Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 07

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

Thẩm Ý Quân gấp không có cách nào, bà cúi đầu xuống, đang lúc nhìn thấy con gái, đột nhiên nghĩ đến cái gì. Bà vội vàng bắt lấy tay Hạ Nhược Tâm, kéo tới trước mặt bác sĩ.
"Hiên Hiên, con xem, không đau, chị gái sẽ rút: " Bà nói xong, kéo cánh tay Hạ Nhược Tâm, mà Hạ Nhược Tâm chỉ hơi vùng vẫy một chút.
"Đứa nhỏ này không có bệnh, rút cái gì?" Bác sĩ kỳ quái nhìn thoáng qua cô bé này, sau cùng dưới cảnh cáo của Thẩm Ý Quân, chỉ nắm chặt cánh tay nhỏ.
"Mẹ, Tâm Tâm có thể không hút không? Con sợ..." Cô lôi kéo quần áo Thẩm Ý Quân, chỉ là sợ hãi rụt thân thể lại.
"Ý Quân, cái này không được?" Hạ Minh Chính cũng có chút không đành lòng.
"Rút đi..." Quyết tâm hung ác, Thẩm Ý Quân chỉ quay đầu ôm lấy Hạ Dĩ Hiên, con xem, chị gái đã rút máu rồi...
Mà bác sĩ chỉ thở dài một tiếng, làm mẹ đều không đau lòng, bọn họ đau lòng cái gì?
Hạ Nhược Tâm cắn bờ môi nhỏ, nhìn cây kia giống như còn lớn hơn cánh tay của cô ấn vào, cô đáng thương khóc thút thít một tiếng, cúi đầu xuống, chỉ có nước mắt không ngừng rơi.
"Mẹ con đau..."
Cô trộm nhìn thoáng qua mẹ của mình, nhìn bà dỗ dành Hạ Tử Hiên, thậm chí, bà đều không có nhìn qua cô một chút.
"Hiên Hiên, nhìn thấy chưa, chị không đau, rút máu không đau: "Thỉnh thoảng bên tai truyền đến tiếng Thẩm Ý Quân an ủi.
Không đau, không đau?
Không đúng, mẹ... Đau quá.
Cô không có bệnh, lại đi rút máu, bời vì, cô là chị, phải làm gương cho em.
Mà đến phiên Hạ Dĩ Hiên, khi cây tiêm tiến vào, cô bé khóc thật lớn tiếng, cha đang an ủi cô bé, mẹ đang khóc...
Mà Hạ Nhược Tâm chỉ có thể là đứng cô đơn ở đó, lần đầu tiên cảm giác mình chính là người thừa.
Một năm này Hạ Dĩ Hiên năm tuổi, mà Hạ Nhược Tâm sáu tuổi.
"Con không muốn trọc đầu, không muốn: " Hạ Dĩ Hiên nhìn mình bị trọc, dùng sức đánh Thẩm Ý Quân: "Mẹ, con ghét như vậy, thật xấu, con không muốn gặp người."
Bởi vì bị bệnh, cho nên nhất định phải cạo tóc của mình, chỉ là, dạng này thật sự vô cùng xấu, cô bé có chút ghen ghét trừng mắt nhìn Hạ Nhược Tâm đứng một bên, cô có mái tóc dài đến hông.
Thẩm Ý Quân chỉ đóng một mắt.
"Mẹ..." Trước gương, Hạ Nhược Tâm lôi kéo quần áo của mình không buông, tay nhỏ đều có thể thấy được mạch máu phía trên: "Mẹ, không cắt tóc của con có được không? Con sẽ rất ngoan, sẽ không xuất hiện ở trước mặt em gái."
Mà Thẩm Ý Quân chỉ cầm lên một bên cây kéo, hung ác cắt xuống.
"Mẹ, vì sao?" Nhìn tóc thật dài rơi xuống đất, Hạ Nhược Tâm chỉ cúi đầu, mặc cho nước mắt đảo quanh trong mắt, tất cả trước mắt đều ௱o^ЛƓ lung, lại rõ ràng, mà mái tóc của cô cũng từ từ không còn.
Cô trở thành một người trọc đầu khác, chỉ là bởi vì giống em gái.
Khi Hạ Nhược Tâm trọc đầu đứng ở trước mặt hai cha con, Hạ Dĩ Hiên cao hứng cười, mà Hạ Minh Chính thì áy náy kéo Thẩm Ý Quân qua, quyết định về sau sẽ đối tốt với cô hơn một chút.
Hạ Nhược Tâm đỏ hai mắt đi ra ngoài, cô đến gương cũng không dám nhìn, lúc này bé gái đã biết đẹp, mà cô, kỳ thật đã đi học.
"Hạ Nhược Tâm, người quái dị, cha không thương, mẹ không yêu, đầu trọc đầu trọc..." Tất cả trẻ con trong trường học đều đang cười, đều đang khi dễ cô, mà cô chỉ ngồi ở chỗ của mình, lật túi sách, bên trong có một sợi tóc thật dài.
Không phải, không phải, cô không xấu, cô không xấu, cô có ba, có mẹ, nhưng không có người yêu.
Một năm này, Hạ Nhược Tâm bảy tuổi, mà Hạ Dĩ Hiên, sáu tuổi.
"Ba, mẹ, con thi được tám mươi điểm?: " Khi Hạ Dĩ Hiên cầm bài thi 80 điểm nũng nịu, Hạ Nhược Tâm chỉ trốn ở trong phòng nhỏ của mình, trong tay nắm chặt hai bài thi một trăm điểm.
"Mẹ, Tâm Tâm thi một trăm điểm..."
"Đúng rồi, Nhược Tâm thi bao nhiêu?"Lúc này Hạ Minh Chính mới nhớ tới còn có một đứa con gái. Sắc mặt Thẩm Ý Quân hơi thay đổi một chút: "Nó rất ngốc, được 60 mà thôi." Mà Hạ Dĩ Hiên nghe được từ 60 điểm kia, lại cười càng thêm vui vẻ.
"Không sao: " Hạ Minh Chính an ủi vợ: " Xem như Nhược Tâm thi được 50 điểm: "Hạ gia vẫn nuôi được đứa con gái này.
Hạ Nhược Tâm chỉ nhìn một nhà ba người họ, đóng cửa lại.
Buổi tối, Thẩm Ý Quân sửa toàn bộ bài thi lại một lần, phía trên viết số 60 thật to: " Nhớ, Nhược Tâm, không thể nói cho Dĩ Hiên con thi được một trăm điểm. Con chỉ có thể kém hơn Dĩ Hiên, bời vì, con là chị, cho nên phải nhường em."
Hạ Nhược Tâm chỉ ૮ɦếƭ lặng gật đầu, cô biết, cô là chị, phải nhường em gái.
Nhược Tâm phải thi âm nhạc, rõ chưa? Một mình em gái cô đơn, Hạ Nhược Tâm chỉ ૮ɦếƭ lặng thu hồi giá vẽ của mình, cômuốn thi luôn là mỹ thuật, chỉ là, cô biết, trong nhà này, tất cả, cô đều không có cách nào thay đổi, bọn họ để cho cô làm cái gì, cô phải làm cái gì?
Cho nên, cô từ bỏ mỹ thuật cô yêu nhất, dự thi môn âm nhạc cô không am hiểu, mà Hạ Dĩ Hiên cho tới nay đều là công chúa, mà cô chỉ là vật nền bên cạnh công chúa, cô không thể xinh đẹp hơn con bé, không thể mạnh hơn nó, không thể học giỏi hơn nó, thậm chí lúc thi đại học, Hạ Dĩ Hiên thi D, mà nàng chỉ có thể thi D, kỳ thật, thành tích của cô, hoàn toàn có thể thi A.
Một năm kia, cô nhìn đề thi trong tay, nắm Pu't, cuối cùng viết tên của mình ở phía trên, mà bài thi kia chỉ làm một nửa.
Cô cho là, cô có thể qua cả đời như vậy, sẽ để cho Hạ gia nắm giữ cuộc đời của cô, bao quát, tính mạng của cô, hôn nhân của cô, chỉ là, cô sai lầm, thẳng đến ngày đó, cô gặp được anh.
"Chị, chị xem, đây là bạn trai của em: " Hạ Dĩ Hiên ngọt ngào, tay kéo một người nam, người nam thành thục nội liễm, một thân âu phục thủ công càng sấn thác hơn người, cao quývô cùng.
Khuôn mặt người đàn ông tuấn tú mang theo tôn quý, còn có khí thế bá đạo không cho người sơ sót. Lớn lên có một đôi mắt đen ẩn giấu tia thâm trầm, có rất nhiều tính xâm lược.
Hạ Nhược Tâm chỉ cảm giác có một bàn tay P0'p chặt trái tim của mình.
Anh trai nhỏ...
Chỉ cần liếc một chút, cô đã nhận ra anh là anh trai nhỏ nói lớn lên muốn lấy cô, anh đã thay đổi, nhưng cô vẫn nhận ra.
"Ừm: " Người đàn ông chỉ lãnh đạm gật đầu với Hạ Nhược Tâm, sau đó xoay người, đưa tay *** sọi tóc của Hạ Dĩ Hiên, sau cùng dừng trên chiếc phù bộ thân treo trên cổ cô, trong mắt lóe lên từng vệt màu ấm.
Mà khóe môi của khẽ câu một chút, lại không nhìn thấy đáy mắt Hạ Nhược Tâm cay đắng.
Anh trai nhỏ, anh biết không? Kỳ thật, em mới là người anh muốn tìm.
Chỉ là, hiện tại, không có bất kỳ người nào tin.
Chị, anh ấy tên tên Sở Luật, là anh Luật của em, Hạ Dĩ Hiên vui vẻ nói, chiếm hữu giống như đem đầu của mình tựa ở trên cánh tay Sở Luật.
Mà Sở Luật lãnh khốc vô cùng, lúc này cũng nhiều hơn một phần dịu dàng không thể gặp.
"Chúng ta đi thôi: " Sở Luật dắt Hạ Dĩ Hiên đi vào Hạ gia, lúc đi qua Hạ Nhược Tâm, thậm chí không có dừng lại nửa bước, Hạ Nhược Tâm chỉ ngơ ngác nhìn bóng lưng của anh, trong lúc nhất thời, nơi trái tim tan nát một chút.
Cô nắm chặt tay của mình, ánh nắng nhàn nhạt rơi vào gương mặt cô, nụ cười có chút thống khổ, vô lực giương lên.
Hạ Minh Chính thì vô cùng hài lòng với Sở Luật, mà Sở Luật chỉ trực tiếp nói thẳng ý đồ mình đến, anh muốn Hạ Dĩ Hiên, mà đối với Hạ Dĩ Hiên là tình thế bắt buộc. Tuy nhiên Hạ Minh Chính cho là anh cuồng vọng một chút, nhưng Sở Luật có sự cuồng vọng tiền vốn là người thừa kế của gia tộc Sở thị, đưa hòn ngọc quý vào tay anh sẽ không bạc đãi bọn họ.
Hạ Nhược Tâm chỉ ngơ ngác nhìn Sở Luật, không có ai biết, lúc này, cô nuốt nước mắt vào bụng.
Cô đi trở về phòng của mình, ở chỗ này, cô vĩnh viễn chỉ là một người ngoài mà thôi, nếu như có thể, cô tình nguyện cùng mẹ sống quãng thời gian kham khổ.
Mà về sau, Sở Luật trở thành khách quen Hạ gia, cô không chỉ một lần muốn qua nói cho anh biết, cô mới là người anh từng ưng thuận hứa, chỉ là, mỗi một lần lời đến khóe miệng, chỉ có thể vô lực thu hồi.
Bời vì, cô phát hiện, đối với bất kỳ người nào anh đều vô cùng đạm mạc, lại chân chính yêu Hạ Dĩ Hiên, một hứa hẹn hồi nhỏ, một phần chân chính, Hạ Nhược Tâm thua xa Hạ Dĩ Hiên.
Cô đóng cửa lại, thu hồi ánh mắt của mình, đóng mình trong căn phòng nhỏ.
Khi cửa mở ra, cô vẫn duy trì động tác kia, hai tay của cô ôm thật chặt đầu gối của mình, vô thần nhìn ra bên ngoài, mà rơi vào mặt cô là phần vỡ vụn yếu ớt.
Cô là người, cô không phải gỗ, cô sẽ đau, cũng sẽ đau nhức.
"Tâm Tâm..." Giọng của người phụ nữ vang lên, có chút cảm giác không thân thiết, cô quay đầu lại, thấy được không biết từ lúc nào Thẩm Ý Quân đứng ở trước mặt cô.
Đây là mẹ của cô, chỉ là, cô đã quên, đã bao lâu cô không có gọi bà một tiếng mẹ.
Cô ngồi thẳng thân thể của mình, lông mi che giấu đi một phần tuỳ tiện không lộ ra ngoài.
"Tâm Tâm, Sở Luật là của Dĩ Hiên: " Thẩm Ý Quân mở miệng cũng là một câu cảnh cáo, lại để thân thể Hạ Nhược Tâm đột nhiên nghiêm chỉnh một chút, cô đã rất cẩn thận, thế nhưng bà vẫn nhìn ra.
"Tâm Tâm, con nên biết thân phận mình, Sở Luật là người con không xứng, cho nên, không cần nghĩ tới cậu ta, cũng không nên thương tổn đến em gái con: " Thẩm Ý Quân đưa tay vuốt tóc Hạ Nhược Tâm, lại để thân thể Hạ Nhược Tâm phát lạnh.
Thân phận, đúng vậy, về sau Sở Luật là tổng giám đốc đại tập đoàn, mà cô, chỉ là một bé gái mồ côi, cô có nhà, tương đương với không, cô có mẹ, cũng là của người khác.
"Con đã biết: " Giọng có chút mờ ảo truyền đến, rất nhanh vỡ vụn trong không khí, giống như, đây vốn không phải là tiếng của cô.
"Tâm Tâm, con nên học cảm ơn, là ba của con cho chúng ta cuộc sống bây giờ, con mới được đến trường, có quần áo mặc, nếu không, mẹ con chúng ta đã sớm lưu lạc đầu đường."
"Con đã biết: "Giọng vẫn không có tức giận, mà Hạ Nhược Tâm chỉ nhìn ra bên ngoài, đối với Thẩm Ý Quân là cảm giác lạ lẫm, cô tình nguyện không muốn cuộc sống như vậy, khóe môi của cô có chút đùa cợt.
Mà Thẩm Ý Quân thấy được trên mặt cô có mất mát, lại không biết vì sao thấy loại cảm giác không ổn, vội vàng lấy tay đặt ở trên tóc Hạ Nhược Tâm ra, giống như tóc của cô làm bà đau tay.
Đúng vậy, coi như không có đâm đau tay của bà, thế nhưng đã đâm đau nhức lòng của cô.
Cửa đóng lại lần nữa, không có người nhìn thấy gương mặt Hạ Nhược Tâm hơi mang theo trong suốt rơi xuống một giọt nước mắt, trong mắt của cô nhiễm lên tuyệt vọng.
Rơi xuống có chút tuyệt vọng thê mỹ.
Cô cẩn thận che giấu đi tất cả tâm tư, lòng của cô, tình của cpp, chỉ trầm mặc nhìn Sở Luật và Hạ Dĩ Hiên, đúng vậy, mẹnói rất đúng, chỉ có công chúa như Hạ Dĩ Hiên mới có thể hợp với anh.
Chỉ là, mỗi lần nhìn một chút, cô mới phát hiện, thì ra những năm này tình cảm đối với anh trai nhỏ từng giờ từng phút trở thành thói quen của cô, làm sao cô có thể không nghĩ, làm sao có thể không yêu.
Mà bây giờ thậm chí mỗi một ngày, cô đều nhận lấy dày vò.
Sở Luật ôm Hạ Dĩ Hiên, mắt đen thu vào, nhanh chóng cúi người, ngay lúc Hạ Dĩ Hiên còn không có định thần, cúi xuống hôn lên môi cô, anh đối với cô cũng không giống những người phụ nữ khác, bời vì, cô là cô dâu anh định từ nhỏ.
"Anh Luật..." Mi mắt Hạ Dĩ Hiên nhẹ nhàng ௱o^ЛƓ lung một chút, cảm giác thật tốt như vậy, cô phát hiện mình thật sự yêu anh Luật
"Em phải nhanh lớn lên một chút, như vậy em có thể gả cho anh Luật: " Anh vươn tay vô cùng sủng ái vỗ về mặt Hạ Dĩ Hiên, chỉ là khi ánh mắt nhìn đến bóng người cách đó không xa, tự nhiên lạnh một chút.
Lại là cô.
Hạ Nhược Tâm.
Tay Hạ Nhược Tâm đặt ở trên *** của mình, sắc mặt vô cùng trắng, thì ra, so với chính mình nhìn thấy còn đau mấy phần, cô cho là mình đau đã thành thói quen, chỉ là không có nghĩ đến, cảm giác như vậy vẫn muốn xé rách cô.
Cô xoay người, chỉ là một bóng dáng rơi vào mặt cô, đột nhiên ngẩng đầu, Sở Luật liền tùy ý dựa vào tường, ngũ quan anh lạnh lùng mơ hồ lộ ra một chút sát ý.
"Cô thích tôi?" Giọng của anh lạnh như là gió mùa đông, để thân thể Hạ Nhược Tâm giống như có thể phân thành hai từ đó, lạnh. đau đớn như vậy.
Hạ Nhược Tâm chỉ tránh né ánh mắt của anh, bời vì, ánh mắt của anh để cho cô không biết làm thế nào.
Đúng vậy, cô thích anh, không, là cô yêu anh, cô có thể lừa gạt tất cả mọi người, lại không cách nào lừa gạt mình, Sở Luật đứng thẳng người, đến gần Hạ Nhược Tâm, duỗi tay năm lấy cằm cô: " Tôi cảnh cáo cô, thu hồi tự mình đa tình, nếu như cô dám để cho Dĩ Hiên nhận một chút tổn thương, tôi sẽ để cho cô không thể sống, để cô biết cái gì gọi là địa ngục, cô tổn thương cô ấy một sợi tóc, tôi sẽ hủy cả đầu cô."
Anh nói tàn nhẫn vô tình, Hạ Nhược Tâm chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái, một giọt nước mắt trong suốt rơi vào mu bàn tay của anh, mà anh hất cằm cô ra, mu bàn tay nó nước đọng, vậy mà để tim của anh không thoải mái.
Anh chán ghét phụ nữ khóc, nhất là người phụ nữ này khóc.
Anh nhanh chân rời đi, chỉ lưu lại một cô gái thương tâm gần ૮ɦếƭ nhìn bóng lưng của anh, dường như muốn đem cuộc đời của anh chiếu vào đáy mắt mình, còn có linh hồn.
Cô xoay người, chỉ vươn mu bàn tay của mình ra đặt ở trước môi cắn, lại nếm được nước mắt khổ sở, thì ra, nàng là thật rất thích khóc.
Một năm này, Hạ Nhược Tâm 19 Tuổi, mà Hạ Dĩ Hiên 18 tuổi.
"Chị, chị xem cái này được không?" Hạ Dĩ Hiên cầm một chiếc nhẫn kim cương như hiến vật quý, chị xem, đây là anh Luật cho em, anh ấy cầu hôn em, trong tay con bé đeo một chiếc nhẫn kim cương cực kỳ xinh đẹp, ánh sáng vĩnh hằng.
Mà Hạ Nhược Tâm lại nhắm cặp mắt của mình lại, để thống khổ trong mắt mình chậm rãi thối lui, chúc mừng em, lúc cô mở hai mắt ra lại cười, chỉ là cười khó nhìn hơn khóc.
Thật tốt, cuối cùng họ cũng kết hôn, chỉ là, lòng của cô lại đau nữa.
"Chị, chúng ta đi lái xe đi, mấy ngày trước Luật đưa cho em một chiếc xe đua mới, chị nhớ, chút nữa nói là chị muốn ra ngoài." Hạ Dĩ Hiên vòng vo một chút, cô đã rất lâu không có lái xe, chỉ là, ba của cô cho tới bây giờ đều không thích để cho cô lái xe, nói cô lái xe giống như là kẻ điên, đến anh Luật cũng không cho, hôm nay cuối cùng cô nghĩ đến một biện pháp tốt rồi.
Đứng ở trước mặt Hạ Minh Chính, Hạ Nhược Tâm chỉ cảm giác mất tự nhiên, người ba khác, cũng để cô gọi ba, mà cô, thật sự kêu không được.
"Được, về sớm một chút là được: " Hạ Minh Chính chỉ phất tay mình một chút, đối với Hạ Nhược Tâm hoặc nhiều hoặc ít có chút thua thiệt, ông biết cô gái này thông minh, so với Dĩ Hiên thông minh rất nhiều, những năm này để cho cô đứng ở đằng sau Dĩ Hiên, đúng là ủy khuất cô.
Cho nên, đây là lần đầu tiên, đương nhiên cũng sẽ không là lần cuối cùng.
Mà Hạ Nhược Tâm lại phát hiện Hạ Dĩ Hiên thay đổi, có khi luôn luôn không quan tâm, không biết là đang suy nghĩ gì?
"Chị, chúng ta ra ngoài đi: " Cô đứng ngồi không yên, lôi kéo Hạ Nhược Tâm đi ra ngoài.
Mà lên xe, Hạ Nhược Tâm đã xuống khỏi xe, đây chính là hình thức bình thường bọn họ ở chung, nó đi chơi, mà cô thì ngồi một chỗ chờ đợi.
Chỉ là, một ngày này, Hạ Dĩ Hiên lại không trở về nữa.
Mà lưu cho cô ác mộng đếm không hết, cái chiếc xe đua đã cháy không còn hình dáng, về phần người, cũng không còn cách nào tìm được.
"Không phải tôi..." Cô nhẹ nhàng cắn môi khô khốc của mình, trên môi sưng đỏ doạ người, trên thân thể của cô không có bất kỳ quần áo gì, chỉ là hai chân có vết tím xanh đáng sợ, anh ςướק đi thân thể của cô, lại không có hôn cô, cũng không có sờ qua cô.
Cô ngồi dậy, nhịn xuống đau nhói ***, anh thật sự xé rách cô, mà lạc hồng trên giường thì chế nhạo lớn nhất với cô, cô không có quên lúc anh tàn nhẫn chiếm hữu, nói tới câu nói kia, tầng màng kia của cô làm bao nhiêu tiền, anh biết rất rõ ràng, biết rất rõ ràng, cô không có.
Đứng lên, cô thậm chí chỉ đi một bước, lại ngã ngồi ở trên giường, cô cắn môi của mình, phần môi, *** đều đau nhói khó nói lên lời.
Cô mở tủ treo quần áo ra, lại bi ai phát hiện, nơi này đến một bộ quần áo của cô cũng không có, cô nhìn thân thể của mình, có phải đến một bộ quần áo cũng không nguyện ý cho cô mặc.
Cửa truyền đến tiếng gõ, cô vội vàng kéo chăn mền bao lại chính mình.
"Thiếu phu nhân, tôi vào nhé?" Nói xong, cửa bị đẩy ra, mà người tiến vào, thì giúp việc ở toà biệt thự tư nhân này, cô ấy có chút kỳ lạ nhìn Hạ Nhược Tâm, sau đó lấy ra một bộ đò đặt lên giường.
"Thiếu phu nhân, cái này là thiếu gia để cho tôi đưa cho cô: " Cô ấy lại ngẩng đầu nhìn cô gái hốc mắt sưng đỏ, một mặt đáng thương, chắc hẳn đêm qua, nhất định thiếu gia rất ***. 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc