Tầm Tần ký - Hồi 128

Tác giả: Vô Danh


Hạng Thiếu Long về đến Ô phủ.
Trận hỏa hoạn đếm ấy chỉ đốt cháy kho lương, nhưng đã bị dập tắt, không hề ảnh hưởng gì đến những tòa nhà chính.
Hơn mười ngày trước, chiến sĩ của hai tinh binh đoàn gồm hai nghìn người, lần lượt kéo vào thành Hàm Dương, thực lực của Ô phủ đã tăng lên.
Hạng Thiếu Long cưỡi con Tật Phong cùng Đằng Dực, Kinh Tuấn và bọn thiết vệ vào trong cổng, Đào Phương chạy lên nói: “Long Dương quân đang chờ cô gia trong đại sảnh”.
Đằng Dực nhìn quanh quất trong sân, không có xe ngựa hay tùy tùng, ngạc nhiên nói: “Y chỉ đến một mình thôi sao?”
Hạng Thiếu Long cũng có ý muốn gặp người bạn cũ này, hỏi về tình hình các mặt hiện nay, đương nhiên cũng muốn biết chuyện của Triệu Nhã, cùng Đào Phương vào đại sảnh gặp Long Dương quân.
Lần này y tuy không dán râu nhưng mặc đồ của dân thường để tránh tai mắt của kẻ khác.
Khi chỉ còn lại hai người, Long Dương quân vui vẻ nói: “Hạng huynh vẫn được an toàn, nô gia thật lòng vui mừng”.
Hạng Thiếu Long cười nói: “Nghe ngữ khứ của Quân thượng, có vẻ như ta vẫn còn sống là điều hiếm thấy”.
Long Dương quân rầu rĩ than rằng: “Dù là ở nước Tần hay ở nước khác, kẻ muốn lấy đầu của Hạng huynh thật không đếm xuể, gần đây lại có nghe đồn rằng Hạng huynh và Lã Bất Vi bằng mặt chứ không bằng lòng. Giờ đây thế lực của Lã Bất Vi ngày càng lớn mạnh, thật khiến người ta lo lắng cho Hạng huynh”.
Hạng Thiếu Long đã sớm quen với lối nói chuyện của gã nam nhân kiều mị này, cười khổ nói: “Đó gọi là giấy không bao được lửa, chuyện gì cũng không thể giấu được kẻ khác”.
Long Dương quân ngạc nhiên hỏi: “Giấy là gì?”
Hạng Thiếu Long thầm trách mình hồ đồ, đây là thứ đến đời Hán mới phổ biến, mình lại nhất thời nói ra, trả lời rằng: “Đó là tiếng quê bỉ nhân, ý muốn nói thứ dùng để khắc chữ lên đó”.
Long Dương quân đến lúc này mới hiểu: “Lần này ta đi sứ đến đây để viếng tiên vương các người, thật là kỳ lạ, trong bốn năm đã mất hai vị Tần vương, khiến cho ai nấy cũng nghi ngờ trong lòng, Lã Bất Vi cũng kể như gan to bằng trời”.
Hạng Thiếu Long biết y đang dò xét mình, thở dài, lảng sang chuyện khác: “Tín Lăng quân thế nào rồi?”
Long Dương quân lạnh lùng nói: “Đó là kết quả của những kẻ bội phản Đại vương ta, lần này y khó mà có cơ hội đứng dậy nữa, nghe nói y đã chìm đắm trong tửu sắc, lại giải tán một bọn gia tướng. Vì thế Đại vương cũng chẳng thèm để ý đến y nữa”.
Rồi hạ giọng nói: “Triệu Nhã đã ngã bệnh”.
Hạng Thiếu Long giật mình nói: “Cái gì?”
Long Dương quân chép miệng: “Nghe nói khi nàng hôn mê, chỉ gọi tên của Hạng huynh, khiến cho Tín Lăng quân bực mình đến nỗi không bước vào tẩm thất của nàng nửa bước”.
Hạng Thiếu Long nghe nói mà đau đớn lòng, hận không sinh ra đôi cánh để lập tức bay đến Đại Lương.
Long Dương quân nói: “Hạng huynh hãy yên tâm, ta đã tấu trình với Đại vương lấy cớ nàng phải cần được trị bệnh, đã đưa phu nhân vào trong cung sai người chăm sóc cho nàng, nếu Hạng huynh chấp nhận ta có thể đưa nàng về Hàm Dương, song chuyện này phải đợi nàng khỏe hẳn mới tính”.
Hạng Thiếu Long giật mình nói: “Nàng bện*** đến thế sao?”
Long Dương quân rầu rĩ nói: “Tâm bệnh là khó trị nhất”.
Hạng Thiếu Long không hiểu nổi hàm ý hai nghĩa trong lời nói của Long Dương quân, lòng như lửa đốt, nói: “Không! Ta phải đến Đại Lương rước nàng về đây!”
Long Dương quân dịu dàng nói: “Hạng huynh vạn lần đừng đặt nặng chuyện này, Hàm Dương đang là lúc long hổ tranh nhau, gió mây mù tịt, khi về mới phát giác mọi chuyện đã xong, lúc ấy hối hận đã muộn”.
Hạng Thiếu Long bình tĩnh lại, nói: “Vậy ta sẽ phái người đi đón nàng vậy, Quân thượng có thể phái người tới giúp đỡ chăng?”
Long Dương quân nói: “Chuyện này đương nhiên không có vấn đề. Thái tử Tăng của tệ quốc có ấn tượng tốt với Hạng huynh, chỉ cần biết đó là chuyện của Hạng huynh nhất định sẽ giúp đỡ tới cùng. Đại vương cũng biết Thái tử Tăng về nước toàn là nhờ một tay Hạng huynh giúp đỡ, nếu không, sẽ không chấp nhận chiếu cố cho Triệu Nhã”.
Hạng Thiếu Long cố nén nỗi nhớ Triệu Nhã, hỏi: “Ngoài Điền Đan, Lý Viên và Bàng Noãn, sáu nước còn có những ai đến đây?”
Long Dương quân nói: “Nước Yên thì có Thái tử Đan, nước Hàn thì có người bạn cũ của Hạng huynh là Hàn Sấm, giờ đây ai cũng muốn lấy lòng Lã Bất Vi, Hạng huynh phải cẩn thận mới được. Giờ đây ở Hàm Dương bọn chúng đương nhiên không dám làm càn, nhưng nếu Lã Bất Vi sai huynh đi sứ nước khác thì tự nhiên sẽ có người đối phó với Hạng huynh rồi đó”.
Khi Hạng Thiếu Long còn do dự không biết có nên cho Long Dương quân biết rằng kẻ đột kích bọn họ ở Hàm Đan ngày ấy chính là Từ Dy Loạn mà Thái tử Đan của nước Yên phái đến thì Long Dương quân lại nói tiếp: “Lý Viên lần này đến Hàm Dương, có mang theo Tiểu công chúa của nước Sở, hy vọng có thể làm Vương phi của Bị quân, nghe nói Lã Bất Vi cũng đã gật đầu. Nhưng những bọn người trong phía quân sự của nước Tần là Lộc Công, Từ Tiên, Đỗ Bích đều cực lực phản đối, nếu chuyện này không thành, Lã Bất Vi chắc chắn sẽ chẳng còn mặt mũi gì nữa”.
Hạng Thiếu Long nói: “Chuyện này thành hay bại là ở Thái hậu, song với thủ đoạn lợi hại của mình, Lã Bất Vi sẽ có cách khiến cho Thái hậu gật đầu”.
Long Dương quân hạ giọng nói: “Nghe nói Cơ thái hậu rất có thiện cảm với Hạng huynh, không biết Hạng huynh có thể ra tay để cho giấc mộng của Lý Viên tan thành mây khói chăng?”
Chuyện lúc này Hạng Thiếu Long sợ nhất là gặp Chu Cơ, nếu không xong, không những sẽ cảm thấy tự cắn rứt lương tâm mà danh dự và hình tượng của mình cũng bị mất hết. Buồn bã thở dài, nói: “Cũng chính vì bà ta đối với bỉ nhân có thiện cảm nên bỉ nhân cũng khó mà mở lời”.
Long Dương quân biết rõ tính cách của gã, nói: “Ta bí mật đến đây tìm Hạng huynh cho nên không tiện ở lâu, ngày mai ta sẽ phái người đến gặp Hạng huynh, tên này là đinh gia, là tâm phúc của ta, rất thông minh, có y cùng người của Hạng huynh ở Đại Lương, nhất địch mọi việc sẽ được ổn thỏa cả thôi”.
Hạng Thiếu Long nói lời tạ ơn rồi đưa y ra ngoài cổng.
Khi quay về thì lập tức tìm Đằng Dực và Đào Phương thương lượng.
Gã vốn muốn phái Kinh Tuấn đi đón Triệu Nhã, nhưng giờ đây Hàm Dương đang là lúc cần người nên cuối cùng đã quyết định do Ô Hỏa dắt theo năm trăm tinh binh đi làm chuyện này.
Khi mọi việc đã bàn định xong thì Cầm Thanh phái người đến tìm gã.
Cả ba người đều ngạc nhiên, chả lẽ mỹ nữ trong sạch nổi tiếng thiên hạ này cuối cùng đã động lòng hay sao?
Khi Hạng Thiếu Long, Đằng Dực, Kinh Tuấn và thập bát thiết vệ đến phủ Cầm Thanh, trời đã tối mịt.
Mọi người được mời vào trong tòa đại sảnh, hai nữ tỳ bưng trà thơm lên, thì quản gia Vương Nhị thúc mời Hạng Thiếu Long, Đằng Dực, Kinh Tuấn vào trong nội sảnh.
Kinh Tuấn thấy mình được quả phụ xinh đẹp này cũng coi trọng nên hớn hở ra mặt. Còn Hạng Thiếu Long thì có chút thất vọng, bởi vì biết được chuyện này chẳng có quan hệ gì với chuyện trai gái tư tình.
Nam nhân là như thế, nhưng cũng để mặc cho nữ nhân yêu mình, chỉ cần không quá nhiều phiền toái là được.
Cầm Thanh vẫn với dáng vẻ rất đoan chính thi lễ rồi mời ba người ngồi xuống.
Khi biết mọi người chưa dùng cơm thì sai bọn nữ tỳ đem thức ăn lên chiêu đãi bọn họ và nhóm thiết vệ đang chờ ở ngoài sảnh.
Bọn Hạng Thiếu Long không hề khách sáo, cố gắng ăn cho bằng hết.
Hạng Thiếu Long thấy nàng nhíu mày, nén không được hỏi: “Cầm thái phó mời chúng tôi đến đây không biết có gì chỉ giáo?”
Cầm Thanh buồn rầu thở dài rồi nói: “Không biết có phải vì ta đã quá đi nghi hay không mà những chuyện hôm nay xảy ra khiến ta cảm thấy không ổn lắm”.
Ba người đều ngạc nhiên bỏ thức ăn trên tay xuống, nhìn về hướng nàng.
Cầm Thanh rõ ràng không quen lắm khi bị cả ba gã đàn ông nhìn vào, nhất là đôi mắt tham lam của Kinh Tuấn, cúi đầu nói: “Hôm nay ta ở trong thái miếu dâng hương hoa cho linh cữu của tiên vương, khi quay ra thì gặp Lao Ái, vốn là thực khách của tướng phủ, bị y chặn đường lại...”
Cả ba người đều biến sắc.
Kinh Tuấn cả giận quát: “Ta gan thật! Ta nhất định phải dạy cho y một bài học, mặc kệ y đang dựa hơi ai”.
Đằng Dực nói: “Cầm thái phó không có gia tướng đi theo hay sao?”
Cầm Thanh nói: “Chẳng những có gia tướng đi theo mà lúc ấy có Từ Tả thừa tướng và Lã tướng cũng ở trong thái miếu, đích thân nghe ồn ào thì đều chạy ra”.
Kinh Tuấn cười lạnh lùng nói: “Ta xem Lã Bất Vi ấy sẽ xử trí thế nào đây! Ối chao!”
Đương nhiên đã bị Đằng Dực đá cho một cước.
Cầm Thanh nhìn sang Đằng Dực, ánh mắt lộ vẻ chân thành, dịu giọng nói: “Đằng đại ca đừng coi Cầm Thanh là người ngoài được chăng? Tiểu muội và Yên Nhiên muội vừa gặp như bạn cũ, tình như tỷ muội. Cho nên đêm nay mới không e ngại, mời các vị đến hàn xá thương lượng”.
Đằng Dực hơi đỏ mặt, ái ngại nói: “Thôi được! Lã Bất Vi xử trí như thế nào?”
Cầm Thanh càng buồn hơn, chậm rãi nói: “Lã Bất Vi làm rất hay, bảo tên Lao Ái ấy dập đầu nhận sai trước mặt ta và Từ tướng, lại còn tuyên bố sẽ trừng phạt y trước mặt mọi người”.
Hạng Thiếu Long đã sớm biết là chuyện gì, những điều đó đã sớm ghi trong sử sách, buồn rầu chép miệng: “Có phải y sẽ hoạn hắn rồi đưa vào cung làm thái giám chăng?”
Cầm Thanh ngạc nhiên nói: “Sao ngài đoán được?”
Đằng Dực và Kinh Tuấn càng ngạc nhiên hơn, hôm nay họ suốt ngày ở bên cạnh Hạng Thiếu Long, Hạng Thiếu Long biết chuyện mà bọn họ không biết.
Hình phạt đặc biệt như vậy dù cho Triết Nhân có phục sinh cũng không thể đoán được.
Hạng Thiếu Long trong lòng kêu hỏng bét, biết mình đã nói hớ, tiết lộ thiên cơ. Nhưng lần này giải thích như thế nào cũng không thể khiến cho người ta tin được.
Cầm Thanh thì tưởng tai mắt báo cho gã biết, nhưng nhìn vào dáng vẻ ngạc nhiên của hai người Kinh Đằng, thì cả kinh nói: “Là Hạng thái phó đoán được sao?”
Hạng Thiếu Long thở dài, nói: “Chuyện này đâu có gì khó đoán, giờ đây người mà Lã Bất Vi muốn lấy lòng nhất là Cơ thái hậu, hiện nay ở Hàm Dương, không ai hiểu được nhược điểm của Thái hậu hơn y, Lao Ái chính là con cờ lợi hại nhất trong tay của y, chỉ cần giả vờ biến Lao Ái thành thái giám rồi đưa y vào trong hoàng cung, phát huy được tác dụng, nói đến thủ đoạn, chúng ta vẫn còn thua xa Lã Bất Vi”.
Đằng Dực và Kinh Tuấn đều bắt đầu hiểu được, nhưng với khả năng suy đoán tuyệt vời của Hạng Thiếu Long, bọn họ quả thật chưa thấy bao giờ.
Cầm Thanh nhìn Hạng Thiếu Long chằm chằm, một lát sau mới nói bằng giọng điệu không phục lắm: “Sau chuyện này ta đã suy nghĩ rất lâu thì mới có kết luận. Nhưng Hạng thái phó chưa nghe xong câu chuyện mà đã biết được mọi thứ như tận mắt nhìn thấy, Cầm Thanh thấy trí tuệ của Thái phó cao siêu, Lã Bất Vi cũng vậy, chả trách nào y rất e ngại ngài”.
Hạng Thiếu Long thầm cảm thấy hổ thẹn, đồng thời cũng lo lắng.
Chu Cơ và Lao Ái có thể nói như củi khô lửa mạnh không ai có thể ngăn trở nổi. Chuyện này có thể giải quyết như thế nào đây.
Kinh Tuấn nghiến răng kèn kẹt nói: “Vậy hãy để đệ vào hoàng cung, chém cho y một dao thì y sẽ mãi mãi trở thành thái giám thật”.
Cầm Thanh không thể chịu nổi lời nói cục cằn của gã, hơi đỏ mặt nói với vẻ không vui: “Kinh huynh, chúng ta đang bàn chính sự mà!”
Đằng Dực bực bội trừng mắt với Kinh Tuấn, Kinh Tuấn trong lòng cũng không phục, tại sao Hạng Thiếu Long nói còn thô tục hơn y mà quả phụ này vẫn không trách gã.
Hạng Thiếu Long đã biết mình vượt qua ải này, nên cũng yên tâm, suy nghĩ cũng nhạy bén hơn, nói: “Cầm thái phó quả thực đã xem trọng Hạng mỗ, nhưng đáng tiếc chuyện này không ai có thể ngăn cản được”.
Cầm Thanh ngạc nhiên nói: “Nhưng Thái hậu chịu nghe ý kiến của Thái phó nhất mà?”
Hạng Thiếu Long cười nói: “Vấn đề là ta không thể thay thế Lao Ái nên đã mất đi cơ hội lên tiếng”.
Cầm Thanh nhất thời vẫn chưa hiểu được ý của gã, suy nghĩ một lát thì đột nhiên đỏ mặt, cúi đầu, cắn môi nói: “Cầm Thanh đã hiểu, nhưng chuyện này rất quan trọng, không những quan hệ đến tôn nghiêm của hoàng thất, mà còn có thể khiến cho Lã Bất Vi càng ngang tàng hơn, Hạng thái phó chả lẽ không lo lắng sao?”
Hạng Thiếu Long dịu giọng nói: “Sao Cầm thái phó không đi Ba Thục cùng với Hoa Dương phu nhân sống những ngày yên tĩnh?”
Cầm Thanh hơi giật mình, nhìn sang gã, trong mắt rất phức tạp, muốn nói nhưng dừng lại, cuối cùng thì cúi đầu hạ giọng nói: “Cầm Thanh có chủ ý của mình, không cần Hạng thái phó lo lắng, trời đã tối! Xin mời ba vị!”
Ba người không ngờ nàng đột nhiên đuổi khách, cảm thấy mất hứng thú vô cùng, tiu nghỉu đứng dậy bỏ đi, Cầm Thanh cũng không hề đứng dậy tiễn khách.
Rời khỏi phủ Cầm Thanh, gió đêm tạt vào mặt.
Đằng Dực nén không được nói: “Tam đệ định không tiết lộ âm mưu của Lã Bất Vi cho Cơ hậu nghe hay sao?”
“Vấn đề là đối với Cơ hậu mà nói, điều ấy cũng giống như hạn lâu mà gặp được Cam Lỗ, thử hỏi ai có thể ngăn cản được” Hạng Thiếu Long chép miệng.
Kinh Tuấn khen: “Hạn lâu gặp Cam Lỗ, Lã Bất Vi quả là một tay lợi hại”.
Đằng Dực hít một hơi sâu nói: “Nếu để tên Lao Ái ấy khống chế Cơ thái hậu, chúng ta có còn chỗ đứng chân không?”
Hạng Thiếu Long cười lạnh lùng: “Đầu tiên là Cơ thái hậu không dễ bị người ta khống chế, thứ đến chúng ta cứ hãy tương kế tựu kế, cố gắng đưa Lao Ái lên, khiến cho y thoát khỏi sự khống chế của Lã Bất Vi, lúc ấy kẻ phải lo lắng là Lã Bất Vi chứ không phải chúng ta nữa”.
Khi Kinh Tuấn và Đằng Dực đều ngạc nhiên, Hạng Thiếu Long đã thúc con Tật Phong chạy nhanh phía trước.
Trong sát na ấy, gã tràn trề lòng tin có thể ứng phó được với Lã Bất Vi. Bởi vì không ai có thể thay đổi được lịch sử, cả Lã Bất Vi cũng vậy. Cho nên tên đại ác nhân này cuối cùng cũng có kết cuộc tự rước cái họa mà mình đã gây ra.
Không ai có thể thay đổi được. Điều mà gã không thể biết được chính là tương lai của chính mình mà thôi.
Sáng sớm hôm sau, lúc mặt trời chưa ló dạng, Lý Tư đã dẫn một bọn nội thị, mang theo chiếu thư đến Ô phủ đại diện cho Tiểu Bàn chính thức phong cho Hạng Thiếu Long làm chức Đô kỵ thống lĩnh tướng quân, Đằng Dực và Kinh Tuấn được phong làm tả hữu đô kỵ tỳ tướng. Truyền cho hổ phù văn thư, cung tiễn, bảo kiếm, quân phục lại còn có năm trăm thân vệ. Có thể nói là hoàng ân hạo đẳng.
Hạng Thiếu Long biết rõ Lý Tư đã sắp xếp điều này. Quỳ xuống nhận lệnh xong, Đằng Dực lập tức chọn ra năm trăm người, toàn thể thay quân phục, kéo về phía hoàng cung, đến quảng trường lớn trước điện chính, cùng với Cơ hậu và tả Hữu thừa tướng, bá quan văn võ, đăng đàn bái tướng, nghi thức rất long trọng.
Ngày hôm đó bọn Hạng Thiếu Long bận rộn tối mày tối mặt, vừa phải tiếp nhận nha thuộc đô kỵ nằm ở thành đông, vừa phải kiểm duyệt sĩ tốt đô kỵ, cùng với tướng lĩnh khác giải quyết công việc, chuẩn bị tang lễ ngày mai của Trang Tương vương.
May mà Hạng Thiếu Long giờ đây có mối quan hệ rất tốt với phía quân sự, Lã Bất Vi lại tạm thời phải tỏ thái độ ủng hộ với gã, nên mọi việc cũng xuôi chèo mát mái, không hề gặp khó khăn và trở ngại nào.
Nhưng kẻ vui nhất phải là Kinh Tuấn, bởi vì y đã chính thức trở thành đô kỵ phó tướng, trông rất oai nghiêm, thần thái bay bổng.
Cũng trong ngày hôm ấy, Đào Phương sắp xếp cho Ô Hỏa cùng với gia tướng Long Dương quân là Đinh Gia, dắt theo năm trăm chiến sĩ trong tinh binh đoàn, vội vàng lên đường đến Đại Lương rước Triệu Nhã về.
Đêm hôm ấy, Tiểu Bàn sai người gọi Hạng Thiếu Long vào hoàng cung, gặp gỡ trong nội đình, mặt giận dữ nói: “Khanh phải chăng đã biết chuyện Lao Ái?”
Hạng Thiếu Long thở dài nói: “Thái hậu và y đã quấn quít với nhau rồi à?”
Tiểu Bàn rất phẫn nộ: “Xương cốt của tiên vương chưa nhập thổ, tên gian tặc Lã Bất Vi ấy lại sai một tên mặt trắng vào cung giả làm thái giám quyến rũ mẫu hậu, ta hận không phanh thây y ra vạn mảnh”.
Hạng Thiếu Long thầm nghĩ tên Lao Ái ấy quả thật rất có thủ đoạn với nữ nhân, đã mau chóng quyến rũ được Chu Cơ, trong lòng vừa cảm thấy chua xót, vừa trách Chu Cơ không biết kiềm chế mình. Nhưng cũng nghĩ lại, Chu Cơ cô đơn đã lâu, với sự đa tình của nàng đương nhiên chấp nhận một cao thủ tình trường.
Tiểu Bàn giận đến nỗi cứ đi lòng vòng giữa điện, Hạng Thiếu Long chỉ đành đứng yên một bên.
Tiểu Bàn đột nhiên dừng lại, nhìn gã nói với giọng trách cứ: “Hôm ấy ta để Thái phó và mẫu hậu gặp gỡ nhau hy vọng Thái phó an ủi cho bà ta, trong số nam nhân trong thiên hạ này, ta chỉ có thể chấp nhận một mình Thái phó gần gũi với bà ta mà thôi”.
Hạng Thiếu Long chỉ đàng cười gượng để đáp lại.
Gã đương nhiên hiểu tâm lý của Tiểu Bàn, cũng như trước đây y cảm thấy chỉ có mỗi mình gã mới có thể trở thành tình nhân của Ni phu nhân, giờ đây đã xem Chu Cơ là mẫu thân, đương nhiên cũng hy vọng y sẽ trở thành nam nhân của Chu Cơ. ở một mức độ nào đó, bản thân của Tiểu Bàn đã xem Hạng Thiếu Long là một người cha lý tưởng.
Hạng Thiếu Long nói: “Nếu hạ thần có thể làm như vậy, hạ thần đã không còn là Hạng Thiếu Long rồi”.
Tiểu Bàn ngẩn ra một hồi rồi gật đầu nói: “Ta đã hiểu. Nhưng giờ đây trong lòng ta rất bực dọc, muốn xông tới cung Thái hậu lôi Lao Ái ra đập cho một trận mới có thể hả được cơn giận này”.
Ngừng một lát rồi nói: “Chao ôi! Phải làm thế nào đây! Một ngày ta chưa chính thức làm lễ đội mũ, mọi chuyện đều phải do Thái hậu quyết định mới xong.
Nếu để cho Lã Bất Vi khống chế Thái hậu, ta càng bị trói buộc chân tay, trưa hôm nay Thái hậu đã cho vời ta sang, bảo ta phải để cho tên Quản Trung Tà gia tướng của Lã Bất Vi thay thế cho An Cốc Hề tướng quân làm cấm vệ đô thống, ta đã cật lực phản đối, cãi nhau đến cả canh giờ, mẫu hậu mới chịu thu hồi thánh lệnh, chuyển tên Quản Trung Tà ấy làm đô vệ thống lĩnh, ta đành phải chấp nhận mà thôi”.
Rồi lại than: “Thái phó nói ta phải làm thế nào đây?”
Nhìn bộ mặt còn trẻ con của y, Hạng Thiếu Long nói: “Đó chính là thủ đoạn của Thái hậu, biết rõ ngài không chấp nhận bãi chức An tướng quân, nên khi đưa ra một yêu cầu khác, ngài đành phải chấp nhận mà thôi”.
Tiểu Bàn ngẩn ra, suy nghĩ một hồi rồi buồn bã nói: “Tình thế lúc ấy quả thật như thế, ta đã đấu không lại mẫu hậu”.
Hạng Thiếu Long an ủi: “Đừng nhụt chí như thế, vì ngài tuổi tác vẫn còn trẻ, lại kính yêu mẫu hậu nên mới đấu không lại bà ta. Nào, chúng ta hãy ngồi xuống suy nghĩ xem làm thế nào để ứng phó với âm mưu của Lã Bất Vi”.
Tiểu Bàn như một trái bóng da bị xì hơi, quay về ghế ngồi ở phía trên, nhìn Hạng Thiếu Long.
Hạng Thiếu Long trầm giọng hỏi: “Thái tử làm sao biết chuyện của Lao Ái?”
Tiểu Bàn bực mình nói: “Sáng hôm qua người của Lã Bất Vi bắt trói Lao Ái đem vào cung, tuyên đọc tội trạng của Lao Ái trước mặt ta và mẫu hậu, bảo đã hành hình khiến y trở thành một tên thái giám, phạt y phải phục dịch trong cung Thái hậu, lúc ấy ta đã cảm thấy không ổn, bị người ta cắt cái của quý đi mà vẫn nghênh ngang, chỉ là mặt hơi tái mà thôi. Rồi Lã Bất Vi và mẫu hậu lại nói chuyện riêng, sau đó mẫu hậu đã thu nhận Lao Ái vào cung Thái hậu, ta trong lòng cảm thấy không ổn, phái người đi dò xét, mẫu hậu sau đêm ấy đã chung chạ với Lao Ái”.
Hạng Thiếu Long hỏi: “Tên Lao Ái ấy có gì hấp dẫn?”
Tiểu Bàn vỗ tay lên ghế, tức giận nói: “Chỉ là một tên mặt trắng mà thôi”.
Rồi rầu rĩ nói: “Nói thật y cao lớn uy võ, rất có khí khái anh hùng, vẻ ngoài cũng hơi giống Thái phó, chỉ là da dẻ trắng trẻo mà thôi, chả trách nào mẫu hậu vừa thấy đã mê. Chao ôi! Ta phải làm thế nào đây?”
Đây là lần thứ ba Tiểu Bàn nói câu này, có thể thấy hành vi của Chu Cơ đã khiến cho y trở nên bối rối.
Hạng Thiếu Long bước tới trước bệ rồng, hạ giọng nói: “Chuyện này Bị quân đã thương lượng với Lý Tư chưa?”
Tiểu Bàn cười gượng nói: “Chuyện này ngoài sư phụ, ta nào dám cho kẻ khác biết, lại còn hết lòng giấu diếm cho Thái hậu nữa”.
Hạng Thiếu Long thầm than, đó chính là chỗ khó khăn của Tiểu Bàn, đây là lúc ai cũng lăm le dòm ngó đến ngai vàng, một khi mất đi dự giúp đỡ của Thái hậu và Lã Bất Vi, một đứa trẻ chỉ hơn mười tuổi như Tiểu Bàn sẽ lập tức trở nên cô độc, cho nên một khi chưa đủ lông đủ cánh thì y phải tìm cách bảo vệ cho Chu Cơ và Lã Bất Vi, để tránh cho vương vị bị lung lay, tình thế trong chuyện này quả nhiên rất phức tạp.
Hạng Thiếu Long bước lên phía trước, ngửa mặt nhìn thanh xà ngang phía trên nóc điện, hít một hơi dài rồi nói: “Có một cách hay có thể giúp cho Thái tử qua được ải khó này, ngày sau ngồi vững trên vương tọa”.
Tiểu Bàn như một người lạc đường trong đêm tối thấy được ngọn đèn, cả mừng nói: “Thái phó hãy mau nói ra!”
Hạng Thiếu Long trông thấy y lấy lại tinh thần, trong lòng cũng vui lắm, nói: “Đầu tiên là vẫn phải lôi kéo lòng quân, giờ đây phía quân sự nước Tần đại khái chia ra bốn phe. Phe trung lập có thế lực lớn nhất, do Lộc Công, Từ Tiên, Vương Hột đứng đầu, họ chỉ ủng hộ dòng chính thống, nhưng bọn họ cũng rất nguy hiểm, nếu như bọn họ quay đầu lại đối phó với chúng ta thì không ai có thể chống lại được bọn họ. Có thể nói chỉ cần bọn họ nghiêng về bên nào thì bên ấy thắng chắc”.
Tiểu Bàn nhíu mày nói: “Điều này thì ta hiểu, còn ba phe kia là ủng hộ cho Lã Bất Vi, Cao Lăng quân và Thành Kiều, nhưng có cách nào để tranh thủ được bọn Lộc Công hay không?”
Hạng Thiếu Long nói: “Phương pháp rất đơn giản dễ làm, chỉ cần bọn họ kiểm nghiệm đúng thân phận là được”.
Rồi kể chuyện Lộc Công muốn dùng phương pháp nhỏ máu nhận thân ra.
Tiểu Bàn đầu tiên lặng người đi, rồi nhìn Hạng Thiếu Long bằng ánh mắt kỳ lạ, hai người đồng thời cười phá lên, hoàn toàn không khống chế nổi cảm giác vừa hoang đàng vừa tức cười ấy. Tiểu Bàn cười đến nỗi chảy nước mắt, thở dốc nói: “Vậy còn một phương pháp nữa là gì?”
Hạng Thiếu Long cố gắng lắm mới nhịn được cười, nói: “Đó chính là tranh thủ Lã Bất Vi”.
Tiểu Bàn lạc giọng kêu lên: “Cái gì?”
Hạng Thiếu Long phân tích: “Dương Tuyền quân tuy đã chầu trời, nhưng những thế lực muốn lập Thành Kiều cũng đang rất lớn, lại có Cao Lăng quân đang lăm le dòm ngó, nếu chúng ta đối phó với Lã Bất Vi, chỉ khiến cho hai bên lưỡng bại câu thương, để cho người của hai phe ấy thừa cơ mà vào, nói không chừng người của hai phe ấy liên hợp lại buộc ngài phải thoái vị, như vậy tình hình càng tệ hại hơn. Như vậy giả sử Lã Bất Vi vừa xem ngài là con trai, còn bọn Lộc Công thì biết ngài không phải là con của Lã Bất Vi, vậy thì ngài có thể thuận buồm xuôi gió, chờ khi quét sạch thế lực của hai phe kia thì quay lại đối phó với Lã Bất Vi, lúc ấy không còn ai chống lại ngài nữa”.
Tiểu Bàn vỗ án nói: “Đó quả thật là kế hay nhất, nhưng tên Lã Bất Vi này tính tình ngang ngược, mọi chuyện đều phải nghe theo y, cuối cùng đại quyền cũng vào tay y, khi người của y đã cắm vào các vị trí quan trọng trong quân đội, chúng ta lúc ấy lấy gì để đối phó với y?”
Hạng Thiếu Long mỉm cười, bình thản nói: “Kế ấy gọi là lấy mâu của người đâm thuẫn của người, từ hôm nay trở đi, chúng ta không những không quản chuyện Thái hậu mà còn cố gắng tài bồi cho Lao Ái”.
Tiểu Bàn kêu lên: “Cái gì?”
Hạng Thiếu Long nói: “Lao Ái là người vô tình vô nghĩa nổi tiếng trong thiên hạ, người như thế thì tính tình tất ích kỷ, mọi chuyện đều lấy lợi của bản thân làm trọng, chỉ cần y phát giác thấy có cơ hội, nhất định sẽ không chịu sự khống chế của Lã Bất Vi nữa, vì y xuất thân từ tướng phủ, nên sẽ làm giảm đi thực lực của Lã Bất Vi, Thái hậu lúc ấy cũng vì yêu thương y mà ủng hộ y, khiến cho y trở thành lực lượng cân bằng với Lã Bất Vi, lúc ấy ngài có thể ở giữa mà hưởng lợi được rồi đó”.
Ngừng một lát rồi nói tiếp: “Nếu ta đoán không lầm thì sau khi tiên vương nhập thổ, Lao Ái sẽ đòi Thái hậu phong cho y một chức tước nào đó, lúc ấy ngài chắc đã biết làm gì rồi chứ?”
Tiểu Bàn nghe mà há hốc mồm, cuối cùng hít một hơi sâu rồi nói: “Người trên đời này, còn ai có thủ đoạn cao minh hơn sư phụ nữa?”
Từ lúc này, Hạng Thiếu Long biết Tiểu Bàn đã thật sự trưởng thành, không còn là một đứa trẻ ham chơi nữa.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc