Tam Cô Nương Nhà Nông - Chương 99

Tác giả: Ma Lạt Hương Chanh

Lấy Chồng
Không sai, Diêu Tam Tam cuối cùng phải lấy chồng!
Đợi chút, không phải cô ở nhà kén rể sao? Cô đi đâu lấy chồng chứ? Rõ ràng phải là cô ở nhà chờ “Cưới” anh Kim Đông của cô mới đúng chứ!
Hôn lễ kén rể truyền thống của nông thôn địa phương, đàng gái chỉ cần ở nhà ăn mặc chỉnh tề, chờ người đàng nhà trai đưa chú rể tới là được, nhiều lắm chính là ngồi lên xe, tự mình đến đàng nhà trai đón người. Chú rể xuống xe vào cửa, bởi vì là kén rể, cũng giống như cô dâu mới vậy, ngồi ở trong phòng cưới, mà đàng nhà gái thì trong trong ngoài ngoài tự do hoạt động, chiêu đãi bạn bè người thân tới chúc mừng.
Cho nên, đàn ông kén rể không tránh được hơi xấu hổ!
Sau lại đến những năm chín mươi, có hôn lễ kén rể của vài nhà, có chút cải tiến, chú rể đi tới nhà đàng gái, vào cửa, thì đổi thành cô dâu ngồi trên giường trong phòng cưới, còn chú rể đi ra ngoài chiêu đãi khách.
Bào Kim Đông là một đấng mày râu tiêu chuẩn, chủ nghĩa đàn ông cũng có, bạn kêu để cho anh gióng trống khua chiêng đến nhà họ Diêu xuống xe, vào cửa, đi vào trong phòng cưới đàng hoàng ngồi... Đùa giỡn hả?
Bạn vẫn tha cho người ta đi!
Lại nói bởi như vậy, con gái kết hôn một lần, vốn không trải nghiệm được quá trình và cảm nhận khi cô dâu lấy chồng, pháo thúc giục, đón dâu, lên xe xuống xe, ngồi giường náo việc vui... Qua liên tiếp các nghi thức, từ con gái lớn đã biến thành vợ người ta rồi.
Nếu Diêu Tam Tam không thể vui vui vẻ vẻ làm cô dâu mới, mọi người ai cũng không cao hứng rồi.
Cho nên bây giờ Diêu Tam Tam phải lấy chồng lập gia đình. Chuyện vui làm việc vui, hôn lễ của cô, coi như một tay Lục Cạnh Ba thiết kế. Phòng cưới của bọn họ không phải ở nhà mới chỗ khác sao? Diêu Tam Tam chính là phải lấy chồng từ nhà họ Diêu, mà Bào Kim Đông thì giống như chú rể mới vậy, lại một lần nữa tới nhà cưới vợ. Bởi vì đường gần, anh thậm chí không cần đi về nhà từ biệt cha mẹ, dù sao trong hôn lễ cha mẹ hai nhà cũng sẽ tham gia.
Nghi thức phong tục lấy chồng nên có của con gái, dĩ nhiên một thứ cũng không thể thiếu.
Ngoài cửa lớn pháo thúc giục vang lên ba lần, trong tiếng chiêng trống rung trời, Bào Kim Đông bị Bào Kim Thành và mấy người em họ chưa lập gia đình vây quanh, dưới bạn bè người thân chờ đón, một đường vào phòng Diêu Tam Tam. Anh liếc mắt cái đã thấy cô dâu mới của anh đang ngồi trên giường, đang cố gắng... Mang giày.
Cô dâu của anh trang điểm phong cách tây mới, phối hợp chính là giày boot nữ màu đỏ, giày mới như vậy, kiểu dáng thanh tú, cao gót mảnh dài, kiểu dáng như vậy vào thời điểm đó rất ít thấy không nói, Diêu Tam Tam thường làm việc bận rộn, bình thường nào mang vật như vậy?
Theo như phong tục, cô dâu mới tôn quý, trước khi lấy chồng lên xe hai chân trên cao, không thể dính bùn. Diêu Tam Tam ngồi ở trên giường, gác chân, đeo giày vào, đưa tay định kéo khóa lên.
Bào Kim Đông giờ phút này, vốn không thấy người khác trong phòng rồi. Anh đi thẳng qua, ngồi chồm hổm xuống, cầm chân của cô, cẩn thận kéo khóa giày lên giúp cô, sau đó, đeo chiếc còn lại cho cô.
Diêu Tam Tam nhìn Bào Kim Đông, hôm nay Bào Kim Đông mặc âu phục màu đen chất liệu cực kỳ tốt, áo sơ mi màu trắng, cà vạt hoa văn màu đỏ thẫm, giày da màu đen, quần áo này do đích thân Diêu Tam Tam chọn, lúc ấy chỉ thử sơ sơ, bây giờ nhìn anh mặc chỉnh tề như vậy, quả nhiên hiên ngang phí khách.
Bào Kim Đông bình thường thích mặc đồ lính ngụy trang, trang phục giản dị, trời lạnh thích mặc áo gió, anh thích quần áo tương đối tùy ý, dễ hoạt động. Ăn mặc chính thức giống như vậy, đây là lần đầu tiên Diêu Tam Tam nhìn thấy. Quần áo này mặc lên dáng người cao lớn của anh, thật đáng nhìn. Diêu Tam Tam nhìn anh, khóe miệng hài lòng khẽ cong cong.
Cô muốn xem tử tế một chút, về sau này muốn nhìn thấy anh ăn mặc chính thức như vậy, chắc rất ít cơ hội!
“Ha ha, chú rể hầu hạ cô dâu đeo giày!”
“Ban ngày hầu hạ vợ đeo giày, buổi tối hầu hạ vợ rửa chân!”
Mấy thằng nhóc bắt đầu ồn ào lên, mấy dâu phụ cũng cười hi hi ha ha.
Chỉ thấy vẻ mặt Bào Kim Đông như thường, đầu chân mày cũng không nhíu, ngay cả túng quẫn một cái cũng không có. Một đám nhóc chưa lớn! Tình thú khi hầu hạ cô dâu rửa chân, bọn chúng nào biết được chứ? Chuyện này anh cũng không phải chưa từng trải qua.
“Chỉ đeo giày thôi không được, muốn cưới cô dâu đi, cậu phải quỳ xuống cầu hôn mới được chứ?” Lục Cạnh Ba lại ở bên cạnh khuyến khích.
Bào Kim Đông cười liếc nhìn Lục Cạnh Ba một cái, oán thầm nho nhỏ một câu: Hành động vĩ đại quỳ xuống cầu hôn của anh, người nào không biết? Đây chính là muốn kéo người khác xuống cùng nhau làm bạn đúng không?
Đấng mày râu sợ chi chuyện nhỏ này? Bào Kim Đông đeo giày cho Diêu Tam Tam xong, tiện thể quỳ một chân xuống, cánh tay phải tuấn tú mở ra: “Vợ, đi theo anh đi!”
Nói xong, còn không kịp đợi cô dâu đáp lại, đã duỗi cánh tay ra, nhẹ nhàng linh hoạt ôm lấy cô, đi ra ngoài trong tiếng cười vang của mọi người. Tiếng pháo nổ, tiếng chiêng trống vang trời, một đôi cô dâu chú rể lên xe, xe chạy ngược về hướng phòng cưới.
Các phòng cưới chừng khoảng trăm mét, theo Lục Cạnh Ba bố trí xe hoa lượn quanh thôn một vòng, từ bên kia đi vòng qua phòng cưới.
Trương Hồng Cúc đứng ở cửa chính, vẻ mặt vui vẻ. Mấy bác mấy thím đứng ngắm cảnh có người đẩy bà nói giỡn: “Con gái lấy chồng, bà làm mẹ không khóc hả?”
Con gái lấy chồng, làm mẹ không bỏ được, theo phong tục lệ thường phải rơi vài giọt nước mắt.
Trương Hồng Cúc lại vung tay lên, thuận miệng nói: “Không cần khóc, một lát nữa lại về.”
Người nghe được đều cười!
Vì vậy bạn bè người thân, hàng xóm người trong thôn, đều rối rít đi về phía phòng cưới, chậm rãi từ từ mới đến cửa phòng, xe hoa còn chưa thấy đâu, vì vậy mọi người lại chen chúc ở cửa, chờ xe hoa tới.
Hình như xe hoa đi rất chậm, đợi cũng hơi nóng nảy rồi, xe hoa cuối cùng xuất hiện ở đầu đường bên kia, trong pháo hoa chào đón chậm rãi dừng trước cửa phòng cưới.
Xuống xe? Nào có dễ dàng như vậy!
Nhóm dâu phụ đưa dâu lên xe không ngăn cản, theo như phong tục lại có thể “Náo việc vui” lúc xuống xe, họ ngăn cô dâu mới lại, lại đuổi chú rể xuống xe, kêu chú rể đi lấy bánh kẹo cưới dính không khí vui mừng tới “Đả thông quan hệ”.
Bào Kim Đông đương nhiên biết, nếu tùy theo những thứ mấy cô gái này muốn, mang tới mấy thùng cũng không đủ, họ vốn đang “Náo việc vui”, cố ý gây khó khăn cho, càng náo loạn càng vui vẻ, hai bên phải đàm phán một phen. Vì vậy mấy cậu thanh niên Bào Kim Đông mang đến rước dâu phát huy công dụng rồi, từng người một chen chúc trước cửa sổ xe, hi hi ha ha nói điều kiện với các cô nương đưa dâu, nói tình cảm.
Tập tục này cũng rất thú vị, thật ra thì ở nông thôn không ít nam nữ thanh niên, cũng dưới tình huống như vậy quen biết sinh tình.
“Kim Thành, cậu lên đi!” Có người đẩy Kim Thành nói, “Vợ của cậu ở bên trong đó, lấy ra chút khí khái của đàn ông trai tráng, ra lệnh cô ấy mở cửa.”
Đây nói tới Bào Tiểu Song.
Kim Thành liếc nhìn Bào Tiểu Song, Bào Tiểu Song lại nghiêng đầu đi, cười không để ý. Không cho lập quan hệ đi cửa sau, cô gái Bào Tiểu Song kiên trì nguyên tắc!
“Vô dụng, vừa nhìn cậu ta chính là đàn ông trai tráng đậu hũ, đồ nhu nhược sợ vợ.” Có người trêu ghẹo Kim Thành.
Các cô gái huyên náo không sai biệt lắm, bánh kẹo cưới dính không khí vui mừng tới tay, lại rối rít mở cửa xe. Cửa xe vừa mở ra, các cô gái cũng vội vàng chạy ra. Vì sao phải chạy? Bởi vì bên ngoài bắt đầu tung trấu cám lên rồi, cám gạo bay lên bên trong chứa cám lúa mạch, nhiều thanh niên mắt nhìn chằm chằm chờ đấy!
Tung trấu cám vốn tung cô dâu, ngụ ý cô dâu “Có phúc”, nhưng mấy nam thanh niên không tránh được cố ý trêu chọc con gái người ta, nếu bạn không cẩn thận, sẽ tung dính đầy mặt đầu cổ bạn, đương nhiên cũng biết là cô gái đưa dâu qua.
(*) trấu cám 麸 [fū] có cách đọc na ná phúc 福[fú].
Đối mặt với tình huống “Chúng bạn xa lánh”, Diêu Tam Tam định kéo cửa xe, né tránh đợt công kích đầu tiên.
Bào Kim Đông vội vàng lấy ra cây dù đỏ, bảo vệ cô dâu, hai người chỉ dựa vào một cây dù, nhanh chóng tránh đông tránh tây, đối mặt với vài lượt người ngựa trấu cám công kích, bỏ chạy thẳng về phía phòng cưới trong tiếng cười vui của mọi người.
Nghe nói có nhiều chỗ trong hôn lễ kiêng kỵ dùng đến cây dù, mà trong tập tục hôn lễ lại “Che dù”, cái này gọi là “Không tranh giành với ông trời”, ngày này khi cô dâu lấy chồng, thân phận siêu nhiên, địa vị cao nhất, phải mở cây dù kiêng kỵ, không được tranh với ông trời. Mặt khác, cũng ngụ ý vợ chồng mới cưới gió mưa chung lòng, một đường đồng hành.
Ngày này, phòng cưới đã khóa lại từ sáng sớm, cô dâu chưa đi vào trước, bất kỳ ai cũng không có tư cách bước vào một bước chân.
Đến cửa phòng cưới, “người toàn phúc” giữ khóa cửa nhanh chóng mở cửa phòng cưới, cô dâu lập tức dưới sự bảo vệ của chú rể chạy vào trong phòng.
Mặc dù như thế, vào phòng cưới, trên đầu, trên mặt Diêu Tam Tam vẫn dính đầy trấu cám, nhìn thật hơi tức cười. 乃úi tóc xinh đẹp của cô cũng không biết dùng bao nhiêu keo xịt tóc, tất cả trên mặt đều là mỹ phẩm, bởi như vậy, trấu cám dính đầy lên trên, các bậc bề trên cũng không cho phủi xuống, bạn nghĩ đi, sao có thể phủi ‘Phúc’ đi chứ!
Trên đầu Bào Kim Đông cũng bị thằng nhóc gian xảo nào tung một đống trấu cám. Tóc anh ngắn, trấu cám d1en d4nl 3q21y d0n theo động tác của anh rớt xuống, ngay cả trên lông mi cũng dính đầy, anh vừa mới giơ tay lên, các bác các thím đi theo vào vội vàng ngăn anh lại, không cho phủi xuống, Bào Kim Đông cười bất đắc dĩ, ngón tay cẩn thận vạch mắt ra, dính vào trên lông mi, ngăn cản tầm mắt đó.
Trong sân đã sớm có người bày bàn, kéo cha mẹ nhà họ Bào và cha mẹ nhà họ Diêu ngồi lên. Thảm đỏ rải đất, Bào Kim Đông ôm lấy Diêu Tam Tam ra ngoài, trang trọng quỳ xuống dập đầu cho cha mẹ hai bên. Làm cha không kìm được vui mừng, làm mẹ lại vội vàng đỡ cô dâu chú rể lên.
Quỳ lạy cha mẹ, tiếp theo do người trẻ tuổi náo nhiệt, mấy thanh niên theo chú rể đồng loạt xông lên, lôi kéo cô dâu chú rể chào lạy lẫn nhau. Thế nào gọi là chào lạy lẫn nhau? Đè xuống thôi! Chú rể cúi người chào không tới chín mươi độ, vậy thì ấn chú rể xuống! Đáng thương Bào Kim Đông hôm nay làm chú rể, cũng đành phải tùy lũ thanh niên chưa ráo đầu bình thường không dám lỗ mãng giày vò thôi!
Trở lại phòng cưới, tiếp tục náo nhiệt, trước để cô dâu chú rể ăn mỳ trường sinh...
Phong tục thật đúng là nhiều!
Diêu Tam Tam thật sự hơi hối tiếc. Sớm biết, cô đã ở nhà “Cưới” Bào Kim Đông là xong rồi, nào nhiều chuyện như vậy? Nhưng mà trước mắt cô không dám nói lời này ra.
Thời gian cô hối tiếc không được bao lâu, rất nhanh đã có người khuyến khích chú rể hôn cô dâu, để cho chú rể nói “Lịch trình lừa vợ”...
Tiệc mừng bắt đầu vào buổi trưa, vẫn náo nhiệt đến chiều muộn, tiệc mừng chủ yếu là chuyện của Bào Kim Đông.
Ở nơi này, mời rượu dường như do chú rể ra mặt, cô dâu thân phận cao quý, không cần mời rượu, chỉ cần để cho các dâu phụ làm bạn, ngồi ở trong phòng cưới là được rồi.
Phải nói Dương Bắc Kinh và Lục Cạnh Ba cũng đủ nghĩa khí. Hai người anh rể, một bưng ly rượu, một cầm bầu rượu nhỏ tinh sảo, đi theo Bào Kim Đông lần lượt mời rượu mười mấy bàn khách, tửu lượng của Dương Bắc Kinh có hạn, uống xong một vòng, chú rể không uống say, Lục Cạnh Ba thật sự hơi say.
Không thua thiệt ban đầu lúc Lục Cạnh Ba kết hôn, Bào Kim Đông trượng nghĩa ngăn cản rượu giúp anh!
Bào Kim Đông được mấy người bạn chiến đấu đưa vào phòng cưới, nghe nói đều đường xa tới, mấy năm không gặp, gặp mặt liền nói uống rượu ôn chuyện với nhau, trở lại hơi trễ. Chị cả chị hai của cô và chị dâu cả nhà họ Bào đi cùng, thấy trời đã trễ rồi, nên kêu mấy dâu phụ trong nhà rời đi, chỉ để lại Bào Kim Đông cho Diêu Tam Tam.
Nhà mới bên này không có người khác ở, rất nhanh chỉ còn lại hai người bọn họ rồi.
“Anh uống nhiều?”
“Sao có thể chứ!” Bào Kim Đông cười, “Bọn họ đều hiểu chuyện, không ai rót rượu anh.”
Thật sao? Toàn mùi rượu.
Diêu Tam Tam hơi bận lòng nhìn anh, đêm tân hôn để cho cô phục vụ một người say rượu, cô bảo đảm sẽ từ từ từ từ tính sổ với anh.
“Thật sự không có chuyện gì!” Anh cười hì hì giơ tay bảo đảm, nhìn dáng vẻ, say thì có lẽ không say, chỉ có điều cũng đã lâng lâng rồi.
Bào Kim Đông đi tới, cầm mặt cô suy nghĩ, nhìn hồi lâu phun ra một câu: “Thật xấu xí!”
Anh nói gì? Diêu Tam Tam nhíu mày. Không say đúng không?
Bào Kim Đông không hề cảm thấy nguy cơ chút nào, vẫn đang cầm mặt cô, cười, “Trang điểm cái gì chứ! Kỹ thuật nát bét, mất tự nhiên. Một tầng dày như vậy, lột xuống cũng đủ một cái bánh rán, làm vợ anh thành xấu.” Bào Kim Đông nói. Anh thật lòng cảm thấy, cô dâu trang điểm đậm, đẹp thì đẹp thật, nhưng che đậy phần thanh tú của cô.
Diêu Tam Tam chậm rãi thả hai tay đã chống nạnh xuống, dẩu môi cười.
“Em ăn cái gì chưa?”
“Ăn một ít.”
Chị cả nấu nồi cơm nhỏ cho cô, bận rộn không có khẩu vị, cô chỉ uống nửa chén canh.
Bào Kim Đông cười cười, giống như ảo thuật móc ra trái cà chua, Diêu Tam Tam vừa nhìn trái cà chua đỏ au này, nghĩ tới mùi vị chua ngọt mát mẻ, đột nhiên hơi thèm ăn. Những năm ấy lều lớn vẫn còn rất ít, lúc này ít thấy cà chua ở nông thôn, Diêu Tam Tam ăn lại hỏi một câu: “Anh lấy ở đâu ra?”
“Trộm chỗ đầu bếp làm tiệc mừng.”
Phụt!
Tưởng tượng một chút, chú rể âu phục thẳng thớm, đi phòng bếp trộm cà chua? Diêu Tam Tam cười rất không có lương tâm.
“Anh nghĩ suốt một ngày mệt mỏi, em nhất định không có khẩu vị gì.”
Cô ăn cà chua, Bào Kim Đông thì tìm cây chổi, qua loa quét mấy cái trong phòng, đầy phòng đều là xác vỏ hạt dưa, vỏ kẹo, nhìn khó chịu. Nhưng anh lại không chịu khó hơn, tiện tay quét thành một đống rác ở phía sau cửa, mặc kệ.
Cà chua lành lạnh ăn vào bụng, trong dạ dày quả nhiên nhẹ nhàng sảng khoái hơn.
Bạn hỏi đêm tân hôn?
Trời ạ, ngày này dành cho hai người! Trên đầu tóc Bào Kim Đông còn mang theo trấu cám, trên người dính vết rượu, trên đầu Diêu Tam Tam đầy keo xịt tóc khô ráp, lúc vấn tóc ấy dùng kẹp tóc nhỏ màu đen có nửa cân, cũng dính đầy trấu cám...
Hai vợ chồng nhỏ tìm kiếm chung quanh, cũng may, có người chuẩn bị nước nóng, phòng bên cạnh để mấy phích nước nóng tràn đầy! Xem ra có người có kinh nghiệm. Hai người gội đầu tóc của mình, rửa mặt dọn dẹp. Đồ trang điểm của cô dâu đương nhiên không được tốt lắm, Diêu Tam Tam cũng không chuẩn bị mấy thứ đồ nước tẩy trang, không thể làm gì khác hơn là cầm xà bông thơm rửa thêm hai lần.
Rửa sạch lớp phấn son, cõi đời này lại thêm một đôi vợ chồng củi gạo, ước chừng chính là như vậy đi!
Khó khăn lắm mới trở lại diện mạo thật sự như cũ, Diêu Tam Tam xõa tóc còn hơi ướt, đã bổ nhào lên giường. Mệt quá!
Nhưng Bào Kim Đông ngăn cô lại, nói ngủ khi tóc ướt khẽ bị cảm, cứng rắn kéo cô dậy, tìm máy sấy, sấy khô tóc cho cô.
Mặc kệ, giờ cũng nửa đêm! Tóc mới khô một chút, Diêu Tam Tam đã té nhào lên giường, mắt không sai biệt lắm sẽ phải nhắm lại.
Cô muốn ngủ, nhưng mà có một người đầy đủ kiên nhẫn và tinh lực, giống như bóc bánh chưng, bóc từng tầng vỏ bánh chưng ra, vừa lột ra, lại không nhịn được động tình hôn lên.
Đêm tân hôn, sao có thể để sống uổng chứ?
“Ghét... Ngủ có được không?”
“Không được.”
“Trước để cho em ngủ một lát thôi...”
“Ngày mai để cho em ngủ cả ngày...”
“Van anh... Vừa mệt mỏi vừa buồn ngủ... Sáng sớm mai có được không?... Không cho phép anh bắt nạt người ta...”
“Không bắt nạt em, anh bảo đảm, chỉ một lần thôi có được không... Thật sự bảo đảm...”
Hôn lễ là cái gì?
Hôn lễ, cũng chỉ là một lễ nghi của cuộc đời, hai người chung lễ nghi, sinh ra một gia đình mới.
Ấm áp, dịu dàng, ấm cúng, vậy là đủ rồi!
Đương nhiên, nhẹ nhõm không mệt người, thì tốt hơn!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc