Tầm Tần ký - Hồi 243

Tác giả: Vô Danh


Hạng Thiếu Long thấy y nói loanh quanh như thế, mà vẫn chưa vào chuyện chính. Biết y muốn mình tỏ thái độ trước thì mới chịu nói thẳng ra, thở dài mà rằng: “Tại hạ quả thật cũng muốn kiếm mớ tiền này, càng không muốn trở thành thù địch của Trương huynh, nhưng Đại tiểu thư có cái ơn tri ngộ với tại hạ, tại hạ làm sao có thể hãm hại Đại tiểu thư được?”
Lời này rất khéo léo, nhưng cũng tỏ rõ cho Trương Tuyền thấy rằng là gã không muốn cấu kết với y.
Trương Tuyền mỉm cười nói: “Thẩm huynh đã hiểu nhầm! Ta làm sao hại Đại tiểu thư được? Tuy trong lòng buồn bực vì bị Đại tiểu thư giáng cấp, nhưng nghĩ lại rốt cuộc vẫn là mình sai trước, nên không hề oán trách Đại tiểu thư”.
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên lắm, nói: “Vậy Trương huynh rốt cuộc muốn tại hạ làm chuyện gì? Theo lý nếu chuyện tại hạ làm được, lẽ nào Trương huynh lại không thể?”
Trương Tuyền ghé sát, hạ giọng nói: “Huynh có biết Tiểu Bình âm thầm nói với kẻ khác rằng đã yêu thích huynh?”
Hạng Thiếu Long nhíu mày nói: “Vậy thì có quan hệ gì? Song tại hạ không tin ả lại nói với kẻ khác như thế”.
Trương Tuyền cười: “Ả đương nhiên không thể nói thẳng ra, nhưng lại thích nói về huynh với kẻ khác, với tính cách của ả, điều đó cho thấy ả đã có ý với huynh”.
Hạng Thiếu Long cảm thấy đau đầu lắm.
Trong tình huống giờ này, gã không muốn dây dưa vào chuyện tình cảm. Mà mình lại hay mềm lòng với nữ nhân, nếu dính vào chuyện tình cảm lúc này, đúng là tự chuốc lấy phiền não.
Trong lòng thầm cảnh giác, miệng thì trả lời rằng: “Trương huynh không cần nói nữa. Nếu như muốn lợi dụng Tiểu Bình tỷ để đạt đến mục đích, tại hạ càng không thể làm được. Thế này nhé! Tại hạ sẽ tìm cách cầu xin Đại tiểu thư thăng chức trở lại cho huynh, còn tại hạ thì trở thành phó thủ cho huynh, ai nấy đều vui vẻ, chẳng hơn cứ đấu đá mãi hay sao?”
Trương Tuyền thấy gã kiên quyết như thế, lộ vẻ không vui, nói: “Thẩm huynh quá ngây thơ, huynh tưởng rằng Đại tiểu thư cho huynh ngồi lên cái ghế này là bởi coi trọng huynh hay sao? Đại tiểu thư chẳng qua là đem huynh là con ma thế mạng mà thôi! Thật ra Đại tiểu thư trong lòng vốn đã có ý trung nhân, sau chuyến đi Lâm Tri lần này, sẽ cùng người ấy thoái ẩn. Nếu tại hạ đoán không lầm, Đại tiểu thư chỉ giả vờ ưa thích huynh, để đánh lạc sự chú ý của khác. Lúc ấy huynh đã trở thành một con ma hồ đồ”.
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên lắm, nói: “Người ấy là ai?”
Trương Tuyền thở dài: “Nếu ta biết người ấy là ai, không cần phải cầu xin huynh ngoài Tiểu Bình Nhi không ai biết chuyện của Phụng Phi”.
Lúc này thiện cảm của Hạng Thiếu Long đối với Phụng Phi lại bẻ sang một hướng khác.
Bởi vì lời vừa rồi của Trương Tuyền quả thực rất hợp tình hợp lý.
Phụng Phi vốn là người thông minh tuyệt đỉnh, làm sao cho rằng mình có đủ sức bảo vệ nàng rời khỏi Lâm Tri? Nhưng nàng lại cứ bảo như thế, rõ ràng là muốn khích lệ mình. Mà trên thực tế, nàng đã đặt ra kế hoạch thoái ẩn.
Còn Trương Tuyền thì lại bị một kẻ nào đó mua chuộc, muốn phá hoại đại kế của nàng, dù cho không lấy được trái tim của nàng, thì cũng lấy được thân xác của nàng.
Một mỹ nhân tuyệt sắc như Phụng Phi, là đối tượng tranh giành của mọi người, tuy không ai dám công nhiên chiếm đoạt, nhưng mọi người đều âm thầm ra tay.
Tình thế lúc này quả thật rất vi diệu.
Mà điều bất hạnh là mình lại bị cuốn vào trong dòng xoáy này.
Trương Tuyền tưởng gã động lòng, lấy ra một bọc tiền, đổ ra năm đỉnh hoàng kim, đưa tay bá vai gã, thân thiết mà rằng: “Người đứng sau lưng tại hạ ở nước Tề, dù là thân phận hay địa vị đều không phải nhỏ. Thẩm huynh cứ làm tốt việc của người ấy, nói không chừng sẽ được một chức quan. Vả lại người ấy đối với Đại tiểu thư rất ái tình, chỉ cần giúp cho Đại tiểu thư tận hưởng vinh hoa phú quý, nói không chừng chúng ta vẫn có thể làm việc cho Đại tiểu thư nữa”.
Hạng Thiếu Long làm sao tin được y.
Song nếu mình là Trương Tuyền, thì cũng sẽ nói dối rằng kẻ đứng sau lưng là quý tộc nước Tề, bởi vì như thế mới có sức uy hiếp.
Hạng Thiếu Long bình thản nói: “Để tại hạ tìm hiểu kỹ, sẽ quyết định sau. Còn món tiền này Trương huynh cứ giữ lại. Trương huynh hãy cho tại hạ thời gian để suy nghĩ”.
Trương Tuyền thấy vẻ mặt kiên quyết của gã, gật đầu nói: “Được thôi! Nhưng khi đến Lâm Tri, huynh nhất định phải cho ta một câu trả lời khẳng định”.
Sau khi Trương Tuyền rời khỏi, Hạng Thiếu Long vẫn đứng lặng ở đấy.
Lẽ nào Phụng Phi quả thật đã đem mình làm con ma thế mạng?
Nhìn bề ngoài xinh đẹp, cao quý của nàng, quả thật rất khó làm cho người ta tin rằng nàng là một kẻ đê tiện.
Lúc đầu gã còn tưởng rằng Trương Tuyền chỉ là người của Đổng Thục Trinh, nhưng nghe khẩu khí vừa rồi của y, thì không phải là như thế. Nếu không sẽ không có lý do một mặt tìm cách đuổi gã đi, một mặt thì lại mua chuộc gã.
Khi đang nghĩ ngợi thì Tiêu Nguyệt Đàm quay về.
Nghe Hạng Thiếu Long nói xong chuyện Trương Tuyền, Tiêu Nguyệt Đàm nhíu mày nói: “Ta không hề nghĩ rằng chuyện thoái ẩn của Phụng Phi lại xảy ra nhiều vấn đề như thế. Song lời Trương Tuyền không phải là không có lý, bởi vì Phụng Phi được rất nhiều người ở các nước tôn trọng, chỉ cần nàng mở miệng, đảm bảo sẽ có kẻ bảo vệ cho nàng. Nhưng nàng lại cứ giấu diếm như thế này, có thể thấy nàng đã có ý trung nhân, mà người này là kẻ có thân phận thấp hèn. Nếu để cho kẻ khác biết được y đã giành được Phụng Phi, tất sẽ gây ra họa”.
Hạng Thiếu Long biết y hiểu rõ tâm thái của giới quyền quý hơn mình, hỏi rằng: “Vậy Phụng Phi phải chăng là kẻ đê tiện, lợi dụng ta để làm con ma thế mạng?”
Tiêu Nguyệt Đàm cười: “Bình tĩnh mà quan sát thì mọi chuyện sẽ rõ ràng thôi, Thiếu Long huynh cũng chẳng phải là kẻ dễ bức hiếp, kẻ nào muốn giở thủ đoạn, chúng ta sẽ trả lại cho chúng gấp bội”.
Hạng Thiếu Long cười gượng.
Trước đây gã nào nghĩ trong một đoàn ca kịch nhỏ bé, lại có nhiều chuyện phức tạp thế này!
Xem buổi luyện tập của đoàn ca vũ, Hạng Thiếu Long mới hiểu thi, ca, nhạc, vũ đã trộn lẫn thành một khối.
Trước đây xem ca vũ, một là không để ý, hai là chỉ chú ý đến người đẹp nhất, ít khi nào để ý đến toàn cảnh.
Vân Nương dẫn đầu gần ba mươi nhạc sư tiến vào trong sảnh.
Bộ biên chung mà Vân Nương phụ trách có tám chiếc từ nhỏ đến lớn, đại biểu cho bát âm của thời nguyên thủy, treo lên cũng chiếm hết một phần năm trong sảnh, tư thế gõ chuông của nàng rất đẹp mắt, chả trách nào lại được Phụng Phi coi trọng như thế.
Bất đồ nghĩ đến Phụng Phi phải chăng đã cho nàng biết chuyện sẽ giải tán đoàn ca vũ, cho nên nàng mới có ý dựa dẫm Tiêu Nguyệt Đàm như thế, có thể thấy nàng đang tìm nơi quay về cho mình.
Tuổi tác ngày càng lớn, người ta càng trở nên thực tế hơn. Nếu mình là nàng, cũng sẽ chọn Tiêu Nguyệt Đàm để làm bến đỗ.
Trong đại sảnh đầy những nhạc cụ cổ xưa.
Hơn mười ca cơ, trong đó có Tân Nguyệt, Chúc Tú Chân, đang múa theo điệu nhạc.
Phụng Phi và Đổng Thục Trinh thì đứng sang một bên, chốc lát thì ghé tai nhau nghiên cứu, nhìn bề ngoài không ai biết rằng cả hai người đang có lòng riêng với nhau.
Bọn nô tỳ thì phụ trách thay đồ rót trà cho các ca cơ, ai nấy đều bận rộn, không khí càng thêm náo nhiệt.
Lần này thì Phụng Phi không mời Tiêu Nguyệt Đàm đến cho ý kiến, cho nên Hạng Thiếu Long cũng đành ngồi một mình, may mà các ca cơ cũng tạo cơ hội cho gã ngắm một bữa no mắt.
Nhất là Tân Nguyệt cứ chốc chốc lại không quên liếc mắt đến phía gã, khiến gã không cảm thấy mình bị lạnh nhạt.
Chúc Tú Chân thì vẫn còn giữ vẻ căm ghét gã, chỉ trừng gã một lần rồi không thèm nhìn đến nữa.
Đột nhiên có thanh âm lạnh lẽo vang lên ở bên cạnh: “Ngươi đang nhìn ai?”
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên nhìn lại, thấy đó là nàng Tiểu Bình Nhi thích cải nam trang, đang trợn mắt nhìn mình, thần sắc không vui.
Sững người một hồi rồi mới trả lời: “Đương nhiên là xem luyện tập!”
Tiểu Bình Nhi cười nói: “Ta thấy ngươi đang trố mắt nhìn Nguyệt tiểu thư thì đúng hơn!”
Hạng Thiếu Long nghĩ thầm việc quái gì đến nàng? Nhưng bề ngoài thì vẫn chỉ nói: “Tiểu Bình tỷ không cảm thấy Nguyệt tiểu thư múa rất đẹp hay sao?”
Tiểu Bình Nhi giậm chân nói: “Ngươi rõ ràng có ý với Nguyệt tiểu thư, nên mới xem say sưa như thế”.
Hạng Thiếu Long nghe giọng điệu của nàng có mười phần ghen tỵ, mà mình thì không hề có chút tình cảm với nàng, trong lòng sinh ra bực bội, cố ý trêu tức nàng: “Thấy sắc đẹp thì động lòng, đó là điều thường tình ở con người. Chả lẽ Tiểu Bình tỷ lại đi mắng hết tất cả mọi người hay sao?”
Tiểu Bình Nhi giận dữ đến nỗi đỏ mặt, bực bội bỏ đi.
Hạng Thiếu Long cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng. Thiếu nữ này rất hay ghen tỵ, mà lại ngang ngược vô lý, nhưng không nên trêu tức ả thì hơn.
Lúc này Phụng Phi vẫy tay gọi gã lại, hỏi: “Thẩm quản sự thấy bài ca vũ mới này có được không?”
Ánh mắt của Đổng Thục Trinh dừng lại trên khuôn mặt gã.
Hạng Thiếu Long ho khan một tiếng, nói: “Tiểu nhân chẳng hiểu gì về âm luật, nhưng vẫn cảm thấy rất vui tai. Tiếng chuông của Vân Nương rất nhẹ nhàng thanh thoát, giống như thống soái đang điều khiển toàn quân”.
Đổng Thục Trinh mỉm cười: “Thẩm quản sự còn nói không hiểu âm luật, chỉ hai câu này cũng đã chỉ ra được trọng tâm của đội nhạc, tiếng kim thạch của biên chung là thanh âm cố định, chịu trách nhiệm của âm chuẩn giao âm. Dù là bắt đầu hay kết thúc, cũng không thể thiếu được. Khi tiếng cầm, sắc, tiêu vang lên phụ họa cho tiếng ca, tiếng chuông càng có hiệu quả nổi bật hơn, tạo nên không khí cho bài nhạc”.
Hạng Thiếu Long thấy nàng có thiện ý với mình, biết rõ nàng chỉ giả vờ, nhưng cũng có chút xao xuyến, chỉ đành tỏ ra vẻ lắng nghe.
Phụng Phi dịu dàng nói: “Thi thì nói đến trí, vũ thì nói đến dung, ca thì nói đến thanh, cả ba hợp lại thành một thể, tạo nên bài ca “Tiên phụng lai triều” để chúc thọ cho Tề vương, đáng tiếc là chủ khúc của ta gặp chút khó khăn, chỉ hy vọng rằng được hoàn thành trước thọ yến, nếu không sẽ thua kém kẻ khác”.
Đổng Thục Trinh lộ ra vẻ kỳ lạ, Hạng Thiếu Long trong lòng tuy biết rõ, nhưng cũng không hiểu được nàng đang nghĩ gì trong bụng.
Ánh mắt của Hạng Thiếu Long chuyển sang bọn Tân Nguyệt, thuận miệng nói: “Phải chăng mỗi tiết mục vũ đạo đều có ca từ khác nhau, biểu đạt những tình cảm khác nhau, cuối cùng mới dùng chủ khúc để dâng lên cao trào, hợp thành một câu chuyện hoàn chỉnh?”
Đổng Thục Trinh và Phụng Phi giật mình, trố mắt nhìn gã.
Hạng Thiếu Long cảm thấy kỳ lạ, nhìn vẻ mặt của bọn họ, lúng túng nói: “Tiểu nhân chỉ là thuận miệng nói bừa, hai vị tiểu thư xin đừng để ý ở trong lòng”.
Lần này đến lượt Hạng Thiếu Long giật mình, bàng hoàng hiểu ra.
Đối với người ở thế kỷ hai mươi mà nói, dùng ca vũ để biểu hiện một tình cảm hoặc một câu chuyện, là một thủ pháp thường làm trong ca kịch, chẳng có gì là kỳ lạ cả.
Nhưng trong thời đại Chiến Quốc này, ca vũ được bắt nguồn từ âm nhạc, vẫn giữ được hình thức tế vũ thời nguyên thủy, không coi trọng tình huống của bài ca vũ, vấn đề tình huống trong bài ca vũ, đến thời Tống, Nguyên mới chín muồi.
Cho nên Phụng Phi mới cảm thấy lời này rất mới mẻ.
Nàng xúc động nói: “Ý nghĩ này rất đặc biệt, Thẩm Lương nhà ngươi bản thân quả thật là một người rất đặc biệt”.
Đổng Thục Trinh nói: “Ý nghĩ này không những đặc biệt, mà còn rất mới mẻ, Đại tiểu thư có thể suy xét”.
Phụng Phi nhìn Hạng Thiếu Long một chốc mới nói rằng: “Thục Trinh muội cũng nên nghĩ xem sao, ta về phòng nghỉ ngơi đây”.
Nói rồi đi mất.
Hạng Thiếu Long đang lúng túng, Đổng Thục Trinh tiến sát tới gã, hạ giọng nói: “Chưa bao giờ có người khiến cho Phụng Phi biến sắc như thế, Thẩm Lương nhà ngươi là người đầu tiên”.
Hạng Thiếu Long ái ngại nói: “Nhị tiểu thư đừng trêu đùa tiểu nhân”.
Đổng Thục Trinh mặt cười như hoa, kiễng chân lên, ghé sát tai gã nói: “Người ta cũng động lòng vì ngươi!”
Nói xong còn thổi vào tai gã một luồng hơi.
Hạng Thiếu Long biết nàng đang quyến rũ mình, nhưng vẫn có cảm giác xao xuyến, vội vàng nén lại, cười gượng nói: “Nhị tiểu thư đừng làm thế, để người ta thấy thì không hay!”
Đổng Thục Trinh mỉm cười rồi nhích ra, liếc gã rồi nói: “Có rảnh thì đến phòng người ta, lúc đó chúng ta chỉ có hai người, có thể yên tâm nói chuyện hơn”.
Hạng Thiếu Long trong bụng nghĩ đó chẳng khác gì “đưa dê vào miệng cọp”. Miễn cưỡng trả lời: “Tiểu nhân không dám, e rằng Đại tiểu thư sẽ trách tội”.
Đổng Thục Trinh mỉm cười: “Nắm đấm của ngươi cứng như thế, mà không ngờ gan lại quá nhỏ, Đại tiểu thư làm sao quản được chuyện của ta? Này, ngươi chẳng phải đã sinh ra vọng tưởng với Đại tiểu thư chứ?”
Hạng Thiếu Long sững người: “Nhị tiểu thư đã nói đùa, tiểu nhân chỉ là kẻ hạ nhân, nào dám có ý nghĩ cóc mà đòi ăn thịt thiên nga”.
Đổng Thục Trinh lại giật mình nói: “Cóc ăn thịt thiên nga, sao ngươi lại có thể nói được lời ấy?”
Hạng Thiếu Long mới biết thời này vẫn chưa có câu vừa rồi, lúng túng nói: “Chỉ là thuận miệng nói ra thôi!”
Đổng Thục Trinh nhìn gã dò xét, một lát sau mới nói: “Mỗi lời của ngươi đều khiến cho người ta giật mình, nhưng cũng phải suy nghĩ lại, với cái tài của ngươi, cứ chôn vùi ở đây thật là đáng tiếc, Thẩm Lương nhà ngươi có bao giờ nghĩ cho tương lai của mình không?”
Lúc này tiếng nhạc chấm dứt, các ca cơ ngừng lại cười đùa, chờ Đổng Thục Trinh ra lệnh.
Chỉ có Tân Nguyệt đứng một bên, nhìn họ bằng đôi mắt đố kỵ.
Tiểu Bình Nhi thì không biết đã lẩn đi đâu.
Hạng Thiếu Long chỉ đành nói: “Tiểu nhân có thể ngồi lên chức quản sự này, cũng đã hài lòng, kìa! Bọn họ đang chờ Nhị tiểu thư đó!”
Đổng Thục Trinh hạ thấp giọng, nói: “Cho ngươi biết một bí mật, đoàn ca vũ này sắp phải giải tán, những người biết chuyện đều đang tìm đường cho mình, ta thì không muốn làm tỳ thiếp cho kẻ khác. Nếu Thẩm Lương nhà ngươi có chí hướng, thì hãy đến tìm ta nói chuyện!”
Nói rồi đưa tay véo vào cánh tay gã, mỉm cười nói: “Ngươi quả thật tráng kiện!”
Rồi đi về phía bọn ca cơ.
Hạng Thiếu Long không dám nhìn phản ứng của Tân Nguyệt, vội vàng bỏ đi.
Trên đường về phòng, gã lần đầu tiên động lòng thông cảm với Đổng Thục Trinh.
Có lẽ nàng là loại người trung thành với nghệ thuật không muốn mất đi cơ hội dựng nên sự nghiệp khi tuổi còn thanh xuân.
Ở một mức độ nào đó, Phụng Phi có chút ích kỷ. Nàng chỉ tính cho mình.
Nếu như đúng như lời Trương Tuyền nói, nàng đã đem gã làm một con ma thế mạng, điều này thì càng không thể tha thứ.
Nếu như có cách giúp cho Đổng Thục Trinh trở thành người thay thế Phụng Phi sau này, còn Phụng Phi thì có thể an toàn ra đi, lúc đó chẳng phải ai nấy cũng đều vui mừng hay sao.
Điều này rất khó làm được, nhưng không phải là không thể.
Vấn đề là ở chỗ Phụng Phi.
Khi về đến phòng, Tiêu Nguyệt Đàm đã pha được thuốc nhuộm mới, cải trang cho gã.
Hạng Thiếu Long kể chuyện, suýt nữa Tiểu Bình Nhi đã biết được chuyện gã cải trang, Tiêu Nguyệt Đàm cười, nói: “Hãy yên tâm! Đảm bảo không ai nhìn ra sơ hở, điều may mắn nhất là huynh đã ốm đi ít nhất mười cân, cho nên huynh tốt nhất đừng nên ăn nhiều”.
Hạng Thiếu Long cười khổ nói: “Tại hạ đã cố gắng kiềm chế lắm. Nhưng điều đáng lo hiện nay là Tiểu Bình Nhi và Tân Nguyệt đều ưa thích tại hạ. Đổng Thục Trinh cũng có ý muốn quyến rũ tại hạ, huynh nói phải làm thế nào đây?”
Tiêu Nguyệt Đàm cười: “Hạng Thiếu Long rốt cuộc vẫn là Hạng Thiếu Long, cả Kỳ tài nữ cũng lọt được vào tay huynh, thì những ả khác không điên đảo vì huynh mới là lạ. Này, cho huynh xem món này”.
Hạng Thiếu Long nhìn vào bàn tay của y chỉ thấy một hạt gì nhỏ như đầu ngón tay, ngạc nhiên hỏi: “Đây là gì?”
Tiêu Nguyệt Đàm nói: “Đây là gì không quan trọng, chỉ cần huynh đặt dưới lưỡi, thì có thể thay đổi được ngữ khí thanh điệu, hoàn toàn không giống với Hạng Thiếu Long”.
Hạng Thiếu Long nhíu mày nói: “Nếu để bọn Phụng Phi nghe được, chẳng phải là họ rất ngạc nhiên hay sao?”
Tiêu Nguyệt Đàm nói: “Huynh tưởng mình vẫn còn như trước hay sao? Khi gặp người quen, trước tiên hãy bỏ hạt này vào mồm, đảm bảo có thể giấu được bất cứ ai”.
Hạng Thiếu Long không còn lạ lẫm gì với những món đồ của Tiêu Nguyệt Đàm nữa. Rồi cũng bỏ hạt ấy vào dưới lưỡi, học theo giọng điệu của Tiêu Nguyệt Đàm, quả nhiên cả chất giọng cũng thay đổi.
Đang tập thì có tiếng gõ cửa vang lên, Tiêu Nguyệt Đàm chạy ra mở cửa.
Hạng Thiếu Long thấy Tiêu Nguyệt Đàm như bị người ta kéo ra khỏi cửa, khi đang ngạc nhiên, y quay lại, hạ giọng nói: “Đêm nay ta đến chỗ Vân nương phong lưu một đêm, nếu huynh cảm thấy buồn bã thì co thể gọi Tân Nguyệt đến. Công phu của Tân Nguyệt như thế nào thì ta không hiểu, nhưng Đổng Thục Trinh thì rất tuyệt vời. Hãy tự lo lấy cho mình”.
Sau khi khóa cửa, Hạng Thiếu Long chỉ đành cười khổ.
Đường đi tĩnh mịch, có mỹ nữ ngủ cùng là chuyện vui trên đời, nhưng gã lại không vượt qua khỏi cửa ải của chính mình.
Ngồi lại một lát sau, gã dẹp bỏ hết mọi suy nghĩ, chui vào trong chiếc chăn ấm.
Giờ đây niềm vui lớn nhất của gã là tìm thấy được đám thê nhi trong giấc mộng.
Khi sắp ngủ say, gã đột nhiên bừng tỉnh dậy.
Trong tai vang lên tiếng khóa cửa.
Hạng Thiếu Long đưa tay cầm lấy chuôi thanh Huyết Lãng nằm dưới chiếu.
Một làn hương thơm bay đến, một thân người nóng bỏng chui vào trong chăn, ôm chặt lấy gã.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc