Tầm Tần ký - Hồi 070

Tác giả: Vô Danh


Xe ngựa chạy dưới ánh đèn Ⱡồ₦g của bọn thị vệ, lúc này đường phố Hàm Đan rất vắng vẻ, tĩnh lặng.
Hạng Thiếu Long ngồi trong xe mà lòng như tơ vò.
Cho đến lúc này, gã vẫn chưa nghĩ được kế hoạch gì hay để có thể bắt sống Triệu Mục, cắt đầu Nhạc Thừa, sau đó an toàn thoát khỏi Hàm Đan.
Triệu Mục đêm nay vừa bị hành thích, sau này chắc hẳn sẽ cẩn thận hơn, công việc bảo vệ sẽ tăng cường, trong tình huống này muốn Gi*t được y không phải dễ dàng chứ đừng nói bắt sống y.
Còn Nhạc Thừa là thái thú của thành Hàm Đan, binh mã trong thành nằm trong tay y, muốn Gi*t ૮ɦếƭ y đâu phải là chuyện dễ dàng.
Giờ đây sứ tiết sáu nước và các yếu nhân đều đã kéo đến, người Triệu vì muốn giữ bí mật, lại vì ngăn ngừa gián điệp người Tần vào nên canh gác càng nghiêm hơn, thậm chí muốn đưa người ra ngoài thành cũng là chuyện nguy hiểm, bởi vì việc ra vào đều có người ghi lại kỹ càng.
Huống chi thời gian có hạn, nếu người Triệu phát giác không có chuyện đàn ngựa sẽ đến Hàm Đan, gã sẽ càng nguy hiểm hơn.
May mà vẫn còn có mấy trăm con ngựa sẽ đến đây để người Triệu bớt đi sự chờ đợi.
Đứng bên cạnh Triệu Mục cũng là điều nguy hiểm, chỉ cần nói sai một câu thì sẽ bại lộ ngay. Còn chuyện tình cảm riêng tư thì càng rối hơn.
Đầu tiên ai có thể đảm bảo được Kỷ Yên Nhiên không thay lòng đổi dạ, có bài học của Triệu Nhã, lòng tin của gã đối với bản thân về mặt này không còn như trước nữa.
Mối ân oán với Triệu Nhã càng khiến cho gã rối lòng hơn. Có lúc cảm thấy ả đáng thương, nhưng phần lớn thời gian là cảm thấy đáng hận.
Thôi đi!
Hay quên ả thì hơn.
Ả quả thật là một nữ nhân đa tình, gặp ai yêu nấy.
E rằng Lý Viên ấy vừa mới nói mấy câu thì ả đã ngã vào lòng y.
Nghĩ tới đây, ngọn lửa báo thù lại bùng cháy, trong lòng càng mâu thuẫn hơn.
Triệu Chi rõ ràng đã thấy được điều gì, lòng người khó đoán, nếu như ả bán đứng, họ sẽ càng thê thảm hơn, đánh nhau cho tới ૮ɦếƭ quả là một kết cuộc tốt, điều đáng sợ nhất là bị bắt sống, lúc ấy sống cũng không bằng ૮ɦếƭ.
Cuối cùng đã về đến nơi.
Hạng Thiếu Long xuống ngựa vào trong phủ.
Ô Trác, Đằng Dực, Kinh Tuấn đều chờ gã quay về.
Ba người thấy vẻ mặt gã không vui đều không dám hỏi, vào trong phòng để họp kín.
Hạng Thiếu Long mặt lạnh như tiền, hỏi Kinh Tuấn: “Tiểu Tuấn! Ngươi đã tiết lộ điều gì với Triệu Chi? Không được giấu diếm”.
Hai người Đằng Dực và Ô Trác đều biến sắc.
Ở cái nơi nguy hiểm đầy rẫy kẻ thù này, giống như từng bước đi trên băng mỏng, nếu sai một bước thì lập tức họa sẽ giáng xuống, huống hồ chi để lộ bí mật.
Kinh Tuấn giật mình, cúi đầu, hoảng hốt nói: “Tam ca đã gặp Triệu Chi rồi sao?”
Hạng Thiếu Long không nói Triệu Chi trực tiếp tiết lộ thân phận y để tránh Kinh Tuấn đôi chối, chỉ gật đầu.
Đằng Dực giận lắm, mắng: “Tên tiểu tử ngu ngốc nhà ngươi, không biết nặng nhẹ, ngươi có biết bao nhiêu người sẽ mất mạng vì hành vi ngu xuẩn của ngươi chăng? Chúng ta đã sớm cảnh cáo ngươi rồi”.
Kinh Tuấn gượng cười: “Nhưng lời cảnh cáo ấy đã quá muộn, đệ đã báo với nàng chúng ta sẽ quay về trong thời gian ngắn”.
Đằng Dực nghiêm mặt: “Chả lẽ ngươi không biết Triệu Chi là người Triệu sao? Nếu tấm lòng yêu nước Triệu của ả nhiều hơn yêu ngươi thì hậu quả sẽ ra sao?”
Kinh Tuấn tiu nghỉu nói: “Nàng vốn chẳng yêu đệ, chỉ yêu tam ca mà thôi”.
Ba người ngạc nhiên lắm.
Đằng Dực nhíu mày nói: “Ngươi chỉ nói bừa để thoát trách nhiệm”.
Ô Trác nói: “Chính miệng ả nói với ngươi à?”
Kinh Tuấn buồn rầu nói: “Nàng chỉ xem đệ là đứa em trai ham chơi, chịu nói chuyện với đệ chẳng qua là chỉ muốn biết chuyện của tam ca mà thôi”.
Hạng Thiếu Long trầm giọng nói: “Trong bức thư cuối cùng ả gởi cho ngươi đã nói gì?”
Kinh Tuấn ấp úng với vẻ hối hận: “Nàng hỏi đệ chừng nào đến Hàm Đan, có cần tiếp ứng không. Đệ cũng không hề nghĩ vấn đề nàng là người Triệu, nàng còn nói với đệ rằng có mối thù sâu với Triệu Mục, cho nên đệ mới tin rằng nàng không bán đứng mình”.
Hạng Thiếu Long lặng người đi, nhìn Triệu Chi huấn luyện vũ cơ cho Triệu Mục, không hề thấy điều gì khác.
Tại sao nàng thống hận Triệu Mục?
Ô Trác hỏi: “Ả và Triệu Mục có thù gì?”
Kinh Tuấn hoang mang lắc đầu, nói: “Nàng không chịu nói ra”.
Đằng Dực trầm ngâm nói: “Nói không chừng là chuyện có liên quan đến trinh tiết nữ nhi”.
Ô Trác hỏi: “Gia tộc Triệu Chi có bao nhiêu người?”
Hạng Thiếu Long và Đằng Dực đều lộ vẻ chú ý, vấn đề là ở đây, nếu ở nước Triệu, gia tộc Triệu Chi lớn mạnh, tại sao vì một người đàn ông mà hy sinh tất cả người trong gia tộc. Chí ít nàng cũng không thể không ngó ngàng đến cha già, nhưng nếu cha nàng bên cạnh nàng, thì nàng sẽ không được sự đồng ý của cha.
Kinh Tuấn nói: “Hình như chỉ có nàng và cha dựa vào nhau mà sống, đệ... đệ không biết gì cả”.
Đằng Dực giậm chân trách: “Ngươi thật hồ đồ đã làm lỡ chuyện”.
Kinh Tuấn đi theo y, khiến y cảm thấy phải gánh vác trách nhiệm với việc Kinh Tuấn đã làm.
Ô Trác nói: “Ngươi chẳng phải đã trả lời thư cho nàng chứ? Trong thư đã nói những gì?”
Trong ba người lúc này thì Ô Trác bình tĩnh nhất, câu nào cũng đi thẳng vào vấn đề.
Kinh Tuấn rốt cuộc vẫn là đứa trẻ, khóc òa lên: “Đệ cho nàng biết chúng ta sẽ giả trang để xuất hiện ở Hàm Đan, khi đến nơi sẽ tìm cơ hội liên lạc với nàng”.
Hạng Thiếu Long trong lòng cảm thấy bất nhẫn, vỗ vai y an ủi: “Tình thế chưa quá xấu, hình như nàng đã nhận ra ta, nhưng chưa chắc chắn lắm, vẫn chưa thể lột mặt nạ ta. Như vậy vẫn còn có thể thay đổi được. Nhưng ta thật không hiểu nếu ngươi đã biết nàng chỉ xem ngươi là em trai, cớ gì vẫn cứ bám lấy không rời?”
Kinh Tuấn ấp úng nói: “Đệ không hiểu, song giả sử nàng trở thành người của tam ca, Tiểu Tuấn không hề bất mãn”.
Đằng Dực bình tĩnh nói: “Chúng ta không thể để cho một nữ nhân thao túng sinh mạng của mình được. Tiểu Tuấn ngươi hãy dẫn đường cho ta đến Gi*t phăng ả là xong, để khỏi đêm dài lắm mộng”.
Kinh Tuấn giật mình, ngạc nhiên trố mắt ra.
Ô Trác gật đầu nói: “Xem ra đây là cách duy nhất”.
Trong bốn người, đã có hai người đồng ý Gi*t người bịt miệng, Kinh Tuấn sợ đến nỗi quên cả khóc, nhìn Hạng Thiếu Long đầy vẻ van lơn.
Hạng Thiếu Long thầm nghĩ, nếu muốn giữ bí mật thì e rằng phải Gi*t luôn cả Điền Trinh, mình sao có thể ra tay được, bình thản nói: “Làm như thế chưa thấy điều lợi đã thấy cái hại, Triệu Chi đêm nay đã nhiều lần nói chuyện với ta, đặc biệt chú ý đến ta, tình huống này chắc hẳn đã lọt vào mắt kẻ khác. Nếu ả chỉ vừa mới gặp ta mà lập tức bị Gi*t, cuối cùng cũng sẽ có người đoán được ta”.
Ô Trác lạnh lùng nói: “Còn một cách khác là biến ả thành người đàn bà của Thiếu Long, chúng ta có thể tuyệt đối khống chế ả, đồng thời điều tra được mưu đồ của ả”.
Hạng Thiếu Long liếc Kinh Tuấn, chỉ thấy y run bần bật, cúi đầu không nói, trong lòng cảm thấy tội nghiệp, thở dài: “Kinh Tuấn là hảo huynh đệ của ta, ta làm sao có thể giành người hắn yêu?”
Kinh Tuấn cảm kích nói: “Có câu này của tam ca, Tiểu Tuấn cũng biết cái tình huynh đệ, thật ra tam ca đã cho Tiểu Tuấn hưởng hết vinh hoa phú quý của đời người, Tiểu Tuấn vẫn chưa có cơ hội để báo đáp. Lần này Tiểu Tuấn đã phạm sai lầm, suýt tí nữa đã hại ૮ɦếƭ tất cả mọi người”.
Đột nhiên quỳ xuống, hướng về phía Hạng Thiếu Long dập đầu: “Xin tam ca hãy ra tay đối phó Triệu Chi, Tiểu Tuân xin tâm phục khẩu phục”.
Lúc này ba người đều biết Kinh Tuấn quả thật yêu sâu sắc Triệu Chi, vì bảo vệ tính mạng của nàng mà đành phải vứt bỏ quyền lợi của mình. ở một góc độ khác, chính là tự động rút lui để giúp Triệu Chi có được Hạng Thiếu Long.
Hạng Thiếu Long cười gượng: “Ta đối với Triệu Chi tuy có thiện cảm, nhưng chưa nghĩ đến chuyện tình yêu, trong nhất thời khó mà nghĩ lại, huống chi có vẻ giống như ςướק đoạt nữ nhân của hảo huynh đệ”.
Đằng Dực nghiêm mặt nói: “Chuyện này ai cũng biết, Thiếu Long vì sự an toàn của mọi người mới làm thế, không cần phải e ngại, nếu vì Tiểu Tuấn mà làm hỏng đại cuộc, Đằng Dực sẽ lấy làm hối hận vì đã dắt theo Kinh Tuấn”.
Ô Trác nói: “Cứ làm như thế, sự việc không được chậm trễ, hay là đêm nay Thiếu Long cứ đi tìm Triệu Chi, hỏi cho ra lẽ, nếu có vấn đề, mạnh tay một chút cũng chẳng sao, vẫn còn tốt hơn ngồi đây chờ ૮ɦếƭ”.
Kinh Tuấn nói: “Tam ca! Để đệ lập tức dẫn đường”.
Hạng Thiếu Long cảm thấy nhức đầu lắm, cuối cùng cũng nói: “Ta đã liên lạc với Kỷ Yên Nhiên”.
Mọi người cả mừng hỏi dấn tới.
Hạng Thiếu Long kể lại toàn bộ những sự việc xảy ra trong buổi tiệc, ba người nghe xong đều lo lắng, đột nhiên ở đâu lại chui ra một tên Lý Viên, có hại mà không có lợi cho lần hành động này, lại càng khiến cho tình thế phức tạp hơn.
Đang lúc lo lắng thì có tiếng gõ cửa.
Ô Trác lộ ra vẻ không vui, ai dám quấy rầy khi bọn họ bàn bạc, Kinh Tuấn liền mở cửa thì Đằng Dực cẩn thận níu lại, sợ người ấy thấy cặp mắt sưng húp của y, tự mình ra mở cửa.
Đầu lĩnh Ô Quả của tinh binh đoàn xuất hiện ở cửa: “Có một vị khách không để lộ thân phận đến tìm tam gia, đang đợi ngoài khách sảnh”, Rồi tả lại quần áo và vẻ ngoài của người ấy.
Mọi người nghe thì biết người ấy là nữ giả nam, nhìn nhau, chả lẽ Triệu Chi đã tìm đến tận nơi.
“Để ta xem thử” Hạng Thiếu Long đứng dậy nói.
Hạng Thiếu Long vừa bước ra khách sảnh thì mừng rỡ xông tới trước.
Mỹ nữ toàn thân mặc bộ y phục rộng thùng thình ấy lao tới ngã vào lòng gã, vì kích động và vui mừng mà run lên.
Đó là mỹ nữ nổi danh thiên hạ, tài nữ Kỷ Yên Nhiên.
Hạng Thiếu Long trong lòng xúc động và mừng rỡ, bao nhiêu lo lắng lập tức gạt sang một bên.
Gã mở sợi dây trên 乃úi tóc của nàng, mái tóc đen tuyền bồng bềnh như mây của nàng bung ra, cảm động nói: “Không ngờ đêm nay Yên Nhiên lại đến tìm ta, ta thật cảm động”.
Kỷ Yên Nhiên không thèm để ý đến Ô Quả đang há hốc đứng bên cạnh, ôm siết lấy gã rồi nói: “Yên Nhiên không đợi nổi nữa, hơn nửa năm nay, mỗi ngày đều dài như một năm, chịu đựng sự giày vò của nỗi nhớ nhung chàng, nếu không phải nhờ Trâu tiên sinh hay nhắc đến chàng, người ta sẽ không chịu đựng nổi nữa”.
Hạng Thiếu Long ôm chặt nàng rồi nói với Ô Quả: “Cho bọn họ hay là ai đã đến!”
Rồi bước vào phòng.
Sau một hồi tình chàng ý thi*p, Hạng Thiếu Long cảm thấy càng yêu nàng hơn, lấy làm lo lắng và ưu phiền vì sự xuất hiện của Lý Viên, Kỷ Yên Nhiên ôm gã rồi nói: “Chàng phải chăng sợ người ta yêu thích Lý Viên?”
Hạng Thiếu Long lúng túng gật đầu.
“Chàng đã coi thường Yên Nhiên rồi, mỹ nam tử thi*p đã gặp nhiều, nhưng trừ chàng ra chưa có ai khiến Yên Nhiên này động lòng. Hạng Thiếu Long có thể lay động con tim Yên Nhiên, không phải là vì y đẹp hơn kẻ khác mà bởi khí phách, trí tuệ của y, khí khái anh hùng khiến người ta không thể nào kháng cự nổi” Kỷ Yên Nhiên dịu dàng nói.
Kỷ Yên Nhiên sống ở phủ đệ của vị đại nho nổi tiếng Hàm Đan, Lưu Hoa Sinh, cách nơi ở của Hạng Thiếu Long chỉ hai con đường, Hạng Thiếu Long đưa nàng băng qua ngõ nhỏ, tránh bọn tuần vệ rồi mới quay về.
Về đến nhà, Hạng Thiếu Long vẫn còn cảm giác ngây ngất.
Trong chốc lát, tất cả những khó khăn và nguy hiểm đều trở nên nhỏ bé.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc