Tầm Tần ký - Hồi 249

Tác giả: Vô Danh


Lý Viên vỗ vào chiếc bụng giả của Hạng Thiếu Long, cười rằng: “Nếu không phải ta thấy huynh cũng giật mình như ta, nói không chừng đã bị cái bụng giả này qua mặt, huynh thay đổi thật nhiều”.
Hạng Thiếu Long thản nhiên nói: “Ta đương nhiên phải giật mình, làm sao biết được huynh có bán đứng ta không?”
Lý Viên nói với vẻ không vui: “Lý Viên này đâu phải hạng người đê tiện tiểu nhân, trên chiến trường phân cao thấp, ૮ɦếƭ không oán hận, sao có thể mượn gió bẻ măng được?”
Hạng Thiếu Long thở phào, nhớ đến Long Dương quân, nhưng cũng không thể trách y được.
Lý Viên ngạc nhiên nói: “Xem ra có lẽ huynh bị bằng hữu cũ bội phản?”
Hạng Thiếu Long nhìn ra con đường lớn ngoài cửa sổ, lòng trăm mối, nhất thời nói không ra lời.
Sự tin tưởng của gã đối với Lý Viên ngày trước không bằng Long Dương quân.
Song sở dĩ Lý Viên có thể nghĩ đến nghĩa khí là bởi nước Sở vẫn chưa bị nước Tần uy Hi*p như Tam Tấn.
Lý Viên đưa tay ôm lấy vai gã, nói: “Hôm qua ta đã gặp Hàn Sấm, y bảo rằng huynh ngày ấy trên chiến trường đã mạo hiểm thả y ra, lại còn rất cảm kích. Chỉ tiếc lệnh vua khó cãi, khó mà giúp huynh cho được. Nhưng ta không tin tưởng y lắm, kẻ này là hạng tham tửu sắc tiền tài, không chừng là nói một đàng mà làm một nẻo”.
Thấy Hạng Thiếu Long im lặng thì tiếp tục nói: “Thiếu Long thật là lợi hại, đánh trận cũng rất hay, mà lại cũng có thể trốn được sự bủa vây của người Tam Tấn. Giờ đây ai cũng tin huynh đã quay về Trung Mâu, nào ngờ huynh chỉ lắc mình là biến thành quản sự của nàng mỹ nữ tuyệt sắc Phụng Phi, lại còn tới cả Lâm Tri nữa”.
Hạng Thiếu Long thâu nhi*p tinh thần, hỏi: “Cớ gì huynh lại rảnh rỗi mà đến đây?”
Lý Viên cười rằng: “Huynh đoán không lầm! Hai lần hợp tung, người Tề không những không tham gia mà còn kéo chân chúng tôi, cho nên năm nước chúng tôi liên kết chở lại, hy vọng có thể đưa Nhị hoàng tử Điền Kiện làm vua nước Tề, lật đổ bọn người Đại hoàng tử Điền Sinh và Điền Đan. Ta đến gặp Trọng Tôn Long cũng là vì chuyện này”.
Hạng Thiếu Long nói: “Nói thế, Lã Bất Vi vì ủng hộ Điền Đan mà đến đây”.
Lý Viên mắt lướt qua tia nhìn lạnh lùng, gằn giọng nói: “Lã Bất Vi vẫn tưởng rằng mình vẫn còn có thanh uy như trước kia, quả là suy tâm vọng tưởng. Giờ đây ai cũng biết người thật sự có quyền thế ở nước Tần chính là Thiếu Long huynh. Này, huynh có biết rằng mình đã sắp có thể quay trở lại với thân phận Hạng Thiếu Long hay không?”
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên nói: “Cớ gì nói thế?”
Lý Viên thở dài rồi nói: “Lần này năm nước hợp tung chúng tôi, đều bại trong tay của Thiếu Long, không còn sức để đánh nữa. Không thể đánh nữa thì chỉ đành cầu hòa, cho nên các nước đều bí mật sai người cầu xin, mong rằng sẽ không bị các người chọn làm mục tiêu đầu tiên, Thiếu Long phải giúp đỡ tiểu đệ chuyện này”.
Hạng Thiếu Long nói: “Điều này không cần huynh phải nói, ta cũng sẽ giúp. Nói thật, dù có Gi*t ta, ta cũng không cầm quân đi đánh các người”.
Lý Viên chép miệng: “Thiếu Long là người như thế, nếu không nào chịu thả Hàn Sấm”.
Hạng Thiếu Long cười khổ, nói: “Dù cho có đàm phán được hay không, nhưng kẻ muốn lấy mạng ta vẫn còn rất nhiều”.
Lý Viên cười: “Nếu hòa nghị mà đạt thành lúc ấy chỉ cần huynh xuất hiện, cho tất cả mọi người biết rằng Hạng Thiếu Long ở đây, đảm bảo không ai dám ᴆụng tới huynh. Ai cũng biết rằng huynh là người được Doanh Chính tôn trọng nhất, nào dám đắc tội với huynh để rồi bị báo thù”.
Ngừng một lát rồi lại nói tiếp: “Gần đây vẫn chưa biết huynh sống ૮ɦếƭ ra sao, Doanh Chính nổi trận lôi đình, hạ lệnh toàn lực đánh Triệu, ra lệnh cho Hoàn Xỉ, Dương Đoan Hòa, ௱ôЛƓ Võ, ௱ôЛƓ Điềm, nhân lúc Lý Mục bị kìm chân ở Trung Mâu, xua quân đánh Triệu, mỗi trận đều không để lại hàng binh, đánh đến nỗi người Triệu kêu khổ tận trời, lại còn mất nhiều đất đai, còn hai nước Hàn, Ngụy thì lại rũ tay áo đứng nhìn, bọn Hàn Tinh, Quách Khai rất hối hận vì đã ủng hộ cho Phố Cao, đến nỗi mất cả đất đai”.
Hạng Thiếu Long áy náy lắm, nhưng cũng cảm thấy bất lực.
Lý Viên lại vui vẻ nói: “Theo Thiếu Long thấy, có nên khiến cho Lã Bất Vi mãi không trở về được Hàm Dương hay không? Tuy có người Tề bảo vệ cho y, nhưng chúng ta có thể phục kích giữa đường rồi Gi*t quách y đi cho xong”.
Hạng Thiếu Long cũng muốn lắm nhưng biết ngày ૮ɦếƭ của Lã Bất Vi vẫn chưa tới, trầm giọng nói: “Ngày ૮ɦếƭ của Lã Bất Vi sắp tới chúng ta không cần gây thêm phiền phức. Nhưng không ai muốn Lã Bất Vi ૮ɦếƭ trong nước mình, chúng ta cứ tập trung lật đổ Điền Đan thì hơn”.
Nghe nhắc đến Điền Đan, Lý Viên lửa giận bốc cao, gằn giọng nói: “Ngày trước Điền Đan liên kết với Xuân Thân quân hãm hại ta, thù này ta nhất định phải tính với y”.
Rồi lại hạ giọng nói với vẻ đắc ý: “Lần này Tề Tương vương phế thân phận Thái tử của Điền Sinh, cũng là vì ái phi tên là Ninh phu nhân bảo rằng Điền Sinh có ý đồ không tốt với ả. Này, Thiếu Long có biết Ninh phu nhân là ai không? Chính là em ruột của Thanh Tú phu nhân”.
Hạng Thiếu Long nhủ thầm: “Té ra là thế. Xem ra trong chuyện này những lời bịa đặt chiếm phần nhiều, cả chuyện bí mật này Lý Viên cũng nói cho mình nghe, có thể biết y hoàn toàn tin tưởng vào mình”.
Lý Viên tiếp tục nói: “Chắc huynh không quên Thanh Tú phu nhân chứ? Bà ta đã gặp huynh khi ở Hàm Dương, lần này cũng đến đây, giờ đây đang ở trong hoàng cung, còn ta thì ở gần biệt quán của huynh”.
Hạng Thiếu Long đương nhiên không quên nàng mỹ nữ không hề có hứng thú với nam nhân này, nào đột nhiên mọi người lại cùng có mặt ở một nơi.
Lý Viên cười nói: “Phụng Phi có lẽ đã là vật trong túi của Thiếu Long”.
Hạng Thiếu Long cười gượng: “Đừng đoán bừa, ta và nàng không có tình riêng nam nữ, song chuyện này có lẽ cần Lý huynh giúp đỡ, bởi vì ngoài Trọng Tôn Long, Lã Bất Vi còn có mưu đồ với nàng”.
Lý Viên vui vẻ nói: “Điều này thì dễ, chỉ cần chúng tay cùng quay về nước Sở, không ai dám động đến ta”.
Hạng Thiếu Long nghiêm mặt nói: “Lý huynh ngàn vạn lần đừng khinh địch, Lã Bất Vi và Điền Đan đều không phải là hạng người dễ bị người ta qua mặt, nói không chừng sẽ dùng âm mưu để đưa Điền Sinh ngồi lên vương vị”.
Lý Viên lộ vẻ ngưng trọng, gật đầu nói: “Hạng Thiếu Long nói phải ta quả thật cũng hơi khinh địch”.
Hạng Thiếu Long thấy biệt quán của mình phía trước, nói: “Hãy cho ta xuống đây, ta không muốn làm chộn rộn kẻ khác”.
Lý Viên bịn rịn, nói: “Hay là hẹn ngày mai gặp nhau, ta vẫn chưa biết cớ gì huynh lại đến đây làm quản sự cho Phụng Phi”.
Hạng Thiếu Long nói: “Ngày mai e rằng không được, ta phải xem tình hình”.
Hai người hẹn cách liên lạc, Hạng Thiếu Long mới bước xuống xe.
Khi bước vào trong biệt quán, bọn gia tướng đều cung kính, thần thái hoàn toàn khác trước.
Hạng Thiếu Long biết rõ đã xảy ra chuyện gì, một người trong số ấy nói: “Bọn Lôi Xung Nhi vừa được đưa về, chỉ là bị thương ngoài da. Thẩm quản sự thật giỏi có thể khiến cho Trọng Tôn Long ngoan ngoãn trả người”.
Hạng Thiếu Long nói: “Đại tiểu thư đã quay về chưa?”
Một tên gia tướng cung kính nói: “Đã về được nửa canh giờ, lại còn ra lệnh cho Thẩm quản sự lập tức đi gặp”.
Hạng Thiếu Long thuận miệng hỏi: “Đàm tiên sinh cũng về cùng lúc chứ?”
Một tên gia tướng trả lời: “Đàm tiên sinh đã đến Thính Mai biệt quán của ông ta, e rằng ngày mai mới có thể đến được”.
Hạng Thiếu Long biết Tiêu Nguyệt Đàm đi dò la tin tức cho mình, gật đầu rồi bước vào trong tìm Phụng Phi.
Vừa bước vào trong bậc cửa, Tiểu Bình Nhi bước tới, khuôn mặt lạnh lùng không giấu nổi vẻ vừa mừng vừa lo nói: “Cuối cùng ngươi đã quay về”.
Hạng Thiếu Long thấy tội nghiệp, hạ giọng nói: “Đa tạ Tiểu Bình Nhi đã quan tâm”.
Tiểu Bình Nhi giả vờ xụ mặt, cúi đầu nói: “Ai quan tâm cho ngươi, tiểu thư đang chờ”.
Hạng Thiếu Long rất muốn ôm nàng vào lòng rồi an ủi, nhưng con tim không thể chứa nổi nữ nhân khác, chỉ đàng im lặng bước lên lầu.
Phụng Phi đã mặc thường phục, ngồi trong một góc của tiểu sảnh, thấy gã đến, không biết có phải vì nhớ đến nụ hôn tối hôm qua hay không, mặt hơi đỏ nhưng lại vui mừng nói: “Ngươi đã về! Khiến cho lo ૮ɦếƭ đi được, hãy ngồi xuống!”
Hạng Thiếu Long đường hoàng ngồi xuống trước mặt nàng, mỉm cười: “Đại tiểu thư chắc là đã khiến cho hoàng thất nước Tề phải thần hồn điên đảo”.
Phụng Phi lườm gã, khiến cho lòng gã chợt xao xuyến, rồi mới nói: “Ngươi rốt cuộc nhờ vào thủ đoạn gì khiến cho Trọng Tôn Long phải thả người?”
Hạng Thiếu Long điềm nhiên nói: “Đương nhiên la nhờ ba tấc lưỡi, Đại tiểu thư hài lòng với câu trả lời này chưa?”
Đây là câu nói vốn vô tâm, nhưng đối với Phụng Phi lại là chuyện khác. Mặt hơi đỏ lên, giận dữ nói: “Ta vẫn chưa tính sổ với ngươi chuyện đêm qua, thế mà ngươi lại... ta...”
Hạng Thiếu Long lúc này mới biết mình phạm sai lầm, lúng túng nói: “Tại hạ không có hàm ý ấy...”
Phụng Phi càng e thẹn đến nỗi lúng túng cúi đầu xuống.
Hạng Thiếu Long cũng không biết ứng phó thế nào với trường hợp này.
Sức quyến rũ của Phụng Phi quả thật không kém Kỷ Yên Nhiên và Cầm Thanh, nếu không biết lòng nàng đã có chủ, bản thân Hạng Thiếu Long cũng không biết có thể nén nổi lòng mình hay không.
Một lát sau Phụng Phi mới bình tĩnh, thở dài nói: “Ta quả thật không nên ngồi một mình với ngươi. Nhưng những chuyện chúng ta nói không thể để người khác nghe được”.
Rồi lại liếc gã: “Ngươi phải đàng hoàng tử tế”.
Hạng Thiếu Long trong lòng cười khổ, nếu nàng cứ nói với mình bằng thần thái như thế này, quả thật định lực của mình không biết giữ vững được bao lâu.
Hít một hơi, nói: “Thái độ của Điền Đan đối với tiểu thư như thế nào?”
Phụng Phi không còn đỏ mặt nữa, sững ra một lúc rồi trả lời: “Bề ngoài trông rất khách sáo, nhưng ta biết y đang dò ý ta. Ta nào có tin tưởng y như trước kia được? Dĩ nhiên cũng không phải nói cho y biết sự thật. Chao ôi! Giờ đây Phụng Phi cũng không rõ mối quan hệ chủ tớ giữa chúng ta, đều là ngươi hại ta cả”.
Nói xong thì cúi đầu xuống.
Hạng Thiếu Long bất đồ hối hận vì hôm qua đã hôn nàng, khiến cho mối quan hệ hai bên trở nên khó nói như thế.
Nếu đêm qua nàng không phải nói mình là tình nhân bí mật của nàng thì gã đã không làm như thế.
Hai người không biết nói gì để phá vỡ bầu không khi này.
Cuối cùng thì Phụng Phi lên tiếng trước, thỏ thẻ nói: “Con người của ngươi quả thật cao thâm khó lường, một kẻ trước nay không coi ai ra gì như Trọng Tôn Long mà vẫn phải nghe lời ngươi? Nhưng ngươi vẫn chưa chịu cho người ta biết có nên nghi ngờ rằng ngươi và y có hiệp nghị bán đứng Phụng Phi?”
Hạng Thiếu Long nói với vẻ không vui: “Đại tiểu thư lại không tin tại hạ nữa rồi”.
Phụng Phi lại nhìn gã bằng ánh mắt đầy hàm ý, dịu dàng cúi đầu, nói: “Vừa rồi khi đi dự yến, Phụng Phi đã hỏi Đàm tiên sinh nhân phẩm của ngươi như thế nào. Đàm tiên sinh tinh thông thuật coi tướng người, lời nói chắc chắn sẽ đúng. Trước kia đã từng cảnh cáo ta không nên tin tưởng Lã Bất Vi, cho nên Phụng Phi rất coi trọng ý kiến của ông ta”.
Hạng Thiếu Long thầm buồn cười. Tiêu Nguyệt Đàm có tinh thông thuật coi tướng hay không cả gã cũng không hiểu được, nhưng ý kiến đối với Lã Bất Vi là không sai. Điềm nhiên nói: “Vậy y nói thế nào?”
Trong mắt Phụng Phi lộ vẻ kỳ dị, hạ giọng nói: “Ông ta đã nói hai câu, câu thứ nhất ta không dám gật bừa, câu thứ hai khiến cho ta có cảm giác kỳ lạ”.
Hạng Thiếu Long không sợ người ta phát hiện thân phận của mình như trước nữa. Nếu xảy ra thì lại nhờ vả tới Lý Viên, ở đây lại là nơi của người Tề, còn ai dám đắc tội với hai nước Tần, Sở nữa đến đối phó với Hạng Thiếu Long?
Dù cho đó là Lã Bất Vi, bề ngoài cũng phải bảo vệ cho gã, nếu không Tiểu Bàn cũng sẽ không để cho y thoát tội.
Cho nên nghe lời ấy thì lòng tò mò nổi lên, nói: “Mong được nghe kỹ hơn?”
Phụng Phi buồn bã nhìn gã, nói: “Đàm tiên sinh nói ngươi là một chính nhân quân tử, cho nên tuyệt đối có thể tin được”.
Hạng Thiếu Long kêu lên: “Chính nhân quân tử không thể hôn mỹ nhân ư? Nếu ta là chính nhân quân tử, tiểu thư có thể hoàn toàn tin tưởng, cớ gì mà cảm thấy kỳ lạ?”
Phụng Phi vốn là đang nghiêm mặt, nén không được nên bật cười khúc khích, nhìn gã như muốn trách gã làm cho nàng bật cười, hơi giận dỗi nói: “Chính nhân quân tử có thể hôn mỹ nhân, nhưng buộc nữ nhân hôn lại là không phải chính nhân quân tử, đã không phải chính nhân quân tử, sao ta không thể hoài nghi rằng ngươi và Trọng Tôn Long bí mật cấu kết với nhau?”
Hạng Thiếu Long cũng bật cười, nheo mắt nhìn thân hình của nàng, thản nhiên nói: “Nếu tại hạ không là chính nhân quân tử, đêm qua Phụng Phi tiểu thư đã không giữ được trinh tiết”.
Phụng Phi khôi phục lại vẻ bình thường, nhưng lại hơi đỏ mặt, giận lắm, nói: “Ngươi càng lúc càng phóng túng”.
Hạng Thiếu Long nhún vai nói: “Chính vì tại hạ là người như thế nên mới lâm vào cảnh cùng đường. Đối với tại hạ mà nói, mỗi người đều bình đẳng, đều có thể hưởng quyền lợi như nhau, cái gọi là tôn ty trên dưới chỉ là chức vụ trách nhiệm không giống nhau. Nếu Đại tiểu thư không thích, tiểu nhân cứ coi như đêm qua đã không hôn Đại tiểu thư là xong”.
Phụng Phi lại nổi giận nói: “Ngươi không được nhắc đến chuyện đêm qua nữa”.
Hạng Thiếu Long cảm nhận được mối quan hệ không rõ ràng giữa hai người, xua tay nói: “Đó là do Đại tiểu thư nhắc đến trước, sao lại trách tại hạ?”
Phụng Phi không còn cách nào nữa, chép miệng: “Cứ coi như kẻ làm chủ ta đây đã sợ tên quản sự nhà ngươi, phải cầu xin nhà ngươi, hãy mau nói Trọng Tôn Long rốt cuộc tại sao thả người? Nếu không Phụng Phi đêm nay sẽ ngủ không yên”.
Hạng Thiếu Long kể hết mọi chuyện ra, chỉ giấu chuyện Lý Viên nhận ra mình là ai, khiến cho Phụng Phi nghe mà cứ tưởng y giúp đỡ vì nghĩa.
Phụng Phi tròn mắt, nói: “Ngươi có biết Giải Tử Nguyên là người như thế nào không?”
Hạng Thiếu Long không thèm để ý, nói: “Đương nhiên là biết, xem ra quan chức của y không thấp”.
Phụng Phi trách rằng: “Đâu chỉ như thế, y không những là quan nhất phẩm, mà còn là một tài tử nổi danh. Hầu hết những bài ca vũ của Lan Cung Viên là do y biên soạn. Kẻ này còn là người học cùng với Nhị hoàng tử Điền Kiện cho nên Trọng Tôn Long phải nể mặt y”.
Hạng Thiếu Long tỏ vẻ hiểu ra, đương nhiên là không khỏi giật mình.
Phụng Phi ngạc nhiên nhìn gã, nói: “Tại sao ngươi không hề cảm thấy kỳ lạ. Ngoài câu chuyện cầu tài ngươi không cầu danh hay sao? Bất cứ Lý Viên hay Giải Tử Nguyên đều có thể khiến cho ngươi đường mây rộng bước, còn ngươi hình như không thèm để ý đến”.
Hạng Thiếu Long trong lòng kêu nguy, biết mình đã lộ ra sơ hở không thể bù đắp được, ho khan một tiếng nói: “Lúc ấy tại hạ chỉ mong cứu được người, nào có nghĩ xa như thế”.
Phụng Phi trở lại dáng vẻ bình tĩnh thường ngày, nói: “Thẩm quản sự có biết cớ gì Đàm tiên sinh bảo với ta rằng có thể tuyệt đối tin tưởng ngươi, trong lòng ta lại có cảm giác kỳ lạ hay không?”
Hạng Thiếu Long biết sự nghi ngờ của nàng đối với mình đã dâng tràn như nước Hoàng Hà không thể nào ngăn cản được, cười khổ nói: “Đại tiểu thư tốt nhất đừng nói ra”.
Phụng Phi giận dỗi nói: “Ta cứ nói, con người của ngươi không biết trên cũng chẳng biết dưới. Cho ngươi biết! Khi Đàm tiên sinh nói như thế, giống như đã quen biết ngươi mười năm, không hề một chút suy nghĩ, lại không hề do dự”.
Hạng Thiếu Long trong lòng kêu khổ, nam nhân rốt cuộc không tỷ mỷ bằng nữ nhân. Chuyện lớn có thể giấu được nhưng chuyện nhỏ thì lại để ra trăm mối sơ hở, cả một kẻ xảo quyệt như Tiêu Nguyệt Đàm cũng không ngoại lệ.
Phụng Phi trừng mắt nhìn gã, nói tiếp: “Đêm qua Phụng Phi đã cảm nhận được thủ đoạn phong lưu đáng ghét của ngươi, biết rõ ngươi không phải là hạng người không yêu nữ sắc, nhưng ngươi lại không thèm để ý đến Bình Nhi, Thục Trinh, Tú Chân là cớ gì?”
Hạng Thiếu Long lúng túng cố chống đỡ: “E rằng Đại tiểu thư có ít kinh nghiệm trong chuyện nam nữ nên mới coi những chiêu số cửu lưu của tại hạ như là thần công vô địch thiên hạ”.
Phụng Phi thẹn đến nỗi không dám ngước mặt lên, cả giận nói: “Lại còn nói bừa”.
Hạng Thiếu Long giơ tay đầu hàng: “Chúng ta đã có hiệp định quân tử không nhắc đến chuyện đêm qua nữa, thế mà Đại tiểu thư lại nhắc nữa rồi”.
Phụng Phi ngước khuôn mặt ngây ngất như đang say rượu nhìn gã bằng ánh mắt dỗi hờn, giả vờ giận dữ nói: “Ngươi không được nói bừa nữa, hãy cho ta biết cớ gì hôm nay ngươi có vẻ mập ra, tóc lại bạc thêm?”
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên nói: “Đêm hôm qua Đại tiểu thư không cảm giác được chiếc bụng to của tại hạ hay sao? Tại hạ bạc tóc là vì biết Đại tiểu thư đã có tình lang”.
Phụng Phi đột nhiên cúi đầu, im lặng không nói.
Hạng Thiếu Long không biết làm thế nào nữa, lặng lẽ ngồi.
Thời gian trôi qua như cả thế kỷ, Phụng Phi bình tĩnh trở lại, dịu dàng nói: “Sao Phụng Phi không sớm gặp ngươi từ trước? Ta đã sống hai mươi mốt năm chưa bao giờ rơi vào cảnh giới quên hết những mối ưu sầu”.
Hạng Thiếu Long thở dài, không lời gì để nói.
Vừa rồi mình đã quên đám thê nhi ở Hàm Dương.
Phụng Phi thở ra một hơi, nói: “Ngươi quả thật là một chính nhân quân tử, nếu không lúc này cứ thừa cơ mà xông tới, giờ đây vận mệnh của ta và ngươi liên kết lại với nhau, có thể cho ta biết ngươi muốn guấu ai hay không?”
Hạng Thiếu Long thở phào, biết nàng vẫn chưa đoán được mình là Hạng Thiếu Long, nói: “Đương nhiên là giấu người Triệu, bởi vì nếu bị bọn chúng biết tại hạ ở đây thì sẽ bất chấp thủ đoạn mà đối phó. Còn Đàm tiên sinh thì tại hạ quen khi ở Hàm Dương, Đại tiểu thư giờ đây có hiểu nỗi khổ của tiểu nhân chưa?”
Phụng Phi nói: “Đừng có giả vờ bộ dạng hạ nhân trước mặt ta nữa. Phụng Phi có chuyện gì mà chưa gặp qua. Nhưng không ai giỏi kiềm chế bằng ngươi, thấy sắc mà không loạn. Thôi, đêm đã khuya! Ngươi cũng đã mệt cả ngày, hãy quay về mà nghỉ ngơi”.
Hạng Thiếu Long vui mừng như chim sổ Ⱡồ₦g, vội vàng thi lễ rồi đứng dậy bỏ đi. Phụng Phi cả giận nói: “Hình như là ngươi đang rất vội vàng”.
Hạng Thiếu Long biết trong lòng nàng mâu thuẫn lắm, song dáng vẻ yểu điệu của nàng khiến cho gã không thể khống chế được mình như nàng đã khen, bước tới ngồi xuống nâng cằm nàng lên, nói: “Đại tiểu thư có biết câu ấy sẽ mang đến hậu quả gì không?”
Phụng Phi như mất đi ý chí phản kháng, đôi mắt khép hờ nói: “Ngươi sẽ không làm thế”.
Hạng Thiếu Long cúi xuống hôn ngấu nghiến vào đôi môi của nàng, rồi mới cố gắng dằn lòng mình bước ra.
Khi bước xuống lầu, Tiểu Bình Nhi đứng quay lưng về phía gã ở một góc.
Hạng Thiếu Long thở dài, cuối cùng phải nén lòng bỏ đi.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc