Tầm Tần ký - Hồi 176

Tác giả: Vô Danh


Vừa bước vào cửa phủ, Kinh Thiện bước ra nói: “Đằng gia đã đến”.
Hạng Thiếu Long vui mừng ra mặt, lao vào trong nội đường, Đằng Dực đang cùng hai thiếu nữ Kỷ Triệu nói chuyện.
Đằng Dực đứng bật dậy, ôm chầm lấy gã.
Ngồi xuống, Kỷ Yên Nhiên cười nói: “Té ra chúng ta và Đằng nhị ca suýt chút nữa đã gặp nhau, Đan Tuyền và Ô Đạt chỉ hai ngày đã gặp được Đằng nhị ca”.
Đằng Dực nói: “Bọn ta trước sau đã bảy lần chặn đánh quân của Đản Sở, nhưng đều bị y chống đỡ, binh pháp trí mưu của kẻ này không thể coi thường được. Giờ đây Phố Bố và Từ Dy Tắc phụ trách cầm chân bọn chúng. Ta lo tam đệ thiếu người nên dẫn ba trăm người đến đây, bọn họ đều là những kẻ đóng giả buôn bán ở biên giới nước Ngụy, lần lượt được đưa vào thành, đều là người trong tinh binh đoàn của chúng ta”.
Hạng Thiếu Long cả mừng nói: “Đệ vốn đang lo về chuyện phải hành thích Lý Lệnh, giờ đây thật là tốt quá, nhị ca hãy chọn trước khoảng mười người đến, giả thành người của Điện vương, đến tìm chúa công của bọn họ, phụ trách bảo vệ cho Điện vương phủ”.
Đằng Dực vội vàng bảo Kinh Thiện cùng Ô Đạt và Đan Tuyền phụ trách sắp xếp chuyện này, thì ra Ô Đạt và Đan Tuyền cũng đã đến đây. Hạng Thiếu Long lần lượt giải thích tình thế trước mắt cho Đằng Dực, khi Đằng Dực biết được Lý Viên đã trở thành chiến hữu, cũng trố mắt ra, rồi đến đoạn Hạng Thiếu Long bị Lý Yên Yên lột trần thân phận, Triệu Chi kinh hãi đến nỗi phục trên lưng Kỷ Yên Nhiên.
Lúc ấy Lý Viên đến.
Ba người vào phòng bàn bạc.
Lý Viên thấy có viện quân đến, lại biết sự lợi hại của tinh binh đoàn Ô gia, ba trăm người cũng đủ địch với mấy ngàn quân, nên phấn chấn lắm, tràn đầy lòng tin.
Khi mở bản đồ ra, Xuân Thân quân sai người đến gửi thiếp mời, mời Trang phu nhân, Trang Bảo Nghĩa và Vạn Thụy Quang đến phủ Xuân Thân quân dự yến.
Cả ba người đều nhíu mày.
Lý Viên liền sai người về phủ, xem mình có được gửi thiếp mời hay không, rồi nói: “Tiệc này chẳng có gì hay ho, nên ứng phó thế nào đây”.
Hạng Thiếu Long nói: “Ta khẳng định Lý huynh cũng là một trong những người được mời. Bởi vì lần này sau khi ám sát ta thất bại, Xuân Thân quân đã không còn nhẫn nại, nhất là Lý huynh sau chuyện Khuất Sĩ Minh thì thế lực đã tăng lên, cho nên y quyết định trừ một lúc cả hai chúng ta”.
Đằng Dực cười: “Vậy thì chi bằng tương kế tựu kế, thuận tay khử luôn Xuân Thân quân trong đêm nay”.
Lý Viên thấy y nói dễ dàng như vậy, cười khổ não nói: “Nhưng chúng ta không thể đem mấy trăm người đi dự yến, nếu không đi, e rằng không thỏa đáng lắm, cho đến lúc này, bề ngoài thì quan hệ giữa tại hạ và Xuân Thân quân vẫn rất tốt”.
Hạng Thiếu Long nói: “Buổi yến này chúng ta không thể không đi. Như thế mới khiến cho bọn họ không ngờ rằng đêm nay ta sẽ đột kích Dạ Lang vương phủ, trong tay của Lý huynh, có bao nhiêu kẻ có thể gọi là cao thủ thật sự? Chí ít cũng có Ngôn Phục, Đông Lư Tử”.
Lý Viên nói: “Có thể chọn được mười đến hai mươi người”.
Hạng Thiếu Long nói: “Vậy là được. Ta sẽ chọn khoảng mười hai người nữa cho huynh, chúng ta mỗi người dắt theo hai mươi bốn người. Ngoài ra Lý huynh hãy sai thủ hạ ngồi đợi trong phủ, nếu có tín hiệu hỏa tiễn bắn lên, hãy lập tức xông vào phủ Xuân Thân quân, quyết tử với bọn chúng một phen”.
Đằng Dực nói: “Có cần phòng ngừa Lý Lệnh sẽ sai người đột kích Điện vương phủ không?”
Hạng Thiếu Long nói: “Đệ đang lo y không đến đây! Cái đó do... do Yên Nhiên phụ trách chỉ huy đại cuộc, vì tính sai thực lực của chúng ta, đảm bảo bọn chúng sẽ không chạy thoát”.
Đằng Dực nói: “Hãy giao mạng của Lý Lệnh cho ta. Theo ta thấy bốn mươi tám người thì quá ít, tốt nhất hãy thêm mười người nữa, phụ trách giữ xe ngựa bên ngoài, khi có chuyện, lập tức ngoại ứng nội hợp, như vậy mới ổn thỏa hơn”.
Rồi vỗ ống quần, cười nói: “Mũi ám tiễn ta giấu ở đây, nhất định sẽ có ích lắm”.
Lúc này Lâu Vô Tâm vào báo, Lý Viên quả nhiên cũng nhận được thiếp mời của Xuân Thân quân.
Ba người bàn bạc chi tiết, Lý Viên hỏi về ngọn ám tiễn Đằng Dực, rồi mới chia tay.
Hạng Thiếu Long đi tìm Trang phu nhân.
Khi vừa mới đến dãy phòng của Trang phu nhân, Trang Khổng bước tới nói: “Thanh Tú phu nhân đã đến, đang hàn huyện trong sảnh với phu nhân”.
Nói chưa xong, thì có tiếng hoàn bội vang lên.
Phía trước là hai ả nữ tỳ dẫn đường.
Trang phu nhân và một người xinh đẹp sánh vai bước ra khỏi sảnh.
Vì có mạng che mặt, gã không thấy được tướng mạo của Thanh Tú phu nhân, nhưng nhìn thân hình thon thả, dáng đi yểu điệu thì cũng có thể biết đó là một mỹ nữ hiếm có.
Đấu Giới quả là có phước, không biết y có hối hận vì đã bỏ rơi mỹ nhân này không?
Hạng Thiếu Long và Trang Khổng vội vàng nhường đường thi lễ.
Trang phu nhân nói: “Phu nhân! Đây là xá đệ Vạn Thụy Quang”.
Thanh Tú phu nhân liếc nhìn Hạng Thiếu Long qua tấm mạng che mặt, thi lễ nói: “Xin chào Vạn tướng quân!”
Rồi không nói câu nào nữa, cùng với Trang phu nhân bước thẳng ra cửa.
Hạng Thiếu Long thấy đối phương không hề để ý đến mình, cũng chẳng lấy làm buồn lòng. Bởi vì không có nam nhân nào có thể yêu cầu tất cả nữ nhân đều để ý đến y.
Khi Trang phu nhân quay trở vào, kéo gã vào nội đường, rồi đóng hết cửa lại, thần sắc ngưng trọng, nói: “Thanh Tú phu nhân đến đây cảnh cáo thiếp thân, Xuân Thân quân, Lý Quyền, Đấu Giới, Thành Tố Ninh, Lý Lệnh và Dạ Lang vương đã kết thành một phe, chuẩn bị trừ khử chúng ta và Lý Viên, kêu chúng ta hãy lập tức chạy mau”.
Hạng Thiếu Long nhíu mày, nói: “Chẳng phải bà ta không còn ở với Đấu Giới hay sao? Làm sao biết được chuyện này?”
Trang phu nhân nói: “Cháu gái của bà ta là thê tử của Hoàng Chiến, Hoàng Chiến khi về nhà đã mắng tiên sinh và Lý Viên, để lộ ra chuyện này”.
Hạng Thiếu Long cười nói: “Cho dù bọn chúng không động thủ, thì ta cũng sẽ ép bọn chúng ra tay”.
Rồi kể hết tình thế hiện nay.
Trang phu nhân nói: “Té ra các người đã biết trước, vậy đêm nay thiếp thân và Bảo Nghĩa có cần phải đi dự yến không?”
Hạng Thiếu Long nói: “Đương nhiên là không nên đi, lúc ấy ta sẽ tìm bừa một cớ gì đó rồi nói với Xuân Thân quân. Ta thấy y đã sớm dự tính các người sẽ không đi”.
Trang phu nhân lo lắng nói: “Nhưng người của ta rất ít?”
Hạng Thiếu Long nói: “Người chúng ta tuy ít, nhưng thực lực mạnh, ai ai cũng có thể trèo nhà leo tường, khi Dạ Lang vương phủ bốc lửa, đảm bảo bọn Xuân Thân quân sẽ lúng túng, lúc ấy chúng ta có thể thừa cơ mà đánh vào. Ta quyết định đêm nay sẽ lật bài cùng với Xuân Thân quân, nếu có thể giết Điền Đan một lượt, thì không còn gì bằng”.
Trang phu nhân kêu lên: “Thiếu Long! Thiếp thật cảm kích chàng. Nhưng lật bài là gì?”
Hạng Thiếu Long giải thích rồi nói: “Chỉ e rằng mục tiêu của Xuân Thân quân đêm nay chỉ là mẹ con các người, vậy thì chúng ta khó mà chủ động, nhưng nếu *** Lý Lệnh và Dạ Lang vương là tốt nhất”.
Trang phu nhân cười khúc khích nói: “Tiên sinh nói thật dễ, Lý Lệnh và Dạ Lang vương bên cạnh đều có cao thủ, đừng khinh địch!”
Hạng Thiếu Long thấy đôi mắt long lanh của nàng, rất hấp dẫn, nói: “Cao thủ gì mà ta chưa gặp qua? Lợi hại nhất là chúng ta tấn công khi bọn chúng không phòng bị, bọn chúng lúc đó đều tập trung chú ý đến gia tướng của Lý Viên, làm sao ngờ được ta đã có một đạo kỳ binh, biết mình mà không biết ta, là điều đại kỵ của binh gia, phu nhân hãy yên tâm”.
Trang phu nhân nói: “Đã có Hạng Thiếu Long lo lắng cho mẫu tử thiếp thân, còn gì phải lo nữa? Người ta chỉ là quan tâm tiên sinh mà thôi!”
Bảy mươi hai người trong tinh binh đoàn đều leo tường mà bí mật lẻn vào trong Điện vương phủ.
Kỷ Yên Nhiên được nhận trọng trách thì vui mừng lắm, trổ tài chỉ huy, trước tiên tập trung cô nhi quả phụ của bọn người Trang phu nhân lại, rồi sau đó bố phòng ở các vị trí chiến lược ở trong phủ, cả trên tít ngọn cây cũng không bỏ.
Triệu Chi trở thành người giúp việc cho nàng.
Lúc đó Lâu Vô Tâm phụng lệnh Lý Viên vào báo với Hạng Thiếu Long: “Giờ đây toàn thành đều là tai mắt của Xuân Thân quân và Lý Quyền, đang giám sát mọi động tịnh của tướng phủ và Điện vương phủ, ngăn ngừa không cho kẻ nào trốn chạy, ngược lại Dạ Lang vương phủ thì rất yên ắng, không ai ra vào, xem ra chắc không có gì đặc biệt”.
Hạng Thiếu Long nói: “Không ai ra vào, không hề bình thường chút nào, bọn chúng đêm nay nhất định sẽ đột kích Điện vương phủ, chỉ cần nhờ bọn người ở ngoài, bọn Xuân Thân quân mới không thể chối tội trước mặt Thái hậu”.
Lâu Vô Tâm nói: “Theo người của chúng ta ở Xuân Thân quân nói, đêm nay chẳng có hành động gì đặc biệt, nhưng Hoàng Chiến đã bảo trong tiệc phải ép tiên sinh ra tay, lại bảo phải *** không tha, toàn thể huynh đệ chúng tôi đang chờ xem tuồng hay!”
Rồi trầm giọng nói: “Trong phủ Xuân Thân quân, Hoàng Chiến có kiếm thuật cao nhất, nếu có thể giết được y, thì đó là sự đả kích nghiêm trọng đối với Xuân Thân quân”.
Hạng Thiếu Long bình thản nói: “Chỉ cần làm y tàn phế hoặc trọng thương là đủ”.
Lâu Vô Tâm cười nói: “Làm việc cho Hạng gia, quả thực khác...”.
Đang định nói tiếp thì Kinh Thiện vào báo, Thái hậu mời Hạng Thiếu Long vào cung.
Hạng Thiếu Long trong bụng cả mừng, biết Lý Yên Yên cuối cùng đã động lòng.
Sau khi bọn cung nga dâng trà lên, Lý Yên Yên vẫn lặng thinh, khiến cho Hạng Thiếu Long chỉ biết ngồi uống trà khan.
Đây là một sảnh đường vắng lặng trong hậu cung, không hề có ai ra vào, chỉ còn có hai người.
Nghĩ lại Lý Yên Yên năm xưa bị nỗi sỉ nhục và bất hạnh, giờ đây vì thân huynh và đại cuộc của nước Sở, đành phải giả vờ giả vịt với kẻ địch, bất đồ cảm thấy tội nghiệp cho nàng.
Nàng tuy trở thành Thái hậu, nhưng không hề sung sướng chút nào.
Chỉ cần nghĩ nàng phải buộc bản thân hầu hạ hai lão già Xuân Thân quân và Hiếu Liệt vương, thì cũng biết sự thống khổ và bẽ bàng của nàng.
Giờ đây tất cả đã qua đi, nhưng lại bị quần thần khống chế, mọi chuyện đều đưa ra di mệnh của tiên vương để áp chế một nữ lưu yếu đuối như nàng, buộc nàng phải làm những chuyện không hợp với lòng mình.
Nghĩ đến đây bất đồ thở dài.
Lý Yên Yên lạnh lùng nói: “Tiên sinh cớ gì thở dài?”
Hạng Thiếu Long nghe ra được sự cảnh giác trong lời nói của nàng, biết nàng vì cảnh ngộ trước kia, nên đặc biệt nhạy cảm, không thể nào xem nàng như người bình thường, hạ giọng nói: “Thần bình thường rất ít để tâm nghe một việc gì, nhưng vừa rồi thần đã chú ý tiếng gió reo qua kẽ lá ngoài sân, nghe vui tai như tiếng sáo trời, chỉ là lúc bình thường thần quá sơ ý. Vì thế mới tỉnh ngộ ra, rất nhiều chuyện tốt đẹp trước nay vẫn tồn tại bên mình, chỉ là chẳng qua chúng ta chỉ để ý đến chuyện khác, nên đã bỏ lỡ”.
Lý Yên Yên hơi giật mình, không nói lời nào, vì có mạng che mặt, Hạng Thiếu Long cũng không nhìn thấy được phản ứng của nàng.
Một lát sau, Lý Yên Yên hạ giọng nói: “Thái quốc cửu là huynh trưởng cùng cha khác mẹ với ta, phụ thân chỉ có hai người con là chúng ta, từ nhỏ y đã bảo vệ cho ta, ta... ta vẫn còn nhớ năm mười bốn tuổi, trong một buổi tiệc của bản tộc, lúc ấy Lý Lệnh là tiểu bá vương trong Lý tộc đã trêu ghẹo ta trong vườn, đại ca đã đánh nhau với bọn chúng, một người thì làm sao chống lại với mười người bọn chúng, tuy bị đánh thương tích khắp người, nhưng vẫn liều ૮ɦếƭ chống trả, cuối cùng làm kinh động đến người lớn, nên mới được giải vây. Sau đó ta đã hầu hạ cho đại ca bảy ngày bảy đêm, y mới tỉnh dậy”.
Hạng Thiếu Long có thể tưởng tượng ra nỗi thống khổ ấy, cũng nghĩ đến tình huynh muội của bọn họ, không phải là không có lý do. Mà thảm họa sau này của Lý Yên Yên, không chừng cũng bắt đầu nảy mầm từ lúc này.
Lý Yên Yên nói như nửa mơ nửa tỉnh: “Trong Lý tộc, trước nay không ai coi trọng phụ thân của ta, khiến cho huynh muội chúng ta thường bị kẻ khác bức hiếp, may mà đại ca không cam lòng, mỗi ngày đều luyện kiếm thuật và xạ kỵ từ lúc mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn, lại ham đọc sách. Trong lòng ta, không ai có kiếm thuật cao minh hơn đại ca, không ai học rộng hiểu nhiều hơn đại ca”.
Hạng Thiếu Long biết nàng vì đã có một quyết định rất hệ trọng, cho nên mới nhớ lại những chuyện xưa ấy, để tăng cường thêm cho niềm tin của quyết định ấy.
Giờ đây Lý Yên Yên thở dài, dịu giọng nói: “Có biết ai gia cớ gì nói với ngươi những chuyện này không?”
Hạng Thiếu Long nhỏ nhẹ nói: “Bởi vì Thái hậu tin tưởng tại hạ, biết Hạng Thiếu Long này không phải là hạng tiểu nhân nắm lấy chỗ yếu của người khác”.
Lý Yên Yên chậm rãi nói: “Đó chỉ là một nguyên nhân, khi đại ca từ Hàm Đan quay về, ta mới nhờ Quách Tú Nhi mà biết được té ra y đã thất bại trong tay của Đổng mã si, khi ta hỏi rõ tình huống, lại phái người đi điều tra Đổng mã si thực sự, thì mới biết đại ca đã bị ngươi lừa gạt, khi đại ca từ Hàm Dương quay về, thì mới chứng thực cho điều này, lại còn kể cho Tú Nhi. Lúc ấy ta nghĩ, Hạng Thiếu Long rốt cuộc là nhân vật như thế nào, cớ gì có thể bỡn cợt với những nhân vật lợi hại như đại ca; Điền Đan, đến lúc thất bại mà vẫn không biết. Một nhân vật lợi hại khuynh đảo triều đình nước Tần như là Lã Bất Vi mà cũng không làm gì được ngươi? Ngày nay cuối cùng đã biết”.
Hạng Thiếu Long cười gượng nói: “Tại hạ chẳng qua là có chút may mắn mà thôi!”
Lý Yên Yên cúi đầu, thì thầm: “Ngài có thể ngồi cạnh ai gia được chăng?”
Hạng Thiếu Long sững người ra một lúc, rồi mới đến ngồi xuống bên phải của nàng, cách nàng khoảng ba xích.
Lý Yên Yên cúi đầu, tháo mảnh khăn, khi ngẩng đầu lên, khuôn mặt đầy nước mắt.
Hạng Thiếu Long xúc động lắm, lạc giọng kêu lên: “Thái hậu!”
Lý Yên Yên nhắm mắt, nước mắt cứ rơi xuống mà không thể cầm lại được, ngữ khí trở nên bình tĩnh, nói rõ từng chữ: “Hạng Thiếu Long! Hãy thay thế ai gia bắt bọn Lý Quyền, Lý Lệnh và Xuân Thân quân giết hết, bọn chúng là thứ không bằng loài cầm thú”.
Hạng Thiếu Long nói: “Hạng Thiếu Long xin tuân chỉ ý của Thái hậu!”
Lý Yên Yên từ từ mở mắt ra, một khuôn mặt trông rất tội nghiệp, khiến cho Hạng Thiếu Long quên cả e dè, đưa tay áo ra, dịu dàng lau nước mắt cho nàng.
Lý Yên Yên vẫn ngồi im, mặc cho gã làm gì thì làm.
Hạng Thiếu Long thu lại tay áo, trầm giọng nói: “Thái hậu hãy yên tâm, tại hạ nhất định bảo vệ cho thái quốc cửu gia, không để cho y bị tổn thương”.
Bất đồ trong lòng dâng lên một cảm giác hoang đàng, ngày ấy khi còn ở Hàm Đan, Lý Viên đã nói gã là một trong những kẻ mà y muốn giết nhất, nhưng không ngờ giờ đây lại toàn tâm toàn ý sánh vai tác chiến.
Lý Yên Yên đôi mắt trở nên dịu dàng, dừng lại trên khuôn mặt gã, nói bằng giọng điệu bình tĩnh: “Võ Đảm đã báo, Đấu Giới đã tự tiện, điều động ngoại thành quân, đưa một toán quân từ thượng du Hoài Thủy đến gần Thọ Xuân, còn cách khoảng mười dặm, lại điều động hai mươi chiếc thuyền đến thành Thọ Xuân, rõ ràng là ép ta không được khinh cử vọng động. Cho nên ta chỉ biết nhẫn nhục chứ không còn cách nào khác, nếu không có Võ Đảm nắm giữ đại cuộc, ta và đại ca đã sớm xong đời, nhưng đại ca hình như không biết nỗi khổ của ta”.
Hạng Thiếu Long mỉm cười: “Quân đánh thành phải nhiều hơn quân giữ thành gấp hai lần mới là uy hiếp, Đấu Giới trông bề ngoài mạnh mẽ, nhưng thực sự là yếu ớt, Thái hậu đừng lo”.
Lý Yên Yên liếc gã rồi nói: “Ngài nói thật dễ nghe, chỉ hận là chúng ta trong thành cũng không vững, giờ đây ngoại thành quân đều tập trung phòng thủ ở ngoại vi, cấm vệ quân lại phải điều về để bảo vệ cho hoàng cung, nếu như bọn Xuân Thân quân đối phó với các người, ai gia phải làm sao đây?”
Hạng Thiếu Long cười ha hả, tỏ vẻ đầy tự tin rồi ung dung nói: “Quân quý ở chỗ là tinh nhuệ chứ không phải là đông đúc, kẻ phải lo chính là bọn Lý Quyền và Lý Lệnh mới phải”.
Lý Yên Yên trừng mắt nhìn gã: “Hạng Thiếu Long! Phải chăng người của ngươi đã lẻn vào thành Thọ Xuân?”
Hạng Thiếu Long mỉm cười: “Thái hậu xin thứ cho tại hạ chưa thể nói được, sáng ngày mai, Lý Lệnh sẽ chầu trời, đó là chút công bằng tại hạ đòi trước cho Thái hậu”.
Lý Yên Yên giật mình, nghiêm giọng nói: “Phải chăng đại ca đã kể chuyện của ta cho ngươi, nếu không ngươi làm sao nói những lời như thế”.
Hạng Thiếu Long không ngờ nàng nhạy cảm đến thế, ngạc nhiên nói: “Thái hậu chẳng phải đã nói Lý Lệnh đã ức hiếp huynh muội các người hay sao? Lại còn đánh đại ca của người hôn mê đến bảy ngày bảy đêm”.
Lý Yên Yên đột nhiên thở dốc, *** phập phồng, nước mắt cứ lăn dài xuống má, rồi khóc òa lên, ngả vào lòng Hạng Thiếu Long.
Hạng Thiếu Long âu yếm ôm lấy đôi vai nàng, trong lòng thấy thương cảm, tiếc rằng những nỗi đau khổ chất chứa trong lòng nàng bấy nhiêu năm cuối cùng đã dâng tràn lên, không thể nào che giấu được.
Gã không lên tiếng an ủi, chỉ âu yếm nàng như một đứa trẻ, không hề có chút *** xác thịt nào.
Lúc này trong lòng gã đầy tình cảm cao thượng và thương xót, chỉ mong có thể an ủi và thông cảm cho nữ tử yếu đuối mà trước nay vẫn cố che đậy mình bằng lớp vỏ kiên cường.
Một lát sau, Lý Yên Yên ngừng khóc, ngồi thẳng người dậy, để cho gã chùi nước mắt, cúi đầu dịu dàng nói: “Đêm nay ai gia sẽ đợi tin tốt lành của ngài”.
Hạng Thiếu Long không nói lời nào, đứng dậy, lặng lẽ bỏ đi, áo gã thấm đẫm nước mắt của nàng.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc