Tầm Tần ký - Hồi 141

Tác giả: Vô Danh


Lã Bất Vi kiên quyết đòi đưa Hạng Thiếu Long một đoạn, Hạng Thiếu Long từ chối không được nên chỉ đành ngồi vào xe ngựa của y.
Khi xe đi ngang qua tòa tướng quốc phủ sắp hoàn thành, chỉ thiếu có phần trang hoàng, Lã Bất Vi vui vẻ nói: “Sau đại lễ Điền Liệp, ta sẽ dời đến cái nơi phong thủy phúc địa này, đây là huyệt nhãn địa vật của Hàm Dương, song Trâu lão sư lại nói vì thiên tinh chuyển dời, tám năm sau địa khí sẽ di chuyển vào cung Hàm Dương, hà hà! Đó là thời khắc Bị quân làm lễ đội mũ, thật là khéo”.
Hạng Thiếu Long đối với chuyện phong thủy thì một khiếu cũng chẳng xong, nhưng cũng biết chút ít về lịch sử, nghe thế thì ngẩn người ra, cảm thấy khâm phục khả năng đoán trước của Trâu Diễn.
Lã Bất Vi chồm người sang cười: “Có được tám năm may mắn, ta đã có thể làm xong rất nhiều chuyện”.
Hạng Thiếu Long bất đồ trong lòng khâm phục, nhưng tỏ vẻ chẳng có gì, quả là bản sắc của một kẻ làm ăn, không hề sợ thua lỗ, chỉ cần y có thể kiếm lời ở nơi khác là được. Lã Bất Vi đột nhiên đưa tay thân thiết nắm lấy vai gã, mỉm cười: “Tướng phủ mới mọi chuyện đều đã xong, chỉ thiếu một hảo nữ tế, Thiếu Long biết ý của ta chứ! Giờ đây ngươi đã gặp Nương Dung chắc là không kém! Lã Bất Vi ta yêu quý nhất là đứa con gái bảo bối này”.
Hạng Thiếu Long than thầm, đây có thể nói là cơ hội cuối cùng mà Lã Bất Vi cho mình, vị tể tướng xuất thân là một con buôn này vì lợi ích mà lôi kéo gã, cũng vì lợi ích mà đối phó với gã, giờ đây một lần nữa lôi kéo gã cũng chỉ vì hai chữ lợi ích này.
Y có thể nói là một kẻ chỉ nói đến công danh lợi lộc từ đầu đến chân, chỉ luận quan hệ lợi hại, những chuyện khác đều gạt sang một bên.
Nếu là kẻ khác, gặp tình huống này, chí ít cũng phải tỏ ra rầu rĩ, nhưng y không hề tính toán, ngược lại còn tỏ ý tốt với Hạng Thiếu Long.
Với hạng người này, dù cho đã trở thành nữ tế của y, hoặc là một đứa con do y sinh ra như Tiểu Bàn, trong mối quan hệ lợi hại, y cũng sẽ có thể hy sinh, Lã Hùng là một tấm gương.
Hạng Thiếu Long cảm thấy rằng Lã Bất Vi không những thông qua Tiểu Bàn, biến nước Tần thành thiên hạ của nhà họ Lã, nói không chừng còn có mưu đồ làm một quân chủ nữa.
Lã Bất Vi thấy gã không từ chối dứt khoát, chỉ im lặng không nói, tưởng rằng gã đã động lòng, vỗ vai nói: “Thiếu Long hãy cứ suy nghĩ đi! Lần sau cứ cho ta một đáp án, dù thế nào đi nữa cũng đừng để chuyện của tên ngu ngốc ấy trong lòng”.
Xe ngựa dừng lại, thì ra là đã đến cửa chính của nha thuộc.
Hạng Thiếu Long nói lời đa tạ rồi xuống xe, trong lòng hiểu rõ, Lã Bất Vi sẽ hỏi gã một lần nữa trước lễ Điền Liệp, nếu đáp án là không thì sẽ đối phó với gã như kế hoạch đã định.
Về đến nha thuộc, ai nấy đều cung kính với gã. Hạng Thiếu Long mới biết hôm nay không những Tiểu Bàn đã lập được uy, mà mình cũng đã lập được uy trong đô kỵ quân, sau này khi chỉ huy quân đô kỵ vốn xuất thân từ những nhà cao quý này, thử hỏi ai dám không phục?
Đằng Dực và Kinh Tuấn đã sớm về trong nha thuộc, ba người gặp nhau, không khỏi ôm bụng cười trông rất sảng khoái. Tiền đồ chính trị của Lã Hùng coi như xong, quả thật còn ác hơn Gi*t cả y.
Đằng Dực cười xong, nghiêm mặt nói: “Lần này cả Quản Trung Tà cũng bị hại, tên tiểu tử này chắc hẳn trong lòng hận lắm”.
Hạng Thiếu Long cười khổ nói: “Có một chuyện càng khiến cho đệ và y trở nên như lửa với nước, bởi vì hôm nay Lã Bất Vi vừa mới đề nghị hôn sự với đệ, hẹn cho đệ lần gặp mặt tới trả lời cho y”.
Kinh Tuấn đôi mắt hấp háy nói: “Lã Nương Dung ấy cũng gọi là xinh xắn.
Hay là hãy cưới ả về để báo thù cũng được”.
Đằng Dực giận lắm quát lên: “Ngươi tưởng tam ca của ngươi là hạng người gì?”
Kinh Tuấn lập tức im mồm, Hạng Thiếu Long thở dài nói: “Chuyện này quả thật khiến cho người ta đau đầu, nhưng nếu từ chối thẳng thừng, Lã Bất Vi có lẽ sẽ không chấp nhận nổi, nhưng cũng không thể nghĩ ngợi nhiều hơn nữa”.
Khi Đằng Dực định lên tiếng thì có cẩn vệ vào báo, Doanh Doanh và Lộc Đan Nhi lại tìm đến.
Hạng Thiếu Long và hai thiếu nữ phóng ngựa ra ngoài thành, men theo quan đạo chạy xuống sườn đồi, đến một nơi bình nguyên bao la, lúc này là tiết trọng xuân, khắp nơi xanh thắm một màu, lại có hai mỹ nữ xinh xắn đi cùng, bất đồ bao nhiêu nỗi ưu phiền quên sạch hết, trong lòng thư thái vô cùng.
Doanh Doanh đến bên gã, chỉ một ngọn núi đang nhô lên ở giữa bình nguyên nói: “Nó là ngọn Yết Mã Bi nổi tiếng, trên núi có các loại cây cổ thụ, bên cạnh có dòng suối trong, chúng ta hãy lấy đó làm mục tiêu, ai đến trước thì người đó thắng, sau này gặp nhau, phải dùng lễ hạ thuộc, thời hạn là ba tháng”.
Lộc Đan Nhi yểu điệu cười: “Đương nhiên chỉ không đơn giản như thi cưỡi ngựa, người thi đấu có thể dùng bất cứ biện pháp nào để ngăn cản đối phương.
Nhưng không được làm bị thương đối thủ hoặc ngựa, hiểu chưa?”
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên nói: “Ngựa chạy nhanh như thế, còn có thời gian đâu để đối phó người khác?”
Doanh Doanh liếc gã rồi thúc vào bụng ngựa, thớt ngựa phóng về phía trước, nàng còn quay đầu lại nói: “Điều đó chúng tôi làm sao biết được!”
Lộc Đan Nhi cũng đồng thời phóng đi.
Hạng Thiếu Long đã quen với sự bất chấp thủ đoạn của bọn họ, càng không còn thời gian để tính toán với bọn họ nữa, vội vàng thúc con Tật Phong phóng như bay về phía trước.
So với những kẻ sành ngựa như Vương Tiễn, thì đương nhiên không thể bì được, nhưng chỉ so về tốc độ thì nhờ vào con Tật Phong này có lẽ sẽ không thể thua bất cứ ai, vấn đề là trong lòng nghĩ đến hai thiếu nữ này đã từng giúp mình trong chuyện Lã Hùng, hôm nay nên nhường bọn họ một lần, để dỗ cho bọn họ vui lòng.
Nghĩ vậy, nên trong lòng cũng không có ý tương tranh.
Mọi người trên thảo nguyên đều lùi lại phía sau.
Bất đồ trong lòng nghĩ đến Triệu Nhã.
Giả sử có thể Gi*t Điền Đan để trả thù cho Thiện Nhu, khi quay về, nàng có lẽ đã đến được Hàm Dương.
Qua bao nhiêu trắc trở, gã nhất định phải đối đãi tốt với nàng, sẽ đem lại cho nàng cuộc sống hạnh phúc trong nửa đời còn lại.
Hai thiếu nữ phía trước đã lẩn khuất vào trong khu rừng.
Hạng Thiếu Long lại nhớ đến Cầm Thanh.
Tình cảm là một thứ rất kỳ lạ, càng cố kìm giữ, sức hấp dẫn lại càng lớn, tình huống giờ đây giữa gã và Cầm Thanh là như thế.
Không cần phải nhắc đến chuyện nam hoan nữ ái, chỉ cần cảm giác vi diệu khi hai người gặp nhau, thì đã có mùi vị của trái cấm, giả sử nếu mãi mãi không thể vượt qua giới hạn vô hình này, thì cảm giác ngoại tình về tinh thần ấy quả thật rất đẹp đẽ.
Giả sử ở thế kỷ hai mươi mốt, có người bảo rằng gã đang kìm giữ mình trước sắc đẹp, gã tuyệt không tin, nhưng chuyện này đã xảy ra, có thể thấy gã đã thay đổi rất nhiều.
Khi đang suy nghĩ thì cả người lẫn ngựa đã tiến vào khu rừng.
Bóng hai thiếu nữ ẩn hiện ở phía trước.
Thiếu nữ của thời đại này trưởng thành sớm, hoặc vì mới mười bốn tuổi đã có thể gả vào nhà người, phong tục như thế, nên mới mười lăm, mười sáu tuổi như Doanh Doanh và Lộc Đan Nhi, đã trở thành những đóa hoa tươi thắm, lại thêm từ nhỏ học xạ kỵ kiếm thuật nên thân hình khỏe khoắn, so với các thiếu nữ ở các nước khác thì càng lanh lợi, bọn họ quả thực khiến cho người ta nhìn phải ngất ngây.
Nhưng Hạng Thiếu Long tuyệt đối không muốn ᴆụng tới bọn họ.
Một là bởi vì không nghĩ đến chuyện tình cảm nam nữ nữa, nhất là Lộc Đan Nhi, đã vì nàng tương lai có thể trở thành bị phi, nếu gã dây dưa vào thì có nghĩa là đã tranh giành với Tiểu Bàn, đó là chuyện mà gã không muốn làm.
Đây không phải là thế kỷ hai mươi mốt, không phải gặp nhau rồi chia tay, nhất là những thiếu nữ có thân phận đặc biệt thế này, khi đã giành vào tay, thì phải có trách nhiệm, mà Hạng Thiếu Long giờ đây sợ nhất là chịu trách nhiệm với mỹ nữ, chỉ một Cầm Thanh thì khiến cho gã lúng túng, không biết xử lý thế nào mới phải.
Trong lúc đang suy nghĩ thì đột nhiên cảm thấy không ổn.
Một vật gì thoáng hiện ra trước mắt, Hạng Thiếu Long cảnh giác nhìn lên, một tấm lưới từ trên phủ xuống, quả nhiên người tung lưới đang nấp ở trong bụi cây.
Hạng Thiếu Long rút thanh Huyết Lãng theo bản năng, một kiếm chém ra.
Nào ngờ tấm lưới đột nhiên thắt chặt lại, thanh Huyết Lãng không thể nào rút ra được. Hạng Thiếu Long trong lòng cười thầm, dù cho hai thiếu nữ có hợp lực lại e rằng vẫn khó địch lại thần lực của mình.
Rồi Hạng Thiếu Long rút mạnh thanh kiếm ra, chém xuống, thuận thế rạch tấm lưới ấy ra, nào ngờ kẻ ấy kéo tấm lưới thật mạnh, khi Hạng Thiếu Long đang ngơ ngác, cả người lẫn kiếm rơi xuống ngựa, chổng cả bốn vó lên trời, con Tật Phong chạy hơn mười bước thì mới dừng lại, ngạc nhiên quay đầu nhìn gã.
Đối phương không ngừng ra sức kéo.
Hạng Thiếu Long chỉ đành buông tay, để mặc cho kẻ địch ςướק lấy thanh kiếm.
Tiếng cười của hai thiếu nữ vang lên sau bụi cây.
Hạng Thiếu Long trong lòng đã hiểu ra, thì ra đối phương dùng ngựa để kéo, khéo léo đoạt lấy thanh kiếm, vì thế giận lắm, gã ngã vật ra trên bãi cỏ, ngắm nhìn bầu trời xanh.
Một lát sau, hai thiếu nữ bước ra cúi xuống nhìn gã bại tướng ấy, ôm bụng cười ngặt nghẽo, dáng vẻ rất đắc ý.
Doanh Doanh cười hớn hở nói: “Thì ra ngài cũng là hạng vô dụng, sau này chúng tôi không thèm để ý đến ngài nữa”.
Hạng Thiếu Long cảm thấy rất thoải mái, mỉm cười nói: “Quả thật không thèm để ý đến ta sao? Vậy còn gì bằng nữa?”
Lộc Đan Nhi phóng cây Huyết Lãng cắm xuống bên mặt gã, bĩu môi nói: “Nam nhân thối tha, ai cần đến ngươi? Thật không hiểu Kỷ Yên Nhiên cớ gì lại gả cho nhà ngươi, cả thanh bội kiếm mà giữ cũng không nổi”.
Doanh Doanh giậm chân giận dỗi nói: “Đan Nhi! Sao muội lại nói chuyện với y? Muội không nghe rằng y mong chúng ta không thèm để ý đến y nữa sao? Đi thôi! Sau này chúng ta không thèm nhìn đến y nữa”.
Lộc Đan Nhi còn đang do dự thì đã bị Doanh Doanh kéo đi.
Đợi hai thiếu nữ bỏ đi, con Tật Phong chạy về, cúi đầu nhìn chủ nhân.
Hạng Thiếu Long cười khổ ngồi dậy, thầm nghĩ như thế cũng tốt, chỉ sợ hai thiếu nữ ngang ngạnh này vẫn không chịu buông tha cho gã.
Doanh Doanh không chịu đựng nổi lời của gã, thực ra bởi vì rất mong được gặp gã và coi trọng gã, nên rất tức giận.
Lúc ấy con Tật Phong như cảm nhận được điều gì, dỏng tai lên nghe.
Hạng Thiếu Long cũng thế, gã vỗ lên ௱ôЛƓ con ngựa quát lớn: “Chạy!”
Tật Phong và gã tâm ý tương thông, tung vó phóng về phía trước.
Cùng lúc đó, Hạng Thiếu Long phóng người vào lùm cây mà lúc nãy hai thiếu nữ đã ẩn thân.
Tiếng nỏ bật lên.
Hơn mười mũi tên bắn vào trong lùm cây. Hạng Thiếu Long đã lăn qua một bên, bò tới một gốc cây, thuận tay móc ra hai mũi phi châm.
Đối phương đã theo sau lưng họ, chờ hai thiếu nữ rời khỏi thì mới hiện thân đột kích.
Gã không có lòng cảnh giác, bởi vì Lã Bất Vi xét theo lý sẽ không sai người đột kích mình trong lúc này. Bởi vì nếu gã mất mạng thì kẻ bị tình nghi nhiều nhất chính là Lã Bất Vi.
Tiếng gió vang lên, một mũi tên phóng tới.
Hạng Thiếu Long né qua, mũi tên lướt qua mặt, cắm vào thân cây ở phía sau, nguy hiểm vô cùng.
Gã tung người lên cao, phóng tới nơi có mũi tên.
Kẻ địch che mặt ở phía sau thân cây đang lắp mũi tên thứ hai.
Thanh Huyết Lãng của Hạng Thiếu Long đã chọc thẳng vào bụng y.
Một bóng người lướt qua trước mặt, Hạng Thiếu Long ngay cả thời gian quay đầu lại cũng không có, phất tay ném ra hai ngọn phi châm, hai tiếng kêu thảm vang lên.
Hạng Thiếu Long biết không thể dừng lại, thuận thế lăn vào một bụi cây, bốn mũi tên lại lướt qua người, có thể thấy kẻ địch quyết ý dồn gã vào chỗ ૮ɦếƭ.
Phía sau có tiếng bước chân, kẻ địch không dưới hai mươi người.
Hạng Thiếu Long thu thanh trường kiếm, hai tay mỗi bên rút ra hai ngọn phi châm, ném về phía sau, rồi lại lăn ngang qua.
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, bốn ngọn phi châm trúng đích.
Kẻ địch vội vàng tìm chỗ ẩn nấp.
Cho đến lúc này, kẻ địch dùng tên để đối phó với gã, nhưng mà kẻ địch e sợ những mũi phi châm của gã nên không dám tiến lên, nếu không gã đã sớm mất mạng.
Nhưng đây cũng không phải là cách, trong tình huống địch nhiều ta ít, chỉ cần kẻ địch hình thành xong thế bao vây, gã sẽ ૮ɦếƭ chắc.
Ưu thế duy nhất của gã chính là đã đuổi được con Tật Phong chạy đi, chỉ cần leo lên lưng ngựa thì có thể hy vọng sống sót.
Hạng Thiếu Long lại lăn tiếp về phía trước, khi đã đến một gốc cây khác, đùi chợt đau nhói, một mũi tên đã cắm vào đùi, máu tươi chảy ra ròng ròng, gã hừ nhẹ một tiếng, bò đến sau gốc cây.
Tiếng bước chân vang lên.
Hạng Thiếu Long ló đầu ra nhìn về phía sau, chỉ thấy một đại hán che mặt, đang cầm cung tiến về hướng gã, vội vàng ném ra mũi phi châm.
Kẻ ấy bị trúng châm giữa mặt, ngã ngửa ra, mũi tên mất đà phóng thẳng lên không trung.
Ba mũi tên từ sau thân cây bắn tới, may mà gã đã kịp thời rụt đầu lại. Máu tươi cứ tuôn ra không thể kìm chế được, đau đớn vô cùng.
Hạng Thiếu Long biết đây là thời khắc quan trọng, lấy lại ý chí cầu sinh, cố gắng lăn về phía trước, nấp sau một đống loạn thạch, đầu óc choáng váng, biết hiện tượng này xảy ra vì mất quá nhiều máu. Vội vàng rút ra thanh trủy thủ, cắt một miếng vạt áo rồi bó chặt vết thương.
Tiếng bước chân của kẻ địch giẫm lên lá cứ vang lên.
Hạng Thiếu Long lo lắm, hiện giờ hành động của gã đã chậm hơn, vì vết thương ở đùi không thể đủ sức chạy ra phía con Tật Phong trước khi kẻ địch hình thành thế bao vây.
Chính trong lúc này, gã thấy ở phía trước có một sợi dây nối ngang ở giữa hai thân cây.
Hạng Thiếu Long đã hiểu đó là cửa ải thứ hai mà Doanh Doanh và Lộc Đan Nhi sắp đặt để đối phó với gã. Lại nhìn quanh, phát hiện cách đó không xa còn có hai sợi dây như vậy nữa, hai sợi dây này đã chặn lại con đường phía trước.
Hạng Thiếu Long vừa tức giận vừa vui mừng, thầm nghĩ may mà con Tật Phong chưa đến chỗ này, cũng biết rằng đây là một cơ hội duy nhất để trốn thoát nên lấy lại tinh thần, chạy về phía đó, đồng thời chu mồm huýt sáo gọi con Tật Phong.
Tiếng gió lướt tới.
Hạng Thiếu Long cố tung người phóng qua sợi dây.
Một mũi tên lướt ngang đỉnh đầu.
Khi gã bật người đứng dậy, tiếng vó con Tật Phong đã đến gần, phía sau có tiếng lao xao, kẻ địch đã hiện thân, đuổi tới.
Hạng Thiếu Long len lỏi trong những bụi cây, gã cố gắng chạy thật nhanh, dụ cho kẻ địch bắn tên ra.
Phải biết rằng muốn lắp tên vào cung, phải mất rất nhiều sức, nhiều khi phải mượn cả lực chân nữa, cho nên sau khi bắn tên, nếu kẻ địch không muốn gã bỏ chạy, thì phải tạm thời bỏ cung tên, để lấy toàn lực đuổi theo gã, không còn bị cung tên uy Hi*p nữa, giờ đây gã phải tỷ thí sức lực với chúng.
Con Tật Phong xuất hiện cách đó khoảng trăm trượng, nó đang cố gắng chạy tới.
Hạng Thiếu Long vì vết thương ở đùi nên cứ chạy lặc lè càng lúc càng chậm.
May mà đúng như dự liệu, bọn chúng không còn bắn tên nữa, chỉ có tiếng bước chân của kẻ địch.
Tiếp theo là tiếng kêu rống lên vì mắc bẫy, rõ ràng chúng đã bị vấp sợi dây ban nãy.
Hạng Thiếu Long thừa cơ la lớn: “Kẻ địch đã trúng mai phục, mau động thủ”.
Phía sau loạn cả lên.
Lúc ấy con Tật Phong đã đến, Hạng Thiếu Long phóng lên lưng ngựa chạy ngang qua.
Thuận thế nhìn lại, chỉ thấy bảy tám tên đang đổ kềnh ở dưới đất, còn lại đang đứng nhốn nháo ở đó, một tên có thân hình rất quen thuộc, phóng tên trường kiếm vào con Tật Phong, trông rất chuẩn xác.
Hạng Thiếu Long đưa kiếm gạt ngang, đồng thời cười lớn kêu lên: “Đản Sở tướng quân không hổ là đệ nhất mãnh tướng dưới trướng Điền tướng”.
Rồi thúc con Tật Phong thoát khỏi chốn nguy hiểm.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc