũng hoà khí hơn rất nhiều.
Sở Luật ôm Sở Tương quay người đi ra ngoài.
"Chờ với, anh, hai người làm gì?" Đỗ Tĩnh Đường vội vàng lấy áo khoác chạy theo tới.
"Ăn cơm." Sở Luật lười nói nhiều, lúc này không ăn cơm, chẳng lẽ ngủ?
"Em cũng đi." Ánh mắt Đỗ Tĩnh Đường sáng lên, khó có thể được bữa ăn, không ăn mới là kẻ ngốc, sáng sớm nay anh giống như một người bố, bữa cơm này thế nào cũng phải xin anh họ đi.
Sở Luật không để ý đến Đỗ Tĩnh Đường, nhưng cũng không để anh phải quay về, Đỗ Tĩnh Đường biết bữa nay ăn chùa rồi.
Sở Luật cầm lấy chiếc đũa bón cơm cho con, Đỗ Tĩnh Đường nhìn trợn mắt há mồm.
"Anh, anh rất chuyên nghiệp." Tuy rằng không phải là bố, nhưng thật đúng là rất xứng với chức của một người bố.
Sở Luật tiếp tục bón Sở Tương ăn cơm, mỗi ngày đều nhìn mẹ cho nó ăn, anh lại không ngu mà không biết học lại sao?
"Đúng rồi, anh..." Đỗ Tĩnh Đường cắn chiếc đũa: "Anh thật sự phải quyết định, suy xét một chút về đứa nhỏ này? Em luôn cảm thấy rằng đứa nhỏ này không phải quá đúng lúc, đầu tiên là tuổi hơi lớn, nghĩ xem có muốn ôm một đứa nhỏ hơn không, bé trai cũng được." Mà anh nói xong cảm giác ánh mắt Sở Tương hướng về phía anh xem ra hơi lạnh.
Đỗ Tĩnh Đường khóc không ra nước mắt, anh giống như phải bị chán ghét, nhưng một đứa trẻ cũng không biết những chuyện đó đi, mà hiển nhiên đây cũng giống như một đứa trẻ thôi. Sở Tương vốn dĩ không giống những đứa trẻ khác, bé trưởng thành sớm, thậm chí Đỗ Tĩnh Đường cũng không tưởng tượng đến được.
"Thủ tục đều đã làm rồi, em nói đi? Còn có, Sở gia là nhà nào, trong nhà mỗi ngay ăn cái gì, uống cái gì, người khác đều có thể hỏi ra được, không duyên không cớ thêm một đứa bé, em coi mình là người ngốc, còn muốn coi người khác mù sao?" Sở Luật ăn một phần của mình, nhàn nhạt nói, tuy rằng từ ngữ không nặng nề, nhưng mỗi một câu đều như muốn tát Đỗ Tĩnh Đường một cái chứ không phải đánh Đỗ Tĩnh Đường nằm bẹp trên đất. Sở Tương ngồi một bên, trên mặt không nhiều biểu tình. Đỗ Tĩnh Đường đột nhiên cảm thấy nhàm chán, anh nhún vai, không quản nhiều, ăn nhiều một chút mới không mệt.
"Phục vụ!" Anh vẫy tay với phục vụ đứng một bên, gọi một đống đồ ăn, ăn không hết đóng gói mang về, buổi tối anh còn có thể đủ bữa ăn đêm. Cơm nước xong, khi đếm công ty, quả nhiên, đứa nhỏ này lại ném cho anh.
Chính là Đỗ Tĩnh Đường cảm thấy mình đã đắc tội với tiểu tổ tông này, cho dù anh dỗ dành thế nào, Sở Tương vẫn tảng lờ anh. Đườn nhiên, đây mới chỉ là bắt đầu.
"Cô, con tới rồi." Anh hôm nay thật vui mừng đến đây, vừa vào cửa lập tức cho cô một cái ôm lớn, từ nhỏ cô đã rất yêu thương anh, hồi còn bé, mỗi khi bị bố mẹ đuổi đánh không có nhà để về, cô sẽ cho anh ở nhờ, cho nên, anh mới có quan hệ thân thiết với Sở gia như vậy. Đương nhiên, việc chủ yếu là anh có một người cô tốt bụng, bằng không sao anh lại có thể làm công cho Sở Luật, trong nhà anh lại không thiếu ăn thiếu mặc, không đáng, mỗi ngày anh mệt mỏi giống như con cún vậy.
Tống Uyển trừng mắt lườm Đỗ Tĩnh Đường một cái, đã lớn đùng như vậy cũng không biết trưởng thành một ít. Mà trong lòng bà vẫn còn ôm Sở Tương, Đỗ Tĩnh Đường lập tức thất sủng, anh oán hận ngồi ở trên sô pha, mà dượng của anh, cùng ngồi yên.
Hai người đều than một tiếng.
"Hương Hương, đi tìm chú chơi đi." Tống Uyển có việc liền giao Sở Tương cho Đỗ Tĩnh Đường mang đi.
Đỗ Tĩnh Đường toét miệng cười với Sở Tương, anh vặn óc suy nghĩ, sau đó dang tay về phía Sở Tương: "Lại đây, Hương Hương, đến chỗ chú này."
Sở Tương đi qua, Đỗ Tĩnh Đường bế bé lên, cái ôm này, anh phát hiện so với không lâu trước đây lại nặng hơn một chút.
"Hương Hương, cháu mập lên rồi."
Kết quả cái miệng nhỏ của Sở Tương mếu máo, còn doạ Đỗ Tĩnh Đường, anh không nói sai cái gì, không có làm sai chuyện gì chứ.
"Cháu đừng khóc nhé!" Đỗ Tĩnh Đường bối rối, một hồi dỗ dành, một hồi làm mặt quỷ, nhưng Sở Tương một chút mặt mũi cũng không cho, miệng mếu máo càng mạnh mẽ, càng nhớ càng cảm giác đáng thương, cuối cùng rốt cuộc.
Oa oa một tiếng.
Nước mở.
Tống Uyển vừa nghe thấy cháu gái khóc, vội vàng chạy tới, đầu tiên sửng sốt ôm Sở Tương từ trong lòng Đôc Tĩnh Đường.
"Đỗ Tĩnh Đường, cháu làm gì bắt nạt cháu gái cô?" Bà nhắm vào Đỗ Tĩnh Đường quát một tiếng. Đỗ Tĩnh Đường thật sự cảm thấy rất oan uổng, anh thật sự cái gì cũng không nói mà, sao lại mắng té tát lên đầu anh.
Mà anh hiện tại còn đang một bụng oán niệm, cảm giác cuộc sống này thực sự không có cách nào trải qua.
Sở Giang vươn tay nắm bả vai Đỗ Tĩnh Đường.
"Tĩnh đường à......"
"Vâng." Đỗ Tĩnh Đường tủi thân mím chặt miệng.
Sở Giang than một tiếng.
"Quen rồi sẽ tốt."
"Dượng......" Đỗ Tĩnh Đường gọi Sở Giang một tiếng, hai người kém nhau hơn ba mươi tuổi, lần đầu tiên có cảm giác tương thích, đứa nhỏ này mới ở nhà họ Sở chưa bao lâu mà đã ầm ĩ làm nhà họ Sở không yên bình, rốt cuộc nhận nuôi đứa nhỏ này là chuyện tốt hay chuyện xấu, ngày cả Đỗ Tĩnh Đường cũng không biết.
Bữa cơm nay thật làm người ta nuốt không trôi, đây là lần đầu tiên Đỗ Tĩnh Đường ăn ở nhà cô mà khó có thể nuốt trôi như vậy.
"Nào Hương Hương, chúng ta không để ý tới hắn." Tống Uyển bón Sở Tương ăn cơm, ngay cả một cái xem thường cũng không thèm nhìn cháu trai, mà Sở Giang đều đã quen, ông không nói lời nào ăn cơm, ăn xong lại đi đọc sách, đọc báo chí.
Đỗ Tĩnh Đường vừa thấy một ngày bây giờ của dượng, cuối cùng cũng hiểu, câu thói quen kia là có ý gì, đây rốt cuộc là có kinh nghiệm mới nói được,
Anh thỉnh thoảng liếc nhìn Sở Tương, đột nhiên, Sở Tương quay mặt qua, một khuôn mặt không biểu cảm làm Đỗ Tĩnh Đường không khỏi rùng mình, đứa nhỏ này, anh quyết định không thích.
Mà cho dù Đỗ Tĩnh Đường có thích Sở Tương hay không thì địa vị của Sở Tương ở Sở gia hiển nhiên là nhất, Tống Uyển đặc biệt yêu thương cháu gái này, thật sự đem bé trở thành cháu gái ruột, mà Sở Giang nghe Tống Uyển, yêu ai yêu cả đường đi, đối với Sở Tương cũng không tồi. Mà Sở Luật cũng không có phản ứng lớn, Tống Uyển nói cái gì thì chính là cái đó, bảo anh đi đón, anh liền đi đón, bảo anh mang theo, anh liền mang theo. Tuy rằng đối với đứa nhỏ này cũng không nảy sinh nhiều tình cảm, nhưng hiển nhiên Sở Luật đã sớm đón nhận đứa con gái này.
Sở Tương được nuôi dưỡng vài ngày ở Sở gia, cả ngày ăn ngon uống tốt, mới có mấy ngày đã phát triển không ít, dáng người cao, người cũng trắng. Hơn nữa cả ngày trên người đều mặc trang phục các thương hiệu nổi tiếng, hiển nhiên so với bộ dáng nghèo khó lúc ban đầu so với cô tiểu thư nhà giàu là hai người hoàn toàn khác nhau.
"Các bạn nhỏ." Cô giáo đi đến, cười dịu dàng với đám trẻ phía dưới: "Hôm nay cô muốn nói cho các con một tin tốt, nhà trẻ chúng ta mở một cuộc thi vẽ tranh, các bạn nhỏ đều phải tích cực tham gia, biết không?"
Bé mập mạp kéo tay nhỏ của Tiểu Vũ Điểm, đặt một thanh chocolate vào bàn tay bé.
"Các bạn nhỏ," lão sư đã đi tới, đối với phía dưới hài tử hòa khí cười, "Hôm nay lão sư muốn nói cho các ngươi một cái tin tức tốt, chúng ta nhà trẻ muốn tham gia một cái vẽ tranh thi đấu, các bạn nhỏ đều phải tích cực tham gia, có biết không?"
"Tiểu Vũ Điểm, đây là buổi sáng mẹ cho anh, anh cho em ăn đó."
Tiểu Vũ Điểm nắm chặt chocolate trong tay, cũng từ bên trong túi lấy ra một thứ, là một viên kẹo nhỏ, bé đưa kẹo cho bé mập mạp: "Anh trai béo, đây là mẹ cho Tiểu Vũ Điểm, Tiểu Vũ Điểm đưa anh trai ăn."
Đây là viên kẹo duy nhất của Tiểu Vũ Điểm, bé không ăn kẹo nhiều lắm, hơn nữa Cao Dật cũng không cho bé ăn quá nhiều, cho nên bé cũng chỉ ăn một vài cái cuối tuần, mẹ nói, những thứ tốt đẹp phải chia sẻ với mọi người.
Anh trai mũm mĩm đem tặng chocolate cho bé, bé cũng muốn tặng kẹo của mình cho anh trai mũm mĩm.
Bàn tay mũm mĩm của bé mập mạp cầm lấy viên kẹo, trực tiếp bóc vỏ bên ngoài viên kẹo, cho vào miệng ăn, sau đó nở nụ cười ngây ngô. Sở Tương một bên xoay mặt qua, đột nhiên bé giơ tay lên.
"Cô giáo, Cao Tiểu Vũ và Hồ Bân ăn trong lớp."
Tiểu Vũ Điểm nhét chocolate trong tay vào bên trong túi, bé mập mạp liền nuốt nửa viên kẹo trong miệng xuống.
Bé mập mạp đứng lên, vỗ иgự¢: "Cô giáo, con có ăn,
Tiểu Vũ Điểm không có ăn ạ."
"Hai con đều lại đây." Cô giáo nhìn xuống ý cười, để hai nhóc con đứng bên cạnh, sau đó lấy ra một cây thước sắt, xụ mặt nói.
"Hai con mang bàn tay ra đây."
Bé mập mạp rất nghĩa khí, bé dang tay chắn trước mặt Tiểu Vũ Điểm.
"Cô giáo, Tiểu Vũ Điểm không ăn ạ, cô giáo muốn thì hãy đánh con hai cái." Bé duỗi bàn tay trắng nõn đặt trước mặt cô giáo: "Cô giáo đánh con đi, đánh hai cái." Bé mập mạp giống như sắp chịu ૮ɦếƭ, chiếc cằm nhỏ không ngừng run rẩy.
Lúc này, một bàn tay nhỏ khác duỗi ra, dường như đều là bàn tay nhỏ bé trong suốt, đầu ngón tay còn nhỏ hơn một chút.
"Cô giáo, Tiểu Vũ Điểm cho anh trai mập ăn, đánh Tiểu Vũ Điểm, Tiểu Vũ Điểm không sợ."
Bé đứng lên một cách dũng cảm, mẹ nói, nếu đã làm sai chuyện thì phải bị phạt, hơn nữa chính mình sai lầm thì phải chính mình thừa nhận, không thể liên lụy tới anh trai mập.
"Khụ..." Cô giáo giơ cây thước dạy học lên: "Tốt lắm, hai con mỗi người một cái, cô giáo đã nói, đi học không được ăn trên lớp." Nói, cô đánh cây thước xuống, đương nhiên không phải đánh thật, chỉ nhẹ nhàng đập vào trên hai bàn tay nhỏ, để hai nhóc cảm giác được một chút đau, nhưng tuy rằng không đau nhưng trẻ con đều có lòng tự tôn nho nhỏ. Tiểu Vũ Điểm cúi đầu, đôi môi nhỏ hồng cắn lên, bé ngước mặt lên nhìn đến chỗ Sở Tương, Sở Tương hừ một tiếng, lấy 乃úp bê mới ra khoe khoang.
Tiểu Vũ Điểm đặt tay nhỏ trên đầu gối, bàn tay nhỏ bé lại chạm vào bên trong túi, sờ thanh chocolate, tròng mắt bé chuyển một cái, lại mỉm cười.
Kì thật trẻ con rất dễ dàng thỏa mãn, giống như Tiểu Vũ Điểm, bé không nhiều chuyện, cũng không giữ mối hận thù, tâm của bé không lớn, cho nên quần áo cũng không quá nhiều.
Bây giờ cô đang cầm thanh chocolate bên trong túi.
Tan học, Cao Dật đến đón con gái, anh ôm Tiểu Vũ Điểm rồi rời đi, cùng lúc Sở Luật mở cửa xe bước ra, bước chân Cao Dật ngừng một chút, quả là khéo, thế mà lại gặp.
Anh ôm mặt Tiểu Vũ Điểm vào trong Ⱡồ₦g иgự¢, xoay người, đi về phía một con đường khác.
Sở Luật đến đây đón Sở Tương, Sở Tương mới vừa lên xe ngoan ngoãn ngồi không dám nói quá nhiều.
"hôm nay trong trường học thế nào?" Sở Luật cũng không phải quá hiểu và hòa hợp được với trẻ con, đối với con gái nhận nuôi này, xác thật là không có nhiều tình cảm, nhưng anh đối với Sở Tương so với người khác cũng có kiên nhẫn hơn.
"Vâng, rất tốt." Sở Tương chơi đùa ngón tay, âm thầm liếc nhìn Sở Luật, Sở Luật nhìn thẳng phía trước, trên mặt không nhiều biểu tình, Sở Tương vẫn còn sợ người bố này, tuy rằng bố đối với bé không tồi, nhưng mà bố không quá thích nói chuyện, hơn nữa vẻ mặt vẫn luôn âm trầm, cho nên bé sợ.
Về tới Sở gia, Tống Uyển vừa thấy cháu gái mình, lại gọi một tiếng bảo bối nhỏ, lại cho thay quần áo, lại lấy đồ ăn vặt.
"Bà nội, con muốn tham gia cuộc thi vẽ tranh, con nhất định sẽ giành giải nhất."
Bàn tay Sở Tương nắm chặt, bé biết mình nhất định phải ưu tú, chỉ có đủ ưu tú mới có thể làm bố thích, làm bà nội vui vẻ.
"Ừm, Hương Hương nhà ta nhất định sẽ giành giải nhất." Tống Uyển bế Sở Tương lên, trong lòng kiêu ngạo cực kì, xem đi, bà thật là tinh mắt, chọn được một đứa trẻ ngoan ngoãn thông minh như vậy.
Sở Luật ngồi ở một bên, yên lặng lật tạp chí trong tay, anh vắt chéo hai chân, tự tạo một không gian riêng, dường như không ai có thể vào được, không ai có thể gần gũi được,
Tại thời điểm này, ở trong một ngôi nhà khác, đây là một căn hộ rất bình thường, đồ nội thất bên trong không nhiều lắm, tất cả đều đơn giản, khắp nơi không khí bình yên êm ái.
Bức màn màu tím bên cửa sổ nhẹ nhàng đung đưa theo gió, bên ngoài cửa trồng mấy chậu hoa lan nhỏ, không phải giống quý hiếm, nhưng lá xanh bốn mùa. Giữa chiếc khăn trải bàn màu tím trên bàn có một bình hoa, hoa bên trong màu sắc không tồi, mang theo hương thơm nhàn nhạt, tỏa khắp xung quanh gian phòng.
Bên trên bàn cơm, bốn món một canh được bày lên, một đĩa cá chua ngọt nóng hổi.
"Mẹ, chúng ta đã về rồi." Cửa còn chưa được mở, giọng nói Tiểu Vũ Điểm ở bên ngoài đã vang lên.
"Bố, bụng Tiểu Vũ Điểm đói." Tiểu Vũ Điểm xoa bụng, muốn ăn cơm.
"Ừm, bố cũng đói bụng." Cao Dật bế Tiểu Vũ Điểm vào trong toilet, hai người đầu tiên rửa sạch tay, rồi mới ăn cơm, bạn gắp cho tôi, tôi cho bạn ăn, tuy rằng không phải sơn hào hải vị nhưng ba người ăn vô cùng vui vẻ.
Tiểu Vũ Điểm sờ sờ túi, từ bên trong lấy ra một thanh chocolate nhỏ.
"Mẹ, Tiểu Vũ Điểm cho mẹ, mẹ ăn." Nói xong, Tiểu Vũ Điểm bóc vỏ bên ngoài ra, muốn đút cho Hạ Nhược Tâm ăn, nhưng mới bóc ra, bé mới phát hiện hóa ra chocolate đã chảy hết, chắc do bé để bên trong túi trong thời gian dài.
Tiểu Vũ Điểm nhìn thanh chocolate đã chảy hết trong tay, nước mắt tí tách rơi.
"Thực xin lỗi mẹ, chảy hết rồi." Bé đưa tay ra, muốn đưa cho mẹ, nhưng mà chảy hết rồi phải làm sao bây giờ?
Hạ Nhược Tâm cầm thanh chocolate đã bị tan chảy, nhìn không ra trước kia hình dạng gì, nhưng dù sao vẫn là chocolate.
Cô đặt thanh chocolate trước mặt, lại nhét vào miệng, cô thỏa mãn nhắm hai mắt lại: "Chocolate của bảo bảo cho mẹ ngon lắm, mẹ cảm ơn con."
Trong miệng Hạ Nhược Tâm ngọt ngào giống như hương vị của bơ, ngoài cảm giác ngọt ngào bên ngoài, còn có cảm động từ tình yêu thương của con gái dành cho cô.
Cô bế con gái lên, đặt cằm trên đầu con gái: "Ừm, mẹ ăn một thanh chocolate của con, ngày mai mẹ sẽ biến ra càng nhiều cho Tiểu Vũ Điểm ăn được không?"
"Cảm ơn mẹ." Ánh mắt Tiểu Vũ Điểm sáng lên, nũng nịu ôm cổ mẹ, cọ cọ mặt mẹ.
Chờ đến khi Tiểu Vũ Điểm ngủ, lúc này đã là 10 giờ tối, Cao Dật phải đi trực ban, cho nên ở trong nhà cũng chỉ có hai mẹ con bọn họ. Chức vụ bác sĩ này, nói thật rất vĩ đại, trước kia Hạ Nhược Tâm không rõ, mà nhận thức từ Cao Dật, từ trên người Cao Dật cô đã thực sự biết, bác sĩ vất vả và bất đắc dĩ, mà cô không làm được chuyện gì, chỉ có thể ngày ngày nấu món ăn ngon, mang đến cho anh, không để anh đói bụng.
Cô suy nghĩ, cuối cùng lại đi vào phòng bếp, từ bên trong tủ lạnh lấy ra một gói mì sợi, chuẩn bị xào chút mì sợi mang đến cho Cao Dật, như vậy buổi tối làm việc đói còn còn có cái để lót dạ.
Chờ đến khi xào xong, cô cầm hộp cơm lên, đóng cửa đi ra ngoài, cô cũng không lo lắng Tiểu Vũ Điểm. Cho dù Tiểu Vũ Điểm có tỉnh dậy cũng sẽ tự chăm sóc tốt bản thân, đừng chỉ nhìn vào bé ba tuổi, nhưng chính là lại rất hiểu chuyện, nếu không, một người mẹ như Hạ Nhược Tâm thật không dám tùy tiện rời đi.
Trong bóng đêm, chỉ còn ánh sáng từ đèn đường, kéo dài tới tận phía xa, thỉnh thoảng những chiếc xe đi qua trước mặt cô, cô kéo chặt áo khoác trên người, cầm hộp cơm trên tay cũng chặt hơn.
Lúc này một chiếc xe dừng ở trước mặt, bước chân cô dừng lại, trong lòng cũng có cảm xúc quen thuộc.
Cô, hình như biết trong xe là ai.
Đây là một loại cảm giác, đúng vậy, là cảm giảm không nói lên lời, cô không muốn nghĩ đến cảm giác này.
Cửa xe mở ra, bên trong một người đàn ông mặc quần áo màu đen giống như bước ra từ bóng đêm, nửa bên mặt lúc sáng lúc tối, vẻ mặt tỏ ra hối hận khó dò.
"Đi đâu?"
Giọng nói người đàn ông lạnh băng, nhưng không khó nghe ra bên trong đặc biệt xúc động, căng thẳng, còn cái gì đó. Nói đến cũng thật buồn cười, vậy mà Sở Luật người đàn ông này lại căng thẳng, sợ là nói cho người khác, người khác cũng không tin. Thông thường thái độ người đàn ông này luôn máu lạnh, tàn nhẫn, không từ thủ đoạn.
Hạ Nhược Tâm đứng dưới ánh đèn đường, ánh đèn kéo bóng cô rất dài, đồng thời cũng làm cô mỏng hơn, gió thổi mái tóc ngắn tựa như sương mùa thu.
"Anh đưa em đi?" Người đàn ông lại hỏi một câu, ban ngày và ban đêm giống như mâu thuẫn, toàn bộ tập trung ở trên người anh.
"Không cần, cảm ơn." Hạ Nhược Tâm ôm chặt hộp cơm trong Ⱡồ₦g иgự¢, xoay người đi về phía bệnh viện, mà bóng lưng cô lạnh như mùa đông, cũng làm lạnh một người đàn ông khác.
Sở Luật vẫn luôn lái xe đi theo phía sau cô, cho đến khi cô đi vào bên trong bệnh viện. Anh dừng xe lại, châm một điếu thuốc, biết rõ, cô muốn tìm ai, biết rõ cô muốn làm gì, biết rõ... nhìn nhiều rồi, anh không thoải mái, trái tim anh cũng sẽ đau, nhưng anh vẫn ở đó.
"Ha ha..." Anh cười thảm: "Hạ Nhược Tâm, trước kia em chịu khổ quá, giờ đến lượt anh."
"Nhược Tâm, sao em lại tới đây?" Cao Dật vừa quay lại liền nhìn thấy Hạ Nhược Tâm lại ở bên trong văn phòng anh. Lúc này rồi, anh nhìn thời gian trên cổ tay, đã 11 giờ, Tiểu Vũ Điểm có phải không ngủ rồi không.
"Em đi mua vài thứ, vừa lúc mang cho anh một ít đồ ăn." Cô đặt hộp cơm lên trên bàn: "Em làm một ít mì xào, lúc đói anh có thể ăn."
"Vất vả cho em rồi." Cao Dật đi đến, đôi tay cũng đặt trên vai Hạ Nhược Tâm: "Lần sau không cần mang đến, muộn rồi, bên ngoài nguy hiểm."
Hạ Nhược Tâm dựa đầu vào vai anh, không biết vì sao, hôm nay nỗi lòng có chút phức tạp, mà cô cũng không ở trong bệnh viện lâu, Cao Dật trực ban, anh thỉnh thoảng phải đến các phòng bệnh, chăm sóc bệnh nhân, cô ở chỗ này chỉ gây phiền toái cho anh.
Cô cũng không để Cao Dật tiễn cô, đúng lúc này một bệnh nhân có vấn đề, Cao Dật vội vã chạy đến, Hạ Nhược Tâm cũng đã đi ra khỏi bệnh viện, lại phát hiện chiếc xe sang trọng vẫn ngừng ở đó.
Bước chân Hạ Nhược Tâm ngừng một chút, đi về phía nhà, chiếc xe phía sau vẫn không nhanh không chậm theo phía sau cô.
Đến nơi, Hạ Nhược Tâm ngẩng đầu, vừa lúc đi ngang qua cửa hàng tiện lợi 24 giờ, cô đi vào, khi đi ra đã mua mấy thanh chocolate.
Chiếc xe phía sau vẫn luôn đi theo,cô đi cũng không nhanh, hơn 11 giờ đêm, trên đường người đi vẫn rất nhiều, tới tới lui lui, đi ngang qua cô. Không biết qua bao lâu, cô dừng bước, quay đầu lại, chiếc xe kia đã không còn nữa.
Thì ra, đã đi rồi.
Thật tốt.
Mở cửa nhà ra, bên trong có một chút ánh sáng yếu ớt.
Cô hà hơi vào lòng bàn tay, trong phòng ấm áp nháy mắt làm cơ thể cô dần ấm lên.
Cửa phòng ngủ nhẹ nhàng được mở ra, tiểu gia hỏa bên trong vẫn an tâm ngủ, nhưng lại đá chăn, bàn chân nhỏ đặt ở bên ngoài, Hạ Nhược Tâm đi qua, nhẹ nhàng đắp lại chăn cho con gái.
Ngủ thôi, cô cũng nằm xuống. Cảm giác này cuối cùng cũng có thể yên tâm ngủ. Mà cô cũng không biết, bên ngoài, còn có một chiếc xe màu đen, một người đàn ông hút điếu thuốc trong gió lạnh, quần áo trên người anh gió thổi thỉnh thoảng kêu xột xoạt, mà anh lại giống như không có cảm giác, dựa cơ thể lên chiếc xe phía sau.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc