Tầm Tần ký - Hồi 212

Tác giả: Vô Danh


Tiểu Bàn thắng được trận này, nên mừng lắm, mời tất cả tâm phúc đại thần lại dùng cơm trưa, ngoài Hoàn Xỉ phải dời Hàm Dương trước không thể tham dự, cả hai người đang chờ Hạng Thiếu Long để cùng đi đến võ sĩ Hành Quán là Đằng Dực và Kinh Tuấn cũng đều được mời vào.
Vương Hột, Vương Lăng, huynh đệ Xương Bình quân, Lý Tư đều trở thành thượng khách.
Buổi tiệc diễn ra ở nội đình trong hậu cung, không có Chu Cơ, Tiểu Bàn mừng lắm.
Bọn cung nga sau khi dọn thức ăn lên, thì bị đuổi ra hết, để mọi người mặc sức đàm đạo.
Tiểu Bàn và mọi người khen ngợi Lý Tư, xong đến lượt Hạng Thiếu Long kể hết chuyện xảy ra đêm qua.
Khi nghe đến chuyện Lã Bất Vi sẽ giở trò, Vương Hột cả giận mà rằng: “Nói như vậy, Lộc Công và Từ Tiên chỉ trích chuyện Lã tặc hạ độc tiên vương, quả thật là có lý do. Giờ đây lại dám dùng cách này, hay là chúng ta hãy cứ ra tay trước, quét sạch Lã tặc và gian đảng của y không chừa một manh giáp, xin Bị quân hãy phê chuẩn”.
Tiểu Bàn thở dài nói: “Nếu có thể dễ dàng như thế thì quả nhân triệu y vào cung rồi sai người giết quách y cho xong. Nhưng giờ đây thế lực của họ Lã lớn mạnh, lại có bọn Đỗ Bích, Phố Cao lăm le dòm ngó, một khi xảy ra lộn xộn, bọn Đỗ Bích sẽ cấu kết với người ngoài làm loạn, trước tiên là ba quận ở phía Đông khó mà giữ được. Kẻ đáng lo nhất là ௱ôЛƓ Ngao, một ngày không ςướק được binh quyền của y thì chúng ta không thể làm bừa”.
Vương Lăng cũng nói: “Giờ đây tốt nhất hãy chờ Hắc Long xuất hiện, rồi hãy dùng Lao Ái để kiềm chế Lã Bất Vi, như vậy sẽ lợi cả đôi đường, đó mới chính là kế hay”.
Nói được một nửa chỉ thấy bọn Lý Tư nháy mắt với y, thì mới hiểu ra, lập tức mặt tái mét.
Tiểu Bàn từng có nghiêm lệnh cấm tất cả mọi người tiết lộ chuyện Hắc Long, giờ đây Vương Lăng lại nói hớ như thế nên mới hoảng sợ mặt tái xanh.
Tiểu Bàn cười rằng: “Lăng khanh đừng lo, nhưng chỉ được một lần này thôi”.
Vương Lăng thở phào lập tức rời chỗ ngồi quỳ xuống bái tạ tội.
Hạng Thiếu Long thấy uy thế của Tiểu Bàn ngày một tăng, vừa lo vừa mừng, cả bản thân cũng không biết có cảm giác như thế nào.
Tiểu Bàn giải thích với Vương Hột một hồi, Vương Hột cả mừng quay sang Hạng Thiếu Long nói: “Chỉ có Thiếu Long mới có thể nghĩ ra được diệu kế này, dùng Lao Ái để kiềm chế Lã Bất Vi càng hay hơn, vừa rồi ta cũng cảm thấy được điều này. Ngày sau cứ để thanh thế của Lao Ái lớn mạnh, chó hoạn thì vẫn là chó hoạn. Không thể mua chuộc lòng người giống như Lã Bất Vi, dù cho y có ba đầu sáu tay, vẫn không thể thoát khỏi tay của lão tướng”.
Vương Hột là một đại tướng có thế lực lớn ngoài ௱ôЛƓ Ngao, cho nên chẳng coi Lao Ái vào đâu, Lã Bất Vi nguy hiểm bởi lẽ y đã vững chân ở hai bên văn võ, nếu lay động y thì sẽ xảy ra nổi loạn. Mà Lao Ái nói cho cùng thì vẫn là nam kỹ của Chu Cơ, trừ khử y thì sẽ không đem lại kết quả gì, nhất là giờ đây, Tiểu Bàn đã cài Mao Tiêu vào bên cạnh y, cho nên không sợ y làm loạn.
Xương Bình quân lạnh lùng nói: “Để lại Khưu Nhật Thăng là một mầm họa, tuy Lao Ái không muốn giết y, nhưng hạ uy phong của y vẫn là chuyện hay”.
Hạng Thiếu Long vẫn chưa hiểu ý nghĩa của võ sĩ Hành Quán nên thuận miệng hỏi.
Chuyện lập ra Hành Quán là do Dương Tuyền quân bắt chước người nước Sở, chủ yếu huấn luyện kiếm thủ để cho công danh đại thần thuê dùng, là con đường tiến thân của các võ sĩ cho nên mới hưng thịnh. Cũng có công khanh đại thần gửi con cái vào Hành Quán để được dạy dỗ.
Khi Hạng Thiếu Long đối phó với Khưu Nhật Thăng, mắng thầm mình sơ suất đã vì Hành Quán thường ứng phó với các kiếm thủ của các nơi khác đến khiêu chiến, Khưu Nhật Thăng có thể ngồi vững cái ghế Quán chủ là bởi có tài thực học.
Tiểu Bàn cười nói: “Chẳng lẽ y cao minh hơn Quản Trung Tà sao?”
Mọi người nghĩ cũng phải liền cạn hết chén R*ợ*u, sau đó mọi người bàn đến chuyện Tam đại danh cơ, cười cười nói nói, Hạng Thiếu Long ăn uống no say nên nào có hứng thú tìm Khưu Nhật Thăng mà lại không thể giết y.
Vì thế quay về quan thuộc.
Hạng Thiếu Long đã ngấm men R*ợ*u nên nghỉ trưa tại quan thuộc, đến khi choàng tỉnh dậy, Kinh Thiện vào báo có người ở phủ nội sử đến tìm gã.
Hạng Thiếu Long ra sảnh, thì ra đó là Lao Tứ. Đằng Dực đang không muốn nghe y nói chuyện thấy Hạng Thiếu Long đến thì tìm cớ bỏ đi. Lao Tứ thấy Hạng Thiếu Long thì nói rằng: “Lần này tiểu đệ phụng lệnh của huynh trưởng mà đến đây mời đại tướng quân đến phủ nội sử dự dạ tiệc”.
Hạng Thiếu Long thầm kêu mẹ ơi, lẽ nào đêm nay lại phải gặp Lao Ái, trong đầu vội vàng tìm cách từ chối.
Lao Tứ ghé sát qua nói với vẻ bí hiểm: “Đêm nay huynh trưởng đã hẹn tam tuyệt nữ, Thạch Tố Phương đến uống R*ợ*u, đương nhiên không thể thiếu phần của đại tướng quân”.
Lần này Hạng Thiếu Long nghe cũng bùi tai lắm.
Nếu hạng mỹ nhân tuyệt sắc hiếm có như Thạch Tố Phương và mỹ nhân uốn dẻo Lan Cung Viên, dù cho là có lập trường đối địch, nhưng có cơ hội tiếp xúc, bao gồm cả Hạng Thiếu Long gã trong đó thì không bao nhiêu nam nhân có thể từ chối.
Lao Ái đương nhiên không rộng rãi như vậy, chấp nhận tạo cơ hội cho Hạng Thiếu Long và Thạch Tố Phương gần gũi, chắc là Thạch Tố Phương đòi gã có mặt thì mới chấp nhận đến dự tiệc, nghĩ đến đây, bắt đầu cảm thấy tự hào lắm.
Vấn đề duy nhất là đêm qua vừa mới đến Túy Phong lâu, đêm nay lại đi gặp Thạch Tố Phương, bọn thê thiếp ở nhà sẽ nhìn mình như thế nào.
Hạng Thiếu Long thở dài nói: “Hảo ý của lệnh huynh tại hạ xin thứ lỗi không có phước hưởng bởi vì đêm nay tại hạ sẽ ở nhà cùng bọn thê thiếp. Xin nói với lệnh huynh, Hạng Thiếu Long này vẫn coi y là bạn”.
Lao Tứ hơi biến sắc, rõ ràng rất thất vọng, cũng có thể thấy sự suy đoán của Hạng Thiếu Long là chính xác lắm.
Lao Tứ đành quay về Hạng Thiếu Long trong lòng chợt nhớ đến bọn thê thiếp trong nhà vô cùng, vội vàng chạy về.
Về đến Ô phủ, Kỷ Yên Nhiên cũng vừa mới quay về, thì ra nàng đến sông Vị Thủy để lo cho chuyện Hắc Long xuất hiện.
Tỷ muội họ Điền vui vẻ hầu hạ bọn họ tắm táp.
Khi ngồi trong vườn ngắm cảnh hoàng hôn cùng với bọn thê thiếp, Hạng Thiếu Long kể chuyện Thạch Tố Phương.
Không biết có phải là vì tuổi đã lớn hoặc là vì trải qua chuyện sinh ly tử biệt, gã giờ đây rất thích sự ấm áp của gia đình.
Cùng với bọn Kỷ Yên Nhiên, Triệu Chi và Ô Đình Phương nói chuyện, ngắm nhìn Điền Trinh, Điền Phụng cùng chơi đùa với Hạng Bảo Nhi trên thảm cỏ, không có một niềm vui nào có thể thay thế được.
Ô Đình Phương có lẽ biết chuyện này từ bọn thiết vệ nên hỏi dấn tới.
Hạng Thiếu Long làm sao giấu được bọn họ, kể chuyện đã xảy ra sáng nay, lại còn bảo rằng đã từ chối cơ hội gặp gỡ Thạch Tố Phương đêm nay.
Ô Đình Phương ngạc nhiên nói: “Hạng lang không sợ đắc tội với Lao Ái và mỹ nhân ấy sao? Chỉ cần thấy nhan sắc của mỹ nữ Lan Cung Viên thì có thể biết được tài nghệ của Thạch Tố Phương”.
Hạng Thiếu Long lúc này ngồi trong đình cùng với bọn thê thiếp, uống R*ợ*u của tỷ muội họ Điền và Hạng Bảo Nhi từ bãi cỏ ngoài đình truyền đến trong tay, trong lòng dâng lên cảm giác hạnh phúc, thành thực mà nói rằng: “Chỉ cần được bên cạnh ba vị hiền thê, Hạng Thiếu Long này đã cảm thấy thỏa mãn, huống chi giờ đây, trời cao khai ân khiến cho một kẻ phàm phu như ta lại có được ba vị tiên tử, Hạng Thiếu Long còn dám mong điều gì nữa?”
Cả ba thiếu nữ đồng thời xúc động.
Triệu Chi ngây ngất nói: “Được một trượng phu như thế này còn cầu mong gì nữa, bên cạnh Hạng lang, mỗi ngày đều như lúc bắt đầu mới yêu. Chao ôi! Chi Chi vui đến nỗi không biết nên nói thế nào nữa”.
Kỷ Yên Nhiên nói: “Đáng tiếc Thanh tỷ đã đến Thục nếu không thời khắc này sẽ càng đẹp đẽ hơn. Quả thật thiếp mong phu quân đại nhân không cần phải xuất chinh, cảm giác ly biệt thật là không thể chịu nổi”.
Nước Tần có quy định những tướng sĩ xuất chinh đều không được mang theo thê thiếp, cho nên chuyện xuất chinh là các thê tử sợ nhất.
Hạng Thiếu Long nghĩ đến cảnh tàn khốc của chiến tranh thở dài, Ô Đình Phương nhích tới, ngả vào lòng gã, ôm cổ gã mà nói rằng: “Thiếu Long lần này cứ đến dự, nếu không Khưu Nhật Thăng bảo rằng chàng sợ y!”
Kỷ Yên Nhiên đến sau lưng gã, gập người trên lưng gã, dịu dàng mà rằng: “Chỉ cần là những kẻ thấy được Bách Chiến đao của đại tướng quân chúng ta thì sẽ nghĩ rằng Khưu Nhật Thăng đã may mắn! Kỷ Yên Nhiên này đã lưu tình cho Quốc Hưng, nhưng kẻ này lại không biết cảm kích. Nếu khi nào phu quân đại nhân lại đến võ sĩ Hành Quán, Yên Nhiên cũng muốn đi theo”.
Hạng Thiếu Long hào hứng nói: “Vậy chi bằng chúng ta ngày mai đến tính nợ?”
Triệu Chi và Ô Đình Phương đồng thời kêu hay, Kỷ Yên Nhiên kêu ối chao một tiếng rồi nói: “Phải muộn một chút mới được. Bị quân muốn ngày mai người ta vào cung, dạy ngài đọc sách, Thanh tỷ không có ở đây đương nhiên phải đành thay thế. Nghe nói Thanh tỷ đối với Bị quân rất nghiêm khắc nhưng thiếp thì không được, muốn thiếp làm mặt nghiêm thì thật là khó”.
Hạng Thiếu Long lúc này mới nhớ, nàng đã được phong làm Thái phó, đồng thời trong lòng sinh ra cảm xúc. Tiểu Bàn tuy không biểu hiện ra nhưng nỗi nhớ đến người mẹ của y thì thật là sâu sắc cho nên cần người ra thế, trước tiên là Chu Cơ, tiếp theo là Cầm Thanh, giờ đây là Kỷ Yên Nhiên.
Nếu không với tài trí hiện giờ của y, đâu cần những kẻ đến dạy y đọc sách nữa.
Ô Đình Phương hôn lên má Hạng Thiếu Long rồi dịu dàng nói rằng: “Hạng lang có biết Thanh tỷ có sinh ý rất lớn tại Ba Thục hay chưa? Thanh tỷ cũng có bản sự kiếm tiền lắm”.
Hạng Thiếu Long trước đây vẫn mù mờ về thân thế, lai lịch của Cầm Thanh, chỉ biết rằng nàng là người của hoàng tộc, nghe nói thế thì hỏi dấn tới.
Chuyện này thì Kỷ Yên Nhiên biết rõ nhất, trả lời rằng: “Thanh tỷ vốn thuộc một tộc lớn tại đất Ba, tổ tiên của Thanh tỷ đã tìm được một mỏ chu sa có thể dùng để chế tạo thuốc men và hương liệu nhuộm, cho nên đã qua nhiều đời tích lũy, đến đời của Thanh tỷ thì Cầm tộc trở thành kẻ giàu nhất quận Ba. Người Tần vì muốn quan hệ tốt với họ, cho nên mới sai người trong hoàng tộc cầu thân với Thanh tỷ.
Nào ngờ khi hôn lễ vừa xong thì trượng phu của Thanh tỷ, phải đem binh xuất chinh rồi ૮ɦếƭ nơi đất khách quê người. Thanh tỷ vì né tránh những kẻ quyền quý khác, nên đã quay về Ba Thục chuyên tâm lo việc sinh ý, rồi cũng thành công lắm.
Đến khi Bị quân từ Triệu về Tần, lại được Hoa Dương phu nhân đề nghị nên mới quay về Hàm Dương trở thành Thái phó của Bị quân, lại gặp lang quân đa tình là chàng, từ đó rơi vào lưới tình”.
Hạng Thiếu Long lúc này mới biết thân phận và địa vị của Cầm Thanh cao vời đến thế, không những được sự tin tưởng của Hoa Dương phu nhân và Tiểu Bàn, mà nàng còn có chỗ dựa vững chắc ở Ba Thục.
Cũng như Lý Tư đã nói, Ba Thục là một nơi đặc biệt, chỉ có dùng chính sách mềm dẻo mới được.
Đồng thời cũng biết tại sao nàng có mối quan hệ khăng khít với Hoa Dương phu nhân, người vốn là một mỹ nữ đến từ nước Sở là bởi vì Ba Thục gần với biên giới nước Sở, một tộc lớn giàu có như Cầm tộc, tất nhiên có mối quan hệ dây mơ rễ má với triều đình nước Sở.
Lấy được Cầm Thanh không những lấy được một mỹ nhân, mà còn được món gia tài to lớn của nàng, thử hỏi có ai mà không muốn, cho nên Cầm Thanh mới không dám công nhiên thổ lộ tình yêu với mình.
Dù Cầm Thanh được gả đến Hàm Dương trở thành người trong hoàng tộc nhưng đây vẫn là một cuộc hôn nhân đầy mùi vị chính trị.
Khi đang suy nghĩ thì Ô Quang vào báo, Quốc Hưng đến tìm gã.
Hạng Thiếu Long thở dài bước ra khỏi đình, bế Hạng Bảo Nhi hôn lên má rồi trao cho Điền Trinh, rồi bước vào trong đại sảnh gặp Quốc Hưng.
Lúc này Quốc Hưng đang uống trà thì thấy gã đến vội vàng cúi xuống dập đầu ba cái, Hạng Thiếu Long vội vàng chạy tới đỡ y dậy nói rằng: “Quốc tiên sinh đã quá coi trọng Hạng mỗ”.
Hai người cùng ngồi xuống, Quốc Hưng cười gượng gạo mà nói: “Lần này ty chức đến đây vốn không phải có ý tốt”.
Hạng Thiếu Long trong lòng biết rõ y muốn đi theo mình, nhưng lần này thì không dễ dàng tin kẻ khác, mỉm cười mà nói rằng: “Phó thống lĩnh phải chăng phụng lệnh Khưu quán chủ đến gặp Hạng Thiếu Long này để trả thù?”
Quốc Hưng rõ ràng bị Khưu Nhật Thăng chèn ép, lạnh lùng hừ một tiếng nói: “Y dựa vào cái gì để tìm đại nhân mà trả thù? Hôm nay đại nhân vì tan chầu trễ, y bề ngoài tuy giả vờ bất mãn nhưng sự thực ai cũng đều nhìn thấy y như trút được gánh nặng, lại thừa cơ cùng Phố Cao ra ngoại ô săn bắn, bọn chúng tôi thừa biết y sợ Hạng đại nhân tìm đến tận cửa. Sau khi nhìn thấy Bách Chiến đao pháp của Hạng đại nhân, còn ai dám vuốt râu hùm của Hạng đại nhân nữa?”
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên nói: “Vậy y cớ gì sai ngươi đến tìm ta?”
Quốc Hưng ngượng ngùng mà nói rằng: “Quả thật không dám giấu. Bọn chúng tôi quả thật là người của Nhị hoàng tử, mọi chi phí của Hành Quán do Phố Cao ngầm chi trả, nếu không từ khi Dương Tuyền quân qua đời, chúng tôi đã sớm đóng cửa. Nhưng bề ngoài lại giả vờ dựa vào nội sử đại nhân, Lã Bất Vi nhiều lần lôi kéo Hành Quán đều là do nội sử đại nhân chống đỡ”.
Rồi lại thở dài: “Lã Bất Vi thật là xảo quyệt, đã chiêu nạp nhiều võ sĩ của chúng tôi qua lại còn bảo rằng triều đình sẽ không tuyển dụng những người do chúng tôi huấn luyện nữa. Khiến cho ngân lượng của chúng tôi thiếu thốn, đến khi Lao đại nhân quan chiếu cho chúng tôi, Hành Quán mới có thể có chút khí sắc”.
Hạng Thiếu Long biết y không hiểu mối quan hệ của mình và Lao Ái, cho nên nói đến Lao Ái lời nói rất cung kính cẩn thận.
Trước tình thế hiện nay gã đương nhiên không cho Quốc Hưng biết sự thật, gật đầu: “Quốc huynh sau này có tính toán gì?”
Quốc Hưng quỳ mọp xuống đất lại nói rằng: “Quốc Hưng trước đây đã làm nhiều chuyện có lỗi với Hạng gia, lại còn dùng nhiều thủ đoạn đê tiện để hại Kinh gia, tội đáng muôn ૮ɦếƭ, chỉ mong về sau lấy công chuộc tội, tận tâm tận lực làm việc cho Hạng gia, ૮ɦếƭ vẫn không hối hận”.
Có được bài học của Ngũ Phù, Hạng Thiếu Long không dễ dàng tin lời nói của đối phương nữa, trước tiên đỡ y dậy nói: “Quốc huynh có lời thì hãy nói đừng như thế nữa”.
Quốc Hưng cảm kích nói: “Từ ngày được Kỷ tài nữ lưu tình, Quốc Hưng này đã suy nghĩ rất nhiều, giờ đây ở thành Hàm Dương ai mà không biết Hạng gia nghĩa khí ngất trời, mong Hạng gia hãy cho tiểu nhân đi theo!”
Hạng Thiếu Long cười gượng: “Té ra tiếng tăm của ta tốt đến thế sao?”
Quốc Hưng nói: “Hạng gia đã hai lần tha cho Hữu thừa tướng, lại còn đề bạt cho Lý Tư, Hoàn Xỉ và Xương Bình quân, lại còn tin tưởng những người đến từ Hàm Đan, cứu thoát Thái tử Đan, chuyện nghĩa không thể nào kể cho xiết được.
Bọn chúng tôi trong lòng đã tính chỉ vì lợi riêng che mắt nhưng nhờ Kỷ tài nữ tha cho tiểu nhân mới hoàn toàn tỉnh lại, chỉ mong đi theo Hạng gia, sau này không phải suốt ngày đấu đã nữa, lại không lo ngày mai bị kẻ khác bán đứng nữa”.
Hạng Thiếu Long suy nghĩ một hồi rồi gật đầu: “Thôi được! Ta chấp nhận nhưng nhớ rằng ta tuyệt đối không bị kẻ khác lừa, nếu phát giác ngươi có một chữ không đúng với lòng sẽ *** không tha”.
Quốc Hưng cả mừng lại quỳ mọp xuống đất lần nữa.
Hạng Thiếu Long để cho y khấu đầu xong ra lệnh cho y ngồi dậy nói: “Vừa rồi dường như người có lời muốn nói với ta, rốt cuộc là chuyện gì?”
Quốc Hưng thần sắc ngưng trọng, hạ giọng nói: “Nhưng chuyện này do tiểu nhân suy đoán ra bởi vì tiểu nhân không có tư cách tham gia bàn bạc cùng với bọn Đỗ Bích, Phố Cao và Quán chủ nhưng có rất nhiều chuyện cần chúng tôi thực hiện, cho nên tiểu nhân đã đoán được đại khái”.
Hạng Thiếu Long là người đã trải qua phong ba bão táp, thản nhiên nói: “Hãy nói đi!”
Quốc Hưng nói: “Bọn họ chắc đã đặt ra kế hoạch chu toàn để giúp cho Nhị hoàng tử đoạt ngôi vị của Bị quân, điểm mấu chốt vẫn là ba tỉnh phía Đông. Phố Cao tuy là người Tần nhưng trước nay vẫn luồn lách qua lại giữa Tần và Triệu, lại thêm thế lực gia tộc to lớn, y đã lần lượt thông hôn với hoàng thất nước Triệu và hoàng tộc Đại Tần ta cho nên giờ đây có sức ảnh hưởng lớn mạnh đến cả hai bên.
Nếu không có y giúp sức, Nhị hoàng tử làm sao có thể đứng vững chân được”.
Hạng Thiếu Long vỡ lẽ ra.
Dị Nhân đã từng là món hàng của Lã Bất Vi thì giờ đây Thành Kiều cũng là một món hàng của Phố Cao.
Năm xưa không ai có thể ngờ được Tiểu Bàn lại quay về có thể chiếm được ngôi vị Bị quân Thành Kiều, cho nên bọn Phố Cao, Đỗ Bích và Dương Tuyền quân lâu nay đã cấu kết với Tú Lệ phu nhân và Thành Kiều.
Nào ngờ Tiểu Bàn quay về được nước Tần đã phá vỡ giấc mộng đẹp của họ.
Lúc mới đầu có lẽ họ không coi tên con buôn Lã Bất Vi vào đâu, đến khi Dương Tuyền quân bị Lã Bất Vi hại ૮ɦếƭ thì mới biết tình thế không hay nhưng không còn cách nào để thay đổi nữa chỉ còn cách là giúp sức Thành Kiều đoạt lấy ngôi vua.
Nếu triều đình của Tiểu Bàn vững như Thái Sơn thì bọn họ khó có cơ hội cho nên giờ đây nước Tần chia thành các phe phái là điều mà bọn Phố Cao mong muốn nhất.
Quốc Hưng tiếp tục nói: “Thủ đoạn lợi hại nhất của Phố Cao chính là cấu kết với đại tướng nước Triệu Bàng Noãn. Tiểu nhân tuy không biết rõ nhưng nghe khẩu khí của Quán chủ, Bàng Noãn đang cấu kết với Tam Tấn, người Sở và người Yên phá liên minh bí mật giữa Lã Bất Vi và Điền Đan, đồng thời giúp Nhị hoàng tử ngồi lên vương vị của nước Tần, mà điều có thể tưởng tượng là Đỗ Bích có thể tạo ra tình thế hỗn loạn tại Hàm Dương, nếu Lã Bất Vi nổi loạn thì còn gì bằng, bởi vì điều này khiến cho quân đội chia rẽ, lúc đó nhất định sẽ có tướng lĩnh đi theo dưới cờ của Nhị hoàng tử, rồi được người Triệu chi viện, thanh thế nhất định sẽ khác trước”.
Hạng Thiếu Long cảm thấy tự hào những điều suy đoán của mình cũng không khác mấy so với lời Quốc Hưng nói lúc này, chỉ không ngờ là Bàng Noãn lại chuẩn bị một liên minh một lần nữa với Sở, Ngụy, Hàn.
Đồng thời cũng cảm thấy đau lòng, Lý Viên, Long Dương quân, Thái tử Đan tuy đã từng kêu huynh gọi đệ với mình nhưng trong tình huống lúc này, không thể nghĩ đến tình riêng được.
Hiện thực quả là tàn khốc.
Quốc Hưng trầm giọng nói: “Muốn gây ra đại loạn thì tốt nhất phải *** Hạng gia, lúc đó mọi người đều nghi ngờ cho Lã Bất Vi, hậu quả có thể tưởng tượng mà biết được”.
Hạng Thiếu Long mỉm cười: “Kẻ muốn giết ta chắc là không ít”.
Quốc Hưng nghiêm mặt nói: “Hạng gia đừng coi thường Phố Cao và Bàng Noãn đã chuẩn bị rất lâu, đã chiêu mộ được kỳ nhân dị sĩ ở các nơi, tập trung học thuật ám sát tại nước Triệu, giờ đây đang chia thành từng tốp lẻn vào Hàm Dương, trong đó ba kẻ do tiểu nhân tiếp ứng đều là hạng cao thủ nhất lưu. Một kẻ tên là Khích Khước Tiên Khấu Liệt, là một cao thủ hiếm có trong vòng ba mươi năm của Sở Mặc, chỉ nhìn thấy đôi giày y mang là biết y có quyết tâm *** Hạng gia”.
Hạng Thiếu Long hít một hơi, nếu suốt ngày phải đề phòng bọn thích khách liều thân này vậy thì làm người còn có lạc thú gì nữa, hỏi rằng: “Đoàn ca vũ của Phố Cao phải chăng có giấu thích khách trong đó?”
Quốc Hưng đáp: “Chắc là như thế có điều tiểu nhân biết được có hạn cho nên không rõ lắm”.
Hạng Thiếu Long nói: “Ba người do ngươi tiếp ứng, giờ đây vẫn giữ liên lạc với ngươi chứ?”
Trong lòng đồng thời cảm thấy nước Sở chịu sai người đến đây tham gia vào hành động ám sát mình, chắc là có sự đồng ý của Lý Viên, chẳng lẽ Lý Viên cũng muốn giết gã hay sao? Trong lòng cảm thấy khó chịu không dám suy đoán nữa.
Nhưng nén không được lại tiếp tục đoán nữa, Lý Viên muốn giết gã thì chẳng có điều gì. Nếu Long Dương quân muốn giết gã thì Hạng Thiếu Long mới khó mà chịu đựng được.
Quốc Hưng đáp rằng: “Bọn chúng đi một mình, Hành Quán của chúng tôi cũng có vài người lạ đến, trở thành tùy tùng bên cạnh Quán chủ, xem ra đó là những cao thủ đang giấu mình”.
Hạng Thiếu Long thầm kêu sóng trước chưa hết thì đã đến sóng sau.
Giờ đây người Tần trở thành kẻ thù chung của các nước phía Đông, trên chiến trường không thắng được thì đến gây rối trong nước, những chuyện này từ cổ chí kim đều như nhau cả.
Quốc Hưng nói: “Lần này tiểu đệ nhận được lệnh của Khưu Nhật Thăng chính là giao hẹn tái chiến song phải mười lăm ngày sau, tiểu nhân nghĩ rằng y tưởng trong những ngày đó những toán tử sĩ đã giết được Hạng gia”.
Hạng Thiếu Long nói: “Vậy thì hãy nói với y Hạng mỗ đến đúng hẹn. Ngươi ở đây lâu như thế này không sợ bọn chúng nghi ngờ hay sao?”
Quốc Hưng cười: “Tiểu nhân bảo rằng Hạng gia giở trò khiến cho tiểu nhân phải đợi đến nửa canh giờ. Khi quay về tiểu nhân sẽ tìm cách thám thính tình hình của thích khách sau đó sẽ tìm cách thông báo cho Hạng gia”.
Hạng Thiếu Long vỗ vai y nói: “Muốn thông báo cho ta có gì là khó! Hãy mau lên đi Quốc phó thống lĩnh”.
Hai người nhìn nhau cười lớn. Quốc Hưng hớn hở quay về.
Vào lại trong nội đường kể lại hết chuyện cho thê thiếp nghe, nhắc nhở bọn họ ra vào cẩn thận. Rồi Kỷ Yên Nhiên nói: “Mục tiêu của bọn chúng không phải là chàng mà là Bị quân Chính, nói giết chàng chỉ là bức màn che mắt thôi!”
Hạng Thiếu Long giật mình như tỉnh cơn mê nói: “Ta thật hồ đồ, chỉ cần có thể *** Bị quân là có thể xảy ra đại loạn, Thành Kiều càng có thể dễ dàng danh chính ngôn thuận thừa kế ngôi vị”.
Nói thật lúc này gã mới yên tâm, bởi vì Tiểu Bàn ૮ɦếƭ, lịch sử sẽ không có Tần Thủy Hoàng, nước Trung Quốc cũng không hề xuất hiện.
Kỷ Yên Nhiên nói chuyện này chúng ta phải giành quyền chủ động, chỉ hận là thành vệ lại nằm trong tay Quản Trung Tà, nếu không mọi chuyện càng dễ dàng hơn.
Khi Hạng Thiếu Long đang trầm ngâm thì thiết vệ vào báo, Lao Ái đến.
Khi Hạng Thiếu Long lúng túng thì Ô Đình Phương cười nói: “Nếu từ chối không được thì cứ đi, bọn thiếp tin tưởng vào Hạng lang”.
Hạng Thiếu Long thở dài bước ra gặp Lao Ái.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc