Tầm Tần ký - Hồi 184

Tác giả: Vô Danh


Hạng Thiếu Long cùng Thái tử Đan về đến Ô phủ, bọn Từ Dy Tắc nằm mơ cũng không ngờ rằng trong chốc lát gã đã cứu được chủ của mình, nên ai đấy đều vui mừng, cảm kích đến nỗi rơi lệ.
Hạng Thiếu Long trong lòng mong nhớ Triệu Nhã, Ô Đình Phương, Bảo Nhi nên vội vàng cáo lui, để cho Đào Phương và Đằng Dực tiếp đãi Thái tử Đan, vội vàng vào trong phủ, bọn nô tỳ thấy gã về, ai nấy cũng vui mừng.
Khi vào đến hoa viên, ở nơi tiểu đình có tiếng nam nữ nói chuyện, nhưng không rõ ràng.
Gã không thèm để ý, bước ngang qua, lúc ấy có tiếng bước chân ở phía sau vang lên, một giọng thiếu nữ nói: “Đại gia đã về!”
Hạng Thiếu Long quay đầu nhìn lại, thì ra đó là Châu Vi.
Nàng có vẻ vì cuộc sống đã sung sướng hơn trước, nên người đã có da thịt hơn, càng xinh xắn hơn lúc trước, quỳ xuống dưới đất, khuôn mặt hơi đỏ, dáng vẻ rất kỳ lạ.
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên không biết nàng đang nói chuyện với ai, một bóng người thoáng qua, thì ra Ô Quả từ trong ngõ trúc đuổi theo, lại còn kêu: “Tiểu Vi Vi! Ôi chao! Hạng gia! Tiểu nhân!”
Rồi quỳ xuống bên cạnh Châu Vi, vẻ mặt rất lúng túng.
Hạng Thiếu Long trong bụng mới vỡ lẽ ra, biết Ô Quả đã thích Châu Vi, nên đang theo đuổi nàng.
Ngày trước chính mình đã xúi giục Kinh Tuấn đeo đuổi Châu Vi, xem ra Kinh Tuấn chỉ thích mỗi mình Lộc Đan Nhi, nên mới đẩy sang cho Ô Quả, trong bụng cũng vui mừng lắm.
Châu Vi thấy Ô Quả quỳ bên cạnh nàng, vội vàng lườm y, rồi hốt hoảng nói: “Đại gia! Tiểu Vi...”.
Hạng Thiếu Long bước về phía trước đỡ hai người dậy, vui mừng nói: “Tiểu Vi không cần giải thích nữa, thấy hai ngươi như thế này ta cũng vui lắm, nào có ý trách phạt”.
Châu Vi hơi đỏ mặt, cúi đầu nói: “Đại gia không phải như thế đâu”.
Hạng Thiếu Long thấy nàng khi nói chuyện thì không giám nhìn mình, biết được nàng cũng có ý với Ô Quả, khi định lên tiếng thì Ô Quả nhảy cẫng lên, lộn một vòng, ôm lấy cánh tay của Châu Vi nói: “Tiểu Vi Vi! Ta nói không sai mà! Hạng gia nhất định sẽ không trách chúng ta đâu”.
Châu Vi cố rút tay ra, giận dỗi nói: “Nhà ngươi mau tránh ra chỗ khác cho ta, người ta còn phải hầu hạ đại gia nữa”.
Hạng Thiếu Long ha hả cười nói: “Tiểu Vi không cần phải hầu hạ ta nữa. Từ hôm nay trở đi, Ô Quả sẽ hầu hạ nàng vậy!”
Nói xong thì cất bước, chỉ để lại Ô Quả và Châu Vi đứng trong vườn.
Vừa bước đến nhà sau, một làn gió nhào tới, hai người Điền Trinh và Điền Phụng chạy ra, ngã vào lòng gã mà khóc, run lên bần bật như những con chim nhỏ.
Hạng Thiếu Long ôm chặt hai người, bước vào đại sảnh.
Ô Đình Phương và Kỷ Yên Nhiên đang ngồi trò chuyện, còn Hạng Bảo Nhi thì đang nằm trong lòng Kỷ Yên Nhiên, lúc này Hạng Bảo Nhi đã được ba tuổi.
Ô Đình Phương thấy Hạng Thiếu Long thì lao về hướng gã.
Hạng Thiếu Long buông hai chị em họ Điền, ôm nàng vào lòng, Ô Đình Phương nước mắt lưng tròng, nói bằng giọng trách cứ: “Bây giờ chàng mới chịu trở về nhà sao?”
Khi Hạng Thiếu Long đang dỗ dành nàng, thì Kỷ Yên Nhiên bế Hạng Bảo Nhi đến trao cho gã.
Hạng Bảo Nhi ôm lấy vai gã, kêu: “Cha!”
Hạng Thiếu Long vui mừng đến nỗi hôn như mưa lên đôi má nhỏ của Bảo Nhi, trong lòng tràn trề tình thân gia đình.
Kỷ Yên Nhiên cười nói: “Được rồi, hãy vào phòng gặp Nhã tỷ đi, Nhã tỷ chắc cũng thức dậy rồi”.
Hạng Thiếu Long biết Triệu Nhã không có thói quen ngủ trưa, giật mình nói: “Nhã nhi sao rồi?”
Kỷ Yên Nhiên chợt buồn: “Sức khỏe của Nhã tỷ rất yếu ớt, hãy mau vào thăm! Nhã tỷ đợi chàng đến khổ”.
Hạng Thiếu Long đưa Bảo Nhi lại cho Kỷ Yên Nhiên, thuận miệng hỏi: “Chi Chi và Nhu tỷ đâu?”
“Ba tỷ muội bọn họ gặp nhau, chẳng thèm để ý đến ai nữa”. Ô Đình Phương vui vẻ nói.
Hạng Thiếu Long hôn lên má Ô Đình Phương, tỷ muội họ Điền hớn hở kéo gã vào phòng phía Đông.
Đến một căn phòng yên ắng, Triệu Nhã vẫn ngủ say chưa tỉnh, một ả tỳ nữ đang đứng cạnh hầu hạ.
Tỷ muội họ Điền kéo ả nữ tỳ ra ngoài.
Khi trong phòng chỉ còn lại mình gã và Triệu Nhã, gã ngồi bên mép giường, trong lòng dâng lên tình yêu, nhìn mỹ nhân vốn đã chịu nhiều đau khổ này.
Hạng Thiếu Long đưa tay vuốt má nàng, âu yếm kêu: “Nhã nhi! Nhã nhi!”
Triệu Nhã dần tỉnh dậy, mở to mắt nhìn, thấy Hạng Thiếu Long thì kêu lên một tiếng, gắng gượng ngồi dậy.
Hạng Thiếu Long ôm nàng vào lòng, hôn lên môi nàng.
Triệu Nhã không biết có sức lực ở đâu mà ôm gã thật chắc, ngẩng mặt lên, cười hỏi: “Nam nhân của thi*p cuối cùng đã quay về, ô kìa, tại sao lại khóc? Người ta không khóc kia mà!”
Hạng Thiếu Long ôm lấy mình nàng, than: “Nàng đã ốm đi nhiều”.
Triệu Nhã hôn lên đầu mũi gã, vui mừng nói: “Người ta nhớ chàng biết bao, không được tính nợ cũ với người ta đấy nhé”.
Hạng Thiếu Long nói: “Nàng phải khỏe lại, cùng ta du sơn ngoạn thủy”.
Triệu Nhã mỉm cười nói: “Bệnh của thi*p không thể khỏe được đâu, nhưng chỉ cần những ngày cuối cùng có người yêu thương nhất ở bên, là coi như trời cao kia đã thương tình Triệu Nhã rồi”.
Hạng Thiếu Long dâng lên cảm giác không hay, trách cứ: “Không được nói những lời như thế, nàng nhất định sẽ khỏe, tình yêu của ta đối với nàng chính là tiên đơn diệu dược hay nhất trên đời này, còn tốt hơn cả những bậc y sư”.
Triệu Nhã bật cười rồi hôn lên đôi môi gã, sau đó nói: “Đỡ người ta dậy!”
Hạng Thiếu Long đỡ nàng ngồi dậy bên mép giường.
Triệu Nhã cố gắng ôm lấy cổ gã, nói bằng giọng yếu ớt: “Thi*p muốn ra ngoài tản bộ! Nhìn kìa! Tuyết rơi!”
Hạng Thiếu Long nhìn ra ngoài khung cửa, quả nhiên tuyết đã rơi, nhưng vì không nỡ làm trái ý nàng, tìm một tấm chăn dày, quấn nàng vào trong, rồi đưa nàng ra ngoài tiểu đình, âu yếm nói: “Nhã nhi cảm thấy chỗ nào không khỏe?”
Triệu Nhã ngả người vào gã, nhìn bầu trời đầy tuyết, mỉm cười nói: “Chàng nói lúc trước đấy à? Là cảm giác mình không còn chút sức lực, đứng hay ngồi đều cảm thấy chóng mặt, có lúc nhớ đến chàng thì tim lại nhói lên. Nhưng giờ đây lại tất cả đều khỏe, lại còn muốn ăn chút gì nữa!”
Hạng Thiếu Long nhích ra, nói: “Ta sai người làm chút thức ăn cho nàng nhé!
Thích ăn thứ gì đây?”
Triệu Nhã nhìn gã đăm đắm, mỉm cười lắc đầu: “Không! Đó chỉ là cảm giác, giờ đây thi*p chỉ cần chàng ôm lấy, để Nhã nhi biết rằng Hạng Thiếu Long vẫn còn thương yêu Nhã nhi, Nhã nhi đã cảm thấy thỏa mãn rồi”.
Hạng Thiếu Long nhìn kỹ khuôn mặt nàng, chỉ thấy sắc mặt của nàng trở nên hồng hào, đôi mắt kỳ lạ, Triệu Nhã dịu dàng bảo: “Bọn Triệu Đại rất trung thành với Nhã nhi, chàng xem có chuyện gì thích hợp với bọn chúng thì hãy để cho bọn chúng giúp chàng! Vì thi*p mà bọn chúng vẫn chưa thành gia lập thất, tâm nguyện này phải nhờ chàng hoàn thành cho Nhã nhi thôi”.
Hạng Thiếu Long lúc này mới cảm thấy không ổn lắm, giật mình nói: “Không được nói những lời như thế nữa, nàng sẽ mau chóng khỏe lại thôi”.
Triệu Nhã bình thản cười: “Hãy nhìn kìa! Tuyết rơi đẹp biết bao, bao nhiêu những điều xấu xa trên đời này đều được phủ trắng xóa. Nhã nhi tuy có nhiều nam nhân, nhưng người thật sự yêu mình chỉ có mỗi chàng Thiếu Long mà thôi, những người khác đều quên cả. Lẽ ra thi*p đã ૮ɦếƭ ở Đại Lương, nhưng biết rằng vẫn còn có cơ hội gặp lại chàng, nên mới có thể gắng gượng đến lúc này, lúc nãy nếu không phải chàng đã gọi thi*p, e rằng thi*p đã không còn tỉnh lại được nữa. Thiếu Long ơi! Đừng khóc!” Rồi đưa tay lau nước mắt cho gã.
Hạng Thiếu Long thấy toàn thân lạnh giá, lòng đau như dao cắt, ruột đứt từng đoạn, run giọng nói: “Nhã nhi đừng dọa ta, nàng phải cố gắng lên, cuộc đời này vẫn còn nhiều điều đẹp đẽ lắm, đang chờ nàng hưởng thụ”.
Triệu Nhã mỉm cười nói: “Những thứ đẹp đẽ thường rất ngắn ngủi. Thi*p nhớ lại lần đầu tiên khi gặp chàng ở trên đường Hàm Đan, lúc ấy chàng quần áo rách rưới, dáng vẻ ngơ ngác, nhưng còn oai phong hơn cả vương hầu quý tộc, khiến cho Nhã nhi không cách nào đè nén nổi lửa tình trong lòng mình”.
Ngừng một lát rồi nhìn gã bằng đôi mắt long lanh, nhẹ giọng ngâm: “Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, tượng tháng khuyết nhân gian vô số. Có còn nhớ lại hai câu thơ lúc chàng nói với người ta ở Tào tiểu lâu hay không? Đó là lời tự tình hay nhất trong đời của Nhã nhi nghe được. Người ta sở dĩ gắng gượng ở lại Đại Lương là vì hai câu này, nhưng cuối cùng vẫn phải gặp lại chàng”.
Rồi ôm chặt gã nói: “Thiếu Long ơi! Chàng chính là giọt mật ngọt ngào của Triệu Nhã! Chàng hãy hôn thi*p đi!”
Trái tim của Hạng Thiếu Long như tan nát, gã cúi xuống hôn lên đôi môi Triệu Nhã.
Hơi thở của Triệu Nhã trở nên gấp gáp một cách kỳ lạ.
Cuối cùng thân hình nàng đổ vào người Hạng Thiếu Long, làn môi lạnh giá.
Khi Hạng Thiếu Long ngạc nhiên rời khỏi môi nàng, thì phát giác nàng đã đứt hơi.
Nhưng trên môi nàng vẫn còn nụ cười hạnh phúc, đôi mắt khép hờ, giống như đang ngủ vậy.
Nhưng gã biết rằng nàng mãi mãi sẽ không tỉnh dậy nữa.
Bởi vì nàng có thể gắng gượng cho đến ngày hôm nay, chỉ vì nàng mong muốn được gặp mặt gã lần cuối!
Cái ૮ɦếƭ của Triệu Nhã, khiến cho Hạng Thiếu Long cảm thấy mọi chuyện của mình ở Hàm Đan lúc trước cũng chôn vùi vào dĩ vãng.
Ba mỹ nữ quý tộc có quan hệ với gã trước sau đều qua đời, mỗi lần đều đả kích gã, khiến cho gã lúc này có cảm giác như ngây dại đi.
Gã thực sự đau lòng.
Trong vòng một ngày, gã đã tận mắt thấy Lộc Công và Triệu Nhã qua đời, cả hai đều ૮ɦếƭ đột ngột, khiến cho gã không thể chịu đựng nổi sự dày vò về tinh thần và thể xác!
Sau khi giao chuyện hậu sự của Triệu Nhã cho Đào Phương, gã theo lời trăng trối của Triệu Nhã mà an ủi bọn Triệu Đại, rồi một mình trốn trong phòng khóc to, sau đó chìm vào giấc ngủ. Khi tỉnh dậy mới thấy Ô Đình Phương đang cuộn tròn ngủ trong lòng mình, vội vàng gọi nàng dậy rồi tắm rửa vào hoàng cung.
Đằng Dực, Kinh Tuấn và thập bát thiết vệ cùng theo.
Giờ đây cuộc đấu tranh với Lã Bất Vi ngày càng kịch liệt, có thể bị phục kích bất cứ lúc nào, cho nên mỗi người khi ra ngoài đều phải rất cẩn thận.
Đây có lẽ là lần đầu tiên Hạng Thiếu Long thượng triều.
Trong tình huống bình thường, một võ quan giữ thành như gã, không thể tham gia buổi lễ lên triều.
Ba quân cấm vệ, đô kỵ, đô vệ phụ trách bảo vệ an toàn cho hoàng thành, trong tình huống trung ương tạp quyền, về mặt lý luận thì giống như ba nội đình chỉ huy, mà gã nội sử Lao Ái là người phụ trách liên lạc, tuy không phải là cấp trên của ba quân này, nhưng vẫn có tư cách lên triều.
May mà Hạng Thiếu Long còn có một thân phận khác là Thái phó. Theo truyền thống thì khi Bị quân vẫn chưa thành niên, Thái phó được cho phép lên triều.
Vừa bước vào cửa cung, Xương Bình quân và Xương Văn quân đã chặn Hạng Thiếu Long lại, kéo qua một bên trò chuyện.
Hai người này vừa sợ vừa vui, rõ ràng đã biết chuyện gã đề nghị cho Xương Bình quân làm Tả thừa tướng.
Cả ba người xuống ngựa, Xương Bình quân cười mếu nói: “Ta cũng không biết nên cảm kích hay nên đập cho huynh một trận, Bị quân đêm qua đã tìm ta, nói rằng huynh đề nghị cho ta thay thế Từ tướng. Ôi chao! Tại sao huynh lại không làm? Nếu huynh chịu làm Tả thừa tướng, bọn người chúng tôi ai ai cũng tuân phục”.
Xương Văn quân hơi hoài nghi nói: “Có lẽ chuyện này là họa chứ không phải là phúc”.
Đằng Dực cười: “Không ngờ hai người lúc bình thường không sợ trời đất, nhưng giờ đây lại sợ thăng quan phát tài, thật khiến cho người ta tức cười”.
Kinh Tuấn nói: “Có Bị quân và chúng tôi ở sau lưng ủng hộ, chắc không xảy ra chuyện gì lớn đâu?”
Xương Bình quân tức giận nói: “Các người nói thật dễ nghe, Lã Bất Vi giờ đây quyền hành nghiêng ngả trong triều ngoài nội, ai ai cũng là kẻ a dua, đều có ý muốn đi theo y. Còn Hạng Thiếu Long nhà ngươi thì lại nấp một bên, đưa ta ra để đối đầu với y, sau này ta còn mấy ngày được an vui nữa?”
Hạng Thiếu Long ôm vai y, bình thản nói: “Trời muốn giao trọng trách cho một người nào đó, thì trước tiên phải...! Hãy yên tâm đi! Có Lý Tư ở sau lưng chỉ bảo cho ngươi, Lã Bất Vi lại không còn Mạc Ngao nữa, còn sợ gì y? Nào! Chúng ta bước vào đi”.
Xương Bình quân nói với vẻ nghi ngờ: “Lý Tư công việc bận rộn, còn thời gian đâu để mà giúp đỡ ta?”
Hạng Thiếu Long không nói gì, kéo huynh đệ Xương Bình quân đi.
Khi trăm quan quỳ xuống hành lễ, Tiểu Bàn ngồi trên ngai vàng, Chu Cơ thì ngồi bên phải ở phía sau y.
Bậc cấp trên ngai vàng trong cung điện chia làm hai tầng, thân vệ của Tiểu Bàn do Xương Bình quân, Xương Văn quân xuất lĩnh, đứng từ bậc cấp kéo ra tới cửa điện, không khí rất trang nghiêm.
Ngoài cấm vệ, kẻ vào điện đều không được mang binh khí.
Hơn bảy mươi văn quan võ tướng, đều mặc quan phục chỉnh tề, bên phải là bọn văn quan do Lã Bất Vi đứng đầu, tiếp theo là Vương Quan, Thái Trạch, Giả Công Thành, Vân Dương quân Doanh Ngạo, Nghĩa Cự quân Doanh Lâu, Lý Tư và Lao Ái đứng xếp ở hàng thứ mười bảy và mười tám, quan chức của họ tương đối cao.
Còn một bên là do Vương Lăng đứng đầu, tiếp theo là Vương Hột, ௱ôЛƓ Ngao, Đỗ Bích.
Hạng Thiếu Long là Thái phó, địa vị cao, đứng ở dưới sau Đỗ Bích, tiếp theo là hơn ba mươi người nữa.
Đầu tiên Tiểu Bàn nói mấy lời về cái ૮ɦếƭ của Lộc Công, tuyên bố lễ tẩm liệm sẽ được cử hành sau bảy ngày, đương nhiên là do y làm chủ.
Hạng Thiếu Long thấy Tiểu Bàn ung dung tự nhiên, đã có khí khái của một vị Tần Thủy Hoàng trong tương lai, trong lòng cũng vui lắm.
Mọi người đang định bẩm tấu, thì Lã Bất Vi lên tiếng: “Thái hậu, Bị quân minh giám, Đại Tần ta lúc này đang gặp nhiều chuyện, đầu tiên là dân ở quận phía Đông phản loạn, tiếp theo là Từ tướng bị hành thích đến nỗi mất mạng ở biên cương nước Ngụy, Lộc Công vì buồn mà bệnh mất. Vậy cúi mong lập tức chỉnh đốn triều chính bù vào những chỗ khuyết”.
Ngừng một lúc rồi lạnh lùng hừ một tiếng: “Nợ máu phải trả bằng máu, nếu không bọn người phía Đông sẽ coi Đại Tần chúng ta là chỗ không có người”.
Vương Hột tức giận nói: “Người Sở quả là Hi*p người quá thể, tưởng rằng đưa thủ cấp của Xuân Thân quân, nhường năm quận thì có thể làm nguôi cơn giận của chúng ta, quả thật quá ngây thơ”.
Các quan ai nấy đều lên tiếng phụ họa, Tiểu Bàn lạnh lùng nhìn phản ứng của mọi người rồi nói: “Vì trong chuyện này có ẩn tình, cho nên việc đòi nợ máu của người Sở hay không tạm thời phải gác lại. Còn chuyện bù chỗ trống của Từ tướng và thượng tướng quân, quả nhân và Thái hậu thương lượng đã xong, đã có chủ ý”.
Lã Bất Vi ngạc nhiên lắm, nhìn Chu Cơ, Chu Cơ không hề phản ứng, trong lòng biết không hay, trầm giọng nói: “Chuyện Từ tướng bị đột kích, ngay cả người Sở cũng đã nhận, còn có ẩn tình nào chưa biết nữa? Xin Bị quân hãy nói rõ”.
Tiểu Bàn không vui nói: “Quả nhân vừa mới nói hãy tạm thời gác chuyện này sang một bên, thì hãy gác sang một bên, trọng phụ lẽ nào nghe chưa rõ?”
Mấy câu này không hề khách khí chút nào, Lã Bất Vi mặt hơi biến sắc, quay sang nháy mắt với Vương Hột và ௱ôЛƓ Ngao, im lặng không nói nữa. Không có Chu Cơ ủng hộ, y nào dám đối đầu với Tiểu Bàn. Bọn Vương Hột không ngờ Tiểu Bàn lại cứng cỏi thế, nhất thời không dám nói lỡ lời.
Từ khi Thương Ưởng cải cách triều chính nước Tần, quyền lực đều tập trung vào tay của quân chủ, cho nên nếu Chu Cơ không phản đối, Tiểu Bàn quả thật có thể làm được những điều mình muốn làm, trừ phi lật đổ y, nếu không lời của y chính là mệnh lệnh.
Tiểu Bàn thầm mừng trong lòng.
Từ khi Hạng Thiếu Long rời khỏi nước Tần, dưới áp lực của Chu Cơ và Lã Bất Vi, y đã phải nhẫn nhục. Giờ đây Hạng Thiếu Long quay về, về thực tế cũng như về tâm lý, y cảm thấy tình thế đã thay đổi nhiều nên thừa cơ ra oai, mượn việc đả kích Lã Bất Vi để hù dọa bọn quần thần.
Nếu không phải y là người như thế, sao này làm sao thành một Tần Thủy Hoàng.
Trong đại điện nhất thời im lặng đến nỗi nghe được tiếng cây kim rơi. “Chức vị quân chính viện đại tư mã, do Vương Lăng đại tướng quân thay thế vào, các khanh gia có ý kiến gì khác chăng?” Chu Cơ lên tiếng.
Hạng Thiếu Long nghe mà trong lòng than thầm, nghĩ rằng nếu lời này do Tiểu Bàn nói ra, thì đâu cần phải hỏi ý kiến người khác nữa, Vương Hột là người đồng tộc với Vương Lăng, nghe thế thì vui mừng nói: “Vương Lăng đại tướng quân là nhân tuyển tốt nhất!”
Lã Bất Vi muốn đưa ௱ôЛƓ Ngao ra, nhưng trong tình thế này, Chu Cơ vừa mới mở miệng, nên cũng đành bó tay, bất đồ trừng mắt nhìn Hạng Thiếu Long, biết rằng gã đã giở trò.
Thái Trạch ỷ vào tuổi già của mình, cúi người nói: “Chức Tả thừa tướng rất quan trọng, nếu không phải là người có đức cao trọng vọng, thì không thể khiến kẻ khác phục tùng, không biết nhân tuyển trong lòng Thái hậu và Bị quân chính là ai?”
Lần này đến lượt Chu Cơ nói không ra lời. Bởi vì nếu nói đức cao trọng vọng, lúc nào mới đến Xương Bình quân?
Hạng Thiếu Long ngó sang Xương Bình quân, chỉ thấy y đang cúi đầu không nói, mặt đỏ lên, rõ ràng trong lòng rất lo sợ, biết rằng nếu lúc này không tạo thanh thế cho y, để cho các quan cùng phụ họa Thái Trạch, thì nói không chừng Chu Cơ không thể quyết định được. Cười ha ha nói: “Thái công nói rất hay, song hạ quan cho rằng vẫn chưa đủ, theo ngu ý của hạ quan người có tư cách thay thế cho Từ tướng phải phù hợp ba điều kiện”.
Rồi quay sang Tiểu Bàn và Chu Cơ cúi người nói: “Thái hậu, Bị quân minh xét, có thể cho vi thần trình bày ý kiến của mình chăng?”
Tiểu Bàn mừng lắm, quay sang hỏi ý Chu Cơ rồi vui mừng nói: “Hạng thái phó xin cứ nói thẳng, không cần e sợ điều chi cả”.
Bọn Lã Bất Vi trong lòng đều kêu không hay, nhưng không cách nào cản trở được.
Còn Đỗ Bích thì cười khẩy, đứng trên lập trường của y mà nói, y không muốn để chức Tả thừa tướng đó lọt vào tay người của Lã Bất Vi.
Vương Hột tuy có xu hướng ngả sang Lã Bất Vi, nhưng rốt cuộc cũng là nhân vật có thế lực mà trung thành, trong quân đội nước Tần cũng có thiện cảm với Hạng Thiếu Long, cho nên chỉ cần Hạng Thiếu Long nói hợp lý, y sẽ ủng hộ ngay.
Tình thế này quả thật rất vi diệu.
Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Hạng Thiếu Long, Hạng Thiếu Long mỉm cười nói: “Muốn dùng người tài, trước tiên người đó phải có thực tài, đủ để đảm đương chức vị này, còn chuyện đức vọng thì có thể bồi dưỡng, trong tình thế trước mắt thì vấn đề này không quan trọng, ví như Lã tướng chẳng hạn, lúc mới làm tướng quốc, mọi người chẳng biết ông là ai, nhưng giờ đây ai cũng tâm phục khẩu phục, cho nên đây là lý do mà hạ thần đưa ra điều kiện thứ nhất”.
Mọi người đều nghẹn họng không nói được, cũng vì bởi Hạng Thiếu Long đẩy chuyện này lên Lã Bất Vi, nếu còn lên tiếng phản đối, thì có nghĩa là chống đối với Lã Bất Vi.
Lã Bất Vi giận lắm, y ghét nhất là người khác nhắc lại quá khứ của mình, nhưng lúc này có miệng mà khó mở lời.
௱ôЛƓ Ngao sầm mặt xuống lạnh lùng: “Xin hỏi Hạng đại nhân, hai điều kiện kia là thế nào?”
Hạng Thiếu Long ung dung nói: “Chức Tả tướng quốc quản lý chuyện quân chính, cho nên người ấy phải là tướng lĩnh của quân đội, như thế vừa có thể ổn định lòng quân, người này phải là tướng lĩnh của Đại Tần ta như là Từ tướng vậy, như thế mới có thể khiến cho lòng quân chúng ta vui vẻ, điều kiện này là quan trọng nhất, tuyệt không thể coi thường”. Nói như vậy, có nghĩa là phủ định tư cách ứng tuyển của Vương Quan hoặc ௱ôЛƓ Ngao.
Kẻ hoàn toàn phù hợp với hai điều kiện này, chỉ có Đỗ Bích, Vương Hột, Xương Bình quân vẫn còn kém một chút.
Lã Bất Vi giận đến nỗi mặt tái xanh, nhưng không thể nào lên tiếng được, bởi vì Hạng Thiếu Long nói rất có lý.
Các tướng lãnh của nước Tần từ Vương Hột trở xuống, ai nấy đều gật đầu đồng ý.
Tiểu Bàn vỗ án nói: “Nói rất hay! Giờ đây quả nhân cũng muốn biết điều kiện thứ ba”.
Hạng Thiếu Long trước tiên tạ ơn Tiểu Bàn đã đồng ý, mỉm cười nói: “Điều kiện thứ ba, chính là người này phải trẻ tuổi, để có thể cùng trưởng thành với Bị quân, cũng để đảm bảo cho chính sách được tiếp tục. Lập luận này tuy hơi lớn gan, nhưng cũng có lý, chỉ cần nghĩ kỹ, thì biết trong đó có điều kỳ diệu”.
Nói thẳng ra đây là điều kiện không thuyết phục nhất của Hạng Thiếu Long, quần thần nhất thời lên tiếng nghị luận.
Lã Bất Vi cười khà khà nói: “Điều kiện cuối cùng của Hạng thái phó, quả thật còn nhiều chỗ hở lắm, không biết nhân tuyển trong lòng của Thái phó là ai?”
Tiểu Bàn cười ha ha nói: “Lời của Hạng thái phó chính là hợp ý của quả nhân, Xương Bình quân tiếp chỉ”.
Đại điện lập tức im lặng.
Xương Bình quân chạy ra, quỳ phục dưới bậc cấp, Tiểu Bàn nghiêm mặt nói: “Từ hôm nay trở đi, Xương Bình quân chính là Tả thừa tướng của Đại Tần chúng ta, ý của quả nhân đã quyết, các khanh gia đừng nhiều lời”.
Hạng Thiếu Long trong lòng mừng thầm, lúc này Lã Bất Vi mặt tái nhợt, quỳ xuống.
Vốn là chuyện không thể, nhưng đã trở thành sự thật, cứ như thế, Lao Ái và Chu Cơ đã phân chia ranh giới với Lã Bất Vi, không còn chỗ quay lại nữa.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc