Tầm Tần ký - Hồi 167

Tác giả: Vô Danh


Đến hoàng hôn thì trời chợt đổ mưa, mưa được nửa canh giờ thì bắt đầu giảm xuống, nhưng vẫn không ngớt.
Bầu trời phủ đầy mây đen.
Hạng Thiếu Long cùng hai người vợ và Trang phu nhân, Vưu Thúy Chi, Vưu Ngân Chi, Trang Bảo Nghĩa, cùng dùng cơm trong khoang chính.
Từ ngày quen nhau, đây là lần đầu tiên dùng cơm với nhau, mối quan hệ của hai bên đã bắt đầu thân mật hơn một chút.
Trang Bảo Nghĩa chốc chốc lại nhìn Hạng Thiếu Long với ánh mắt ngưỡng mộ và khát vọng. Kỷ Yên Nhiên nén không được hỏi: “Tiểu công tử đang muốn chuyện gì?”
Trang Bảo Nghĩa mặt đỏ ửng, cúi đầu nói: “Bảo Nghĩa muốn bái Hạng tiên sinh làm thầy học kiếm thuật”.
Trang phu nhân, Thúy Chi và Ngân Chi mỉm cười không nói, đợi Hạng Thiếu Long trả lời.
Hạng Thiếu Long không nỡ làm buồn lòng đứa trẻ ấy, huống chi cảnh ngộ của hắn lại thê thảm như vậy, mỉm cười nói: “Công tử có chịu cực khổ được chăng?”
Trang Bảo Nghĩa ưỡn *** hiên ngang nói: “Bảo Nghĩa giỏi nhất là chịu cực chịu khổ, không tin có thể hỏi mẫu thân”.
Trang phu nhân cả mừng nói: “Có thể được Tây Tần đệ nhất kiếm thủ, sư phụ của Tần vương chỉ điểm cho Bảo Nghĩa, tiểu nữ tử cảm kích vô cùng! Bảo Nghĩa sao không lập tức hành đại lễ bái sư!”
Hành lễ bái sư xong, khi đã ngồi yên chỗ, không khí càng hòa đồng hơn, nhưng Hạng Thiếu Long biết mình có ba phần đạo nghĩa với Trang gia và trách nhiệm về mặt tâm lý.
Nghĩ lại trong tương lai Trang Bảo Nghĩa có thể trở thành Điện vương, lại không thể thoát được cái họa mất nước do Tiểu Bàn gây ra, trong lòng cũng không biết có cảm giác gì.
Trang phu nhân chốc chốc lại liếc qua, hai thiếu nữ Thúy Chi, Ngân Chi cũng đưa làn thu ba.
May mà bọn họ đều thân phận cao quý, nếu không thì sẽ xảy ra chuyện liếc mắt đưa tình, lời lẽ bỡn cợt với nhau. Hạng Thiếu Long thì không ngại những chuyện ấy, nhưng quan trọng hơn là phải tôn trọng Kỷ Yên Nhiên và Triệu Chi. Dù thần thái hay lời nói đều rất cẩn thận, không hề vượt quá, cho nên buổi cơm ấy cũng trông rất gượng gạo.
Ô Quang lúc này bước vào ghé tai Hạng Thiếu Long nói: “Bọn thuộc hạ phát hiện ra công cụ ***c thuyền và mấy ống dầu hỏa ở dưới đáy khoang, xem ra bọn này muốn ***c thuyền phóng hỏa”.
Bọn Trang phu nhân đều dỏng tai nghe cuộc đối thoại giữa Ô Quang và Hạng Thiếu Long.
Hạng Thiếu Long nói: “Có nghe lén được bọn chúng nói chuyện không?”
Theo những thiết kế của Hạng Thiếu Long, bọn họ có các loại công cụ nghe lén, ví như có một loại tên là Cách Bích nhĩ, hình dáng như là một chiếc loa đồng, có thể gắn lên tường, khuếch đại âm thanh trong bức tường, rất dễ dàng nghe lén, Ô Quang nói: “Đương nhiên nghe được, cả tiếng tiểu tiện của bọn chúng cũng không thể giấu được bọn thuộc hạ!”
Các nữ nhân nghe mà đỏ cả mặt, Triệu Chi giận nói: “Tiểu Quang ăn nói thật bừa bãi”.
Hạng Thiếu Long cười nói: “Mau nói ra!”
Ô Quang thỉnh tội với Triệu Chi rồi nói: “Đầu lĩnh của bọn chúng là Thành Kỳ, hình như là người thân của đại phu Thành Tố Ninh, nghe khẩu khí bọn chúng đã sớm biết phu nhân đây sẽ đến Thọ Xuân trong mấy ngày nữa, cho nên chờ ở đây cả tháng, phụng mạng giết sạch không còn một người. Thuộc hạ cũng muốn nói với bọn chúng những lời như thế!”
Trang phu nhân nghe mà mặt hơi biến sắc, cúi đầu không nói.
Hạng Thiếu Long nói: “Còn gì nữa? Chúng có nói lúc nào ra tay không?”
Ô Quang đắc ý nói: “Đương nhiên còn nữa, làm sao giấu nổi bọn thuộc hạ! Bọn chúng đã chuẩn bị thuốc mê, rắc vào trong nước, đợi chúng ta hôn mê, thì sẽ *** tất cả nữ nhân, rồi sau đó phóng hỏa ***c thuyền, thủ đoạn thật là độc ác”.
Bọn ba người Trang phu nhân nghe hai chữ ***, đều đỏ mặt cả lên.
Lần này cả Kỷ Yên Nhiên cũng mắng: “Ô Quang nhà ngươi thật là miệng mồm dơ dáy, thất lễ vô cùng!”
Điều Triệu Chi lo lắng là chuyện khác hỏi: “Nước mà chúng ta uống có vấn đề gì không?”
Ô Quang nói: “Đương nhiên không sao cả! Nước đã bỏ thuốc mê thì sẽ có mùi vị khác hẳn, cho nên phải dùng trà để át mùi, đợi chốc nữa khi bọn chúng dâng trà đãi phu nhân, thì ngàn vạn lần đừng uống!”
Lối nói chuyện thú vị của Ô Quang khiến cho Hạng Thiếu Long nhớ lại Ô Quả, bất đồ càng nhớ Triệu Nhã hơn, không biết Ô Quả có thể thuận lợi rước Triệu Nhã về Hàm Dương không? Mỹ nữ này quả thật nhiều nỗi đau khổ!
Ô Quang bị Triệu Chi đuổi ra ngoài, Kỷ Yên Nhiên thì rối rít xin lỗi Trang phu nhân vì mấy lời thô tục của Ô Quang.
Trang phu nhân không để ý, ngược lại nói: “Hạng người như Quang tiểu ca mới là người chân thật, những kẻ trang nghiêm đạo mạo, mồm đầy nhân nghĩa, thiếp thân đã thấy nhiều, bọn này là thường hại người nhất!”
Kỷ Yên Nhiên nói: “Chuyện phu nhân về Sở lẽ ra là một bí mật, cớ sao Thành Tố Ninh lại biết được phong thanh, lại còn sai người ám hại các người nữa?”
Trang phu nhân buồn bã nói: “Giờ đây ta cũng không rõ ai là kẻ địch nữa”.
Lúc này quả nhiên có kẻ gõ cửa mà vào, quỳ xuống bẩm cáo: “Tiểu nhân đặc biệt đến đây dâng lên đặc sản của Thành Dương là trà an thần, mùi vị tuy hơi lạ, nhưng uống vào thì rất ngon, chính là phủ lệnh Khuất đại nhân đặc biệt hiếu kính phu nhân và tiểu công tử”.
Cuộc chiến dường như chưa bắt đầu mà đã kết thúc.
Khi bọn Hạng Thiếu Long giả vờ uống trà xong thì bất tỉnh, bọn tặc tử lộ ngay bộ mặt nanh ác, các thiết vệ lập tức nhanh chóng khống chế toàn bộ bọn chúng, trói tất cả lại.
Chiếc thuyền rơi vào tay bọn họ.
Hạng Thiếu Long cùng Trang phu nhân lên trên khoang, sai thiết vệ bắt bọn hung đồ ấy đứng thành hàng ngang, tiến hành thẩm vấn. Hai bên bờ sông đen kịt, mưa tuy đã dừng, nhưng vẫn không hề thấy ánh sao.
Hạng Thiếu Long lạnh lùng nói: “Ai là Thành Kỳ?”
Ba mươi tên tặc tử không ngờ bọn họ lại biết tên của Thành Kỳ, đều ngạc nhiên lắm, nhưng ai nấy đều ngậm chặt miệng, không nói, ra vẻ chả lẽ ngươi dám giết ta sao.
Hạng Thiếu Long thầm thở dài, hạ giọng nói với Trang phu nhân: “Phu nhân xin hãy quay đầu đừng nhìn!”
Trang phu nhân kiên cường nói: “Ta không sợ!”
Hạng Thiếu Long phất tay ra hiệu, Ô Thư đứng phía sau đá vào xương sống một người, kẻ đó lập tức loạng choạng, lao về phía trước rồi đổ ầm xuống.
Lúc này Kinh Thiện đang đứng bên cạnh Hạng Thiếu Long lao ra, dùng chân hất kẻ ấy nằm ngửa lại, rút xoẹt thanh kiếm, hua hua trước mặt nói: “Cơ hội cuối cùng đấy, nói ai là Thành Kỳ?”
Người ấy vẫn không chịu khuất phục, phun phì một tiếng, lộ ra vẻ khinh khỉnh.
Kinh Thiện cười lạnh lùng, rút kiếm chém mạnh, kẻ ấy lập tức cổ họng phun máu, mất mạng ngay dưới kiếm.
Lúc này có hai tên hoảng sợ đến nỗi quỵ xuống đất, còn những kẻ khác đều run lập cập, ai nấy mặt đều tái nhợt, không ngờ đối phương lại độc ác vô tình đến thế.
Trang phu nhân nhìn mà mặt tái nhợt, không ngờ bọn họ lại ***, người hơi nghiêng về phía Hạng Thiếu Long. Kinh Thiện vẫn tỉnh như không, lau thanh kiếm dính đầy máu vào người của kẻ bị giết, rồi mới kêu người kéo cái xác ấy qua một bên.
Bọn tùy tùng của Trang phu nhân như Trang Khổng, mở to mắt, đứng sững ngay tại chỗ.
Tuy nói trong thời đại này, đối với một võ sĩ mà nói, *** chẳng phải chuyện lớn gì, nhưng giống như Kinh Thiện, *** rồi mà vẫn cứ bình tĩnh như không, quả thật khiến cho cả hai bên đều run sợ.
Năm ấy khi Hạng Thiếu Long chọn lựa thập bát thiết vệ, một trong những yêu cầu là phải có ý chí kiên nghị, chỉ có không sợ *** và không sợ bị người giết thì mới đủ tư cách ứng tuyển.
Trong thời đại chiến tranh mạnh hiếp yếu này, nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với bản thân mình.
Hạng Thiếu Long chỉ một người, bình thản hỏi: “Ai là Thành Kỳ?”
Người ấy hai chân mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất, nhưng mắt thì nhìn về phía một hán tử cao lớn.
Hán tử ấy biết đã lộ, bước về phía trước nói lớn: “Không cần hỏi nữa, ta chính là Thành Kỳ, nếu các ngươi dám...”.
Bốp.
Ô Quang tung chân cước đá ra, trúng vào hạ âm của y, y đau đến nỗi lập tức cong người, kêu không thành tiếng.
Hạng Thiếu Long cười: “Lôi y xuống khoang dùng đại hình hầu hạ, xem y cứng miệng đến mức nào!”
Rồi bọn Ô Thư, Kinh Thiện hớn hở giải Thành Kỳ đi.
Còn những kẻ khác thì mặt tái nhợt, toàn thân phát run.
Hạng Thiếu Long nói: “Chia bọn chúng ra mà thẩm vấn, sau đó hãy đối khẩu cung. Kẻ nào nửa câu nói dối, hoặc cố ý giấu diếm, lập tức *** không tha!”
Bọn Trang Khổng bước lên, cùng các thiết vệ dắt bọn tù binh ra từng góc thẩm vấn.
Trang phu nhân mềm nhũn, dựa hẳn vào Hạng Thiếu Long, nói nhỏ: “Hôm nay ta mới thấy được thủ đoạn sấm sét ấy, tiên phu trước đây đối với người ta quả thật đã quá mềm lòng!”
Hạng Thiếu Long đỡ vai nàng, dịu dàng nói: “Trước tiên hãy về khoang nghỉ ngơi! Ngày mai khi dùng cơm sẽ có tin thẩm vấn”.
Trang phu nhân như có cảm giác lưu luyến muốn dựa vào Hạng Thiếu Long nữa, thì thầm: “Xử trí những kẻ này thế nào?”
Hạng Thiếu Long cười khổ nói: “Tại hạ quả thật muốn thả hết bọn chúng, nhưng đó là hành vi ngu xuẩn, nhất là bọn chúng đã thấy được thủ đoạn của chúng ta, sẽ sinh lòng nghi ngờ, Trang phu nhân chắc hiểu ý của ta chứ?”
Khi trời sáng, trên thuyền không còn tên tù binh nào cả, vệt máu đã được rửa sạch sẽ.
Khi dùng cơm trong khoang chính, Hạng Thiếu Long nói với Trang phu nhân: “Kẻ đứng đằng sau vụ này không những có Thành Tố Ninh, mà còn có Đấu Giới và một người tên Phương Trác, phu nhân có ấn tượng gì không? Nghe nói chính tên Phương Trác này đã thông báo tin phu nhân đã về Thọ Xuân cho Đấu Giới và Thành Tố Ninh”.
Trang phu nhân mặt trắng bệch: “Ta đương nhiên biết, Phương Trác chính là một trong những thực khách trong phủ Xuân Thân quân, trước nay vẫn phụ trách mang tin tức cho chúng tôi, không ngờ lại bán đứng chúng tôi!”
Vưu Thúy Chi run giọng nói: “Phải chăng Xuân Thân quân cũng là kẻ chủ mưu?”
Trang phu nhân kiên quyết lắc đầu: “Xuân Thân quân tuyệt sẽ không làm thế! Huống chi nếu Bảo Nghĩa có thể lấy lại ngai vàng, thì đối với ông ta có trăm lợi mà không một hại nào cả, ông ta càng không phải là người đê tiện. Xem ra tên Phương Trác này có lẽ là bị Thành Tố Ninh mua chuộc”.
Kỷ Yên Nhiên nói: “Thành Tố Ninh và Đấu Giới cớ gì phải dồn tiểu công tử vào chỗ ૮ɦếƭ?”
Trang phu nhân nói: “Giờ đây trong nước Sở có tất cả hơn mười nước chư hầu, trong đó, Điện, Dạ Lang, Mân Sơn, Thả Lan là bốn nước lớn nhất, quân số trên vạn người, nên Sở vương e ngại. Y có ý phế chư hầu, nhưng không dám làm càn, sợ các chư hầu liên kết lại chống Sở. Còn trong các nước thì nhà họ Trang chúng tôi có thanh vọng cao nhất, đứng đầu trong các chư hầu. Cho nên người đầu tiên mà Hiếu Liệt vương muốn đối phó là chúng tôi; nhưng y không dám cả gan, chỉ là dám sách động tên gian tặc Lý Lệnh tạo phản, nhưng người dân nước Điện lâu nay vẫn một lòng hướng về họ Trang chúng tôi, còn những chư hầu khác đều ủng hộ nhà họ Trang phục quốc, cho nên Lý Viên, kẻ đại diện cho Lý tộc làm sao có thể chấp nhận cho chúng tôi về nước?”
Triệu Chi nói: “Đã là như thế, lần này phu nhân về Thọ Xuân, há chẳng phải đã chui vào miệng cọp hay sao?”
Trang phu nhân nói: “Giờ đây người nắm quyền ở Thọ Xuân vẫn chưa phải là Lý Viên mà là Xuân Thân quân. Hơn nữa trong bốn đại gia tộc, ngoài Đấu Giới và Thành Tố Ninh đi theo Lý tộc, đa số mọi người không hài lòng Lý Lệnh làm Điện vương. Ngay cả Lý Viên cũng không dám công nhiên ủng hộ Lý Lệnh. Lần này thiếp thân phải đến Thọ Xuân trước, chính là tố cáo Lý Lệnh trước triều đình nước Sở và hành vi bội phản hợp pháp. Bởi vì tiên gia ông là người chính thức được triều đình nước Sở sắc phong”.
Hạng Thiếu Long trong lòng kêu tuyệt, nói: “Thật là tuyệt diệu! Tại hạ thấy Lý Viên tất sẽ tìm cách để kéo dài việc này, bởi vì nếu y chỉ ra Lý Lệnh bội phản là có lý, sẽ khiến cho người các nước chư hầu ai nấy đều thấy nguy hiểm, càng có ý xa rời, giả sử chúng ta có chuyện gì ba dài hai ngắn, thì ai ai cũng biết được là kẻ nào làm. Cho nên sự việc xông lên tới trời, chúng ta ngược lại càng an toàn”.
Vưu Thúy Chi cười khúc khích: “Hạng tiên sinh dùng từ thật là lạ, cái gì ba dài hai ngắn, xông lên tới trời, nhưng nghe xong mới cảm thấy thật là tuyệt vời”.
Hạng Thiếu Long đương nhiên biết mình có vấn đề, đáp hàm hồ cho qua chuyện: “Mấy hôm nay chúng ta hãy nghỉ ngơi thoải mái một chút”.
Trang phu nhân cười nói: “Không! Đã đến lúc phải hóa trang cho tiên sinh”.
Hạng Thiếu Long ngồi trước bàn hóa trang, mũi có thể ngửi được mùi hương từ thân thể của Vưu Thúy Chi và Vưu Ngân Chi tỏa ra.
Vưu Thúy Chi đè hai vai của gã xuống, quỳ ở phía sau lưng gã, rồi chồm người ra, cùng gã nhìn vào chiếc gương đồng nói: “Nga tỷ thật không phóng đại, tỷ muội bọn thiếp đã từng học nghệ với Tô Lục nương, đệ nhất hóa trang xảo thủ của nước Sở, bất cứ khuôn mặt nào qua tay chúng tôi, đều có thể từ đẹp biến thành xấu, hoặc từ xấu biến thành đẹp”.
Hạng Thiếu Long nói: “Nhưng ta là nam nhân kia mà”.
Vưu Ngân Chi, lúc này đang ngồi bên cạnh tìm mấy món đồ hóa trang, cười nói: “Nam nhân của nước Sở thích hóa trang nhất, chúng tôi trước kia mỗi ngày đều hóa trang cho Đại vương!”
Nói xong thì dáng vẻ buồn bã, rõ ràng là nhớ đến tiên phu.
Vưu Ngân Chi nói: “Lớp phấn cũ trên mặt, chia làm hai loại, một loại là dùng gạo nghiền nát, rồi thêm hương liệu mà thành, còn một loại phấn dạng sệt khác gọi là diên phấn. Diên phấn này giữ được lâu cho nên chỉ cần một ngày chúng tôi đắp phấn cho ngài, đảm bảo sẽ không có ai nhận ra ngài”.
Hạng Thiếu Long nhủ thầm hèn nào chữ phấn là từ bộ mễ và bộ phấn, thì ra phấn trong thời đại này được làm từ gạo, thuận miệng trả lời: “Chả lẽ không ai nhận ra Vạn Thụy Quang sao?”
Vưu Thúy Chi càng nhìn càng thích Hạng Thiếu Long, suýt chút nữa ép mặt của nàng vào má gã, lúng liếng đôi mắt, nói: “Vạn Thụy Quang là người Điện, thuộc tộc Điện Nam, Nga tỷ là đệ nhất mỹ nhân của Điện Nam, Nga tỷ đã cùng tiên quân đến Thọ Xuân gặp Sở vương, còn Vạn Thụy Quang trước khi chạy đến Tần thì chưa bao giờ bước chân ra khỏi Điện Nam, cả Lý Lệnh cũng chưa từng thấy y. ở Thọ Xuân này muốn tìm một người quen biết y thật là khó”.
Hạng Thiếu Long nghĩ bụng chả trách nào nhà họ Trang được người Điện ủng hộ như vậy, thì ra là dùng chính sách thông hôn, Trang phu nhân này có lẽ cũng là con của tộc trưởng hoặc những người có thân phận, hèn nào người Sở lại sợ Trang Bảo Nghĩa về Điện như vậy.
Vưu Ngân Chi đứng phía trước mặt Hạng Thiếu Long, chăm chú nhìn khuôn mặt gã.
Hạng Thiếu Long nói: “Còn ba ngày nữa mới đến Thọ Xuân, hai vị phu nhân cần gì phải gấp gáp ra tay như vậy?”
Vưu Ngân Chi liếc gã, giận dỗi nói: “Chúng tôi chỉ thử dùng phương pháp nào để thay đổi được vẻ mặt của ngài mà thôi! Có lẽ phải dùng các loại hóa trang đặc biệt, thời gian mấy ngày e rằng cũng không đủ”.
Vưu Thúy Chi ở phía sau lưng thổi vào tai gã, thì thầm: “Có muốn tỷ muội chúng tôi hầu hạ đại gia chăng? Chúng tôi đã học qua thuật thôi nã, rất giỏi hầu hạ nam nhân”.
Nói xong nàng bắt đầu xoa P0'p cho vai gã.
Không thể phủ nhận được, bọn họ là cao thủ trong nghề này, Hạng Thiếu Long bất đồ không tự chủ được, rên lên hừ hừ.
Vưu Ngân Chi lấy ra một hộp nhỏ, trong đó có thứ gì sệt sệt màu trắng, nàng lấy một ống bằng ngọc, khuấy đều rồi nói: “Da của ngài hơi đen, đợi lát nữa nô gia sẽ làm cho ngài trắng như chưa bao giờ gặp qua mặt trời, lúc ấy người khác sẽ không nhận ra ngài nữa”.
Rồi cẩn thận bôi chất ấy lên mặt gã, gã cảm thấy mát rượi, lại thêm bàn tay nhẹ nhàng của nàng xoa P0'p, Hạng Thiếu Long nhất thời không biết lạc đến chốn nào.
Vưu Thúy Chi ở phía sau lưng bàn với Vưu Ngân Chi: “Chúng ta tốt nhất hãy dùng phấn làm cho sắc mặt của tiên sinh nhạt đi một chút, vẽ cho chân mày thô lên, rồi sau đó nhuộm râu thì càng ổn hơn”.
Hạng Thiếu Long giật mình nói: “Nếu ngày sau không thể sửa lại như cũ, thì thật hỏng bét”.
Vưu Thúy Chi cười đến nỗi cả người phục lên lưng gã, nói: “Hỡi nam nhân thích đẹp ơi, ngài chỉ cần dùng một loại nước đặc biệt mà rửa, đảm bảo sẽ chẳng sao cả”.
Hạng Thiếu Long yên tâm, nhìn mình trong gương, đang dần dần biến thành một người khác, cười gượng nói: “Nếu ta biến thành một nam nhân người đầy phấn hóa trang, đừng hòng ra đường vào ban ngày!”
Hai thiếu nữ cười đến nỗi quặn người, Vưu Ngân Chi thừa cơ dụi đầu vào lòng gã.
Vưu Thúy Chi nói: “Cảnh giới cao nhất của thuật hóa trang là khiến cho người ta không cảm thấy được là đã hóa trang, không tin hãy nhìn tôi và Ngân tỷ”.
Hạng Thiếu Long nhìn kỹ hai thiếu nữ, quả nhiên như lời nàng nói, không hề cảm thấy được rằng họ đã hóa trang, nên yên tâm, ngồi yên cho hai thiếu nữ.
Vưu Ngân Chi bôi mặt xong cho gã, thì bắt đầu vẽ chân mày, nói: “Hạng tiên sinh là quân tử thủ lễ nhất trong số những nam nhân mà tỷ muội bọn thiếp từng gặp, nhưng ngài có biết chăng tỷ muội nô gia đều cam tâm tình nguyện hầu hạ cho ngài?”
Vưu Thúy Chi ở phía sau bắt đầu tháo dây cột tóc trên đầu gã, nghe thế thì nói: “Nghĩ đến chuyện về đến Điện, bọn thiếp phải chia tay với Hạng gia, nô gia có cảm giác đau lòng. Nhưng nghĩ đến tiên quân đối với chúng tôi tình thâm nghĩa trọng, sự được mất của nô gia có đáng là gì!”
Hạng Thiếu Long không ngờ bọn họ lại công nhiên tỏ tình như vậy, đồng thời cũng có chút cảm động, nếu không gặp Hạng Thiếu Long, bọn Trang phu nhân chuyến này đã ૮ɦếƭ chắc, ba người sẽ bị lăng nhục. Nhưng họ thay thế cho tiên phu đến đây phục quốc, quên thân mình mà quay về Sở. Chỉ với dũng khí này, cũng khiến cho người ta kính ngưỡng.
Khi không biết phải trả lời bọn họ thế nào, Trang phu nhân và Triệu Chi bước vào, Trang phu nhân nói: “Các muội chỉ cần nhuộm tóc trắng một chút, để cho tuổi tăng thêm khoảng mười năm là được, lại thêm dùng khăn mặt, đảm bảo sẽ không ai nhận ra!”
Hạng Thiếu Long nhìn mình trong tấm gương đồng, lòng tin tăng lên, thầm nghĩ nếu có chạm mặt với Lý Viên và Điền Đan, nếu mặc y phục của người Điện, đảm bảo đối phương sẽ không nhận ra mình.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc