Tam Cô Nương Nhà Nông - Chương 94

Tác giả: Ma Lạt Hương Chanh

Vai Vế Thấp Hơn
Rất nhiều chuyện Diêu Tam Tam cảm thấy “Kỳ cục”, đến chỗ Bào Kim Đông, biến thành chuyện đương nhiên, ngụy biện nói thành đạo lý lớn, thậm chí túm được cơ hội lập tức tiến hành “Tẩy não” cô, Diêu Tam Tam cũng thật bất đắc dĩ.
“Anh... Thật sự không ngại mất thể diện!”
“Nói bậy, anh là người đàn ông của em, anh không muốn em... Em mới mất thể diện đó!”
“Không để ý tới anh.”
Diêu Tam Tam ảo não mở cửa ra, sắc trời đã tối rồi, tất cả mấy người trong sân đều bận rộn, hình như đúng là không có ai để ý đến bọn họ. Diêu Tam Tam bắt đầu tìm an ủi cho mình, bạn xem đi, ngày lạnh như vậy, coi như đóng một cái cửa cũng là bình thường đúng không?
Hai người trở lại nhà chính, mẹ Bào cái gì cũng không hỏi cái gì cũng không nói, vội vàng kêu bọn họ ăn cơm.
Vào lúc này, Diêu Tam Tam đã sớm ăn rồi, mẹ Bào đi chỗ đầu bếp làm tiệc mừng cắt một phần nhỏ thịt nạc, làm chút die nd da nl e q uu ydo n canh thịt băm cải trắng cho hai con trai, rồi làm nóng bếp lò nhỏ nướng bánh, Bào Kim Đông và Kim Thành ngồi xuống, ào ào mấy chén cơm xuống bụng, lau miệng mình đã định đi.
“Kim Đông, tới đây dựng lều. Kim Thành, em đi xem đồ ăn, đừng để cho mèo chó ăn vụng.”
Anh cả nhà họ Bào thét một tiếng, Bào Kim Đông và Bào Kim Thành liếc mắt nhìn nhau, đi không được?
Chỉ thấy hai người này lại không chút hoang mang ngồi lại, mang theo vẻ cười mờ ám, múc nửa chén canh cho mình, chậm rãi từ từ tiếp tục uống.
“Hai đứa giở trò này.” Mẹ Bào buồn cười mắng một câu.
“Haizzz, anh nói sao hai đứa còn ăn chứ?” Anh cả Bào đứng ở cửa quở trách hai em.
“Anh cả, nếu hai chúng em ngay cả tự ăn cũng không, chờ anh bón, chẳng phải anh sẽ buồn ૮ɦếƭ!”
Một câu nói này của Bào Kim Thành, khiến Bào Kim Đông thiếu chút nữa cũng phun cơm. Anh cả nhà họ Bào cũng cười, vừa cười vừa nói: “Cái kiểu lông dài lười biếng ăn nói sắc sảo.”
“Hai đứa nó ở bên ngoài cả ngày mệt mỏi quá mức rồi, lái xe gần ngàn dặm đường mới về, ghế ngồi cũng còn chưa nóng *** đâu, chỉ chút việc đơn giản như vậy, cũng không thiếu người, ngay cả con cũng thấy người không nhàn rỗi.” Mẹ Bào lên tiếng bảo vệ hai đứa con trai nhiều ngày không ở nhà rồi.
Em trai nhà mình, sai bảo đã quen rồi, anh cả nhà họ Bào không thể làm gì khác hơn là lắc đầu cười, rồi tự mình ra ngoài bận rộn.
Trong sân quét dọn chỉnh tề ngay ngắn, ngày mai dựng lều bàn tiệc lên, từng sọt từng chậu món ăn bưng vào trong nhà, nên cũng không còn gì phải bận rộn rồi.
Bào Kim Đông và Bào Kim Thành cuối cùng chậm rãi từ từ uống xong canh, tự mình rời đi.
“Hai người lười biếng như vậy, anh cả các anh sẽ không tức giận sao?”
Bốn chị em nhà Diêu Tam Tam, tình cảm luôn luôn rất tốt, trong nhà có chuyện gì, tất cả mọi người đều quan tâm, có việc gì, đều tranh nhau đưa tay, rất ít cãi vã... Vậy mà bốn anh em nhà họ Bào, lại thường xuyên đào hầm hãm hại ngăn cản lẫn nhau, lấy chút trò cười giỡn không ảnh hưởng tới toàn cục.
“Anh em trong nhà mà, số tuổi chênh lệch cũng không nhiều, từ nhỏ đánh tới lớn!” Bào Kim Đông cười nói, “Khi còn bé cả ngày tụi anh đùa giỡn không nghỉ, thiếu chút nữa khiến cha mẹ tức ૮ɦếƭ. Nhà chúng ta đó mà, anh cả thích bày trò ta đây lớn nhất, cộng thêm trong số anh em họ anh ấy cũng lớn nhất, nên một lòng nghĩ cách ra lệnh cho mọi người, nhưng tính tình anh ấy quá mềm yếu, không ép trận được, dù sao lúc anh còn nhỏ thường làm ngược lại anh ấy. Còn Kim Viễn đó, nội tâm nhiều, thích đùa bỡn khôn vặt. So sánh với trong nhà, anh ngược lại gần gũi với Kim Lai, hợp từ nhỏ.”
Anh em nhà này còn kết bè kết phái, Diêu Tam Tam cảm thấy rất thú vị, lòng nói không trách được trong bốn anh em ruột, Bào Kim Đông luôn luôn dính vào cậu em Bào Kim Lai chung một chỗ.
“Kim Thành đi theo sau ௱ôЛƓ *** anh mà lớn lên, ở nhà nghe lời anh nhất, cho nên anh kéo Kim Lai và Kim Thành [email protected] đi cửa hàng trợ giúp một tay, hợp mới làm việc được. Còn anh cả, anh muốn gọi anh ấy đi giúp một tay, anh ấy chắc chắn sẽ dùng tâm tư làm vào việc làm anh cả can thiệp trước đầu anh như thế nào. Bản chất Kim Viễn rất tốt, chính là nội tâm quá nhiều, bây giờ cưới vợ, tính tình giống nó, về sau này, em khách khí với con bé đó là được. Chị dâu cả ngược lại là người thành thật, em bằng lòng có thể đến gần một chút.”
Như vậy sao! Bào Kim Đông không nói, Diêu Tam Tam hoàn toàn không để ý đến những việc này, cô bình thường tiếp xúc với ba anh em trong nhà Bào Kim Đông không tính là nhiều, quen thuộc cũng không, âm thầm rất ít nói chuyện.
Cả ngày cô nói Bào Kim Đông cẩu thả, không ngờ anh cũng có thể suy nghĩ thông suốt, sớm một chút giúp cô nghĩ tới quan hệ chị em bạn dâu sống chung. Tuy nói Bào Kim Đông kén rể đến nhà họ Diêu, nhưng ở cùng một thôn với nhà họ Bào, chị em bạn dâu luôn luôn sống chung không phải sao?
“Kim Viễn và vợ nó, đều quá khôn khéo, trong nhà vừa mới bắt đầu xây nhà, hai đứa nó đã vội vàng la hét muốn kết hôn, phòng ở vừa mới trát xong, Kim Viễn mượn cớ coi chừng phòng, đã dời vào ở rồi. Ban đầu hai chúng ta còn chưa đính hôn, lẽ ra anh là anh hai, hai đứa nhỏ mọn này, còn không phải sợ trong nhà đưa phòng ở cho anh trước sao?”Không lâu sau Bào Kim Đông quyết định kén rể đến nhà họ Diêu, có một mặt cũng chính là không muốn dính vào những chuyện này.
“Thật ra thì em cảm thấy, người quá tinh khôn, khôn qua đầu, chính là khờ rồi.” Diêu Tam Tam mỉm cười nói.
“Đàn ông ấy mà, bản tính đều cầm tinh con gà, là gà trống. Cho dù anh em ruột thịt, cũng thích đấu chơi, chỉ có điều có thể đấu trong ổ, tư tưởng thẳng thắn, không gây thương tổn đến tình cảm anh em, nếu có mâu thuẫn gì với bên ngoài, bảo đảm trong nháy mắt sẽ nhất trí đối ngoại.”
“Thật đúng là gà trống, sao đàn ông một đầu đánh nha!” Diêu Tam Tam cảm thán.
“Nông thôn cứ như vậy, anh nghĩ nếu mềm yếu, em sẽ lần lượt bị người bắt nạt, cho dù ở trong gia tộc hay ở bên ngoài.” Bào Kim Đông lôi kéo tay cô, hai người lắc lư đi trên đường về phía khu ươm giống, ban đêm tiết đông yên tĩnh, cứ đi đường như vậy một lúc cũng là ấm áp vui thích.
“Đại khái từ năm mười lăm mười sáu tuổi anh đã bắt đầu nghĩ, là đàn ông, không thể mềm yếu, nếu mềm yếu, vợ con cũng sẽ bị người bắt nạt. Đàn ông cũng không thể nghèo, không thể để vợ nâng cao bụng bự đi làm, không thể để cho đứa bé không được ăn đồ ăn vặt nó thích, phải nuôi nổi vợ con.”
Bào Kim Đông nói xong cười lên: “Chỉ có điều, anh không ngờ tìm được một người quá thông minh làm vợ, làm ra tiền cũng thể nuôi anh rồi.”
“Ai nói!” Diêu Tam Tam nói, “Hai chúng ta cùng nhau mới có thể làm được việc, anh quản làm việc, em quản kiếm tiền.”
Diêu Tam Tam ngưỡng mộ đại danh vợ Kim Viễn đã lâu, Bào Kim Đông nói chuyện về vợ Kim Viễn mấy lần, ví dụ như vợ Kim Viễn và Kim Viễn dính vào như thế nào, vậy mà chung ***ng không tới hai lần, làm con dâu chưa kết hôn của nhà họ Bào, mới gặp mặt hai lần thôi.
Kim Viễn kết hôn, nhiệm vụ của Diêu Tam Tam chính là góp mặt tham gia náo nhiệt. Cô dâu mới xuống xe, nhà mẹ đẻ đưa gả đều đi ăn tiệc mừng rồi, chị dâu cả nhà họ Bào và Diêu Tam Tam liền vào phòng cưới, ý tứ bồi bạn với cô dâu mới. Cô dâu mới vừa thấy hai người vào cửa, lập tức nở nụ cười nhiệt tình, vội vàng kêu hai người ngồi.
“Chị hai, chị ngồi đi. Chị dâu cả cũng ngồi.” Cô dâu mới lôi kéo hai người ngồi trên giường cưới màu đỏ tươi, lại lấy bánh kẹo cưới trong ngăn kéo, “Chị hai, chị ăn kẹo, chị dâu cả chị cũng ăn.”
“Chị hai, bộ quần áo này của chị mua ở tỉnh thành hả? Thật đẹp mắt, vừa nhìn thật sự là quần áo tốt.”
“Chị hai, khăn quàng cổ này của chị không ít tiền nhỉ? Cảm giác sờ tay vào thật thoải mái.”
“Chị hai...”
Diêu Tam Tam đáp lời cô dâu mới, thỉnh thoảng trao đổi ánh mắt với chị dâu cả nhà họ Bào, đã phát hiện nụ cười bất đắc dĩ của mình trong mắt, vợ Kim Viễn này quả nhiên quá tinh khôn, khôn đến mức khiến chị dâu cả lúng túng, khiến cho Diêu Tam Tam cũng lúng túng theo.
Hai người đang định ứng phó một chút rồi rời đi, lúc này vợ Kim Viễn lại hỏi chuyện nhà họ Bào nuôi cá chạch bùn, “Chị hai, không phải nói chúng ta cũng nuôi hai ao cá chạch bùn sao? Năm nay bán không ít tiền chứ? Cha mẹ em cũng không nói chuyện này.”
Trong lòng Diêu Tam Tam khựng lại, thuận miệng nói: “A, còn chưa tính toán!”
Chị dâu cả nhà họ Bào cười cười nói với cô dâu mới: “Hai ao cá này, là chú hai chú ấy nhận thầu giúp cha mẹ, phí nhận thầu di@en*dyan(lee^qu.donnn) vẫn do chú hai chú ấy cho, cá chạch bùn giống, là Tam Tam tặng không, đương nhiên có thể kiếm chút tiền. Hai người bọn họ cũng có tâm. Hai nhà chị và em, cha mẹ đều xây phòng ở cho, tiền cưới lớn nhỏ vào cửa, nhưng chú tư chú ấy còn chưa có một miếng ngói đâu, chú hai chú ấy và Tam Tam, còn không phải muốn giúp thêm chú tư cưới vợ xây nhà sao.”
Lời nói này của chị dâu cả nhà họ Bào cũng hết sức xảo quyệt, lời nói uyển chuyển, nhưng ý tứ lại thẳng thắn, cô dâu mới nghe, sắc mặt hơi không nén được giận, cuối cùng mặt cô dâu mới xanh đỏ, không thể phản bác nữa.
Ba người không có hứng thú ngồi nữa, không lâu lắm, người đưa gả nhà mẹ ăn xong tiệc mừng rồi, lại rối rít trở lại tìm cô dâu mới nói chuyện, Diêu Tam Tam và chị dâu cả nhà họ Bào lập tức lấy cớ vội rời đi.
Ra khỏi cửa chính phòng cưới, chị dâu cả nhà họ Bào lập tức bĩu môi lên, tức giận nói với Diêu Tam Tam: “Nghe không? Thời gian trước còn nghe ngóng thăm dò với chị, hỏi chị khi ở riêng cho cái gì, chị nói bên dưới chị còn ba chú nữa, cái gì cũng không chia. Nhìn dáng vẻ cô ta tính toán vừa vào cửa thì ở riêng, cái khác cũng không có phần tốt gì, nhớ kỹ hai ao cá này! Em nói cô dâu mới vừa vào cửa, lễ hỏi cũng cho đủ, phòng ở cũng xây xong, cha mẹ chồng vì thế còn nợ một khoản, chỗ thằng tư còn sạch ௱ôЛƓ đó, thiệt thòi cho cô ta không biết xấu hổ mà nhớ thương!”
“Không có chuyện gì, chị dâu cả.” Diêu Tam Tam cười, mẹ Bào vị mẹ chồng này, thích nói thích cười nhưng răng bằng sắt bằng đồng, cũng không dễ bắt chẹt như vậy, vợ Kim Viễn thật sự muốn số tiền bán cá chạch bùn này, đoán chừng mẹ Bào đối phó với cô ta là đủ rồi.
Vừa nói, Diêu Tam Tam vừa làm một ký hiệu ở trong lòng, dù sao Bào Kim Đông kén rể đến nhà họ Diêu, cô không cần có nhiều dính dáng đến chị em bạn dâu nhà họ Bào, lui về sau này cách xa cô vợ của Kim Viễn một chút là được.
Sau khi đêm đến, người đưa gả nhà mẹ của cô dâu mới đều đi về, chú rể và một đám khách nam đều đi ăn tiệc mừng uống R*ợ*u, mẹ Bào liền kêu chị dâu cả nhà họ Bào và Diêu Tam Tam, cùng đi phòng cưới ngồi một chút, ý là làm bạn với cô dâu mới. Họ đi vào không lâu, một đám cô gái nhỏ lập tức líu ríu tràn vào.
Mấy cô gái nhỏ đều chừng mười sáu mười bảy tuổi, lớn cũng không đến hai mươi tuổi, bởi vì đều là con gái chưa lập gia đình, đây là dâu phụ nhà chồng mời về. Buổi tối muốn náo loạn việc vui, nhà chồng mới con gái chưa chồng trong gia tộc tới “Bảo vệ” cô dâu mới, thật ra thì mấy cô dâu phụ này thường cùng theo trêu chọc cô dâu chú rể huyên náo rất vui vẻ.
Cô gái nhỏ hoạt bát phải đi thu hút cô dâu mới: “Chị dâu mới, nhanh chóng hối lộ chúng em, nếu không, chờ trở về trêu chọc cô dâu chú rể chúng em sẽ không che chở chị đâu!”
“Vẫn là điểm tâm, không cho điểm tâm, chúng em sẽ khiến cho náo nhiệt hơn!”
Vừa nói, trong phòng cưới lập tức vang lên tiếng cười. Dân bản xứ gọi “Náo loạn việc vui”, càng náo loạn càng thêm không khí vui mừng, đương nhiên rồi, dân quê thuần phác, náo loạn chuyện gì quá phận sẽ không có, đơn giản đúng là tìm cách để cô dâu mới, chú rể cùng nhau đùa giỡn thôi.
Diêu Tam Tam không đi theo cười giỡn, lực chú ý của cô bị một người hấp dẫn đi, một cô gái nhỏ rụt rụt rè rè, vẫn đứng bên cạnh, khuôn mặt lớn chừng bàn tay trong trắng lộ hồng, mắt to, dáng vẻ hết sức dịu dàng ít nói, đứng bên ngoài đám người, hơi mang theo ý cười, lại không nói chuyện gì.
Diêu Tam Tam biết cô gái này, cũng họ Bào, tên Bào Tiểu Song. Lại nói nhà họ Bào là họ lớn nhất trong thôn, chi hệ phức tạp, Bào Tiểu Song này tính ra là bà con xa với nhà họ Bào.
Hấp dẫn Diêu Tam Tam, không phải cô gái này có bao nhiêu thanh tú động lòng người, mà là trên mái tóc của cô ấy, kẹp một cái kẹp tóc giả kim cương lóng lánh, dưới ánh đèn sáng ngời trong phòng cưới thỉnh thoảng khúc xạ ra ánh sáng, hết sức bắt mắt.
Kẹp tóc giả kim cương này, nhìn không phải là món đồ kém chất lượng vài đồng vài hào, chắc chắn không mua được ở trấn trên. Diêu Tam Tam xem chừng, cái kẹp này không phải mua được trên tỉnh thành chứ?
Trời ơi, Diêu Tam Tam suy nghĩ trong lòng, nếu cái này là thật, thằng nhóc Kim Thành này gan cũng quá to rồi!
Vốn tính toán ngồi một chút rồi rời đi luôn, bây giờ Diêu Tam Tam ngược lại không muốn đi rồi, nên cùng mẹ Bào nhìn một đám cô gái nhỏ nói đùa chơi đùa, trời tối không lâu, một đám nhóc vây quanh chú rể vào phòng cưới, kịch vui trêu chọc cô dâu chú rể chính thức bắt đầu diễn, vừa tiến đến có người lập tức lột một chiếc kẹo, kêu chú rể ngậm trong miệng, cứng rắn đẩy cô dâu mới đi tới cắn một nửa.
Diêu Tam Tam vẫn chú ý tới, sau khi Kim Thành đi vào, nhìn Bào Tiểu Song một cái thật nhanh, ánh mắt hai người trao đổi, rồi vội vàng quay mặt đi chỗ khác, không lên tiếng, vậy mà vừa bắt đầu ồn ào trêu chọc cô dâu chú rể, hình như là lơ đãng, Kim Thành đã bị đẩy sang bên cạnh Bào Tiểu Song, cũng hình như là lơ đãng, gọi là người nào đó chen lấn, Kim Thành lại ***ng vào Bào Tiểu Song, Bào Tiểu Song cúi đầu lui ra một chút, hai người lập tức đứng nép vào một bên, dựa vào tường, nhìn người khác trêu chọc cô dâu chú rể.
Lại có người lấy một chiếc ghế băng dài hẹp, đẩy cô dâu chú rể lên hai đầu mặt đối mặt, thúc giục hai người bọn họ đi tới, vậy làm sao đi chứ, đi không qua, mấy nhóc trêu chọc cô dâu chú rể liền ra sức đẩy hai người, bất đắc dĩ Bào Kim Viễn dồn sức ôm cô dâu mới một cái, bất ngờ quay người lại, ôm cô dâu tới đổi vị trí, những người vây quanh xem lập tức cười ầm lên một trận.
Ánh mắt Diêu Tam Tam nhìn về phía trêu chọc cô dâu chú rể, lại luôn âm thầm nhìn về phía hai người Kim Thành và Bào Tiểu Song, hai người này lại vẫn luôn không lên tiếng, nhưng mà, ánh mắt thỉnh thoảng trao đổi, hai mắt đối diện, hai cặp mắt cũng sáng trong suốt, hai người vẫn bên cạnh nhau!
Trong đám người có người đưa tay kéo tay Diêu Tam Tam, Diêu Tam Tam quay đầu lại nhìn, là chị dâu cả. Chị dâu cả nhà họ Bào cười cười chỉ ra ngoài cửa, Diêu Tam Tam hiểu ý đi ra ngoài, vừa bước một chân ra ngoài cửa, đã bị người kéo lại. Diêu Tam Tam không cần nhìn, cũng nhận ra bàn tay có lực là người kia của mình, nên thuận theo theo sát anh mà đi.
Xuyên qua người đến người đi, ra khỏi sân phòng tân hôn, Bào Kim Đông buông tay ra, sau đó duỗi cánh tay ôm người vào trong ***, vừa đi vừa trách cứ: “Bên trong người người chen nhau, em đi xem náo nhiệt gì?”
“Trêu chọc cô dâu chú rể thôi!” Diêu Tam Tam cười, “Sao anh không vào?”
“Anh là anh chồng hai, anh đi vào như thế nào?”
Bào Kim Đông này, đều quen rất nhiều tập tục quy củ trong nông tôn. Theo phong tục, anh chồng phải tôn trọng em dâu, không thể tiến lại nói giỡn, Bào Kim Đông dứt khoát ngay cả phòng cưới của em dâu cũng không vào. Suy nghĩ lại dáng vẻ anh đùa giỡn với chị dâu cả, không thể nói mặn nhạt đều không chê, nưng cũng hết sức càn rỡ, giở trò xấu chiếm tiện nghi ngoài miệng, mỗi lần nói khiến chị dâu cả nhà họ Bào tức không cười không được.
Người này đó mà, tuy nói được đi học đã từng làm lính, nhưng gốc rễ, chính là một anh chàng thô thiển của nông thôn.
“Một mình em phụ nữ, về sau đừng chen vào trong đám người, em náo phòng gì chứ, trong đám người có vài nam, sẽ làm chuyện xấu.” Trong khí lạnh Bào Kim Đông nắm thật chặt cánh tay, theo thói quen dfienddn lieqiudoon sờ cánh tay nhỏ của cô, mặc không ít, ấm áp, Bào Kim Đông giống như hài lòng.
Diêu Tam Tam cười cười nói: “Em suy nghĩ một chuyện, anh đã đến rồi, làm lỡ của em.”
“Chuyện gì?”
“Kim Thành. Em gần như đoán được cô gái tốt của Kim Thành là ai.”
“Người nào vậy?” Bào Kim Đông không chút để ý hỏi, em dâu là ai, anh cũng không phải quá quan tâm, giống như vợ Kim Viễn, Bào Kim Đông không có quá nhiều ấn tượng tốt, nhưng mắc mớ gì đến anh? Chỉ cần Kim Viễn thích, vợ chồng son tốt, cho dù cô ta chính là con heo cái cũng không tới lượt người khác ghét bỏ.
“... Em nhìn thấy, có thể là Bào Tiểu Song? Anh biết không?”
“Bào Tiểu Song? Không biết rõ lắm.” Bào Kim Đông nói, “Nhìn thấy người ta có lẽ nhận ra, cô gái nhỏ trong nông thôn nhiều, tên và người anh thường không nhận được.”
“Anh nói, chuyện như vậy phải làm sao?”
“Cái gì phải làm sao?” Bào Kim Đông nói, “Chuyện liên quan gì đến em? Hay là cô gái đó có vấn đề gì?”
“Bào Tiểu Song, là con gái nhỏ nhà Bào Xuân Bình ở thôn sau.” Diêu Tam Tam có ý tốt nhắc nhở anh.
Bào Kim Đông rốt cuộc ồ một tiếng, chép chép miệng. Cái gì, Bào Xuân Bình kia không phải cùng một bối phận với anh sao?
“Thằng nhóc Kim Thành thật sự chọn cháu gái.”
Hai người lắc lư không nhanh không chậm, rất nhanh đã đến khu ươm giống.
Bào Kim Đông vừa móc chìa khóa, vừa hỏi một câu: “Em chắc chắn?”
“Em thấy tám, chín không thiếu mười.”
“Không trách được thằng nhóc này giấu kỹ như vậy, cùng họ không nói, nó cũng biết kém bối phận mà!” Bào Kim Đông tức giận nói, “Như vậy sao được?”
“Sớm ra khỏi năm đời, hai người bọn họ cũng không có chút liên hệ máu mủ nào.”
“Người trong cùng họ, xếp theo vai lứa, em cho rằng người khác cũng có thể nghĩ như em?” Bào Kim Đông vừa nói vừa mở khóa cửa ra, đẩy cửa ôm Diêu Tam Tam đi vào, vừa nói: “Mặc kệ nó, đi một bước tính một bước, yên lặng theo dõi biến hóa chứ sao.”
Hôn lễ của Kim Viễn đi qua, sau đó Bào Kim Đông lại vội vã trở về tỉnh thành, trừ mang dùm một xe hàng, anh mang dùm luôn cả Diêu Tam Tam rồi.
Chuyện vui của Kim Viễn xong xuôi, ngày dự sinh của Diêu Tiểu Cải còn một thời gian, chuyện giao hàng cá chạch bùn trong nhà cũng không còn gì khó làm, muốn bắt cóc người theo mình chứ sao!
Buôn bán thuận lợi, Diêu Tam Tam đương nhiên cũng muốn đi nhìn xem.
Bây giờ cá chạch bùn đã tiêu thụ một nửa, Diêu Tam Tam lại bắt đầu tiếc không nỡ bán rồi, không phải cô gian thương, thời tiết càng lạnh, cá chạch bùn càng thiếu, phía nam cũng có cá chạch bùn nuôi dưỡng chở tới đây, nhưng mà vừa nhìn tương đối mập mạp, không phải ở trạng thái nuôi dưỡng hoang dại, ngược lại còn kém đống cá chạch bùn qua đông đói gầy của bọn họ, giá tiền kém không ít. Đợi đến trước mùa xuân, giá tiền cá chạch bùn này còn phải tăng thêm, đến lúc đó hàng trong tay không đủ, chẳng phải tiếc sao?
Lại nói vận chuyện mấy xe cá lóc và cá diếc, bởi vì cũng nuôi trong hồ chứa nước lớn, phẩm chất hoang dại, dần dần cũng bán chạy rồi. Lượng cung cấp cá chạch bùn mỗi ngày hạn chế xuống, cũng không ảnh hưởng tới buôn bán của cửa hàng, ngược lại có vẻ bọn cá chạch bùn tương đối được ưa chuộng.
Vừa nói chuyện vào tháng chạp, cá chạch bùn nhà họ Bào vốn tạm nuôi trong ao xi măng ở khu ươm giống, bây giờ cân lên, hơn ba ngàn bốn trăm cân, vận chuyển tới. Diêu Tam Tam liền thương lượng với Bào Kim Đông, cá chạch bùn nhà họ Bào, cũng không thể theo giá tiền thu mua của bọn họ.
“Kiếm tiền của người nào, cũng không thể kiếm tiền của người trong nhà, chúng ta buôn bán ra, trước mắt là mười bốn đồng, vậy thì cho bọn họ theo mười bốn đồng thôi!”
“Cũng không thích hợp.” Bào Kim Đông nói, “Em nghĩ đi, nhà mình là nhà mình, còn làm ăn là làm ăn, sau này bọn họ còn phải tiếp tục nuôi, năm nay bởi vì trong nhà khó khăn, phí nhận thầu, cá chạch bùn giống đều do hai chúng ta ra, em lại còn thêm phí vận chuyển, nhân công, mướn cửa hàng, tiền thuế, em thua thiệt lớn không nói, theo tính tình đó của cha mẹ anh, không gạt được chuyện, nếu đã nói lỡ miệng, em thu cá chạch bùn nhà người khác sáu đồng rưỡi, sau khi vào đông thu sáu đồng tám, họ nói em cho bọn họ mười bốn đồng, mấy hộ nuôi dưỡng kia sẽ ồn ào lên. Thật sự ồn ào lên, cha mẹ nhà họ Diêu cũng sẽ có suy nghĩ.”
Diêu Tam Tam chép chép miệng, nói: “Anh quả nhiên quản lý tiêu thụ, nói chuyện càng ngày càng giống gian thương!”
“Nhất mã quy nhất mã.” Bào Kim Đông nói, “Dĩ nhiên cũng không tiện cho nhà sáu đồng tám, anh thấy, cho bọn họ tám đồng đi, đã nói coi như lợi nhuận của chúng ta cũng nhường cho bọn họ, anh thấy không sai biệt lắm. Các loại phí cũng không ít, chi phí đi chi phí lại, cũng không có nhiều lợi nhuận lắm.”
“Chỗ này, cũng hai mươi bảy, hai mươi tám ngàn đồng, đủ để Kim Thành xây nhà đính hôn rồi.” Bào Kim Đông nói, “Anh em ruột rõ ràng sổ sách, lẫn lộn không rõ ngược lại không được, lui về sau này hai ao cá, cha mẹ anh quản được sẽ để cho hai người bọn họ kiếm tiền dưỡng lão, anh giúp đỡ quản lý, dù sao tên trên hợp đồng nhận thầu là anh, anh xem người khác ai tới tranh.”
“Đủ gian thương.” Diêu Tam Tam cười.
“Cái này gọi là cảnh cáo trước, lo trước khỏi họa.” Bào Kim Đông nói, “Anh có thể bảo đảm hai ta thoải mái dưỡng lão, anh có thể bảo đảm người khác sao?” Bào Kim Đông nói xong liền cười vui vẻ, lôi kéo Diêu Tam Tam không ngừng cười theo.
“Tam Tam, nên là của chúng ta, chính là của chúng ta, nên phân rõ phải phân rõ. Anh tính sơ sơ một chút, năm nay chúng ta thu vào, chắc đủ để cho em hài lòng, hai chúng ta chiếm bốn phần, cộng thêm tiền lương kiếm được... Vợ, bây giờ cuối cùng anh dám nói, em muốn cái gì, anh đều mua cho em!”
“Không có tiền đồ, người nghèo chợt giàu.” Diêu Tam Tam dẩu môi nói, “Em muốn máy bay, anh mua được cho em?”
“... Máy bay.” Bào Kim Đông khựng lại một chút, làm bộ mặt hung dữ, đưa tay cố thọc lét Diêu Tam Tam, rồi dẫn đến dây dưa với nhau, gì kia.... Khụ khụ, phi lễ chớ nhìn tôi cũng không nói nữa.
Nhiệt độ lên cao liên tiếp, điện thoại di động Bào Kim Đông ném ở bên cạnh vang lên.
Ngay lúc ấy, điện thoại di động tuyệt đối coi là ký hiệu của “Tầng lớp giàu có”, Bào Kim Đông người này kiếm ra tiền, thì mua cho mình và Diêu Tam Tam mỗi người một cái, lại nói buôn bán đúng là cần liên lạc đúng không? Ở nông thôn hiếm thấy, làm ăn trong tỉnh thành, có mấy người còn chưa có điện thoại di động?
Vốn Bào Kim Đông rất hả hê, cầm điện thoại di động, người khác nhìn cũng biết mình không phải nghèo, cảm giác kia thật tốt! Nhưng ngay lúc này anh lại thật sự muốn ném nó, vang cái gì mà vang, không thức thời gì cả!
Bào Kim Đông ảo não tiếp điện thoại di động, hình như trong nhà gọi tới, anh nói mấy câu a a a a, cắt đứt, cười nói với Diêu Tam Tam: “Thằng nhóc Kim Thành này, chuyện đã lộ ra rồi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc