Tầm Tần ký - Hồi 082

Tác giả: Vô Danh


Kỷ Yên Nhiên, Hạng Thiếu Long và Đằng Dực lên ngựa rời khỏi hành quán.
Hạng Thiếu Long nhớ lại chuyện Triệu Bá khẩn khoản mời họ làm khách tịch giáo tọa, bất đồ nghĩ ra Liên Tấn lúc còn sống cũng được đãi ngộ như vậy, cho nên mới có cơ hội gần gũi Triệu Chi, từ đó hai người mới có được một tình yêu tạm thời.
Triệu Chi không biết có phải vì phước mỏng hay không, mà người tình đầu tiên thì bị người ta Gi*t, sau đó lại yêu Hạng Thiếu Long, kẻ đã Gi*t người tình của mình, mà kẻ đó lại vì mối quan hệ với Kinh Tuấn nên không dám chấp nhận tình yêu của nàng, nhưng nếu vì thế mà khiến cho nàng giận mà ngả vào lòng Lý Viên thì lại là một chuyện khiến người ta lo ngại hơn.
Lý Viên chẳng phải là kẻ biết thương hương tiếc ngọc, kẻ này rất ích kỷ.
Về đến khu trung tâm náo nhiệt của thành Hàm Đan, Đằng Dực nói: “Ta phải đến Tàng Quân cốc để thăm bọn chúng, đêm nay có thể về không kịp”.
Hạng Thiếu Long gật đầu, thuận miệng hỏi: “Đã phái người về gặp “lão tía” chưa?”
Lão tía chính là bí danh của Lã Bất Vi.
“Đã đi hôm kia rồi” Đằng Dực trả lời.
Rồi cáo từ Kỷ Yên Nhiên, phóng ngựa ra cửa thành, bọn họ đã được phát lệnh thông hành, có thể ra vào thành bất cứ lúc nào mà chẳng sao cả.
Kỷ Yên Nhiên vui vẻ lắm, thỏ thẻ nói: “Người ta muốn cùng chàng dạo phố Hàm Đan, ý chàng thế nào?”
Hạng Thiếu Long vui vẻ chấp nhận, trước khi đưa ngựa về phủ rồi cả hai mới sánh vai bước ra.
Đi được một lúc thì Kỷ Yên Nhiên cảm thấy lúng túng, người trên đường phố đều trầm trồ khiến nàng không tự nhiên, nàng phải kéo Hạng Thiếu Long về chỗ ở của mình.
Lưu Hoa Sinh và Trâu Diễn hóa ra đã quen biết nhau hơn ba mươi, đối đãi Kỷ Yên Nhiên như con gái, mọi người đều cười nói vui vẻ.
Trâu Diễn thì vẫn chưa có cơ hội gặp lại Hạng Thiếu Long, nhờ Kỷ Yên Nhiên thay mình đánh cờ rồi cùng Hạng Thiếu Long ra hậu viên, than rằng: “Từ ngày Bình vương dời sang phía Đông, cục diện quần long vô thủ đã kéo dài hơn năm trăm năm, binh lửa liên miên, kẻ chịu khổ vẫn là trăm họ, may mà xuất hiện tân thánh nhân như công tử”.
Hạng Thiếu Long giờ đây không dám nói bừa với vị trí giả đã đưa ra học thuyết ngũ đức thủy chung này, bởi vì quả thật nếu không có Hạng Thiếu Long thì không hề có Tần Thủy Hoàng, kẻ đã thống nhất sáu nước. Nhưng thực ra cũng không biết đối đáp thế nào nên đành im lặng.
Trâu Diễn đưa mắt nhìn xa xăm, nói: “Ta biết Thiếu Long là người theo đuổi hòa bình, nhưng muốn có được hòa bình thật sự thì chỉ có thể dùng chiến tranh để đạt đến mục tiêu này, ngoài điều này thì chẳng có con đường nào khác, nếu bảy nước cứ đánh nhau liên miên, sớm muộn các ngoại tộc đầy dã tâm ở miền Tây bắc sẽ vào Trung Nguyên, hủy hoại nền văn minh của chúng ta”.
Hạng Thiếu Long giật mình, những lời của Trâu Diễn khiến gã bừng tỉnh nghĩ đến những vấn đề mà trước kia chưa từng nghĩ qua.
Từ trước đến nay, gã luôn có ý tránh tham gia vào những cuộc chiến tranh.
Nhưng chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề đau dài thì chẳng bằng đau ngắn, dùng chiến tranh để mang lại hòa bình. Điều đó là xuất phát từ tâm lý của một người thuộc thế giới khác.
Nhưng vấn đề là trên thực tế hiện nay gã đã trở thành một phần tử của thời đại này, tất nhiên nên gánh vác lấy trách nhiệm của thời đại.
Dù nước Tần không xuất binh, sáu nước kia cũng chưa chắc tha cho người Tần, bởi vì đây là thời đại mạnh được yếu thua.
Nếu cứ chiến tranh kéo dài liên miên, thậm chí có thể tạo cơ hội cho ngoại tộc xâm lăng, chi bằng lợi dụng thế mạnh của người Tần, sớm thống nhất thiên hạ, nếu gã lãnh binh chinh chiến, chí ít cũng giảm đi số thương vong đến mức thấp nhất, nỗi khổ mà người dân phải gánh chịu cũng giảm đi nhiều hơn.
Nghĩ tới đây, trong lòng có chút thay đổi.
Trân Diễn ngưng thần nhìn gã một chốc rồi mỉm cười hỏi: “Trong trời đất thiên biến vạn hóa, thủy chung không tách rời khỏi sự vận động của ngũ hành Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, lần lượt thay thế cho nhau. Trời là ngũ hành, người cũng là ngũ hành, bề ngoài thì thiên biến vạn hóa, nhưng cốt lõi vẫn là một sự vật. Vì thế trời người giao cảm, mỗi khi có một lực lượng mới nổi lên, hai đức giao nhau, sẽ thấy các dấu hiệu, nơi dấu hiệu tồn tại chính là nơi mà chủ nhân của thời đại mới tồn tại. Cũng giống như thời Châu Văn vương, cũng có loài chim ngậm chu thư rơi xuống Châu Xá, mở ra quá trình xây dựng nghiệp bá của nhà Châu, đó chính là những dấu hiệu tốt lành của thời đại”.
Hạng Thiếu Long nhịn không được hỏi: “Giờ đây lại có dấu hiệu gì xuất hiện?”
Trâu Diễn vui vẻ nói: “Có nhớ lão phu đã từng nhắc với công tử về sự xuất hiện của một ngôi sao mới hay chăng? Nửa năm trước Thiếu Long rời Triệu đến Tần, ngôi sao ấy lập tức biến mất, khi lão phu không hiểu, vị trí nước Tần trên thiên đồ lại xuất hiện một ngôi sao mới, sáng rực cả bầu trời đêm. Giờ đây lão phu đã khẳng định người thống nhất thiên hạ là người Tần, vả lại có quan hệ trực tiếp với Thiếu Long nữa”.
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên không nói được gì, càng lúc càng không dám coi thường nhà thiên văn học cổ đại này nữa.
Trâu Diễn vỗ vai gã, nói: “Vì phước của muôn dân thiên hạ, Thiếu Long cần phải giúp người Tần làm nên bá nghiệp, nếu không nói không chừng ngôi sao ấy lại mờ đi. Đừng để ý kẻ khác xem mình thế nào, chỉ cần nắm chặt lấy lý tưởng, cố gắng hết sức mà làm, như thế mới không phụ lòng của trời cao đối với công tử. Chuyện thống nhất thiên hạ, phải nhờ vào công tử, lão phu chắc một lời như vậy”.
Hạng Thiếu Long trong lòng cũng kích động lắm, đến lúc này mới biết tấm lòng của Trâu Diễn thật bao la, chứa đầy nhiệt tình.
Tư tưởng của ông là nhắm vào tình hình thực tế chứ không giống như Khổng Mạnh suốt ngày cứ ra rả nhân nghĩa đạo đức, mà sự thực hùng hồn đã chứng minh được nước Lỗ cuối cùng cũng mất.
Trong thời đại chiến tranh này, chỉ có thể dùng võ để ngăn võ mà thôi.
Trâu Diễn nói: “Yên Nhiên trước nay vẫn có ý nghĩ ấy, hy vọng có thể phò trợ minh chủ, thống nhất thiên hạ, đạt đến mục tiêu dập tắt chiến tranh”.
Hạng Thiếu Long cười khổ trong lòng, con đường đạt đến mục tiêu này rất dài và gian khổ, nhưng không có Đại Tần, cũng không thể trực tiếp nhảy đến cục diện Lưỡng Hán thăng bình, càng không thể có sự xuất hiện của một nước Trung Quốc lớn mạnh ở thế kỷ hai mươi mốt, nghĩ tới đây, thì gã hạ quyết tâm bỏ đi ý nghĩ chỉ giành lấy sự an nhàn cho mình, xem có thể giúp được Tiểu Bàn hay không.
Đồng thời cũng thầm thở dài, đối với một kẻ coi chiến tranh là tội ác như gã mà muốn trong chốc lát sẽ thay đổi tư tưởng quả thật chẳng dễ dàng.
Lúc này Kỷ Yên Nhiên và Lưu Hoa Sinh bước ra.
“Thắng thua thế nào” Trâu Diễn cười hỏi.
Kỷ Yên Nhiên nói: “Lưu đại thúc thấy Yên Nhiên không muốn đánh nữa, nên đã tha cho người ta”.
Mọi người đều cười.
Lưu Hoa Sinh ấy không biết kẻ này là Hạng Thiếu Long, chỉ xem gã là mã si Đổng Khuông, cười nói hai câu thì cùng Trâu Diễn quay về tiếp tục tranh bá trên bàn cờ, Kỷ Yên Nhiên thì vui mừng kéo Hạng Thiếu Long vào tòa tiểu lâu của nàng.
Hai nô tỳ mở cửa nghinh tiếp, Hạng Thiếu Long nhận ra bọn họ, trong lòng có cảm giác thân thiết.
Kỷ Yên Nhiên làm ra vẻ nghiêm túc nói: “Đổng huynh! Dám hỏi khi nào mới có thể chính thức nhận Yên Nhiên vào nhà đây?”
“Kỷ tiểu thư đã nói thế, ồ, để bỉ nhân kiểm chứng xem có phải nàng thật không” Hạng Thiếu Long cười trả lời.
Nói rồi đưa tay ôm ghì lấy nàng.
Kỷ Yên Nhiên ngả vào lòng gã, thỏ thẻ nói: “Người ta nói thật đấy, khi không gặp được chàng, chàng có biết người ta sẽ bị nỗi nhớ nhung dày vò giày vò hay không?”
Hạng Thiếu Long cảm nhận được tình yêu sâu sắc của nàng đối với mình, thở dài nói: “Nếu tất cả mọi người đều biết ta đã có nàng, ta sẽ gặp nhiều khó khăn hơn, lúc ấy mọi người đều chú ý đến chúng ta, Yên Nhiên cũng mất đi địa vị và thân phận của mình, đối với hành động lần này ở Hàm Đan của ta cũng bất lợi lắm”.
Kỷ Yên Nhiên mấy ngày hôm nay cõi lòng điên đảo, không hề để ý đến chuyện khác, lúc này Hạng Thiếu Long nhắc nhở mới tỉnh ra, gật đầu nói: “Yên Nhiên thật sơ suất, đã quên đi chàng đang ở chốn nguy hiểm, người ta giờ đây đã hiểu!”
Hai người thương lượng một lúc sau thì chia tay.
Hạng Thiếu Long đi bộ về hành quán.
Ô Quả chặn gã lại ngoài cổng nói: “Nhã phu nhân và Chi cô nương đều chờ tam gia, tiểu nhân sắp xếp họ chờ ở đông hiên và tây hiên”.
Hạng Thiếu Long vừa nghe đã lo lắng, đang lúc chưa làm được việc gì mà nam nữ cứ vây lấy, không khỏi thở dài, sau khi suy nghĩ thì quyết định đi gặp Triệu Chi trước.
Lúc gã bước vào tây hiên, Triệu Chi đang ngồi lặng lẽ, nghe tiếng bước chân thì cúi đầu xuống, không biết là để tỏ ra đang giận dỗi hay là chỉ vì bị gã thấy Lý Viên chớt nhã mà e thẹn.
Hạng Thiếu Long đến bên cạnh nàng ngồi xuống mà nói: “Chi cô nương không cần phải phụng bồi Lý Viên hay sao?”
Sắc mặt Triệu Chi tái nhợt, cắn môi rồi nói: “Sư phụ sai Triệu Chi đến đây mời Đổng tiên sinh đến võ sĩ quán một chuyến”.
Hạng Thiếu Long trong lòng biết rõ nàng chỉ mượn cớ đến tìm mình, còn Triệu Bá làm sao có thể sai nữ đồ đệ xinh xắn này một mình đến hẹn hò với gã, điều ấy chẳng hợp lễ tiết chút nào.
Rồi thở dài nói: “Hai ngày nữa được không? Giờ đây lòng dạ ta đang rối bời”.
Triệu Chi vẫn cúi đầu, giọng vẫn nhỏ nhẻ: “Có chuyện gì lo lắng? Hôm nay ngài đã tỏ ra uy phong của mình, còn lọt vào mắt xanh của Kỷ tài nữ nữa, tiểu nữ tưởng ngài không về sớm như thế chứ!”
Hạng Thiếu Long chợt hiểu được vì sao nàng tìm mình, đó là muốn thanh minh với mình rằng nàng không theo Lý Viên, đối với mỹ nữ kiêu ngạo này, quả thật đó là sự nhượng bộ lớn nhất. Có thể thấy được tình cảm của nàng đối với mình đến lúc không thể kiềm chế được nữa.
Nàng từ từ ngẩng đầu lên, buồn bã nhìn gã mà nói: “Đánh chửi thi*p đều được, bởi vì Triệu Chi đã không đúng”.
Hạng Thiếu Long trong lòng kêu hỏng bét, khi một mỹ nhân cam tâm tình nguyện để cho kẻ khác mắng chửi, thì có nghĩa là để tùy ý kẻ đó xử lý. Nếu mình từ chối thẳng thừng, nàng chỉ còn cách tự sát mà thôi. Bất đồ trong lòng cảm thấy khó nghĩ lắm, đứng dậy.
Triệu Chi bàng hoàng nhìn gã.
Hạng Thiếu Long nói: “Chi cô nương hãy ngồi đây một chốc, bỉ nhân sẽ quay lại ngay”.
Nói rồi vội vàng đi về phía đông hiên.
Triệu Nhã đang đứng dựa vào cửa ngó ra vườn hoa.
Nghe bước chân của gã, thì hơi giật mình, quay người lại, nở nụ cười nhìn gã rồi nói: “Kỷ tài nữ không mời tiên sinh ở lại qua đêm hay sao?”
Hạng Thiếu Long lạnh lùng hừ một tiếng: “Phu nhân xem nàng là kẻ tùy tiện hay sao? Lão tử ngay cả ngón tay của nàng cũng chẳng có cơ hội ᴆụng đến nữa”.
Triệu Nhã thấy gã mượn chuyện để nói, ngầm mỉa mai mình tùy tiện với Lý Viên, trong lòng hổ thẹn, cúi đầu than: “Người ta giờ đây đến xin lỗi, tiên sinh chấp nhận không?”
Hạng Thiếu Long trong lòng kêu khổ, hôm nay thật không nên ra tay, trong cái thời đại trọng võ khinh văn này, mỹ nữ nào cũng ái mộ những anh hùng kiếm thuật cao cường, chỉ vì một chút khoái trá nhất thời, tuy hạ được uy phong của Lý Viên nhưng cũng khiến cho hai nữ nhân này ngả vào lòng mình, khiến gã khó mà ứng phó.
Trong khi đang lo lắng cho mọi chuyện, đâu còn thời gian để ứng phó bọn họ.
Triệu Chi thì dễ dàng hơn một chút, nhưng Triệu Nhã thì khiến cho gã đau đầu lắm.
Vấn đề lớn nhất là gã vẫn còn chút tình với Triệu Nhã, vẫn say mê ả, cho nên vẫn còn có ý ghen tuông. Mà về cơ bản thì Triệu Nhã chẳng phải là kẻ xấu xa, chỉ là ý chí không kiên định mà thôi.
Nhưng tha thứ cho ả thì không thể, lại càng không dám tin tưởng ả nữa, chỉ là nếu làm tổn thương ả một cách quá đáng thì không nỡ.
Rồi thở dài nói: “Phu nhân đã nói đùa rồi, bà chẳng có lỗi gì với bỉ nhân, cần gì phải tạ lỗi?”
Triệu Nhã uyển chuyển bước đến sát gã đến nỗi bộ иgự¢ nhô cao của mình sắp ᴆụng vào người gã mới dừng lại, ngẩng mặt nhìn gã rồi dịu dàng nói: “Đêm nay Triệu Nhã ở lại được chăng?”
Nghe lời nói quyến rũ, cảm nhận được hơi thở của ả, Hạng Thiếu Long như nhớ lại khoảng thời gian còn mặn nồng bên nhau, nhất thời như lơ lửng trên mây.
Triệu Nhã thấy gã thần sắc mê mẩn đến thế, bước tới nữa, dựa hẳn vào người gã, thỏ thẻ nói: “Tiên sinh quả thật không thèm để ý đến Triệu Nhã hay sao?”
Hạng Thiếu Long giật mình, thầm nghĩ may mà mình đã bôi nước lá của Đằng Dực, nếu không Triệu Nhã đã nhận ra, rồi đưa tay nắm lấy vai ả, rồi đưa tay nắm lấy vai ả, lấy hết ý chí đẩy ả ra.
Rồi ánh mắt rất sắc bén, cười ha ha nói: “Phu nhân sao lại nghĩ như thế, chỉ cần là một nam nhân bình thường thì sẽ không bỏ qua phu nhân”.
Triệu Nhã e thẹn nói: “Vậy ngài còn đợi gì nữa?”
Thấy ả đã bày ra tất cả, Hạng Thiếu Long vừa động lòng nhưng cũng rất bực bội, đưa mắt nhìn ả rồi cười: “Nếu đêm nay Lý Viên muốn phu nhân theo y, phu nhân có thể từ chối không?”
Không ai hiểu rõ tính cách đa tình phóng đãng, ý chí yếu ớt của Triệu Nhã bằng gã. Trước kia dù đang yêu say đắm mình, vẫn không chịu nổi sự quyến rũ của Tề Vũ. Đã phân chia giới tuyến với Triệu Mục, rồi lại cam tâm tình nguyện bị tên gian tặc ấy nắm lấy, cho nên câu hỏi này quả thật đã móc trúng tim đen của ả.
Triệu Nhã cúi đầu nói: “Đừng hỏi câu hỏi này được không? Người ta rất khó trả lời”.
Hạng Thiếu Long nổi giận, quay đầu đi, lạnh lùng nói: “Mời phu nhân hãy về phủ! Đổng mỗ còn phải tiếp khách nữa!”
Triệu Nhã kêu lên thê lương: “Đổng Khuông!”
Hạng Thiếu Long nghe tiếng gọi ấy, lòng mềm lại, nên đứng lại, trầm giọng nói: “Phu nhân có điều chi chỉ giáo?”
Triệu Nhã đến sau lưng gã, ôm lấy eo gã, gục vào lưng gã rồi khóc òa lên.
Hạng Thiếu Long không sợ trời đất nhưng sợ nhất là nữ nhân chảy nước mắt.
Nhớ lại ân tình ngày trước, kéo ả ra phía trước, lúng túng dùng tay áo lau nước mắt cho ả.
Nào ngờ Triệu Nhã càng khóc dữ hơn, khiến tay áo gã ướt đẫm cả.
Dù Hạng Thiếu Long hận ả thế nào nhưng giờ đây cũng cảm thấy không nhẫn tâm.
Một lúc sau, Triệu Nhã bình tĩnh trở lại, nhẹ nhàng rời khỏi lòng gã, nhìn gã bằng đôi mắt u buồn, hạ giọng nói: “Triệu Nhã đi đây!”
Hạng Thiếu Long cảm thấy ngạc nhiên, lờ mờ cảm thấy sự thất thường của ả là bởi vì nhớ lại Hạng Thiếu Long, nên không màng đến nam nhân khác nữa, nhất thời không biết làm thế nào, gật đầu nói: “Để bỉ nhân đưa phu nhân ra cửa!”
Triệu Nhã lặng lẽ nói: “Tiên sinh không cần đa lễ!”
Rồi quay người vội vàng bỏ đi.
Hạng Thiếu Long vào nhà thay y phục rồi sai người mời Triệu Chi vào nội đường.
Triệu Chi hơi ngạc nhiên, chốc chốc nhìn lén gã.
Hạng Thiếu Long trong lòng thầm nghĩ nếu muốn chiếm hữu nàng sẽ không từ chối, nhưng chỉ là nghĩ thế thôi, gã phải dùng lý trí để kiềm chế lòng mình.
Triệu Chi lúc này có vẻ rất đáng thương.
Sự thực thì ngay cả gã cũng không hiểu vì sao không muốn ᴆụng tới mỹ nữ này, chỉ với lý do Kinh Tuấn có tình cảm với ả thì chưa đủ, bởi vì nàng rõ ràng chẳng yêu tên tiểu tử này.
Triệu Chi thỏ thẻ nói: “Tên gian tặc ấy đã vào thành!”
Hạng Thiếu Long vẫn chưa nhớ ra, ngạc nhiên hỏi: “Gian tặc? Cô nương nói Điền Đan à?”
“Ta sợ Nhu tỷ đi hành thích y” Triệu Chi cúi đầu nói.
Hạng Thiếu Long giật mình: “Cô nương phải khuyên nhủ Thiện Nhu đừng làm chuyện lỗ mãng, nếu không hối hận chẳng kịp đâu”.
Triệu Chi vui mừng nói: “Thì ra tiên sinh đang quan tâm đến chúng tôi”.
Hạng Thiếu Long biết mình đã vô tình để lộ bụng dạ mình, gượng cười nói: “Từ đầu đến cuối, Đổng mỗ đều quan tâm các người”.
Triệu Chi sắc mặt đã có sức sống, liếc gã rồi nói: “Nhưng sao cứ đối với người ta lạnh nhạt vô tình như thế?”
Hạng Thiếu Long bực bội lắm: “Đêm ấy bỉ nhân một lòng tưởng có thể cùng cô nương vui vầy, nào ngờ bị cung tiễn kề lưng, suýt tí nữa mất mạng, mà vẫn đòi ta đa tình với nàng hay sao?”
Triệu Chi vẫn là hoàng hoa khuê nữ, nghe gã nói trắng trợn như thế, hơi giận nhưng lòng vẫn vui, dịu giọng nói: “Xin thứ lỗi! Chỉ là hiểu nhầm thôi, Triệu Chi giờ đây khấu đầu tạ tội với ngài được chưa?”
Nói rồi quỳ xuống.
Hạng Thiếu Long hoảng hồn bước tới đỡ nàng dậy, Triệu Chi để gã nắm lấy vai kéo về chỗ ngồi, mặt đỏ ửng, liếc gã rồi buồn buồn nói: “Có còn giận người ta nữa không?”
Hạng Thiếu Long thấy thân người nàng run rẩy như con chim nhỏ, cảm thấy tội nghiệp lắm, dịu dàng nói: “Cô nương sao khổ đến thế?”
Triệu Chi đôi mắt đỏ ửng, buồn rầu nói: “Triệu Chi từ nhỏ đã gặp cảnh bất hạnh, nhà tan cửa nát, Nhu tỷ lại suốt ngày nghĩ tới chuyện báo thù, nên tính tình người ta có lúc không tốt, đã đắc tội với tiên sinh”.
Hạng Thiếu Long càng cảm thấy tội nghiệp hơn, thầm nghĩ tất cả những lời vô tình ngang ngạnh của nàng toàn là do mình ép mà ra nên cảm thấy hối hận, đưa tay phải nâng cằm nàng lên, mỉm cười nói: “Không cần nói ai đã gây lỗi với ai, tóm lại là bắt đầu từ hôm nay, hận cũ thù mới, tính toàn bộ một lượt, thế nào?”
Triệu Chi càng đỏ mặt hơn, mắt khép hờ, tư thái ấy thật là khiến người ta phải động lòng.
Hạng Thiếu Long nén không được hôn nhẹ lên môi nàng.
Triệu Chi giật mình, phản ứng càng mạnh hơn lúc bị Hạng Thiếu Long hôn trên lưng ngựa.
Hạng Thiếu Long suýt tí nữa đè nghiến nàng xuống, nhưng cũng còn chút tỉnh táo, miễn cưỡng buông nàng ra, hỏi: “Điền Đan hiện giờ đang ở đâu, theo y vào thành có bao nhiêu người?”
Triệu Chi nghe tên Điền Đan thì lạnh lùng nói: “Y đang ở trong hoàng cung, không biết là bao nhiêu người đi theo, nhưng thông thường thì dù đi đến đâu cũng có rất nhiều hộ vệ đi theo”. Lại nói: “Đêm nay Triệu vương bày yến đãi tên gian tặc này, sứ tiết các nước đều được mời đến”.
Hạng Thiếu Long biết chẳng có phần mình, giờ đây Triệu vương đang tỏ ra phải lấy lòng Lý Viên nên cố ý lạnh nhạt với gã.
Triệu Chi cúi đầu e thẹn nói: “Tiên sinh có thể khuyên Nhu tỷ không, tiểu nữ thấy Nhu tỷ chắc sẽ nghe lời tiên sinh”.
Hạng Thiếu Long cảm thấy dù thế nào cũng không thể để Thiện Nhu mạo hiểm hành thích Điền Đan, đứng dậy nói: “Thôi được! Chúng ta đi gặp tỷ tỷ của nàng”.
Hạng Thiếu Long và Triệu Chi thúc ngựa ra khỏi hành quán, thì từ xa vẫn nghe vọng lại: “Đổng gia hãy dừng bước!”
Hai người ngạc nhiên ngó qua thì ra đó là Phố Bố.
Hạng Thiếu Long nhân lúc ấy nói với Triệu Chi: “Nàng hãy về nhà trước đợi ta”.
Triệu Chi ngoan ngoãn gật đầu, bỏ đi.
Phố Bố đến bên cạnh, nói: “Hầu gia mời Đổng tiên sinh lập tức đến gặp!”
Hạng Thiếu Long gật đầu, đi theo y đến hầu phủ.
Gã đã mấy lần định tiết lộ bí mật cho Phố Bố, nhưng cuối cùng đã kìm lại.
Nửa năm trước và nửa năm sau, lòng dạ con người nói không chừng đã thay đổi.
Triệu Mục tiếp kiến Hạng Thiếu Long trong mật thất của hầu phủ.
Tên gian tặc ấy thần sắc thất thường, nói: “Lý Yên Yên đã sinh được Thái tử!”
Hạng Thiếu Long ngơ ngẩn một lát rồi mới hiểu ý, giật mình nói: “Không hay!”
Triệu Mục nắm tay thành quyền, nói: “Lần này thật đã để tên tiểu tặc ấy chiếm hết tiện nghi, y có thể công nhiên trở thành quốc cửu, còn cha ta thì lại lo lắng Sở vương biết được Thái tử chính là con trai của mình, chỉ với điểm ấy thôi, cha đã lâm vào thế hạ phong. Huống chi Lý Yên Yên đối với cha chỉ là lợi dụng mà không hề có chút tình nghĩa nào, giờ đây đã trở thành Vương hậu, muốn thao túng Sở vương dễ hơn trở bàn tay. Lý Viên giờ đây ở nước Sở có thể muốn mưa được mưa, muốn gió được gió”.
Hạng Thiếu Long nhớ lại tâm thuật và nhân cách của Lý Viên, hoảng hốt nói: “Như thế Quân thượng đã gặp nguy hiểm”.
Triệu Mục lo lắng nói: “Ngươi đã nhìn ra được điều này, giờ đây tảng đá cản đường lớn nhất của Lý Viên là cha, nếu ta là Lý Viên, người đầu tiên phải đối phó là Sở vương. Đại vương thể chất trước nay không khỏe, chỉ cần Lý Yên Yên suốt ngày giày vò y thì đảm bảo y sẽ chịu không được bao lâu. Trừ được Sở vương, Lý Yên Yên và Lý Viên có thể danh chính ngôn thuận nắm triều chính nước Sở thông qua đứa tạp chủng ấy. Cha lại không có dạ phòng bị, tưởng rằng huynh muội bọn chúng vẫn là con cờ trong tay mình, lúc ấy đôi cẩu huynh muội này muốn hại người thì như trở bàn tay”.
Hạng Thiếu Long lạnh lùng nói: “Cách duy nhất là nhân lúc Lý Viên về nước, tiểu nhân sẽ giả làm mã tặc trừ khử y, như thế mọi chuyện sẽ êm thấm ngay”.
Triệu Mục lộ vẻ âm hiểm, im lặng một lúc rồi cuối cùng mới thở dài: “E rằng không dễ dàng như vậy, bản thân Lý Viên kiếm thuật cao cường, lần này lại mang theo gần năm trăm gia tướng, thực lực hùng hậu của y hơn ngươi nhiều lần, vả lại giá trị của y đã tăng lên mười lần, Hiếu Thành vương sẽ sai quân đưa y về Sở, người Ngụy sẽ không sơ suất chuyện đón tiếp y, nếu như ngươi động thủ lỗ mãng thì có thể gặp điều bất lợi”.
Hạng Thiếu Long cười thầm trong bụng, tên gian tặc nhà ngươi nói thế thì càng tốt, tránh cho lão tử được nhiều phiền toái.
Triệu Mục tỏ ra rất lo lắng, thở dài một tiếng rồi nói: “Ngươi có cách hay nào khác hay không?”
“Để tiểu nhân về Sở, nói rõ lợi hại với Quân thượng để ngài phòng bị” Hạng Thiếu Long giả vờ nói.
Triệu Mục không vui nói: “Vậy chuyện ở đây ai làm cho ta? Vả lại cha ta ngay cả con ruột mà không nghe, huống chi ngươi là người ngoài!”
Hạng Thiếu Long đã sớm biết y vốn là kẻ ích kỷ, không nghĩ đến tình thân, cho nên không để cho gã ra đi. Nhưng tỏ ra vẻ thế này thì Triệu Mục càng tin tưởng gã hơn. Trầm giọng nói: “Vậy chúng ta phải mau mau hành động, nếu không có sự ủng hộ của Quân thượng, Hầu gia ngồi trên ngai vua thì cũng khiến cho các nước khác phải dự phần vào”.
Triệu Mục sa ầm mặt, nhíu mày nói: “Bổn hầu muốn ngươi phải điều tra rõ ràng cho ta một chuyện này”.
Hạng Thiếu Long nói: “Hầu gia xin hãy căn dặn”.
Triệu Mục rầu rĩ nói: “Nửa năm qua, Hiếu Thành vương đã lạnh nhạt với ta, như gần đây, mấy lần mật bàn với Lý Viên, lại như hôm nay, tiếp kiến Điền Đan mà không cho ta tham dự, trong đó quả thật đã có vấn đề”.
Hạng Thiếu Long cũng lấy làm lạ vì điều này, chỉ là không hề suy nghĩ mà thôi, thuận miệng nói: “Phải chăng là vì Quách Khai nói ra nói vào?”
Triệu Mục nói: “Quánh Khai có là gì, nào có đủ sức ly gián ta và Hiếu Thành vương, kẻ ta hoài nghi là Triệu Nhã. Bởi vì ta đã làm hư chuyện tốt của ả và Hạng Thiếu Long, cho nên trước nay cứ ôm hận trong lòng, chỉ là không ngờ ả đã nắm được bí mật gì đó khiến cho Hiếu Thành vương tin tưởng ả”.
Hạng Thiếu Long toàn thân đổ mồ hôi, biết mình quá lo lắng nên đã quên đi một vấn đề quan trọng nhất, chính là đã nói với Triệu Nhã rằng Triệu Mục chính là gián điệp do nước Sở phái đến. Trong tình hình hiện nay, Triệu Nhã sẽ đem chuyện này báo cho Hiếu Thành vương, khiến cho Hiếu Thành vương nảy sinh lòng nghi ngờ, nên đã mua đứt Quách Khai để kẻ này đối phó trở lại Triệu Mục.
Nói không chừng, ngay cả Nhạc Thừa cũng phản bội Triệu Mục, nếu không Hiếu Thành vương làm sao yên tâm để Nhạc Thừa nắm quyền trong thành Hàm Đan.
Chuyện vốn rất đơn giản, nhưng trong chốc lát bỗng trở nên phức tạp vô cùng.
Một đại thần đã nắm quyền rất lâu trong triều như Triệu Mục, dù cho Triệu vương muốn hạ y cũng không phải một sớm một chiều. Cần phải từng bước tước lấy quyền lực của y, không cho y tham gia bàn bạc việc cơ mật, ly gián những đại thần tướng lãnh thân thích với y, nếu không sẽ gây ra tai họa.
Nhất là từ khi có chuyện Ô gia, nước Triệu không thể chịu nổi một lần đả kích nữa.
Hạng Thiếu Long tự nghĩ nếu mình là Hiếu Thành vương, cách tốt nhất là bỏ hết thành kiến, gọi Liêm Pha hoặc Lý Mục về Hàm Đan thì có thể nắm chắc được phần thắng. Nước Triệu nếu một ngày còn hai danh tướng ấy, ai muốn đối phó người Triệu e rằng phải bỏ ra cái giá rất đắt.
Nhưng Lý Mục và Liêm Pha, một người thì phải đối phó với Hung Nô, một người còn phải giao tranh với người Yên, đều rất khó rút về, nếu không Triệu Mục đã sớm tiêu đời.
Có thể một trong hai người quay về Hàm Đan, đó chính là lúc Hiếu Thành vương đối phó với Triệu Mục. Còn bản thân mình thì sẽ rất nguy hiểm, Quách Khai không hề dọa suông, Triệu Mục là kẻ không nên gần gũi, nếu không sẽ vạ lây, đó mới thật là oan uổng.
Triệu Mục thấy dáng vẻ gã căng thẳng như vậy, nên tưởng gã đang chia sẽ với mình, hạ giọng nói: “Ta xem Triệu Nhã động lòng xuân với ngươi, với tài chí của ngươi, nhất định có thể dò hỏi được, xem thử ả rốt cuộc đã nắm được sơ hở gì của ta, nếu không thể sửa sai, chúng ta chỉ đành Gi*t phăng tên hôn quân ấy, chỉ cần khống chế được Hàm Đan, thì có thể ung dung đối phó được Lý Mục và Liêm Pha”.
Hạng Thiếu Long giật mình.
Nghe lời tên gian tặc này, xem ra rất chắc chắn trong việc nắm vững chiều chính, cho nên không hề vội vàng giành lấy ngai vàng, trong lòng chợt nhớ đến Tinh vương hậu.
Triệu Mục biết cách dùng thuốc, lại có thể tùy ý ra vào cung cấm, nắm được người đàn bà ấy là điều hoàn toàn dễ dàng, mụ và Triệu Mục cấu kết với nhau, cùng nắm triều chính, quả thật chẳng là chuyện khó.
“Nếu một khi chuyện xảy ra, ở Hàm Đan có bao nhiêu người sẽ đứng về phía Hầu gia” thừa cơ hỏi.
Triệu Mục do dự một lúc rồi nói: “Người có thể thật sự giúp ta là Nhạc Thừa và mấy tướng lãnh đại thần do ta nâng đỡ, may mà có ngươi đến, lại thêm hai ngàn gia tướng của ta, tấn công vào hoàng cung không phải là chuyện khó, nhưng đó chỉ là hạ sách, nếu là trước kia, ta muốn Gi*t Hiếu Thành vương là điều dễ dàng, sau khi mọi chuyện xảy ra cũng chẳng ai biết do bàn tay ta, nhưng giờ đây y đã đề phòng ta quả thật không dễ dàng nữa”.
Rồi tỏ ra rất hưng phấn nói: “Có lẽ giờ đây ngươi phải biết Hạng Thiêu Long là ai!”
Hạng Thiếu Long giật mình gật đầu. Không biết y tại sao lại đột nhiên nhắc đến mình.
“Ta vừa nhận được mật báo đến từ nước Tần, Hạng Thiếu Long đưa người đến đây để báo thù, để lúc nữa ta vào cung gặp Hiếu Thành vương, báo lên chuyện này. Tên Hạng Thiếu Long ấy thông minh đến đâu cũng không đoán được ta đã cài người ở Hàm Dương” Triệu Mục nói.
Hạng Thiếu Long rất muốn hỏi kẻ ấy là ai, nhưng cũng dằn được ý nghĩ ngu ngốc này, gã vờ ngạc nhiên hỏi: “Hạng Thiếu Long có quan hệ gì đến chúng ta?”
Triệu Mục nói: “Có quan hệ lắm, nhưng ngươi và Long Thiện, bề ngoài rất giống với Hạng Thiếu Long, chỉ cần mang thanh mộc kiếm thì có thể giả mạo y mà hành thích Hiếu Thành vương, nếu có thể giải quyết được thời gian và con đường chạy trốn, sau khi chuyện xảy ra, ai cũng tưởng Hạng Thiếu Long làm, chúng ta có thể tránh bị nghi ngờ”.
Hạng Thiếu Long thầm kêu nguy hiểm quá, nhưng vẫn vỗ án khen hay: “Quân thượng nghĩ thật chu đáo, chỉ cần Hiếu Thành vương rời khỏi hoàng cung, để chúng ta biết được thời gian và địa điểm, bỉ nhân có thể làm rất sạch sẽ, đảm bảo không để lại dấu vết”.
“Từ hôm nay trở đi, chúng ta nếu không có chuyện gì quan trọng thì cố gắng đừng gặp mặt. Ngươi phải cẩn thận Lý Viên, giờ đây không những Hiếu Thành vương nhìn gã bằng con mắt khác, Điền Đan biết y trở thành quốc cửu thì cũng né tránh ta mà gần gũi y. Ngươi chắc biết rõ Điền Đan, người này còn lợi hại hơn cả Tín Lăng quân nữa, tuyệt đối không thể dây vào” Triệu Mục hớn hở nói.
Hạng Thiếu Long lúc này quả thật phiền càng thêm phiền.
Khi đi ςướק Lỗ Công bí lục, gã đã sớm biết người Sở và người Tề trước nay câu kết với nhau để chia rẽ Tam Tấn, giờ đây Lý Viên trở thành người có quyền lực nhất nước Sở, Điền Đan sẽ vì lợi hại mà lôi kéo y. Điều này càng khiến cho mình nguy hiểm hơn. Nếu bị Lý Viên và Điền Đan cùng lúc đàn hạch mình trước mặt Hiếu Thành vương thì tính mạng của gã có thể mất bất cứ lúc nào.
Cách nào có thể ứng phó được thế cuộc nguy hiểm này?
Triệu Mục sau khi dặn dò gã dò xét Triệu Nhã thì mới để gã quay về.
Hạng Thiếu Long thầm than trong lòng, lần này không gần gũi với Triệu Nhã thì e rằng không xong. Tai mắt của Triệu Mục đầy rẫy ở Hàm Đan, nếu biết gã chưa bao giờ tìm Triệu Nhã thì sẽ nghi ngờ trong lòng.
Đồng thời lúc này cũng có một nỗi lo lắng khác trong lòng, nếu Triệu Nhã để lộ chuyện trước kia mình trước khi rời Hàm Đan đã bắt được sứ nước Sở đến liên lạc với Triệu Mục, truyền đến tai Triệu Mục thì với sự tinh minh lợi hại của y, tất sẽ thấy mình rất có vấn đề.
Lại nhớ đến Quách Khai, y đã từng nói đưa mình đi dạo quan kỹ, nhưng lại không thực hiện lời hứa, có lẽ bởi vì Lý Viên đã trở thành khách quý, Hiếu Thành vương đã thay đổi thái độ, Quách Khai là kẻ a dua, nên đã tránh né mình.
Trong khoảnh khắc, gã cảm thấy ưu thế của mình đã mất hết, trở thành một kẻ bơ vơ bốn bề đều có địch bao vây, trơ trọi một mình.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc