Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 100

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

Hạ Nhược Tâm ôm con gái về phòng, lấy khăn mặt vào nhà vệ sinh nhúng nước rồi nhẹ nhàng lau đôi chân bó của con gái, hình như Tiểu Vũ Điểm cũng cảm thấy có người chạm vào chân mình cho nên khó chịu nhíu mày.
Mà lúc này, động tác nhíu mày của bé, đôi môi mỏng mím chặt, đúng là cực kỳ giống với một người, cô không thể phủ nhận quan hệ huyết thống, mà huyết thống, đúng là kỳ diệu, tuy rằng cha của đứa nhỏ này cũng không biết đến sự tồn tại của nó, con bé cũng chưa từng nhìn thấy cha ruột của mình, nhưng mà, có đôi khi, tính tình của bé, thói quen của bé, thậm chí là thần thái, đều có bóng dáng của người đàn ông kia.
Đợi đến khi cô đi ra, Cao Dật vẫn còn ngồi trên sô pha, trên đù* là một xấp giấy gì đó, Hạ Nhược Tâm kéo những sợi tóc rơi rớt ra sau tai.
"Nhược Tâm, lại đây ngồi." Cao Dật biết cô đến gần liền chỉ vào vị trí bên cạnh, cũng không ngẩng đầu lên, lực chú ý của anh chỉ đặt vào mấy bức tranh trên đù*.
Hạ Nhược Tâm đi qua, ngồi xuống, hai tay đặt trên đầu gối, hành động của cô thể hiện rằng cô được dạy dỗ rất tốt.
Ở Hạ gia mười mấy năm, cô không học được những cái khác, nhưng mà mấy thứ này lại không thiếu, dù sao thì cũng không thể làm mất mặt Hạ Minh Chính, mà Thẩm Ý Quân cũng không muốn cô gây nên ảnh hưởng xấu cho cha con Hạ gia. Cho nên phải học, còn phải học rất nghiêm túc, ví dụ như tư thế ngồi, cho dù mấy năm nay khổ cực, nhưng có vài thứ cũng không thể quên.
Có lẽ là nên nói, đó là thói quen, cũng là bản năng.
"Nhược Tâm, em thích vẽ tranh sao?"
Cao Dật sắp xếp lại tranh ảnh trên đù* rồi đặt sang bên cạnh, động tác rất nhẹ nhàng, không giống với tính tình tuỳ tiện của anh, lại có thể thấy được rằng người đàn ông nay rất cẩn thận, cũng rất tôn trọng công sức của người khác.
"Ừ, thích." Hạ Nhược Tâm không che giấu sở thích của mình, "Trước đây rất thích, em không nhớ rõ lắm, hình như cha ruột của em là hoạ sĩ, khi đó cha thường nắm tay dạy em vẽ, tuy rằng gương mặt của cha đã trở nên mơ hồ trong trí nhớ của em, nhưng mà khoảng thời gian đó vẫn còn tồn tại, có lẽ sở thích của em cũng là từ cha mình."
"Nhưng mà sau đó..." Giọng nói của cô nghẹn lại, chậm rãi, lại nghe thấy châm biếm rõ ràng, "Sau khi bà ta dẫn em tới Hạ gia thì ngay cả sở thích duy nhất của em cũng bị ςướק mất, nhưng mà em biết, đây là điều mà em phải trả giá khi ăn ké cơm của Hạ gia, bà ta có được thứ mình muốn, em có cơm ăn, nếu không, đâu có ai tự nhiên lại đối xử tốt với mình."
Cô đã hiểu rõ, cho nên không oán hận, chỉ là có chút tiếc nuối mà thôi.
"Như vậy à..." Cao Dật vòng tay trước ***, sau đó vươn tay, đặt ngón tay lên trán cô, lại kéo tóc cô về phía sau tai.
"Nếu đã thích, vậy đi học đi, sau này có thể làm cô giáo cũng không chừng."
"Em?" Cô vào mình, cô cảm thấy hình như Cao Dật quá xem trọng mình, cô không được dạy dỗ chuyên nghiệp về hội hoạ, cô cũng biết đàn dương cầm, nhưng mà không giỏi như Hạ Dĩ Hiên, hình như cô còn bị điếc âm, cô cũng không có thiên phú về âm nhạc, cũng không thích nó, bởi vì học cũng không làm được gì, có thể nói là cô không có chút tài năng nào hết, chỉ có mấy năm nay là cô mới bắt đầu rèn luyện cho mình và con gái mình về nghệ thuật.
"Không được." Cô lắc đầu, suy nghĩ của Cao Dật rất tốt, nhưng mà cô lại không tốt. Lỡ cô dạy hư học sinh thì sao?
"Không sao đâu." Cao Dật cầm bức tranh của Hạ Nhược Tâm, khoé môi vẫn là nụ cười ôn hoà, giống như ánh sáng ấm ánh lặng lẽ chiếu sáng vạn vật.
"Vẽ tranh này nọ, đúng là cần phải có thiên phú, thiên phú của em không tệ, có thể đi học thêm một chút, có lẽ không thể đến những ngôi trường nổi tiếng, nhưng mà chỉ cần là một lớp học nhỏ cũng được rồi. Trong nước có rất nhiều lớp, yêu cầu cũng không cao, chỉ cần chăm chỉ và yêu thích là được, anh thấy bức tranh mà em vẽ phù hợp với yêu cầu của đó."
Hạ Nhược Tâm còn muốn nói gì đó, nhưng Cao Dật lại ngắt lời, cũng đánh tan nghi ngờ của cô, "Em có muốn hoàn thành giấc mơ không thể thực hiện được của mình không?"
"Em muốn." Hạ Nhược Tâm có không ít ước mơ, nhưng mà mấy năm gần đây đều bị diệt gần sạch, cô muốn tìm được công việc ổn định để có thêm thu nhập, dù sao thì chi tiêu hiện nay đều do Cao Dật đưa ra, cô vẫn luôn sống tiết kiệm, Cao Dật nói không sao, nhưng mà trong lòng cô vẫn còn băn khoăn.
Cô cắn môi, không thể không nói, đề nghị của Cao Dật làm cô động lòng, hiện nay một cánh tay của cô không hoạt động được, muốn tìm được công việc cũng không dễ dàng gì, cũng không thể đi khuân vác hàng hoá, bởi vì công việc đó không thích hợp với phụ nữ, còn không kiếm được nhiều tiền.
Nếu cô có thể học hội hoạ, khi học thành, là mở một lớp học nho nhỏ, dạy những đứa trẻ vẽ tranh, cô biết, bây giờ có rất nhiều lớp học như thế, kiếm được cũng không ít tiền.
Nếu thật sự có thể như vậy thì tốt rồi.
"Được rồi, không cần suy nghĩ nữa." Cao Dật đứng lên, sau đó đi tới trước mặt Hạ Nhược Tâm, ngồi xổm xuống, để mắt cô nhìn thẳng vào mắt mình, "Nhược Tâm, em có thể tin anh, anh không phải là người ngoài."
"Em..." Hạ Nhược Tâm há miệng thở dốc, cô nói năng vụng về, cũng không biết nên nói thế nào mới tốt.
Cô đã nợ anh rất nhiều, không biết sau này sẽ còn thiếu nợ bao nhiêu nữa, cô nợ Hạ gia, phải dùng mười mấy năm để trả, nợ Sở Luật thì dùng nửa cái mạng này, nhưng mà cô thiếu nợ Cao Dật nhiều như vậy, phải làm thế nào đây?
"Nghĩ gì đó?" Đột nhiên Cao Dật đến gần, thiếu chút nữa thì mũi ***ng vào mặt cô, gần quá, gần đến nỗi cô có thể nhìn thấy rõ ràng lông mi của anh, còn có khoé môi với ý cười trời sinh, còn có trong mắt anh, là cô.
Trong mắt anh có em, còn trong mắt em, có cái gì.
Cô không biết nên trốn vào đâu, cô có chút chật vật, cô biết rõ anh cần gì, thế nhưng cô không thể đáp lại. Mà sự tránh né của cô, làm cho mắt Cao Dật tối sầm đi, sau đó lại làm như không có chuyện gì.
"Nhược Tâm, em đang nghĩ gì?" Anh lại hỏi.
"Em nghĩ..." Hạ Nhược Tâm khép mắt, khi mở mắt liền thấy đôi mắt đen nhánh của Cao Dật, "Em nghĩ, em nợ anh nhiều như thế, sau này phải trả thế nào đây, những người khác, em không còn thiếu nữa, nhưng mà, chỉ có anh, đến giờ vẫn còn nợ một đống."
"Vậy thì dùng cả đời để trả đi." Cao Dật đưa tay ra đặt lên vai cô, sau đó kéo cô vào lòng, nơi có thể tạo ra một phần bầu trời cho Tiểu Vũ Điểm, đồng thời cũng có thể tạo cho cô.
Ngón tay đặt bên người của Hạ Nhược Tâm nắm chặt, cả người cũng cứng lại, sau đó học theo nhịp thở của anh, cơ thể bắt đầu thả lỏng, trên người Cao Dật có mùi rất sạch sẽ, rất tươi mát, rất tự nhiên, còn có mùi thuốc sát trùng mà mọi bác sĩ hay có.
Đột nhiên, cô cảm thấy có chút mệt mỏi, thật ra đây là một loại hấp dẫn làm cho người ta khó lòng cự tuyệt, vất vả lâu như vậy, cô đơn lâu như vậy, khó khăn gian khổ nào cũng đã gặp qua, có đôi khi, cô thật sự muốn tìm một người để mình dựa vào, giống như bây giờ.
Nhưng mà, thân phận của cô.
Đã ly hôn, có một cô con gái, là người tàn phế, thậm chí còn từng bán mình, có khi cô nhìn mình cũng cảm thấy không còn mặt mũi nào, có khi cô còn nghĩ, nếu người đầu tiên cô gặp là Cao Dật thì sẽ tốt thế nào, nếu người cô yêu không phải là Sở Luật, vậy sẽ tốt đến cỡ nào, có phải mấy năm nay sẽ rẽ sang hướng khác, đi trên con đường hoa, hoa tươi nở rộ ngập trời.
Nhưng mà, đó cũng chỉ là hy vọng xa vời, dù sao thì, cô cũng không gặp được, dù sao thì, cô cũng đã như thế.
"Đi học đi, anh sẽ tìm người dạy em." Cao Dật đưa tay ra vỗ lưng cô, cảm nhận được thân thể của cô bắt đầu thả lỏng, anh cũng không ép cô, bọn họ còn có rất nhiều thời gian, một người phụ nữ bị tổn thương, không thể nào lại chấp nhận người ngoài dễ dàng được.
Vết thương cần có thời gian để lành lặn.
Thời gian sẽ chữa lành tất cả, mà anh thì đang đợi.
Hạ Nhược Tâm do dự một chút, cuối cùng là nhẹ nhàng gật đầu.
"Được." Cô đồng ý.
Lại nợ thêm một chút đi, sau này cô sẽ trả, dùng cả đời để trả.
Động tác của Cao Dật rất nhanh, thật ra Hạ Nhược Tâm cũng đã quên mất chuyện này, vậy mà vài ngày sau, anh lại nói cho cô biết, anh đã tìm được một trường học, đúng lúc, không xa trường học của Tiểu Vũ Điểm cho lắm, cũng đã đóng học phí luôn rồi, không cho bạn học Hạ cơ hội để tiếp tục băn khoăn nữa, anh đã ghi tên cho cô, đúng là anh rất hiểu Hạ Nhược Tâm, người như cô, anh phải quyết định thay cô, nếu không, cô sẽ bắt đầu tự ti theo thói quen, rồi không biết là sẽ kéo dài tới khi nào.
Phụ nữ cần phải tự tin, nhưng mà, tự tin của Hạ Nhược Tâm đã bị mấy năm cực khổ ăn mòn hết rồi, mà cô cần phải tìm lại chính mình, trở lại một Hạ Nhược Tâm lúc đầu, cô phải thật sự quên mất quá khứ, bắt đầu lại một lần nữa.
Đương nhiên, Hạ Nhược Tâm còn là một người kỳ lạ, ai nợ cô, cô sẽ quên rất dễ dàng, nhưng mà nếu cô nợ người khác, như vậy, cô sẽ ghi nhớ cả đời, có đôi khi, Cao Dật nghĩ, thật ra lý do anh làm nhiều như vậy, đều chỉ vì không muốn cô rời khỏi anh mà thôi.
Ngày đó, Hạ Nhược Tâm cầm đơn nhập học đi tới lớp học.
"Cốc cốc..." Cô gõ cửa, sau đó đứng chờ, một lát sau, cửa mở, một người phụ nữ trẻ tuổi đi ra.
"Xin chào, tôi đến học." Hạ Nhược Tâm cười ngại ngùng, đưa đơn nhập học cho cô ấy.
Người phụ nữ đó nhận lấy, lật xem một chút rồi nói với người bên trong, "Này, mau ra đây, có mỹ nữ đến, là mỹ nữ một con rất đẹp, đến chậm sẽ không có đất đâu."
Sau khi nói xong, cô ấy lập tức nắm chặt tay Hạ Nhược Tâm, "Ui, tôi nắm tay mỹ nữ rồi nè, tôi thật hạnh phúc, hạnh phúc sắp ngất luôn rồi."
Bên trong phát ra tiếng bước chân hỗn loạn, cánh cửa nhỏ nha vậy mà lại có mười mấy cái đầu nhô ra, cũng không sợ làm gãy cửa.
"Đừng chen lấn, đầu của tôi."
"Đừng chen đừng chen, tôi sắp ói ra dịch mật luôn rồi."
"Mỹ nhân ở đâu, mỹ nhân ở đâu?"
"Mỹ nhân ở đây, tôi ***ng được rồi." Một bàn tay từ bên trong vươn ra, cũng không biết là của ai, cái tay kia ***ng chính xác vào mu bàn tay của Hạ Nhược Tâm.
"A, ***ng trúng mỹ nhân rồi!"
Lúc này Hạ Nhược Tâm chỉ biết kinh ngạc, cô mở to mắt, khóc không ra nước mắt, nhất định là trông rất ngốc, nhưng mà, đột nhiên cô lại bật cười, bạn học của cô, hình như đều rất đáng yêu.
"Oa, mỹ nhân cười, mỹ nhân cười với tôi kìa."
"Gì mà cười với cậu chứ, mặt của cậu giống như bí đao vậy, mỹ nhân cười với tôi mới đúng."
"Mặt tôi giống bí đao, vậy chắc mặt cậu đẹp hơn quá, cũng giống như bí đỏ thôi, mỹ nhân ghê tởm còn không kịp, sao có thể cười với cậu."
Đây là hỗn loạn mà ngày đầu Hạ Nhược Tâm đi học.
Mà Hạ Nhược Tâm cũng chiếm được một cái danh hiệu ở đây, là mỹ nhân.
"Cậu nói xem, sao mỹ nhân lại đẹp như thế." Một người bạn học ***ng ***ng bả vai bạn học của mình, "Cậu xem kìa, mặc kệ là ngồi hay đứng cũng rất hợp mắt, sao lại đẹp như vậy chứ?"
"Bởi vì là mỹ nhân." Người đó ngẩng đầu lên, nhéo gương mặt tròn vo của bạn học.
"Thật ra cậu cũng rất đẹp."
"Thật sao?" Bạn học kia lập tức ngẩng mặt lên, "Tớ thật sự rất đẹp sao?"
"Ừ." Người đó gật đầu, trả lời nghiêm túc, "Mỹ nhân là đẹp tự nhiên, vẻ đẹp duy nhất, rất tao nhã và hoàn mỹ, còn vẻ đẹp của cậu là vẻ đẹp của đàn ông, có cảm giác rất nghệ thuật."
"Cút!" Một cước bay qua, suýt nữa thì đá vào mặt người đó.
Người đó vội vàng né tránh, trong miệng thì thầm.
"Không phải là đàn ông, mà là cọp mẹ mới đúng, vẫn là mỹ nhân tốt hơn, lúc mỹ nhân vẽ tranh rất đẹp, đúng là nữ thần mà."
Hạ Nhược Tâm cũng phát hiện người ta đang nói cô, cô ngẩng đầu lên cười, đôi mắt cũng tràn đầy ý cười.
Mà nụ cười đó lại làm ánh mắt của mọi người xung quanh toả sáng.
Sao mỹ nhân lại đẹp như thế, chỗ nào cũng đẹp, ngay cả khi mỹ nhân móc gỉ mũi cũng rất đẹp, nhưng mà hình như bọn họ chưa từng thấy mỹ nhân móc gỉ mũi.
Mỹ nhân của bọn họ, chẳng những xinh đẹp mà còn rất thông minh, cũng rất chăm chỉ, tuy rằng không có nhiều nền tảng nhưng mà lại học hỏi rất nhanh, mặc dù học sau bọn họ nhưng cũng đã tiến bộ gần bằng rồi.
Mà người dạy bọn họ vẽ, là một vị hoạ sĩ nổi tiếng, cô ấy từ chối lời mời của các trường đại học, tự mở một phòng làm việc, có lẽ mấy người tài giỏi đều như thế, không thích đi con đường bình thường.
Cũng có thể là cô giáo muốn được sống tự do, thích đi đây đi đó để tìm linh cảm.
Cũng có thể là mức lương của trường học không nhiều lắm, tự mình mở lớp thì kiếm được nhiều hơn.
Dù sao thì mặc kệ thế nào, nếu nói về trình độ hội hoạ của cô gái, thì chỉ có thể cảm thán là tuyệt nhất.
"Trước kia cô đã từng học rồi sao?"
Cô giáo đi tới bên cạnh Hạ Nhược Tâm, cúi đầu, nhìn cách cầm Pu't của cô, đối với học sinh mới vào này, lúc đầu cô cũng không có cảm giác gì, cũng chỉ là có thêm một học sinh mà thôi, nhưng mà, đã nhiều ngày qua, cô mới phát hiện, học sinh này, vậy mà có thiên phú không tệ, quan trọng nhất là, động tác của ngón tay rất linh hoạt, còn có ý tưởng của mình, điểm này rất đáng quý.
"Không có, chỉ là chính mình thích thôi!" Hạ Nhược Tâm đưa bút xuống, tay khẽ vẽ, vừa uyển chuyển vừa nhẹ nhàng, một vòng tròn đẹp đẽ hình thành trên mặt giấy.
Ưa thích cũng là ước muốn, ước muốn sẽ trở thành động lực, thầy giáo gật đầu, trên gương mặt hiện rõ vẻ hài lòng với câu trả lời của học sinh này, mà chính bản thân ông không khỏi nìn qua người học sinh này của mình, học sinh này được mọi người gọi là mỹ nhân.
Diện mạo quả thực vô cùng xuất chúng, tuy rằng không có trang điểm nhưng lại thấy vô cùng tươi mát, tựa như cỏ non tươi mới, lộ rõ vẻ tự nhiên.
Đặc biệt là nụ cười của cô, vô cùng dịu dàng. Tựa như một cô nàng tiểu thư đài các thời xa xưa, được nuôi dưỡng vô cùng tốt. Sau khi tiếp xúc, mới biết rằng cô là một người rất dễ ở chung, hơn nữa lại còn vô cùng nhẹ nhàng, không hề tức giận với mọi người. Cô còn thường cùng mọi người nói giỡn hay mang chút đồ mà bản cô tự làm ra chia cho mọi người. Mà vị mỹ nhân trong mắt mọi người này bây giờ còn có thêm một biệt danh, đó là "Trù thần" Bởi vì đồ ăn mà cô làm ra vô cùng ngon miệng.
Một học sinh nam đi tới, giống như làm ảo thuật vậy, biến ra một bông hoa hồng.
"Chị Nhược Tâm, cái này tặng chị."
Hai tay nam sinh đưa hoa hồng lên trước mặt Hạ Nhược Tâm.
"Tặng cho chị?" - Hạ Nhược Tâm nháy mắt khó hiểu. Sao tự dưng lại tặng hoa cho cô a?
"Đúng vậy ạ, đúng vậy ạ." - Cậu bé gật đầu lia lịa, cười cười. Lại nói: "Cái này trên đường em hái được, không có đòi tiền." Đương nhiên không có đòi tiền. Cậu hái bông hoa này trên tường, bị gai đâm không nói lại còn xuýt nữa bị chó cắn cho nhập viện nữa chứ. May là cậu chạy nhanh, không bây giờ cậu đang trong phòng bệnh tiêm vắc-xin phòng bệnh chó dại rồi.
"Cảm ơn em." Hạ Nhược Tâm nhận lấy, đem hoa đặt lên bàn của mình. Mùi hoa tự nhiên thơm mát, vô cùng dễ chịu. Khó trách, hội hoa xuân có thể làm người ta yêu thích cũng có thể làm cho người ta có tâm tình thoải mái, dễ chịu.
Cậu vốn khẩn trương cuối cùng cũng có thể thả lỏng, mà ngón tay cậu bé lúc này đang di chuyển lên xuống. Trời ạ, chị ấy nhận hoa của mình, có hay không chứng minh rằng chị ấy công nhận mình không?
"Chị Nhược Tâm, chị thích hoa này sao?" Cậu cẩn thận hỏi, kì thật còn đằng sau còn một câu hỏi nữa, vậy chị thích em sao, nhưng mà, da mặt vẫn còn quá mỏng, cho nên, cậu nói không nên lời.
Nhưng mà, chỉ cần thích hoa, không phải gián tiếp thích cậu sao.
"Ừ, thích a." Hạ Nhược Tâm cầm hoa đứng dậy, "Con gái của chị cũng thích loại này."
Đột nhiên, bầu trời giáng xuống tia sét, cậu bé lập tức hoảng sợ, cậu hiểu rõ, tim cậu bị đánh nát, bị lật đi lật lại, bị xé rách, cậu đang cầm trái tim chảy máu đầm đìa của chính mình, bộ mặt đáng thương cảm thán
"Chị Nhược Tâm, chị, chị có con gái?"
"Đúng vậy a." Hạ Nhược Tâm đem hoa đặt trên bàn, sau đó đưa bàn tay lên, nhẹ xoa đầu cậu, đây mới là đứa nhỏ mười lăm tuổi, cô so với cậu lớn hơn mười tuổi, mà trong mắt của cô, cậu cũng là một đứa nhỏ.
"Con gái của chị ba tuổi, học tại nhà trẻ cách đây không xa, chị không có mang bé về đây."
Cậu bé hít hít cái mũi, cảm giác mối tình đầu của mình đã không có, nhưng mà, không giống như là quá thương tâm, bởi vì còn có một tiểu mỹ nhân a.
"Chị Nhược Tâm, vậy chị mau chút đưa tiểu mỹ nhân đến đây đi." Bên trong ánh mắt của cậu bé có đầy ánh sao, hai vị mỹ nhân cùng đi, đây là việc quan trọng cỡ nào a, cậu không thể chờ đợi nữa rồi.
"Được." Hạ Nhược Tâm sửa sang lại đò trên bàn, thu thập phòng vẽ tranh, đúng lúc này, cô rơi vào giữa ánh sáng ấm áp, tiệm ấm dần, lúc còn trẻ tuổi, ai mà chưa từng có cảm giác thích một người.
Nhà đứa nhỏ, nói chung trong lòng sẽ có giấc mơ, giấc mơ kì thật không có phiền phức, dùng một cái khác thay thế giấc mơ đó là được.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc