Tầm Tần ký - Hồi 052

Tác giả: Vô Danh


Hạng Thiếu Long và Kinh Tuấn về Ô phủ.
Khi chia tay nhau, Kinh Tuấn có điều muốn nói nhưng thôi.
Hạng Thiếu Long thấy được tâm ý của gã, nói: “Ban ngày sẽ không có chuyện đâu, đệ hãy yên tâm học hành! Nhưng hãy cẩn thận, ở Hàm Đan ngoài Ô phủ thì chẳng còn nơi nào an toàn cả”.
Kinh Tuấn cả mừng nói: “Đệ vốn là thợ săn, đâu dễ bị người khác săn như vậy”.
Hạng Thiếu Long biết gã giảo hoạt đa trí, môn công phu trốn chạy là vô địch thiên hạ cho nên cũng không lo lắng lắm.
Về đến Ẩn Long cư thì bọn nữ nhân đã say sưa giấc điệp.
Hạng Thiếu Long tuy mệt mỏi nhưng tâm lý và tinh thần đã bị ảnh hưởng bởi một loạt những chuyện đêm nay nên không thể ngủ được, vì ngồi trên mép giường của thê thi*p mình đả tọa theo phương pháp trong tam đại sát chiêu, ngồi xếp bằng vận khí, hội ý về tâm, thế là bước vào cảnh giới vô ngã trước đây chưa từng có.
Tinh thần thoát ra khỏi thể xác, khi tỉnh dậy trời đã sáng, bọn nữ nhân cũng đều thức dậy.
Hạng Thiếu Long không để ý đến sự ngạc nhiên của bọn nữ nhân, trong lòng cũng cảm thấy kỳ lạ, gã đã đả tọa ít nhất một canh giờ, tức là hơn hai giờ đồng hồ, mà giống như đã ngủ rất lâu, hai chân xếp bằng cũng không có cảm giác tê vì tụ máu.
Khi còn trong quân đội, gã cũng từng tập khí công, nhưng đứng là chủ yếu, lại không có cảm giác sảng khoái như lúc này, trong chốc lát không còn nhớ đến chuyện Nhã phu nhân nữa.
Ăn uống xong, gã vội vàng tìm đến Tiêu Nguyệt Đàm.
Lúc bấy giờ Tiêu Nguyệt Đàm không hóa trang nữa, lộ ra bộ mặt thật, trông rất khác hôm qua, đầy vẻ nho nhã phong lưu.
Sau mấy câu khách khí, Hạng Thiếu Long hạ giọng nói: “Tin Đồ gia đến Triệu, do bọn người phản đối Lã tiên sinh tiết lộ, đã truyền đến tai Triệu vương và Triệu Mục”.
Tiêu Nguyệt Đàm hơi biến sắc, lộ ra vẻ hoảng sợ.
Hạng Thiếu Long tiếp tục nói: “Nhưng xem ra chúng vẫn chưa biết rõ Đồ gia đang ở đâu, nên đang sai người tra xét”.
Tiêu Nguyệt Đàm nói: “Ta sẽ sai người đến nhắc nhở Đồ gia. Thiếu Long, Đồ gia rất cảm kích huynh, tin này rất hệ trọng”.
Hạng Thiếu Long lúc này mới biết được Tiêu Nguyệt Đàm không phải đến Hàm Đan một mình, thấy lời nói với mình của y đã khác, cười thầm trong bụng, nói: “Triệu Mục canh chừng Bị quân rất nghiêm ngặt”, rồi kể lại những lời của Chu Cơ, ngay cả chuyện Triệu Mục hạ độc Doanh Chính cũng không giấu diếm.
Tiêu Nguyệt Đàm nghe xong biến sắc, im lặng không nói gì. Hạng Thiếu Long đêm qua cảm thấy y chủ yếu chỉ muốn đưa mẹ con Chu Cơ về Hàm Dương mà không nhiệt tình với Ô gia. Lúc này nghe xong tình hình thật sự thì mới biết dựa vào những người mới đến như bọn họ thì không thể nào nên cứu được mẹ con Chu Cơ, dù cho có thuật giả trang cao minh cũng vô dụng mà thôi.
Cũng như Chu Cơ đã nói, trừ phi phá thành mà vào, nếu không chẳng ai có thể cứu được Doanh Chính ra, dù có cứu ra được thì cuối cùng cũng bị chất độc phát tác mà ૮ɦếƭ.
Tiêu Nguyệt Đàm hít sâu một hơi, hỏi: “Thiếu Long làm sao biết được tin này?”
Hạng Thiếu Long nói: “Bên cạnh Triệu Mục có người của tại hạ, đêm qua có cơ hội liên lạc với Chu Cơ phu nhân, chính miệng của phu nhân đã nói ra”.
Tiêu Nguyệt Đàm cũng phải khâm phục Hạng Thiếu Long, do dự một lát rồi nói: “Thiếu Long đừng trách ta nói thẳng, nghe nói Triệu vương đã sớm hoài nghi Ô gia và Lã đại gia của chúng tôi ngầm qua lại với nhau, giờ đây chuyện Đồ gia đến Triệu lại bị tiết lộ, ai cũng đoán được là chúng ta sắp cứu hai mẹ con họ, các người giờ đây có thể nói vùng vẫy chẳng xong, làm thế nào mới tiến hành kế hoạch được?”
Hạng Thiếu Long mỉm cười đầy tự tin: “Chuyện này ngày mai tại hạ mới trả lời, tóm lại vẫn chưa đến lúc cùng đường. Tiên sinh có thể chuyển lời cho Đồ gia rằng nếu quả thật muốn đưa mẹ con Bị quân về Hàm Dương, hai bên chúng ta phải thật lòng hợp tác mới được”.
Tiêu Nguyệt Đàm biết Hạng Thiếu Long đã nhìn thấy tâm ý của họ, hơi đỏ mặt nói: “Điều này đương nhiên! Tại hạ sẽ báo với Đồ gia”, rồi nhíu mày nói: “Thuật dùng thuốc của Triệu Mục vang danh thiên hạ, chúng ta làm cách nào để phá giải”.
Hạng Thiếu Long cười nói: “Ngày mai tại hạ sẽ có câu trả lời cho tiên sinh hài lòng”.
Tiêu Nguyệt Đàm thấy mặt mày gã sáng rỡ, thần thái nhẹ nhàng, lòng tin cũng tăng thêm vài phần, gật đầu nói: “Xem ra tại hạ phải thân hành đi gặp Đồ gia một chuyến, nhanh nhất cũng phải ba bốn ngày mới quay về. Mong Thiếu Long đến lúc ấy sẽ có tin tốt”.
Hạng Thiếu Long lại bàn bạc với y hồi lâu rồi mới đi ra.
Giữa đường thì gặp Đào Phương. Đào Phương trông có vẻ phấn chấn lắm, Hạng Thiếu Long tưởng tên gián điệp ấy một ngày không chịu nổi đã khai ra tất cả, nào ngờ Đào Phương chỉ nói: “Phương pháp của tôn cô gia thật hữu dụng, chỉ cần một đêm mà y đã sa sút lắm, chỉ muốn ngủ, ta thấy y không chịu đựng được bao lâu nữa”.
Hạng Thiếu Long thầm nghĩ tin này cũng được xem là tốt, tuy thủ pháp không nhân đạo nhưng vẫn còn tốt hơn là làm bị thương y, dù là kẻ kiên cường hơn y, trong tình huống này cũng trở nên mềm nhũn.
Đào Phương nói: “Thiếu gia sớm nay đã rời thành đến mục trường, có lẽ nhiều ngày nữa mới quay về”, rồi hạ giọng nói: “Thiếu gia đi sắp xếp chuyện rời khỏi nước Triệu, mười ngày nữa sẽ là tiết Nông mục, chúng ta phải cử hành nghi thức cúng đất, do Đại vương thân chinh tới mục trường chủ trì, lúc ấy chúng ta sẽ đưa một bộ phận gia quyến đến giấu ở một nơi bí mật đã chuẩn bị, chờ sóng yên gió lặng thì mới lần lượt đưa họ về nước Tần”.
Hạng Thiếu Long lúc này mới cất được gánh nặng, với một kẻ lo xa như Ô Ứng Nguyên, thì mọi chuyện tất cả sẽ đâu vào đấy.
Đào Phương dắt gã đến tòa nhà của Ô Thị Lô, vừa đi vừa nói rằng: “Ngày ấy ta ở thôn Tang lâm gặp Thiếu Long, cũng biết Thiếu Long không phải là nhân vật tầm thường, nhưng vẫn không ngờ Thiếu Long lại có được thành tựu như ngày hôm nay”.
Nhắc đến thôn Tang Lâm, Hạng Thiếu Long bất đồ nhớ lại Mỹ Tàm Nương, vẻ mặt hơi buồn.
Không ngờ trong thời cổ đại này, điều gì cũng làm cho mình lo lắng nhiều hơn trước.
Đào Phương cũng biết lòng dạ gã, an ủi vài câu, nhưng cũng biết chỉ nói suông thì chẳng có tác dụng gì nên nói: “Lão gia muốn gặp Thiếu Long”.
Ô Thị Lô tiếp kiến Hạng Thiếu Long trong căn mật thất, vừa gặp đã vào đề ngay: “Hôm nay chọn thời gian, ta sẽ cử hành hôn lễ cho con và Phương nhi, chính thức kết thành phu phụ”.
Hạng Thiếu Long khấu đầu cảm tạ.
Gã đã yêu sâu sắc Ô Đình Phương nên rất vui mừng.
Ô Thị Lô nhíu mày nói: “Ta tưởng các con thân mật với nhau như vậy, Phương nhi đã mau chóng hoài thai, quả thật kỳ lạ...”
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên, gã tuy đã nghĩ về chuyện này nhưng không hề để ý.
Ô Thị Lô rõ ràng không để ý, nói: “Ta phải nói với con một chuyện đại sự có liên hệ sống ૮ɦếƭ với Ô gia, cả chuyện này Đào Phương cũng không biết, chỉ có vài người trong nội bộ Ô gia chúng ta biết mà thôi”.
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên nhìn y.
Ô Thị Lô nghiêm mặt nói: “Phàm là phủ đệ của vương hầu đều có bí đạo để trốn thoát, chuyện này ai cũng biết, chúng ta cũng không ngoại lệ, có bốn bí đạo để thoát ra ngoài phủ, lối thoát gần tường thành, nhưng đối với chúng ta mà nói chỉ có tác dụng che mắt mà thôi”.
Hạng Thiếu Long bừng tỉnh, nói với vẻ nghi ngờ: “Chả lẽ có một bí đạo thông ra ngoài thành?”
Ô Thị Lô kiêu hãnh nói: “Đúng là như vậy, bí đạo dẫn ra ngoài thành phía Đông này phải trải qua ba đời bảy mươi năm mới xây xong, dài ba dặm, không biết đã hy sinh bao nhiêu tính mạng của con em Ô gia, chỉ có đặt cửa thông khí mà đã tốn rất nhiều tâm huyết, sâu mười trượng, nương theo một con sông ngầm mà xây thành, cửa vào là mật động ở hậu sơn, phải qua một con địa đạo ở nhà sau mới có thể đến, bí mật vô cùng”.
Hạng Thiếu Long lúc này mới hiểu tại sao cha con Ô gia lại rất chắc ăn trong việc trốn thoát khỏi Hàm Đan.
Ô Thị Lô nói: “Chỉ cần con đưa được mẹ con Chu Cơ về đến Ô phủ, chúng ta chắc chắn sẽ thoát ra được”.
Hạng Thiếu Long cảm thấy phấn chấn, lòng tin tăng lên, vấn đề khó giải quyết nhất trong chốc lát đã tháo gỡ xong.
Ô Thị Lô lại buồn rầu nói: “Bí đạo này rất khó đi, vừa ẩm ướt, vừa lầy lội, thời trẻ ta đã đi qua một lần, sau đó không vào nữa, vẫn mong rằng mãi mãi không cần phải chạy trốn, giờ đây già rồi, chắc càng khó đi hơn”.
Hạng Thiếu Long nói: “Nghe Đào công nói tiết Nông mục chúng ta thừa dịp đưa một số người chạy trốn, gia gia người...”
Ô Thị Lô nói: “Nếu ta cũng đi, tên hôn quân Hiếu Thành vương ấy sẽ lập tức hành động ngay, ai cũng có thể đi được, chỉ mình ta là không thể”.
Hạng Thiếu Long vừa nghe đã biến sắc.
Ô Thị Lô cười nhạt, trong đó có chút ý đã đến đường cùng, dịu giọng nói: “Thiên hạ này là thuộc về những người trẻ tuổi các con, ta đã già rồi, ngày tháng không nhiều nữa, không đủ dũng khí để đối mặt với cuộc sống mới ở nước Tần, cũng không chịu nổi khổ cực và nguy hiểm trên đường tẩu thoát, cho nên ta đã sớm nói với Ứng Nguyên, quyết định ở lại đây”.
Hạng Thiếu Long giật mình nói: “Triệu vương chắc chắn sẽ không tha cho gia gia!”
Ô Thị Lô cười lớn nói: “Đâu cần y tha cho ta? Ta sẽ không để lại một mảnh da cho y, ta một đời vùng vẫy, khi ૮ɦếƭ há để cho kẻ khác làm nhục ư?”
Hạng Thiếu Long lạc giọng kêu: “Gia gia!”
Gã lần đầu tiên cảm thấy kính trọng vị gia gia này.
Ô Thị Lô ung dung nói: “Đừng giữ cái lòng dạ đàn bà ấy, ta rất coi trọng con. Nếu muốn thành đại sự thì phải có kẻ hy sinh. Hiếu Thành vương muốn công phá Ô phủ, tất phải trả cái giá rất đắt. Ta thật sự vui mừng vì cho đến lúc này, ta vẫn có những thủ hạ chấp nhận theo ta”.
Dừng một lát rồi nói tiếp: “Ngươi chỉ cần mang mẹ con Chu Cơ đi, Hiếu Thành vương sẽ lập tức công thành, nếu không ai chống cự với y vài ngày, làm sao các con chạy thoát được?”
Rồi kiên quyết nói: “Ý ta đã quyết, không cần nhiều lời”.
Hạng Thiếu Long biết khó mà thay đổi ý kiến của lão, sự thực lão cũng là người trọng tình nghĩa, nói: “Chuyện trong mật đạo có bao nhiêu người biết? Xem ra cả Ô Đình Phương cũng không biết?”
Ô Thị Lô nói: “Như thế mới có thể bảo mật, hãy yên tâm! Người biết chuyện này đều rất đáng tin cậy, mấy ngày hôm nay gặp Ô Trác, hắn sẽ dẫn đường cho con, chỉ cần ra đến ngoài thành thì tất sẽ có đường chạy thoát”.
Rồi lạnh lùng hừ một tiếng: “Y bất nhân ta bất nghĩa. Triệu vương đối đãi với ta như vậy, ta sẽ cho y nếm mùi cay đắng nhất từ sau trận Trường Bình, ta sẽ khiến cho y không còn một con chiến mã nào, để y ngồi mà nhìn nước Triệu sa sút từng bước một”.
Đôi mắt Ô Thị Lô hiện lên tia thù hận, Hạng Thiếu Long bỗng nhiên hiểu ra nếu một người cầm chắc cái ૮ɦếƭ trong lòng thì quả thật là đáng sợ nhất.
Về tới Ẩn Long cư chưa ngồi yên thì Nhã phu nhân đã sai người đến mời gã.
Hạng Thiếu Long đã có chuẩn bị tâm lý từ lâu, cưỡi con Tật Phong đến phu nhân phủ, vào sảnh gặp Triệu Nhã. Đối diện với người ngọc, tuy gần trong gang tấc, nhưng Hạng Thiếu Long cảm thấy hai người như rất xa cách nhau.
Để ý kỹ quả nhiên bọn Tiểu Siêu đều lặng lẽ, trong mắt mang đầy vẻ đau buồn.
Triệu Nhã vẫn cười tươi như hoa, nhưng Hạng Thiếu Long thấy nụ cười có vẻ miễn cưỡng và mâu thuẫn.
Ả ngạc nhiên nhìn Hạng Thiếu Long rồi nói: “Thiếu Long hôm nay thần thái bay bổng, phải chăng sự việc đã có tiến triển mới?”
Rồi hạ giọng nói: “Chàng đã nắm được điểm yếu của Triệu Mục rồi sao?”
Hạng Thiếu Long lắc đầu nói: “Đâu có dễ như vậy?”
Triệu Nhã nói: “Phải chăng chuyện mẹ con Chu Cơ đã có tiến triển”.
Hạng Thiếu Long giả vờ làm ra vẻ đau khổ, nhíu mày nói: “Chỗ ở của mẹ con Chu Cơ canh giữ nghiêm ngặt, quả thật không có cách nào xông vào được, nàng có cách nào không?”
Triệu Nhã cúi đầu, đánh liều nói: “Để ta nghĩ thử xem!”
Hạng Thiếu Long biết ả đối với mình quả thật có chân tình, nếu không, không thể để lộ ra dáng vẻ khác thường, giả vờ mà không giống tí nào. Rồi nghiêm ngặt nói: “Đêm qua ta đã nghĩ xong, quyết định làm theo lời Tinh vương hậu, ám sát Triệu Mục”.
“Thiếu Long” Triệu Nhã giật mình nói, rồi ngẩng mặt lên, thê lương nhìn gã.
Hạng Thiếu Long trong lòng cảm thấy khoái trá, trầm giọng nói: “Chỉ cần Gi*t ૮ɦếƭ Triệu Mục thì có thể đưa mẹ con Chu Cơ bỏ chạy, hiện giờ ta đã có khoảng năm trăm tử sĩ của Ô gia, có đủ sức công khai giao tranh cùng Triệu Mục, chỉ cần làm gọn gàng một chút, ai dám nói ta đã ra tay?”
Triệu Nhã nhìn gã đầy hoang mang.
Hạng Thiếu Long đương nhiên biết ả tưởng mình đã rơi vào cái bẫy của Tinh vương hậu nên trong lòng cảm thấy sung sướng vô cùng. “Tiện nhân, ngươi đã muốn ta ૮ɦếƭ thì ta sẽ diễn trò cho ngươi thấy”.
“Nhưng ra tay lúc nào mới là hợp lý nhất đây?”
Triệu Nhã cúi đầu hạ giọng nói: “Mười ngày nữa là tiết Nông mục, Triệu Mục sẽ cùng vương huynh đến mục trường của họ Ô để tế lễ, Thiếu Long phải nghĩ cho kỹ đấy”.
Hạng Thiếu Long cảm thấy được nỗi đau khổ và dằn vặt trong lòng ả, hơi mềm lòng, dịu dàng nói: “Đừng mất lòng tin về ta đến thế chứ! Ta sẽ chia năm trăm người thành hai nhóm, một nhóm mai phục ở giữa đường, phục kích tọa giá của vương huynh nàng và Triệu Mục...”
Triệu Nhã lạc giọng kêu lên: “Cái gì? Cả vương huynh chàng cũng...”
Hạng Thiếu Long chính là đang ép Triệu Nhã bội phản gã một cách triệt để.
Chỉ cần lợi dụng Triệu Nhã, gã mới có thể lừa Triệu Mục và Triệu vương vào tròng. Rồi ánh mắt gã giả vờ ánh lên tia thù hận, nói: “Vương huynh của nàng đã bao che Triệu Mục trong chuyện Ni phu nhân, không cần nói cũng biết y là kẻ chủ mưu, tên gian ác này, cần gì phải giữ y lại trên thế gian?”
Triệu Nhã bàng hoàng nhìn gã, đột nhiên như đã hạ quyết tâm, cúi đầu, mím môi rồi nói: “Vậy một nhóm nữa đến phủ Chất Tử ςướק người, nhưng mọi người làm sao rời khỏi thành được?”
Hạng Thiếu Long làm ra vẻ chắc ăn, nói: “Ta sẽ đào một đoạn địa đạo ở phía Tây thành để ra ngoài. Ô gia đủ nhân tài để làm việc này, đảm bảo thần không biết quỷ không hay, lúc ấy ngoài thành đã chuẩn bị đầy đủ nhân mã, khi đi sẽ chia thành mười đường, trên đường đều có chỗ ẩn nấp, cho dù đại quân có đuổi theo thì cũng khó tìm ra chúng ta, huống hồ chi lúc ấy thành Hàm Đan vì cái ૮ɦếƭ của vương huynh nàng và Triệu Mục, sẽ như rắn mất đầu, nhốn nháo vô cùng, nếu để Tinh vương hậu nắm quyền, bà ta sẽ không đuổi theo chúng ta, kế hoạch này có thể nói không hề sơ hở, đến lúc đó ta sẽ hẹn thời gian và địa điểm gặp nàng và Thiên nhi là xong”.
Triệu Nhã cúi đầu, sự thay đổi trên nét mặt không thể giấu được Hạng Thiếu Long.
Hạng Thiếu Long giả vờ ngạc nhiên nói: “Nhã nhi! Nàng sao thế? Kế hoạch của ta có vấn đề sao?”
“Không sao, chỉ là người ta nhất thời không tiếp nhận được” Triệu Nhã giật mình, lắc đầu nói.
Hạng Thiếu Long giả vờ trêu ả: “Đó gọi là có lòng thì coi như vô tâm, chỉ cần có chiến thuật tốt, ta đảm bảo tên hôn quân và gian thần chỉ còn sống mười ngày nữa mà thôi”.
Triệu Nhã thê lương nhìn gã không nói lời gì.
Hạng Thiếu Long biết đến đây đã bỏ đủ thuốc, vươn vai đứng dậy nói: “Nào, chúng ta hãy đi gặp Thiên nhi và Tiểu Bàn”.
Triệu Nhã cúi đầu hạ giọng nói: “Thiếu Long!”
Hạng Thiếu Long thầm nghĩ không xong, nhưng vẫn đầy hy vọng, nói: “Chuyện gì?”
Triệu Nhã do dự một lát rồi lắc đầu nói: “Không có chuyện gì, chờ đến nước Tần rồi hẵng nói”.
Hạng Thiếu Long thở dài, biết Triệu Nhã đã bỏ qua cơ hội cuối cùng. Tình cảm giữa hai người cuối cùng kết thúc. Từ đây về sau ân tình đã tuyệt, chẳng còn dính dáng gì với nhau.
Rời khỏi phu nhân phủ, gã cảm thấy một niềm khoái trá nhưng đau đớn.
Đau đớn vì sự thay đổi của Triệu Nhã, khoái trá vì đã vứt bỏ được gánh nặng tình cảm kia.
Từ lần Triệu Nhã để Thiếu Nguyên quân vào tẩm thất, gã đã biết trong chuyện nam nữ ả rất mềm yếu, đó là bẩm sinh, Triệu Ni cũng gặp cảnh như ả, nhưng không hề quyến rũ kẻ khác.
Hiện giờ gọi là đau dài không bằng đau ngắn.
Nghĩ tới đây, lập tức xuất hiện một cảm giác như được giải thoát.
Thời hạn mười ngày rất quan trọng, Triệu vương cố ý tạo điều kiện cho gã, khiến y có thể sắp xếp chuẩn bị cho hành động ám sát, từ đó có thể mượn cớ đoạt toàn bộ cơ nghiệp to lớn của nhà họ Ô.
Nếu không có một lý do quang minh chính đại, Triệu vương sẽ không dám động đến Ô gia, bởi vì như thế sẽ khiến cho người trong nước cảm thấy nguy ngập, kéo đến nước khác thì tình hình càng tồi tệ hơn, xem ra y cũng tính toán rất nhiều.
Giờ đây chỉ cần biết rõ Doanh Chính thật ở đâu thì gã có thể giả vờ sửa đường, ngầm vượt Trần Thương.
Nói không chừng cũng có thể thuyết phục Ô Thị Lô đi cùng.
Nghĩ tới đây, hận mình không có đôi cánh bay đến phủ Chất Tử để gặp Chu Cơ hỏi cho ra lẽ.
Thời tiết lạnh lẽo, gió bấc thổi ù ù.
Người trên đường thưa thớt, có lẽ họ đang nấp trong nhà, không muốn ra đường để chịu lạnh.
Có tiếng vó ngựa, một đội kỵ sĩ đang xuất hiện phía trước, vừa nhìn đã biết đó là bọn Thành Tư.
Hạng Thiếu Long thấy cố nhân, nên cũng nhiệt tình chào hỏi.
Nào ngờ Thành Tư lặng người, cười gượng nói: “Hạng binh vệ, tại hạ có chuyện cần phải làm, có cơ hội thì hãy nói”, nói rồi thúc ngựa đi thẳng.
Hạng Thiếu Long ngẩn người. Lòng nhớ đến hai câu danh ngôn chí lý: “Nhân tình ấm lạnh, thế thái vô tình”.
Xem ra ở Hàm Đan không ai hoan nghênh gã nữa. Phía sau có tiếng vó ngựa vang lên, một kỵ sĩ phóng lướt qua người, đưa cho gã một cuộn vải, mở ra mới thấy thì ra bọn Phố Bố hẹn gã gặp mặt, phía trên có ghi thời gian và địa điểm.
Hạng Thiếu Long trong lòng cảm thấy ấm áp, quay về phủ.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc