Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 102

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

Thậm chí bây giờ anh muốn ăn cái gì?
Anh muốn ăn một chén mì, một chén mì do Hạ Nhược Tâm nấu, anh nguyện ý dùng tất cả sơn hào hải vị để đổi lấy, chỉ là, cô ấy còn có thể nấu mì cho anh sao, anh cười khổ, sợ là không có khả năng.
"Luật, em muốn đi, công ty thiếu anh một ngày cũng đâu có đóng cửa, anh đã lâu không đưa em đi chơi rồi, nên bây giờ chúng ta đi có được không?" Lý Mạn Ni ôm chặt cánh tay Sở Luật, nâng đôi mắt tràn đầy chờ mong, đúng là loại này ánh mắt, loại ánh mắt rất giống với người nào đó, làm tinh thần Sở Luật có chút hoảng hốt, ma xui quỷ khiến, anh lại đem tay mình đặt lên mặt Lý Mạn Ni.
Một màn này, rất quen thuộc, tựa như đã từng có một người con gái nào đó đã từng làm với anh.
Đi thôi, Sở Luật mặc xong quần áo, mà Lý Mạn Ni từ đầu đến cuối đều không buông tay anh, kể cả lúc anh mặc quần áo, anh mặc đến tay trái thì cô sẽ qua nắm tay phải.
Sau khi mặc xong, Lý Mạn Ni vẫn tiếp tục nắm lấy tay Sở Luật, cô muốn chứng minh cho mọi người thấy, đây là người đàn ông của cô, là chồng của Lý Mạn Ni này, ai cũng không thể ςướק, những người phụ nữ kia, tựa như hổ rình mồi vậy, muốn đem anh ăn gắt gao, chỉ là sau khi nhìn thấy cô, một đám, cũng chỉ có thể lui về, mỗi lần như vậy cô đều rất chi là đắc ý.
Anh là của cô, chỉ có thể là của cô.
Ánh chiều tà dần hiện lên trên dòng sông nhỏ, nước sông tuy rằng không quá trong, nhưng lại lấp lánh tựa như sao trời vậy, cách đó không xa, có một đôi nam nữ tuổi trẻ đang đứng chụp hình cưới, nhiếp ảnh gia trẻ tuổi thời thượng kêu người nam hôn nguời nữ, mà người nam tựa như có chút thẹn thùng, hôn một cái, vội vàng dời mặt đi. Những người khác đều không khỏi bật cười, mà mặt chú rể là càng ngày càng đỏ.
Tình yêu thuần túy mà đơn giản, nhưng rồi theo thời gian, tựa hồ có chút chuyện rồi sẽ dần cuốn trôi theo chiều dài của dòng sông, những điều đó, trong dĩ vãn họ cũng đã từng có được, chỉ là, bây giờ đã quên mất rồi.
"Luật, anh xem, họ hạnh phúc biết bao?"
Lý Mạn Ni vẫn ôm trụ cánh tay của Sở Luật, sau đó cùng anh đan chặt đôi bàn tay, mà Sở Luật lại có chút thất thần, mặc kệ, cô vẫn cứ nói ở bên tai anh.
Tính tình Sở Luật đặc biệt không tốt, đôi lúc Lý Mạn Ni chạm vào điểm mấu chốt của anh, nhưng anh chỉ có thể nhẫn, bởi vì cô hiện tại đang mang thai đứa con của anh, không biết đây có được gọi là mẫu bằng tử quý hay không.
Chỉ là, cô đem tay đặt ở trên bụng, hàm răng nhẹ nhàng cắn môi, đau đớn đó khiến cô tỉnh táo lại.
"Luật, chúng ta đi thôi" cô treo lên một trương khuôn mặt tươi cười, chỉ là, sau nét cười đó, lại là lạnh lẽo, nơi xa, ánh mặt trời sáng lạng, nhiếp ảnh gia lại chụp một tấm với bầu trời, vừa đúng lúc bắt gặp hình ảnh một đôi nam nữ đằng xa xa, nam rất cao, rất suất khí, cũng thập phần có khí chất, trân người mặc tây trang, một bàn tay *** trong túi quần, mục sắc trầm tĩnh, ngũ quan lập thể, mỗi cái giơ tay nhấc chân, đều là thể hiện hương vị thành thục, rất có sức hấp dẫn.
Mà người nữ, một thân quần áo hàng hiệu, khí chất cũng là chân quý. Xử lý thập phần tinh tế, ở dưới hoàng hôn, gương mặt trắng nõn nhiễm chút ánh vàng, tuy rằng ngũ quan không phải thuộc loại thập phần xinh đẹp, bất quá, lại được quần áo tôn lên. Đây quả là tư liệu sống rất tốt cho nhiếp ảnh gia.
Anh đem máy ảnh cầm lên, phóng đại hình ảnh vừa chụp, chỉ là, kỳ quái, anh cẩn thận suy xét thật kỹ tấm hình trên.
Bằng mặt nhưng không bằng lòng.
Sau đó không lâu, anh đưa ra kết luận như vậy.
Đúng vậy, chính là ý tứ này, nam nữ đều có vấn đề, đây là chuyện của những kẻ lắm tiền, ai biết được, có khi cuộc sống còn không bằng người bình thường đâu, trước mặt thì biểu hiện ***, nhưng sau lưng lại có thể câu tam đáp tứ.
Nhiếp ảnh gia ấn một cái, bức ảnh đã bị xóa đi, không có chút mỹ cảm nào, thật là phí quá.
Sở Luật đưa Lý Mạn Ni về nhà, sau đó nhìn thoáng qua thời gian, chuẩn bị ra cửa.
Anh muốn đi đâu, Lý Mạn Ni có chút âm dương quái khí hỏi, cô đã đi tới, duỗi tay chặn Sở Luật, vốn dĩ là định chất vấn ra miệng, cuối cùng cô lại là phản ứng quá nghiệp, vươn ôm lấy eo Sở Luật, trong mắt cũng hiện lên vài giọt nước.
"Luật, hôm nay anh ở với em có được không, chỉ một ngày thôi, trước giờ em chưa từng yêu cầu gì quá đáng, nhưng bây giờ, chỉ như vậy, có được không anh?"
Sở Luật đặt nắm chặt nắm tay, nhưng cuối cùng, vẫn buông xuống, anh lại nâng tay lên nhìn thời gian, anh đã rời đi khá lâu rồi, nếu còn kéo dài thì không biết là có bao nhiêu người đang chờ đâu.
"Tôi phải đi họp, cô có thể kiểm tra."
Anh đẩy Lý Mạn Ni ra, sau đó giữ tay cô lại, dẫn cô đến sô pha, sau đó lấy một chiếc chăn đặt lên đù* cô, cuối cùng đem TV điều khiển từ xa, đặt vào tay cô.
"Tôi đi công ty."
Lý Mạn Ni vừa định mở miệng, kết quả Sở Luật lại là đánh gãy lời nói của cô, "Tôi đã nói rồi, cô có thể tùy thời đi kiểm tra." anh nhẹ nhàng khẽ động một chút khóe môi, có chút tự giễu, "Mạn Ni, tôi không muốn nói lần thứ ba, không cần làm những chuyện như vậy nữa." anh duỗi tay, nhẹ đặt ở trên mặt Lý Mạn Ni, "Tôi vẫn thích cô của trước kia hơn, khi đó cô thật sự rất đơn giản, nhưng, vì sao cô lại thay đổi."
Lý Mạn Ni cầm điều khiển từ xa trong tay, đến nỗi trên TV chiếu cái gì, cô cũng không xem vào trong mắt.
Thẳng đến khi Sở Luật rời đi, "bang" một tiếng, cô cầm điều khiển trong tay ném xuống đất, "Thích." cô cười lạnh, cười đến tim cũng đau nhói, "Anh đã từng thích tôi sao? Tôi cần anh thích sao, anh thích tôi đơn giản, nhưng tôi cũng thích Sở Luật của trước kia, trước kia trong mắt Sở Luật chỉ có tôi, nhưng bây giờ trong đó, là nhiều người khác, tôi có thể chịu đựng bất kì ai, nhưng không thể là Hạ Nhược Tâm, Sở Luật, sao anh lại muốn bức tôi, tại sao?"
Cô không ngừng hỏi tại sao, nhưng mà không một ai có thể trả lời cho cô, trên TV bây giờ đang hiện lên cảnh một người phụ nữ đang chất vẫn một người đàn ông, người phụ nữ cuồng loạn, vô cớ gây rối, tất cả những gì cô ta làm đều bị chê cười, lúc này gương mặt người phụ nữ vặn vẹo, tim cô ta dữ tợn, đột nhiên, Lý Mạn Ni tiến lên, trực tiếp tắt TV.
Cô che lại mặt mình, vừa rồi thiếu chút nữa, đúng vậy chính là thiếu chút nữa, cô cho rằng mình chính là người phụ nữ trong TV kia, mặc kệ người phụ nữ có nháo đến thế nào thì người đàn ông vẫn rời đi, mà kết cục cuối cùng của cô ta, thực thảm.
Cô đem tay đặt trước *** mình, cái loại lãnh tâm này, bắt đầu làm cô thỉnh thoảng run rẩy, sợ hãi bản thân.
Lúc này, bên ngoài, tựa như có người ấn chuông cửa, mà cửa rất nhanh liền được mở ra.
"Mẹ." Lý Mạn Ni ngoan ngoãn hô một tiếng.
Tống Uyển vùa thấy cô, vội vàng kéo cô tiến vào, trong miệng vẫn là có chút oán giận nho nhỏ, đương nhiên, nhiều hơn là lo lắng.
"Sao con lại đến đây, A Luật đâu, con bây giờ không phải chỉ có một mình a, bây giờ việc quan trọng là phải che chở tốt cho đứa bé trong bụng, đây chính là cháu trai tôn quý của nhà họ Sở a, nhất định không được xảy ra bất kì sơ xuất gì" Tống Uyển đứng lên, ngay cả đứng cũng không yên, sợ cháu trai của bà sẽ xảy ra chuyện, đây là đứa cháu trai mà bà đã mong mỏi nhiều năm a, càng gian nan, lại càng tinh quý. Con trai bọn họ đã gần 30 rồi, thật vất vả mới ấp ra một cái trứng, bà sợ nếu bà không cẩn thận, thì bà sẽ hối hận cả đời.
"Mẹ, con không có việc gì, A Luật đi làm, con ở một mình cũng không sao, chỉ là đi một chút, không ảnh hưởng gì đâu?" Lý Mạn Ni tiểu tâm ngoan ngoãn ngồi, con dâu như vậy xác thực là không có gì đáng chê trách, mà Tống Uyển cũng là một ba mẹ chồng dễ ở chung, trong nhà cũng không có quy cũ gì quá lớn, bà và Sở Giang là tay trắng lập nghiệp, cho nên cũng không có coi trọng quy cũ này kia, nói cách khác, nếu không phải như vậy thì trước kia khi mà Lý Mạn Ni gả đến, bà và chồng đã không dễ dàng đồng ý như vậy rồi. Lý gia nói trắng ra là, cũng chỉ có thể coi như là gia đình bình dân, mặc dù có công ty, nhưng cũng chỉ là làm ăn nhỏ, cũng không phải quá nổi danh, mà ngay lúc đó tập đoàn Sở gia nhà bà, đã thống trị một phương trên sàn chứng khoán, Tống Uyển chọn con dâu rất đơn giản, chỉ cần có thể cùng con trai bà ở bên nhau là được rồi, chủ yếu là do tính tình thằng con trai bà quá khó ở, bà sinh ra đương nhiên bà sẽ biết, cho nên, cũng không yêu cầu bên nhà gái quá nhiều điều, mà so với Hạ Nhược Tâm, hiển nhiên, Tống Uyển sẽ thích Lý Mạn Ni, hơn nữa bốn năm qua, hai vợ chồng bọn họ, xác thật là không có xuất hiện vấn đề gì, chỉ tiếc là không có con, nhưng không sao, bây giờ thì tốt rồi, cháu trai thân yêu của bà sắp đến rồi.
Lý Mạn Ni cầm cái ly, có chút hơi hơi mặt ủ mày ê, ngay cả khi cười, cũng có chút mỏi mệt, Tống Uyển cũng đã sống gần một đời người rồi, sao có thể không phát hiện.
"Mạn Ni, nói cho mẹ, con làm sao vậy?" Tống Uyển nắm chặt tay Lý Mạn Ni, lo lắng cho cô, đồng dạng chính là lo cho đứa bé trong bụng cô, nếu như tâm tình thai phụ không tốt, không biết có ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng hay không?
"Mẹ, con không sao." Lý Mạn Ni cười cười, tuy rằng trong miệng không có việc gì, nhưng bộ dáng ủ ê này không khỏi khiến người ta suy nghĩ.
"Còn nói không có việc gì?" Tống Uyển nhăn mặt, "Nói cho mẹ, rốt cuộc là chuyện gì, có phải A Luật nó khi dễ con? Nếu thật là như vậy, con nói cho mẹ, mẹ sẽ thay con giáo huấn lại nó."
Tính tình Sở Luật trước nay đều lạnh lừng, cũng không đem người khác đặt ở trong mắt, rất ngông cuồng, nhưng điều đó lại là tiền vốn, trên đời này nếu ai có thể đấm anh một đấm mà không sợ bị trả thù, sợ là cũng chỉ có Tống Uyển.
Lý Mạn Ni muốn nói lại thôi, nhưng hốc mắt cô lại đỏ lên, làm Tống Uyển càng thêm sốt ruột.
"Này đừng khóc, khóc sẽ ảnh hưởng đến cơ thể, đứa nhỏ sẽ biết làm sao đây?" Thật vất vả mới có được một đứa, bà không thể không thừa nhận, bà rất sợ, đã một lần mất đi rồi, nếu thêm lần nữa, làm sao bà có thể chịu nổi?
"Mẹ..." Lý Mạn Ni đột nhiên ôm lấy Tống Uyển, khóc thập phần khổ sở, giống như là bị cái ủy khuất gì to lớn lắm.
"Mẹ, mẹ nói đi, tại sao cô ta lại trở về? Con biết, con rất có lỗi với cô ta, nhưng mà hiện tại con và Luật đã kết hôn, cũng có đứa nhỏ rồi, sao cô ta còn không chịu buông tha cho con và đứa bé?"
Tống Uyển mới đầu còn phản ứng không kịp Lý Mạn Ni có ý gì a, ai là cô ta, sao lại trở về, rồi còn xin lỗi, bất quá, rất nhanh, bà liền suy nghĩ cẩn thận, có phải là chuyện của Hạ Nhược Tâm hay không.
Chính là đứa nhỏ Hạ Nhược Tâm kia, tựa hồ không giống như người xấu a, nó sao có thể sẽ dây dưa A Luật.
Tống Uyển không phải người đàn bà không có đầu óc, nghe thấy một bên liền định tội người khác, bà có ý nghĩ của chính mình, đương nhiên cũng có tự vẫn chính mình, bà cũng khẽ dỗ dành Lý Mạn Ni, kế tiếp, liền không có nói cái gì nữa, chỉ là, nụ cười khổ kia, rất miễn cưỡng, làm cho lòng của Tống Uyển có chút bất an.
Chờ đến khi rời khỏi căn biệt thự của Sở Luật, Tống Uyển mới đi tìm Sở Giang. Bà đem sự tình kể cho Sở Giang nghe, Sở Giang nghe xong liền nhíu mày.
" Ông nói xem, A Luật có thể hay không?"
Tống Uyển chính là lo lắng cho con trai a, đứa nhỏ này tính tình có khi cố chấp đến mức bà cũng sợ hãi, làm việc, cũng là quá tàn nhẫn, một chút cũng không cho bản thân đường lui, nếu lúc ấy nó không làm việc tuyệt tình như vậy, bây giờ có lẽ cũng không đến nỗi nào, đem một người vô tội ђàภђ ђạ đến mức đó, trả thù thay cho người mình yêu, mà trả thù xong rồi, anh lại phát hiện, nguyên lai, thế nhưng trả thù sai rồi, mà đời thì không phải vở kịch, không thể diễn lại. Đã làm chính là đã làm, sao có thể trở về.
Bà thật đúng là sợ, sợ là con trai đa tâm, gây chuyện thị phi.
Cuộc sống của bọn họ chỉ mới yên bình thôi, không nên làm ra chuyện sóng gió gì nữa.
"Tính tình của con nó bà còn chưa rõ sao?" Sở Giang hừ lạnh một tiếng, "Lá gan đủ lớn, thủ đoạn cũng đủ tàn nhẫn, lại giỏi tính kế, bây giờ thì hay, tự mình đưa mình vào tròng, còn có thể trách ai?"
"Chính là Mạn Ni, tôi thấy hơi lo lắng, tâm tình của nó không tốt, cháu trai của chúng ta sẽ chịu ủy khuất." Tống Uyển không lo lắng gì khác, chỉ lo lắng cho cháu trai.
"Bà yên tâm, đứa con dâu kia của bà cũng sẽ không để bản thân chịu ủy khuất đâu, càng sẽ không để đứa bé xảy ra chuyện." Sở Giang an ủi vợ mình, một đôi con ngươi không khác gì Sở Luật, tràn đầy kinh nghiệm và lỏi đời.
Tâm tư của Lý Mạn Ni, Tống Uyển có thể còn không rõ, nhưng mà, Sở Giang lại rất rõ ràng, Lý Mạn Ni là muốn mượn dao của Tống Uyển, ông không vạch trần, một là bởi vì việc này vốn là là do con trai gây ra, Sở gia bọn họ phải chịu trách nhiệm.
Hai là, Lý Mạn Ni, cũng không có tính kế quá nhiều, bằng không, nếu cô ta thực sự tính kế lên trên đầu Tống Uyển, đừng nói là Sở Luật, ông cũng sẽ không bỏ qua đâu.
Con cuối cùng, là vì gia hòa vạn sự hưng, mặc kệ thế nào, ông không muốn con trai ly hôn thêm lần nữa, nó sẽ không dậy nổi, mà Sở gia cũng vậy.
Tống Uyển rối rắm mấy ngày, cuối cùng nghĩ, vẫn là đi gặp Hạ Nhược Tâm một lần đi, bà chỉ là muốn xác định một chút, Hạ Nhược Tâm có còn là Hạ Nhược Tâm của trước kia hay không, mà cho dù cô có thay đổi cũng không sao, chỉ cần đừng để ảnh hưởng đến Sở gia là được.
Mặc dù nói bà đối với Hạ Nhược Tâm cho tới nay là tồn tại mấy phần áy náy, cô của bốn năm trước, là một cô gái rất đơn thuần, chỉ là không biết bốn năm sau, có thể thay đổi hay không, thay đổi bà không nhận ra, cũng thay đổi, thuần thục tính kế, thực sự muốn can thiệp vào giữa con trai và con dâu, không phải bởi vì tình thương mà là vì trả thù.
Bà thay một bộ quần áo, lại nhìn vào gương soi nửa ngày, cũng không biết như thế nào, luôn là có chút chột dạ, cũng không có gì sức lực, bà cũng không phải đi bắt gian, cần sức lực để làm gì, nhưng bà là do dự, lưỡng lự.
"Được rồi, bà đẹp lắm rồi." Sở Giang thật sự là chịu không nổi vợ nữa, đã soi lâu lắm rồi, soi còn không phải gương mặt già nua kia.
"Thật sao?"Tống Uyển không tin nhìn về phía gương, tìm kiếm điểm đẹp đẽ trên người mình, nhưng mà tìm nửa ngày rồi, cái gì cũng không, ngược lại phát hiện khóe mắt xuất hiện nhiều hơn mấy nếp nhăn, da cũng không tốt như trước kia, khóe mắt cũng rũ xuống, khóe miệng cũng không cong lên được, cả người đều già rồi.
Bà có chút khó chịu, dẫu sao thì ai cũng từng trẻ tuổi, ai cũng từng xinh đẹp, giờ đây nhìn rõ gương mặt già nua của bản thân, như thế nào, đều là tưởng nhớ bản thân trước kia, chỉ là, người mà, không có biện pháp, cũng sẽ đi đến giai đoạn này.
Sở Giang thấy vợ thiếu sức sống, buông tờ báo trong tay xuống, đứng dậy, dừng ở bên cạnh vợ, "Bà nhìn, tôi cũng đã già như vậy, ông chỉ lên những nếp nhăn trên trán của mình, bà vẫn còn xinh đẹp như vậy, tôi sợ nếu bà vừa ý tiểu thịt tươi khác vậy tôi phải làm thế nào, Uyển Uyển, bà nói xem tôi có cần đi căng da, thực hiện tiêm axit hyanuronic các loại không?"
Tống Uyển cười hì hì thành tiếng, mọi phiền muộn ưu tư vừa nãy cũng theo đó mà trôi mất.
"Ông định phẫu thuật thẩm mỹ à, đừng làm, sau này cháu trai sẽ gọi ông là chú, ông sẽ khóc." Bà đùa giỡn véo mặt chồng, nơi khóe mắt cũng có chút ****, hóa ra bọn họ đều đã già rồi, cũng không còn trẻ nữa.
Bà đem thanh xuân của mình dành hết cho người đàn ông này, đến hôm nay không biết bao nhiêu năm, tóc cũng đã bạc, nếp nhăn khóe mắt đã nhiều, nhưng ông với bà vẫn không bao giờ phản bội, thì ra không chỉ bà già rồi, ông cũng cùng già đi rồi.
Bà thở dài một tiếng, cầm giữ túi của mình, ra cửa, đúng vậy, bà lại không phải đi đánh nhau, đòi hỏi mong muốn nhiều vậy để làm gì. Kỳ thực hiện tại bà còn không biết Hạ Nhược Tâm đang ở nơi nào, chẳng qua, cũng coi như là bất ngờ, bà có gặp mấy lần không xa chợ bán thức ăn, chính là cho tới nay, đều không có chủ động bắt chuyện, bọn họ cho tới nay cũng không có gì để nói.
Sáng sớm, bà liền đến đợi ở bên ngoài chợ, không tồi, hôm nay, bà còn biết mặc một bộ quần áo đơn giản, nếu không đứng ở chỗ này cũng đúng là thật là kỳ lạ.
Mà vận khí của bà không tệ, thật sự vẫn gặp Hạ Nhược Tâm đến mua thực phẩm.
"Nhược Tâm..." bà gọi một tiếng, giọng có chút khàn, cái tên này sao mà đọc lên, bà thấy trống rỗng, Tống Uyển nhắm mắt lại, chỉ có thể cười khổ một cái, đây thật là mắc nợ ai, thì ở trước mặt người ta đều cảm giác kém hơn một bậc.
Bước chân Hạ Nhược Tâm dừng một chút, ngoảnh đầu lại, mới thấy được người đứng ở cổng chợ chính là Tống Uyển, mẹ của Sở Luật, mẹ chồng trước của cô, gần đây dường như cô có chút được hoan nghênh, làm sao mà từng người một đều thích đến tìm cô nói chuyện phiếm, chuyện cũ.
Mà thật ra là cô biết, Tống Uyển đặc biệt ở đây chờ cô, nếu không, lấy thân phận của Tống Uyển, sao có thể hạ mình vào chợ bén rễ cho muỗi cắn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc