Tầm Tần ký - Hồi 109

Tác giả: Vô Danh


Về đến trạm chỉ huy, không thấy Đằng Dực, chỉ thấy Long Dương quân đang ngồi chờ mình, hai bên tay bắt mặt mừng xong, Long Dương quân nói: “Hiện giờ ta đã yên tâm, Đại vương đã phái năm ngàn tinh binh, do đại tướng tâm phúc của nô gia là Ngụy Bách Niên thống lĩnh, đêm nay sẽ đến Phiên Ngô, ngày mai có thể hội hợp cùng nô gia về Ngụy, không cần phải sợ Điền Đan và Lý Viên nữa”.
Hạng Thiếu Long nói: “Có một chuyện mong Quân thượng giúp đỡ...”.
“Đổng huynh xin hãy cứ căn dặn, nô gia sẽ làm hết sức mình”. Long Dương quân vui mừng nói.
Hạng Thiếu Long nói: “Xin Quân thượng hãy chiếu cố Nhã phu nhân, để nàng an toàn quay về”.
Long Dương quân ngạc nhiên nói: “Đổng huynh lẽ nào đã yêu ả?”
Hạng Thiếu Long nói: “Bỉ nhân cũng không rõ nữa, chẳng qua một đêm vợ chồng trăm đêm âи áι, ả tỏ ra cam tâm theo Đổng mỗ, Đổng mỗ cũng không muốn ả có bất cứ chuyện không may nào”.
Long Dương quân nhìn gã bằng ánh mắt ai oán giận dỗi, rầu rĩ thở dài đánh sượt, uể oải nói: “Đổng huynh xin hãy cứ yên tâm! Chỉ cần câu nói này, nô gia sẽ bảo vệ cho ả, đảm bảo ả quay về an toàn”. Rồi chép miệng: “Đổng huynh làm thế nào để đối phó với Điền Đan, Lý Viên và Triệu Mục?”
Hạng Thiếu Long cười nói: “Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, Đổng mỗ chỉ biết làm hết sức mình mà thôi”.
Long Dương quân nhíu mày có vẻ không vui: “Nô gia biết rất khó khuyên tướng quân không màng đến chuyện Hàm Đan nữa, nhưng đừng quên đề nghị của nô gia, nếu việc không thành hãy lập tức chạy đến Ngụy, nô gia sẽ nhắc nhở bọn tướng lĩnh ở biên cương bảo chúng tiếp ứng cho tướng quân”.
Hạng Thiếu Long hơi cảm động, nói lời đáp tạ.
Nam nhân xinh đẹp ấy chuyển sang chuyện khác: “Đổng huynh có muốn lập đại công chăng? Theo ta nghĩ, Kỷ tài nữ lần này mượn cớ về Ngụy chịu tang, thật ra là muốn hội hợp với Hạng Thiếu Long. Nô gia lần này thân mình khó giữ, lại đưa Nhã phu nhân về Ngụy, quả thật không đủ sức cũng chẳng rỗi hơi lo đến nàng nữa”.
Một ý nghĩ thoáng qua, Hạng Thiếu Long nói: “Quân thượng có biết Nghiêm Bình chăng?”
Long Dương quân nói: “Phải chăng là Mặc môn Cự Tử Nghiêm Bình! Nô gia không những quen y, mà còn có một chút giao tình, người này tinh thông binh pháp, là một nhân tài hiếm có, chỉ là tính tình cao ngạo, rất khó gần”.
Nói như thế, Hạng Thiếu Long biết ngay Nghiêm Bình cũng được Long Dương quân lôi kéo, có thể thấy người Ngụy cũng có dã tâm với người Triệu, mỉm cười nói: “Quân thượng có thể tiết lộ cho y biết chuyện của Hạng Thiếu Long và Kỷ tài nữ, kẻ này có thâm thù đại hận với Hạng Thiếu Long, tất sẽ không màng đến mọi điều mà truy đuổi Hạng Thiếu Long, lúc ấy bỉ nhân không cần phải phân tâm để giải quyết chuyện này nữa”.
Long Dương quân cười nói: “Đổng huynh không những không cần phải phân tâm, mà còn có thể làm giảm thực lực của Triệu Mục nữa!”
Hạng Thiếu Long bị y chỉ trúng tim đen, lúng túng cười nói: “Quả thật rất khó giấu Quân thượng”.
Long Dương quân vui vẻ nói: “Chuyện này cứ để nô gia lo. Lúc này ly biệt, chẳng biết ngày sau có thể gặp lại Đổng huynh hay chăng?”
Hạng Thiếu Long thản nhiên nói: “Chuyện ngày mai không ai biết được, đời người chẳng qua chỉ mấy chục năm, chỉ cần bỉ nhân và Quân thượng đã từng cùng sống ૮ɦếƭ bên nhau, những chuyện khác không cần phải nghĩ ngợi nữa”.
Long Dương quân vui vẻ đứng dậy, cười nói: “Đổng huynh quả thật là người phi phàm, ý nghĩ cũng khác người”.
Hạng Thiếu Long tiễn y ra cửa, vừa quay vào Triệu Bá đã đến, mấy câu khách khí xong, Triệu Bá nói: “Đại vương mật lệnh cho Triệu mỗ đến gặp tướng quân, chờ tướng quân sai khiến”.
Hạng Thiếu Long mừng thầm Hiếu Thành vương quả nhiên hợp tác với mình, chịu làm theo kế hoạch. Nói mấy câu khiêm nhường xong, lại bốc Triệu Bá lên tận mây xanh, chờ khi y đang lâng lâng mới nói: “Lời bỉ nhân nói với Quán chủ, chính là điều cơ mật nhất, Quán chủ ngàn vạn lần đừng tiết lộ với ai, nhất là Quách Tùng, Quán chủ chắc cũng biết quan hệ giữa Quách Tùng và Lý Viên!”
Triệu Bá lộ vẻ bực dọc nói: “Lão Quách thật hồ đồ, gả con gái cho tên tiểu tặc mặt người dạ thú, khiến ta bực mình đến nỗi mấy ngày hôm nay không gặp y.
Tướng quân xin hãy cứ yên tâm”.
Hạng Thiếu Long nói: “Lần này nhờ Quán chủ giúp đỡ, cũng bởi Triệu Mục ngầm cấu kết với Lý Viên và Điền Đan, có âm mưu bất lợi với Đại vương...”.
Triệu Bá biến sắc kêu lên: “Cái gì! Điền Đan và Lý Viên to gan đến thế hay sao?”
Hạng Thiếu Long nói: “Bỉ nhân phụng lệnh Đại vương, không thể nói ra kỹ càng, không biết trong võ sĩ hành hội của Quán chủ, có bao nhiêu người thân thủ cao cường mà có lòng trung thành để có thể dùng được?”
Triệu Bá vỗ иgự¢ nói: “Có thể chọn ra được năm sáu trăm người, phải chăng phải đánh vào hầu phủ?”
Hạng Thiếu Long nói: “Chuyện này còn phải xem tình thế đã, Quán chủ có thể tìm một cớ nào đó, ví như lấy cớ thao luyện, ngày mai tập trung tinh binh trong phu nhân phủ của Triệu Nhã, sau khi vào phủ không cho bất cứ ai rời khỏi, để khỏi tiết lộ tin tức”.
Triệu Bá vốn là một người thích đánh nhau, hớn hở chấp nhận. Bàn bạc xong rồi mới vui mừng quay về.
Lúc bây giờ đã đến canh một, Hạng Thiếu Long đang định quay về phủ nghỉ ngơi, Đằng Dực quay về, nói: “May mà có được danh sách ấy, nếu không thật là nguy hiểm, té ra hai tên tỳ tướng giữ cửa nam là Cam Trúc và Lý Binh cũng là người của Triệu Mục, Triệu Minh Hùng cố ý điều chúng qua nơi ấy, không cần nói cũng biết chẳng có điều gì tốt lành”.
Hạng Thiếu Long tuy thấy trong danh sách có tên hai người ấy nhưng không biết bọn chúng đang giữ cửa nam, quệt mồ hôi rồi đáp: “Quả nhiên Triệu Mục là chuyên gia quen dùng âm mưu, trước tiên để cho người của Điền Đan lẻn vào bằng địa đạo, chờ khi trong thành loạn lên thì mở hai cửa nam và bắc đón người Tề vào, trong tình hình ấy, vì binh lực của kẻ địch tập trung, lại có kế hoạch, người Triệu dù hơn chúng nhiều lần cũng khó mà trở tay, kế hoạch này quả thật thâm độc vô cùng”.
Đằng Dực cười nói: “Nhưng y vẫn không phải là đối thủ của tam đệ, nếu không sẽ không có chuyện thư hiệu trung ấy”. Vỗ vai gã rồi nói: “Tam đệ hãy quay về trước, ở đây đã có ta. Tiểu Tuấn đã sai người ra ngoài thành theo dõi động tịnh của người Tề, tam đệ có thể yên tâm ngon giấc”.
Hạng Thiếu Long nói: “Trận này chúng ta phải bảo tồn thực lực, huynh đệ của chúng ta chỉ dùng để đối phó với Triệu Mục, nhị ca có cách cách nào bí mật tập kết một đội thành vệ tinh nhuệ đóng ở mấy cứ điểm trong thành, để khi xảy ra chuyện thì có thể dùng được chăng?”
Đằng Dực nói: “Chuyện này toàn phải nhờ binh phù trong tay tam đệ rồi đó.
Vừa rồi ta tìm Triệu Minh Hùng thương lượng chuyện điều động binh lính, tên tiểu tặc ấy đã tính toán trước nên giả vờ đưa ra đề nghị, ta cũng biết được điều đó nên chấp nhận tất cả. Có thể thấy y nhất định tập trung toàn bộ người của bọn chúng đến cửa bắc và nam, ngược lại khiến cho ta dễ dàng điều động nhân thủ ở các nơi về, giờ đây ta đã chọn ra được hai ngàn người, còn những binh lính già yếu thì dùng để lừa Triệu Mục mà dùng để phòng thủ bọn người Tề, cũng là để lừa Triệu Mục, đồng thời cũng để tránh vướng tay vướng chân”.
Hai người nhìn nhau rồi ôm bụng cười.
Quay về nhà, Kỷ Yên Nhiên đã dắt chị em họ Điền bỏ đi. Triệu Nhã và Triệu Chi về phu nhân phủ. Chỉ có Thiện Nhu đang chờ gã, thấy gã về thì trách: “Khuya thế này mới quay về, người ta có chuyện muốn nói với chàng đây?”
Hạng Thiếu Long ôm ngang eo nàng kéo vào trong phòng. Chưa bước qua bậc cửa, Thiện Nhu đã lộ ra bản sắc, cắn vào vai gã. Hạng Thiếu Long cố nén cơn đau, bế nàng lên giường. Thiện Nhu đắc ý cười, lăn qua một góc, nằm ngửa ra, nhắm mắt có ý như đang chờ đợi. Hạng Thiếu Long cởi giày, leo lên mình Thiện Nhu.
Sau cuộc mây mưa, hai người ôm nhau.
Thiện Nhu hạ giọng nói: “Đây là lần cuối cùng chúng ta gần gũi nhau, sau này chàng không cần chịu đựng Thiện Nhu nữa”.
Hạng Thiếu Long vốn rã rời thân xác, định nhắm mắt ngủ, nghe lời này thì tỉnh dậy, nói: “Té ra nàng chẳng phải chỉ muốn nói với ta, mà thật sự muốn chia tay với ta”.
Thiện Nhu chép miệng: “Người ta cũng rất mâu thuẫn, nhưng giờ đây thấy tình hình lão tặc Điền Đan khí số vẫn chưa tận”.
Hạng Thiếu Long cắt ngang: “Nếu nàng lại mạo hiểm ám sát y, ta làm sao yên tâm”.
Thiện Nhu nhìn gã đăm đăm rồi nói: “Thi*p đã cẩn thận hơn trước nhiều, tuyệt không đi tìm cái ૮ɦếƭ. Vả lại Gi*t không nổi y thì sẽ tự tận, ૮ɦếƭ có gì đáng sợ đâu?”
Hạng Thiếu Long thấy ý nàng đã quyết, dịu giọng nói: “Ngàn vạn lần đừng lỗ mãng, nếu không xong thì hãy đến Hàm Dương tìm ta? Nàng không muốn gặp lại Thiện Lan hay sao?”
Thiện Nhu ôm gã rồi nói: “Biết rồi!”
Trời chưa sáng, đã bị Thiện Nhu đánh thức dậy, réo lên: “Mau dậy, chàng là thành thủ mà dám biếng nhác thế à?”
Hạng Thiếu Long biết vì hôm nay là trọng đại nên quá hưng phấn, chấp nhận cho nàng kéo dậy.
Thiện Nhu cải trang thành thân vệ của gã, nghiêm túc bảo: “Hôm nay bổn cô nương phá lệ nghe chàng sai khiến, nhưng phải theo sát chàng”.
Hạng Thiếu Long nhớ lại chuyện nhờ Long Dương quân lừa Nghiêm Bình, không dám chậm trễ, vội vàng tắm rửa thay y phục, nhai qua loa vài miếng bánh rồi cùng bọn Ô Quả quay về trạm chỉ huy.
Đi nửa đường thì trời sáng bạch, đến trạm chỉ huy, Đằng Dực đang bận rộn túi bụi, nhưng xem ra tinh thần rất khỏe khoắn, không hổ là một thiết hán, khiến cho Hạng Thiếu Long cảm thấy kỳ lạ lắm.
Đằng Dực thấy dáng vẻ nghiêm túc của Thiện Nhu, đùa với nàng hai câu rồi báo cáo với Hạng Thiếu Long chuyện sắp xếp đêm qua, nói: “Hôm nay ta đã chọn ra khoảng ba ngàn người, làm cánh chủ lực của chúng ta, ta đã nghiên cứu đường tiến lui của địch, đảm bảo có thể đánh phủ đầu bọn chúng, Gi*t chúng không còn manh giáp. Bọn người của Triệu Bá càng hữu dụng hơn bởi vì họ không ngờ ta sử dụng bọn họ”.
Hạng Thiếu Long nói: “Đến lúc ấy, Hiếu Thành vương sẽ giao cho chúng ta năm ngàn cấm vệ quân tinh nhuệ, như vậy chắc chắn thực lực trong tay chúng ta có thể đạt đến vạn người, sau khi dẹp sạch gian đảng, bọn thành vệ chia làm hai tổ, một tổ phụ trách phòng thủ thành và canh gác ở các con đường, còn một tổ khác vốn giả vờ theo dõi quân Tề sẽ ra trấn thủ ở khu vực ngoài thành, khiến Điền Đan biết chúng ta chuẩn bị đầy đủ, không dám làm bừa”.
Thiện Nhu nén không được nói: “Nhưng chúng ta làm sao thoát thân?”
Hạng Thiếu Long cố ý trêu nàng nói: “Nàng chẳng phải là một tên tiểu binh chỉ biết nghe lệnh hành sự hay sao? Trưởng quan nói chuyện, nào đến lượt nàng chen vào?”
Thiện Nhu bĩu môi, trừng mắt với Ô Quả vì y đang đứng cười mình, ra vẻ sẽ tìm gã tính sổ.
Đằng Dực rõ ràng rất thoải mái, nén cười nói: “Muốn thoát thân không dễ dàng, lúc đánh hầu phủ, bọn chúng ta sẽ liều ૮ɦếƭ cùng quân địch, chẳng phải sẽ giải quyết tất cả hay sao?”
Thiện Nhu và Ô Quả đều trố mắt ra, không nói nên lời.
Hạng Thiếu Long nói: “Chuyện đầu tiên hôm nay là phải liên lạc Phố Bố, nếu không có y làm nội ứng, rất nhiều chuyện khó mà ổn thỏa”.
Đằng Dực gật đầu, Hạng Thiếu Long kể chuyện Nghiêm Bình ra.
Đằng Dực cười nói: “Lần trước chắc chắn là dạy dỗ y chưa đủ nên lần này phải dạy y cho tới nơi, tiện tay báo thù cho Nguyên Tông tiên sinh”.
Sau một hồi nghiên cứu chi tiết, Hạng Thiếu Long dắt Thiện Nhu đến hoàng cung tiễn bước Long Dương quân và Triệu Nhã, Triệu Chi.
Trong hoàng cung càng bảo vệ nghiêm ngặt hơn, Cát Quang thấy bọn họ thì vui mừng tiến lên nói: “Đại vương cùng Tinh vương hậu, Long Dương quân, Nhã phu nhân, Chi cô nương và Quách đại phu đang dùng điểm tâm, dặn nếu tướng quân đến thì lập tức đến gặp”. Hạng Thiếu Long nháy mắt với bọn Thiện Nhu, Ô Quả, ý bảo bọn họ chờ ở ngoài cung, còn mình thì theo Cát Quang vào nội cung, Cát Quang hạ giọng cảnh cáo: “Thành tướng quân biết Đại vương và tướng quân có chuyện giấu y, phải cẩn thận y một chút”.
Hạng Thiếu Long chột dạ, nghĩ thầm đã bỏ sót y là không ổn, không chừng sẽ xảy ra chuyện.
Nói cho cùng tên tiểu tử này tuy hám lợi, nhưng cũng chẳng phải là người xấu, nghĩ tới đây thì Thành Tư dắt một nhóm cấm vệ từ đầu trường lang đi tới.
Cát Quang ho khan một tiếng, ngừng nói.
Hạng Thiếu Long từ xa đã lên tiếng chào Thành Tư, đối phương miễn cưỡng trả lời một tiếng, Hạng Thiếu Long đã đến trước mặt y, nháy mắt với Cát Quang, nói với Thành Tư đang có vẻ rất bồn chồn: “Thành tướng quân, bỉ nhân có thể nói vài lời không?”
Thành Tư gật đầu, cùng với gã rời khỏi trường lang, đến ngự hoa viên.
Hạng Thiếu Long hạ giọng nói: “Bọn tặc tử sắp mưu phản, Thành tướng quân có dự định gì chăng?”
Thành Tư cười nhạt nói: “Chuyện này đã có Đổng tướng quân giải quyết, mạt tướng cần gì phải lo lắng”.
Hạng Thiếu Long mỉm cười nói: “Thành tướng quân đã quá lời. Đổng mỗ có một đề nghị, nếu chúng ta có thể hợp tác chặt chẽ, hóa giải được nguy cơ này, dù công hay tư chỉ có lợi chứ không hại, Thành tướng quân thấy thế nào?”
Thành Tư rõ ràng rất động lòng, nhưng nghĩ lại tình cảnh trước mắt, cười khổ nói: “Giờ đây tại hạ chỉ là thống lĩnh cấm vệ có binh mà không quyền, mọi chuyện phải cần Đại vương gật đầu, Đổng tướng quân hay là trực tiếp bàn với Đại vương thì hay hơn”.
Hạng Thiếu Long cười: “Đại vương vốn không thể mặc giáp ra trận, rốt cuộc vẫn là do Thành tướng quân chỉ huy, giờ đây Đổng mỗ đi gặp Đại vương trước, sau đó sẽ tìm Thành tướng quân thương nghị”. Rồi thở dài nói: “Đổng mã si ta đây vốn không phải là người quen làm quan, xong chuyện này, thể nào cũng phải từ chức thành thủ này, yên tâm nuôi ngựa, nếu Thành tướng quân có thể lập đại công trong vụ này, chắc chắn chức thành thủ sẽ rơi vào tay tướng quân đó”.
Nói rồi đưa tay ra, về phía Thành Tư: “Nếu chỉ hứa bừa, Đổng mỗ này sẽ ૮ɦếƭ bất đắc kỳ tử”.
Nhớ lại những ngày tháng hai người đồng cam cộng khổ, trong mắt bất đồ lộ ra vẻ chân thành.
Thành Tư giật mình, đưa tay ra nắm chắc tay gã, hổ thẹn nói: “Đổng tướng quân đại nhân đại lượng, mạt tướng...”.
Hạng Thiếu Long Ϧóþ chặt tay y rồi buông ra vỗ vai y, quay đầu đi về phía Cát Quang. Thành Tư vẫn đứng ngẩn người ra, không dám tin rằng trên đời này lại có nhân vật không ưa quyền thế, lòng nghĩ chả trách nào thiên hạ gọi y là mã si.
Đến nội cung, điểm tâm cũng xong, Hiếu Thành vương và Tinh vương hậu ân cần tiễn bước Long Dương quân ra đến quảng trường.
Hạng Thiếu Long đến kịp thời, Triệu Nhã, Triệu Chi và Tinh vương hậu đều nhìn gã say đắm, nhưng thần thái mỗi người mỗi khác. Tinh vương hậu thì thêm vài phần dịu dàng và tình ý, Triệu Chi, Triệu Nhã thì lộ vẻ không nỡ xa rời.
Hạng Thiếu Long biết đây không phải là lúc nói chuyện bí mật, đến trước Hiếu Thành vương và Long Dương quân hành đại lễ xong thì cáo biệt với Long Dương quân.
Trong mắt Long Dương quân lộ vẻ buồn rầu không thua gì hai nữ nhân kia, Quách Khai đứng sau Hiếu Thành vương, nở một nụ cười gian xảo: “Đổng tướng quân nếu đến Đại Lương, tất sẽ là quý khách được hoan nghênh nhất của Quân thượng rồi đó”.
Hiếu Thành vương không biết mối quan hệ giữa Long Dương quân và Hạng Thiếu Long, vừa nghe đã nhìn sang Hạng Thiếu Long. Tuy biết rõ sau đêm nay không cần gặp Hiếu Thành vương nữa, nhưng Hạng Thiếu Long bị tia nhìn của y làm cho mất tự nhiên.
Sau một hồi bịn rịn, bọn Long Dương quân lên xe ngựa, do Tra Nguyên Dụ dắt năm trăm cấm vệ quân hộ tống, ra đến cửa thành sẽ hội họp với một đội thành vệ của Hạng Thiếu Long phái ra, mới khởi hành đến biên giới Ngụy, trên đường lại có quân Ngụy tiếp ứng, chắc chắn rất an toàn. Bọn Điền Đan sẽ không kiếm chuyện nữa bởi trong thời điểm mấu chốt này sẽ không đi đối phó Long Dương quân.
Trước khi lên xe, Long Dương quân rỉ tai với gã: “Lần này Nghiêm Bình nhất định trúng kế, khi bổn quân báo với y Kỷ tài nữ không chịu đi cùng, y đã lập tức lên đường”.
Hạng Thiếu Long không dám nhiều lời, bịn rịn chia tay với bọn Triệu Nhã, định quay về thì được Hiếu Thành vương gọi vào trong thư trai, còn Quách Khai phải đứng ngoài.
Đuổi bọn thị vệ ra ngoài xong, Hiếu Thành vương nói: “Chuyện Võ Thành quân quả nhiên không sai, quả nhân đã gọi Lệ phu nhân đến hỏi, ả cuối cùng cũng thừa nhận Võ Thành quân một tháng trước đã bí mật đến Hàm Đan, lưu lại vài ngày rồi mới đi, không cần nói cũng biết là liên lạc với những kẻ mật thiết với y”.
Hạng Thiếu Long không biết Lệ phu nhân là ai, nghĩ chắc cũng là một nhân vật trong hoàng tộc, vì có mối quan hệ tốt với Võ Thành quân nên biết được chuyện này.
Hiếu Thành vương đã biết được chuyện này thì càng tốt, nhớ đến Thành Tư thì thuận tiện nói: “Đại vương giờ đây nhất cử nhất động đều phải chú ý đến gian đảng, những chuyện gió thổi cỏ lay, cũng sẽ khiến bọn họ cảnh giác, trong tình hình này, Thành Tư tướng quân ngược lại trở thành một kỳ binh, nếu Đại vương bí mật hạ chỉ trao cho y quyền chỉ huy một bộ phận, nếu có thể hợp tác chặt chẽ với hạ thần, càng dễ dàng đập tan âm mưu của kẻ địch hơn”.
Hiếu Thành vương ngạc nhiên nói: “Tướng quân không cho rằng y sẽ làm hỏng chuyện sao?”
Hạng Thiếu Long nói: “Chí ít chúng ta cũng có thể khẳng định y không phải là người của Triệu Mục, nếu không Triệu Mục sẽ không bảo hạ thần hãm hại y để Triệu Lệnh thay thế cho y. Đại vương hãy yên tâm! Thành tướng quân là nhân tài, lần trước mất chức quả thực không phải tội thất trách, không chừng cũng chính bởi Triệu Mục tiết lộ bí mật trong cung cho người của Tín Lăng quân, để khiến Đại vương phải tước chức của Thành tướng quân”.
Hiếu Thành vương nghĩ cũng có lý, sai người gọi Thành Tư vào huấn dụ một lúc rồi ra lệnh cho y hợp tác chặt chẽ với Hạng Thiếu Long, nếu có thể lập công thì được trọng thưởng.
Thành Tư cảm động lắm, ba người nghiên cứu những tình tiết phải đối phó với kẻ địch hôm nay, Hạng Thiếu Long ngựa không ngừng vó, đi về phía Lưu phủ.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc