Tầm Tần ký - Hồi 248

Tác giả: Vô Danh


Hạng Thiếu Long bước vội trên đường càng lúc càng đến gần khu Tiểu Lâm Tri, người đi đường càng nhiều, đèn đuốc sáng trưng hoa tuyết vẫn cứ đổ xuống.
Người đi đường túm năm tụm ba khẩu âm của các nơi đều có xem ra có lẽ đó là những người hâm mộ tiếng tăm của tam đại danh cơ từ các nước khác đến.
Ngược lại dân cư trong thành thì lại chiếm số ít.
Đang định tìm bọn Lôi Xung Nhi, có người đừng vẫy tay với gã bên kia. Hóa ra đó là Phí Thuần và năm tên phu đánh xe.
Hạng Thiếu Long chờ mấy chiếc xe ngựa chạy qua mới băng qua đường nói: “Những người khác đâu?”
Phí Thuần nói: “Đã đi dạo! Chúng tôi đang tìm nơi uống R*ợ*u, Thẩm quản sự cũng cùng đi chứ”.
Hạng Thiếu Long nói: “Có biết bọn chúng đi đâu không?”
Một người cười rằng: “Chỗ mắc tiền đương nhiên không có phần bọn chúng. Thẩm quản sự chỉ cần đến nơi nào tồi tàn nhất đảm bảo có thể tìm được”.
Bọn Phí Thuần cười ầm lên.
Hạng Thiếu Long thấy bọn họ đang có hứng, lại thấy bốn bên không có người khả nghi, không nỡ làm cụt hứng bọn chúng kéo qua một bên rồi nói: “Sự việc thay đổi, Trương phó quản sự cho ta hay Đại tiểu thư đã đắc tội với một người có thế lực ở đây, e rằng tuy không dám ***ng đến Đại tiểu thư, nhưng sẽ ra tay với bọn hạ nhân chúng ta, cho nên các người sau khi chơi bời phải lập tức quay về ngay”.
Bọn Phí Thuần biến sắc, gật đầu.
Hạng Thiếu Long vội vàng đi tìm bọn Lôi Xung Nhi, đi được một đoạn đều thấy những tiểu lầu đẹp đẽ, thầm nghĩ nếu không có chút ít ngân lượng thì khó mà vào đây được, trừ phi đi vào những ngõ hẹp, thì mới có thể tìm được bọn chúng.
Bất đồ trong lòng sinh ra hối hận, gã rốt cuộc vẫn thiếu kinh nghiệm của một người quản lý, bởi vì gã không coi bọn chúng là hạ nhân cho nên chỉ mong có thể giúp cho bọn chúng vui vẻ.
Trong tình thế này quả thật không tiện cho bọn chúng ra ngoài.
Điều lo lắng của gã đã không phải không có căn cứ.
Trọng Tôn Long vốn đã chuyển thẹn thành giận sẽ không bỏ qua cơ hội làm khó Phụng Phi.
Giả sử vừa mới đến Lâm Tri mà đã xảy ra chuyện, ai còn có lòng tin vào một tân quản sự như gã? Mà trên người gã giờ này chỉ có thanh trủy thủ, nên khi động thủ chắc chắn sẽ bị thua thiệt.
Khi lòng đang lửa đốt, chỉ thấy trước một thanh lâu có đám đông đang thì thầm chỉ trỏ.
Hạng Thiếu Long lòng chùng xuống, bước về phía trước, hỏi một người: “Xảy ra chuyện gì?”
Người ấy nói với giọng mỉa mai: “Nợ ngân lượng của Trọng Tôn gia mà lại dám đến thanh lâu, chắc không biết chữ tử viết thế nào. Bị người ta kéo đi như một lũ chó, thật đáng hổ thẹn”.
Hạng Thiếu Long thầm kêu không xong, hỏi bề ngoài của bọn người bị dẫn đi như thế nào, khẳng định là Lôi Xung Nhi, nói: “Những người ấy là bạn của tại hạ, giờ đây chỉ đành đem tiền chuộc thân cho bọn họ, xin hỏi phủ đệ của Trọng Tôn gia ở đâu?”
Nào ngờ người ấy biến sắc, không dám trả lời gã, tản ra hết, chỉ còn mình gã đứng trơ tại chỗ.
Vừa lúc ấy có một người từ trong thanh lâu bước ra, Hạng Thiếu Long kéo lại, nói: “Huynh đài...”
Người ấy giật mình, nói: “Đừng cho phu nhân ta hay...”
Hạng Thiếu Long nào còn lòng dạ để cười, nói: “Huynh đài đã hiểu nhầm, tại hạ chỉ muốn hỏi đường”.
Người ấy định thần lại nhìn, mới biết không phải người quen, nói: “Làm ta suýt ૮ɦếƭ ngất, hỏi đường thì đừng kéo áo người ta chứ!”
Hạng Thiếu Long thấy y tuổi khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu quần áo sang trọng, tướng mạo không tệ, rõ ràng là con em nhà giàu có, nhưng lại nhát gan như thế, nói: “Tại ha chỉ muốn tìm phủ đệ của Trọng Tôn đại gia, tiểu đệ là bà con xa của ngài, đến đây để thăm hỏi”.
Người ấy thở phào, nói: “Trọng Tôn phủ nằm ở đường phía Nam, xéo với nhà của tại hạ, để tại hạ đưa huynh đài một đoạn. Tại hạ cũng phải về nhà”.
Hạng Thiếu Long thầm vui vì đã gặp được một người dễ gần, thiện cảm đối với y tăng lên, đi cùng y bước qua con đường đối diện.
Ở ngoài tửu quán có một chiếc xe ngựa, khi hai người bước tới, một tên đánh xe từ trong khoang chui ra, ngồi vào vị trí.
Người ấy đắc ý nói: “Ta dừng xe ngựa ở đây, sẽ không ai biết ta đến thanh lâu. Vẫn chưa biết cao danh quý tính của huynh đài?”
Hạng Thiếu Long nói: “Ta tên Thẩm Lương, còn huynh đài?”
Người ấy nói: “Ta tên Giải Tử Nguyên, nào lên xe!”
Xe ngựa lăn bánh, Giải Tử Nguyên ngồi xuống, khen: “Làn da của Lan Lan thật mịn màng, lại hiểu được lòng người, chỉ tiếc là không thể qua đêm ở đấy”.
Hạng Thiếu Long bình tĩnh trở lại, vừa tính toán làm thế nào để đòi người ở chỗ của Trọng Tôn Long, vừa thuận miệng trả lời: “Quý phu nhân xấu lắm hay sao?”
Giải Tử Nguyên như cố cãi: “Đương nhiên không phải! Lan Lan tuy đẹp, nhưng kém xa nàng lắm!”
Hạng Thiếu Long cảm thấy tò mò, nói: “Vậy Giải huynh cớ gì phải ra ngoài tìm hoa ghẹo cỏ?”
Giải Tử Nguyên buồn bã nói: “Đừng bảo rằng ta thấy trăng quên đèn, sự thật ta càng nhìn càng yêu nàng, nhưng cũng càng sợ nàng. Mỗi khi tranh cãi chuyện gì, mẫu thân đều giúp nàng chứ không giúp ta, bởi vì nàng sinh cho mẫu thân hai đứa cháu”.
Hạng Thiếu Long nói với vẻ thông cảm: “Sở dĩ huynh đài ra ngoài có lẽ là muốn thưởng thức thứ quý phu nhân thiếu!”
Giải Tử Nguyên vỗ đùi nói: “Vẫn là Thẩm huynh hiểu ta, Thẩm huynh có thể giúp cho ta một chuyện không?”
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên nói: “Tại hạ làm sao giúp huynh?”
Giải Tử Nguyên ghé sát tai gã, thì thầm: “Huynh có thể giả vờ bảo rằng là người bạn đã lâu không gặp của ta, từ xa đến thăm ta, cho nên ta phải tiếp đãi. Nếu thế ta có thể ra ngoài lâu hơn một chút. Ta tự nhiên sẽ không bạc đãi huynh, chi tiêu của Thẩm huynh hãy cứ giao cho tiểu đệ”.
Hạng Thiếu Long không biết nên bực hay nên buồn cười, nói: “Mấy hôm nay tại hạ rất bận, e rằng không thể đến quý phủ được”.
Giải Tử Nguyên cố van nài: “Chỉ tốn một ít thời gian là được, đêm mai được không? Sau giờ Thân tại hạ sẽ ở nhà đợi đại giá của Thẩm huynh”.
Hạng Thiếu Long chỉ đành nói: “Ta sẽ cố tranh thủ thời gian”.
Giải Tử Nguyên cả mừng nói: “Thẩm huynh quả đúng là bạn bè. Nói ra e rằng huynh không chịu tin. Giải Tử Nguyên này dầu sao cũng là một vị tư khố đại phu, nhưng không có ai dám theo ta đến thanh lâu, dù cho có mỹ nhân ở cùng, mà chỉ một mình uống R*ợ*u thì quả thật là mất hứng, giờ đây có Thẩm huynh đi cùng là tốt lắm”.
Hạng Thiếu Long thầm kêu mình có mắt mà không nhận ra Thái Sơn, té ra kẻ này là trọng thần của nước Tề, nhưng lại không làm ra vẻ, lời nói chân thành, khiến cho người ta vừa nhìn đã ưa thích y, cười nói: “Bằng hữu của huynh đài có lẽ sợ tôn phu nhân”.
Giải Tử Nguyên hạ giọng nói: “Bị đánh đến nỗi phải kinh sợ”.
Khi Hạng Thiếu Long đang ngạc nhiên, đại hán đang đánh xe xoay người lại kêu: “Đại thiếu gia! Sắp đến phủ đệ của Trọng Tôn gia”.
Giải Tử Nguyên hạ giọng nói: “Giải Quyền giờ đây là người duy nhất trung thành với tại hạ”.
Nói xong rồi quay ra bảo với Giải Quyền: “Đưa Thẩm gia vào xong, chúng ta sẽ về nhà”.
Rồi nắm lấy tay Hạng Thiếu Long, nói: “Xin thứ cho tiểu đệ tuy đưa Thẩm huynh đến đây, nhưng không thể đợi lâu, bởi vì tại hạ phải về nhà trước giờ hợi, nếu làm cho nàng tức giận, tiểu đệ sẽ gặp họa”.
Xe ngựa dùng lại trước một tòa phủ đệ rộng lớn, tiếp theo Giải Quyền báo tên của Giải Tử Nguyên cho bọn võ sĩ canh cửa, lập tức cửa lớn mở ra.
Hạng Thiếu Long nhìn mà trố mắt, nén không được, nói: “Giải huynh hình như rất thân quen với Trọng Tôn gia”.
Giải Tử Nguyên cười rằng: “Cũng cho là có chút quan hệ”.
Rồi lại chép miệng: “Người và người phải có cơ duyên với nhau, nếu không thì làm sao vừa mới gặp Thẩm huynh trong lòng tại hạ đã ưa thích, biết Thẩm huynh là người đáng để làm bạn. Ngày mai nhớ đến”.
Rồi lại chỉ trỏ địa điểm trong phủ.
Xe ngựa dừng lại ở trước một bậc tam cấp, một gã đại hán bước tới, cung kính nói: “Tiểu nhân Bảo Quang mời đại nhân, xuống xe”.
Giải Tử Nguyên nói: “Bổn quan chỉ là đưa...”
Hạng Thiếu Long vội vàng ghé tai y nói: “Ta không phải là thân thích của y”.
Giải Tử Nguyên sững người một lúc rồi mới nói tiếp: “Vị hảo bằng hữu Thẩm Lương của bổn quan đến bái kiến Trọng Tôn gia. Trọng Tôn gia có ở nhà không?”
Bảo Quang hơi ngạc nhiên: “Thì ra là Thẩm gia, đại gia đang tiếp kiến quý khách đến từ nước Sở. Tiểu nhân sẽ vào thông báo, không biết Thẩm gia muốn tiểu nhân báo cáo với đại gia như thế nào”.
Hạng Thiếu Long không muốn Giải Tử Nguyên biết được truyện của mình, trước tiên quay sang y nói: “Không cản trở Giải huynh nữa, ngày mai tại hạ sẽ nhất định sẽ đến”.
Nói xong bước xuống xe nhìn Giải Tử Nguyên ra ngoài.
Khi Giải Tử Nguyên rời khỏi, lại còn đưa tay vẫy không hề khó chịu vì Hạng Thiếu Long đã từng nói dối với y.
Tòa kiến trúc chính trong Trọng Tôn phủ là một tứ hợp viện sang trọng, được xây trên chân kiềng bằng đá trắng, ở cửa chính là một tòa môn lâu điêu khắc.
Ở trên môn lâu có treo tấm biển lớn đề ba chữ: “Trọng Tôn phủ”.
Hai bên tòa nhà chính là những biệt viện, ở phía sau nhà là một hoa viên lớn, phía trong lại có nhiều lầu các, Hạng Thiếu Long đưa mắt nhìn quanh, thấy những tòa lầu các này đều bị tường canh bao vây quanh, trong mưa tuyết, mấy chục ngọn đèn ***g hình bát giác treo ở trước căn nhà chính vẫn sáng như ban ngày, bên cạnh là một cỗ xe ngựa, ngựa thì đã được dắt đi, chắc cỗ xe này là của khách từ nước Sở.
Bảo Quang thấy gã thần thái ung dung, trông có khí thế lắm, không dám ngạo mạn, nói: “Mời Thẩm gia bước vào trước để tránh gió tuyết rồi hãy nói”.
Hạng Thiếu Long gật đầu theo y bước lên bậc tam cấp.
Trọng Tôn Long không hổ là kẻ giàu nổi tiếng trong thiên hạ, chất liệu làm nên tòa nhà rất quý giá, các cột kèo đều là cây nam mộc, phi đảm, trên vách thì được điêu khắc trông rất tinh tế.
Bước vào trong, Hạng Thiếu Long mới nói: “Mong Bảo huynh thông báo với Trọng Tôn đại gia rằng tại hạ vì chuyện của Phụng Phi mà đến đây”.
Bảo Quang ngạc nhiên lắm, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, ngần ngừ một lát rồi mới bước vào trong sảnh báo cáo.
Hạng Thiếu Long bình tĩnh chờ đợi Nếu Trọng Tôn Long không chịu gặp gã, thì làm thế nào đây?
Dùng võ thì có nghĩa là đâm đầu vào rọ.
Song gã lại rất chắc chắn rằng bởi vì Trọng Tôn Long nếu quả thật say mê Phụng Phi, không đến Hoàng Hà thì lòng không dứt bỏ, cho nên sẽ phải tìm hiểu tại sao gã đến đây.
Đợi một hồi, Bảo Quang quay lại nói: “Đại gia mời Thẩm huynh vào”.
Hạng Thiếu Long thấy thuận lợi như thế, ngược lại cảm thấy ngạc nhiên, song lúc này không còn nhiều thời gian để suy nghĩ nữa, vội vàng đứng dậy theo Bảo Quang vào trong.
Bảo Quang hạ giọng nói: “Đại gia biết Thẩm gia là bằng hữu của Giải đại nhân nên mới chịu tiếp kiến”.
Hạng Thiếu Long biết y đã giúp mình, nên vội vàng đáp tạ.
Qua một ngõ nhỏ rải đá mới đến cổng lớn của một đại đường, bốn tên võ sĩ đứng hai bên giữ cửa.
Bảo Quang dừng lại, nói lớn: “Thẩm gia đến!”
Hạng Thiếu Long thấy không khí long trọng thế này, trong lòng cũng hơi lo, nhưng đây không phải là lúc lâm trận thối lui. Hít sâu một hơi, bước qua ngạch cửa, chỉ thấy một căn đại sảnh sang trọng cao nhã, một bức rèm bằng lụa chia ngang căn đại sảnh ra thành hai phía Nam Bắc, vật dụng trong căn sảnh đều làm bằng loại gỗ tốt. Thấp thoáng có hai người đang ngồi, nô tỳ hầu hạ ở hai bên, ngoài ra còn có hai tốp võ sĩ đứng sau lưng người ấy, rõ ràng thân phận của những người khách này không hề tầm thường.
Hạng Thiếu Long theo sự chỉ dẫn của Bảo Quang, bước qua tấm rèm che, trước tiên gặp một đại hán mặc cẩm y, thân hình gầy gò, tuổi khoảng bốn mươi, đang nhìn mình lom lom.
Khi Hạng Thiếu Long đưa mắt nhìn sang người kia lập tức sợ đến hồn phi phách tán, suýt tý nữa co giò bỏ chạy.
Kẻ ấy chính là Lý Viên.
Lúc này điều gã hối hận nhất chính là đã quên bỏ hạt quả của Tiêu Nguyệt Đàm vào dưới lưỡi, để khi nói chuyện không bị Lý Viên nhận ra giọng.
Khi mặt đối mặt, bốn mắt nhìn nhau, Lý Viên lập tức hơi giật mình, mặt lộ vẻ bất ngờ không thể giấu được.
Một là vì Hạng Thiếu Long đến đây để đàm phán với Trọng Tôn Long cho nên khí độ và bộ pháp không thể nào che giấu được, hai là vì không có người khác phân tán sự chú ý của y, ba là Lý Viên thân thuộc với gã hơn bọn Điền Đan. Cho nên vừa nhìn thấy đã nhận ra.
Khi Hạng Thiếu Long thầm kêu mạng ta đã xong, Lý Viên nháy mắt với gã, khiến cho gã có một chút hy vọng.
Luận về tính cách Long Dương quân có lẽ “thuần lương” hơn Lý Viên nhiều song chuyện đời thường bất ngờ.
Lúc này Trọng Tôn Long đang ngồi dựa vào chiếc đệm mềm, phía sau là hai mỹ nữ xinh đẹp đang xoa P0'p cho y.
Trọng Tôn Long nheo mắt nói: “Mời ngồi!”
Hạng Thiếu Long thi lễ rồi ngồi xuống trước hai người, nghĩ bụng té ra Trọng Tôn Long là thế này đây. Chả trách Phụng Phi chẳng ưa thích y.
Trọng Tôn Long bất ngờ cười, nói: “Lý tương quốc có lẽ biết bổn nhân vì sao lập tức tiếp kiến một người vô danh, lại chấp nhận cho y ngồi đối diện”.
Hạng Thiếu Long lúc đầu còn tưởng Trọng Tôn Long đang nói với mình, té ra là đang nói với Lý Viên, lại còn có ý nhục mạ mình.
Lý Viên vờ ngạc nhiên nói: “Long gia hành sự thường rất bất ngờ, bổn tướng làm sao đoán được”.
Trọng Tôn Long không nhìn đến Hạng Thiếu Long, nói: “Là vì kẻ này do Giải Tử Nguyên đưa đến đây, cho nên ta phải tiếp đãi. Nếu khi Giải Tử Nguyên hỏi đến, cũng không trách ta không nể mặt y”.
Rồi quay đầu lại, nheo mắt nhìn Hạng Thiếu Long nói: “Tại sao đến đây, có mối quan hệ gì với Giải Tử Nguyên, nếu ta cảm thấy ngươi có nửa câu nói dối, đảm bảo ngươi sẽ không thoát khỏi nơi đây bằng đôi chân của mình”.
Hạng Thiếu Long bình tĩnh, nhìn Lý Viên, rồi ngửa đầu cười lớn.
Bảy tám tên võ sĩ phía sau lưng Trọng Tôn Long tay đặt lên chuôi kiếm, mắt lộ hung quang, chỉ chờ Trọng Tôn Long hạ lệnh thì lập tức sẽ ra tay.
Trọng Tôn Long trừng mắt, quát lớn: “Có gì đáng cười?”
Hạng Thiếu Long ngừng cười, mắt quắc lên, nhìn Trọng Tôn Long nói: “Điều ta cười là té ra Trọng Tôn Long, kẻ nổi danh thiên hạ, chỉ là một người ỷ mạnh hiếp yếu, chả trách nào Phụng Phi tiểu thư chẳng coi ra gì”.
Trọng Tôn Long chưa có cơ hội lên tiếng, hai tên võ sĩ từ hai bên trái phải xông tới, xem ra là muốn kéo Hạng Thiếu Long đứng dậy, rồi buộc gã quỳ xuống đất.
Lý Viên lộ vẻ không nhẫn nhịn được, Hạng Thiếu Long lắc mình hai cái, hai tên võ sĩ đã ngã lăn ra trước mặt.
Bọn võ sĩ của Trọng Tôn Long đứng phía sau lưng thét lên, rút kiếm xông tới.
Mắt thấy đại chiến khó tránh, Lý Viên quát lớn: “Ngừng tay!”
Bọn võ sĩ ngạc nhiên dừng bước.
Hai tên võ sĩ bị hất ngã, lồm cồm bò dậy, đau đến nỗi mặt tái xanh, rõ ràng là bị Hạng Thiếu Long đánh cho trật khớp.
Trọng Tôn Long sững người, quát lớn: “Quay về!”
Bọn võ sĩ quay về chỗ cũ, hai tên bị thương lui ra.
Trong đại sảnh yên ắng trở lại nhưng không khi rất căng thẳng.
Hạng Thiếu Long thì tỏ ra như chẳng có chuyện gì xảy ra, lạnh lùng nhìn Trọng Tôn Long.
Trọng Tôn Long nén cơn giận, nói với Lý Viên: “Lý tướng quốc sao lại can ngăn bổn nhân giáo huấn tên cuồng vọng này?”
Lý Viên nhìn bọn võ sĩ phía sau lưng, bình thản nói: “Nếu bổn tướng gia là Long gia, thì sẽ phạt bọn nô tài tự tung tự tác này, trước khi Long gia lên tiếng, bọn chúng lại dám động thủ, nói không chừng lại hại mạng của Long gia”.
Trọng Tôn Long giật mình nói: “Hại mạng của bổn nhân”.
Hạng Thiếu Long lúc này mới khẳng định Lý Viên không bán đứng mình, trong lòng không còn lo nữa, khôi phục lại hào khí, cười lớn: “Vẫn là Lý tướng quốc cao minh, nhìn đây!”
Thanh trủy thủ ở dưới chân rút ra nhanh như điện chớp, phóng ✓út về phía chiếc bàn trước mặt Trọng Tôn Long.
Khi mọi người đang trố mắt ra, thanh trủy thủ đã cắm sâu xuống mặt bàn, Trọng Tôn Long nhìn chuôi thanh trủy thủ đang rung bần bật mà mặt biến sắc, nhất thời không nói nên lời.
Trong đại đường im phăng phắc, ánh mắt mọi người đều tập trung lên thanh trủy thủ.
Không kẻ nào dám di chuyển, ai có biết được Hạng Thiếu Long có phóng ra ngọn trủy thủ thứ hai hay không. Nhất là Lý Viên lúc nãy vừa mới nói chưa có lệnh mà ra tay, theo lý phải chịu phạt, lúc này không ai dám tái diễn nữa.
Thủ pháp lợi hại này ai thấy cũng sợ, có thể trấn áp được Trọng Tôn Long, mà Hạng Thiếu Long thì cũng có thể thể hiện lòng tin và hào khí của mình.
Hạng Thiếu Long bình thản nói: “Giờ đây chúng ta có thể đàm phán được rồi chứ?”
Trọng Tôn Long có lẽ là lần đầu tiên cảm thấy mạng mình nằm trong tay kẻ khác, hít sâu một hơi, nói: “Được, cũng nhờ tài nghệ của ngươi, nói đi”.
Hạng Thiếu Long nhìn Lý Viên cười: “Lý tướng quốc quả thật cao minh, có thể nhìn thấy thủ đoạn của Thẩm Lương này”.
Lý Viên mỉm cười: “Chỉ cần nhìn thấy thần thái lạnh lùng như băng của Thẩm huynh cũng đã biết huynh là một thích khách thuộc hạng nhất lưu”.
Ánh mắt của Hạng Thiếu Long chuyển sang Trọng Tôn Long, ung dung nói: “Thẩm Lương này là Thẩm quản sự dưới trướng Phụng Phi, giúp tiểu thư sắp xếp mọi chuyện trong đoàn, là bằng hữu thân thích của Giải Tử Nguyên, nếu Long gia muốn ra tay thì không cần nghĩ đến việc ấy. Thẩm Lương đã dám đến đây thì đã có lòng thà làm ngọc nát chứ không làm ngói lành”.
Lý Viên giật mình, nói: “Thà làm ngọc nát chứ không làm ngói lành, hai câu này thật có ý nghĩa”.
Bọn Trọng Tôn Long cũng đều giật mình, cảm nhận được khí khái coi cái ૮ɦếƭ như thường của Hạng Thiếu Long.
Đây là thời đại coi trọng nhân tài, không luận phú quí, chỉ cần có tài thì sẽ được người ta tôn trọng.
Trọng Tôn Long chưa bao giờ gặp hạng người như Hạng Thiếu Long mà Hạng Thiếu Long lại được Lý Viên giúp đỡ, liên tiếp thi triển thủ đoạn nên y cảm thấy tính mạng bị uy hiếp, nhất thời lửa giận giảm xuống.
Nhưng dẫu sao Trọng Tôn Long vẫn là bá chủ trong giới hắc đạo, đã quen thấy chuyện này, thản nhiên nói: “Ngươi quả thật là có tư cách lên tiếng, song nếu muốn đối kháng với Trọng Tôn Long này quả thật ngu ngốc”.
Lý Viên chen vào nói: “Long gia có thể nghe một câu nói công bằng của kẻ đứng giữa này không?”
Trọng Tôn Long đương nhiên không dám đắc tội với một đại thần được cả nước Sở đứng sau lưng này, khách khí nói: “Mời Lý tướng quốc cứ nói”.
Vì muốn hòa giải, Lý Viên nói: “Trước tiên bổn tướng mời Thẩm huynh bảo đảm rằng không phát ám khí nữa, mọi người mới có thể chân thành đối thoại”.
Hạng Thiếu Long biết phải tạo cơ hội cho Trọng Tôn Long xuống thang, huống hồ chi trên người của mình giờ đây chẳng còn ngọn trủy thủ nào nữa, vui mừng nói: “Tướng quốc đã có lời, Thẩm Lương nào dám không nghe theo, huống chi trước nay tại hạ luôn ngưỡng mộ Long gia, ngày nay chỉ vì bất đắc dĩ, mong Long gia đại nhân đại lượng, tha thứ cho lần này”.
Lúc nãy Hạng Thiếu Long tỏ vẻ nghênh ngang, giờ đây lại nói những lời hạ mình như thế, lời khen quả thật có hiệu quả bất ngờ, sắc mặt Trọng Tôn Long nhất thời giãn ra, trầm giọng nói: “Lý tướng quốc có cao kiến gì?”
Lý Viên ôn tồn nói: “Thẩm huynh đến đây, không biết là vì chuyện gì?”
Hạng Thiếu Long bình thản nói: “Chỉ là muốn tới đây để cầu xin Long đại gia, mong ngài giơ cao đánh khẽ, thả mấy tên hạ nhân của chúng tôi ra, đừng làm khó Phụng Phi tiểu thư”.
Trọng Tôn Long bất đồ thầm hối hận đã cho người gọi Thẩm Lương vào trong này.
Ai cũng biết Phụng Phi là danh cơ được người trong thiên hạ tôn trọng, còn y thì lại làm khó nàng, Lý Viên sẽ nghĩ như thế nào?
Y trước đây ngang ngược bá đạo vốn là muốn trừng trị Hạng Thiếu Long trước mặt Lý Viên, đương nhiên không chịu dễ dàng buông tay, nhưng nếu cứ không chấp nhận, cả bản thân y cũng không biết phải thu xếp việc này như thế nào.
Lúc này y muốn đập gãy hai chân của Hạng Thiếu Long rồi sai người khiêng gã về, một là để hạ uy phong của Điền Đan, hai là để cho Phụng Phi biết rằng y không sợ bất cứ ai, buộc nàng phải nghe theo lời y.
Nhưng trong tình thế mạng mình có thể bị đối phương lấy bất cứ lúc nào, nào còn dám nghĩ thế nữa.
Đang trầm ngâm thì Lý Viên nói: “Có lẽ chuyện này có chút hiểu lầm. Long gia cần gì phải tính toán so đo với bọn nô tài ấy”.
Hạng Thiếu Long và Lý Viên một xướng một họa, thấy Trọng Tôn Long nhiều lần biến sắc mặt, trong lòng cười thầm.
Trọng Tôn Long không còn cách nào khác nữa, chỉ đành quát bọn thủ hạ: “Ai bắt thủ hạ của Phụng tiểu thư về đây? Rốt cuộc là có chuyện này không?”
Một tên thủ hạ nhanh nhẹn trả lời rằng: “Quả thực có người đến thanh lâu gây chuyện, lại còn xung đột với người của chúng ta, cho nên bắt bọn chúng về đây, định ngày mai đưa lên quan, chứ không biết rằng té ra là người của Thẩm quản sự”.
Trọng Tôn Long giả vờ giận dữ nói: “Sao không lập tức thả người ra, đem trả về chỗ Phụng tiểu thư cho ta”.
Bọn thủ hạ nhận lệnh, bước ra ngoài.
Lý Viên đứng dậy cáo từ, quay sang Hạng Thiếu Long nói: “Thẩm quản sự thân thủ bất phàm, đảm sắc hơn người, Lý Viên này rất ngưỡng mộ, hay là để ta đưa Thẩm huynh một đoạn”.
Hạng Thiếu Long trong lòng cảm kích, biết rằng từ đây Trọng Tôn Long không dám công nhiên báo thù nữa.
Thần sắc của Trọng Tôn Long thay đổi nhiều, trở nên rất khách khí, đưa hai người ra tận cửa.
Hạng Thiếu Long lúc này mới phát giác thân hình của Trọng Tôn Long rất cao, cũng ngang bằng với mình Trọng Tôn Long đứng dậy có khí thế hơn cả lúc y ngồi xuống.
Khi xe ngựa lăn bánh ra khỏi Trọng Tôn Phủ, Hạng Thiếu Long mới thở phào, nhưng người cũng toát mồ hôi.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc