Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 103

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

Không lâu sau, Hạ Nhược Tâm lấy chìa khóa trong túi xách ra, mở cửa, sau đó cô đi vào, lấy từ trong ngăn tủ ra một đôi dép dành cho nữ để trên mặt đất.
"Đây là đôi mới, tôi không có mang qua, vừa mới mua."?
Mà cô vừa nói xong, bản thân cũng lấy ra một đôi, đây là đôi cũ, vốn định ném đi, vừa vặn, hiện tại hữu dụng.
"Cảm ơn." Tống Uyển mang dép, chung quy có chút lúng túng.
"Không cần khách khí." Hạ Nhược Tâm cười dịu dàng, sau đó đi vào, chỉ là lúc xoay người, cô ấy nhìn vào tủ giày, cũng không biết Tống Uyển có phát hiện hay không nơi đó cón có đồ đạc của trẻ con, chẳng qua, phát hiện cũng không sao, cũng có biện pháp lấp *** cho qua chuyện.
Tống Uyển nhìn ra, Hạ Nhược Tâm không quá nhiệt tình, bản thân bà cũng chỉ có thể mặt dày đi lên ngồi ở trên ghế salon.
"Bác gái muốn uống nước hay là nước trái cây?"
Hạ Nhược Tâm hỏi Tống Uyển, mặc dù không phải quá thích người khách này dù sao vẫn là khách đã vào cửa, như thế nào, cũng phải cho khách một ly nước, đây là sự hiếu khách cơ bản, cô còn không đến nổi quên sạch tu dưỡng đã học, vả lại Tống Uyển cũng không có lỗi với cô cái gì, cho nên, cô đối với Tống Uyển không có oán khí.
"Nước là được rồi." Tống Uyển ngượng ngùng nói, tầm mắt của bà vẫn luôn đặt ở trên người của Hạ Nhược Tâm, bốn năm rồi, cô giống như cũng không có bao nhiêu thay đổi, vẫn là thân thể gầy nhỏ, da cực tốt, cũng có thể vì ít trang điểm, cho nên vẫn luôn trắng nõn, trong suốt, ngược lại là Lý Mạn Ny, trang điểm quá nhiều, hoặc là ăn ở quá tốt, nếu sau khi dỡ bỏ lớp trang điểm, lập tức diện mạo giảm đi mấy phần, mặc dù nói chi tiêu rất nhiều tiền đầu tư trên mặt, nhưng đạt được quá nhỏ.
Mà Tống Uyển không thể không thừa nhận, Hạ Nhược Tâm ở một phương diện khác đúng là được trời ưu đãi, cô trưởng thành gương mặt khiến người ta không thể ghét nổi, cũng có tính tình dịu dàng khéo léo, dĩ nhiên, còn có da dẻ toàn thân rất tốt, điều này rất nhiều phụ nữ cả đời cũng đều là không cầu được, có lúc ngay cả bà cũng hâm mộ, lúc bà cỡ tuổi cô, cũng không có cảm giác đẹp giống như cô, e rằng đến lúc bốn mươi năm mươi tuổi, Hạ Nhược Tâm vẫn có thể trẻ hơn lứa tuổi mấy tuổi.
Hạ Nhược Tâm bưng hai ly nước đun sôi tới, tự cô một ly, Tống Uyển một ly.
"Cảm ơn." Tống Uyển nhận lấy, đặt lên bên miệng uống, nước nào có mùi vị, nước uống rồi, cũng có thể tráng chút lá gan.
Hạ Nhược Tâm tự mình bưng lên một ly, hàng mi cô khẽ rũ xuống, hầu như ánh sáng trong nhà đều tạo điểm sáng trên khuôn mặt cô, ngoài cặp mắt xuyên thấu ra, còn là khóe mắt êm đềm mềm mỏng.
Cô giống như là một tiểu thư khuê các vậy, không lộ vẻ mong manh, một thân khí vận, thật ít người có thể đuổi kịp, Tống Uyển tự nhận là gặp qua rất nhiều người, giống như bọn họ đang ở giữa cái vòng này, xuất thân danh môn không kém ai, tốt nghiệp trường cao đẳng nước ngoài, nhưng Hạ Nhược Tâm cũng không phải xuất thân danh môn, cũng không có học qua trường học tốt gì, càng không có thành tích học tập vượt trội, nhưng mà, toàn thân cô phát ra, chính là loại mị lực này, làm người ta không tự chủ được mà yêu thích, cũng khó trách ngay cả con trai của bà cũng vậy.
Mà nghĩ tới việc này, bà không khỏi khẽ thở dài một tiếng trong đáy lòng, nếu như không có những chuyện kia, hẳn là tốt biết bao.
"Nhược Tâm, dì muốn hỏi con một chuyện, hy vọng con không nên trách dì." bà bỏ ly trong tay xuống, cân nhắc một lúc, cuối cùng vẫn chọn cách dao sắc chặt đay rối, bà đến đây không phải để nói chuyện phiếm, Hạ Nhược Tâm cũng không phải họ hàng gì của bà, nói trắng ra là, kỳ thật bọn họ nửa phần quan hệ cũng không có, như vậy, bà ngồi trong nhà người ta, không phải rất kỳ quái, rất ngu ngốc sao?
"Vâng, dì nói đi." Hạ Nhược Tâm đặt ly lên bàn, Ng'n t nhẹ nhàng vuốt đường vân trang trí, cô biết Tống Uyển tới không phải là chuyện tốt, cho nên cô đang đợi, chờ bà nói.
Tống Uyển mở miệng, nhưng hồi lâu lại không cất lên tiếng nào, bởi vì bà không biết phải hỏi từ đâu.
"Nhược Tâm, con với A Luật nhà ta, có phải đã gặp rồi không?" Cuối cùng, bà thử hỏi, nhưng không nói hẳn ra.
"Cháu và A Luật nhà bác chẳng có quan hệ gì cả." Hạ Nhược Tâm thật sự không muốn nghe đến tên Sở Luật nữa, vì sao tất cả mọi người đều lo chuyện cô và Sở Luật sẽ gương vỡ lại lành.
Tống Uyển bị Hạ Nhược Tâm nói cho xấu hổ, bà vội vàng giải thích, "Nhược Tâm, con đừng hiểu lầm, dì không có ý gì đâu, dì chỉ muốn biết, trong lòng con nghĩ thế nào?"
"Dì, có phải dì hiểu lầm cái gì?" Hạ Nhược Tâm đã hiểu ra Tống Uyển tới đây tìm cô là có việc gì, đều nói phụ nữ tội gì khó xử phụ nữ, những lời này cô cũng chỉ thấy ở trên người Thẩm Vi thôi, những người khác, không phải đang làm khó cô sao?
"Dì..." Tống Uyển không biết trả lời thế nào, chẳng lẽ thật sự phải nói trắng ra một câu, cô đừng có quấn lấy con trai tôi, con trai tôi có vợ rồi, tôi cũng sắp có cháu rồi, cho nên sau này cô tránh xa nhà tôi ra một chút. Nhưng xin lỗi, bà thật sự không nói ra được.
"Cháu hiểu mà."Hạ Nhược Tâm ngẩng mặt, nụ cười xa xăm.
"Có phải dì muốn hỏi xem có đúng là con đang quấn lấy Sở Luật hay không đúng không?"
"Không..."
"Dì sợ con sẽ chen vào giữa Sở Luật và Lý Mạn Ni, trở thành kẻ thứ ba." Tống Uyển vừa định nói, lại bị cắt ngang.
"Dì Tống, xin dì cứ yên tâm." Hạ Nhược Tâm cười châm chọc, "Tuy con không đọc sách nhiều, cũng không có bằng cấp cao, thậm chí là thành tích cũng không tốt, nhưng những đạo lý cơ bản này con cũng hiểu, con sẽ không dính dáng gì đến chồng người khác đâu, có một số việc, người phụ nữ khác có thể làm được, nhưng con thì không, con có nguyên tắc của mình, cũng có tự tôn."
"Cho nên dì à, đây là đáp án." cô nói từng câu từng chữ rõ ràng, "Hiện tại dì đã biết đáp án rồi, vừa lúc, con cũng bận, nếu dì không còn việc gì nữa thì con xin phép đi làm việc."
Cô đang đuổi khách, Tống Uyển không ngốc, đương nhiên cũng hiểu.
Bà đứng lên, tuy rằng có được đáp án vừa lòng, nhưng lại thấy mất mặt, lời của Hạ Nhược Tâm quá vô tình, vậy mà lọt vào trong tai Tống Uyển lại thành châm chọc vô cùng. Người phụ nữ khác có thể làm, trở thành kẻ thứ ba, phá hoại hạnh phúc gia đình nhà người khác, đúng, chuyện này Hạ Nhược Tâm làm không được, cũng khinh thường làm, nhưng người khác thì lại sẵn sàng, bằng không, trên sổ hộ khẩu nhà họ Sở, cái tên con dâu sao lại biến thành Lý Mạn Ni, đừng tưởng rằng người trong thiên hạ không biết, Lý Mạn Ni vào nhà họ như thế nào, trong lòng họ ai cũng hiểu, mà Tống Uyển đúng là không chỗ dung thân, cười miễn cưỡng.
"Vừa lúc, trong nhà cũng có việc, dì về trước." bà nói với Hạ Nhược Tâm, nụ cười kia ngượng ngùng xấu hổ, cũng có chút khó chịu.
Hạ Nhược Tâm cũng chẳng phải dạng hùng hổ doạ người gì, cô mở cửa, tiễn Tống Uyển, hai người nói không nhiều, nhưng nghĩ đến thái độ của Hạ Nhược Tâm, vị Tống phu nhân này hẳn là rất vừa lòng, đương nhiên, người sau lưng kia hẳn là càng vừa lòng hơn.
Ngay khi Tống Uyển chân trước vừa đi, lại gặp phải một người đàn ông, anh mặc áo sơ mi trắng, tay áo tùy ý xắn lên, nhưng lại không mang đến cho người ta cảm giác lôi thôi, ngược lại lại có vài phần tiêu sái, vài phần tùy ý ở bên trong, một tay anh đút túi quần, mắt nhìn thẳng về phía trước, bước chân ổn trọng, ánh mắt vô cùng bình tĩnh, mặc dù có chút mỏi mệt, nhưng quanh thân lại tản ra hơi thở sạch sẽ thoải mái.
Tống Uyển thấy lạ, nhìn anh, đương nhiên không phải bà háo sắc, để ý gì đến người ta, chỉ thầm so sánh người này với con trai mình.
Tuy rằng lớn lên không bằng A Luật nhà bà, nhưng cái khí độ ôn hoà, so với đứa con lạnh lùng cục súc nhà bà, người ta sẽ muốn tiếp xúc nhiều hơn, nếu, bà nói là nếu, A Luật và người này trở thành tình địch, ai thua ai thắng, rất khó nói, mà bà vốn không biết, cái suy nghĩ vẩn vơ phút chốc ấy lại trở thành sự thật, cuối cùng ai thắng ai thua, hiện tại vẫn chưa rõ ràng.
Bà vốn dĩ phải đi, kết quả lại đứng ngơ ra đó, lại qua một lúc, kết quả liền thấy cách đó không xa, người đàn ông kia gõ cửa, chính là ngôi nhà ban nãy bà mới bước vào.
Tống Uyển sửng sốt, trong lòng bắt đầu nghĩ ra vô số khả năng
Người đàn ông này quen Hạ Nhược Tâm, hay là, anh ta chỉ đơn thuần là gõ sai cửa, nếu không thì chính là bán bảo hiểm, bà vẫn không nhịn được lòng hiếu kỳ, nấp vào một bên.
Hạ Nhược Tâm mở cửa cho Cao Dật, sau đó lấy cho anh đôi dép lê, đặt trên mặt đất, đây đều là thói quen.
Cao Dật cảm thấy vô cùng ấm áp.
Kỳ thật anh muốn một cái nhà, vẫn luôn như thế.
Một người vợ hiền lành lương thiện, sẽ pha cho anh ly trà khi anh mệt, lúc anh làm sai cũng không lải nhải, sẽ chia sẻ niềm vui thành công với anh.
Sẽ lấy dép lê cho anh đi, sẽ nấu mì cho anh ăn, sẽ thay anh giặt sạch quần áo, không hơn.
"Hôm nay ăn cái gì?" Anh chỉnh lại mái tóc hơi rối của Hạ Nhược Tâm,. Còn có, anh thật đúng là đói bụng, phẫu thuật mấy tiếng liền, rất tốn thể lực, anh cần bổ sung dinh dưỡng, cũng cần ngủ đủ giấc, nghỉ ngơi cho đỡ mệt.
"Ăn?" Hạ Nhược Tâm chớp mắt, sau đó đột nhiên nhớ ra chuyện gì.
Xong rồi, cô vỗ bộp lên trán, "Em quên mua đồ ăn rồi, trong nhà vừa có khách, mải nói chuyện nên quên mất." không phải còn chưa có mua, cô đã bị người ta kéo đi, giờ người đi rồi, kết quả Cao Dật lại là về, cho nên Cao Dật không có cơm ăn.
"Hiện tại đi mua đi." Cao Dật đi giày lại, kéo tay Hạ Nhược Tâm, "Chúng ta cùng đi mua, vừa lúc, anh sẽ làm phụ xe miễn phí cho em."
Hạ Nhược Tâm kỳ thật nuốn rút tay ra theo bản năng, bất quá, vừa thấy Cao Dật chỉ mải lo chuyện nên mua cái gì, ăn cái gì, uống cái gì, cô lại có chút không đành lòng làm hỏng tâm trạng vui vẻ của anh.
Hơn nữa, cô cúi đầu, nhìn bàn tay đang đan lấy tay mình, anh nắm rấ chặt, trong lòng bàn tay có chút mồ hôi, kỳ thật chắc anh cũng căng thẳng lắm, Hạ Nhược Tâm không có từ chối nữa, cứ như vậy, anh nói, cô nghe, cô nói, anh nhớ.
Hai người tính toán xong, quả thực thật đúng là phải mua không ít đồ về, đồ ăn tạm thời không nói, gạo trong nhà cũng chẳng còn bao nhiêu, chai dầu ăn cũng đã nhìn thấy đáy, còn cả thịt nữa, Tiểu Vũ Điểm nói là muốn ăn thịt kho tàu, trước kia trong nhà điều kiện không tốt, một tháng cô mới có thể cho con ăn thịt được một lần, mà Tiểu Vũ Điểm thích nhất là thịt kho tàu, bé cũng thích mấy thứ mùi vị tương đường thịt kho tàu như cá kho, thịt kho tàu cà tím, chỉ cần có hai chữ thịt kho tàu là bé sẽ ăn nhiều thêm một chén cơm.
Mà cô cũng không biết, lúc này Tống Uyển đang đứng ở một nơi xa, nhìn thấy tất cả, trong lòng bà có một dự cảm không hay, thì ra người ta nói không sai, con của bà rất tốt, nhưng bà không thể không thừa nhận, trên đời này còn có người tốt hơn con trai bà, ưu tú hơn, hơn nữa con của bà tính tình quái dị, cộng thêm những chuyện đã làm trước kia, nếu so sánh với người này, quả thật bị đánh bại không biết bao nhiêu lần.
Buổi tối, Lý Mạn Ni đến đây, Tống Uyển xốc lại tinh thần, làm một bàn đầy đồ ăn, sợ đứa cháu yêu quý của mình bị đói, mà cùng đi cũng có cả mẹ Lý.
"Ôi này bà thông gia, tôi thấy bà nên đổi người giúp việc đi, nhìn này." bà ta gắp lên một miếng thịt, "Thịt nát quá, mùi vị không ngon, còn có này nói," bà lại chỉ một cái mâm, "Trông khó coi quá, nhìn đã hết muốn ăn, cái này cũng xấu, còn cá này nữa, sợ là cá ૮ɦếƭ lâu rồi mới đem ra làm, không còn tươi nữa."
Tóm lại, một bàn đồ ăn này, mẹ Lý chỉ đâm đũa hai ba cái, quả thực là chửi dì nấu cơm chẳng đáng một đồng, không có một chút điểm đáng khen, một hồi lại nói nghiêm trọng, giống như dì nấu ăn sắp bị đuổi ra đến nơi.
"Mẹ..." Lý Mạn Ni kéo tay áo bà ta, để bà ta bớt lời lại, đồng thời không ngừng nháy mắt, nhưng mẹ Lý nào để ý, bà chẹp miệng, lời này nói càng khó nghe. "Bà thông gia, tôi thấy bà nên đuổi người giúp việc này đi, chỗ tôi có người tốt đấy, rất thông minh, làm việc cũng cẩn thận nhanh nhẹn, nấu ăn thì thôi rồi, bà xem xem thế nào?"
"Được thôi." Tống Uyển cười, khóe mắt hơi cong lên, chỉ cần nhìn cũng biết thời trẻ vô cùng xinh đẹp, bà dùng chiếc đũa gắp một ít thịt đặt vào trong bát mình.
"Tôi cũng thấy đồ ăn tôi làm rất khó ăn, cho nên, về sau chắc tôi không nên xuống bếp nữa." nói xong, bà giả vờ như khiêm tốn tiếp thu, sau đó nắm chặt tay mẹ Lý, mẹ Lý lập tức liền đỏ bừng mặt, không biết nên nói gì mới tốt, không mở miệng nổi.
Mà Tống Uyển mặt mũi nhiều, lời nói cũng nhiều.
"Thông gia, lần này thật đúng là phải cám ơn bà." bà nói như thật, vẻ mặt thân thiết, có thể thấy được là tình ý chân thành, rung động đến tâm can,.
"Cảm ơn tôi?" Mẹ Lý choáng váng, "Cảm ơn cái gì?"
"Cảm ơn bà đã nói ra sự thật, làm tôi biết mình không có khiếu nấu ăn, khó trách trước kia cha con Sở Giang ăn thức ăn do tôi làm xong thì đều mày ủ mặt ê, dáng vẻ muốn ૮ɦếƭ muốn sống, hoá ra là thế, tôi thật có lỗi với hai cha con ông ấy." bà nói xong, còn lau qua khóe mắt, cũng không biết có khóc thật không, là bị mình tự làm mình cảm động, hay là bị kỹ thuật diễn của mình thuyết phục.
Mặt mẹ Lý hồng thấu.
"Kỳ thật tôi thấy mấy món này ăn cũng ngon." bà cầm lấy đôi đũa, định gắp đồ ăn, xem có thể vãn hồi lại cái gì hay không, kết quả Tống Uyển vội vàng giữ lấy tay bà ta, ςướק đũa đi, đặt lên trên bàn, "Bà thông gia, đống này khó ăn lắm, bà đừng có ăn, ăn nhiều lại không thể tiêu hoá." nói xong, bà lại hô lên, "Chị Khương, chị qua đây dọn dẹp chỗ này đi."
Một bảo mẫu vội vàng chạy ra, không khỏi phân trần, nhanh chóng bê đồ ăn xuống, mà mẹ Lý chẳng những đot mặt, ngay cả tâm cũng đỏ theo.
Trên bàn trống không chẳng có lấy một ly nước lọc, mà mẹ Lý cũng xấu hổ đủ rồi.
Lý Mạn Ni cũng thấy khó xử, một bên là mẹ chồng, một bên là mẹ ruột, cô là con gái lại là con dâu, thật đúng là khó, không thể làm phật ý mẹ chồng, nhưng cũng không thể để mẹ mình mất hết mặt mũi.
Cô biết, mẹ mình là người coi trọng mặt mũi, lúc này đây bị mẹ chồng làm cho mất sạch, sợ là về sau, trong lòng hai người sẽ có khúc mắc.
"Cơm cũng không ăn." Tống Uyển tuy rằng đang cười, nhưng nụ lại làm cho họ cảm thấy rất thấm, vội vàng, Lý Mạn Ni tìm một cái cớ, kéo mẹ Lý rã chỗ khác, nói thẳng ra thì, nếu còn ở lại sợ rằng ngay cả cô cũng không dám ngẩng đầu.
"Mẹ, sao vừa rồi mẹ lại nói thế?" Lúc đi ra ngoài, Lý Mạn Ni thật sự là nhịn không được.
"Mẹ nói gì, là mẹ chồng con ấy chứ, cứ như là mẹ nợ tiền Sở gia bọn họ không bằng."
Lý Mạn Ni bị mẹ Lý trách móc, lập tức cũng đỏ mặt, bởi vì bọn họ đúng là cầm tiền Sở gia, bất quá, Sở Luật là con rể, lúc cần anh giúp, anh giúp là lẽ thường.
Mà ở trong phòng, Tống Uyển lại bảo dì giúp việc bưng đồ ăn lên, mỗi đĩa đều nến thử một miếng, cũng không cảm thấy khó ăn lắm, nhà họ đã ăn nấy chục năm rồi, chẳng ai than phiền gì cả, hôm nay lại bị mẹ Lý chê bai dè bỉu, bà cũng thấy tức, từ sáng sớm, trong nhà cũng chưa kịp dọn, ngay cả chồng con cũng mặc kệ, nghe nói hai người tới, vậy nên mới đi cùng dì giúp việc đi mua đồ ăn, rồi cẩn thận làm từng món, thế mà cuối cùng lại ôm đầy một bụng tức.
Có chuyệb gì vậy, Sở Giang mới vừa về, thấy Tống Uyển xụ mặt ngồi trên sô pha, cứ như người ta nơ bà nửa cái bánh bột ngô không bằng.
Tống Uyển chỉ lên trên bàn, "Đói bụng hả, ăn cơm đi."
"Ừ." Sở Giang cũng không nghĩ nhiều, đi rửa tay, ra ngồi trước bàn, cầm lấy đũa ăn một miếng, cảm thấy mùi vị khá ngon.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc