Tầm Tần ký - Hồi 115

Tác giả: Vô Danh


Hạng Thiếu Long đưa Kỷ Yên Nhiên và Trâu Diễn đến cung Thái hậu xong, thì tìm Tiểu Bàn và Vương Bôn, dắt hai người vào võ trường luyện kiếm, rồi sau đó bảo hai người đồng thời tấn công gã.
Hai tên tiểu tử này rất vui mừng, nâng mộc kiếm tấn công về phía gã, cả hai rất hăng hái, đặc biệt là Tiểu Vương Bôn, giống phụ thân ở chỗ có sức khỏe hơn người, căn cơ võ công lại tốt, lại thích mạo hiểm, nếu chẳng phải là Hạng Thiếu Long thì cũng khó mà ứng phó y.
Lúc này Hạng Thiếu Long rẽ sang ngang, tránh một kiếm của Tiểu Bàn, kiếm thế phóng ra, khiến cho Vương Bôn phải vội vàng thoái lùi để né, nào ngờ y chỉ là giả vờ né, chờ cho Hạng Thiếu Long gạt thanh kiếm của Tiểu Bàn thì đột nhiên tiến lên, huơ một kiếm chém thẳng vào mặt của Hạng Thiếu Long.
Hạng Thiếu Long kêu một tiếng “hay” xong, giơ kiếm lên đỡ, bốp một tiếng, Tiểu Vương Bôn đã bị chấn động cả cánh tay tê rần, khi định đang muốn tỏ mình khỏe hơn, Hạng Thiếu Long lại tung cước phải, muốn đá ra, khiến cho Tiểu Vương Bôn vội vàng né ra phía sau, thu kiếm mà đứng yên, mặt lộ vẻ hoang mang.
Hạng Thiếu Long kêu dừng lại, cười với Vương Bôn mà nói rằng: “Vương Bôn phải chăng đang giận ta không giữ quy củ, tung cước đá ngươi?”
Tiểu Vương Bôn đỏ mặt, cúi đầu nói: “Tiểu Bôn không dám!”
Hạng Thiếu Long dịu dàng nói: “Giả sử giờ đây ngươi đang ở sa trường, còn có thể trách kẻ địch tung cước đá ngươi chăng?”
Nói đến câu cuối cùng, lời lẽ trở nên nghiêm khắc.
Tiểu Vương Bôn giật mình, quỳ xuống, dập đầu kêu lớn: “Tiểu Bôn đã hiểu!”
Hạng Thiếu Long trong lòng thích lắm, kêu lớn: “Vậy hãy đứng dậy động thủ cho ta!”
Tiểu Bôn đột nhiên đứng phắt dậy, lao thẳng về phía trước, thanh mộc kiếm đâm thẳng vào *** Hạng Thiếu Long.
Tiểu Bàn cũng lấy làm hứng khởi lắm, tấn công từ phía bên trái.
Hạng Thiếu Long cười một tràng dài rồi tung cước đá ra, trúng vào mũi kiếm của Tiểu Bàn, rồi tiếp theo lách mình né thế tấn công của Tiểu Vương Bôn, móc chân một cái, Tiểu Bôn lập tức té nhào xuống xuống đất, thanh mộc kiếm vuột khỏi tay.
Hạng Thiếu Long thấy Tiểu Bàn để trống phía trước mặt, giơ kiếm đâm tới.
Khi thấy Tiểu Bàn trúng chiêu, Tiểu Bôn bật người dậy, che trước người Tiểu Bàn.
Hạng Thiếu Long vội thu thanh mộc kiếm lại, định thần nhìn Tiểu Vương Bôn, bình thản nói: “Tiểu Bôn muốn dùng thân huyết nhục để đỡ thanh kiếm sắc này hay sao?”
Tiểu Bôn hiên ngang nói: “Cha đã từng dạy Tiểu Bôn, dù ૮ɦếƭ cũng phải bảo vệ cho Thái tử”.
Hạng Thiếu Long cảm động lắm, mỉm cười nói: “Nếu lúc nãy kiếm trong tay ngươi không rơi, thì có thể dùng kiếm để đỡ, đúng không?”
Tiểu Bôn vui vẻ nói: “Thái phó thật lợi hại, cha cũng chưa từng biết đá con trong lúc luyện kiếm”.
Hạng Thiếu Long cười gượng nói: “Làm sao có thể so sánh như vậy, nào! Để ta dạy các con công phu đánh tay không!”
Tiểu Bàn nhớ lại trước kia đã bị Hạng Thiếu Long đánh ngã sõng soài, vui mừng kêu lên: “Ồ! Vậy thì hay quá...”
Thấy Hạng Thiếu Long quắc mắt lên, vội vàng im lặng.
Chu Cơ cùng một đám cung nga nội thị, yểu điệu bước tới, cười nói: “Hạng thái phó có rảnh cùng ta nói vài câu chăng?”
Hạng Thiếu Long nhìn dáng vẻ thất vọng của Tiểu Bàn và Vương Bôn, trong lòng than thầm, gật đầu nói: “Cơ hậu đã có chỉ ý, Thiếu Long nào dám không phụng bồi?”
Tiếng đao kiếm giao nhau và tiếng la hét của Tiểu Bàn và Vương Bôn ở ngoài quảng trường vọng lại. Hạng Thiếu Long và Chu Cơ ngồi đối diện trong tiểu đình của ngự hoa viên, cung nga nội thị đứng từ xa canh gác.
Mỗi lần đối diện với vị Hoàng hậu xinh đẹp, đa mưu túc trí, Khêu g** vô cùng của nước Tần này Hạng Thiếu Long đều cảm thấy không tự nhiên và căng thẳng, lúc nào cũng phải tự nhắc nhở phải cảnh giác, cố gắng kiềm chế những rung động trong người. Còn Chu Cơ thì cũng như thế.
Gã cảm thấy Chu Cơ đối với Trang Tương vương có một chút gì đó giữa lòng cảm kích và tình yêu, còn đối mình thì có một chút K**h th**h về mặt T*nh d*c, khiến cho hai người mỗi lần gặp nhau đều phải đau khổ cố gắng kìm nén lòng mình.
Chu Cơ nhìn gã xong, rồi chép miệng nói: “Gặp ngươi không được mấy ngày mà người lại phải đi rồi, thật làm cho người ta buồn bã. Chao ôi! Ta nên cảm ơn ngươi thế nào đây? Ngươi không những đã nhiều lần cứu hai mẹ con ta mà còn giành lấy công bằng cho ta từ Nhạc Thừa và Triệu Mục”.
Hạng Thiếu Long không dám nhìn nàng, cung kính nói: “Đó là nhiệm vụ của Thiếu Long! Cơ hậu có lệnh, nếu không hoàn thành là sự thất trách của tiểu nhân”.
Chu Cơ hơi giận dỗi nói: “Cả ngươi cũng giở trò ấy với ta, giờ đây ai ai cũng vừa kính vừa sợ đối với ta, cả một kẻ tri kỷ như ngươi cũng hoảng sợ như vậy, ta còn biết thổ lộ tâm sự với ai. Bất Vi cũng tránh ta như tránh rắn, ngươi cũng học theo cách của y hay sao?”
Hạng Thiếu Long thở dài rồi nói: “Chỗ đáng sợ nhất trong thiên hạ chính là cung đình, Cơ hậu chẳng lẽ không biết có người ngày đêm đang muốn thay thế chỗ đứng của mẹ con người hay sao?”
Chu Cơ mỉm cười, bình thản nói: “Nói đến thủ đoạn, ta Chu Cơ này nào sợ ai, Hạng thái phó hãy cứ yên tâm!”
Rồi cười khúc khích nói: “Đừng có dáng vẻ cảnh giác với người được không? Cuộc sống trong cung đình có lúc hơi buồn, nhưng chỉ cần thấy Chính nhi ngày càng trưởng thành, ta đã thỏa mãn vui vẻ lắm rồi, không cần thiết tha gì đến những chuyện khác nữa”.
Hạng Thiếu Long thầm nghĩ làm sao có thể bỏ đi được, lảng sang chuyện khác: “Giờ đây có những kẻ nào đang dòm ngó vương vị?”
Chu Cơ nhìn gã, trầm ngâm một lát, rồi nói: “Giờ đây trong triều đình nước Tần chẳng có kẻ nào ưa hai mẹ con ta, chủ yếu là hai nhóm người do Cao Lăng quân và Dương Tuyền quân là đầu đảng, còn bọn kia chỉ là hạng a dua mà thôi, ta không tin bọn chúng có thể làm được chuyện gì lớn”.
Hạng Thiếu Long nói: “Cao Lăng quân là ai?”
Chu Cơ nói: “Cao Lăng quân là Doanh Khuê, bảo tọa của Đại vương vốn thuộc về y, nhưng vì có Hoa Dương phu nhân, nên đã cải lập Đại vương, Doanh Khuê được phong ở đất Cao Lăng, nhưng bị bọn gian tặc xúi giục, trước nay vẫn luôn ôm hận trong lòng, phao tin khắp nơi Lã Bất Vi và Đại vương hợp mưu *** tiên vương, ý đồ không tốt, nói cho cùng cũng chỉ muốn mình trở thành vua nước Tần mà thôi”.
Dừng một lát rồi nói: “Còn Dương Tuyền quân và Tú Lệ phu nhân thì cấu kết với nhau, lại được giới quân sự ủng hộ, hy vọng có thể lập Thành Kiều làm Thái tử. Mà hai phe, mỗi phe đều có ý đồ riêng của mình, Dương Tuyền quân và Cao Lăng quân trước đây lại bất hòa, thế như nước với lửa, nếu không Đại vương và Bất Vi càng khó khăn hơn”.
Rồi có vẻ hơi giận nói: “Đừng nói những chuyện khiến người ta phải nhức đầu này được không?”
Hạng Thiếu Long cười khổ nói: “Bổn nhân chẳng qua quan tâm Cơ hậu mà thôi! Rốt cuộc đại tướng quân có ủng hộ Dương Tuyền quân hay không?”
Chu Cơ liếc gã, như không muốn trả lời nhưng cũng thở dài rồi nói: “Ngươi nói Vương Hột đấy à, y chỉ trung thành với Đại vương lại không coi Dương Tuyền quân ra gì, trừ phi có thể có người đưa ra bằng chứng chứng minh Tiểu Chính không phải là cốt nhục của Đại vương, nếu không đại tướng quân sẽ không đứng ở phía Dương Tuyền quân đâu. Chuyện này có phương pháp chứng minh mà! Chẳng lẽ bọn chúng dám ép Đại vương nhỏ máu nhận thân hay sao? Dù cho có nhận ta cũng chẳng sợ”.
Hạng Thiếu Long lúc này đổ mồ hôi đầy mình, Chu Cơ có lẽ không sợ, nhưng gã thì rất sợ.
Phương pháp nhỏ máu nhận thân cổ xưa này, nói không chừng sẽ rất có hiệu quả, như vậy thì hỏng bét.
Chu Cơ thấy gã mặt biến sắc, không vui nói: “Chẳng lẽ ngươi cũng cho rằng Chính nhi cũng không phải là cốt nhục của Đại vương hay sao?”
Hạng Thiếu Long cứng họng, vội vàng nói: “Cơ hậu đã hiểu nhầm! Thiếu Long còn phải quay về sắp xếp hành trang nữa”.
Chu Cơ giận dỗi ngắt lời gã: “Ngươi cứ nhiều lần mượn cớ tránh người ta, Chu Cơ rất hận ngươi! Ta đâu phải ép ngươi tư thông, chẳng qua chỉ có mấy lời tâm sự mà thôi, có gì phải sợ như thế!”
Hạng Thiếu Long cười gượng nói: “Cơ hậu không sợ Đại vương không vui hay sao?”
Chu Cơ hơi giật mình, quay trở về hiện thực, rầu rĩ nhìn gã rồi thỏ thẻ nói: “Đại vương cái gì cũng tốt, rất yêu thương người ta, chao ôi ta không muốn nói nữa. Thiếu Long! Chúc ngươi lên đường thuận lợi, an toàn quay về gặp lại người ta”.
Hạng Thiếu Long trong lòng than thầm, đã sớm đoán được tình hình này.
Chu Cơ trước nay luôn sống cuộc sống phóng đãng, tuy nói là bất đắc dĩ nhưng sự thật là như thế.
Khi mới đến Hàm Dương, vì có cuộc sống mới và đã nhận được đứa con yêu nên tạm thời không có chú ý đến chuyện nam nữ nữa. Sau một năm sống trong cuộc sống cung đình, niềm vui và cảm giác mới mẻ được làm Vương hậu đã dần dần nhạt nhòa, cảm giác đã khác hẳn lúc trước. Nàng bảo rằng buồn bã, nhưng sự thật vì Trang Tương vương không làm nàng thỏa mãn được, nếu chẳng phải vì Tiểu Bàn, e rằng nàng đã chung chạ với nhiều người, bất đồ trong lòng cảm thấy kinh sợ.
Gã không dám ngồi lâu nữa, thừa cơ cáo từ, Chu Cơ cũng không giữ gã, nhưng hai mắt nàng nhìn gã đầy oán thán.
Trong sảnh đường của Ô phủ, một cuộc họp quan trọng diễn ra.
Ô Ứng Nguyên lên tiếng trước: “Trong một năm tới đây, là thời gian gian khổ nhất sau khi chúng ta đến Hàm Dương, không những Thiếu Long phải đi sứ sáu nước, Lã tướng cũng phải chinh phạt Đông Châu, tướng quốc phủ chỉ có Đồ Tiên, e rằng không chủ trì được đại cuộc, may mà ta đã thiết lập quan hệ được với nhiều người, chỉ cần hạ mình một chút thì có thể an toàn vượt qua”.
Đằng Dực nói với Hạng Thiếu Long: “Lúc nãy chúng ta đã thương lượng xong, Ô Trác đại ca và Ô Quả ở lại Ô phủ, để đề phòng khi có chuyện xảy ra thì sẽ có thể chống đỡ được. Trong khoảng thời gian này, đại bộ phận mọi người nên chuyển tới mục trường, để tránh sóng gió ở Hàm Dương”.
Hạng Thiếu Long nói: “Hay là đại ca cũng ở lại! Nhị tẩu đang sắp lâm bồn...”
Đằng Dực ngắt lời gã: “Chuyện này đừng nhắc nữa, chuyến đi này tuy bề ngoài rất hung hiểm nhưng tình thế sáu nước khó mà đoán được, ta ở lại đây, làm sao có thể ngủ yên được?”
Nghe đến hai chữ lâm bồn, mọi người đều không tự nhiên, cả Ô Ứng Nguyên cũng vậy.
Hạng Thiếu Long trong lòng không thoải mái, bọn Ô Đình Phương không thể mang thai, càng lúc càng là một vấn đề không rõ ràng.
Nếu ở thế kỷ hai mươi mốt, gã có thể đi xét nghiệm để có thể tìm ra nguyên nhân, nhưng ở thời đại này điều đó là không thể thực hiện được.
Ô Trác than rằng: “Ta không thể cùng tam đệ đi sứ quả thật là chuyện đáng tiếc nhưng cũng không có cách nào khác!”
Đào Phương chen vào nói: “Hai vị huynh trưởng của Thiếu Long đã chọn ra trong đám gia tướng hai mươi người thân thủ cao cường, làm tùy tùng của Thiếu Long, những cao thủ này ai cũng có thể một địch mười, có thể giúp đỡ được cho Thiếu Long. Thiếu Long cũng phải vạn lần cẩn thận, có rất nhiều người muốn trừ khử Thiếu Long. Nghe nói Dương Tuyền quân sẽ phái cao thủ hành thích Thiếu Long giữa đường, một là có thể nhổ được cái gai trong mắt bọn chúng, lại có thể đả kích uy tín của Lã tướng, Thiếu Long cần phải cẩn thận mới được”.
Hạng Thiếu Long cúi đầu lắng nghe, Ô Ứng Nguyên thở dài nói: “Thiếu Long quả thật muốn đưa Đình Phương và Thiên công chúa đi cùng hay sao?”
Đào Phương nói: “Vậy hãy đem bốn người bọn Xuân Doanh đi theo cùng! Để bọn chúng hầu hạ cho ba vị thiếu phu nhân”.
Hạng Thiếu Long vui vẻ gật đầu, lúc này mới cất đi nỗi lo trong lòng mà nghĩ đến chuyện Dương Tuyền quân.
Ô Ứng Nguyên nói: “Lã tướng vừa cùng ta thương lượng chuyện đi sứ, Lã tướng sẽ bỏ ra châu báu và ba ngàn hoàng kim, để cho con làm quà tặng. Chúng ta đã chọn ra trăm thớt ngựa tốt, một bầy ca cơ lại thêm ba ngàn vạn hoàng kim, đủ cho Thiếu Long ứng phó với bọn người tham lam kia”.
Kinh Tuấn nghe mà nói rằng: “Bấy nhiêu cũng đủ cho tại hạ sống đến mười đời!”
Đằng Dực nghe nói đến chuyện tặng ca cơ thì mặt trầm ngâm.
Hạng Thiếu Long thở dài nói: “Chuyện tặng cái gì cũng chẳng thành vấn đề, nhưng tiểu tế không quen lấy ca cơ làm lễ vật, nhạc phụ có thể chọn món khác chăng?”
Ô Ứng Nguyên hơi ngạc nhiên nhìn gã, rồi gật đầu nói: “Thiếu Long có ý nghĩ cổ quái như vậy, ta cũng không miễn cưỡng nữa”.
Mọi người lại thương lượng một hồi sau thì kết thúc hội nghị.
Hạng Thiếu Long cùng Đằng Dực đi thăm Thiện Lan, rồi mới quay vào trong nhà.
Kỷ Yên Nhiên cũng vừa mới đến, đang cùng Ô Đình Phương và Triệu Thiên nói chuyện phiếm, Kỷ Yên Nhiên đang kể về nàng Cầm Thanh cao ngạo lạnh lùng kia.
Không biết thế nào, Hạng Thiếu Long không muốn nghe những chuyện về nàng.
Gã vẫn buồn về cái ૮ɦếƭ của Đình Phương Thị. Đối với người đã quen chế độ một vợ một chồng ở thế kỷ hai mươi mốt mà nói, chỉ cần ba người vợ xinh đẹp trước mặt cũng đủ khiến cho gã cảm thấy hạnh phúc, huống chi lại còn có Triệu Nhã và Triệu Chi ở Đại Lương.
Đủ rồi! Gã không muốn khổ vì tình nữa.
Chỉ hy vọng có thể giúp Tiểu Bàn ngồi lên vương vị, khống chế nước Tần xong thì gã có thể lui ẩn chốn điền viên, sống một cuộc sống vui vẻ là đã đủ.
Bỗng nhiên, gã cảm thấy rất mệt mỏi.
Hôm sau, sau khi thức dậy, vào hoàng cung dạy cho Tiểu Bôn và Tiểu Bàn phương pháp đánh bằng tay không, để khi không có mặt gã thì bọn chúng vẫn có thể tự luyện tập được.
Từ tối đêm qua mưa tuyết đã dừng, bầu trời xanh ngắt, còn mặt đất thì bị trắng xóa.
Có lẽ những người khác thì không thấy có đặc biệt, nhưng đối với một người vượt thời gian mà đến như gã, cảnh cung đình phủ đầy tuyết trắng đã khiến gã ngây ngất quên cả bản thân.
Quá khứ như một giấc mơ, còn hiện tại cũng là một giấc mơ khác nữa.
Gã đang ngồi trong đình nhìn Tiểu Bàn và Tiểu Bôn hai người đang so tài bằng hai tay không, khi đang đánh rất vui, phía sau có giọng ngọt ngào của Cầm Thanh vang lên: “Ồ! Hạng thái phó, Chính thái tử lại trễ thời gian rồi!”
Hạng Thiếu Long giật mình thoát ra khỏi sự trầm tư, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Cầm Thanh đang mặc một bộ y phục toàn màu vàng, ngoài khoác một chiếc trường bào màu trắng như tuyết, lặng lẽ đứng nhìn Tiểu Bàn.
Hạng Thiếu Long vội vàng đứng dậy, thi lễ với nàng: “Xin chào buổi sáng Cầm thái phó, để ta lập tức gọi Thái tử đến”.
Cầm Thanh đi đến chỗ gã, lắc đầu nói: “Hiếm khi nào Thái tử cao hứng như vậy, Hạng thái phó lại sắp đi xa, hãy cứ để cho Thái tử bỏ học một ngày cũng được”.
Hạng Thiếu Long nhớ đến ngày mai đã bắt đầu một cuộc sống lúc nào đầu óc cũng căng thẳng, buồn bã ngồi xuống: “Mời Cầm thái phó ngồi!”
Cầm Thanh ngồi xuống chiếc ghế bằng đá, hỏi nhỏ: “Thái tử hình như yêu mến Thái phó, khi có Thái phó thì rất vui mừng, lúc bình thường thì trầm mặc không giống với những đứa trẻ cùng tuổi, hình như trong lòng đang ôm một tâm sự, khiến người ta rất lo lắng”.
Hạng Thiếu Long nhớ lại Triệu Ni, trong tim gã nhói lên nói không ra lời.
Lúc bấy giờ Tiểu Bôn đã hạ được Tiểu Bàn, nhưng không dám đánh ngã Thái tử, ngược lại bị Tiểu Bàn ném một cái bốn chân chổng lên trời, Tiểu Bàn vui vẻ lắm kêu đứng dậy.
Hạng Thiếu Long kêu lớn: “Đến đây!”
Tiểu Bôn bật người dậy, còn Tiểu Bàn thì hớn hở chạy lại trước đình.
Hạng Thiếu Long nói với Tiểu Bôn: “Vừa rồi con rõ ràng đã chiếm được thượng phong, tại sao lại bỏ qua cơ hội đó?”
Tiểu Bôn lúng túng nhìn Tiểu Bàn, cúi đầu nói: “Tiểu Bôn sợ làm bị thương Thái tử, nên không dám ra hết sức mình”.
Tiểu Bàn ngạc nhiên nói: “Ai cần ngươi nhường ta?”
Hạng Thiếu Long cười gượng nói: “Ai bảo con là Thái tử! Nhưng chỉ cần cứ y theo phương pháp của ta mà luyện tập, thì sẽ không dễ dàng bị thương. Sau này khi các con luyện tập, hãy lót vài miếng nệm dày dưới đất, thế thì chẳng sao cả. Trước khi luyện tập phải làm vài động tác làm nóng cơ thể, như vậy sẽ không xảy ra chuyện gì, có hiểu không?”
Hai tên tiểu tử dạ to một tiếng rồi chạy ra luyện kiếm.
Hạng Thiếu Long quay nhìn Cầm Thanh rồi cười: “Bọn trẻ thật là đáng yêu, nhưng nghĩ đến một ngày nọ chúng sẽ giống như chúng ta, không còn sống cuộc sống đơn giản nữa, ta cảm thấy hiện thực thật là tàn khốc!”
Cầm Thanh lặng người, trầm ngâm một lát rồi nói: “Hạng thái phó hình như chán ngán cuộc sống hiện tại?”
Hạng Thiếu Long lòng đầy xúc cảm, thở dài, không nói gì cả.
Cầm Thanh nén không được nói: “Cầm Thanh chưa bao giờ gặp qua một người dám dùng thái độ như ngài để nói chuyện với Chính thái tử, Hạng thái phó không phải rất coi trọng quyền lực hay sao?”
Hạng Thiếu Long trong lòng thầm kinh sợ, Cầm Thanh hình như đã nảy sinh lòng hứng thú đối với mình, chuyện này không thể kéo dài được. Không biết có thể vì đêm qua tiếp xúc với Kỷ Yên Nhiên không mà giờ đây thái độ của nàng đối với mình đã đổi khác.
Nghĩ đến đây thì thuận miệng nói: “Cuộc đời con người chẳng là chỉ trải qua mấy mùa ấm lạnh, cần gì phải để ý nhiều chuyện đến thế, cứ chuyện đúng thì nên làm, nếu không, còn gì là vui thú nữa!”
Đứng dậy rồi thi lễ: “Bỉ nhân còn phải quay về còn thu xếp nữa, xin mời Cầm thái phó”.
Cầm Thanh không ngờ gã chủ động cáo từ, hơi lúng túng, đứng dậy trả lễ.
Hạng Thiếu Long bước xuống tiểu đình, vừa mới bước được đến chỗ Tiểu Bàn được hai bước, Cầm Thanh ở phía sau kêu lên: “Hạng thái phó!”
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên quay lại, Cầm Thanh cúi đầu nói: “Câu chuyện ngụ ngôn về giọt mật của Hạng thái phó thật là tuyệt vời, Cầm Thanh đã được nghe, chúc Hạng thái phó lên đường bình an!”
Rồi mặt nàng hơi đỏ, quay người yểu điệu bước đi.
Hạng Thiếu Long trong lòng cười khổ, chờ khi quay về sẽ nhất định tra hỏi Kỷ Yên Nhiên, xem nàng đã tiết lộ bí mật gì của mình cho Cầm Thanh biết.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc