Tầm Tần ký - Hồi 188

Tác giả: Vô Danh


Hạng Thiếu Long ngồi xuống, Xương Bình quân và Xương Văn quân giận đến nỗi xanh mặt, một nửa là vì Doanh Doanh không biết tự kiểm mình, một nửa là Điền Mỹ Mỹ và Quy Yến không nể mặt bọn họ.
Phải biết rằng hai người này đều là hoàng tộc nước Tần, trước tiên không nói Xương Bình quân vừa mới ngồi lên chức Thừa tướng, chỉ là thân phận thống lĩnh cấm vệ thôi, thì ở Hàm Dương này không có mấy người dám đắc tội với họ.
Có thể thấy Lã Bất Vi giờ đây quả thật quyền thế đã ngang ngửa Hàm Dương.
Tiểu Bàn được Chu Cơ và Hạng Thiếu Long ủng hộ, có thể đối đầu với y một vài chỗ, nhưng sự thực thì ở ngoài hoàng cung, quả thực không ai có thể kiềm chế được y.
Cả sảnh có hơn mười chiếu, nhưng chỉ có chiếu của bọn họ không có cô nương.
Xuân Hoa khúm núm tới ngồi bên Hạng Thiếu Long nói: “Để nô gia gọi Bạch Lôi và Dương Dự đến cho các vị đại nhân?”
Trong bốn người đẹp nhất Túy Phong lâu, thì Điền Mỹ Mỹ đứng đầu, còn ba người kia là Quy Yến, Dương Dự và Bạch Lôi.
Xương Bình quân lạnh lùng hừ nói: “Ngươi cút ra chỗ khác cho ta, đêm nay nếu Điền Mỹ Mỹ và Quy Yến không đến, những kẻ khác không cần phải đến nữa”.
Xuân Hoa hoảng sợ đến nỗi mặt không còn sắc máu, vội vàng lui xuống.
Đằng Dực lạnh lùng nhìn sang chiếu Quản Trung Tà, trầm giọng nói: “Quản Trung Tà đêm nay có chuẩn bị mà đến, rõ ràng là muốn đối đầu với chúng ta”.
Kinh Tuấn thản nhiên nói: “Dưới lầu bọn chúng còn có hơn hai mươi tên nữa, đều là những nhân vật nổi tiếng ở phủ trọng phụ, nếu chúng ta có thể dạy cho chúng bài học, đảm bảo người Hàm Dương ai cũng vỗ tay khen hay”.
Hạng Thiếu Long nói: “Điều này rất dễ, bọn Kinh Thiện đang uống R*ợ*u dưới lầu, hãy ra hiệu cho bọn họ là được, chẳng phải muốn gây chuyện sao, có khó gì”.
Kinh Tuấn cả mừng đứng dậy.
Lúc này tiếng chúc R*ợ*u từ chiếu Quản Trung Tà truyền đến, ai nấy đều nhìn sang, thì ra Quản Trung Tà đang ôm Doanh Doanh rót R*ợ*u, Doanh Doanh biết Hạng Thiếu Long đang nhìn, lúng túng né tránh.
Xương Bình quân biết Quản Trung Tà đang cố ý trêu tức bọn họ, nhưng ngược lại cố nén giận.
Xương Văn quân không nén được, đứng dậy quát lớn: “Tiểu muội! Ngươi qua đây cho ta”.
Quản Trung Tà buông Doanh Doanh ra, hai tay khoang trước ***, cười mà không nói gì.
Doanh Doanh liếc nhìn Hạng Thiếu Long, cúi đầu trả lời: “Có chuyện gì về nhà hãy nói!”
Xương Bình quân sợ gây ra chuyện, kéo Xương Văn quân ngồi xuống, than rằng: “Chuyện này thật khiến cho người ta đau đầu”.
Hạng Thiếu Long nhấp một ngụm R*ợ*u nói: “Chúng ta càng lo lắng, Quản Trung Tà càng được nước. Nhưng ta đã từng bảo nếu trong nửa canh giờ mà Ngũ Phù không đến gặp ta, ta sẽ giở ổ chó của y, đây chính là nhược điểm chí mạng của Quản Trung Tà”.
Xương Bình quân và Xương Văn quân nghe nói thế thì mặt mới dễ coi hơn một chút.
Kinh Tuấn từ dưới lầu bước lên, nháy mắt nhìn Doanh Doanh, hạ giọng nói: “Đan Nhi cho đệ hay vị muội tử của hai vị lão huynh này quả thật trong lòng có mâu thuẫn và đau khổ, bởi vì nàng thật sự thích tam ca, nhưng vì chỉ sợ cô đơn, lại thích gây chuyện, thêm nữa gã Quản Trung Tà này rất có thủ đoạn với nữ nhi, cho nên tam ca vừa đi thì hai bên đã xáp lại với nhau. Không tin tam ca hãy nhìn vẻ mặt của nàng! Đau khổ nhiều hơn là vui sướng”.
Xương Bình quân nói: “Hôm qua ta đã cãi nhau một trận với hắn, ta phải làm chức Tả thừa tướng này, chỉ cần chuyện gì khiến cho Lã Bất Vi không vui, ta phải làm xem tên lão tặc này có kết quả như thế nào”.
Hạng Thiếu Long nói: “Huynh đã sắp xếp chuyện Vương Tiễn về chưa?”
Xương Bình quân nói: “Vẫn là bị Lã Bất Vi gạt đi, Vương Lăng có vẻ e sợ Lã Bất Vi, nhưng bị Lã Bất Vi thông qua ௱o^ЛƓ Ngao và Vương Hột để gây áp lực, bảo rằng giặc Hung Nô ở phía Bắc điên cuồng ngang ngược, cho nên chuyện vẫn chưa đến đâu. Thái hậu lại nghe được chuyện này nên hoảng hốt không dám ủng hộ Bị quân, cho nên việc này cứ kéo dài mãi”.
Kinh Tuấn nói: “Hoàn Xỉ còn thảm hơn! Chuyện lương thực của quân lính đều nằm trong tay Lã Bất Vi, bị y làm khó dễ đủ điều, cho nên khi làm việc thì vướng chân vướng tay, chuyện này phải giải quyết cho y mới được”.
Hạng Thiếu Long cười nói: “Hãy nhẫn nại! Ngày Hắc Long xuất hiện, chính là lúc tên giặc họ Lã kia thất bại, lúc ấy chỉ mình Lao Ái thôi cũng đủ cho y khốn khổ”.
Xương Bình quân và Kinh Tuấn không biết chuyện Hắc Long vội vàng hỏi dấn tới.
Đằng Dực nói: “Chuyện này khi về hãy nói”.
Rồi chỉ phía sau, cười: “Bạn cũ của tam đệ đã đến”.
Mọi người nhìn xuống.
Quả nhiên đó là Ngũ Phù.
Y vừa đi, vừa nói chuyện với khách khứa, vẻ mặt vẫn như thường, không hề có vẻ hoảng sợ, rõ ràng là đang ỷ thế của Quản Trung Tà.
Đi ngang qua chiếu của Lao Ái, tên này tỏ vẻ rất nhiệt tình, rồi quay sang chiếu của Hạng Thiếu Long, từ xa đã nói: “Biết Hạng đại nhân cho vời tiểu nhân, khiến cho tiểu nhân hoảng sợ đến nỗi bệnh lui ngay. Chao ôi! Tiểu nhân quả thật hổ thẹn khi gặp đại nhân, bởi vì cây Phi Long thương và tấm thuẫn đã bị đánh cắp, tiểu nhân cũng vì thế mà đổ bệnh”.
Ai nấy đều nhìn nhau, không ngờ con người này lại vô lại đến như thế, song cũng biết được đó chính là chủ ý của Lã Bất Vi và Quản Trung Tà, không để cây Phi Long thương và tấm thuẫn lọt vào tay Hạng Thiếu Long, nếu không Ngũ Phù làm sao lớn gan như vậy.
Hạng Thiếu Long bình thản nói: “Bảo vật bị đánh cắp, bản thống lĩnh cũng có trách nhiệm điều tra tìm về. Ngũ lâu chủ hãy theo ta về quan thuộc một chuyến, cung cấp các manh mối, đô kỵ quân bọn ta sẽ tìm lại Phi Long thương và tấm thuẫn”.
Ngũ Phù mặt hơi biến sắc, thầm nghĩ nếu đến đô kỵ quan thuộc, thì làm gì còn mạng trở về nữa, vội vàng nói: “Tâm ý tốt của Hạng thống lĩnh, tiểu nhân xin được nhận lãnh, tiểu nhân định không truy cứu chuyện này nữa, huống chi chuyện này xảy ra vào đêm tặng thương, đó là chuyện của nửa năm trước”.
Kinh Tuấn quát: “To gan lắm! Cả thương lẫn thuẫn đều là vật của Hạng thống lĩnh, truy cứu hay không nào đến lượt ngươi quyết định, ngươi giờ đây rõ ràng tỏ vẻ không hợp tác, nếu không có phần đánh cắp, thì là chứa chấp kẻ trộm, giấu diếm lừa gạt”.
Xương Văn quân lạnh lùng chen vào nói: “Theo luật pháp của Đại Tần, kẻ nào không khai báo kẻ gian sẽ bị chém ngang lưng, Ngũ lâu chủ không coi luật pháp của Đại Tần ta ra gì, công nhiên để cho kẻ gian hoành hành, tội tất thêm một bậc, quả thật ૮ɦếƭ rồi vẫn chưa hết tội”.
Ngũ Phù hoảng sợ đến nỗi mặt không còn sắc máu, hai chân mềm nhũn, quỳ xuống đất, còn mắt thì nhìn về phía Quản Trung Tà.
Quản Trung Tà không ngờ bọn Hạng Thiếu Long chuyện bé xé ra to vậy, đứng dậy nói: “Trung Tà là đô vệ thống lĩnh, ở trong thành có chuyện, quả thật cũng có trách nhiệm, xin Hạng đại nhân hãy cứ giao chuyện này cho thuộc hạ xử lý, tất sẽ có câu trả lời đầy đủ”.
Lúc này khách khứa trong sảnh đã cảm thấy bọn họ có chút kỳ lạ, ai nấy cũng im lặng, lắng nghe.
Trong lầu im lặng không lên tiếng, chỉ vang lên tiếng của Quản Trung Tà.
Xương Văn quân mỉm cười nói: “Chỉ cần nhớ lại thời gian thương và thuẫn bị đánh cắp, thì cũng biết chuyện này nhằm vào Hạng đại nhân, đồng thời tất có nội gian, chuyện này không phải nhỏ. Vả lại nói không chừng kẻ trộm đã sớm mang thương và thuẫn ra khỏi thành, theo bổn tướng thấy, chuyện này hãy do Hạng đại nhân tự tay xử lý là hợp nhất, Quản đại nhân không cần đa sự nữa”.
Với một kẻ thâm trầm như Quản Trung Tà, mà cũng bắt đầu hơi biến sắc, nếu Quản Trung Tà còn dám lên tiếng cãi lại, thì có thể bị trị tội phạm thượng.
Trong nhất thời, Quản Trung Tà có miệng mà khó mở lời.
Còn Ngũ Phù nghĩ đến chuyện bị chém ngang lưng, nén không được, run cầm cập.
Doanh Doanh lúc này mới phát giác được, Quản Trung Tà là kẻ đại diện cho Lã Bất Vi, đối đầu với Hạng Thiếu Long và hai vị huynh trưởng, đại diện cho Bị quân, thế đã như nước với lửa, không thể nào nhường nhau được, còn mình thì kẹt ở giữa, cảm thấy rất lúng túng, bất đồ sinh ra ý hối hận. Chính lúc này, Điền Mỹ Mỹ rời chỗ ngồi đứng dậy, đến bên Ngũ Phù, quỳ xuống, thỏ thẻ nói: “Nếu bảo biết chuyện mà không báo, tất cả người của bổn lâu đều phạm tội như nhau, Thừa tướng và Hạng thống lĩnh cứ trị tội luôn bọn thiếp”.
Quy Yến vội vàng bước qua, quỳ bên cạnh Ngũ Phù.
Lần này đến lượt bọn Xương Bình quân cảm thấy đau đầu lắm, không thể vì một vật nhỏ mà hỏi tội toàn bộ người của Túy Phong lâu.
Lao Ái lúng túng lắm, nói cho cùng Điền Mỹ Mỹ lúc này là người của y, nếu bị Hạng Thiếu Long bắt đi chém, thì bản thân của y cũng mất mặt lắm.
Quản Trung Tà quay lại chỗ ngồi, mỉm cười lạnh lùng, tỏ vẻ chờ đợi.
Còn Hạng Thiếu Long thì vẫn ung dung nói: “Oan có đầu, nợ có chủ, trong Túy Phong lâu, Ngũ Phù là chủ nhân, thương và thuẫn là do y tặng ta, nếu mất đi, theo lý thì y phải thông báo bổn nhân, đó là biết chuyện mà không báo, giờ đây lại không chịu hợp tác, đương nhiên đã phạm vào tội dung túng cho kẻ cắp, còn hai vị cô nương thì cứ ép mình vào trong này, rốt cuộc là có ý gì?”
Điền Mỹ Mỹ và Quy Yến không ngờ lời lẽ của Hạng Thiếu Long lợi hại đến thế, nhất thời cứng họng không nói được.
Ngũ Phù trong lòng biết không hay, run giọng nói: “Xin đại nhân hãy hạn cho tiểu nhân một khoảng thời gian, đảm bảo sẽ tìm được Phi Long thương trở về”.
Đằng Dực cười ha ha nói: “Nói như vậy thương và thuẫn chỉ là được Ngũ lâu chủ giấu mà thôi, nếu không làm sao có thể nắm chắc được là tìm ra?”
Ngũ Phù biết đã nói hớ, không ngừng dập đầu nói: “Tiểu nhân biết tội! Tiểu nhân biết tội!”
Bọn Quản Trung Tà trong lòng thầm giận, suýt nữa đã phanh thây Ngũ Phù.
Lao Ái lên tiếng nói: “Hạng đại nhân có thể để chuyện này cho bổn quan điều tra, chỉ cần Ngũ lâu chủ giao ra thương và thuẫn, chuyện này vẫn cứ dừng ở đây được không?”
Hạng Thiếu Long thừa cơ xuống thang, nói: “Đã có Lao đại nhân ra mặt, chuyện này cứ giải quyết như thế”.
Lao Ái phất tay, lập tức có hai tên thủ hạ bước ra đỡ Ngũ Phù vào.
Điền Mỹ Mỹ và Quy Yến lúc này như mới biết được uy thế của Hạng Thiếu Long, liếc gã rồi quay về chỗ ngồi.
Chưa ngồi vững, thì dưới lầu có vọng lên tiếng la hét, đánh nhau và tiếng bát đĩa rơi.
Bọn Hạng Thiếu Long trong lòng cười thầm, biết bọn Kinh Thiện đã ra tay.
Đại sảnh dưới lầu lộn xộn vô cùng, dưới đất toàn là thức ăn.
Thập bát thiết vệ đã có một nửa bị thương, nhưng không nặng lắm, người của Quản Trung Tà thì thảm hơn, toàn bộ hai mươi ba người đều bị thương, quá nửa số người không bò dậy được, tuy không có những vết thương chí mạng, nhưng đều là gãy tay gãy chân, đương nhiên đó là do bọn Ô Ngôn nương tay.
Quản Trung Tà thấy tình hình thế này, giận dữ quát lớn: “Xảy ra chuyện gì?”
Một đại hán có vẻ là đứng đầu trong đám thủ hạ, một tay che trước mũi đang tuôn máu, giận dữ chỉ vào Kinh Thiện nói: “Tên tiểu tử này dám liếc mắt đưa tình với cô nương trong tiệc bọn tiểu nhân, bọn tiểu nhân liền...”.
Quản Trung Tà quát lên: “Câm miệng”.
Ô Quang quay về phía Hạng Thiếu Long nói: “Là bọn chúng động thủ trước, bọn tiểu nhân chỉ là tự vệ mà thôi!”
Quản Trung Tà trong lòng biết rõ bọn Kinh Thiện cố ý gây chuyện, nhưng không còn cách nào khác, chỉ vì người của mình ra tay trước.
Doanh Doanh lui về phía hai vị huynh trưởng của mình, còn huynh đệ Xương Bình quân thì không thèm để ý đến nàng, cũng không thèm nói chuyện với nàng.
Quản Trung Tà quát sai thuộc hạ đưa những kẻ bị thương đi, nói mấy lời xin lỗi với Hạng Thiếu Long rồi lạnh lùng: “Trong lễ Điền Liệp, cuộc chiến với Quản Trung Tà và Hạng đại nhân vẫn chưa phân thắng bại, không biết đại nhân lúc nào rảnh để được thỉnh giáo, quyết định xem Tam tiểu thư sẽ về nhà ai?”
Ai nấy đều lập tức im lặng.
Mọi người đều biết Quản Trung Tà đã thật sự nổi giận nên mới công nhiên khiêu chiến với Hạng Thiếu Long.
Trong quân Tần vốn là nghiêm cấm tư đấu, nhưng chuyện này có liên hệ đến việc cả đời của Lã Nương Dung, lại đã có đấu trước, cả Tiểu Bàn cũng khó mà ngăn cản.
Hạng Thiếu Long mỉm cười: “Xin mời Quản đại nhân nói ra thời gian và địa điểm, dù cho có lập tức tiến hành, bổn nhân cũng vui lòng nghe theo”.
Ánh mắt mọi người đều tập trung vào Quản Trung Tà.
Quản Trung Tà chưa lên tiếng thì Doanh Doanh hét lên, nhào ra, cản vào giữa Quản Trung Tà và Hạng Thiếu Long, rít lên: “Không được đánh!”
Mọi người đều cảm thấy ngạc nhiên.
Doanh Doanh trước nay ở Hàm Dương nổi tiếng thích dụ người ta đánh nhau, thích xem người ta tỷ võ, giờ đây nàng lại cản trở, quả thật khiến cho người ta khó mà hiểu được.
Hạng Thiếu Long thản nhiên nhún vai nói: “Chuyện đánh hay không, quyền chủ động không phải trong tay Hạng mỗ, Doanh đại tiểu thư nếu muốn ngăn cản thì hãy nói riêng với Quản đại nhân, xin thứ cho Hạng mỗ khó mà chấp nhận được”.
Doanh Doanh buồn bã nhìn gã, nói: “Hai hổ đấu nhau, tất có một bị thương, ngài không chấp nhận khiêu chiến, ai có thể ép được ngài? Đã nói mấy lời lạnh nhạt với người ta như thế, ngài chắc đã đủ oai phong rồi”.
Hạng Thiếu Long chợt cảm thấy bực mình, cười lạnh lùng: “Đại tiểu thư cố gắng ngăn cản, phải chăng là bởi chúng tôi đánh nhau không phải vì nàng?”
Doanh Doanh giậm chân, bật khóc, bưng mặt chạy ra cửa.
Đằng Dực nháy mắt với Kinh Tuấn, Kinh Tuấn hiểu ý vội vàng đuổi theo.
Quản Trung Tà mặt vẫn không biến sắc, lạnh nhạt nói: “Ngày hai mươi tháng sau, là ngày đại thọ của Lã tướng, chúng ta sẽ tỷ võ trong tiệc, để trợ hứng cho buổi tiệc chúc thọ”.
Có tiếng bước chân vang lên, hai tên gia tướng của Lao Ái kèm Ngũ Phù bước ra, lại còn mang theo cây Phi Long thương và tấm thuẫn.
Hạng Thiếu Long nhận thương và thuẫn, cười ha ha nói: “Chuyện này hãy cứ quyết định như vậy, lúc ấy ta sẽ dùng thương này ứng chiến để nó được thưởng thức tuyệt kỹ của Quản đại nhân”.
Ai nấy đều hoan hô.
Quản Trung Tà mặt hơi biến sắc, cuộc giao thủ lần trước, tuy đã sớm biết được những đường kiếm của Hạng Thiếu Long, y đã khổ luyện nửa năm để đối phó với kiếm thuật của Hạng Thiếu Long. Nhưng Hạng Thiếu Long lại không dùng kiếm mà dùng thương, kế hoạch lúc trước của y đã bị phá vỡ.
Hạng Thiếu Long thì trong lòng cười thầm. Từ đây đến ngày quyết chiến vẫn còn hơn một tháng, khoảng thời gian này cũng đủ cho gã học được đường thương tuyệt vời của Kỷ Yên Nhiên.
Mà loại VK này mới có thể chống được sức mạnh của Quản Trung Tà.
Lần trước gã đã dựa vào chiến lược chiếm được thượng phong, lần này lại phải nhờ vào chiến thuật, không còn cách nào khác.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc