Tam Cô Nương Nhà Nông - Chương 87

Tác giả: Ma Lạt Hương Chanh

Thịt Viên
Diêu Tiểu Đông sinh mổ sinh hạ một thằng cu mập mạp, tám cân hai lạng, Dương Bắc Kinh đến nhà họ Diêu báo tin mừng, người một nhà đều vô cùng vui mừng.
Dương Bắc Kinh báo tin mừng mang đến chín mươi chín trái trứng gà đỏ nấu chín, đây là giữ lại để cho nhà họ Diêu gửi cho người thân bạn bè, trứng gà nhuộm thành màu đỏ thẫm, người thân nhìn thấy trứng màu đỏ như vậy, không cần hỏi nữa, cũng đều biết sinh con trai. Nếu là con gái, thì nhuộm thành màu hồng tươi đẹp.
Trương Hồng Cúc lập tức vội vàng chuẩn bị đủ thứ “Đáp lễ”.
Nhà mẹ đẻ đáp lễ, theo tập tục cũng chính là trứng gà, chỉ có điều dùng trứng gà sống, một mặt ngụ ý “Lại sinh tiếp”, mặt khác, để cho sản phụ đang ở cữ ăn. Trước kia trong nhà nghèo, nhà mẹ đẻ cho ít trứng gà sống, sản phụ ở cữ mới có thể ăn nhiều một chút.
Trứng gà này, đã sớm chuẩn bị xong, nên không còn tươi rồi. Trương Hồng Cúc một lòng lo chuyện con gái, nên ngay từ trước đã dự định trước mấy nhà nuôi gà gần đó, bây giờ vội vàng đi từng nhà lấy, chuyên chọn trứng gà mới hai ngày gần đây, cũng cho chín mươi chín trứng, số lượng may mắn, đặt trong rổ mây, kêu Dương Bắc Kinh lấy về.
“Chỉ cho chút này? Bà ngược lại mua nhiều một chút.” Diêu Liên Phát nói, “Chỗ trứng gà này, đủ ăn vài ngày không?”
“Tạm ăn trước, ăn hết tôi lại đi mua. Khí trời nóng, để lâu sẽ không còn tươi nữa.”
“Vậy cũng quá ít, hai ba ngày thì ăn hết. Tôi nghe nói người trong thôn có cô con dâu ở cữ, trứng gà mái nhỏ d1en d4nl 3q21y d0n như vậy, một lần có thể ăn hai mươi trứng, một ngày ăn ba lần đó!”
“Ông ngốc vậy, chỉ có thể ăn sạch trứng gà? Sẽ không ăn thứ gì khác nữa sao?”
Nghe vợ chồng già nói ồn ào như vậy, mấy chị em đều cảm thấy buồn cười, nhìn hai người mừng rỡ, chỉ quan tâm những chuyện này rồi.
Dương Bắc Kinh vội nói: “Cha, mẹ, tiểu Đông cô ấy sinh mổ, tạm thời không thể ăn gì cả.”
“Ăn một lần hai mươi mấy cái trứng luộc, ai còn có khẩu vị gì nữa?” Diêu Tam Tam cũng cười, “Cha, mẹ, không cần cầm trứng gà sống, dù sao nhà chị cả cũng không thiếu, cha mẹ cho một ít theo tục lệ là được rồi.”
“Con không hiểu gì cả, người sinh đứa bé, trong bụng trống không, ăn nhiều.” Trương Hồng Cúc nói, “Con dâu nhà Lưu Tứ ở thôn trước, ở cữ ăn một bữa hai mươi lăm cái trứng gà mái, còn uống hai chén lớn nước đường đỏ!”
Má ơi, thật sự có cái bụng như vậy! Diêu Tiểu Cải ngồi bên cạnh nghe buồn cười, vội vàng dặn dò Dương Bắc Kinh: “Anh rể cả, anh cũng đừng tin những thứ này, chờ thêm mấy ngày nữa chị cả thèm ăn đồ, anh làm mấy món mềm mềm dễ tiêu hóa cho chị ấy trước, canh củ cải, cháo gạo gì đó.”
“Biết rồi.” Dương Bắc Kinh đồng ý, nhớ hai mẹ con còn trong bệnh viện, cơm cũng không chịu ăn, nên vội vàng cầm rổ trứng gà định đi, Trương Hồng Cúc vội gọi con rể lại.
“Chờ một chút, mẹ đổi quần áo sạch sẽ, rồi đi cùng con vào thăm đứa bé.”
“Tôi cũng đi, tôi cũng đi xem một chút.” Diêu Liên Phát cũng vội nói.
“Ông là thân ông già, đàn ông, người ta ở trong bệnh viện, ông đi nhìn cái gì!”
Trương Hồng Cúc suy nghĩ, tuy nói Diêu Liên Phát là cha, nhưng chỗ khoa phụ sản kia, ông ấy đi vẫn không tiện lắm.
Nào biết Diêu Liên Phát vừa nghe không vui. “Tôi nói bà ấy, sau này bà nói chuyện với tôi ít mắng nhiếc như vậy đi, tôi đã là người làm ông ngoại, thêm một vai vế rồi, bà không thể gạt mặt mũi tôi đi đúng không?”
Ông thêm vai vế với ai chứ! Trương Hồng Cúc liếc chồng một cái, nói: “Những lời này của ông, giữ lại ra oai với cháu ngoại của ông đi!”
Diêu Tiểu Cải vừa nghe, không nhịn được bật cười. Hai vợ chồng già này, xem ra mừng rỡ thành lão ngoan đồng rồi, như vậy mà cũng có thể đấu võ mồm.
Mất thời gian một lúc, Diêu Tam Tam vào nhà một chuyến, gọi điện thoại thuê xe tải chạy lên trấn trên, lại đổi một bộ quần áo dinendian.lơqid]on chỉnh tề, áo khoác lông hai màu tím trắng, quần jean màu đen, lại nhìn Diêu Tiểu Cải, đi vào trong nhà một chuyến, cũng đổi áo khoác lông rộng thùng thình, hai chị em nhìn nhau cười một tiếng, bắt đầu dụ dỗ Diêu Liên Phát.
“Cha, cha tạm ở nhà trước, hôm nay ba mẹ con con đi là được rồi, ngày khác cha lên thăm em bé.”
“Đúng rồi cha, cha ở lại giữ nhà. Tiểu Tứ sắp tan học rồi đó, dù sao cũng phải có người ở nhà làm cơm cho con bé ăn, đúng không?”
Mất không nhiều thời gian, xe thuê chạy đến, mấy mẹ con lên xe, lưu lại một mình Diêu Liên Phát đứng trong sân căm giận bất bình, đây không phải chèn ép ông sao!
Nhưng mà vừa quay người lại, miệng Diêu Liên Phát đã cười đến rách tận mang tai, ông làm ông ngoại rồi!
Cục cưng này... Đúng là mập!
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp, hai quai hàm chu lên, tất cả đều là thịt; vóc dáng cũng lớn, ôm nặng đè trĩu tay.
Cục cưng đỏ hồng, rất mập, mặt chu ra, miệng cong lên, toàn tâm toàn ý ngủ giấc ngủ của bé, vài người đến ôm tới ôm lui, vẫn ngủ không sai.
“Đây mới gọi là con nít mập đấy, thật tốt!” Trương Hồng Cúc ôm không chịu buông tay.
“Cháu nói cha cháu không mập, mẹ cháu cũng không mập, sao cháu lại mập thành ra như thế này? Còn nặng hơn đứa nhỏ đầy tháng của người ta.”
Diêu Tiểu Cải cũng mang thai, nhìn thấy cục cưng đỏ hồng thịt núc ních này, tình mẹ tràn đầy lập tức tràn lan ra, cô đưa tay cũng định ôm, Trương Hồng Cúc không dám cho con gái ôm – bản thân con gái còn lớn bụng đó!
Diêu Tam Tam nhìn cục cưng, rồi cúi đầu nhỏ giọng trò chuyện với chị cả. Dù sao cũng sinh mổ, Diêu Tiểu Đông nằm đó, trừ hai cánh tay, cả người động cũng không thể động, giờ phút này Diêu Tam Tam có thể cảm nhận được nỗi đau lòng của anh rể cả rồi, nhìn chị cả như vậy, cô cũng không nhịn được mà đau lòng.
Diêu Tam Tam cẩn thận xem xét sắc mặt của chị cả, bớt sắc máu đỏ ửng hơn bình thường, dù sao mới sinh đứa bé. Chỉ có điều cũng may, khí sắc tinh thần cũng còn không tệ.
Chị dâu cả nhà họ Dương cũng ở bệnh viện chăm sóc Diêu Tiểu Đông, chị dâu cả nhà họ Dương nhìn thật sự là người thành thật, bận trước bận sau, lúc này cùng Trương Hồng Cúc hai người ôm cục cưng, nhỏ giọng cười nói.
“Thím, thím không biết chứ, thằng nhóc này ăn tốt. Lúc phẫu thuật, người ta ôm những đứa nhỏ khác ra, đều khóc oa oa, riêng thằng nhóc này thì không, lúc ôm ra, không khóc cũng không náo loạn, cái miệng nhỏ nhắn động động, *** *** môi mình, vừa nhìn đã biết chính là đói bụng. Mẹ thằng nhỏ còn chưa xuống sữa đâu, nên cho thằng nhỏ uống sữa bột, một hơi có thể uống nửa bình, đói thì ăn, ăn no đi nằm ngủ, thật sự khiến người ta vui mừng.”
Trong lúc nói chuyện, cục cưng chu cái miệng nhỏ, a a khóc mấy tiếng, chị dâu cả nhà họ Dương vội nói: “Ơ, vừa ăn nhiều rồi mà, sao có thể lại đói rồi?”
“Chắc là tiểu?” Dương Bắc Kinh đã từng ôm con trai, nhìn nhìn nói: “Chắc là do nước tiểu ướt. Chính là một hồ lô nước tiểu, nhiều nước tiểu như vậy!” Tay luồn vào trong chăn mền sờ, thật sự tiểu rồi.
Dương Bắc Kinh cởi bọc chăn mền ra, hơi cứng ngắc mà nâng hai đù* của cục cưng lên, lấy tã lót bị ướt dưới ௱ô** ra, bên này chị dâu cả nhà họ Dương đã sớm chuẩn bị xong tã lót hong khô, sợ lạnh ௱ô** *** đứa bé, còn dùng sức chà xát trong tay, đưa cho Dương Bắc Kinh.
Dương Bắc Kinh lập tức cầm hai chân nhỏ lên, đặt tã lót đệm dưới ௱ô** cục cưng, chỉnh tốt, lại bọc chăn mền nguyên dạng lại. Một loạt động tác, nhìn thì cứng ngắc vụng về, cẩn thận từng li từng tí, người vừa mới nhậm chức cha, kinh nghiệm còn chưa đủ dùng thôi!
Diêu Tam Tam xem xét như vậy, hai cái chân nhỏ mập này, quả thật như hai lọ sành nhỏ rồi. Nên không nhịn được nói đùa trêu ghẹo với chị hai hồi lâu.
“Đặt tên chưa?” Diêu Tiểu Cải hỏi, cứ gọi cục cưng à cục cưng ơi hoài, cũng nên có một cái tên thôi.
“Chưa có đâu.” Diêu Tiểu Đông nói, “Trở về từ từ suy nghĩ, Tam Tam và tiểu Cải, hai đứa cũng nghĩ giúp đi, lấy cái tên có khí thế cho con trai.”
Nói đến đây, Trương Hồng Cúc nghĩ tới một chuyện, nên nói với Dương Bắc Kinh: “Ban đầu, nói muốn để cho con đầu lòng của hai đứa họ Diêu, bây giờ đã xác định chuyện của Tam Tam và Kim Đông, đứa nhỏ này không cần họ Diêu nữa, con rể cả con cứ nói đi?”
“Nói theo họ mẹ, tiểu Đông sinh nó, cũng chịu không ít tội, vẫn họ Diêu đi.” Dương Bắc Kinh nói, “Tiểu Đông, em cứ nói đi?”
“Tùy tiện, họ Dương cũng được. Nếu là họ Diêu, ngày khác sinh đứa thứ hai, để họ Dương cũng được.” Diêu Tiểu Đông nói.
“Lại sinh nữa!” Dương Bắc Kinh vừa nghe đã không vui rồi, “Một đứa là đủ rồi, không cần sinh thêm nữa.”
“Một đứa sao được?” Trương Hồng Cúc lập tức nghiêm túc, “Nói thế nào cũng phải sinh thêm một đứa, cũng không cần nhiều, hai đứa bé cùng làm bạn.”
“Không cần.” Dương Bắc Kinh vội nói, “Sinh đứa bé, chịu tội như vậy! Nuôi lớn nó không biết còn phải chịu bao nhiêu mệt mỏi! Một đứa là được rồi.”
Diêu Tam Tam cười khúc khích, anh rể cả đây là đau lòng hỏng rồi hay là bị hù sợ lo lắng hãi hùng rồi?
Chị dâu cả nhà họ Dương ở ngay bên cạnh nói: “Như vậy sao được? Trước kia không phải anh cả em đã nói sao, phải có hai con trai, một đứa họ Diêu, một đứa họ Dương.”
Diêu Tam Tam suy tính lời của chị dâu cả nhà họ Dương, trong lòng thầm nghĩ, chị cả sinh mổ, hơn nữa xem thái độ này dinendian.lơqid]on của anh rể cả, rất khó có thể nói bọn họ có thể sinh đứa thứ hai hay không, có thể nói anh rể cả và chị cả không thèm để ý đến theo họ gì, nhưng nếu con một mà họ Diêu, sợ anh cả nhà họ Dương sẽ có ý kiến. Bây giờ tình huống thay đổi, không thì cứ theo họ Dương là được rồi.
Vì vây, Diêu Tam Tam liền cười nói: “Em thấy, vẫn theo họ Dương đi, không muốn sinh nữa thì không sinh nữa, nếu qua mấy năm, anh chị lại muốn sinh thêm một đứa, không chừng là con gái, thì theo họ Diêu của chị cả.”
“Mấy người này, được chưa!” Diêu Tiểu Cải dẩu miệng nói, “Mới vừa bị chịu tội một trận, vừa mới sinh xong, đã tính toán sinh đứa thứ hai rồi, phụ nữ sinh con dễ dàng sao? Tôi thấy một đứa bé vô cùng tốt!”
Xem ra, Diêu Tiểu Cải và Lục Cạnh Ba không định sinh hai đứa rồi.
Nói thật, trong lòng Diêu Tam Tam cũng không thích loại đề tài “Sinh thêm một” này. Chị cả vì sinh đứa nhỏ này, chịu ít tội sao? Giờ phút này còn nằm trên giường không dám nhúc nhích gì đâu, cần gì phải nói đến những chuyện sinh sinh sinh này.
“Chúng ta trở về, suy nghĩ nhiều cái tên thật hay, để chị cả, anh rể cả tham khảo.” Diêu Tam Tam chuyển đề tài, cô nói xong, cẩn thận ôm lấy cục cưng nặng trĩu, nhìn khuôn mặt nhỏ bé béo núc ních của bé, lòng tràn đầy vui mừng.
“Bé cưng à bé cưng, dì ba ôm con nha! Ôi, đến ngày nào con mới có thể gọi dì ba đây?”
Mấy người Diêu Tam Tam còn ngồi trong phòng bệnh của Diêu Tiểu Đông một lát, lại sợ quấy rầy cô nghỉ ngơi, nên kêu Diêu Tiểu Đông ngủ một lát, rồi định về trước.
Trương Hồng Cúc nói với chị dâu cả nhà Dương: “Chị dâu con bé, cháu đi về trước đi, trong nhà cũng không ít chuyện, còn có con nít, thím ở đây chiếu cố hai mẹ con nó vài ngày, dù sao trong nhà thím cũng không nhiều chuyện lắm.”
“Cũng được!” Chị dâu cả nhà họ Dương cũng sảng khoái, “Vậy thím, cháu về trước nhìn xem, ngày mai lại quay lại đổi cho thím.”
Dương Bắc Kinh đưa mọi người đi ra, rồi thương lượng chuyện đưa gạo, chính là mở R*ợ*u làm việc vui cho cục cưng mới sinh. Ở chỗ khác, bình thường đều là tiệc R*ợ*u đầy tháng, ở đây lại khác, bình thường bé trai sinh ra được chín ngày thì đưa gạo, bé gái mười hai ngày.
Chín ngày, chị cả sinh mổ, thân thể yếu, cơ bản vẫn không thể hoạt động! Diêu Tam Tam đề nghị, dứt khoát chờ đầy tháng đi, thân thể người lớn khỏe mạnh chút, cục cưng cũng đầy tháng khỏe mạnh.
Đề nghị này cũng hợp với suy nghĩ của Dương Bắc Kinh, cứ quyết định như vậy.
Đề nghị này của Diêu Tam Tam, một mặt vì chị cả, mặt khác, chính cô cũng có chỗ tốt – chín ngày sau đưa gạo, cô tạm thời sẽ không tiện xa nhà rồi. Chờ tròn tháng đưa gạo, vừa đúng lúc cô có thể đi tỉnh thành một chuyến. Không biết bên Bào Kim Đông như thế nào, đi lần này, chắc đi chừng mười ngày, mặc dù gọi điện thoại nói đang bận rộn, tất cả vô cùng tốt, Diêu Tam Tam vẫn không thể hoàn toàn yên tâm!
Một bọc nhỏ, Diêu Tam Tam cũng không chuẩn bị gì nhiều, dễ dàng lên đường.
Chuẩn bị không nhiều, nhẹ nhõm ngược lại nhẹ nhõm, nhưng cũng có chỗ không tốt. Tàu lửa gần tới tỉnh thành rồi thì đã là hoàng hôn, lại đổ mưa. Mưa không lớn, nhưng đủ để ướt quần áo, mưa ngày thu diee ndda fnleeq uysd doon mang đến chút lạnh lẽo, Diêu Tam Tam vội vã đi tới cửa ra ga, liếc mắt nhìn qua một đám người vội vã, cây dù hoa đua nở phong phú trong mưa.
Được rồi, vốn không có cách nào để nhìn, vậy dưới cây dù nào sẽ là Bào Kim Đông?
Cô cố gắng nhìn quanh thật lâu, người người chen nhau, cây dù này chen cây dù khác, tìm người như vậy cũng quá khó khăn.Người ra khỏi ga phía sau thúc giục cô, rất nhiều người lôi kéo va ly hành lý lớn, hoặc là xách túi hành lý, Diêu Tam Tam cũng bất chấp trời mưa, hạ quyết tâm, cất bước đi lên phía trước.
“Ngu ngốc, ra cửa chỉ có một thân như vậy?”
Rời khỏi ga không xa, Diêu Tam Tam vẫn còn nhìn chung quanh, một cánh tay cường tráng ôm lấy cô. Một tay Bào Kim Đông che dù, một tay mở rộng áo khoác, bọc luôn cô vào trong ***.
Diêu Tam Tam ngay lập tức dựa sát vào bên cạnh người đàn ông này, lập tức cảm thấy yên lòng rất nhiều.
Bào Kim Đông không dừng lại lâu, che kín áo khoác, gần như kẹp cô trong nách, ôm cô vội vã rời khỏi nhà ga, đứng trên quảng trường gọi xe taxi, đọc một địa chỉ, nhìn quần áo ẩm ướt trên người cô, xuống xe, dẫn cô vào một khách sạn không lớn.
“Bào tiên sinh, đã về rồi!”
Có một người đàn ông trung niên ngồi trước sảnh khách sạn, lại nhận ra Bào Kim Đông, cười chào hỏi anh, mắt đồng thời vòng mấy vòng trên người Diêu Tam Tam, rồi cười hỏi: “Phu nhân nhà ngài?”
“Vợ chưa cưới của tôi.” Bào Kim Đông nói, “Đặt một phòng đơn nữa.”
“Không còn phòng đơn rồi, hai người chen chúc một đêm thôi.” Người đàn ông trung niên kia cười hì hì nói, còn nháy nháy mắt với Bào Kim Đông.
“Đừng nói lời vô căn cứ.” Bào Kim Đông cũng cười, “Nhanh lên.”
Chủ khách sạn trung niên kia cũng cười ha hả, đưa Ng'n t chỉ vào Bào Kim Đông nói: “Chú em, cậu vẫn còn chưa...” Nói xong chụp một chìa khóa lên quầy, “Đối diện cậu.”
Vào phòng, Bào Kim Đông nhanh chóng cầm khăn lông, lau sạch sẽ tóc ẩm ướt cho Diêu Tam Tam, lại nhìn áo khoác trên người cô, kêu cô: “Nhanh đổi lại đi.”
“Không mang.” Diêu Tam Tam cười hì hì nói, “Em chỉ mang theo hai bộ đồ tắm rửa, nghĩ đến đây, rồi đi dạo phố mua đồ mặc đấy.”
Diêu Tam Tam nhìn Bào Kim Đông, một cái áo khoác màu tím, nhìn qua hết sức cao lớn đẹp trai. Người này, có phải vào di ien n#dang# yuklle e#q quiq on trong thành, cũng học theo sửa sang lại bản thân không? Nhìn anh bất đắc dĩ nhíu mày, cô rất muốn cười.
Bào Kim Đông xoay người đi ra ngoài, rất nhanh cầm một chiếc áo bông mỏng màu cà phê trở lại, của chính anh, tức giận ném lên giường, kêu cô, “Đổi lại trước.”
Áo bông của Bào Kim Đông, mặc trên người cô vốn như áo khoác dài, hơn nữa to quá mức.
Nửa giờ sau, Diêu Tam Tam mặc đồ rất khác biệt như vậy, đi theo Bào Kim Đông ra ngoài ăn cơm tối, cửa tiệm mặt tiền nho nhỏ, người cũng không ít, trên nồi đất đang để miếng thịt bò lớn hơi mỏng, nóng hổi ngon miệng.
“Cửa hàng mặt tiền kia, vốn không sai biệt lắm, ngày mai anh dẫn em đi xem một chút.” Bào Kim Đông nói xong, nhìn cô cười.
“Cười cái gì?”
“Em vừa tới, anh cảm thấy trong lòng đặc biệt yên tâm.”
Yên tâm. Diêu Tam Tam cũng cười ngọt ngào, cúi đầu ăn canh.
“Anh nghĩ, sau này cửa hàng bán sỉ bán lẻ thủy sản mở ra kinh doanh, đoán chừng chúng ta phải thường trú bên này, không thể rời người đi.” Bào Kim Đông nói, “Thời gian này anh đều ở khách sạn, không có lời cũng không dễ dàng, em đã đến rồi, vừa đúng lúc hai chúng ta cùng đi xem, thuê một căn phòng thích hợp.”
“Ừ, sau này chỉ sợ anh phải thường xuyên ở bên này, phải nhanh chóng thuê nhà ở. Sau này em nghĩ, anh làm khâu tiêu thụ, em làm quản lý việc nuôi dưỡng trong nhà, mấy chuyện thu mua này kia, chờ đứa nhỏ chị hai có thể rời tay, tất cả chuyện khu ươm giống đều cho chị hai.”
“Ý tứ này của em, vậy sau này hai chúng ta trở thành Ngưu Lang Chức Nữ rồi hả?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc