Tầm Tần ký - Hồi 258

Tác giả: Vô Danh


Sắc mặt Giải Tử Nguyên rất khó coi, bộ dạng như đang lo lắng chuyện gì, thấy Hạng Thiếu Long thì kéo gã đi ra ngoài cổng nói: “Tiểu đệ đột nhiên có chuyện gấp, e rằng không thể gặp Thẩm huynh như đã hẹn, cho nên đến sớm để báo”.
Hạng Thiếu Long nói: “Giải huynh đã có chuyện gấp vậy thì ngày khác gặp cũng được”.
Giải Tử Nguyên lắc đầu: “Tại hạ đã gặp họa, vốn sai người đi rước huynh nhưng nghĩ lại thấy không ổn chút nào, dù sao cũng thuận đường đi ngang qua, xin thứ cho tiểu đệ thất hứa”.
Hai người bước ra ngoài cổng, ở trong sân có hơn ba mươi tên gia tướng đang cung kính đợi bọn họ Hạng Thiếu Long lần đầu tiên thấy Giải Tử Nguyên đem theo nhiều người như thế, ngạc nhiên nói: “Giải huynh thật là uy phong”.
Giải Tử Nguyên lắc đầu than: “Tại hạ cũng không muốn rình rang như thế này, chính là Trọng Tôn Long đã buộc tại hạ, chúng ta lên xe rồi nói tiếp”.
Tùy tùng mở cửa hai người bước lên xe ngồi xuống, xe ngựa lăn bánh ra khỏi sân. Giải Tử Nguyên thở dài nói: “Đừng thấy Lâm Tri bề ngoài phồn vinh náo nhiệt thật ra ai nấy cũng gặp nguy, e rằng không sớm thì muộn cũng chẳng giữ được mạng mình”.
Hạng Thiếu Long hạ giọng nói: “Phải chăng Giải huynh đang nói đến cuộc tranh giành vương vị của hai vị Hoàng tử?”
Giải Tử Nguyên ngạc nhiên nói: “Té ra Thẩm huynh cũng biết chuyện này”.
Hạng Thiếu Long nói: “Cũng chỉ biết đại khái, thấy Giải huynh lo lắng, phải chăng có chuyện gì thay đổi đột ngột khiến cho Giải huynh phiền não đến thế?”
Giải Tử Nguyên lại thở dài rồi trầm giọng nói: “Có những chuyện Thẩm huynh biết cũng chẳng có ích gì. Thẩm huynh trước tiên đến tệ xá cùng nội nhân đàm đạo, tiểu đệ đi gặp Trọng Tôn Long rồi sẽ quay về gặp Thẩm huynh. Đêm nay làm thế nào cũng phải ra ngoài, Thẩm huynh chắc biết phải nói gì với nội nhân”.
Hạng Thiếu Long gượng cười nói: “Ta còn tưởng Giải huynh đã quên”.
Giải Tử Nguyên cười khổ nói: “Lúc này tiểu đệ càng nghĩ đến thanh lâu giải buồn hơn bất cứ lúc nào khác”.
Hạng Thiếu Long quan tâm đến Thiện Nhu cho nên cũng quan tâm đến Giải Tử Nguyên, nhưng cũng biết rằng Giải Tử Nguyên sẽ không tùy tiện kể những chuyện đấu tranh trong hoàng cung cho người ngoài nghe, một ý nghĩ lướt qua như điện chớp, gã biết được nguyên nhân thăm dò rằng: “Phải chăng Lã Bất Vi đang dùng thủ đoạn?”
Giải Tử Nguyên giật mình nói: “Thẩm huynh làm sao biết được?”
Hạng Thiếu Long hạ giọng nói: “Tại hạ trước đây đã từng ở Hàm Dương rất thân thuộc với vài nhân vật có vai vế trong triều đình nước Tần, biết rõ thủ đoạn của tên gian tặc Lã Bất Vi này cho nên mới đoán ra”.
Giải Tử Nguyên sững người nói: “Thẩm huynh quen biết những nhân vật nào?”
Hạng Thiếu Long thuận miệng nói ra những cái tên như Lý Tư, huynh đệ Xương Bình quân, đương nhiên có cả mình trong đó nữa.
Giải Tử Nguyên nghe mà trố mắt, hít một hơi nói: “Nói như vậy Thẩm huynh có mối giao tình với đám cận thần bên cạnh Doanh Chính? Kẻ lợi hại nhất đương nhiên là Hạng Thiếu Long, Lã Bất Vi trăm phương nghìn kế muốn hại y, nhân tiện hỏi Thẩm huynh, Doanh Chính rốt cuộc có phải là con trai của Lã Bất Vi với Chu Cơ hay không?”
Hạng Thiếu Long nói: “Đương nhiên không phải! Nếu không mối quan hệ của họ làm sao đến bước ấy. Rốt cuộc Lã Bất Vi đã làm chuyện gì mà khiến cho Giải huynh phiền não như thế? Phải chăng y đã nói với Đại vương các vị chuyện gì?”
Giải Tử Nguyên lắc đầu: “Chuyện này có lẽ sẽ gây họa tan cửa nát nhà, tiểu đệ e rằng sẽ liên lụy Thẩm huynh, Thẩm huynh tốt nhất đừng để ý”.
Hạng Thiếu Long biết không nên buộc y, nghĩ bụng dù thế nào đi nữa cũng không để cho kẻ khác làm Thiện Nhu tan cửa nát nhà. Nhưng nhất thời lại không có kế gì hay, bởi vì gã không biết chuyện gì trong đó.
Giải Tử Nguyên lảng sang chuyện khác nói: “Xem ra Phụng Phi rất coi trọng Thẩm huynh”.
Hạng Thiếu Long nhớ lại mối quan hệ không rõ ràng với Phụng Phi, thuận miệng ừ một tiếng, lòng nghĩ đến cuộc tranh giành vương vị của nước Tề. Vốn là chuyện hoàn toàn không liên quân đến mình, nhưng vì Thiện Nhu mà trở thành liên quan trực tiếp.
Điền Đan và Lã Bất Vi đều là những chuyên gia âm mưu thủ đoạn, những người thuộc phe Trọng Tôn Long, Giải Tử Nguyên tuy không được các nước giúp đỡ, nhưng có thể thắng hay không là chuyện chưa biết được.
Đến khi xe ngựa đến trước Giải phủ, Hạng Thiếu Long xuống xe, Giải Tử Nguyên đến chỗ Trọng Tôn Long để bàn bạc.
Bọn tiểu tỳ dắt Hạng Thiếu Long vào phủ gặp Thiện Nhu còn Hạng Thiếu Long thì trong lòng tự nhủ Thiện Nhu đã trở thành thê tử của người khác, không thể nối lại mối duyên.
Đến khi vào sảnh đường thì mấy ả thị tỳ báo lại Thiện Nhu cũng đã ra ngoài.
Gã đành thở dài quay về Thính Tùng biệt viện.
Vừa bước vào cửa tên thủ hạ giữ cửa nói: “Lý tướng gia của nước Sở phái người đến tìm Thẩm gia, nhưng Thẩm gia không có mặt nên đã quay về, Thẩm gia thật lợi hại, bọn huynh đệ chúng tôi sau này sẽ theo ngài”.
Hạng Thiếu Long nhủ thầm thân ta khó giữ, nào đủ sức chiếu cố cho các vị huynh đệ, chỉ đáp lấp *** mấy câu tên gia tướng Tùy Tiểu Xuân này hạ giọng nói: “Tiểu nhân có chuyện nhất định phải cho Thẩm gia biết, nhưng Thẩm gia ngàn vạn lần đừng để lộ là tiểu nhân nói ra”.
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên nói: “Chuyện gì?”
Tùy Tiểu Xuân nói: “Hôm nay tiểu nhân thấy hai người Cốc Minh, Phòng Sinh lén lút thậm thụt ở ngoài đường liền đi theo theo dõi, quả nhiên bọn chúng đi gặp Sa Lập, xem ra không phải có chuyện tốt. E rằng bọn chúng muốn đối phó với Thẩm gia”.
Hạng Thiếu Long nghĩ bụng: “Mình không phải ba đầu sáu tay, làm sao có thể đối phó với những chuyện này”.
Bây giờ tốt nhất là lập tức bắt tay vào đẽo một đôi ván trượt tuyết khác rồi nhân lúc tuyết rơi dày mà bỏ đi, đảm bảo dù cho sáu nước phía Đông cho quân đuổi theo cũng không thể bắt được.
Ý nghĩ này rất hay nhưng gã không vượt qua được chính mình, huống hồ chuyện bên Giải Tử Nguyên vẫn chưa biết được, gã làm sao yên tâm bỏ đi.
Vỗ vai Tùy Tiểu Xuân, khích lệ y mấy câu rồi mới bước vào nhà trong.
Tùy Tiểu Xuân vẫn đuổi theo, kéo gã qua một góc nói: “Còn có một chuyện phải báo cho Thẩm gia hay, sau khi Cốc Minh quay về thì đi gặp Nhị tiểu thư, tiếp theo Nhị tiểu thư và Tú Chân tiểu thư cũng ra ngoài”.
Hạng Thiếu Long trong lòng giận lắm, Chúc Tú Chân và Đổng Thục Trinh quả thật không biết nặng nhẹ, cấu kết với Sa Lập, còn mình thì mạo hiểm ở lại vì họ.
Vào tới nhà trong, Tiêu Nguyệt Đàm đang chờ gã vui vẻ nói: “Thứ mà đệ muốn lão ca đã sắp xếp ổn thỏa, xem đây”.
Nói rồi móc ra một tấm địa đồ đưa cho gã, đó chính là địa đồ của Tắc Hạ học cung.
Hạng Thiếu Long vui mừng nói: “Sao nhanh thế?”
Tiêu Nguyệt Đàm nói: “Ta phải mất cả hai canh giờ mới vẽ được”.
Rồi chỉ cửa thành ở bên phải tấm địa đồ nói: “Đây là Tắc môn ở phía Tây thành, học cung nằm ở phía dưới Tắc môn, bên bờ của sông Hệ Thủy, giao thông rất thuận lợi, Tắc Hạ học cung cũng là một trong tám thắng cảnh ở Lâm Tri cho nên người đến đây du ngoạn cũng rất nhiều”.
Hạng Thiếu Long coi kỹ tấm địa đồ chép miệng: “Tắc Hạ học cung giống như một tòa thành nhỏ, tường thành lại cao, nếu cứ xông bừa vào để tìm một thanh đao, có khác gì mò kim đáy bể”.
Tiêu Nguyệt Đàm chỉ một tòa thành tráng lệ nhất nói: “Đây chính là Tắc Hạ học đường, là thánh điện của học cung, tất cả các lễ nghi đều được tổ chức ở đây, thanh Bách Chiến bảo đao của Thiếu Long có lẽ treo ở bức tường phía Nam của đại đường”.
Hạng Thiếu Long hạ quyết tâm: “Đêm nay tiểu đệ sẽ mang đao về”.
Tiêu Nguyệt Đàm ngạc nhiên nói: “Có lẽ vẫn chưa đến thời cơ, sao không đợi trước lúc rời khỏi nước Tề mới đi đánh cắp đao?”
Hạng Thiếu Long cả quyết nói: “Đêm nay đánh cắp đao, ngày mai tiểu đệ rời Lâm Tri”.
Tiêu Nguyệt Đàm ngạc nhiên nói: “Tuyết rơi nhiều như thế này, Thiếu Long làm sao đi được?”
Hạng Thiếu Long tràn trề lòng tin nói: “Tiểu đệ có cách bỏ chạy trong tuyết, nếu không cũng không đến được đây, lão ca cứ yên tâm”.
Tiêu Nguyệt Đàm nhíu mày nói: “Nếu có thể bỏ chạy ngay lập tức là thượng sách, nhưng không phải Thiếu Long đã bảo giúp đỡ Phụng Phi. Đổng Thục Trinh hay sao?”
Hạng Thiếu Long lạnh lùng hừ nói: “Đó chỉ là ý nghĩ thơ ngây của tiểu đệ, sự thật tiểu đệ chỉ là một con cờ của bọn họ, giờ đây tiểu đệ rất chán nản chỉ đành tính toán cho mình”.
Điều duy nhất gã không yên tâm là Thiện Nhu, song cuộc đấu tranh trong nội bộ nước Tề, nào đến lượt gã quản, ở lại cũng chỉ vô ích.
Sau khi quyết định ngày mai rời khỏi nước Tề gã trở nên thoải mái vô cùng.
Bọn Phụng Phi, Đổng Thục Trinh đều coi gã là một tên ngốc, gã nào có hứng thú để quản nhiều chuyện như thế.
Tiêu Nguyệt Đàm nói: “Ta sẽ chuẩn bị cho lão đệ y phục và lương khô, ngày mai sẽ yểm hộ cho lão đệ ra khỏi thành”.
Rồi như nhớ ra một chuyện gì, nhíu mày: “Đêm nay Thiếu Long làm sao đi đánh cắp đao? Trừ phi có giấy thông hành đặc biệt, nếu không trời tối sẽ không ai mở cửa thành”.
Hạng Thiếu Long vỗ trán nói: “Tiểu đệ lại quên cửa thành bị đóng”.
Bất đồ cảm thấy phiền não, nhớ lại rằng tường thành đã tích đầy tuyết thì không thể nào trèo lên được, nhưng một ý nghĩ lướt qua nhanh như điện chớp, đỉnh Chomolumma cũng bị người ta chinh phục, chỉ một bức tường thành thì có đáng là gì?
Nảy ra một ý nói: “Lão ca có thể tìm giúp tiểu đệ khoảng mười mũi ***c bằng sắt được không?”
Tiêu Nguyệt Đàm đã hơi hiểu vui vẻ nói: “Ngày mai ta sẽ ra chợ mua cho đệ! Vậy có cần chùy hay không?”
Hạng Thiếu Long cười: “Dù sao cũng là đi đánh cắp, đêm nay tiểu đệ sẽ đi đánh cắp luôn chùy và ***c, để sau này khỏi bị người ta điều tra”.
Tiêu Nguyệt Đàm đồng ý nói: “Nếu phải đi thì nên sớm chứ không nên muộn”.
Rồi kéo tay gã nói: “Sau khi Lã Bất Vi đền tội, có lẽ lão ca sẽ theo lão đệ ra ngoài biên ải, ta đã chán ngán mảnh đất Trung Nguyên này lắm!”
Sau khi Tiêu Nguyệt Đàm rời khỏi, Hạng Thiếu Long rút thanh Huyết Lãng ra, kiểm tra những thiết bị leo trèo, sau khi mọi thứ đã ổn thỏa, vẫn chưa yên tâm, cắm thêm một thanh trủy thủ ở dưới bắp chân, nghỉ ngơi một chốc rồi mặc áo ra cửa hậu viên.
Tuyết vẫn không ngừng rơi, hậu viện vắng người.
Khi nhìn ra cửa Hạng Thiếu Long nhận ra hai người là Phụng Phi và Tiểu Bình Nhi, còn người kia là một nam tử dáng cao to nhưng không biết là ai.
Phụng Phi bịn rịn nói với người ấy mấy câu, người ấy trầm giọng nói: “Ngàn vạn lần đừng mềm lòng, tên Thẩm Lương này chỉ vì tham tài sắc của nàng”.
Hạng Thiếu Long giật mình, nhận ra đó là giọng nói của Hàn Kiệt.
Biết được chuyện này thì biết thêm chuyện khác. Đột nhiên gã chợt cảm thấy căm ghét Phụng Phi, bởi vì nàng không nhận ra được bộ mặt gian manh đằng sau vẻ ngoài anh tuấn của Hàn Kiệt.
Phụng Phi định nói điều gì đó nhưng lại thôi, thở dài.
Đến khi Hàn Kiệt bỏ đi hai người mới quay vào.
Hạng Thiếu Long nảy ra một ý, bước ra, trong ngõ nhỏ, chiếc xe ngựa đưa Phụng Phi của Hàn Kiệt lăn bánh.
Vì ngõ này nhỏ hẹp, xe này đi rất chậm.
Hạng Thiếu Long lách qua, phóng *** xe nằm phục xuống. Gã không biết mình làm như thế có tác dụng gì, chỉ đành chờ sự may mắn, nếu xe ngựa không phải đi về hướng gã muốn, gã sẽ xuống xe.
Trong thời tiết như thế này, làm những chuyện mờ ám thì thật là thuận lợi.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc