Tầm Tần ký - Hồi 253

Tác giả: Vô Danh


Tinh thần của Hạng Thiếu Long tiến vào cảnh giới lặng yên như mặt nước, bước đi vững chãi và đều đặn, tính toán tốc độ và cự ly của đối phương.
Từ sau khi ngồi cỗ máy thời gian để đến thời đại Chiến Quốc này, gã chưa bao giờ có một ngày sống mà không cần cầm VK, gã hiểu rõ các loại binh khí.
Gã nghiêng tai lắng nghe, lập tức suy đoán được rằng đối phương chắc chắn dùng trường kích.
Kích là một loại VK kết hợp giữa mâu dùng để đâm thẳng và qua dùng để chém ngang, âm thanh phát ra khi đâm tới, rõ ràng khác mâu và qua.
Hạng Thiếu Long rất muốn quay đầu nhìn lại, nhưng cảm thấy nếu làm như thế sẽ mất đi thế cao thâm khó lường của mình, vả lại sẽ khiến cho đối phương dốc hết lực để gia tăng tốc độ đâm tới.
Một luồng gió thổi qua, quật vào mặt Hạng Thiếu Long khiến cho gã như nhắm tịt mắt lại. Tiếng gió át cả tiếng vó ngựa.
Lúc này đối phương còn cách khoảng hai trượng thì phát lực, tấn công gã trong chớp mắt.
Bỗng nghe tiếng thét: “Thẩm Lương chịu ૮ɦếƭ”, vang lên ồm ồm ở phía sau.
Hạng Thiếu Long nhắm mắt lại, rê ngang sang bên phải, đến trước đầu ngựa, tay phải buông chuôi kiếm đưa tay trái rút kiếm ra.
Phải biết rằng lúc này gã đang đi bên trái đường, nếu dùng tay phải rút kiếm, nếu bất cứ kẻ nào tấn công từ phía sau tới, chắc chắn sẽ tưởng rằng gã rê sang bên trái để kéo dài cự ly, rồi dùng tay phải rút kiếm để chống trả. Nào ngờ gã làm ngược lại, rê sang bên phải, khiến cho trường kích của kẻ địch hoàn toàn đâm ngược hướng.
Sai một ly mà đi cả ngàn dặm.
Huống chi đây là thời khắc sinh tử.
Người ấy kinh hãi kêu lên một tiếng, định đổi hướng đâm của thanh trường kích, nhưng đã chậm một bước.
Hạng Thiếu Long không quay đầu lại, lật tay đâm kiếm vào ௱ôЛƓ của thớt ngựa đã mất đà lao tới.
Con chiến mã hí lên một tiếng xông tới trước, suýt tý nữa ném tên kỵ sĩ đó xuống ngựa.
Nhìn đối phương một người một ngựa chạy thục mạng rồi mất hút trong gió tuyết, Hạng Thiếu Long buồn cười trong bụng.
Trận này xem ra thắng rất dễ dàng, nhưng thực sự trong đó có bao gồm phối hợp giữa sự gan dạ, thời gian, thân pháp và bộ pháp.
May mắn nhất là bỗng nhiên có trận gió tuyết.
Hạng Thiếu Long đương nhiên cũng chịu ảnh hưởng, nhưng kẻ địch đang thúc ngựa lao tới thì bị ảnh hưởng nhiều hơn, nếu không Hạng Thiếu Long e rằng khó mà thi triển sách lược này.
Hạng Thiếu Long tra kiếm vào bao, rẽ vào một ngõ nhỏ, bước nhanh về phía Giải phủ, chưa đến nửa canh giờ thì đã tới nơi.
Gã báo tên họ cho tên gia tướng giữ cửa, thì được dắt vào trong phủ, ngồi ở ngoài sảnh chờ đợi.
Bọn tiểu tỳ dâng trà lên nhìn gã bằng ánh mắt dò xét kỳ lạ, rồi lại ghé tai nhau, cứ như là gã giống một quái vật chui ra từ nơi nào đó.
Khi Hạng Thiếu Long bị nhìn chằm chằm đến nỗi lúng túng, Giải Tử Nguyên mặt mũi trắng bệch bước vào, đuổi bọn hạ nhân xuống, rồi đến chỗ gã hạ giọng nói: “Lần này thật không phải lúc, không biết kẻ nào đã cho nội nhân của tại hạ biết được đêm qua tại hạ đến chốn thanh lâu, nên nàng vừa mới nổi trận lôi đình, suýt tý nữa động thủ đánh ta. Thẩm huynh mau chuồn, giờ này nói gì nàng cũng chẳng tin được”.
Hạng Thiếu Long nói với vẻ thông cảm: “Vậy hai ngày nữa tại hạ sẽ đến tìm Giải huynh!”
Giải Từ Nguyên kéo gã đứng dậy, nói: “Mau lên!”
Khi hai người vội vã chạy ra ngoài cửa bỗng nghe tiếng quát: “Chạy đi đâu?”
Giải Tử Nguyên giật mình đứng trơ ra như bị điểm huyệt.
Hạng Thiếu Long cũng giật mình đứng sững ngay tại trận.
Tiếng hoàn bội vang lên, ác thê của Giải Tử Nguyên đến phía sau lưng hai người, cười lạnh lùng nói: “Chạy đi đâu, chàng tưởng thiếp không biết vở tuồng của hai người hay sao?”
Rồi lại rít lên: “Giải Quyền ra đây cho ta, hãy kể lại mọi chuyện đêm qua, đã có ta ở đây ai dám làm gì ngươi”.
Giải Tử Nguyên giật mình, té ra tên nô bộc cuối cùng cũng đã bị thu phục.
Giải Quyền không biết từ đâu chui ra, quỳ mọp xuống đất run giọng nói: “Thiếu gia! Tiểu nhân bị ép buộc”.
Giải Từ Nguyên quay lại như cái máy, nói rằng: “Chuyện này toàn do ta nghĩ ra, không liên quan đến Thẩm huynh”.
Hạng Thiếu Long vẫn trăm mối tơ vò, bởi vì gã nhận ra rằng đó là giọng nói của Thiện Nhu, người mà gã vẫn hằng mong nhớ.
Nàng rốt cuộc đã bỏ ước mơ rong ruổi chốn giang hồ của mình, gả vào cho nhà họ Giải, lại còn sinh hai đứa con.
Giờ đây chuyện gã mong nhất là bước ra khỏi Giải phủ, để Thiên Nhu không biết rằng gã đã từng đến đây.
Gã hiểu rõ Giải Tử Nguyên tại sao vừa yêu vừa sợ nàng, nói thực, đó chính là “lạc thú” lớn nhất mà Thiện Nhu đem lại cho nam nhân.
Cho đến hôm nay gã vẫn còn nhớ mãi thời khắc bên cạnh Thiện Nhu.
Giải Tử Nguyên đã chịu trách nhiệm hết mọi việc khiến cho gã cảm động lắm.
Muốn đi là một chuyện nhưng không thể cất bước.
Thiên Nhu chỉ tay về hướng gã, quát: “Ngươi tên là Thẩm Lương phải không? Xem ngươi cao lớn thế kia mà lại nhát như chuột, cả nhìn thẳng vào mà cũng không dám!”
Bọn tôi tớ trong nhà nhất thời cười khúc khích.
Hạng Thiếu Long bình tĩnh nói: “Xin Giải phu nhân hãy cho người ra khỏi sảnh đường, Thẩm mỗ muốn nói riêng cho Giải huynh mấy lời”.
Giải Tử Nguyên vội vàng nói: “Chuyện này hoàn toàn không liên quan đến Thẩm huynh, phu nhân! Hãy để Thẩm huynh rời khỏi đây! Muốn phạt thì hãy phạt ta!”
Thật bất ngờ, Thiện Nhu cũng như bị điểm huyệt, đứng lặng tại chỗ.
Hạng Thiếu Long cảm thấy ánh mắt của Thiện Nhu như đâm vào lưng gã.
Khi bọn hạ nhân chưa biết chuyện gì thì Thiện Nhu đã nói: “Tất cả mọi người cút ra ngoài cho ta”.
Giải Tử Nguyên ngạc nhiên: “Cả ta cũng vậy à?”
Thiện Nhu giận dữ quát: “Chàng là người đầu tiên cút ra đấy!”
Trong khoảnh khắc mọi người đã đi hết, trong đại sảnh rộng lớn chỉ còn lại hai người bọn họ.
Tiếng thở gấp của Thiện Nhu đã vang lên, Hạng Thiếu Long chầm chậm quay người lại, bốn mắt nhìn nhau, cả hai bên đều giật mình. Nàng đã đầy dặn hơn, nhưng cũng đẹp hơn trước.
Thiên Nhu bước về phía gã rồi dừng lại, cố gắng kìm nén mình.
Cổ Hạng Thiếu Long như nghẹn lại, trăm vạn lời nói không biết nói từ đâu, cuối cùng thở dài, lắc đầu cười khổ, bước ra ngoài cửa lớn.
Hạng Thiếu Long bước thêm hai bước, Thiện Nhu hạ giọng kêu: “Thiếu Long!”
Hạng Thiếu Long cố nén lòng không trả lời, bước thẳng ra ngoài cửa.
Cả hơn mười ánh mắt nhìn theo gã, bọn tôi tớ và gia tướng thấy gã bước ra mà vẫn còn nguyên vẹn, kinh ngạc đến nỗi há hốc mồm.
Giải Tử Nguyên lao ra ôm lấy vai gã bước ra ngoài cổng lớn mừng rỡ nói: “Thẩm huynh và nàng đã nói những lời gì?”
Hạng Thiếu Long đáp bừa rằng: “Tẩu tẩu tuy có ngang ngược, nhưng cũng không phải là người không hiểu lý lẽ. Tại hạ giải thích với tẩu tẩu rằng áp lực càng lớn, sức phản kháng càng mạnh, giả sử tẩu tẩu cứ để cho Giải huynh ra ngoài chơi bời, đảm bảo không lâu Giải huynh sẽ chán ngán”.
Giải Từ Nguyên nói: “Ta mà chán ngán ư! Nàng trả lời thế nào?”
Hạng Thiếu Long nói: “Tẩu tẩu bảo sẽ suy nghĩ lại”.
Giải Tử Nguyên cả mừng nói: “Hôm nay quả là có bước ngoặt lớn! Thẩm huynh hãy ở lại trò chuyện với ta!”
Hạng Thiếu Long lúc này trong lòng buồn bã, nào có hứng thú trò chuyện với y, giả vờ sợ sệt mà rằng: “Huynh tốt nhất hãy ngoan ngoãn quay về với tẩu tẩu, nếu tẩu tẩu tưởng rằng huynh có mưu đồ, nói không chừng tẩu tẩu sẽ chẳng thèm nghĩ lại”.
Giải Tử Nguyên giật mình bỏ tay đang ôm Hạng Thiếu Long ra, vẻ mặt rất buồn cười.
Hạng Thiếu Long đưa tay chào rồi bước ra khỏi Giải phủ.
Trong lòng hoang mang.
Từ sau khi đến Lâm Tri, gã cứ nghĩ cách tìm Thiện Nhu, không ngờ lại gặp nàng trong tình huống thế này, mà nàng thì là thê tử của người khác.
Giải Tử Nguyên có lẽ là một hảo phu tế!
Năm xưa Mỹ Tàm Nương gả cho người khác, gã không có cảm xúc nhiều thế này. Nói cho cùng vì tình cảm đối với nàng ít quá.
Nhưng gã quả thật đã từng yêu Thiện Nhu.
Gã tôn trọng sự lựa chọn của Thiện Nhu, vả lại mình cũng đã có hôn nhân và gia đình hạnh phúc trọn vẹn, chẳng qua là vì ở một nơi xa lạ như nước Tề, cho nên dễ dàng sinh ra cảm giác cô quạnh, nên mới buồn bã vì Thiên Nhu khó có thể cùng mình nối mối duyên cũ.
Gió tuyết quất vào mặt gã lạnh đến thấu xương khiến cho gã như tỉnh ra từ một giấc mộng.
Rồi lại thở dài, Hạng Thiếu Long cất bước về phía Thính Tùng biệt quán.
Những gì thuộc về quá khứ hãy cứ để nó trôi qua!
Gã thành tâm chúc phúc cho Thiện Nhu.
Đến biệt quán, Tiêu Nguyệt Đàm đã chờ sẵn, thấy gã về sớm như vậy, ngạc nhiên nói: “Ta nghe bọn thủ hạ bảo rằng huynh sẽ về rất trễ, định bỏ đi, sao mặt mũi của huynh khó coi đến thế?”
Hạng Thiếu Long kéo y vào trong phòng ngồi xuống: “Có lẽ huynh đã nghe nói đến Thiện Nhu! Nàng là thân tỷ của Chi Chi từng có một đoạn tình với tại hạ, giờ đây đã trở thành thê tử của Giải Tử Nguyên”.
Tiêu Nguyệt Đàm ngạc nhiên nói: “Sao lại trùng hợp như thế?”
Hạng Thiếu Long không muốn suy nghĩ về chuyện này nữa hỏi về Trâu Diễn, Tiêu Nguyệt Đàm nói với vẻ mặt kỳ lạ: “Trâu đại sư không biết đã đi đâu tìm mộ huyệt cho mình, hơn mười mấy ngày mà vẫn chưa về”.
Hạng Thiếu Long nghe mà nhói lòng, không trả lời được.
Tiêu Nguyệt Đàm thì thầm: “Trưa hôm nay Lã Bất Vi đến đây, đi cùng còn có Hàn Kiệt và Hứa Thương”.
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên nói: “Hàn Kiệt chẳng phải là người của Lao Ái sao?”
Tiêu Nguyệt Đàm nói: “Chỉ chuyện này thôi cũng đã biết Lã Bất Vi và Lao Ái đã ngầm cấu kết với nhau. Hàn Kiệt lại là một trong bốn đại đệ tử của Tắc Hạ Kiếm Thánh Tào Thu Đạo, có y làm cầu nối, những kiếm sĩ xuất thân ở Tắc Hạ nói không chừng sẽ đứng về phía Lã Bất Vi và Điền Đan, vậy tình thế đã khác”.
Ngừng một lát rồi nói tiếp: “Với thủ đoạn của Lã Bất Vi, có lẽ sẽ khiến cho Tề vương nghĩ rằng nếu thay đổi Điền Kiện, thì sẽ phá hoại mối quan hệ với nước Tần, lại thêm Tào Thu Đạo đứng về phía Đại hoàng tử Điền Sinh và Điền Đan, cuộc tranh giành vương vị này kẻ thua chắc chắn sẽ là Điền Kiện”.
Hạng Thiếu Long nói: “Ai thua ai thắng là chuyện nhà của người Tề. Chuyện ta quan tâm lúc này là làm cách nào để giúp cho các vị nữ nhân trong đoàn ca vũ hoàn thành ước nguyện của mình. Lã Bất Vi thích thế nào thì cứ mặc kệ y”.
Tiêu Nguyệt Đàm ngạc nhiên nói: “Ta rất ít khi thấy Hạng Thiếu Long buồn bã như thế, chả lẽ huynh không cảm thấy rằng kéo chân Lã Bất Vi là chuyện vui hay sao? Đêm nay huynh hãy ngủ một giấc, ngày mai tỉnh dậy có lẽ sẽ thay đổi suy nghĩ”.
Hạng Thiếu Long cười khổ nói: “Trừ phi ta xuất thân bằng thân phận Hạng Thiếu Long, nếu không cũng không thể nào ảnh hưởng đến quyết định của Tề vương! Vả lại cứ như thế, chẳng khác nào mời Lã Bất Vi đối phó với ta. À suýt tý nữa quên cho huynh biết, Lý Viên và Long Dương quân đã nhận ra ta”.
Tiêu Nguyệt Đàm vội vàng hỏi dấn tới, sau khi Hạng Thiếu Long giải thích xong, Tiêu Nguyệt Đàm mới vui mừng nói rằng: “Nếu là như thế, tình thế đã hoàn toàn thay đổi. Giờ đây điều người Tề sợ nhất là người Sở và Tam Tấn liên thủ với nhau kiềm chế dã tâm của họ đối với nước Yên, chỉ cần Điền Đan không dám đối phó với huynh chúng ta sẽ dễ dàng ứng phó”.
Hạng Thiếu Long khổ não nói: “Có lợi tất sẽ có hại. Nếu như tại hạ công nhiên xuất hiện với thân phận Hạng Thiếu Long, Lã Bất Vi hay Điền Đan, thậm chí Quách Khai sẽ ngầm thi triển thủ đoạn để đối phó, nhưng giả sử ta vẫn cứ giả thành Thẩm Lương, thì phải ứng phó với Trọng Tôn Long và các kiếm thủ nước Tề. Quả thật đôi đường đều khó”.
Có tiếng gõ cửa, té ra Tiểu Bình Nhi đến gọi Hạng Thiếu Long cho Phụng Phi.
Phụng Phi đang ngồi khảy đàn ở trong sảnh trên lầu hai, tiếng đàn văng vẳng như là tiếng nhạc ở trên trời, còn người đàn thì rất chú tâm. Cho đến khi Hạng Thiếu Long ngồi xuống trước mặt nàng, hình như nàng vẫn không biết gã đã đến.
Tiểu Bình Nhi lui xuống lầu, Hạng Thiếu Long ngồi xuống chiếc đệm, ngắm nhìn nàng thiếu nữ tuyệt sắc này, còn tai thì nghe tiếng nhạc du dương, vì thế nỗi buồn vì Thiện Nhu đã giảm đi được đôi phần.
Phụng Phi đàn đến đoạn cao trào rồi đột nhiên dừng lại, ngẩng mặt nhìn gã, mắt phượng long lanh nói: “Thẩm tiên sinh có nhận ra đoạn nhạc vừa rồi không?”
Hạng Thiếu Long sững người, ngơ ngác lắc đầu.
Phụng Phi mỉm cười: “Đó chính là khúc phổ được biến hóa từ những tiểu điệu của ngài, thế mà ngài lại không nghe ra”.
Hạng Thiếu Long gãi đầu lúng túng nói: “Quả thật không hề nghe ra, làm sao như thế được?”
Phụng Phi dịu dàng nói: “Người ta không thể sao chép khúc điệu của ngài, sau mấy lần thay đổi thì thành ra thế này đây! Ngài có thích không?”
Phụng Phi chưa bao giờ nói với gã bằng những lời lẽ như thế này, Hạng Thiếu Long giật mình nói: “Đại tiểu thư quả thật cao minh, không biết đã sáng tác ra bản nhạc mới để chúc thọ hay chưa?”
Phụng Phi nhìn ra ngoài cửa sổ chép miệng: “Ngài có biết thiếp giờ đây đã nhận ra rằng ở ngoài trời tuyết đang rơi, từ sau khi nghe tiểu điệu của ngài, Phụng Phi cứ mãi soạn khúc phổ. Không ngờ lại dễ dàng như thế”.
Hạng Thiếu Long cả mừng nói: “Chúc mừng Đại tiểu thư”.
Ánh mắt Phụng Phi nhìn lên mặt gã nói: “Ngài rốt cuộc là người như thế nào đây?”
Hạng Thiếu Long mỉm cười: “Có tay có chân, có mắt có mũi cũng giống như bất cứ ai cả thôi!”
Phụng Phi nói: “Nhưng trong mắt của ta, ngài chính là thần tiên hạ phàm, cứu kẻ thế nhân trong cơn khốn khổ. Chao ôi! Nếu có thần tiên thì sẽ đẹp biết bao nhiêu. Thế gian có quá nhiều chuyện khiến người ta buồn chán, có lúc thiếp thậm chí chán ghét cả bản thân mình”.
Hạng Thiếu Long suy nghĩ một chốc gật đầu nói: “Có rất nhiều chuyện quả thật khiến người ta không thể nhẫn nhịn được, song Đại tiểu thư có biết trong mắt của người khác, nàng là một người đẹp không thể với tới, có thể quỳ Dưới v'y của nàng là điều vinh hạnh vô cùng”.
Phụng Phi cười nói: “Cách dùng từ của ngài thật là quái lạ. Phụng Phi chỉ là người bình thường, chỉ có khi sáng tác hoặc biểu diễn, thiếp mới cảm thấy mình có chút bất phàm”.
Rồi lại nhìn gã bằng ánh mắt long lanh nói: “Đêm nay hãy ở lại đây nói chuyện với thiếp! Mỗi khi sáng tác được một bài, thiếp rất khó ngủ, thường cần phải có người nói chuyện”.
Hạng Thiếu Long giật mình sững người nói: “Tại hạ rốt cuộc vẫn là kẻ hạ nhân, Đại tiểu thư giữ tại hạ trong phòng như thế không sợ người khác lời ra tiếng vào hay sao?”
Phụng Phi nói: “Dũng khí của ngài đâu rồi? Nếu là nam nhân khác e rằng giờ đây đuổi cũng chẳng chịu đi nữa”.
Hạng Thiếu Long cười khổ nói: “Từ ngày biết tình lang của Đại tiểu thư là Hạng Thiếu Long, tại hạ càng lúc càng sợ, khi đến Hàm Dương, nếu có người báo tin cho y biết được tại hạ đã từng ở trong khuê phòng của Đại tiểu thư một đêm, dù cho không làm ra chuyện gì e rằng mạng này cũng khó giữ Đại tiểu thư nghĩ có đúng không?”
Phụng Phi sững sờ không trả lời được.
Hạng Thiếu Long trong lòng buồn cười, đây gọi là lấy mâu của ngươi đâm thuẫn của ngươi. Dùng “Hạng Thiếu Long” của nàng để đè bẹp “Hạng Thiếu Long” thật sự, quả thật là tuyệt vời.
Một lát sau Phụng Phi mới khổ não nói: “Nam nhân chẳng phải là gan trùm trời đất hay sao? Cớ gì lúc làm chuyện khác thì chàng lớn gan đến thế nhưng chuyện này thì lại co đầu rút cổ như vậy”.
Hạng Thiếu Long giả vờ kinh ngạc nói: “Nghe khẩu khí của tiểu thư, hình như ngoài việc muốn tiểu nhân nói chuyện dưới đuốc, còn có những việc khác nữa hay sao?”
Phụng Phi cười khúc khích nhìn gã đầy phong tình vui vẻ nói: “Nói chuyện với chàng thật có ý nghĩa, từ trước đến nay, chỉ có Phụng Phi này trêu đùa nam nhân không ngờ giờ đây thì ngược lại. Nào!”
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên: “Chuyện gì?”
Phụng Phi nhếch mép cười: “Trước tiên hãy cởi hài cho thiếp đã! Chấp sự đại nhân!”
Hạng Thiếu Long sững người nhìn nàng một lúc rồi lung túng nói: “Đại tiểu thư chẳng phải nói thật đấy chứ! Chuyện này bắt đầu thì sẽ khó mà kết thúc được, lúc ấy Đại tiểu thư muốn hối hận cũng không được”.
Lời gã nói không phải là giả, một mỹ nữ như nàng khi đã có ý quyến rũ nam nhân, e rằng một vị cao tăng đang ngồi tọa thiền cũng không giữ nổi mình, huống chi là gã.
Đột nhiên, mưa tuyết bên ngoài, ánh đèn trong phòng, hơi ấm từ trong lò lửa đã tăng thêm không khí lãng mạn.
Nhìn khuôn mặt đẹp như ngọc của nàng, đôi mắt đầy phong tình, bộ *** nhô cao, ai mà không động lòng cho được.
Phụng Phi liếc gã nói: “Thẩm quản sự nghĩ đi đâu thế, thiếp muốn lên giường ngủ, nên phải cởi hài ra, mà vừa khéo Tiểu Bình Nhi đã ra ngoài, chỉ đành nhờ ngài vậy!”
Hạng Thiếu Long giận suýt ૮ɦếƭ, nghiến răng bước tới đưa tay chộp lấy chân phải của nàng.
Phụng Phi kêu lên một tiếng nhíu mày nói: “Thẩm quản sự hãy nhẹ nhàng một chút”.
Hạng Thiếu Long cảm thấy hơi thở của mình trở nên gấp gáp, tay trái nắm lấy chân nàng, tay phải vuốt lên, dịu dàng âu yếm P0'p chân của nàng, khen rằng: “Dương chỉ bạch ngọc cũng chỉ thế này mà thôi”.
Phụng Phi hơi run, mắt khép hờ, dịu dàng mà rằng: “Nếu chàng hứa rằng không rê lên nữa, ta sẽ cho chàng chiếm chút tiện nghi, để ta báo đáp chàng giúp ta vượt qua khỏi cửa ải khó khăn này”.
Hạng Thiếu Long giận dữ nói: “Đại tiểu thư nói như thế chẳng phải nhắc nhở tại hạ tiếp tục tiến sâu vào hay sao?”
Vừa nói, thì không khách khí rê lên cao hơn.
Phụng Phi cảm thấy bàn tay của Hạng Thiếu Long vượt qua đầu gối, đang định lên đến đùi mình, kêu lên một tiếng đưa tay chặn lại.
Hạng Thiếu Long rút tay ra cởi giày cho nàng một cách tử tế, sau đó P0'p nhẹ hai chân của nàng khiến cho Phụng Phi cả thân mình mềm nhũn.
Hạng Thiếu Long bế nàng lên bước về phía phòng ngủ.
Phụng Phi ôm cổ gã thỏ thẻ bên tai: “Ngài đã hại ૮ɦếƭ người ta!”
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên nói: “Hại thế nào?”
Phụng Phi nói: “Nếu ngài khiến thiếp yêu ngài, chẳng phải là đã hại ૮ɦếƭ Phụng Phi hay sao?”
Hạng Thiếu Long hiểu ra, thầm kêu nguy hiểm, mình đã quyết không có quan hệ với nàng mỹ nữ đã có chủ này, nếu sự việc cứ tiếp tục thì e rằng sẽ gây ra hậu quả không thể nào ngờ được.
Đặt nàng lên giường xong, Hạng Thiếu Long cúi đầu hôn lên môi nàng dịu dàng nói: “Đại tiểu thư hãy yên tâm! Chỉ cần tại hạ nhớ nàng là người của Hạng Thiếu Long, dù tại hạ gan to bằng trời cũng không dám động đến nàng”.
Nói xong thì chạy thục mạng ra ngoài.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc