Tầm Tần ký - Hồi 246

Tác giả: Vô Danh


Phụng Phi gặp bế tắc trong bài “Tiên Phụng lai triều”, nhưng được Hạng Thiếu Long chỉ điểm, linh cảm nhất thời tuôn trào.
Khi Hạng Thiếu Long đến và bọn nô tỳ vỗ tay khen hay, Phụng Phi bước đến bên gã, vui mừng nói: “Thẩm Lương! Giờ phải chăng là đã hay hơn nhiều?”
Hạng Thiếu Long chân thành nói: “Vũ nhạc của Đại tiểu thư giống như một câu chuyện thần bí, mỗi đoạn đều có ý nghĩa, lại thêm tiếng ca của Đại tiểu thư, khiến cho bất cứ kẻ khó tính nào cũng phải gật đầu”.
Mắt nàng lộ vẽ vui mừng, lần đầu tiên kéo tay áo gã, đến chỗ cách xa mọi người, trước tiên ra hiệu cho bọn Đổng Thục Trinh tiếp tục luyện tập, nói: “Phụng Phi chưa bao giờ nghe một lời khen nào hay đến thế. Chao ôi! Kẻ khó tính nào cũng phải gật đầu, đó quả thật là vinh dự to lớn nhất của kẻ làm nghề ca hát. Thẩm Lương! Ta phải làm sao để có thể tạ ơn được ngươi đây?”
Hạng Thiếu Long nhủ thầm, mình đã không cẩn thận, đã để những lời lẽ làm động lòng nàng mỹ nữ Phụng Phi.
Song điều đó cũng đã chứng minh được sự suy đoán của Trương Tuyền là đúng. Phụng Phi quả thật đã có tình lang, nếu không cần gì phải than thở, lòng đầy mâu thuẫn như thế này.
Gã đương nhiên không thể ςướק đoạt tình yêu của kẻ khác. Gã lại không muốn dây dưa với nàng mỹ nữ này, khiêm nhường nói: “Đó chẳng qua là nhờ xem vũ nhạc của tiểu thư nên mới nói được những lời như thế”.
Phụng Phi nhìn vào mắt gã, vai chạm vào tay gã, thỏ thẻ: “Chủ khúc của ta đã biên soạn xong, chỉ là cần phải sửa sang thêm đôi chút. Ông trời đối với ta không bạc, trước khi ta thoái ẩn lại gặp được một người tri âm như ngươi!”
Hạng Thiếu Long thừa cơ, nói: “Đại tiểu thư nếu hoàn toàn tin tưởng tại hạ, không giấu diếm điều gì, Thẩm Lương này có thể dùng tính mạng đảm bảo, có thể giúp cho Đại tiểu thư hoàn thành ước nguyện”.
Phụng Phi giật mình, nói: “Ngươi nghĩ ta có nhiều chuyện giấu diếm ngươi hay sao?”
Hạng Thiếu Long nghĩ nếu không ra một chút thủ đoạn, sẽ không khiến cho nàng nghe lời, mắt lộ vẻ lạnh lùng, nhìn thắng vào nàng, nói: “Đại tiểu thư chắc biết người đứng sau lưng Trương Tuyền là ai?”
Phụng Phi không địch nổi ánh mắt của gã, cụp mi nói: “Không phải là Thục Trinh hay sao?”
Hạng Thiếu Long cười lạnh lùng, nói: “Nhị tiểu thư chẳng qua chỉ là một nữ tử đáng thương bị hại, đang cố gắng đấu tranh cho vận mệnh của mình”.
Phụng Phi ngạc nhiên không vui, nói: “Ngươi đang nói gì?”
Ánh mắt tiếp xúc với Hạng Thiếu Long, rồi lại cụp xuống, nói với giọng van nài: “Đừng nhìn người ta như thế, được không?”
Hạng Thiếu Long cảm thấy thỏa mãn lắm, biết được nàng khó mà coi mình là con cờ nữa, từng bước ép tới, nói: “Trương Tuyền đã trở thành tay chân của Lã Bất Vi!”
Phụng Phi biến sắc, nói: “Cái gì?”
Hạng Thiếu Long lặp lại lần nữa, nói: “Đại tiểu thư đang lâm vào nguy hiểm, Lã Bất Vi trước nay có mối quan hệ mật thiết với người Tề, mà thế nước Tần lại lớn, không ai dám đắc tội với y, nếu y muốn có Đại tiểu thư, tuyệt không phải là chuyện không thể”.
Phụng Phi đã nghe tiếng Lã Bất Vi, chụp lấy cánh tay Hạng Thiếu Long, nói: “Vậy thì ta làm thế nào? Hay ta lập tức đuổi Trương Tuyền đi”.
Bị bàn tay nhỏ nhắn của nàng nắm lấy, Hạng Thiếu Long suýt nữa cả tim cũng tan ra, cố gắng dằn xuống, nghiêm mặt nói: “Đại tiểu thư cần phải chọn lựa, một là phải hết lòng tin tưởng tại hạ, hai là không dùng tại hạ nữa. Nếu như vẫn còn chưa quyết, thì hậu quả khó lường. Giả sử Lã Bất Vi phái người đến ςướק Đại tiểu thư đi, lại bảo với người ngoài rằng tiểu thư đã được gả vào nhà họ Lã, e rằng sẽ không có bao nhiêu người dám công nhiên nhúng tay vào hoặc phản đối”.
Phụng Phi lo lắng, nói: “Ngươi có cách gì ứng phó với y?”
Hạng Thiếu Long mỉm cười: “Đương nhiên là lợi dụng Trương Tuyền, chỉ cần để cho y nói với Lã Bất Vi rằng tình lang của Đại tiểu thư là một kẻ mà y khinh thường, lúc ấy y chỉ có thể đợi Đại tiểu thư âm thầm rời khỏi ra tay mới đánh ςướק, chúng ta mới có thời gian trốn chạy”.
Phụng Phi thở phào, ngưng thần nhìn gã dò xét một chút, rồi mới buồn bã nói: “Con người của ngươi thật lợi hại, lại không hề sợ Lã Bất Vi, lại rất giống với người ấy. Chao ôi! Giờ đây người ta không dựa vào ngươi thì còn biết nhờ vả ai đây”.
Hạng Thiếu Long biết nàng đã bình tĩnh trở lại, nói rằng: “Đại tiểu thư đang dựa vào tại hạ mà không tin tại hạ, tại hạ đã không thể lấy được lòng tin của Đại tiểu thư, vậy thì ngày mai Thẩm Lương này chỉ đành rời khỏi Lâm Tri, để tránh cái ૮ɦếƭ oan uổng”.
Phụng Phi nhìn gã sững người một lúc rồi chép miệng: “Càng tiếp xúc với ngươi, càng phát giác con người của ngươi thật không đơn giản, thôi được! Chúng ta vào phòng rồi hãy nói tiếp”.
Hạng Thiếu Long trong lòng mừng thầm, lần này vừa cứng vừa mềm mới khiến người mỹ nữ ấy nhường bước.
Phụng Phi ngồi xuống bên cạnh gã, dịu giọng nói: “Ngươi muốn ta cho ngươi biết điều gì?”
Hạng Thiếu Long, nói: “Đại tiểu thư dám đến Lâm Tri, tức là đã có người che chở, dám hỏi người ấy là ai?”
Phụng Phi nói: “Quả thật là có người như thế, nhưng đây chưa phải là lúc thích hợp, ta chưa thể nói với ngươi được!”
Hạng Thiếu Long không muốn ép người quá đáng, gật đầu nói: “Điều này không hề gì. Nhưng sau khi giải tán đoàn ca vũ, Đại tiểu thư sắp xếp cho các vũ cơ khác như thế nào, còn Đại tiểu thư sẽ đi đâu, về đâu?”
Phụng Phi do dự một lúc, thở dài: “Ta đã sắp xếp cho bọn họ, Thẩm quản sự đừng để ý đến mặt này được không?”
Hạng Thiếu Long nói với vẻ không vui: “Không được. Xảy ra tình thế bất ổn như hiện nay, bởi vì bọn họ đều lo lắng cho vận mệnh tương lai của mình. Thẩm Lương này làm sao có thể giúp cho Đại tiểu thư bán đứng hạnh phúc của họ”.
Ánh mắt Phụng Phi lộ vẻ giận dữ, nhưng rồi nhanh chóng biến mất ngay.
Buồn bã mà rằng: “Tất cả cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi. Có rất nhiều chuyện không thể không thỏa hiệp. Nếu không phải ả nha đầu Đổng Thục Trinh tiết lộ chuyện ta thoái ẩn, thì tình thế tiến thoái lưỡng nan này không xuất hiện”.
Hạng Thiếu Long nói: “Có lẽ đã trách lầm Nhị tiểu thư. Theo tại hạ thấy Trương Tuyền đã tiết lộ tin này với Lã Bất Vi biết, rồi Lã Bất Vi lại đồn ra, lúc đó y có thể công nhiên đến ςướק đoạt Đại tiểu thư về nhà”.
Phụng Phi lộ vẻ suy nghĩ, một lát sau thì nói với vẻ kiên quyết: “Nhưng ta đã hứa với người khác chuyện đó có liên quan đến bọn Thục Trinh, cho nên khó mà thay đổi được nữa. Mà người đó ta không thể đắc tội được”.
Hạng Thiếu Long nói: “Trên đời này có chuyện gì mà không thay đổi được? Song chuyện cứ gác qua một bên, tiểu thư vẫn chưa trả lời tại hạ một vấn đề”.
Phụng Phi hơi giận, nói: “Vấn đề đó nhất định phải trả lời hay sao? Chỉ cần người đưa ta an toàn rời khỏi Lâm Tri, sẽ có người dẫn ta đi, ngươi lại có thể được tự do, lại được một món tiền lớn”.
Hạng Thiếu Long phất áo đứng dậy, nói: “Nói cho cùng, Đại tiểu thư vẫn không chịu tin tưởng tại hạ, giờ đây chỉ vì biết Điền Đan có liên quan, mà người Đại tiểu thư bảo sẽ giúp chính là Điền Đan, cho nên mới lo lắng, thôi được, bắt đầu từ bây giờ, đừng hòng tại hạ bán mạng cho Đại tiểu thư nữa”.
Phụng Phi giật mình, vội vàng chụp lấy gã, rầu rĩ nói: “Quả thật không thể giấu được ngươi điều gì cả, trời ơi! Ngươi rốt cuộc người như thế nào, hãy ngồi xuống mà bàn bạc kỹ lưỡng được không?”
Hạng Thiếu Long cười nhạt: “Đó chỉ là suy đoán đơn giản, nếu như đến Lâm Tri, quả thật người ấy có thể giúp Đại tiểu thư thì cần gì đến Thẩm Lương này nữa”.
Phụng Phi áp mặt vào bộ иgự¢ rắn chắc của gã, ngây ngất nói: “Nếu chẳng phải ngươi biết rõ mối quan hệ giữa Điền Đan và Lã Bất Vi, làm sao suy đoán được như thế. Chuyến này nếu như chẳng phải Lã Bất Vi đã chính miệng đảm bảo Điền Đan sẽ chiếu cố cho ta, người ta cũng chẳng dám tới Lâm Tri. Nào ngờ Lã Bất Vi lại có lòng riêng”.
Hạng Thiếu Long cười nói: “Đừng quên rằng tại hạ đã từng đi theo Liêm đại tướng quân và Vô Kỵ công tử. Sao mà không rõ mối quan hệ giữa Lã Bất Vi và Điền Đan cho được? Hai người này đều là hạng háo sắc. Mà người trong đoàn ca vũ của Đại tiểu thư đều là những đóa hoa tuyệt sắc hiếm có, ai mà không nổi lòng tham muốn cho được? Thậm chí người đã hứa đưa Đại tiểu thư, trừ phi thật sự là tình lang của Đại tiểu thư, nói không chừng lại cũng lừa gạt Đại tiểu thư mà thôi”.
Phụng Phi lúng túng, ôm chặt lấy gã nói: “Vậy ta làm sao mới phải?”
Từ lúc biết kẻ đứng đằng sau Trương Tuyền là Lã Bất Vi, lòng tin và sự bình tĩnh vốn có của nàng không còn nữa.
Hạng Thiếu Long đỡ nàng dậy, bình thản nói: “Trước tiên hãy cho ta hay, ngoài Lã Bất Vi, còn có những kẻ nào muốn giành được Đại tiểu thư?”
Phụng Phi ái ngại đứng dậy trước mặt gã, liếc gã bằng ánh mắt phức tạp, cười khổ nói: “Đương nhiên là những kẻ có chút vai vế, khi đến nước Tề, kẻ làm cho ta lo lắng nhất là Trọng Tôn Long, tuy y không phải là quan chức nhưng thế lực ở nước Tề không kém Điền Đan, kỳ nhân dị sĩ trong tay vô số, y là kẻ ủng hộ cho Nhị hoàng tử Điền Kiện, đối đầu với Điền Đan, kẻ ủng hộ cho Thái tử Điền Sinh. Khi ta ở Đại Lương, y đã đến tìm ta, bị ta dùng lời nghiêm chỉnh từ chối nên bực bội bỏ đi, lại đánh tiếng rằng nếu không giành được ta thì bất cứ kẻ nào cũng đừng mong có được”.
Hạng Thiếu Long nhíu mày nói: “Có phải là kẻ chuyên cho vay lãi cao Trọng Tôn Long hay không?”
Phụng Phi chẳng còn lấy làm lạ vì gã có tin tức nhanh nhạy, hiểu biết nhiều nữa, gật đầu nói: “Chính là kẻ này, nghe nói tài sản của y còn nhiều hơn tài sản của nhà họ Ô trước đây. ở các nước đều có tai mắt nanh vuốt và những kẻ thiếu nợ của y, cho nên ta mới lo lắng không yên”.
Hạng Thiếu Long nói: “Vậy người không sợ đắc tội với Trọng Tôn Long là ai?”
Phụng Phi hạ giọng nói: “Người ấy gọi là Hàn Sấm, ngươi chắc đã từng nghe tên của y”.
Hạng Thiếu Long lạc giọng kêu: “Hàn Sấm?”
Phụng Phi ngạc nhiên lắm nói: “Người cũng biết kẻ này ư?”
Hạng Thiếu Long cố che đậy: “Tại hạ chỉ là đã từng nghe tên của người này, nhưng không ngờ là y, kẻ này nổi tiếng háo sắc, Đại tiểu thư làm sao có thể tin tưởng ở y?”
Phụng Phi nói: “Y tuy háo sắc, nhưng bản thân cũng không tệ, ta nói quách cho người biết vậy, ta đã hứa là sẽ tặng bọn Thục Trinh cho y, để báo đáp công ơn tương trợ, giờ đây chẳng còn gì để giấu người cả!”
Hạng Thiếu Long nói: “Còn một chuyện nữa, Đại tiểu thư rốt cuộc sẽ hoa lạc nhà ai?”
Phụng Phi trầm ngâm một lúc, đột nhiên gục vào lòng gã, ôm lấy đôi vai của gã dịu dàng nói: “Ta có thể cho người hay, nhưng người phải thề rằng không được cho bất cứ người nào biết!”
Hạng Thiếu Long giật mình, cố nén ý muốn ôm lại nàng, lập tác hạ lời thề.
Phụng Phi nói như mơ: “Người này rất nổi tiếng, gần đây đã làm cho sáu nước phía Đông náo loạn!”
Hạng Thiếu Long nghe mà nổi da gà: “Chả lẽ Phụng Phi đến nước Tần tìm mình hay sao?”
Phụng Phi tiếp tục: “Người này chính là Hạng Thiếu Long là người sáu nước phía Đông sợ nhất!”
Tuy biết nàng sẽ nói tên mình ra, Hạng Thiếu Long nén không được giật thót người nói: “Y có yêu Đại tiểu thư không?”
Phụng Phi ngửa mặt ngạc nhiên nói: “Cớ gì người lại hỏi kỳ lạ đến thế?”
Hạng Thiếu Long trong lòng tỉnh ngộ, biết nàng vẫn còn giấu diếm, cố ý đưa ra một người để trả lời cho qua chuyện!
Một ý nghĩ lướt qua trong đầu, biết rằng ý trung nhân của nàng tuyệt không phải mình, nếu không Điền Mỹ Mỹ đã cho hay!
Nhưng người này rất có thể là người Tần. Chỉ cần Hạng Thiếu Long đưa nàng về Hàm Dương, nàng sẽ gặp lại tình lang của mình.
Mỉm cười nói: “Vậy tại hạ sẽ đưa tiểu thư đến Trung Mâu!”
Trong lòng đồng thời cũng hiểu được nàng cũng phải giữ bí mật, bởi vì nếu để lộ ra, nói không chừng cả tình lang của nàng cũng bị Lã Bất Vi Gi*t ૮ɦếƭ.
Ngày trước nàng phụng lệnh của người nào đó để đến Gi*t mình, đột nhiên lại thay đổi chủ ý. Nói không chừng cũng vì gặp được tình lang nên mới có ý quy ẩn.
Quả nhiên Phụng Phi nói: “Không! Chàng bảo ta đến Hàm Dương chờ, người phải đưa ta đến Hàm Dương mới xong!”
Hạng Thiếu Long trong lòng bực bội, ôm nàng thật chặt rồi hôn ngấu nghiến lên đôi môi của nàng.
Phụng Phi cố gắng vùng vẫy, một lát sau mềm đi trước nụ hôn nóng bỏng của gã, tuy không nhiệt tình phản ứng, nhưng tóm lại cũng đã chấp nhận!
Rời khỏi đôi môi của nàng, nhìn khuôn mặt xinh xắn của nàng, Hạng Thiếu Long chép miệng: “Đây là sự trừng phạt đối với việc Đại tiểu thư vẫn chưa hoàn toàn thẳng thắn. Song dù Đại tiểu thư có căm ghét tại hạ thế nào, nhưng trước mắt chỉ có Thẩm Lương này đủ sức giúp Đại tiểu thư thoát khỏi nanh vuốt của Trọng Tôn Long, tất cả những kẻ khác đều có lòng riêng cả!”
Phụng Phi ngả vào lòng gã nói: “Người chẳng phải là có lòng bất lương hay sao?”
Hạng Thiếu Long thấy nàng không phủ nhận rằng đã nói dối, trong lòng hơi có thiện cảm, ôm lấy đôi vai nàng nói: “Nếu tại hạ có lòng bất lương, thì giờ đây phải là lúc xua quân tiến tới, ςướק đoạt ngọc thể của Đại tiểu thư. Hãy suy nghĩ kỹ đi!”
Nói xong thì nghênh ngang bỏ đi.
Từ khi bị Lý Mục đánh cho tơi bời, tất cả những nỗi buồn đều biến mất sau cái hôn dài vừa rồi!
Gã đã khôi phục được hào tình tráng trí của Đổng mã si trước kia.
Chỉ là lần này ngoài Tiêu Nguyệt Đàm, gã chỉ có thanh kiếm bên hông.
Mà thanh kiếm này lại không thể mang theo người nếu không đã bị nhận ra!
Từ khắc này gã quyết định sẽ đùa với Lã Bất Vi và Điền Đan thêm một trận nữa.
Dù thế nào gã cũng phải giúp những nữ tử bị nam nhân áp bức đạt thành ước nguyện của mình.
Như thế sống mới có ý nghĩa.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc