Tầm Tần ký - Hồi 108

Tác giả: Vô Danh


Khi Hạng Thiếu Long về đến trạm chỉ huy, bụng đã réo lên, nhớ lại vẫn chưa ăn cơm tối, bảo với Đằng Dực sai người làm cơm.
Đằng Dực kéo gã ra cổng nói: “Tam đệ hãy chịu đói thêm chốc nữa, bọn phu nhân của đệ đã mấy lần sai người đến giục đệ quay về. Lại còn nhắc nhở đệ, từ đây đến đêm mai, tốt nhất phải để ý chuyện ăn uống, nếu bị Triệu Mục hạ độc thì ૮ɦếƭ thật oan uổng. Ta cũng đã sai người đặc biệt lưu ý thức ăn nước uống, lại bỏ cá vào giếng để kiểm tra, cẩn thận bao giờ cũng tốt hơn”.
Hạng Thiếu Long nghe mà giật mình, gật đầu, thuận miệng hỏi: “Tiểu Tuấn đã có tin tức gì chưa?”
Đằng Dực nói: “Tiểu Tuấn thật giỏi, không đầy hai canh giờ, đã tìm ra địa đạo, một đầu quả nhiên là ở trong đại bản doanh của Triệu Minh Hùng, đầu kia là ở tường thành bắc, dài khoảng ba trượng, hai đầu đều đã thông suốt cả, giờ đây đang đến giai đoạn cuối cùng, tối mai là có thể dùng được”.
Hai người đến quảng trường, có người dắt ngựa ra.
Lên ngựa, có gần hơn năm trăm thân vệ đi theo bọn họ.
Hạng Thiếu Long thấy trong đám tùy tùng chỉ có hơn mười người là huynh đệ trong tinh binh đoàn, ngạc nhiên nói: “Bọn người này ở đâu ra?”
Đằng Dực cười: “Ta đã cài huynh đệ của chúng ta vào các nơi, để có thể khống chế chủ lực thành vệ. Những người này được chọn trong quân ra, đương nhiên là tránh những kẻ có quan hệ với Triệu Minh Hùng, đã điều tra thân phận của bọn họ, chắc chắn không có vấn đề gì”.
Hạng Thiếu Long hạ giọng nói chuyện Triệu Mục, Đằng Dực nói: “Có tin tức chuẩn xác thế này, muốn đối phó Điền Đan và Triệu Mục không phải chuyện khó, điều khó là làm thế nào mới có thể *** Điền Đan, bắt sống Triệu Mục, lại ung dung thoát về Hàm Dương”.
Hạng Thiếu Long chép miệng: “Chúng ta quả thật không đủ sức để đồng thời hoàn thành hai chuyện này, Điền Đan nhất định sẽ không tham dự vào hành động này, tên hôn quân Hiếu Thành vương lâm trận sẽ thoái lui, lại ra lệnh cho chúng ta không được ***ng đến Lý Viên và Điền Đan, hành động đêm mai phải có Hiếu Thành vương hợp tác mới xong, nếu không địch ta khó phân, tất sẽ xảy ra chuyện”.
Đằng Dực gật đầu tỏ vẻ đồng ý nói: “Ta biết tam đệ có chỗ khó, may mà vẫn còn thời gian một đêm, có thể bàn kỹ lại, Tiểu Tuấn giờ đang giám sát tình hình địa đạo, nếu có chuyện lạ, có thể lập tức phản ứng ngay. Những chỗ khác, ta đã sai người điều tra, địa đạo ở thành bắc là lối ra vào duy nhất, nhưng kẻ địch muốn đột nhập vào thành dù hành động nhanh như thế nào cũng phải vài canh giờ, nhiều nhất cũng có thể ba bốn ngàn người có thể qua mật đạo, chỉ cần chúng ta không cho người của Triệu Mục và người Tề gặp nhau, thì có thể trừ khử hết bọn người Tề lẻn vào”.
Hạng Thiếu Long nói: “Nếu chẳng phải được nhị ca nhắc nhở, đệ quả thật chẳng biết làm thế nào”.
Khi đang nói thì đã về đến hành phủ.
Vừa bước vào nội đường, đã thấy Triệu Nhã và Kỷ Yên Nhiên đều đến, đang nói chuyện cùng chị em Triệu Chi, Thiện Nhu.
Thấy gã vào, bọn họ đều nhìn gã.
Triệu Chi nói: “Đằng nhị ca đâu?”
Hạng Thiếu Long ngồi giữa Triệu Nhã và Kỷ Yên Nhiên, đáp rằng: “Nhị ca đang sắp xếp nhân thủ, phòng bị ở ngoài phủ, để ngăn cản bọn ong bướm dòm ngó sắc đẹp của Chi cô nương, xông vào ςướק đóa hoa tươi”.
Bọn nữ nhân nghe những lời thú vị mới mẻ của gã, lại lấy hình ảnh ong bướm hút mật hoa ra để tỉ dụ đều cười phá lên.
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên nhìn Kỷ Yên Nhiên nói: “Yên Nhiên đã biết rồi sao?”
Kỷ Yên Nhiên lạnh lùng nói: “Nếu Long Dương quân có gan theo thiếp, bổn cô nương một kiếm sẽ chặt đứt đôi y ra”.
Thiện Nhu hỏi: “Có cần đi đánh cắp hiệu trung thư lần nữa không?”
Triệu Nhã nói: “Chuyện Võ Thành quân có đúng không? Nữ nhân ấy có thể tin tưởng được không?”
Ba người, mỗi người hỏi mỗi câu, Hạng Thiếu Long đành phải kể tất tần tật ra, ai nấy đều há hốc mồm, không ngờ sự việc lại phức tạp đến thế.
Hạng Thiếu Long nói: “Chuyện Nhã nhi đến Đại Lương đã định, bởi vì có hiệp nghị Long Dương quân phải đi cùng, cho nên Yên Nhiên chỉ cần chờ bọn họ lên đường xong rồi mới đi sau, Long Dương quân chẳng còn cách nào theo nàng được”.
Triệu Nhã cười nói: “Thiếp đã sớm nói với Yên Nhiên không cần lo lắng nữa, chàng đã sắp xếp đâu vào đấy rồi, theo ta đoán Long Dương quân sẽ nhờ Thiếu Long chàng thay y theo dõi Yên Nhiên”. Nói xong rồi che miệng cười.
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên nói: “Cớ gì nàng vui mừng đến thế?”
Triệu Nhã nói: “Chuyện đối phó với Triệu Mục và Điền Đan, chàng đã nắm chắc phần thắng trong tay, người ta đương nhiên không còn lo lắng nữa! Huống chi chuyến đến Đại Lương lần này còn có vị nữ bảo tiêu này nữa?”
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên nhìn Thiện Nhu, Thiện Nhu chỉ Triệu Chi nói: “Không phải thiếp! Là Chi Chi”.
Triệu Chi vui mừng nói: “Nhã tỷ một mình đến Đại Lương buồn bã như thế, nên thiếp mới tự nguyện xin đi cùng”.
Hạng Thiếu Long cả mừng nói: “Vậy thì tốt, ta vốn khuyên nàng đi cùng Trâu tiên sinh!”
Quay sang Kỷ Yên Nhiên hỏi: “Lý Viên biết nàng về Đại Lương, có phản ứng gì không?”
Kỷ Yên Nhiên nói: “Đâu đến lượt y quản thiếp, nói tới nói lui chỉ có mấy câu si tình vọng tưởng, thiếp đã nghe chán chê rồi”.
Hạng Thiếu Long nói: “Cần phải đề phòng kẻ khác, đêm nay ta sẽ tăng cường phòng thủ chỗ ở của Yên Nhiên, Yên Nhiên cũng phải căn dặn bọn hạ nhân cẩn thận, ngày mai Ô Trác đại ca sẽ thân hành hộ tống, Yên Nhiên sẽ biến thành một tên tiểu binh xinh đẹp thì có thể âm thầm quay về thành. Ta còn có nhiệm vụ quan trọng giao cho nàng đấy!”
Kỷ Yên Nhiên nhoẻn miệng cười: “Có nhiệm vụ gì, chàng hãy nói mau, người ta nóng lòng muốn biết?”
Hạng Thiếu Long nói: “Đó là cùng Nhu tỷ ngủ chung với ta. Ối chao!” Thì ra bị Thiện Nhu đá cho một cước.
Triệu Nhã chép miệng: “Triệu Nhã thật hâm mộ!”
Kỷ Yên Nhiên lần đầu tiên bị nam nhân buông lời trêu ghẹo trước nhiều người, mặt đỏ ửng lên, lườm gã, nhưng trong lòng cảm thấy vui thích.
Thiện Nhu bĩu môi nói: “Ngủ với chàng, thà ôm chiếc gối ngủ sướng hơn”.
Rồi cười khúc khích, trông yêu kiều muôn phần.
Lúc này Đằng Dực bước vào, nói: “Nội thị Cát Quang đến tìm đệ”.
Hạng Thiếu Long giật mình, biết được kẻ đã khiến cho Triệu Mục vội vàng đi ứng phó chính là Tinh vương hậu.
Hạng Thiếu Long gặp Cát Quang, mở một đầu ống gỗ được bịt kín, lấy ra một mật hàm, trong đó viết đầy những chữ rất đẹp, trong đó hơn hai mươi tên người, lại còn ghi chú thêm chức quan của họ.
Hàng thứ nhất là thành thủ Đổng Khuông, tiếp theo là Triệu Minh Hùng, khi xem đến hàng thứ ba thì giật mình, té ra đó chính là đới binh vệ Triệu Lệnh, người mà sáng nay Cát Quang bảo rằng đủ sức thay thế cho Thành Tư.
Hạng Thiếu Long đọc xong một lượt, đưa cho Đằng Dực, nhìn Cát Quang nói: “Tình hình bảo an trong nội cung thế nào rồi?”
Cát Quang nói: “Từ ngày bọn người của Tín Lăng quân đột nhập vào cung *** phóng hỏa, Đại vương đã lấy lại binh quyền, Thành tướng quân chỉ là kẻ truyền mệnh lệnh, phàm điều động mười người trở lên thì phải có thủ dụ của Đại vương. Giờ đây toàn thể cấm vệ quân một vạn tám ngàn người đều đóng trong sáu quân doanh ở trong và ngoài cung chờ lệnh, luân phiên canh giữ hoàng cung, chuyện phòng ngự chắc không có vấn đề gì”.
Hạng Thiếu Long thầm nghĩ Tín Lăng quân đã làm khổ Triệu Mục, khiến y giờ này không muốn mượn sức người Tề cũng khó, lại hỏi tiếp: “Tình hình an toàn của Đại vương thế nào?”
Cát Quang nói: “Chuyện này càng an tâm hơn nữa, Đại vương đã thu dụng thân binh đoàn, phần lớn là tử đệ binh trong dòng tộc, rất trung thành, lại cắt một số nơi trong cung thành cấm khu, kẻ bước vào sẽ *** không tha, chuyện ăn uống càng cẩn thận hơn, giếng nước trong ngự thiện phòng được canh giữ cẩn mật suốt ngày đêm”.
Lúc này Đằng Dực hừ lạnh lùng một tiếng, trả mật hàm lại cho Hạng Thiếu Long.
Cát Quang nhìn mảnh mật hàm trong tay Hạng Thiếu Long nói: “Tinh hậu có lệnh, Đổng tướng quân phải đốt mảnh mật hàm này trước mặt tiểu nhân”.
Hạng Thiếu Long thầm khen Tinh vương hậu suy nghĩ chu đáo, xem qua một lượt nữa rồi mới đánh viên đá lửa, đốt mảnh mật hàm.
Cát Quang nhìn làn khói bay lên, chân thành nói: “Tiểu nhân biết tình thế giờ rất nguy cấp, tướng quân nếu có việc cần đến Cát Quang xin hãy căn dặn”.
Hạng Thiếu Long nhìn Đằng Dực, Đằng Dực hiểu ý, gật đầu nói: “Chuyện thành vệ, đã có hạ thuộc phụ trách, chuyện cấm vệ, phải do Đổng tướng quân thân chinh vào gặp Đại vương”.
Hạng Thiếu Long đứng dậy, cười với Cát Quang: “Đương nhiên phải có chỗ nhờ đến nội thị trưởng, giờ đây ta phải lập tức vào gặp Đại vương, đi đường hãy nói”.
Hiếu Thành vương biết Hạng Thiếu Long đến, vội vàng tiếp kiến gã ở hậu đường trong tẩm cung, lo lắng hỏi: “Phải chăng có tin tốt lành?”
Hạng Thiếu Long nói: “Không những có tin tốt mà còn là tin tốt do trời ban, lần này hạ thần cầm chắc có thể một mẻ quét sạch gian đảng”.
Hiếu Thành vương vui mừng nói: “Phải chăng đã lấy được thư hiệu trung?”
Hạng Thiếu Long mỉm cười: “Đại vương minh xét, nếu đưa thư hiệu trung ra, chẳng phải chuyện Triệu Mục sẽ bại lộ hay sao?”
Hiếu Thành vương vui mừng, mỉm cười nói: “Quả nhân vui đến nỗi hồ đồ”.
Rồi lại nhíu mày nói: “Khanh chẳng phải nói phủ đệ của y canh phòng cẩn mật, không cách nào vào được hay sao? Cớ giờ gì đây lại có thể lén xem được thư hiệu trung ấy?”
Hạng Thiếu Long đã sớm có câu trả lời, kể chuyện đã lẻn vào trong thủy đạo hôm trước, lại nói: “Hạ thần đã móc nối với những người trung thành với Đại vương trong phủ, phát giác mấy ngày nay sau khi Triệu Mục về phủ thì lại đến thăm ngọa khách hiên, từ đó đoán được thư hiệu trung giấu ở nơi ấy, nhờ phước lớn của Đại vương, quả nhiên tìm được thư hiệu trung, nhưng chỉ xem được một nửa thì bọn tuần vệ đến, hạ thần không dám ở lâu, chỉ đành lập tức rút lui”.
Hiếu Thành vương nhíu mày nói: “Vậy há chẳng phải chưa thể lập tức hành động hay sao?”
Hạng Thiếu Long cười thầm, nghĩ nếu lập tức hành động, thì làm sao tiến hành được âm mưu của lão tử, nghiêm mặt nói: “Triệu Mục giờ đây đang ngồi yên chờ đợi, nếu chúng ta cứ bắt người như thế, thương vong tất sẽ nặng nề, tốt nhất là cứ đợi y ra tay rồi mới đánh phủ đầu”.
Hiếu Thành vương trầm ngâm rồi gật đầu nói: “Ai là gian đảng?”
Hạng Thiếu Long móc ra danh sách Đằng Dực đã ghi lại trước khi ra cửa, quỳ xuống dâng lên, Hiếu Thành vương cầm lấy mở ra xem, lập tức biến sắc, kêu lên: “Cái gì? Triệu Minh Hùng chính là người của Triệu Mục, y là một trong những người quả nhân muốn đưa lên làm thành thủ, Đổng khanh gia có nhầm không?”
Hạng Thiếu Long quả quyết nói: “Bỉ nhân chỉ sợ thư hiệu trung này là Triệu Mục làm giả để thực hiên kế nghi binh, cho nên chọn ra nhân vật quan trọng này để điều tra, quả nhiên phát hiện y đã đào một địa đạo tại đại bản doanh của mình, thông ra ngoài thành bắc. Chuyện này có thể tra xét được, xin Đại vương hãy lập tức sai người theo thủ hạ của bỉ nhân đến nơi gần địa đạo, cắm ống đồng xuống đất, tất sẽ nghe âm thanh từ địa đạo truyền lên, mong Đại vương hãy hạ lệnh”.
Hiếu Thành vương nhìn gã đầy nghi hoặc một lúc rồi nói: “Quả nhân không phải là không tin Đổng khanh, nhưng sự việc trọng đại, điều tra kỹ càng rồi quả nhân mới yên tâm, nhưng chuyện này phải cẩn thận tiến hành, đừng để bọn tặc tử biết được”.
Nói xong gọi hai tên cân vệ theo Hạng Thiếu Long ra ngoài điện, Hạng Thiếu Long bảo Ô Quả dẫn bọn chúng đi.
Khi gã quay lại, Hiếu Thành vương đã xem xong danh sách, thở dài đánh sượt nói: “Danh sách này chắc là không có vấn đề, ngoài Triệu Minh Hùng và Triệu Lệnh, những kẻ khác đều là những kẻ quả nhân nghi ngờ trước nay vẫn cấu kết với Triệu Mục, Đổng khanh lần này lập được đại công, quả nhân sẽ nhớ mãi”. Rồi hai mắt quắc lên, nói: “Địa đạo này nhất định là đào cho bọn người Tề, Đổng khanh hãy lập tức lấp lại, sau đó bắt hết bọn gian đảng, bao vây hầu phủ, chờ Lý tướng quân về, y sẽ tấn công hầu phủ, chắc chắn sẽ thành công”.
Hạng Thiếu Long sớm biết y sẽ suy nghĩ như vậy, nói: “Hạ thần còn có một tin tức quan trọng, Triệu Mục vì muốn hạ thần tin tưởng y nên đã tiết lộ rằng mình đã cấu kết với Võ Thành quân, lúc này Võ Thành quân đang ở trong doanh trại của người Tề”.
Hiếu Thành vương biến sắc kêu lên: “Cái gì?”
Hạng Thiếu Long nói: “Đến lúc này hạ thần mới hiểu rõ Triệu Mục dựa vào cái gì mới tạo phản”.
Hiếu Thành vương không còn nhẫn nại nữa, ngắt giọng gã, quát lên: “Quả nhân đã hiểu, Đổng khanh có kế gì hay?”
Hạng Thiếu Long nói với ngữ điệu tràn trề lòng tin: “Nếu chúng ta ra tay trước, đối phó gian đảng thì thắng bại khó đoán. Vấn đề lớn nhất là chúng ta vẫn chưa thể một mẻ quét sạch gian đảng, nếu có người mở cửa cho người Tề vào thành, chúng ta dù thủ thắng cũng sẽ bị tổn thất. Lúc ấy vừa phải giữ hoàng cung, vừa phải bao vây hầu phủ, tình thế thật bất lợi. Hay là cứ để người Tề vào trong địa đạo, hạ thần sẽ có cách đối phó với bọn chúng”. Rồi hạ giọng nói: “Hay là chúng ta nhân lúc Điền Đan còn ở trong cung, giết quách y đi, chẳng phải đã giải quyết được mọi chuyện hay sao?”
Hiếu Thành vương tiu nghỉu đáp: “Tin này thật quá chậm trễ, chiều nay Điền Đan mượn cớ thị sát doanh trại nên đã rời thành”.
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên nói: “Vì sao hạ thần không biết chuyện này?”
Hiếu Thành vương cười khổ não nói: “Y ra thành ở cửa bắc, Triệu Minh Hùng dĩ nhiên không thông báo cho khanh”.
Lúc bấy giờ hai tên thân vệ do Hiếu Thành vương sai đi đã quay về bẩm cáo mọi chuyện.
Hiếu Thành vương lúc này càng tin tưởng Hạng Thiếu Long hơn, thương lượng hơn nửa canh giờ, Hạng Thiếu Long mới rời cung.
Khi gã bước ra khỏi điện, biết được quyền chủ động toàn bộ thế cục đã rơi vào tay mình, dù Điền Đan, Triệu Mục và Lý Viên có lợi hại đến mức nào cũng đừng hòng thoát ra khỏi bàn tay của gã nữa.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc