Tầm Tần ký - Hồi 103

Tác giả: Vô Danh


Màn đêm buông xuống.
Đôi xe ngựa rời khỏi hành quán.
Ô Quả hóa trang thành Đổng Khuông và Đằng Dực, cùng một nhóm thủ hạ và thân vệ của Nhã phu nhân tiền hô hậu ủng thúc ngựa theo bảo hộ vệ.
Hạng Thiếu Long thật sự và Thiện Nhu thì nấp trong thùng xe.
Hai người mặc bộ y phục tránh nước bằng da hươu, chỉ lộ hai con mắt, tay và chân, hơi giống với bộ quần áo người nhái của thế kỷ hai mươi mốt.
Bộ Hạng Thiếu Long đang mặc là Thiện Nhu làm cho Triệu Chi, may mà Triệu Chi cũng cao lớn, da hươu cũng có tính đàn hồi nên có thể miễn cưỡng mặc vừa.
Hai người ngoài những thiết bị leo trèo, binh khí, ám khí, mỗi người còn mang theo một ống đồng để hít thở dưới nước.
Nhưng đến giờ Thiện Nhu vẫn chưa tiết lộ cách đột nhập vào phủ, Hạng Thiếu Long chỉ đành nén lòng không hỏi.
Hạng Thiếu Long xoay qua hỏi Triệu Nhã: “Nhã nhi đã nghĩ xong chưa?”
Triệu Nhã nói với vẻ nan nài: “Thế này được không? Chàng đi rồi người ta đợi một thời gian nữa thì mới đến nơi nào đó để gặp chàng. Người ta không an lòng đi trước chàng”.
Hạng Thiếu Long nhíu mày nói: “Giả sử vương huynh của nàng đột nhiên qua đời, quyền lực rơi vào tay Tinh vương hậu, bà ta có chịu buông tha cho nàng không, lúc ấy ta về Hàm Dương thì làm sao giúp được nàng?”
Triệu Nhã nói: “Bà ta đứng chưa vững, làm sao đối phó được thi*p, huống chi bà ta thủy chung vẫn là người Hàn, nếu hoàng tộc của bọn thi*p ra tay, vương công đại thần há để cho bà ta được nước, lúc ấy thi*p muốn bỏ đi, bà ta vui mừng còn không kịp nữa, Thiếu Long! Người ta lo sợ chuyện khác kìa!”
Nói hai câu này thì thanh âm trầm xuống.
Thiện Nhu nghe không rõ, không vui nói: “Triệu Nhã, tỷ có thể nói lớn hơn một chút không?”
Hai người đều phì cười.
Hạng Thiếu Long không thèm để ý đến nàng, quay qua Triệu Nhã nói: “Nhã nhi sợ chuyện gì?”
Triệu Nhã ôm riết lấy gã, rầu rĩ nói: “Sợ kẻ khác không tha cho người ta”.
Hạng Thiếu Long kỳ thực trước nay vẫn lo lắng về vấn đề này, chỉ đành an ủi: “Sau khi về Hàm Dương ta sẽ ra mặt cho nàng, Đinh Phương và Thiên công chúa đều là những người mau quên, không nhớ hận cũ, còn những người khác thì không cần lo lắng, đây gọi là lấy công chuộc tội mà”.
Có tiếng Đằng Dực ở phía ngoài truyền vào: “Chuẩn bị, đã đến hầu phủ, ồ, thật tuyệt, xe Điền Đan đang ở phía trước”.
Xe ngừng, nói chuyện một hồi, hai người Hạng, Thiện né sang một góc, Triệu Nhã vén rèm cửa sổ lên, nhìn ra.
Đội xe của Điền Đan chầm chậm tiến tới, hai bên đều ngừng lại.
Ô Quả lúc này đang giả thành Đổng Khuông cùng Đằng Dực thúc ngựa tiến lên, chào hỏi Điền Đan.
Điền Đan vén rèm cửa lên, cười: “Đổng tướng quân vất vả quá, bọn người rảnh rỗi chúng tôi lại uống rượu, ngày đêm bận rộn vì chúng tôi, nhưng thể lực con người có hạn, còn Đổng tướng quân hãy nghỉ ngơi nhiều hơn”.
Ô Quả giả tiếng nói của Hạng Thiếu Long, cười: “Bỉ nhân vốn là kẻ thô lậu, càng bận càng vui, đa tạ Điền tướng quốc đã quan tâm”. Tiếng nói, thần thái, ngữ điệu đều y hệt Hạng Thiếu Long.
Với con mắt sắc bén như Điền Đan, dưới ánh đèn lờ mờ, cũng không phát hiện ra sơ hở, cười xong thì nhìn sang Triệu Nhã nói: “Phu nhân mấy hôm nay dung quang rực rỡ, thần thái bay bổng, có thể cho Điền mỗ biết có bí quyết gì chăng?”
Mọi người đều giật mình, biết Điền Đan nói như thế là để thăm dò khẩu khí của Triệu Nhã.
Triệu Nhã đương nhiên có cách đối phó, mỉm cười nói: “Triệu Nhã có bí quyết gì đâu, mong Điền tướng quân đừng cười”. Nói rồi buông rèm.
Điền Đan cười khà khà rồi tạm biệt Đổng Khuông và Đằng Dực, lệnh cho đoàn xe tiếp tục tiến tới.
Hai đoàn xe lướt qua nhau.
Hạng Thiếu Long phất tay cho Thiện Nhu, thời gian xuống xe đã đến.
Hai người nhờ bóng tối, lặng lẽ núp trong lùm cây phía Tây nam bên ngoài hầu phủ.
Hạng Thiếu Long không biết Thiện Nhu sẽ làm trò gì, cho đến khi đi theo nàng tới bên cạnh con rạch nhỏ thì mới hiểu ra.
Thiện Nhu kéo gã ngồi xuống rồi nói: “Phàm là những phủ đệ có sông rạch bao bọc, ắt sẽ có lối cho nước ra vào, đó là đại bí mật của Thiện Nhu ta đây, lần trước thi*p cũng nhờ vào con sông này mà vào được phủ tên gian tặc, nếu may mắn, nói không chừng có thể bơi thẳng đến được con sông ở trong Bích Đào viên cũng không chừng”. Nói xong đắc ý nhìn Hạng Thiếu Long.
“Ở đây cách hầu phủ cả trăm trượng, làm thế nào mà hít thở?” Hạng Thiếu Long nói.
Thiện Nhu liếc gã rồi bực dọc nói: “Ngốc thật! Người ta có thể vào, tự nhiên có cách hít thở, ống đồng ấy để làm gì? Trừ phi vừa mới mưa xong, nếu không con sông sẽ rất cạn, chỉ cần ngậm ống đồng trong mồm, một đầu chĩa lên khỏi mặt nước, chẳng phải giải quyết được vấn đề rồi sao?”
Hạng Thiếu Long trong lòng thán phục lắm, nhưng mặt khác cũng có chút tức giận, đột nhiên xông tới ôm chặt lấy nàng rồi hôn ngấu nghiến. Thiện Nhu đề phòng không kịp, nhất thời lúng túng.
Hạng Thiếu Long buông nàng ra, rồi nói: “Đó là phần thưởng dành cho nàng”.
Thiện Nhu đỏ mặt, trừng mắt nhìn gã rồi lội xuống sông.
Trong chốc lát hai người trước sau đã lội ra được khoảng ba thốn, cứ thế mà tiến thẳng về phía trước.
Hạng Thiếu Long dâng lên trong lòng một suy nghĩ kỳ lạ. Mỗi khi hành sự trong đêm, gã đều có cảm giác từ sáng chuyển thành tối. Cũng giống như hai thế giới sáng tối này cùng tồn tại song song, chỉ là người bình thường khi sống trong thế giới sáng sủa, không hề biết đến ma quỷ hoặc thế giới hắc ám mà thôi. Lần này chỉ có thể dựa vào xúc giác để hoạt động trong thế giới hắc ám này. Vì thế mỗi bước đều phải cẩn thận, một thế giới đầy kích thích và nguy hiểm, quả thật rất hấp dẫn.
Sau một tuần trà, hai người đã đến nơi nước ra vào, đến ao sen của vườn hoa lớn sau phủ, hiện thân lên phía dưới một chiếc tàu nhỏ.
Bầu trời đầy sao, ánh trăng mờ mờ, ếch trong hồ kêu ộp oạp.
Xa xa là một đội phủ vệ đang tuần tra quanh hồ, hai người định thần nhìn lại, điều gây chú ý cho bọn họ nhất là hai chấm xanh biếc trông kỳ lạ vô cùng.
Hạng Thiếu Long giật mình, vội kéo Thiện Nhu lặn xuống nước.
Gã đang run sợ.
Hai chấm xanh biếc ấy chính là đôi mắt của con ác khuyển, được phản chiếu do ánh sáng từ trong phủ hắt ra, xem ra đây là con ác khuyển được thả ra để canh gác. Vì bọn Điền Đan đến đây nên phải tăng cường phòng vệ.
Bọn tuần vệ đi qua cầu, hai người mới ló lên khỏi mặt nước, Thiện Nhu hạ giọng nói: “Nguy to! Có bọn súc sinh này trên bờ, chúng ta chỉ có thể ở trong con kênh này thôi, nếu ngọa khách hiên cũng có ác khuyển, chúng ta chỉ đành quay về nhà nằm ngủ mà thôi”.
Hạng Thiếu Long cũng bất đồ cảm thấy nản lòng, nhưng giữa đường mà quay về thì thật đáng tiếc, cố gắng lấy lại tinh thần rồi xác định phương hướng Bích Đào viên, chia nhau lặn xuống nước.
Hạng Thiếu Long đã từng được huấn luyện lặn nước, hoạt động như một con cá dưới làn nước đen kịt, cảm giác được dòng chảy trong ao, lát sau đã tìm thấy được lối nước chảy vào, ló lên mặt nước, hai người vui vẻ nói: “Tìm ra rồi!” Nhưng bất đồ đồng thanh kêu hỏng bét.
Vậy thì lối nào vào Bích Đào viên? Nếu không phải tất cả đều dẫn tới nơi ấy thì sao, chuyện này không ai xác định được. Hơn nữa hai thủy đạo (ống cống) này đều ở phía dưới đáy hồ, hoàn toàn không có chỗ để hít thở, giả sử không thể hít thở thì sẽ ngộp ૮ɦếƭ, thế mới thật là oan mạng.
Trong lúc gấp rút, Hạng Thiếu Long nảy ra sáng kiến, ghé tai Thiện Nhu nói: “Chúng ta chia nhau lặn vào thủy đạo, xem thử phương hướng rồi lập tức quay đầu, đừng miễn cưỡng”.
Thiện Nhu gật đầu.
Hạng Thiếu Long hít một hơi dài rồi lặn xuống nước, chui vào thủy đạo, tiến được vài trượng thì phát giác thủy đạo vòng sang bên trái, vội vàng lùi ra, trong không gian hẹp này, quay đầu thật khó.
Hai người lại gặp nhau.
Thiện Nhu nói: “Thi*p bơi được hai trượng, phía trước hình như không có vấn đề gì, nhưng ở đây cách Bích Đào viên ít nhất khoảng vài trăm bước, chúng ta làm sao có thể đủ hơi mà bơi đến đó”.
Hạng Thiếu Long nhớ lại bản đồ mà Phố Bố đã giao cho mình, nói: “Từ đây đến Bích Đào viên còn có một cái ao nữa, chúng ta hãy theo thủy đạo mà đến hồ ấy trước”.
Thiện Nhu không chịu: “Dù cho ao nằm ở giữa, cách đây cũng hơn trăm bước, chúng ta vẫn không thể đến được đấy”.
Hạng Thiếu Long nảy ra sáng kiến, vui mừng nói: “Ta đã có cách, chỉ cần chúng ta bọc lại một đầu của ống đồng, đầu kia dùng tay bịt kín, khí dư trong ống đủ cho chúng ta đổi ba lần khí, chẳng phải sẽ đến nơi ấy hay sao?”
Thiện Nhu trong mắt lộ vẻ kinh dị, nói: “Chàng té ra chẳng phải là ngốc, nhưng dùng thứ gì để bọc đây?”
Hạng Thiếu Long nói với vẻ bí hiểm: “Trong lớp áo da của ta có một chiếc quần ngắn, nàng có mặc đồ phía bên trong không?”
Thiện Nhu bực bội nói: “Thật nhảm nhí!”
Hạng Thiếu Long kéo nàng đến ngọn giả sơn ở giữa hồ, mở nút áo của nàng rồi thò tay vào trong lớp áo da xé một mảnh áo.
Thiện Nhu ngoan ngoãn chấp nhận mà không chửi rủa nữa, có lẽ biết chuyện này không thể tránh được nên chỉ đành chấp nhận, hoặc cũng có thể vì Gi*t Triệu Mục và Điền Đan nên chuyện gì cũng có thể hy sinh được. Huống chi phần tiện nghi lớn nhất đã bị nam tử này chiếm từ lâu.
Nhìn Hạng Thiếu Long xé mảnh vải bọc lại ống, nghi ngờ hỏi: “Có được không?”
Trong lúc sinh tử nàng đã bắt đầu quan tâm gã.
Hạng Thiếu Long nói đầy tin tưởng: “Bọc ba lớp, khí sẽ thoát ra một ít, nhưng lúc ấy chúng ta đã chui lên được rồi. Nào!”
Hai người bơi đến chỗ có lối ra vào, hít một hơi dài rồi dùng tay bịt đầu không được bọc lại, Thiện Nhu chui vào thủy đạo trước.
Hai người mau chóng chui sâu vào trong.
Bơi được khoảng ba mươi bước, hai người đổi khí lần thứ nhất, đến khi đổi khí lần thứ hai thì cả hai đã cảm thấy choáng váng, không phân biệt được sự vật, chỉ cảm thấy khí trong ống đã bị hít cạn, hoảng hốt gắng gượng bơi về phía trước.
Lối ra đã xuất hiện ở trước mặt.
Cả hai mừng rỡ chui ra, ló đầu lên mặt nước, dựa vào bờ thở dốc.
Xung quanh đều có cây cối bao bọc, đây là một hoa viên nhỏ, nhưng trông rất điền nhã.
Mỗi lần Hạng Thiếu Long đến hầu phủ, phạm vi hoạt động chỉ trong mấy tòa nhà, không ngờ ở đây lại có một nơi đẹp đến thế. Trong vườn yên tĩnh, không nghe tiếng người, chỉ treo vài ngọn phong đăng, ánh sáng vàng vọt hắt xuống mặt hồ, Thiện Nhu thở dốc nói: “Lần này lại càng hỏng bết, chúng ta nhiều nhất chỉ bơi được khoảng một trăm bước, từ đây đến con sông đào ở Bích Đào viên, ít nhất cũng trên hai trăm bước, xa gần còn chưa biết được, không khí trong ống đồng làm sao đủ dùng?”
Hạng Thiếu Long đang lo lắng về chuyện này, ngẩn ra nhìn Thiện Nhu rồi nảy ra một ý, nói: “Nàng cho ta hôn một cái, ta sẽ nghĩ ra được cách ngay”.
Thiện Nhu ngạc nhiên rồi cúi đầu hạ giọng nói: “Nếu gạt thi*p, thi*p sẽ Gi*t chàng ngay”. Nói rồi kéo cổ gã, tặng một nụ hôn nồng cháy.
Bỗng nhiên có tiếng bước chân, không nỡ rời nhau, đôi nam nữ này hụp xuống nước mà môi vẫn còn dính sát vào nhau.
Đến lúc không thể chịu đựng được, cả hai lại ló lên mặt nước, bọn tuần vệ lúc này đã đi khỏi.
Hai người đều có cảm giác khó quên, nhất là trong hoàn cảnh tứ bề nguy hiểm này. Thiện Nhu vẫn ôm chặt lấy gã, thở dốc nói: “Nói đi!”
Hạng Thiếu Long nói: “Chúng ta cắt da chùm đầu xuống, dùng vải buộc túm lại ở đầu ống đồng, chẳng phải đã thêm được vài hơi rồi sao?”
Thiện Nhu vui mừng nói: “Không hổ là nam nhân đầu tiên của Thiện Nhu ta đây, nhưng lần này để thi*p phụ trách, người ta không tin vào tay chàng”.
Hạng Thiếu Long nhíu mày nói: “Nam nhân đầu tiên cái gì, Đại tiểu thư nàng lẽ nào sẽ có nam nhân thứ hai, thứ ba nữa?”
Thiện Nhu tỉnh bơ nói: “Nam nhân các ngươi có thể có nhiều nữ nhân, tại sao nữ nhân không thể có nhiều nam nhân?”
Hạng Thiếu Long ngẩn ngơ ra nói: “Ai dám lấy nàng?”
Thiện Nhu chun mũi, nhăn mặt nói: “Ai mà muốn lấy cơ chứ, nếu Gi*t xong Triệu Mục và Điền Đan, thi*p sẽ ngao du khắp nơi, nếu có một ngày mệt mỏi thì sẽ đến tìm chàng, lúc ấy chàng cần hay không người ta cũng bám riết lấy”.
Hạng Thiếu Long nhận ra mình quả thật yêu nàng, so với người khác, người rất giống loại phụ nữ có tính độc lập kiên cường ở thế kỷ hai mươi mốt.
Thiện Nhu không để ý đến gã nữa, rút trủy thủ ra, thực hiện ngay kế hoạch.
Vì đã có kinh nghiệm lần trước, lúc đổi khí hai người đều cẩn thận hơn nhiều, nhẹ nhàng bơi trong thủy đạo khoảng hai mươi trượng, đến chỗ con sông đào của Bích Đào viên, lặng lẽ từ dưới bờ sông bò đến ngọa khách hiên. Con sông đào ấy chỉ rộng vài trượng, chảy ngoằn nghèo hai bên bờ là các lương đình, cây cối phong cảnh rất nên thơ.
Bọn phủ vệ cũng đông hơn, con đường dẫn đến ngọa khách hiên treo đầy phong đăng, bọn phủ vệ đứng san sát, trong vườn lại có kẻ dắt ác khuyển đi tuần, nếu không phải nhờ con đường dưới nước này, dù Hạng Thiếu Long có thiết bị ở thế kỷ hai mươi mốt, muốn tránh bị phát hiện là điều khó hơn lên trời.
Nơi gần nhất với ngọa khách hiên chỉ khoảng vài trượng, hai người quan sát tình thế, tìm một nơi tối nhất rồi mới ló đầu lên khỏi mặt nước.
Hạng Thiếu Long thấy gần đó không có ác khuyển mới ra hiệu cho Thiện Nhu, bò lên bờ, nhờ lùm cây che khuất, mau chóng tiến đến phía cửa sổ của căn nhà, Hạng Thiếu Long móc ra một ngọn cương châm, chọc vào nạy then cửa.
Hai người mau chóng phóng vào trong, đóng cửa sổ lại rồi cài then, cả hai đều cảm thấy mệt nhọc, nhích tới một góc tường ngồi xuống.
Thiện Nhu châm mồi lửa, Hạng Thiếu Long vội vàng lấy hai tay che lại để tránh ánh sáng hắt ra.
Dưới ánh sáng, nội hiên bắt đầu hiện ra rõ ràng hơn.
Trong nội hiên bài trí rất trang nhã, trong không gian rộng lớn, đặt hơn hai mươi chiếc tủ gỗ, trong đó chứa đầy các loại bảo vật quý hiếm.
Ở giữa nhà trải thảm, phía trên là một chiếc bàn với bốn chiếc ghế có bọc da thú.
Khi Hạng Thiếu Long còn đang thầm khen Triệu Mục thật biết hưởng thụ, Thiện Nhu kêu: “Xem này”.
Hạng Thiếu Long nhìn theo tay nàng, thấy ở một góc tủ có đặt một chiếc hòm cao khoảng năm xích, thật không hài hòa với mọi vật chung quanh tí nào.
Hai người mừng lắm, nhón chân bước tới.
Thiện Nhu sờ ổ khóa, rầu rĩ nói: “Chiếc khóa này lần đầu tiên thi*p mới thấy, làm sao mở đây”.
Hạng Thiếu Long cười nói: “Hãy để vị sư phụ mở khóa này xem thử”. Rồi cầm lấy ổ khóa. Khi chưa xem kỹ thì tiếng người bỗng truyền vào từ ngoài cửa.
Hai người cả kinh.
Thiện Nhu nhìn quanh, hạ giọng nói: “Lên xà nhà”. Rồi bắn dây móc câu ra.
Có tiếng mở cửa.
Hạng Thiếu Long Ϧóþ tắt mồi lửa trong tay nàng, Thiện Nhu đã bắn móc câu ra dính lên xà nhà.
Trong bóng tối, Hạng Thiếu Long không dám bắn ra nữa, nói nhỏ: “Ôm lấy ta!” Rồi chụp lấy sợi dây đu lên.
Thiện Nhu biết lúc này đã nguy cấp, nhảy lên ôm lấy eo gã.
Cửa lớn mở ra, có người kêu: “Châm đèn, mở cửa sổ, Hầu gia và khách sắp đến”.
Hạng Thiếu Long thầm kêu xui xẻo rồi nghiến răng đu lên, Thiện Nhu thu dây lại.
Có ánh đèn từ ngoài cửa hắt vào.
Hơn mười tên phủ vệ bước vào, nếu có người ngẩng đầu lên nhìn, đảm bảo bọn họ không thể trốn vào đâu được. May mà bọn chúng lúc này đang châm đèn hoặc mở cửa, chẳng có kẻ nào ngó lên trần nhà.
Khi hai người đã hoàn hồn, nằm phục trên xà nhà, phía dưới đèn đuốc đã sáng trưng.
Thiện Nhu ghé qua hôn gã, tỏ ý khen ngợi.
Có tiếng bước chân vang lên, tiếp theo là tiếng Triệu Mục: “Các ngươi hãy ra ngoài cả đi!”
Hai người Hạng, Thiện tim đập thình thịch biết Triệu Mục sẽ đưa Điền Đan và Lý Viên đến đây, nhất định là cho bon họ thấy thư hiệu trung để tỏ rõ thực lực của mình, nói không chừng bọn chúng còn họp bàn chuyện hệ trọng nữa, bất đồ cả hai cùng căng thẳng.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc